Tức đại nương đứng ở đoạn giữ sạn đạo, sắc mặt hơi nhợt đi, gió ào ào, cơ hồ kéo nghiêng thân hình nàng, nhưng thần sắc vẫn lạnh tanh.
Nàng lấy một sợi dây đặt lên cây cung. Nhắm chuẩn rồi nhả tay.
Mũi "tên" lao vút vào Văn Trương.
Y đang toàn lực truy đuổi. Khinh công cao hơn Hách Liên Xuân Thủy nên cự ly rút lại còn hơn thước.
Y đuổi ráo riết nhưng mũi tên đã nhắm thẳng vào mặt xẹt tới.
Nếu y chưa thấy kình đạo Tức đại nương dùng thanh cương kiếm bắn Hoàng Kim Lân hoặc y không có năng lực hơn người, có lẽ mũi tên đã lấy mạng y.
Mũi tên này của Tức đại nương khiến người Thanh Thiên Trại cùng hò hét vang dội, quan binh lại hét lên kinh hãi. Tức đại nương quay sang nói với Ngọc Quan Sơn: "Bắt lấy". Đoạn quay sang lặp lại câu nói với Hách Liên Xuân Thủy.
Ngọc Quan Sơn ngây người nhưng y cực kỳ thông minh, lập tức chụp lấy một đầu sợi thừng.
Văn Trương vội cúi người, thân thể gần như dính liền mặt đất, thế lướt đi càng nhanh, đợi mũi tên vụt qua, sợi dây lướt qua đỉnh đầu, y vung hai ống tay quét ngang chân Hách Liên Xuân Thủy.
Quan binh lại hò hét vang dội.
Hách Liên Xuân Thủy kẹp thương xuống nách, vung tay phải chụp lấy sợi dây, vừa hay lúc Ngọc Quan Sơn đang kéo mạnh, y liền bay lên không, đạp xuống sạn đạo.
Hai ống tay áo của Văn Trương đánh hụt.
Hách Liên Xuân Thủy đáp xuống.
Người Thanh Thiên Trại hò hét vang trời. Tiếng hô chưa dứt, Văn Trương đã lướt đến sát sạn đạo.
Ngòi nổ mới cháy được hơn hai thước.
Y phất tay, định dập ngòi lửa.
Trong tay áo y có chứa đao, Vi Áp Mao chết bởi lưỡi đao này.
Hỏa dược mà không nổ, quan binh ắt sẽ xông lên được đạo.
Tuy Thanh Thiên Trại có thể chống cự nhưng nếu cả quan binh ở hậu sơn cùng đến, tiền hậu giáp kích, e khó thoát cảnh toàn quân bị diệt.
Tức đại nương dùng dây thừng kéo Hách Liên Xuân Thủy, đâu ngờ Văn Trương chủ định đến dập hỏa dược, thành ra nàng ở giữa sạn đạo không kịp trở tay.
Ngọc Quan Sơn và Hách Liên Xuân Thủy đứng ở đầu sạn đạo, định xông lên, không sợ Văn Trương đắc thủ mà e hỏa dược sẽ nổ ngay.
Việc này cực kỳ trọng yếu, liên quan đến thành bại tồn vong của một nhóm người.
Cao Kê Huyết cũng ở đầu sạn đạo. Hắn vốn ỷ trượng khinh công hơn người nên ở lại đoạn hậu đợi lúc, đợi lúc hỏa dược nổ sẽ quay vào giữa sạn đạo.
Hách Liên Xuân Thủy xem ra không thoát, hắn lo lắng cho y, một khi Hách Liên Xuân Thủy không thoát, chưa chắc hắn thoát thân.
Nhưng lúc này hắn không được lựa chọn.
Không được phép cân nhắc nữa.
Hắn lao vào Văn Trương. Tay áo rộng phất lên, hung hãn công tới.
Văn Trương đang nhắm vào dây dẫn, nhưng Cao Kê Huyết lao tới, buộc y phải ứng chiến.
Hai người mới lướt qua đã giao thủ bốn chiêu tám thước, đều tranh quyền tấn công, cây quạt và chủy thủy đồng thời rơi xuống, cả hai lơ lửng trên vách đá thập phần hung hiểm. Lúc đó, Hoàng Kim Lân, Thư Tự Tú, Huệ Thiên Tử cùng xông lên hợp công, Cao Kê Huyết liêu xiêu bên vách đá nhưng không ngã xuống, song chưởng và hai ống tay áo hóa thành thiên la địa võng, có điều không chịu tiến lên nửa bước.
Hách Liên Xuân Thủy quay phắt lại, mắt đỏ lựng, chống thương toan xông lên giúp Cao Kê Huyết chặn địch.
Tức đại nương chặn y lại...
Không hiểu nàng tới lúc nào.
Hách Liên Xuân Thủy nóng nảy, định hất ra nhưng chợt nghe Văn Trương hô lên kinh hãi: "Không ổn rồi, mau lùi lại".
Y và Hoàng Kim Lân, Thư Tự Tú, Huệ Thiên Tử cùng lui lại hơn một trượng.
Tức đại nương chợt hét lớn: "Cao lão bản, đời này kiếp này, thiếp nợ ông".
Chỉ thấy bóng Cao Kê Huyết lắc lư, hiển nhiên đã thụ thương, cười lên chói lói: "Đại nương, nàng cũng quan tâm đến ta, không hề thiên vị, không hề nhìn riêng lão yêu bằng con mắt xanh".
"Ầm!". Hỏa dược nổ tung.
Núi lở đá tan, đất trời lay động.
Cát bụi mù mịt, vách núi nứt toác ra một động khẩu lớn, Cao Kê Huyết mất bóng.
Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Ngọc Quan Sơn cùng phục xuống sạn đạo, chỉ cách vết nứt mấy thước.
Ở bên kia vách núi, bọn Văn Trương, Hoàng Kim Lân toàn thân lấm lem, đang từ từ đứng dậy.
Họ ở xa như vậy còn bị ảnh hưởng, Cao Kê Huyết giữ cửa sạn đạo, còn sống được chăng?
Trên vách núi không thấy bóng hắn.
Hách Liên Xuân Thủy phát hiện một cây quạt rơi cạnh mình, nhặt lên mới nhận ra trên mặt quạt phủ đầy bụi đất có năm chữ: "Cao xứ bất thắng hàn".
Quan binh ở bên kia cố sức hò hét nhưng vô dụng, không thể xông sang.
Sạn đạo gục xuống, khoảng cách lên đến bảy, tám trượng.
Cung tên không bắn tới, dù tên bay sang cũng mất lực sát thương.
Chỉ còn cách dốc binh lực đi vòng qua núi mới đến được hậu sơn.
Hách Liên Xuân Thủy chống thương xuống, một tay đỡ Tức đại nương dậy.
Sắc mặt nàng nhợt đi, chỉ khẽ thốt một câu.
"Ta hại y rồi".
Nếu không vì nàng, một kẻ xưa nay tự tại trong lục lâm như Cao Kê Huyết quyết không đào vong đến đây rồi mất mạng.
Cả ba dìu nhau vượt qua sạn đạo, quay về hậu sơn.
Lúc sắp ra khỏi sạn đạo, một nhân ảnh loáng lên lao thẳng vào Tức đại nương.
Kẻ này mặc trang phục đệ tử Thanh Thiên Trại, tưởng chừng đến bẩm báo nhưng cơ hồ trượt chân lao vào Tức đại nương.
Nàng đang thương tâm.
Hách Liên Xuân Thủy đang buồn bực.
Không ai có ý đề phòng.
Còn may đi cạnh họ là Ngọc Quan Sơn.
Có điều đó lại là bất hạnh của y.
Xưa nay y có ư điểm là luôn cơ cảnh, làm việc hiệu suất, trí nhớ rất dai.
Nhờ y cơ cảnh mà lúc Tức đại nương tung dây cứu Hách Liên Xuân Thủy mới thành công.
Nhờ tinh minh mẫn cán mà y trở thành thân tín được cất nhắc của Ân Thừa Phong, lúc quan binh tấn công tới, chỉ mình y có thể gấp gáp đến báo cho họ Ân.
Trí nhớ tốt nên y nhớ rõ tính danh, diện mạo, đặc điểm của mỗi huynh đệ Thanh Thiên Trại nên mới phát hiện: trong trại không có kẻ đó.
Kẻ đó là ai?
Nếu như là người của Liên Vân Trại, Cao Kê Huyết hoặc Hách Liên Xuân Thủy, cần gì phải giả trang thành đệ tử Nam Trại?
Ngọc Quan Sơn thấy kẻ đó đến đột ngột, nhớ ra là người lạ lẫm lúc nhảy qua cửa sạn đạo, lập tức lướt lên chặn.
Chặn trước mặt Tức đại nương.
Kẻ đó lúc nghiêng người đã rút ra một cây đoản đao đâm vào ngực Tức đại nương.
Ngọc Quan Sơn chặn lại nên cây đao cắm luôn vào tim y.
Ngọc Quan Sơn vốn chỉ sinh nghi, định lên chặn lại, không ngờ bị đâm, trong tay y không có kiếm, không thể phản kích, đành gầm lên đá ra một cước, kẻ đó hất tay chặn lại. Tức đại nương đưa tay đỡ y, Hách Liên Xuân Thủy vung thương nghênh chiến!
Kẻ đó nhanh chóng lui lại, vượt qua ba lớp ngăn cản, lao vào trận doanh quan binh ở hậu sơn.
Trước khi xuất thủ, kẻ đó đã tính đường rút.
Y tiến vào trận doanh, quan binh định ngăn lại, lão đầu dùng tỏa cốt tiên quát lớn: "Dừng tay, là Cố công tử".
Chính thị Cố Tích Triều.
Y giả trang thanh đệ tử Nam Trại, rút cùng đại đội khỏi sạn đạo, trong lúc cập rập, Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Ngọc Quan Sơn đều không nhận ra. Y vốn định đoạt lại sạn đạo nhưng sợ mình thân nhập hổ huyệt, nếu bị người ta cắt đường lui, đụng phải địch thủ như Thiết Thủ quyết mình không đấu nổi, nên không dám xuất thủ.
Sau đó thấy sạn đạo nổ tung, biết trận này khó lòng diệt Thanh Thiên Trại, mới nảy ra ý diệt một thủ lĩnh, đoạn lui về phe quan binh, phỉ quân quyết không làm gì được.
Đối tượng của y là Tức đại nương.
Y biết, chỉ cần nàng còn sống, sẽ có ngày nàng tính sổ với y, nàng hay Thích Thiếu Thương đều có cừu hận với y, quan hệ đến tính mạng của trăm ngàn người, hóa giải tám kiếp cũng chưa hết.
Không ngờ nhát đao này cũng không lấy được mạng Tức đại nương.
Nàng đỡ Ngọc Quan Sơn, thanh niên tuấn lãng đầy sinh lực đang nhanh chóng tàn tạ, khóe môi đỏ tươi biến thành trắng bợt: "Y không phải... của Nam Trại... y không phải...".
Tức đại nương nén bi thương: "Ta biết, ta biết".
Ngọc Quan Sơn cố gượng mở mắt, mí mắt cơ hồ nặng ngàn cân, không nhấc lên nổi: "Y làm thuộc hạ tổn thương... y là ai... y đâm trúng thuộc hạ...".
Tức đại nương đáp: "Ta biết, ta biết y là ai. Ta sẽ báo cừu cho ngươi, nhất định".
Lúc đó Ngọc Quan Sơn mới yên lặng.
Hoàn toàn yên lặng.
Vĩnh viễn yên lặng.
Người Thanh Thiên Trại rút sạch, trừ những người chiến tử, những người bị thương được dìu đi hết. Họ xông khỏi trùng vây, vượt sông Dịch giữa tiết trời lạnh giá, gió tuyết bời bời, dìm thuyền rồi lên bờ.
Lão nhân dùng tỏa cốt cương tiên dẫn một toán đại hán không mặc nhung trang quyết giữ yếu đạo, nhưng gặp phải Thiết Thủ.
Hắn dẫn Nam Trại chủ đội xông xuống núi, hai tay hắn vung lên liên tục, quan binh nào gặp phải đều bị quăng đi, nhao nhao ngã gục, không ai thoát được.
Bất quá, những binh sĩ bị hắn quăng đi, tối đa chỉ ngã xuống hoặc bị thương nhẹ, gãy chân tay, tuyệt không trọng thương.
Thiết Thủ không muốn sát nhân.
Kỳ thật, quan binh cũng không muốn ngăn lối hắn.
Họ không có đám lượng đó, nên nhanh chóng tránh lối.
Hắn xuống núi với uy thế chẻ tre, lão giả cầm tỏa cốt cương tiên gặp hắn, hiên ngang không lùi bước.
Hắn thấy lão quắc thước, biết là nhân vật có lai lịch, vội ngưng thần thu thế, vòng tay: "Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh, có thể nhường lối chăng, tại hạ cảm kích bất tận".
Lão giả hừ lạnh: "Chúng ta là địch nhân, bất tất khách khí".
Thiết Thủ nói: "Chúng ta không quen, sao lại là địch nhân?".
Lão giả lớn tiếng: "Ta nhận lệnh của người ta, không cần nói nhiều". Lời vừa dứt, tỏa cốt cương tiên liên tục công ra bảy thức, lão tiến tới sáu bước, mỗi bước, chỉ chưởng liền tung ra sát thủ.
Thiết Thủ biết không thể tốc chiến tốc quyết, thế công của lão giả hung mãnh nền hắn vừa tránh né vừa quan sát địch chiêu.
Lão giả liên tục công ra năm mươi bảy chiêu, hắn không hề hoàn thủ.
Đến chiêu năm mươi tám, hắn mới phất ra một chưởng.
Tiếp đó là đệ nhị chưởng.
Rồi đệ tam chưởng.
Lão giả không thể phản kích mảy may.
Đạo chưởng phong thứ nhất của Thiết Thủ hóa giải thế công của lão giả thành vô hình.
Đạo chưởng kình thứ hai bức thân hình lão đứng lại.
Đạo chưởng lực thứ ba khiến mái tóc bạc của lão tung bay rồi tan biến.
Lão biết chưởng này Thiết Thủ nương tay.
Sắc mặt lão đột nhiên đỏ bừng, phẫn hận nói: "Hay, hay lắm. Ta không đánh lại ngươi nhưng giết được kẻ khác". Đoạn nhảy bổ vào Ân Thừa Phong.
Ân Thừa Phong đang mở đường cho chủ đội, Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ, Phùng Loạn Hổ đấu với y.
Thiết Thủ tự nhiên không muốn lão giả đến hợp công Ân Thừa Phong bèn nhảy bật lên, hét vang: "Tiền bối, tiền bối hà tất khổ...".
Chưa dứt lời, chợt thấy dưới chân hụt hẫng, cát bụi sụp xuống, nguyên lai đó là một miệng hố lớn hơn trượng, bên dưới có mấy chục mũi nhọn nhô lên, quả nhiên là một chiếc bẫy bố trí hoàn hảo.
Lão giả thấy hắn sa bẫy, dừng lại quát: "Mau bắn tên, quăng lưới".
Hai chục hán tử dũng mãnh chia thành hai đội, một đội bắn tên xuống, một đội giăng lưới chặn miệng hố.
Thiết Thủ hụt chân ngã xuống, trước mắt liền tối sầm, những dưới đáy hố lại sáng lấp lánh, liền biết ngay có vật nhọn ở đó, hắn gặp nguy không loạn, song chưởng nhả lực bổ xuống, mượn lực búng người lên miệng hố.
Vừa hay mười người ở trên nhả tên.
Chưởng lực của hắn kích xuống đáy hố, kình lực phản lại, tốc độ nhanh hơn, song chưởng tiếp tục phát lực, tên bay tới bị chưởng phong hùng hồn hất văng đi, cả tiễn thủ cũng ngã theo.
Hắn dựa vào nhuệ kình không thể chặn nổi, lướt khỏi miệng hố.
Lão giả thấy hắn xuất hiện, nhân lúc chưa kịp đứng vững lại vung roi quất tới, ngọn roi tụ tập công lực cả đời của lão, thanh thế kinh nhân.
Nhưng roi vung ra mà Thiết Thủ mất bóng, lão giả đánh hụt, theo đà nhao tới.
Thiết Thủ lướt ra sau lưng lão, thúc khuỷu tay vào lưng.
Lão giả hét lên, thu thế không kịp, hụt chân sa xuống hố.
Lão không có được chưởng lực như Thiết Thủ nên không cách nào thoát lên miệng hố, dưới đáy toàn là mũi nhọn tẩm độc, sa xuống còn sống nổi sao?
Lão vung hai tay để giữ thằng bằng, roi cũng quăng mất nhưng không giảm nổi đà rơi.
Lão không ngã xuống.
Hai bàn tay chộp lấy cổ áo lão.
Lão ngoái lại nhìn.
Người đó là Thiết Thủ.
Hắn thả tay. Cạnh hắn là mười tiễn thủ, mười võng thủ, toàn bộ bị điểm huyệt, nằm bất động dưới đất.
Lão giả thở dài một hơi.
Còn gì để nói nữa.
Lão đã tận lực nhưng không chặn nổi Thiết Thủ. Nếu còn cố đấm ăn xôi, chỉ e tự tìm đường chết.
Nên lão nhường lối.
Liên Vân Tam Loạn lại không nhường lối cho Ân Thừa Phong.
Cả ba vây chặt lấy y.
Kiếm, đao, kim qua chùy chặn hết ba mặt, Ân Thừa Phong trừ phi chịu chết, không chỉ còn nước thoái lui.
Liên Vân Tam Loạn thậm chí còn cho rằng nếu Trương Loạn Pháp không chết, Ân Thừa Phong ngay cả đường lui cũng không có, chỉ còn nước chết.
Nếu Trương Loạn Pháp không chết, Liên Vân Tứ Loạn hợp lực có chế trụ được Ân Thừa Phong không? Cả Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ, Phùng Loạn Hổ đều không biết đáp án.
Nhưng ba người liên thủ có chế trụ được không thì họ lại biết ngay đáp án.
Bởi ba người chia ba hướng hợp kích, đều thấy trước mắt lóe kiếm quang, cả ba đồng thời lui bước, Ân Thừa Phong lướt qua.
Tống Loạn Thủy nổi giận: "Y chỉ xuất kiếm với ta, sao các ngươi không chặn lại?".
Phùng Loạn Hổ cũng phẫn hận: "Y xuất kiếm vào ta, buộc ta phải lui, hà cớ các ngươi không chặn nổi?".
Hoắc Loạn Bộ giận điên người: "Y cũng xuất kiếm vào ta, sao các ngươi không nhìn thấy".
Cả ba đều cảm giác Ân Thừa Phong hướng chiêu kiếm vào mình, đành tránh đi nên không kịp ngăn lại.
Ba người cùng giận dữ, gầm lên bất cam: "Chúng ta lại chặn y".
Ân Thừa Phong như hổ xổng chuồng, đánh bị thương mười mấy quan binh, đang đấu với hai thống lĩnh và một tướng quân.
Phùng Loạn Hổ, Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ lại xông lên bao vây.
Lần này cả ba cùng động thủ.
Vẫn là kiếm, đao, kim qua chùy công tới.
Kết quả thế nào?
Hoắc Loạn Bộ bật lên...
Tống Loạn Thủy lăn đi tránh đòn.
Phùng Loạn Hổ phải nhảy lui.
Hai thống lĩnh một chết một bị thương, quan quân quăng binh khí chạy mất.
Tống Loạn Thủy hét lên: "Hiểm quá, hiểm quá".
Phùng Loạn Hổ thở dài: "Ta thấy rồi, kiếm nhanh thật".
Hoắc Loạn Bộ cũng kêu lên: "Trông có vẻ y chỉ đâm một kiếm nhưng cả ba chúng ta cơ hồ cùng trúng kiếm".
Phùng Loạn Hổ phẫn hận: "Không được, không thể mặc y chạy thoát".
Tống Loạn Thủy hỏi: "Phải làm sao đây?".
Hoắc Loạn Bộ nói: "Ba chúng ta phúc họa cùng hưởng, bất kể y công vào ai đều phải cùng tiến cùng thoái, cùng chặn".
Tống Loạn Thủy tâm hoảng ý loạn, phụ họa: "Đúng. Chết cũng cùng chết".
Phùng Loạn Hổ mắng: "Ta khinh! Chỉ có y chết, chúng ta không chết".
Tống Loạn Thủy vội sửa lời: "Chính thị, chính thị, y chết mà thôi".
Hoắc Loạn Bộ nói: "Chúng ta còn đợi gì, chần chừ là không ngăn kịp".
Cả ba lại lao lên.
Ân Thừa Phong đang lệnh cho chủ đội bảo vệ gia quyến mở đường, Tam Loạn lại tấn công, lần này cả ba kết hợp, tập trung tấn công lưng y.
Kết quả thế nào?
Cả ba cùng phải lăn xuống dốc.
Tống Loạn Thủy đau đớn thét lên be be, lau vết máu trên trán: "Lợi hại, lợi hại thật".
Trên lưng Hoắc Loạn Bộ cũng có một vết máu, run rẩy nói: "Kiếm pháp nhanh quá, ta đỡ cho ngươi nhát kiếm đó mới thụ thương".
Tống Loạn Thủy tỏ vẻ oan khuất: "Ta đỡ hộ hắn một kiếm mới thành ra thế này".
Phùng Loạn Hổ vội cãi: "Ta đỡ hộ ngươi một kiếm rồi mới lăn xuống".
Hoắc Loạn Bộ hậm hực: "Nhưng ngươi không thụ thương".
Phùng Loạn Hổ biện bác: "Không sai, ta không đổ máu nhưng kiếm không biết đã bị y đánh bay đi đâu".
Hoắc Loạn Bộ tận mắt chứng kiến, thở dài: "Kiếm của Ân Thừa Phong nhanh thật, không thẹn là Điện Kiếm".
Tống Loạn Thủy vẫn hoảng sợ: "Lần này hỏng rồi, không ngăn được họ Ân, Đại đương gia nhất định trách tội".
Hoắc Loạn Bộ lừ gã: "Thế thì sao. Lẽ nào ngươi định học hai tên ngốc Lý Phúc, Lý Tuệ, mất mạng mới chịu hả?".
Tống Loạn Thủy vội rút lời: "Không phải, không phải, chúng tìm chết, chúng ta không đời nào".
Phùng Loạn Hổ xen lời: "Cũng không trách ba chúng ta được, tận lực rồi, nếu miễn cưỡng chặn y cũng chỉ phí mạng. Chúng ta còn phải hiệp trợ Cố công tử hoàn thành đại kế".
Cả ba bàn tính, đợi chiến cục trên dốc núi hết hung hiểm mới dám bò lên.