Sáng sớm hôm sau, trong tẩm điện không khí hết sức tươi mát tự nhiên, vài sợi nắng tinh quái len qua màn cửa, chiếu vào trên giường. Diệp Thấm Minh sớm đã tỉnh rồi, nghiêng đầu nhìn nữ tử bên gối vẫn còn đang say ngủ. Nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, nàng khóe miệng nhịn không được giương lên, vô cùng thỏa mãn.
Như thế an tĩnh ngắm nhìn người yêu của mình, ánh mắt lại rơi vào bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chăn gấm, tấm chăn khinh bạc không che giấu được Cố Khê Nghiên thân hình tinh tế, Diệp Thấm Minh trong lòng khẽ động, lại dán đến gần hôn hôn nàng một trận, từ mi tâm đến sườn mặt, đến đôi môi mỏng của nàng, một chút cũng không buông tha, mười phần si mê.
Cố Khê Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm cọ lấy nàng, có chút nhột để nàng từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, mở mắt ra đơn giản ôm lấy người gây sự, tiếng nói mềm như nước: "Nàng nha, tối hôm qua nhưng còn chưa đủ sao?"
Diệp Thấm Minh hơi đỏ mặt, ngón tay vuốt ve bụng nhỏ của nàng: "Không thoải mái sao?"
Cố Khê Nghiên nhướng mày suy tư, Diệp Thấm Minh căng thẳng nhìn chằm chằm, đã thấy nàng buông xuống mi mắt cười nói: "Thật thoải mái."
Diệp Thấm Minh sắc mặt đỏ chót, ngượng ngùng đẩy đẩy nàng: "Không biết thẹn, ai hỏi cái kia chứ...khụ khụ, chúng ta mau dậy, còn có chuyện làm."
Cố Khê Nghiên trầm thấp cười ra tiếng, hôn hôn tóc dài của nàng, vô tội nói: "Tối hôm qua là nàng khi dễ ta, làm sao ngược lại nói ta không biết thẹn, thật là oan ức cho ta đấy."
Diệp Thấm Minh nói không lại nàng, có chút giận dỗi cắn vào vai nàng một ngụm: "Nàng còn nói nữa.... ta sẽ... sẽ lại đến một lần."
Cố Khê Nghiên cũng không để ý, đem Tiểu Trà Xanh mạnh miệng mềm lòng của nàng ôm lên, dỗ dành một trận, sau đó mặc tốt vương phục cho nàng ấy. Hai người vừa mới thu thập xong bước ra cửa, đã thấy Chức Cẩm vội vội vàng vàng chạy đến.
"Vương thượng, Quỷ Xa truyền đến tin khẩn, Cửu Anh đã liên hợp Điểu Tộc, Lang Tộc, tự xưng là yêu vương, chiếm lấy phía đông Vô Nhai Quốc, dựng lên kết giới chia cắt Yêu giới làm hai nửa địa vực."
Diệp Thấm Minh sắc mặt cũng không kinh ngạc, trái lại mỉm cười: "Hắn ra tay cũng rất nhanh đấy, tốt lắm, giúp ta bớt đi không ít chuyện."
Dứt lời, Diệp Thấm Minh trực tiếp ra điện, Cố Khê Nghiên đuổi tới nhìn nàng: "Ta đi cùng nàng."
Diệp Thấm Minh dừng bước, nắm lấy tay nàng cẩn thận dò xét: "Khê Nghiên, thần lực của nàng khôi phục thế nào? Ta nhưng nhìn không thấu."
Cố Khê Nghiên cúi đầu cười khẽ, lòng bàn tay mở ra, lập tức một đóa bạch liên xuất hiện tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chín cánh hoa sen trắng nõn bọc lấy một tầng kim sắc dần dần bung nở, trong chớp mắt cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.
Phía đối diện nguyên bản một mảnh băng thiên tuyết địa núi non trùng trùng điệp điệp, bất thình lình hiện ra khung cảnh một tòa vương điện nguy nga tráng lệ, không nghi ngờ gì chính là Cửu U Cung ở Hàn Uyên Chi Hải, để Chức Cẩm cùng một đám thủ vệ trong điện đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm. Làm sao trong nháy mắt liền đến sát bên chỗ ở của Cửu Anh? Nhưng là định thần nhìn lại, bọn họ rõ ràng vẫn ở trong Thiên Diệp Cung.
"Phật liên cửu trọng huyễn?" Diệp Thấm Minh trong lúc nhất thời mừng rỡ không thôi, chiêu thức này nàng cũng không xa lạ, năm đó nàng có một lần đem Cố Khê Nghiên trêu đến tàn nhẫn, đối phương liền đem phật liên ra giáo huấn nàng, lại nhốt nàng trong huyễn cảnh cả một ngày đêm mới thả lỏng để nàng ra. Lúc đó Cố Khê Nghiên chỉ là dùng đến một cánh hoa sen, nếu dùng toàn lực, khả năng sẽ đem đối thủ nhốt cả đời ở bên trong chín tầng ảo cảnh.
Giờ khắc này nàng có thể dụng đến phật liên, chứng tỏ rằng thần lực của nàng đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cố Khê Nghiên thu phật liên vào, đạm nhạt nói: "Tuy trước mắt ta đánh không lại nàng, nhưng vẫn có thể giải quyết Cửu Anh cùng Thái Nhất, nàng không phải lo."
Diệp Thấm Minh trong lòng buông lỏng rất nhiều, chỉ cần Cố Khê Nghiên thực lực nâng lên, có thể bảo vệ chính mình nàng liền cái gì cũng không cần sợ: "Ân, ta cũng vậy, đêm qua song tu nàng đều nhìn kỹ yêu đan của ta rồi, ta rất hoàn hảo, nàng còn có cái gì không yên lòng?"
Cố Khê Nghiên mới ổn định thần hồn, mấy ngày nay còn đang tịnh dưỡng, vừa rồi biểu diễn chỉ là muốn qua mặt nàng, nàng dĩ nhiên không dễ bị lừa như vậy, chuyến này đi giải quyết Cửu Anh, tuy nói không phải vấn đề lớn, nhưng nàng vẫn không an tâm để Cố Khê Nghiên theo cùng.
"Tin tưởng nàng là một chuyện, không yên lòng nàng lại là chuyện khác. Ta đáp ứng nàng, nếu nàng có thể giải quyết, ta nhất định không động thủ. Đây chính là thời điểm nàng lấy lại uy danh, ta cũng không muốn đoạt danh tiếng của nàng."
Diệp Thấm Minh có chút dỗi nàng: "Ta cũng không phải sợ chuyện này, chỉ là...."
Lời còn chưa nói xong, nàng đã bị Cố Khê Nghiên ôm vào trong ngực, thoắt cái đã xuyên qua mấy tầng mây.
Vừa đáp xuống biên giới Vô Nhai Quốc, Diệp Thấm Minh cấp tốc rời khỏi lồng ngực Cố Khê Nghiên. Huyền Thủy dẫn các tướng lĩnh ra nghênh đón, lúc nhìn đến nữ tử mắt mang lụa trắng, sắc mặt hắn tức khắc lộ ra lạnh lùng, bởi vì không hiểu rõ ngọn nguồn, hắn đối nàng vẫn mang theo tia oán hận.
Cố Khê Nghiên đối các tướng lĩnh ôn hòa nở nụ cười, cũng không ngại, nhưng là Diệp Thấm Minh tự nhiên không chấp nhận thuộc hạ của mình hiểu lầm nàng, liền ra hiệu để Huyền Thủy tiến đến.
"Tình huống bên kia thế nào?"
"Hồi quân thượng, Cửu Anh ỷ vào Hàn Uyên Chi Hải địa thế hiểm trở, liền bày ra thiên la địa võng, quân ta tạm thời chưa tìm được cách phá giải, cho nên vẫn chưa thể vượt qua kết giới."
"Ta biết rồi. Huyền Thủy, ngươi tới, ta có việc nói với ngươi."
Cố Khê Nghiên xuyên thấu qua bạch lăng, nhìn Diệp Thấm Minh mang theo Huyền Thủy đi qua một bên, không khỏi lắc đầu, kỳ thực những người khác hiểu lầm nàng cũng không sao, nàng chỉ cần Tiểu Trà Xanh hiểu rõ là được rồi.
Lúc Huyền Thủy quay trở về, sắc mặt đã là hoàn toàn khiếp sợ, lập tức đến trước mặt Cố Khê Nghiên, một chân quỳ xuống: "Huyền Thủy bái kiến Thần Quân, bởi vì ngu muội không hiểu được chân tướng, thuộc hạ đã trách lầm ngài ngàn năm, còn thỉnh Thần Quân thứ cho thuộc hạ trước vô lễ."
Cố Khê Nghiên đỡ hắn lên, nhẹ giọng nói: "Năm đó ở Cửu Trọng Thiên, ta không thể hộ Thấm Minh, chỉ có ngươi liều mạng vì nàng mà chiến, là ta nên đa tạ ngươi."
Thấy Huyền Thủy một mặt cảm kích, Diệp Thấm Minh lập tức tách hắn qua một bên, nghiêm mặt nói: "Để Quỷ Xa trấn giữ Minh Thủy, ngươi dẫn theo Thủy Tộc cùng Hồ Tộc canh giữ cẩn thận nơi này, đợi mệnh lệnh ta."
"Vâng, thuộc hạ rõ ràng."
Cố Khê Nghiên nhìn Huyền Thủy rời đi, nhẹ lên tiếng: "Nàng nói cho hắn biết rồi sao?"
"Ân, nàng là người quan trọng nhất của ta, còn hắn là tâm phúc của ta, ta không muốn để cho hắn hiểu lầm nàng."
Cố Khê Nghiên khẽ mỉm cười, cùng nàng ngắm nhìn một mảnh kết giới ở xa xa, thở dài một tiếng: "Cửu Anh sợ rằng đã liên hợp với Cùng Kỳ rồi."
"Đây là để ta lo lắng nhất, Cùng Kỳ giỏi nhất đầu độc tâm người, khả năng sẽ khống chế Cửu Anh, đoạt thân xác hắn. Kết giới này đầy ngập oán linh tử khí, vừa nhìn chính là hai người bọn hắn kết hợp, nếu tùy tiện phá vỡ, Yêu giới liền tai họa không ngừng."
Trong đó quanh quẩn hắc khí, phảng phất có sinh mệnh. Một khi kết giới phá tan, chúng nó tất nhiên lẩn trốn, xâm nhập vào cơ thể yêu vật khác, nuốt chửng thần hồn, khống chế tâm trí.
Diệp Thấm Minh đi tới đi lui, hai mắt nặng nề, đem tính mạng hàng vạn chúng yêu làm thẻ đánh bạc, Cửu Anh thật quá mù quáng rồi, đây không giống tác phong của hắn. Nếu hắn đã bị Cùng Kỳ đoạt xác, càng thêm hỏng bét, trước nàng đã quá nhân từ để hắn trốn qua một kiếp, bây giờ trở thành họa lớn.
Cố Khê Nghiên nhíu mày suy tư, một sợi thần lực đảo quanh thăm dò, kết giới này đối các nàng cũng không quá khó khăn, nhưng một khi phá vỡ, Yêu giới sinh linh đồ thán, mà không phá ra, địa vực này liền hai bên chia cắt, sức mạnh dĩ nhiên giảm còn phân nửa. Nếu Thái Nhất nhân loạn mà vào, thật sự Yêu giới không dễ dàng chống đỡ.
Tiểu Bạch từ trong ống tay áo của nàng lăn ra, giờ khắc này nó vừa tỉnh ngủ, liền một đoàn lông xù lắc lắc trước mặt các nàng. Cố Khê Nghiên xòa bàn tay để nó lăn vào, bật cười nói: "Vật nhỏ, ngươi hiện nay đã ăn no rồi?"
Tiểu Bạch chít chít kêu, ưỡn cái bụng nhỏ cho nàng xem, chỉ nhìn thấy một đám lông trắng sữa cùng mấy cái móng vuốt bé tí ti, bụng nhưng không thấy đâu. Diệp Thấm Minh ở bên liền chọt chọt bụng nó, khiến nó lăn tròn tròn ngoài không khí, bất mãn mà gương đôi mắt nhỏ lên án nàng.
Cố Khê Nghiên tay trái vung lên, một cuộn thẻ tre bọc lấy kim sắc hiện ra trước mặt nàng.
"Lạc Hà, ngươi khôi phục thế nào?"
Từ khi thay nàng cản Tru Tiên Tứ Kiếm, Lạc Hà vẫn hóa thành nguyên hình im hơi lặng tiếng.
Thân sách lập tức rung lên, cuộn thẻ tre mở ra, sau đó hóa thành một nam nhân mặc kim giáp, liền quỳ một gối trước mặt Cố Khê Nghiên.
"Tham kiến Thần Quân, thuộc hạ vô sự."
Tiểu Bạch tức khắc nhảy lên trên người Lạc Hà, lăn tròn mấy vòng, Lạc Hà nâng nó tùy ý nó vui chơi. Nhìn thấy Lạc Hà bình yên vô sự, Cố Khê Nghiên trong lòng một tảng đá rơi xuống, mắt nhìn kết giới: "Lạc Hà, ngươi có biết làm sao phá kết giới này mà không để ôn độc bên trong thoát ra?"
Lạc Hà cau mày nhìn, trong tay liền hiện ra Lạc Hà Thư, nhanh chóng lật tìm.
Cố Khê Nghiên thở dài: "Nếu không có cách, ta liền dùng Phật Liên, trực tiếp đưa mọi người đi vào Cửu U Cung."
Phật Liên cửu trọng huyễn không chỉ dựng lên huyễn cảnh, còn có thể trực tiếp xé mở không gian, mang người đi vào cảnh thật, bởi vì hư thực kết hợp, người bị nhốt ở bên trong căn bản không thể nhận rõ chân thực hư huyễn, cho nên vĩnh viễn tìm không ra lối thoát.
Diệp Thấm Minh khẽ lắc đầu: "Quá hao tâm tốn sức, ta không yên lòng nàng."
Cố Khê Nghiên dĩ nhiên thuận theo nàng, lúc này Lạc Hà đã xếp sách lại, chắp tay nói: "Hồi Thần Quân, Cùng Kỳ ôn độc tác dụng chủ yếu nhất chính là phệ linh, phụ thuộc vào linh lực của hắn, kết giới này vừa vỡ, trừ phi có thể hấp thu linh lực của hắn, luyện hóa ôn độc, nếu không cũng đành bó tay."
"Nói cách khác, không có biện pháp tốt rồi?" Diệp Thấm Minh nhíu mày.
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch tiếng chi chi truyền tới, nó đã lăn một vòng trên kết giới, móng vuốt hồng hồng nhỏ xíu bới bới xung quanh, lại hưng phấn kêu lên.
Cố Khê Nghiên vẻ mặt có chút khó có thể dùng lời diễn tả được: "Ngươi xác định ngươi có thể ăn?" Để Tiểu Bạch hấp thu Cùng Kỳ ôn độc, thật sự quá nguy hiểm, Cố Khê Nghiên trong lòng lo lắng, muốn đưa tay đem Tiểu Bạch vớt vào vạt áo.
Nhưng là Tiểu Bạch thập phần hưng phấn, Tiểu Mao Cầu qua lại lăn, há mồm còn kém bới ra kết giới liếm. Lạc Hà thấy thế mở miệng nói: "Thần Quân không cần lo lắng, Tiểu Bạch đối với ăn trời sinh mẫn cảm, không thể ăn nó chưa bao giờ sẽ ăn bậy nửa phần. Nó như vậy hưng phấn, chỉ sợ là Cùng Kỳ ôn độc này đối với nó có nhiều chỗ tốt."
Nhìn Tiểu Bạch đôi mắt nhỏ đặc biệt khát cầu, Cố Khê Nghiên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chú ý an toàn, không thoải mái liền dừng lại."
Cố Khê Nghiên vừa dứt lời, Tiểu Mao Cầu một cái vọt đến kết giới, tốc độ cắn nuốt đã không thể dùng mắt nhìn được. Nó một cái há miệng, liền bắt đầu hút lấy kết giới, tựa như muốn nuốt trọn vào trong bụng, đám oán linh cùng ôn độc cũng không cách nào chạy thoát, toàn bộ rơi vào trong miệng Tiểu Bạch.
Một đoàn người ở bên ngoài đứng nhìn, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó càng ngày càng phình to, vừa mới bằng một nắm tay trong chớp mắt đã lớn bội phần, để Cố Khê Nghiên cùng Diệp Thấm Minh đều ánh mắt ngưng trọng.
Cố Khê Nghiên đã thấy qua Tiểu Bạch nuốt vô số thứ, nó chỉ là cái bụng căng tròn, cũng chưa từng biến lớn, vì sao nuốt chửng Cùng Kỳ ôn độc lại khiến nó biến thành dạng này?
Theo nó nuốt chửng linh lực càng nhiều, nguyên bản màu trắng Tiểu Mao Cầu cũng bắt đầu biến thành màu xám Đại Cá đầu, Cố Khê Nghiên có chút lo lắng, mở miệng kêu: "Tiểu Bạch?"
Tiểu Bạch nghe thấy nàng kêu, lập tức ngưng lại cắn nuốt, giờ khắc này nó đã phình to hơn hai trượng, cả người hắc khí quanh quẩn.
"Chít chít." Nó ngoan ngoãn đáp lại Cố Khê Nghiên, thế nhưng nguyên bản tiếng chi chi bé nhỏ, đã trở thành một luồng thanh âm trầm thấp.
Cố Khê Nghiên ánh mắt ngưng lại, sau một khắc Tiểu Bạch lần thứ hai vọt ra ngoài, xung quanh trăm dặm kết giới đối với nó tựa hồ không có bất kỳ trở ngại, chớp mắt lăn một vòng, tùy ý cắn nuốt Cùng Kỳ sức mạnh.
Cố Khê Nghiên bước chân hơi động, đã tới gần, trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, dừng lại!"
Diệp Thấm Minh cũng cảm thấy không ổn, lập tức đi theo. Cố Khê Nghiên âm thanh có chút nghiêm nghị, Tiểu Bạch nghe được sững sờ, cho dù nó giờ khắc này hết sức hưng phấn, trong cơ thể nhiệt ý bành trướng, nhưng vẫn lập tức hướng Cố Khê Nghiên vọt tới.
"Khê Nghiên, cẩn thận!" Diệp Thấm Minh trong lòng căng thẳng, vội kéo lấy Cố Khê Nghiên lùi về sau mấy trượng.
Tiểu Bạch tốc độ hết sức điên cuồng, như một trận gió lốc quét qua hai nàng, thân hình đập ầm ầm trên đất.
Giờ khắc này nó móng vuốt đã giương dài, vô cùng sắc bén, toàn bộ hình thể cấp tốc to ra, đỉnh đầu sinh sừng, hai mắt như chuông đồng, thân hình cao tới hơi mười trượng, vừa mở miệng chính là tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Cố Khê Nghiên cùng Diệp Thấm Minh đều sững sờ: "Thao Thiết!"
Diệp Thấm Minh trong tay Bích Tiêu Kiếm tế ra, trong lòng một mảnh phát chìm, các nàng quá bất cẩn rồi, không ngờ nuôi dưỡng một cái mầm tai họa! Thao Thiết chính là viễn cổ thần thú, hung ác tàn bạo không kém Cùng Kỳ.
Cố Khê Nghiên đè lại tay Diệp Thấm Minh, thấp giọng nói: "Chậm đã."
Tiểu Bạch khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, nhưng là cứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cặp kia con ngươi nhìn như hung ác lại tràn đầy kinh hãi, còn có một tia ngây ngô trẻ con.
Sau một khắc, nó lại trầm thấp kêu hai tiếng, lần này như cũ là rít gào trầm trầm, nó cả kinh lập tức giơ lên chân trước bưng kín cái miệng khổng lồ của mình.
Cúi đầu nhìn thấy chính mình móng vuốt, lại phát hiện một thân màu trắng lông tơ toàn bộ biến thành lông xù xì màu xám, hình thể khổng lồ mà đáng sợ, nó nhất thời sợ hãi thất thố kêu lên, che mắt lắc cái mông muốn tìm chỗ trốn.
Một con đại ác thú lại hành động như vậy, thực có chút kỳ quái, để Diệp Thấm Minh nhịn không được muốn cười, rồi lại không biết phải xử lý nó thế nào.
Tiểu Bạch bị chính mình tiếng kêu dọa đến cuống quít, lại ô ô kêu lên, đôi mắt ẩm ướt nhìn Cố Khê Nghiên.
Cố Khê Nghiên tuy rằng không biết làm sao, nhưng nàng hiểu rõ giờ khắc này Tiểu Bạch là thật sợ hãi, lập tức đạp không mà lên, một thân bạch y rơi vào trước mặt Tiểu Bạch, duỗi tay đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tiểu Bạch, tỉnh táo một chút, vô sự, chớ sợ."
Tiểu Bạch nghe được thanh âm nàng, nhìn nàng đã tới, một đôi mắt to nước mắt mông lung, cái đầu to lớn trực tiếp chôn vào người nàng, suýt nữa đem nàng hất văng.
Này Thao Thiết ấu thú bởi vì hút quá nhiều sức mạnh Cùng Kỳ, liền lộ ra bản thể, khí lực không thể khinh thường, lần này để Cố Khê Nghiên bị ép đến ho khan một tiếng.
Nàng nhắm mắt, trong tay một luồng linh lực nhu hòa truyền vào, Tiểu Bạch quanh thân tức khắc được một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ.
Diệp Thấm Minh cùng Lạc Hà nhìn một màn trước mắt, khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười nhàn nhạt.
Một lát sau Tiểu Bạch đã biến trở lại thành một đoàn lông trắng nhỏ, vùi ở lòng bàn tay Cố Khê Nghiên, thiêm thiếp ngủ say đến cái bụng nhỏ phập phồng.
Diệp Thấm Minh mau chóng tới, tay dò xét thân thể Cố Khê Nghiên: "Nàng có bị thương không?"
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu, Diệp Thấm Minh thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tiểu Bạch: "Thế gian này có Cùng Kỳ là mối họa lớn, thật không nghĩ tới còn xuất hiện Thao Thiết."
Thượng Cổ tứ đại hung thú cùng Thượng Cổ các thần sau Mạc Pháp Chi Kiếp đều héo tàn. Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột, Hỗn Độn cơ hồ đều diệt vong, chỉ là Cùng Kỳ tàn hồn bất tử, liền đoạt xác yêu vật khác, trốn qua một kiếp. Không ngờ Thao Thiết trước khi chết đã kịp để lại mầm ấu thú, chính là họa không lường được.
Cố Khê Nghiên sắc mặt tràn đầy sầu lo, nhìn Tiểu Bạch thấp giọng nói: "Ai có thể nghĩ tới Thao Thiết ấu thú lại biến thành vật nhỏ đáng yêu vô hại thế này, năm xưa một phách của ta cứu nó, dưỡng lớn nó, bây giờ gieo xuống nhân quả cũng không biết là thiện hay ác."
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta nhớ tới có người đoán được Tiểu Bạch thân phận, có thể ăn như vậy gia hỏa, liền Thao Thiết rồi. Ngốc manh manh hung thú.
- -----
Minh họa: <Tiểu Bạch>
<Thao Thiết>
Như thế an tĩnh ngắm nhìn người yêu của mình, ánh mắt lại rơi vào bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài chăn gấm, tấm chăn khinh bạc không che giấu được Cố Khê Nghiên thân hình tinh tế, Diệp Thấm Minh trong lòng khẽ động, lại dán đến gần hôn hôn nàng một trận, từ mi tâm đến sườn mặt, đến đôi môi mỏng của nàng, một chút cũng không buông tha, mười phần si mê.
Cố Khê Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm cọ lấy nàng, có chút nhột để nàng từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, mở mắt ra đơn giản ôm lấy người gây sự, tiếng nói mềm như nước: "Nàng nha, tối hôm qua nhưng còn chưa đủ sao?"
Diệp Thấm Minh hơi đỏ mặt, ngón tay vuốt ve bụng nhỏ của nàng: "Không thoải mái sao?"
Cố Khê Nghiên nhướng mày suy tư, Diệp Thấm Minh căng thẳng nhìn chằm chằm, đã thấy nàng buông xuống mi mắt cười nói: "Thật thoải mái."
Diệp Thấm Minh sắc mặt đỏ chót, ngượng ngùng đẩy đẩy nàng: "Không biết thẹn, ai hỏi cái kia chứ...khụ khụ, chúng ta mau dậy, còn có chuyện làm."
Cố Khê Nghiên trầm thấp cười ra tiếng, hôn hôn tóc dài của nàng, vô tội nói: "Tối hôm qua là nàng khi dễ ta, làm sao ngược lại nói ta không biết thẹn, thật là oan ức cho ta đấy."
Diệp Thấm Minh nói không lại nàng, có chút giận dỗi cắn vào vai nàng một ngụm: "Nàng còn nói nữa.... ta sẽ... sẽ lại đến một lần."
Cố Khê Nghiên cũng không để ý, đem Tiểu Trà Xanh mạnh miệng mềm lòng của nàng ôm lên, dỗ dành một trận, sau đó mặc tốt vương phục cho nàng ấy. Hai người vừa mới thu thập xong bước ra cửa, đã thấy Chức Cẩm vội vội vàng vàng chạy đến.
"Vương thượng, Quỷ Xa truyền đến tin khẩn, Cửu Anh đã liên hợp Điểu Tộc, Lang Tộc, tự xưng là yêu vương, chiếm lấy phía đông Vô Nhai Quốc, dựng lên kết giới chia cắt Yêu giới làm hai nửa địa vực."
Diệp Thấm Minh sắc mặt cũng không kinh ngạc, trái lại mỉm cười: "Hắn ra tay cũng rất nhanh đấy, tốt lắm, giúp ta bớt đi không ít chuyện."
Dứt lời, Diệp Thấm Minh trực tiếp ra điện, Cố Khê Nghiên đuổi tới nhìn nàng: "Ta đi cùng nàng."
Diệp Thấm Minh dừng bước, nắm lấy tay nàng cẩn thận dò xét: "Khê Nghiên, thần lực của nàng khôi phục thế nào? Ta nhưng nhìn không thấu."
Cố Khê Nghiên cúi đầu cười khẽ, lòng bàn tay mở ra, lập tức một đóa bạch liên xuất hiện tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chín cánh hoa sen trắng nõn bọc lấy một tầng kim sắc dần dần bung nở, trong chớp mắt cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.
Phía đối diện nguyên bản một mảnh băng thiên tuyết địa núi non trùng trùng điệp điệp, bất thình lình hiện ra khung cảnh một tòa vương điện nguy nga tráng lệ, không nghi ngờ gì chính là Cửu U Cung ở Hàn Uyên Chi Hải, để Chức Cẩm cùng một đám thủ vệ trong điện đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm. Làm sao trong nháy mắt liền đến sát bên chỗ ở của Cửu Anh? Nhưng là định thần nhìn lại, bọn họ rõ ràng vẫn ở trong Thiên Diệp Cung.
"Phật liên cửu trọng huyễn?" Diệp Thấm Minh trong lúc nhất thời mừng rỡ không thôi, chiêu thức này nàng cũng không xa lạ, năm đó nàng có một lần đem Cố Khê Nghiên trêu đến tàn nhẫn, đối phương liền đem phật liên ra giáo huấn nàng, lại nhốt nàng trong huyễn cảnh cả một ngày đêm mới thả lỏng để nàng ra. Lúc đó Cố Khê Nghiên chỉ là dùng đến một cánh hoa sen, nếu dùng toàn lực, khả năng sẽ đem đối thủ nhốt cả đời ở bên trong chín tầng ảo cảnh.
Giờ khắc này nàng có thể dụng đến phật liên, chứng tỏ rằng thần lực của nàng đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cố Khê Nghiên thu phật liên vào, đạm nhạt nói: "Tuy trước mắt ta đánh không lại nàng, nhưng vẫn có thể giải quyết Cửu Anh cùng Thái Nhất, nàng không phải lo."
Diệp Thấm Minh trong lòng buông lỏng rất nhiều, chỉ cần Cố Khê Nghiên thực lực nâng lên, có thể bảo vệ chính mình nàng liền cái gì cũng không cần sợ: "Ân, ta cũng vậy, đêm qua song tu nàng đều nhìn kỹ yêu đan của ta rồi, ta rất hoàn hảo, nàng còn có cái gì không yên lòng?"
Cố Khê Nghiên mới ổn định thần hồn, mấy ngày nay còn đang tịnh dưỡng, vừa rồi biểu diễn chỉ là muốn qua mặt nàng, nàng dĩ nhiên không dễ bị lừa như vậy, chuyến này đi giải quyết Cửu Anh, tuy nói không phải vấn đề lớn, nhưng nàng vẫn không an tâm để Cố Khê Nghiên theo cùng.
"Tin tưởng nàng là một chuyện, không yên lòng nàng lại là chuyện khác. Ta đáp ứng nàng, nếu nàng có thể giải quyết, ta nhất định không động thủ. Đây chính là thời điểm nàng lấy lại uy danh, ta cũng không muốn đoạt danh tiếng của nàng."
Diệp Thấm Minh có chút dỗi nàng: "Ta cũng không phải sợ chuyện này, chỉ là...."
Lời còn chưa nói xong, nàng đã bị Cố Khê Nghiên ôm vào trong ngực, thoắt cái đã xuyên qua mấy tầng mây.
Vừa đáp xuống biên giới Vô Nhai Quốc, Diệp Thấm Minh cấp tốc rời khỏi lồng ngực Cố Khê Nghiên. Huyền Thủy dẫn các tướng lĩnh ra nghênh đón, lúc nhìn đến nữ tử mắt mang lụa trắng, sắc mặt hắn tức khắc lộ ra lạnh lùng, bởi vì không hiểu rõ ngọn nguồn, hắn đối nàng vẫn mang theo tia oán hận.
Cố Khê Nghiên đối các tướng lĩnh ôn hòa nở nụ cười, cũng không ngại, nhưng là Diệp Thấm Minh tự nhiên không chấp nhận thuộc hạ của mình hiểu lầm nàng, liền ra hiệu để Huyền Thủy tiến đến.
"Tình huống bên kia thế nào?"
"Hồi quân thượng, Cửu Anh ỷ vào Hàn Uyên Chi Hải địa thế hiểm trở, liền bày ra thiên la địa võng, quân ta tạm thời chưa tìm được cách phá giải, cho nên vẫn chưa thể vượt qua kết giới."
"Ta biết rồi. Huyền Thủy, ngươi tới, ta có việc nói với ngươi."
Cố Khê Nghiên xuyên thấu qua bạch lăng, nhìn Diệp Thấm Minh mang theo Huyền Thủy đi qua một bên, không khỏi lắc đầu, kỳ thực những người khác hiểu lầm nàng cũng không sao, nàng chỉ cần Tiểu Trà Xanh hiểu rõ là được rồi.
Lúc Huyền Thủy quay trở về, sắc mặt đã là hoàn toàn khiếp sợ, lập tức đến trước mặt Cố Khê Nghiên, một chân quỳ xuống: "Huyền Thủy bái kiến Thần Quân, bởi vì ngu muội không hiểu được chân tướng, thuộc hạ đã trách lầm ngài ngàn năm, còn thỉnh Thần Quân thứ cho thuộc hạ trước vô lễ."
Cố Khê Nghiên đỡ hắn lên, nhẹ giọng nói: "Năm đó ở Cửu Trọng Thiên, ta không thể hộ Thấm Minh, chỉ có ngươi liều mạng vì nàng mà chiến, là ta nên đa tạ ngươi."
Thấy Huyền Thủy một mặt cảm kích, Diệp Thấm Minh lập tức tách hắn qua một bên, nghiêm mặt nói: "Để Quỷ Xa trấn giữ Minh Thủy, ngươi dẫn theo Thủy Tộc cùng Hồ Tộc canh giữ cẩn thận nơi này, đợi mệnh lệnh ta."
"Vâng, thuộc hạ rõ ràng."
Cố Khê Nghiên nhìn Huyền Thủy rời đi, nhẹ lên tiếng: "Nàng nói cho hắn biết rồi sao?"
"Ân, nàng là người quan trọng nhất của ta, còn hắn là tâm phúc của ta, ta không muốn để cho hắn hiểu lầm nàng."
Cố Khê Nghiên khẽ mỉm cười, cùng nàng ngắm nhìn một mảnh kết giới ở xa xa, thở dài một tiếng: "Cửu Anh sợ rằng đã liên hợp với Cùng Kỳ rồi."
"Đây là để ta lo lắng nhất, Cùng Kỳ giỏi nhất đầu độc tâm người, khả năng sẽ khống chế Cửu Anh, đoạt thân xác hắn. Kết giới này đầy ngập oán linh tử khí, vừa nhìn chính là hai người bọn hắn kết hợp, nếu tùy tiện phá vỡ, Yêu giới liền tai họa không ngừng."
Trong đó quanh quẩn hắc khí, phảng phất có sinh mệnh. Một khi kết giới phá tan, chúng nó tất nhiên lẩn trốn, xâm nhập vào cơ thể yêu vật khác, nuốt chửng thần hồn, khống chế tâm trí.
Diệp Thấm Minh đi tới đi lui, hai mắt nặng nề, đem tính mạng hàng vạn chúng yêu làm thẻ đánh bạc, Cửu Anh thật quá mù quáng rồi, đây không giống tác phong của hắn. Nếu hắn đã bị Cùng Kỳ đoạt xác, càng thêm hỏng bét, trước nàng đã quá nhân từ để hắn trốn qua một kiếp, bây giờ trở thành họa lớn.
Cố Khê Nghiên nhíu mày suy tư, một sợi thần lực đảo quanh thăm dò, kết giới này đối các nàng cũng không quá khó khăn, nhưng một khi phá vỡ, Yêu giới sinh linh đồ thán, mà không phá ra, địa vực này liền hai bên chia cắt, sức mạnh dĩ nhiên giảm còn phân nửa. Nếu Thái Nhất nhân loạn mà vào, thật sự Yêu giới không dễ dàng chống đỡ.
Tiểu Bạch từ trong ống tay áo của nàng lăn ra, giờ khắc này nó vừa tỉnh ngủ, liền một đoàn lông xù lắc lắc trước mặt các nàng. Cố Khê Nghiên xòa bàn tay để nó lăn vào, bật cười nói: "Vật nhỏ, ngươi hiện nay đã ăn no rồi?"
Tiểu Bạch chít chít kêu, ưỡn cái bụng nhỏ cho nàng xem, chỉ nhìn thấy một đám lông trắng sữa cùng mấy cái móng vuốt bé tí ti, bụng nhưng không thấy đâu. Diệp Thấm Minh ở bên liền chọt chọt bụng nó, khiến nó lăn tròn tròn ngoài không khí, bất mãn mà gương đôi mắt nhỏ lên án nàng.
Cố Khê Nghiên tay trái vung lên, một cuộn thẻ tre bọc lấy kim sắc hiện ra trước mặt nàng.
"Lạc Hà, ngươi khôi phục thế nào?"
Từ khi thay nàng cản Tru Tiên Tứ Kiếm, Lạc Hà vẫn hóa thành nguyên hình im hơi lặng tiếng.
Thân sách lập tức rung lên, cuộn thẻ tre mở ra, sau đó hóa thành một nam nhân mặc kim giáp, liền quỳ một gối trước mặt Cố Khê Nghiên.
"Tham kiến Thần Quân, thuộc hạ vô sự."
Tiểu Bạch tức khắc nhảy lên trên người Lạc Hà, lăn tròn mấy vòng, Lạc Hà nâng nó tùy ý nó vui chơi. Nhìn thấy Lạc Hà bình yên vô sự, Cố Khê Nghiên trong lòng một tảng đá rơi xuống, mắt nhìn kết giới: "Lạc Hà, ngươi có biết làm sao phá kết giới này mà không để ôn độc bên trong thoát ra?"
Lạc Hà cau mày nhìn, trong tay liền hiện ra Lạc Hà Thư, nhanh chóng lật tìm.
Cố Khê Nghiên thở dài: "Nếu không có cách, ta liền dùng Phật Liên, trực tiếp đưa mọi người đi vào Cửu U Cung."
Phật Liên cửu trọng huyễn không chỉ dựng lên huyễn cảnh, còn có thể trực tiếp xé mở không gian, mang người đi vào cảnh thật, bởi vì hư thực kết hợp, người bị nhốt ở bên trong căn bản không thể nhận rõ chân thực hư huyễn, cho nên vĩnh viễn tìm không ra lối thoát.
Diệp Thấm Minh khẽ lắc đầu: "Quá hao tâm tốn sức, ta không yên lòng nàng."
Cố Khê Nghiên dĩ nhiên thuận theo nàng, lúc này Lạc Hà đã xếp sách lại, chắp tay nói: "Hồi Thần Quân, Cùng Kỳ ôn độc tác dụng chủ yếu nhất chính là phệ linh, phụ thuộc vào linh lực của hắn, kết giới này vừa vỡ, trừ phi có thể hấp thu linh lực của hắn, luyện hóa ôn độc, nếu không cũng đành bó tay."
"Nói cách khác, không có biện pháp tốt rồi?" Diệp Thấm Minh nhíu mày.
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch tiếng chi chi truyền tới, nó đã lăn một vòng trên kết giới, móng vuốt hồng hồng nhỏ xíu bới bới xung quanh, lại hưng phấn kêu lên.
Cố Khê Nghiên vẻ mặt có chút khó có thể dùng lời diễn tả được: "Ngươi xác định ngươi có thể ăn?" Để Tiểu Bạch hấp thu Cùng Kỳ ôn độc, thật sự quá nguy hiểm, Cố Khê Nghiên trong lòng lo lắng, muốn đưa tay đem Tiểu Bạch vớt vào vạt áo.
Nhưng là Tiểu Bạch thập phần hưng phấn, Tiểu Mao Cầu qua lại lăn, há mồm còn kém bới ra kết giới liếm. Lạc Hà thấy thế mở miệng nói: "Thần Quân không cần lo lắng, Tiểu Bạch đối với ăn trời sinh mẫn cảm, không thể ăn nó chưa bao giờ sẽ ăn bậy nửa phần. Nó như vậy hưng phấn, chỉ sợ là Cùng Kỳ ôn độc này đối với nó có nhiều chỗ tốt."
Nhìn Tiểu Bạch đôi mắt nhỏ đặc biệt khát cầu, Cố Khê Nghiên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chú ý an toàn, không thoải mái liền dừng lại."
Cố Khê Nghiên vừa dứt lời, Tiểu Mao Cầu một cái vọt đến kết giới, tốc độ cắn nuốt đã không thể dùng mắt nhìn được. Nó một cái há miệng, liền bắt đầu hút lấy kết giới, tựa như muốn nuốt trọn vào trong bụng, đám oán linh cùng ôn độc cũng không cách nào chạy thoát, toàn bộ rơi vào trong miệng Tiểu Bạch.
Một đoàn người ở bên ngoài đứng nhìn, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó càng ngày càng phình to, vừa mới bằng một nắm tay trong chớp mắt đã lớn bội phần, để Cố Khê Nghiên cùng Diệp Thấm Minh đều ánh mắt ngưng trọng.
Cố Khê Nghiên đã thấy qua Tiểu Bạch nuốt vô số thứ, nó chỉ là cái bụng căng tròn, cũng chưa từng biến lớn, vì sao nuốt chửng Cùng Kỳ ôn độc lại khiến nó biến thành dạng này?
Theo nó nuốt chửng linh lực càng nhiều, nguyên bản màu trắng Tiểu Mao Cầu cũng bắt đầu biến thành màu xám Đại Cá đầu, Cố Khê Nghiên có chút lo lắng, mở miệng kêu: "Tiểu Bạch?"
Tiểu Bạch nghe thấy nàng kêu, lập tức ngưng lại cắn nuốt, giờ khắc này nó đã phình to hơn hai trượng, cả người hắc khí quanh quẩn.
"Chít chít." Nó ngoan ngoãn đáp lại Cố Khê Nghiên, thế nhưng nguyên bản tiếng chi chi bé nhỏ, đã trở thành một luồng thanh âm trầm thấp.
Cố Khê Nghiên ánh mắt ngưng lại, sau một khắc Tiểu Bạch lần thứ hai vọt ra ngoài, xung quanh trăm dặm kết giới đối với nó tựa hồ không có bất kỳ trở ngại, chớp mắt lăn một vòng, tùy ý cắn nuốt Cùng Kỳ sức mạnh.
Cố Khê Nghiên bước chân hơi động, đã tới gần, trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, dừng lại!"
Diệp Thấm Minh cũng cảm thấy không ổn, lập tức đi theo. Cố Khê Nghiên âm thanh có chút nghiêm nghị, Tiểu Bạch nghe được sững sờ, cho dù nó giờ khắc này hết sức hưng phấn, trong cơ thể nhiệt ý bành trướng, nhưng vẫn lập tức hướng Cố Khê Nghiên vọt tới.
"Khê Nghiên, cẩn thận!" Diệp Thấm Minh trong lòng căng thẳng, vội kéo lấy Cố Khê Nghiên lùi về sau mấy trượng.
Tiểu Bạch tốc độ hết sức điên cuồng, như một trận gió lốc quét qua hai nàng, thân hình đập ầm ầm trên đất.
Giờ khắc này nó móng vuốt đã giương dài, vô cùng sắc bén, toàn bộ hình thể cấp tốc to ra, đỉnh đầu sinh sừng, hai mắt như chuông đồng, thân hình cao tới hơi mười trượng, vừa mở miệng chính là tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Cố Khê Nghiên cùng Diệp Thấm Minh đều sững sờ: "Thao Thiết!"
Diệp Thấm Minh trong tay Bích Tiêu Kiếm tế ra, trong lòng một mảnh phát chìm, các nàng quá bất cẩn rồi, không ngờ nuôi dưỡng một cái mầm tai họa! Thao Thiết chính là viễn cổ thần thú, hung ác tàn bạo không kém Cùng Kỳ.
Cố Khê Nghiên đè lại tay Diệp Thấm Minh, thấp giọng nói: "Chậm đã."
Tiểu Bạch khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, nhưng là cứng ở tại chỗ không nhúc nhích, cặp kia con ngươi nhìn như hung ác lại tràn đầy kinh hãi, còn có một tia ngây ngô trẻ con.
Sau một khắc, nó lại trầm thấp kêu hai tiếng, lần này như cũ là rít gào trầm trầm, nó cả kinh lập tức giơ lên chân trước bưng kín cái miệng khổng lồ của mình.
Cúi đầu nhìn thấy chính mình móng vuốt, lại phát hiện một thân màu trắng lông tơ toàn bộ biến thành lông xù xì màu xám, hình thể khổng lồ mà đáng sợ, nó nhất thời sợ hãi thất thố kêu lên, che mắt lắc cái mông muốn tìm chỗ trốn.
Một con đại ác thú lại hành động như vậy, thực có chút kỳ quái, để Diệp Thấm Minh nhịn không được muốn cười, rồi lại không biết phải xử lý nó thế nào.
Tiểu Bạch bị chính mình tiếng kêu dọa đến cuống quít, lại ô ô kêu lên, đôi mắt ẩm ướt nhìn Cố Khê Nghiên.
Cố Khê Nghiên tuy rằng không biết làm sao, nhưng nàng hiểu rõ giờ khắc này Tiểu Bạch là thật sợ hãi, lập tức đạp không mà lên, một thân bạch y rơi vào trước mặt Tiểu Bạch, duỗi tay đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tiểu Bạch, tỉnh táo một chút, vô sự, chớ sợ."
Tiểu Bạch nghe được thanh âm nàng, nhìn nàng đã tới, một đôi mắt to nước mắt mông lung, cái đầu to lớn trực tiếp chôn vào người nàng, suýt nữa đem nàng hất văng.
Này Thao Thiết ấu thú bởi vì hút quá nhiều sức mạnh Cùng Kỳ, liền lộ ra bản thể, khí lực không thể khinh thường, lần này để Cố Khê Nghiên bị ép đến ho khan một tiếng.
Nàng nhắm mắt, trong tay một luồng linh lực nhu hòa truyền vào, Tiểu Bạch quanh thân tức khắc được một luồng ánh sáng màu trắng bao phủ.
Diệp Thấm Minh cùng Lạc Hà nhìn một màn trước mắt, khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười nhàn nhạt.
Một lát sau Tiểu Bạch đã biến trở lại thành một đoàn lông trắng nhỏ, vùi ở lòng bàn tay Cố Khê Nghiên, thiêm thiếp ngủ say đến cái bụng nhỏ phập phồng.
Diệp Thấm Minh mau chóng tới, tay dò xét thân thể Cố Khê Nghiên: "Nàng có bị thương không?"
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu, Diệp Thấm Minh thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tiểu Bạch: "Thế gian này có Cùng Kỳ là mối họa lớn, thật không nghĩ tới còn xuất hiện Thao Thiết."
Thượng Cổ tứ đại hung thú cùng Thượng Cổ các thần sau Mạc Pháp Chi Kiếp đều héo tàn. Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột, Hỗn Độn cơ hồ đều diệt vong, chỉ là Cùng Kỳ tàn hồn bất tử, liền đoạt xác yêu vật khác, trốn qua một kiếp. Không ngờ Thao Thiết trước khi chết đã kịp để lại mầm ấu thú, chính là họa không lường được.
Cố Khê Nghiên sắc mặt tràn đầy sầu lo, nhìn Tiểu Bạch thấp giọng nói: "Ai có thể nghĩ tới Thao Thiết ấu thú lại biến thành vật nhỏ đáng yêu vô hại thế này, năm xưa một phách của ta cứu nó, dưỡng lớn nó, bây giờ gieo xuống nhân quả cũng không biết là thiện hay ác."
- ----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta nhớ tới có người đoán được Tiểu Bạch thân phận, có thể ăn như vậy gia hỏa, liền Thao Thiết rồi. Ngốc manh manh hung thú.
- -----
Minh họa: <Tiểu Bạch>
<Thao Thiết>
Danh sách chương