edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Ánh nến lay động, chiếu thân ảnh hắn lên tấm rèm, lúc sáng lúc tối.

Tôi bất đắc dĩ nghiêng mặt, không nhìn hắn, cũng không dám giãy dụa nữa, để mặc hắn tùy ý bôi thuốc.

Lúc này đã gần khuya, rèm giường buông, nến sắp cháy hết, trong phòng chỉ có một mình tôi và hắn. Tình cảnh như vậy, tôi lại còn quần áo xộc xệch, da thịt bị hắn chạm vào… Ngay cả đã làm phu thê trên danh nghĩa ba năm, tôi vẫn không có cách nào kiềm chế nổi sự lo sợ nghi hoặc lúc này, ngón tay đã âm thầm xoắn nhàu một góc chăn.

Tiêu Kỳ không nói một lời, thi thoảng liếc tôi một cái, thần sắc cười mà như không kia khiến tôi bối rối, sau tai nóng như có lửa thiêu.

“Xuống giường đi lại chút đi”, hắn cứ như vậy ôm tôi xuống giường.

Chân vừa chạm đất đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, phải dựa vào cánh tay hắn.

“Nàng nằm đó quá lâu rồi”, Tiêu Kỳ cười cười, “Nếu nội thương đã đỡ thì giờ có thể đi lại một chút, nằm lâu cũng không có ích gì”.

Tôi ngước mắt liếc hắn một cái, cảm thấy vô cùng mới mẻ, kinh ngạc. Thuở nhỏ bởi vì yếu ớt, mỗi khi có gió rét tràn về là người bên cạnh đều rất cẩn thận, mở miệng ra là nói tôi cần tĩnh dưỡng, chưa từng có ai tùy tiện như hắn, rất đúng tính tôi.

Hắn đỡ tôi đến trước cửa sổ, tự tay đẩy cánh cửa ra, gió đêm lập tức thổi vào mang theo mùi đất ấm hòa với mùi thơm của cỏ cây.

Tôi co vai lại, mặc dù cảm thấy lạnh nhưng vẫn tham lam hít sâu một hơi. Đã rất lâu rồi tôi chưa được tận hưởng gió đêm tươi mát như vậy.

Trên vai chợt thấy ấm áp, Tiêu Kỳ đã cởi áo khoác bên ngoài xuống bao chặt lấy tôi.

Tôi cứng đờ, cả người ở trong vòng tay hắn, trong chiếc áo lông cừu dày, bị hơi thở nam tử đặc biệt nồng đậm tỏa ra vây quanh.

Tôi chưa bao giờ biết, hơi thở nam tử là như vậy… Không phân biệt được rõ mùi vị, chỉ là ấm áp như ánh mặt trời như đưa tôi tới giữa buổi trưa rực rỡ ánh nắng vàng, nhớ lưng ngựa roi da, nhớ bão cát dài vạn dặm.

Tôi nhớ được mùi hương của ca ca và Tử Đạm, ca ca thích hương cây tế tân, Tử Đạm dùng hương mộc lan. Trong lúc họ cử động luôn tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng. Những nhà quyền quý trong kinh còn sử dụng hương liệu Tây Vực, có tỳ nữ xinh đẹp nhỏ tuổi phụ trách việc điều hương. Ngay cả Hạ Lan Châm là nam tử dị tộc, trên áo cũng có mùi huân hương.

Duy chỉ có Tiêu Kỳ không có. Ở trên thân người này, tôi không thấy có bất kỳ cảm giác mềm mại nào, tất cả là sự dũng mãnh sắc nhọn ẩn chứa bên trong.

Trăng thanh, gió mát, người cô quạnh.

Tôi dường như nghe thấy tiếng trống ngực của mình, có chút hoảng hốt.

“Ta không lạnh”, tôi lấy hết dũng khí mở miệng, muốn tránh thoát khỏi vòng tay hắn, tránh thoát khoảnh khắc tim đập loạn nhịp này.

Hắn cúi đầu nhìn, ánh mắt sâu không thấy đáy.

“Tại sao không hỏi ta mấy ngày nay đi đâu”, hắn cười nhưng gương mặt không mang ý cười.

Mới lúc nãy thấy hắn bộ dạng phong trần* mệt mỏi, một thân áo giáp, gương mặt uể oải, tôi đã đoán được hắn đi xa mới về.

*Phong trần: đi đường mệt nhọc

Đây đại khái là nguyên nhân mấy ngày vừa rồi hắn không tới thăm tôi.

Nhưng nếu hắn muốn để cho tôi biết thì đã thông báo trước, hôm nay mới đến hỏi tôi, là muốn dò xét tâm tư chăng? Tôi lạnh lùng chuyển tầm mắt, “Vương gia đương nhiên là bận chuyện… quân vụ, ta hỏi tới làm chi?”.

Tiêu Kỳ nhếch khóe môi, “Ta không thích người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo”.

“Thật không?”, tôi cười một tiếng, khẽ ngửa mặt để gió đêm thổi qua, “Ta còn tưởng rằng nam tử tự cho mình bất phàm phần lớn đều thích những nữ tử như vậy”.

Hẳn ngẩn ra, chợt bật cười lớn, tiếng cười sang sảng vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch.

Tôi cũng mỉm cười, ngước mắt lẳng lặng nhìn, trong lòng không khỏi lay động.

Nhìn gương mặt ấy, tôi đột nhiên cảm thấy dáng vẻ hào sảng.

Cho dù bỏ đi quyền vị và danh vọng, bỏ đi luồng sáng chói mắt trên người, chỉ nói riêng về phong nghi khí chất, hắn cũng là một nam nhân vô cùng xuất sắc.

Cái gọi là anh hùng mỹ nhân, thì ra cũng không phải là do văn nhân bịa đặt.

Nếu không có hôn lễ năm đó, nếu hôm nay tôi và hắn mới gặp nhau, nếu tôi chưa từng quen Tử Đạm… chúng tôi có thể vừa gặp đã thương, hoàn thành giai thoại anh hùng mỹ nhân này chăng?

Song thế sự trêu người, mối nhân duyên này từ khi bắt đầu đã không được viên mãn.

Ngày tốt cảnh đẹp trước mắt khiến tôi không nỡ đánh vỡ, mặc dù chỉ tồn tại trong chốc lát cũng đã đủ.

Tôi mím chặt môi, những lời nói như thể từ ngàn năm xưa tìm tới… ngập ngừng không cất lên được.

Nếu như im lặng không đề cập tới chuyện xưa, hết thảy đều bắt đầu từ thời khắc này, chúng tôi sẽ thế nào?

Gió đêm hơi lạnh.

Tiêu Kỳ đi tới bên cửa sổ, khép cánh cửa lại, đứng quay lưng về phía tôi, thờ ơ nói, “Hai ngày nay ta tới một thôn xóm hoang vắng nơi biên giới”.

Tôi ngồi xuống bên bàn, động não suy nghĩ, hiểu được vài phần.

“Là đi gặp một kẻ thù đặc biệt?”, tôi nhíu mày nhìn.

Tiêu Kỳ xoay người, mỉm cười nhìn tôi, “Cái gì là kẻ thù đặc biệt?”.

Tôi đưa mắt xuống thấp, không biết có nên nói cho hắn cách nhìn của mình hay không, do dự chốc lát lại vẫn mở miệng, “Có đôi khi kẻ thù có thể trở thành đồng minh, bạn bè cũng có thể trở thành địch thù”.

“Không tệ”, Tiêu Kỳ gật đầu cười mỉm, giọng điệu tán thưởng, “Người này đúng là kẻ địch của ta”.

Hắn quả thực đi gặp Hốt Lan, khó trách mấy ngày không thấy bóng dáng, người trong Vương phủ chỉ biết hắn đi làm việc quân, không biết hắn ở đâu. Chủ soái bí mật đi gặp tên đầu sỏ bên địch, nếu truyền ra ngoài chính là trọng tội thông đồng với địch, hành tung chuyến đi này đương nhiên không thể tiết lộ.

Tôi nhíu mày nói, “Từ Thụ đã chết, Hạ Lan đền tội, tất cả chứng cứ phạm tội đều đã rõ ràng, vì sao còn phải đi chuyến này?”.

Hắn cũng không trả lời, đáy mắt là nụ cười ẩn chứa vẻ cao thâm khó lường, còn có vài phần vui mừng.

Song tôi thực sự không rõ, cho dù trong tay Hốt Lan Vương kia có chứng cứ phạm tội vô cùng quan trọng khác, hắn cũng chỉ cần gửi mật hàm, sai người mang tới là đủ, cần gì phải mạo hiểm tới mức đó, tự mình đi gặp Đột Quyết Vương tử kia?

Hay là hắn có sự tính toán khác?

“Nàng đoán đúng một nửa, lại đoán sai người”, Tiêu Kỳ cười nói, “Kẻ thù đặc biệt này không phải là Hốt Lan”.

Tôi ngơ ngẩn, lại nghe hắn thản nhiên nói, “Hốt Lan này dũng mãnh thiện chiến, ở trên sa trường là đối thủ khó có được. Đáng tiếc dũng mãnh có thừa mà mưu lược không đủ, bàn về tâm cơ thì không phải là đối thủ của Hạ Lan Châm”.

Ánh nến chiếu rọi trên gương mặt quay nghiêng của Tiêu Kỳ, môi mỏng như được tạc, mơ hồ hé lên nụ cười, “Nếu không phải hắn đưa tin báo nhầm kế hoạch của Hạ Lan Châm làm chậm trễ thời cơ của ta, nàng cũng không bị rơi vào tay Hạ Lan Châm”.

Hắn hừ lạnh, “Sau này giao thủ cùng Hạ Lan Châm, chỉ sợ hắn phải chết thảm hại”.

Tôi cả kinh, bỗng nhiên đứng lên, “Chàng nói là, Hạ Lan Châm còn sống?”.

Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt xuyên thấu tôi, cười không nói gì.

“Chàng đi gặp Hạ Lan Châm!”, tôi thực sự quá mức kinh hãi, người kia đứt cổ tay rơi xuống mà không chết cũng thôi; điều chân chính khiến tôi khiếp sợ là Tiêu Kỳ chẳng những không phái người truy kích mà ngược lại lén gặp hắn.

Đón ánh mắt sâu không lường được của hắn, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

“Ta không chỉ gặp hắn mà còn cho tâm phúc hộ tống hắn về Đột Quyết, đánh lui truy binh của Hốt Lan”, Tiêu Kỳ cười lạnh như sương, chậm rãi nói, “Lần này đi phải xem vận mệnh của hắn, chỉ mong hắn có thể trở về Vương thành, không phụ sự khổ tâm của ta”.

Tôi thấp đầu, trong suy nghĩ chợt có ánh sáng lóe lên, đúng rồi… Nhìn thấu nguyên nhân kết quả, hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ bỗng nhiên sáng tỏ.

Hắn vốn cùng Hốt Lan Vương liên thủ tiêu diệt Hạ Lan Châm, thậm chí tương kế tựu kế diệt trừ bè đảng Từ Thụ; nay thấy Hạ Lan Châm may mắn còn sống, Từ Thụ đã trừ, hắn liền đổi chủ ý, không những không giết Hạ Lan Châm mà còn giúp hắn về Đột Quyết. Lấy tính tình Hạ Lan Châm, nhất định sẽ căm hận Hốt Lan thấu xương, việc tranh giành vương vị lại xuất hiện mối thù mới… lúc đó hai hổ tranh nhau, Đột Quyết tất lâm vào đại loạn.

Trong thời gian ngắn, lòng tôi chấn động, hoảng hốt nhớ lại màn khao quân trên Triêu Dương môn năm ấy.

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy hắn uy nghi lẫm liệt, khí phách cái thế, kể từ lúc đó cái tên Dự Chương Vương Tiêu Kỳ đã trở thành một truyền kỳ trong lòng tôi.

Đến lúc gả cho hắn, ba năm tôi đã tự nhủ, tôi chỉ biết mình gả cho một anh hùng vững tâm như sắt đá, ngoài ra không hề biết gì về hắn nữa.

Từ khi gặp lại ở Ninh Sóc, trải qua sinh tử, tận mắt thấy hắn giết địch mới biết uy danh hiển hách kia đều là nhờ máu nhuộm.

Cho đến lúc này, hắn đứng trước mặt tôi lại nói mọi sự một cách nhẹ không, tựa như chuyện phiếm giữa hai vợ chồng. Trong lúc phất tay, gió mây đã sớm đổi dời, bố trí ván cờ khổng lồ sâu xa này… Chỉ sợ biên cương thiên triều, Vương đình Đột Quyết, bá tính hai nước đều đã bị đưa vào thế cờ, không biết vận mệnh bao người sẽ bị thay đổi.

Một anh hùng, vĩnh viễn không thể làm được hết thảy những chuyện này.

Tôi chợt có cảm giác bừng tỉnh đại mộng.

Người đứng trước mặt tôi giờ khắc này không còn chỉ là một anh hùng trên chiến trường mà là một Vương gia lật mặt như cắt, bàn tay như mưa, nắm giữ binh quyền; là danh tướng, cũng là quyền thần, thậm chí, trong đáy lòng tôi mơ hồ còn có một loại ảo giác, tựa như đoán được hắn oai phong một cõi, thèm muốn thiên hạ.

Ý niệm này đột nhiên hiện lên trong đầu làm tôi hoàn toàn chấn động, trong thâm tâm không ngừng kích động.

“Anh hùng nên như thế…”, tôi tự đáy lòng cảm thán, gần như khen ngợi những mưu tính sâu xa này.

Tiêu Kỳ cười không nói, im lặng chắp tay, chẳng qua là ánh mắt sâu xa không che vẻ tán thưởng.

Một hồi lâu sau hắn chậm rãi nói, “Một nữ tử khuê các lại có hiểu biết đến như vậy”.

Từ trước tới nay tôi đã rất quen với những lời khen ngợi này, nhưng lần đầu tiên nghe được lời khen từ hắn, tôi không khỏi thầm vui mừng.

Song, nhớ tới ánh mắt ngoan độc của Hạ Lan Châm, tôi không kìm được thở dài nói, “Hắn hận chàng tới tận xương tủy, thả hổ về rừng, không biết sau này hắn lại nghĩ ra trò gì hại chàng”.

Tiêu Kỳ cười nhạt nói, “Đều nói tri kỷ khó gặp, có thể có một đối thủ có khả năng không phải là chuyện không vui”.

Tôi ngẩn ngơ, chợt mỉm cười gật đầu.

Cái gọi là danh sĩ đương thời tôi đã thấy nhiều, nhưng chưa có ai có thể khiến tôi vừa lòng như vậy. Ca ca luôn nói tôi tâm cao khí ngạo, không để người khác trong mắt. Nhưng huynh ấy không biết, không phải tôi tâm cao khí ngạo mà là chưa gặp được người có đủ khí độ có thể thuyết phục được tôi.

Mà nay tôi đã gặp được.

Đang lúc cúi đầu xuất thần, chẳng biết Tiêu Kỳ đã đi tới từ lúc nào, đưa tay nâng mặt tôi lên.

“Nàng sợ Hạ Lan Châm đối với ta bất lợi?”, giọng điệu chứa ý cười, ánh mắt sáng bừng.

Tôi đột nhiên cứng người, giống như có thứ gì đó bị in dấu trong lòng, cuống quýt nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn.

Rõ ràng là tiết trời tháng năm, bản thân lại cảm thấy nóng, trong phòng cũng buồn bực khác thường.

“Chàng muốn uống trà không?”.

Trong lúc bức bối, tôi không biết nên che giấu sự bối rối của mình ra sao, chỉ đáp một câu không liên quan như vậy.

Đứng dậy ôm lấy bình trà, quay lưng đi rồi vẫn cảm nhận được ánh mắt đốt người của hắn.

Tôi cố gắng để bản thân thư thái, lấy một cái chén rót trà vào. Song, trong lòng lại bối rối khiến bàn tay run rẩy… Như vậy là sao? Từ lúc sinh ra tới giờ chưa lúc nào tôi thất lễ như vậy.

Đột nhiên cánh tay căng thẳng.

Tay tôi bị hắn cầm lấy từ phía sau, lúc này mới giật mình nhận ra trà trong chén đã đầy tràn mà tôi lại vẫn xuất thần rót trà vào.

Hắn cười cười không nói gì, còn nhận lấy chén trà trong tay tôi, lấy thêm một cái chén nữa rót trà.

Tôi xấu hổ không dứt, hắn lại thản nhiên mỉm cười đưa chén trà cho tôi.

“Chi bằng để ta tới hầu hạ Vương phi cho thỏa đáng”, giọng nói trầm, nụ cười ấm áp.

Dù tôi có ngốc đến đâu thì vẫn hiểu được tình huống nam nữ lúc này.

Một chén trà kia đã đưa tới trước mặt, vững vàng nằm trong tay hắn, tôi lại không đưa tay ra đón.

Tôi lẳng lặng ngước mắt nhìn, muốn phân biệt rõ sự chân thành trong đáy mắt hắn có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời trầm tĩnh không tiếng động.

Ánh mắt hắn thâm sâu, ánh sáng trong đó ảm đạm dần đi, “Nàng vẫn là không chịu tha thứ?”.

“Tha thứ cái gì?”, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, hết sức bình thản cất tiếng, “Chàng có điều gì cần ta tha thứ?”.

Vốn cho là, nếu hắn không chịu giải thích, mãi mãi tôi cũng sẽ không hỏi.

Đêm đại hôn ấy là sỉ nhục mà cả đời này tôi không quên được.

Ánh nến chập chờn chiếu trên mặt Tiêu Kỳ, soi rõ ràng thần sắc của hắn.

Hắn nhíu mày, môi mím lại như sợi chỉ, tựa như không biết phải nói như thế nào, một hồi lâu mới áy náy nói, “Chuyện ra đi khẩn cấp ngày hôm ấy, là ta bất đắc dĩ…”.

Hay cho một câu bất đắc dĩ, đến tận hôm nay hắn vẫn lấy một cái cớ vụng về.

Tôi bực tức ngước mắt, lạnh lùng nói, “Cho dù Ký Châu thất thủ, thời gian cho chàng gấp rút nhận quân đi bình định hẳn cũng không phải chỉ có nửa khắc?”.

“Ký Châu thất thủ?”, Tiêu Kỳ bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt có vẻ kinh ngạc xẹt qua như thể nghe thấy chuyện lạ.

Tôi giận quá hóa cười, “Sao? Vương gia đã không nhớ rõ?”.

Tiêu Kỳ trầm mặc, mặt không đổi sắc, vẻ kinh ngạc chợt lóe đã biến mất không còn chút dấu vết.

“Thừa tướng… Nhạc phụ đại nhân chỉ nói Ký Châu thất thủ, không nói gì thêm sao?”, hắn trầm giọng hỏi.

“Lời này của Vương gia là có ý gì?”, tôi giật mình, bình tĩnh nhìn.

Hắn nhíu chặt mi, ánh mắt thâm trầm khiếp người, “Trước giờ, Thừa tướng vẫn luôn nói như vậy?”.

Những lời nói này, lại thêm cả thần sắc trên mặt hắn làm tôi rét run người.

Tôi ngẩng đầu lên, trấn định nhìn thẳng hắn, “Thứ cho Vương Huyên ngu muội, mời Vương gia nói rõ thêm”.

Trong phòng đột nhiên lâm vào giằng co yên ắng.

Tôi và hắn bốn mắt nhìn nhau, không có ai lên tiếng, nhưng tôi cảm giác được cơ thể hắn đang ngưng trọng.

Ngọn nến đột nhiên lay động, bắn ra chút lửa, bỗng khiến tôi nhớ tới cái đêm vắng vẻ nến đỏ sáng rực hôm ấy.

Bi ai từ thâm tâm kéo tới, ép tôi không thở được.

Tiêu Kỳ nhìn tôi thật sâu, thần sắc trong mắt khó lường, “Nàng thực sự muốn nghe ta nói rõ ràng?”.

“Đúng”, tôi mím môi nhìn thẳng hắn.

Hắn chậm rãi nói, “Rất tốt, cho dù là chuyện khó khăn hơn nữa thì cũng phải tự mình gánh vác”.

Tôi cắn môi gật đầu.

Hắn chắp tay thong thả bước tới cửa, đứng quay lưng về phía tôi, chậm rãi nói, “Ngày đại hôn hôm ấy, nếu không có thủ dụ* của Thừa tướng, ta há có thể điều động toàn bộ thủ vệ chốn kinh đô của Vương thị và các vùng lân cận, cả đêm mở cửa thành rời kinh?”.

*Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết

Tôi phảng phất như bị đè nén không thể hô hấp.

“Nói tiếp”, tôi thẳng lưng, bình tĩnh nhìn ánh nến trước mắt.

Giọng nói hắn bằng phẳng, không phân biệt buồn vui, tựa như đang nói về chuyện của người khác.

“Hoàng thượng bất mãn Thái tử, ngoại thích chuyên quyền, sớm đã có lòng phòng bị. Mà Thái tử cậy vào quyền thế Vương thị, nếu muốn dễ dàng loại trừ thì cần phế bỏ ngoại thích. Những năm này, hoàng hậu và phụ thân nàng đã nắm giữ một nửa triều chính, duy chỉ có Hữu tướng Ôn Tông Thận là thân đảng của hoàng tộc, kiên quyết phản đối việc ngoại thích tham gia chính sự, âm thầm ủng hộ hoàng thượng. Thế lực hai phái vẫn duy trì đối nghịch, danh môn thế gia trong triều đều rối rít lâm vào tranh đấu, đâu còn lòng dạ nào lo chuyện quân vụ biên quan? Việc gìn giữ đất đai mở mang bờ cõi vẫn luôn dựa vào quân nhân hàn tộc. Cho đến khi ta bình định biên quan, trong tay giữ bốn mươi vạn đại quân, triều đình mới biết kiêng kỵ. Hữu tướng Ôn Tông Thận chủ trương gắng sức tước đoạt binh quyền quân nhân, nhưng biên cương vừa mới dao động nên không dám tùy tiện động thủ. Hắn lại không biết, hoàng hậu và Tả tướng đã có tính toán rồi”.

Hắn dừng lại, tôi hiểu được ý hắn nói.

Dường như có một thùng băng dội xuống từ đỉnh đầu, lập tức đông cứng – thì ra là lúc đó họ đã nghĩ tới kế liên hôn.

Khó trách cô cô vẫn luôn phản đối chuyện hôn sự của tôi và Tử Đạm, khó trách phụ thân vẫn luôn cự tuyệt lời cầu hôn của những nhà khác mà trong đó không thiếu vọng tộc danh môn, thậm chí là thế gia hầu môn ngang hàng với Vương tộc. Khi ấy mẫu thân từng cười thán, “Chỉ sợ trong mắt cha con, ngoại trừ hoàng tử ra thì không còn ai xứng với hòn ngọc trên tay nữa”.

Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi không biết đứa con rể mà phụ thân sớm nhìn trúng không phải là Tử Đạm thân phận tôn quý, cho dù tương lai Tử Đạm có thực sự lên ngôi, phụ thân cũng không thỏa mãn với cái danh Quốc trượng. Còn cô cô lại càng không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã đoạt đi ngôi vị hoàng đế của con trai mình.

Vương tộc cần có thế lực hơn thế nữa, trừ triều đình, cung đình, cần phải có cả thế lực trong quân.

Từ lúc đầu họ đã nhìn trúng Tiêu Kỳ, mà Tiêu Kỳ cũng nhìn trúng Vương tộc.

Tôi lại bật cười, vừa cười vừa nhìn Tiêu Kỳ, “Cầu hoàng thượng ban hôn là chủ ý của chàng hay là mưu kế của hoàng hậu?”.

“Là ta”, Tiêu Kỳ xoay người, đón ánh mắt chất vấn của tôi, trong mắt là sự áy náy rất rõ, “Ta từng phụng chỉ bí mật gặp hoàng hậu và Tả tướng…”.

Hắn không cần nói hết tôi cũng hiểu được.

Tôi mỉm cười, chỉ có thể mỉm cười, ngoại trừ cười tôi không còn cái gì có thể chống đỡ sự kiêu ngạo nữa.

“Vậy còn chuyện ngày đại hôn?”, tôi chậm rãi mở miệng nói từng chữ, gắng sức không để cho giọng mình phát run.

Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn, ẩn chứa vẻ bứt rứt không đành lòng, ánh mắt không dời gương mặt tôi.

Tôi ngửa đầu, kiên cường nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Ta lấy công bình định Nam Cương cầu hôn nữ nhi Vương tộc, được hoàng hậu chính miệng nhận lời, hoàng thượng bất đắc dĩ phải đồng ý. Một đảng Hữu tướng lúc đó đứng ngồi không yên, bày mưu đồ cùng hoàng thượng, muốn thừa dịp ta về kinh lập gia thất bí mật điều Trường Trữ Hậu tới Ninh Sóc, phụng mật chỉ của hoàng thượng chấp chưởng quân doanh. Vừa đồng ý hôn sự, mật chỉ đã ban xuống, cho ta làm Thái phó*, đưa vào hàng ngũ tam công*, kỳ thực là đoạt binh quyền từ tay ta, cho ta ngồi ngốc ở kinh thành. Chuyện này có chi viện của hoàng thượng, hành động mau lẹ, đến khi Tả tướng biết được cũng đã là ngày đại hôn. Chúng ta đã quyết định mượn cơ hội Ký Châu thất thủ điều khiển cấm quân, cả đêm mở cổng thành rời kinh. Vừa lúc gặp Đột Quyết xâm lược phương bắc, trời cũng giúp ta, Trường Trữ Hậu không thủ được thành, bị ta dùng quân pháp phạt chém. Đến đó mọi chuyện đã được vãn hồi, kế tước đoạt binh quyền của hoàng đế thất bại. Từ đó ta lấy lý do Đột Quyết nhiễu loạn mà cố thủ Ninh Sóc, ba năm không về, cùng Tả tướng nội ngoại tương ứng, khiến hoàng thượng không thể đối phó”.

*Thái phó: chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và trên thái bảo

*Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo

Những lời này của Tiêu Kỳ nói rất vắn tắt, tựa như là không đành lòng mà kể.

Tôi nhất thời có chút hoảng hốt, kinh ngạc ngước mắt, “Hết thảy nguyên nhân, chỉ là như thế?”.

“Ừ”, ánh mắt hắn thật sâu, thương tiếc và áy náy, lại chỉ đáp một chữ này.

Tôi cúi đầu nhớ lại từng câu nói của hắn, muốn tìm ra sơ hở nào đó để phản bác, chứng minh tất cả đều là lời nói dối.

Nhưng vô dụng, không ngững không tìm ra sơ hở, tôi còn càng nghĩ càng hiểu rõ ràng, rất nhiều tình tiết nhỏ, lúc này tôi nghĩ lại cảm thấy vô cùng phù hợp. Thậm chí, năm đó tôi cũng từng âm thầm nghi ngờ… nhưng khi đó tôi tuyệt đối không thể nghĩ tới, tất cả bi thương đều đến từ người nhà mình.

Tôi sẽ không, cũng không dám nghĩ như vậy.

Phụ thân và cô cô, sao có thể là họ lừa gạt tôi – lừa tôi, lợi dụng tôi, cho tới giờ vẫn luôn giấu diếm, mang mọi tội lỗi đẩy cho Tiêu Kỳ, khiến tôi vĩnh viễn sống trong oán giận, trở thành một người cô độc, bên cạnh không có ai thân thiết, chỉ có thể mãi mãi phụ thuộc vào gia tộc, trung thành với gia tộc, đem cả cuộc đời kính dâng cho gia tộc.

Là bọn họ, tất cả đều là do bọn họ.

Người khác có thể lừa gạt tôi, nhưng tôi rốt cuộc không lừa được chính mình.

Hết thảy đều đã rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa còn vô cùng thấu đáo.

Ở giữa trời tháng năm mà tôi như thể ngâm trong nước băng, lạnh như vậy, lạnh thấu tâm can.

“Vương Huyên”, tôi nghe thấy giọng nói của Tiêu Kỳ, nghe thấy hắn gọi tên tôi.

Tôi mơ màng ngước mắt nhìn, nhìn hắn đi tới trước mặt tôi, nắm lấy vai tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Ngực hắn thật ấm áp, giống như thanh âm của hắn tràn đầy thương xót, “Nàng đang run rẩy”.

“Ta không có!”, tôi ngẩng đầu, từ đáy lòng toát ra sự quật cường, khiến tôi đột nhiên có sức lực thoát khỏi lồng ngực hắn, “Ai nói ta đang run? Ta không có! Đừng đụng vào ta!”.

Tôi cảm thấy đau, toàn thân đều đau, không thể chấp nhận bất kỳ kẻ nào đụng vào mình dù chỉ một chút.

“Ngươi, đi ra ngoài!”, tôi chống mép bàn, nỗ lực đứng, lại không kìm được sự run rẩy.

Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn tôi, ánh mắt áy náy kia tựa như dao cắt trên người.

Tôi quay đầu, không hề nhìn nữa, chán chán nói, “Ta không sao, để ta một mình nghỉ ngơi một lát”.

Hắn không nói gì, một hồi lâu tôi mới thấy hắn xoay người rời đi, tiếng bước chân hướng về phía cửa.

Tôi không chống đỡ được nữa, mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Đầu óc trống rỗng, chỉ có nước mắt lăn xuống.

Không nghĩ ra bất cứ điều gì, cũng không nói nên lời, chỉ có thể để nước mắt trào ra như suối.

Trên người chợt ấm áp, tôi kinh ngạc quay đầu, không kịp lau đi nước mắt.

Tiêu Kỳ cúi người khoác áo choàng cho tôi, còn nói một câu, “Ta ở bên ngoài chờ”.

Nhìn hắn xoay người rời đi, tôi đột nhiên sợ hãi, cảm thấy sự cô độc đáng sợ vây quanh.

“Tiêu Kỳ…”, tôi khàn giọng gọi hắn, một khắc kia khi hắn quay người lại, nước mắt lại không ngừng rơi.

Hắn tiến lên một bước, ôm tôi vào lòng.

“Cũng đã qua”, hắn vỗ về mái tóc tôi, “Tất cả mọi chuyện đều đã qua, đã qua rồi”.

Hắn ôm tôi thật chặt, cánh tay chạm vào vết thương.

Tôi nhịn đau không nói tiếng nào, chỉ sợ vừa cất tiếng sẽ mất đi vòng tay ấm áp ấy.

Hắn chạm vào gương mặt tôi, đau đớn như vỡ ra, mơ hồ nhói đau và có cảm giác bình an.

“Mặc dù đó đã là quá khứ nhưng nàng rốt cuộc vẫn phải đối mặt, không thể cả đời chỉ nấp dưới đôi cánh gia tộc”, Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ một, “Từ nay về sau, nàng là Vương phi của ta, là nữ nhân sẽ cùng ta đi chung cả cuộc đời này, ta không cho phép nàng hèn yếu!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện