“Tư cách pháp hội?”
Lúc này, Diệp Tuyền ngơ ra, không hiểu hỏi: “Đó là cái gì?”
“Diệp Tuyền, anh có điều không biết.”
Trương Đại giải thích: “Các chùa lớn ở Hàng Châu mỗi năm sẽ tập hợp lại, tổ chức các buổi pháp hội. Trong thời gian cử hành pháp hội, thầy phong thủy của các cửa hàng có thể đưa đến một số đồ để các đại sư giúp khai quang…”
“Về cơ bản thì nguồn gốc pháp khí của các cửa hàng cũng là từ những pháp hội này.”
Trương Đại khẽ thở dài: “Nếu như nói, có thầy phong thủy nào đó mất tư cách tham gia pháp hội. Vậy thì đồng nghĩa với việc người đó sẽ mất hết nguồn hàng, mất đi sức cạnh tranh.”
“… Tôi hiểu rồi.”
Diệp Tuyền trầm mặc, anh cuối cùng cũng biết được vì sao Diệp Chiến lại phá sản, phải ra nước ngoài. Chủ yếu là vì, sự thất bại của ông ấy, không chỉ phá hủy đi danh tiếng của mình trong náy mắt mà còn mất đi nguồn cung cấp pháp khí.
Đối với Diệp Chiến mà nói thì đây chính là đả kích vô cùng nặng nề, khó trách chú ấy mất hết ý chí.
“Quá trình hai người so tài, cụ thể như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”
Trương Đại nói tiếp: “Chủ yếu là do tôi còn kém cỏi, không nhìn ra sự sâu xa huyền diệu trong đó. Chỉ có điều, sau khi Diệp sư phụ thất bại, sắc mặt của ông ấy tái đi, lớn tiếng mắng đối phương hèn hạ, sử dụng chiêu ngầm chơi xấu ông. Đối phương rất đắc ý, chắn chắn sẽ không thừa nhận chuyện này. Hơn nữa, còn gọi người đến,chuyển hết đồ của Nhất Diệp Cư đi.”
“Diệp sư phụ không chịu nổi đả kích này, sau mấy ngày chìm trong rượu, để lại một bức thư, nói là ông phải trở về quê, sau đó bảo tôi đợi ông ấy trở về, làm lại từ đầu…”
Trương Đại khẽ nói: “Tôi đợi cả một tháng, ông ấy cũng chưa trở về. May mà có anh đến, nếu không…”
Nếu không, anh ta không thể kiên trì nổi, hoặc là đổi nghề, hoặc là từ biệt.
“Trương Đại, vất vả cho anh rồi.”
Diệp Tuyền an ủi vài câu, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.
Anh nhận ra, tình hình của Nhất Diệp Cư còn nghiêm trọng hơn so với những gì anh tưởng tượng. Phải biết là, mở cửa làm ăn, điều cơ bản nhất chắc chắn là nguồn hàng. Không có hàng dù khách có đông thế nào đi chăng nữa, cũng không có gì để bán.
Vì vậy mới nói, việc cấp thiết nhất của Nhất Diệp Cư bây giờ là tìm cách vãn hồi.
“Trương Đại, tư cách tham gia pháp hội này thầy phong thủy nào cũng có hay sao?” Diệp Tuyền có chút mong chờ, nếu quả thật là như vậy, chẳng phải là anh cũng có thể tham gia rồi hay sao? “Không…”
Trương Đại vội lắc đầu nói: “Quả thực pháp hội thì ai cũng có thể tham gia, nhưng nghi thức khai quang thì có quy định rất nghiêm ngặt. Bởi vì ở Hàng Châu có quá nhiều cửa hàng phong thủy, ai cũng muốn có pháp khí đã được khai quang. Nhưng mà pháp sư tiến hành nghi thức khai quang lại không nhiều.”
“Diệp sư phụ từng nói, tiến hành nghi thức khai quang rất hao tâm tốn sức. Nếu như pháp sư thỏa mãn nguyện vọng của tất cả mọi người, vậy thì bọn họ cũng không sống nổi. Đây là việc giết gà lấy trứng, hành vi đáng lên án.”
Trương Đại khẽ nói: “Cho nên để có thể tiếp tục phát triển, các pháp sư quyết định mỗi năm chọn vài người, để mọi người tự sắp xếp.”
“Làm thế nào để có thể tự sắp xếp?”
Diệp Tuyền nhướng mày, biết đây là điểm quan trọng.
“Một là danh tiếng, hai là… tiền.”
Trương Đại bất lực nói: “Giống như Thẩm đại sư Thẩm, Chương đại sư, Đường đại sư, không cần lên tiếng, bên chùa chủ động gửi thiệp mời đến, mời bọn họ đến tham gia. Còn về những người khác, thì phải nộp một khoản tiền nhất định.”
“Có bỏ ra, mới có hồi đáp, rất hợp lí.” Diệp Tuyền gật đầu, cũng không để bụng chuyện này. Dù sao những món đồ thông thường, sau khi khai quang liền trở thành pháp khí, giá trị tăng cao vài lần. Vậy thì người ta thu phí là chuyện đương nhiên, không có gì để nghi ngờ.
“Diệp sư phụ bỏ ra ba tỉ, có được tư cách tham gia.”
Trương Đại khổ sở nói: “Sau đó, ông ấy lấy tư cách tham gia đó ra để cược, nhưng lại thua…”
Táng gia bại sản!
Diệp Tuyền không muốn nói gì nữa, anh cảm thấy mệt mỏi.
Còn về việc Diệp Chiến rốt cuộc có phải bị mọi người ép nên mới lấy tư cách này ra đặt cược hay không, đã không còn quan trọng nữa. Việc mọi người quan tâm, từ trước đến nay không phải là quá trình, mà là kết quả.
Mà kết quả bây giờ chính là, Diệp Chiến thất bại rồi.
Mọi người cũng không quan tâm đến lí do tại sao ông ta thất bại, sẽ chỉ nhớ đến việc ông bị bại bởi những người khác. Vậy thì những người cần đến phong thủy, tại sao phải mời một kẻ thất bại mà không mời những người thành công giúp đỡ?
“Hay là đem bán hồ lô đi.”
Im lặng một lúc, Trương Đại dè dặt đề nghị: “Sau khi bán hồ lô, chúng ta liền có tiền. Sau đó chúng ta có thể hợp tác với người khác, cùng đưa một loạt món pháp khí đi khai quang.”
“Hả?”
Diệp Tuyền khẽ ngơ ra, kinh ngạc nói: “Anh nói như vậy là sao? Hợp tác với người khác… Có ai bằng lòng hợp tác với chúng ta chứ?”
Anh cảm thấy, mỗi cửa hàng phong thủy đều là đối thủ cạnh tranh. Nếu như có ai phát hiện đối thủ cạnh tranh gặp khó khăn, không nhân cơ hội ném đá xuống giếng đã là rất nhân từ rồi, làm sao có thể cùng nhau hợp tác được chứ?
“Người bình thường chắc chắn sẽ không bằng lòng.”
Trương Đại cười nói: “Nhưng Diệp sư phụ ở Hàng Châu nhiều năm, cũng có một vài người bạn tốt. Khoảng thời gian trước, một trong những người bạn tốt của ông ấy biết chuyện của Nhất Diệp Cư, vô cùng tức giận.”
“Bởi vì sau khi Diệp sư phụ rời đi liền không có tin tức, điện thoại và các phương thức liên lạc khác cũng không kết nối được. Bạn của ông ấy cũng không thể liên lạc được, liền trực tiếp tìm đến đây, bảo tôi chuyển lời cho Diệp sư phụ.”
Trương Đại bất lực nói: “Vấn đề là, tôi cũng không liên lạc được với Diệp sư phụ. Bạn của ông ấy không có cách nào, liền bảo tôi sau khi gặp được Diệp sư phụ thì thay ông ấy nói vài lời. Ông ấy bảo tôi nói với Diệp sư phụ, thất bại nhất thời không là gì cả, chỉ cần Diệp sư phụ đồng ý, ông ấy có thể nhường cho Diệp sư phụ một nửa pháp khí đã được khai quang, giúp Diệp sư phụ làm lại từ đầu.”
“Trượng nghĩa thật.”
Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, vội nó: “Vị bạn tốt của chú tôi tên là gì?”
“Đó là Giang sư phụ.”
Trương Đại đáp: “Ông ấy cũng là thầy phong thủy, có điều bình thường ông ấy không giúp người khác xem phong thủy, chỉ làm phôi pháp khí mà thôi. Nhưng món đồ phong thủy bình thường trong các cửa hàng phong thủy, đa số đều được làm ở các công xưởng, còn mấy cửa hàng giống như Kim Ngọc Đường, Nguyên Thần Các, Phúc Duyên Trai, những pháp khí cao cấp trong cửa hàng của bọn họ, phải tìm người chuyên thiết kế riêng.”
“Giang sư phụ chính là một trong số đó, là một nghệ nhân chuyên nghiệp.”
Trương Đại cảm phục nói: “Trước kia, những pháp khí cao cấp của Nhất Diệp Cư chúng ta đều là do Giang sư phụ làm. Ông ấy cùng với Diệp sư phụ là tri kỉ nhiều năm. Diệp sư phụ gặp chuyện không may, ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc không cứu.”
“Đáng tiếc là Diệp sư phụ là người kiêu ngạo, không muốn mở miệng nhờ bạn giúp đỡ.”
Trương Đại cảm thán, có cảm giác tiếc rèn thép không thành sắt. Chỉ là nhờ bạn giúp đỡ mà thôi, anh ta không hề cảm thấy mất thể diện, không phải là một người bạn tốt chân chính, ai bằng lòng giúp đỡ chứ.
Hơn nữa đây cũng được coi là một loại bản lĩnh, ít nhất có thể chứng minh được bạn tốt của Diệp Chiến biết được ông ấy thật sự có tài, biết rõ ông không phải là năng lực kém mới bằng lòng giúp đỡ. Nếu là một kẻ bất tài không có ý chí thì ai chịu giúp.
“Giang sư phụ…” Diệp Tuyền trầm mặc một lúc, liền cười nói: “Trương Đại, anh giúp tôi mua một ít vài thứ, làm lễ vật mai chúng ta đi thăm vị Giang sư phụ này.”
“Tôi biết rồi.” Trương Đại tươi cười rạng rỡ, vội vàng đồng ý.
Lúc này, Diệp Tuyền ngơ ra, không hiểu hỏi: “Đó là cái gì?”
“Diệp Tuyền, anh có điều không biết.”
Trương Đại giải thích: “Các chùa lớn ở Hàng Châu mỗi năm sẽ tập hợp lại, tổ chức các buổi pháp hội. Trong thời gian cử hành pháp hội, thầy phong thủy của các cửa hàng có thể đưa đến một số đồ để các đại sư giúp khai quang…”
“Về cơ bản thì nguồn gốc pháp khí của các cửa hàng cũng là từ những pháp hội này.”
Trương Đại khẽ thở dài: “Nếu như nói, có thầy phong thủy nào đó mất tư cách tham gia pháp hội. Vậy thì đồng nghĩa với việc người đó sẽ mất hết nguồn hàng, mất đi sức cạnh tranh.”
“… Tôi hiểu rồi.”
Diệp Tuyền trầm mặc, anh cuối cùng cũng biết được vì sao Diệp Chiến lại phá sản, phải ra nước ngoài. Chủ yếu là vì, sự thất bại của ông ấy, không chỉ phá hủy đi danh tiếng của mình trong náy mắt mà còn mất đi nguồn cung cấp pháp khí.
Đối với Diệp Chiến mà nói thì đây chính là đả kích vô cùng nặng nề, khó trách chú ấy mất hết ý chí.
“Quá trình hai người so tài, cụ thể như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”
Trương Đại nói tiếp: “Chủ yếu là do tôi còn kém cỏi, không nhìn ra sự sâu xa huyền diệu trong đó. Chỉ có điều, sau khi Diệp sư phụ thất bại, sắc mặt của ông ấy tái đi, lớn tiếng mắng đối phương hèn hạ, sử dụng chiêu ngầm chơi xấu ông. Đối phương rất đắc ý, chắn chắn sẽ không thừa nhận chuyện này. Hơn nữa, còn gọi người đến,chuyển hết đồ của Nhất Diệp Cư đi.”
“Diệp sư phụ không chịu nổi đả kích này, sau mấy ngày chìm trong rượu, để lại một bức thư, nói là ông phải trở về quê, sau đó bảo tôi đợi ông ấy trở về, làm lại từ đầu…”
Trương Đại khẽ nói: “Tôi đợi cả một tháng, ông ấy cũng chưa trở về. May mà có anh đến, nếu không…”
Nếu không, anh ta không thể kiên trì nổi, hoặc là đổi nghề, hoặc là từ biệt.
“Trương Đại, vất vả cho anh rồi.”
Diệp Tuyền an ủi vài câu, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.
Anh nhận ra, tình hình của Nhất Diệp Cư còn nghiêm trọng hơn so với những gì anh tưởng tượng. Phải biết là, mở cửa làm ăn, điều cơ bản nhất chắc chắn là nguồn hàng. Không có hàng dù khách có đông thế nào đi chăng nữa, cũng không có gì để bán.
Vì vậy mới nói, việc cấp thiết nhất của Nhất Diệp Cư bây giờ là tìm cách vãn hồi.
“Trương Đại, tư cách tham gia pháp hội này thầy phong thủy nào cũng có hay sao?” Diệp Tuyền có chút mong chờ, nếu quả thật là như vậy, chẳng phải là anh cũng có thể tham gia rồi hay sao? “Không…”
Trương Đại vội lắc đầu nói: “Quả thực pháp hội thì ai cũng có thể tham gia, nhưng nghi thức khai quang thì có quy định rất nghiêm ngặt. Bởi vì ở Hàng Châu có quá nhiều cửa hàng phong thủy, ai cũng muốn có pháp khí đã được khai quang. Nhưng mà pháp sư tiến hành nghi thức khai quang lại không nhiều.”
“Diệp sư phụ từng nói, tiến hành nghi thức khai quang rất hao tâm tốn sức. Nếu như pháp sư thỏa mãn nguyện vọng của tất cả mọi người, vậy thì bọn họ cũng không sống nổi. Đây là việc giết gà lấy trứng, hành vi đáng lên án.”
Trương Đại khẽ nói: “Cho nên để có thể tiếp tục phát triển, các pháp sư quyết định mỗi năm chọn vài người, để mọi người tự sắp xếp.”
“Làm thế nào để có thể tự sắp xếp?”
Diệp Tuyền nhướng mày, biết đây là điểm quan trọng.
“Một là danh tiếng, hai là… tiền.”
Trương Đại bất lực nói: “Giống như Thẩm đại sư Thẩm, Chương đại sư, Đường đại sư, không cần lên tiếng, bên chùa chủ động gửi thiệp mời đến, mời bọn họ đến tham gia. Còn về những người khác, thì phải nộp một khoản tiền nhất định.”
“Có bỏ ra, mới có hồi đáp, rất hợp lí.” Diệp Tuyền gật đầu, cũng không để bụng chuyện này. Dù sao những món đồ thông thường, sau khi khai quang liền trở thành pháp khí, giá trị tăng cao vài lần. Vậy thì người ta thu phí là chuyện đương nhiên, không có gì để nghi ngờ.
“Diệp sư phụ bỏ ra ba tỉ, có được tư cách tham gia.”
Trương Đại khổ sở nói: “Sau đó, ông ấy lấy tư cách tham gia đó ra để cược, nhưng lại thua…”
Táng gia bại sản!
Diệp Tuyền không muốn nói gì nữa, anh cảm thấy mệt mỏi.
Còn về việc Diệp Chiến rốt cuộc có phải bị mọi người ép nên mới lấy tư cách này ra đặt cược hay không, đã không còn quan trọng nữa. Việc mọi người quan tâm, từ trước đến nay không phải là quá trình, mà là kết quả.
Mà kết quả bây giờ chính là, Diệp Chiến thất bại rồi.
Mọi người cũng không quan tâm đến lí do tại sao ông ta thất bại, sẽ chỉ nhớ đến việc ông bị bại bởi những người khác. Vậy thì những người cần đến phong thủy, tại sao phải mời một kẻ thất bại mà không mời những người thành công giúp đỡ?
“Hay là đem bán hồ lô đi.”
Im lặng một lúc, Trương Đại dè dặt đề nghị: “Sau khi bán hồ lô, chúng ta liền có tiền. Sau đó chúng ta có thể hợp tác với người khác, cùng đưa một loạt món pháp khí đi khai quang.”
“Hả?”
Diệp Tuyền khẽ ngơ ra, kinh ngạc nói: “Anh nói như vậy là sao? Hợp tác với người khác… Có ai bằng lòng hợp tác với chúng ta chứ?”
Anh cảm thấy, mỗi cửa hàng phong thủy đều là đối thủ cạnh tranh. Nếu như có ai phát hiện đối thủ cạnh tranh gặp khó khăn, không nhân cơ hội ném đá xuống giếng đã là rất nhân từ rồi, làm sao có thể cùng nhau hợp tác được chứ?
“Người bình thường chắc chắn sẽ không bằng lòng.”
Trương Đại cười nói: “Nhưng Diệp sư phụ ở Hàng Châu nhiều năm, cũng có một vài người bạn tốt. Khoảng thời gian trước, một trong những người bạn tốt của ông ấy biết chuyện của Nhất Diệp Cư, vô cùng tức giận.”
“Bởi vì sau khi Diệp sư phụ rời đi liền không có tin tức, điện thoại và các phương thức liên lạc khác cũng không kết nối được. Bạn của ông ấy cũng không thể liên lạc được, liền trực tiếp tìm đến đây, bảo tôi chuyển lời cho Diệp sư phụ.”
Trương Đại bất lực nói: “Vấn đề là, tôi cũng không liên lạc được với Diệp sư phụ. Bạn của ông ấy không có cách nào, liền bảo tôi sau khi gặp được Diệp sư phụ thì thay ông ấy nói vài lời. Ông ấy bảo tôi nói với Diệp sư phụ, thất bại nhất thời không là gì cả, chỉ cần Diệp sư phụ đồng ý, ông ấy có thể nhường cho Diệp sư phụ một nửa pháp khí đã được khai quang, giúp Diệp sư phụ làm lại từ đầu.”
“Trượng nghĩa thật.”
Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, vội nó: “Vị bạn tốt của chú tôi tên là gì?”
“Đó là Giang sư phụ.”
Trương Đại đáp: “Ông ấy cũng là thầy phong thủy, có điều bình thường ông ấy không giúp người khác xem phong thủy, chỉ làm phôi pháp khí mà thôi. Nhưng món đồ phong thủy bình thường trong các cửa hàng phong thủy, đa số đều được làm ở các công xưởng, còn mấy cửa hàng giống như Kim Ngọc Đường, Nguyên Thần Các, Phúc Duyên Trai, những pháp khí cao cấp trong cửa hàng của bọn họ, phải tìm người chuyên thiết kế riêng.”
“Giang sư phụ chính là một trong số đó, là một nghệ nhân chuyên nghiệp.”
Trương Đại cảm phục nói: “Trước kia, những pháp khí cao cấp của Nhất Diệp Cư chúng ta đều là do Giang sư phụ làm. Ông ấy cùng với Diệp sư phụ là tri kỉ nhiều năm. Diệp sư phụ gặp chuyện không may, ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc không cứu.”
“Đáng tiếc là Diệp sư phụ là người kiêu ngạo, không muốn mở miệng nhờ bạn giúp đỡ.”
Trương Đại cảm thán, có cảm giác tiếc rèn thép không thành sắt. Chỉ là nhờ bạn giúp đỡ mà thôi, anh ta không hề cảm thấy mất thể diện, không phải là một người bạn tốt chân chính, ai bằng lòng giúp đỡ chứ.
Hơn nữa đây cũng được coi là một loại bản lĩnh, ít nhất có thể chứng minh được bạn tốt của Diệp Chiến biết được ông ấy thật sự có tài, biết rõ ông không phải là năng lực kém mới bằng lòng giúp đỡ. Nếu là một kẻ bất tài không có ý chí thì ai chịu giúp.
“Giang sư phụ…” Diệp Tuyền trầm mặc một lúc, liền cười nói: “Trương Đại, anh giúp tôi mua một ít vài thứ, làm lễ vật mai chúng ta đi thăm vị Giang sư phụ này.”
“Tôi biết rồi.” Trương Đại tươi cười rạng rỡ, vội vàng đồng ý.
Danh sách chương