Hàn Phong Tuyết vác nguyên cái khối ưu tư nặng nề tiến thẳng tới Long Phụng Tề Vũ. Càng vào đời lâu cậu càng hiểu rõ thêm về cái thói đời bạo ngược hiểm ác. Những con người đang đeo trên mặt mình cái mặt nạ quý tộc giả tạo thì sau lưng đúng là một lũ bỉ ổi, vô lại. Thân là tam hoàng tử lại lợi dụng người con gái của mình, lợi dụng bạn bè mình vào âm mưu phản quốc. Lũ hậu bối của bá tước, tử tước cũng dơ bẩn hạ lưu như nhau. Uy hiếp, cưỡng đoạt, kể cả cái thế lực chống lưng cho bọn chúng cũng giở mọi mánh khóe để đạt được mục đích.
Tóm lại vì đạt được mục đích mà không từ bất ký thủ đoạn nào, hơn nữa cho phép mình nhục mạ người khác mà còn tỏ ra vẻ thanh cao. Thậm chí còn chịu không nổi nửa lời sỉ nhục, nhìn như bọn họ tự cho rằng cái mạng chó của bọn họ cao quý hơn những người khác chắc.
Cái hư vinh do cái danh tạo ra đã tạo lên một sức ép vô hình và những kẻ tự cho mình là cao quý đã viện cớ mà chèn ép dân chúng. Những con người bình thường muốn yên ổn ở đây, muốn bảo vệ bản thân mình cùng người thân thì chỉ có thể trở lên mạnh mẽ. Có trở nên mạnh mẽ thì tất cả về họ mới có thể mạnh được.
Cái áp lực của thế giới này giờ đang đè nặng lên Phong Tuyết nhưng nó chả làm cậu nhụt chí mà lại càng làm cậu hưng phấn thêm, càng xúc tiến ý chí của cậu.
Đang cáu tự dưng hình ảnh đáng yêu ngây thơ thuần khiết của Băng Hân Vân lại xuất hiện trong tâm trí cậu, đôi mắt trong treo không có chút giả dối . Có thể tồn tại ở một thế giới dơ bẩn như này mà không bị vẩn đục thì với cậu mà nói chỉ có hai người là Băng Hân Vân và mẹ của mình mà thôi. Đấy cũng là ký do tại sao Phong Tuyết lại thích và muốn ở bên cạnh họ như vậy, không hề chịu tác động củ thế giới này, cứ tự do tự tại, không phải tranh đấu với bất cứ ai
Trong lúc mãi nghĩ ngợi, Phong Tuyết đã tiến đến Long Phụng Tề Vũ từ lúc nào. Đi vào trong bỗng thấy hơi có chút không biết làm sao khi nhìn thấy Nhạc Linh ở trong quầy, coa chút gì đó lo lắng như nóng lòng chờ đợi ai đó. Nhưng Phong Tuyết nghĩ rằng làm sao cậu và nàng ta lại có sự liên quan gì ngoài mối quan hệ chủ tớ ra chứ, với cả họ còn gì để nói với nhau? Nghĩ vậy ánh mắt cậu liền dời đi nơi khác rồi đi thẳng về sau hậu viện.
- Tuyết Phong, đợi chút - Nhạc Linh thấy thái độ lạnh lùng của Tuyết Phong liền gọi
lạnh lùng nhìn Nhạc Linh một cái, giọng nói như chả có chút cảm tình nào:
- Chuyện gì? - Tuyết Phong, chuyện hồi trước.......cho ta xin lỗi - Trầm ngâm mãi Nhạc Linh mới nói đc 4 từ cho ta xin lỗi, nói xong thì cúi đầu xuống
- Cô không có gì phải xin lỗi ta cả - Nói xong cậu không thèm để ý tới nàng ta nữa mà bước luôn về phía hậu viện
Ở cái loại người này, khi mà người ta không có thân phận không có địa vị thì chúng không có chút nào để ý tới họ nhưng khi người ta đã có chức có quyền thì chúng lại xoay mình muốn kết giao. Loại người đó Phong Tuyết không thèm để ý, Nhạc Linh làm thế chỉ làm cho Phong Tuyết thêm coi thường cô mà thôi.
Nhìn cái bóng hình dần dần khuất trước mắt mình, suy nghĩ của Nhạc Linh cứ lộn tung cả lên. Đã từng có một thời họ chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nếu cứ thế tới giờ thì họ có thể đã thành một đôi bạn chí cốt. Nhưng mà xem ra bây giờ, người ta đã chả thèm để ý tới cô nữa rồi
Đúng vậy, một chưởng đánh bay Ngao Tiếu Vân, rồi lại xưng huynh đệ với thái tử, khi đối mặt với đế vương thì lại không phải quỳ. Lúc này địa vị của Phong Tuyết và Nhạc Linh đã quá khác nhau rồi
- Dường như giờ ta trong mắt hắn cũng giống như hắn ngày xưa ở trong mắt ta, chả là cái gì cả, nhỉ? - Nhạc Linh buồn bã
- Sư phụ
- Con bị thương rồi - Cái vết cắt ngọt xớt trên yết hầu của cậu là thứ đập ngay vào mắt Sài Lão khi vừa nhìn thấy cậu. Ông lão đi lại tỉ mỉ nhìn kỹ vết thương: - là vết thương do kiếm gây ra. Đã có chuyện gì?
Trong ánh mắt của Sài Lão có tia ưu tư lo lắng, trong ông lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên. Chỉ cần nhát kiếm này cao lên một chút hay uy lực mạnh hơn một chút thì người đệ tử mà bản thân ông đã dồn hết tất cả hi vọng vào sẽ không còn nữa.
- Sư phụ, người xem cái này - Hàn Phong Tuyết đưa cái lệnh bài cậu thu được từ trên người sát thủ thần bí đưa cho Sài Lão
Ông cầm lấy xem qua rồi cứ như cái lệnh bài ấy có gì khủng khiếp lắm làm sắc mặt Sài Lão bỗng chốc thay đổi.
- Mộng ảo lầu, quả nhiên là mộng ảo lầu
- Mông ảo lầu là đâu vậy sư phụ? - Hàn Phong Tuyết thấy phản ứng của Sài Lão cậu cũng hiểu ra được ít chuyện.
- Mộng ảo lầu không phải là nơi nào mà là một tổ chức sát thủ - Sài lão lẩm bẩm - Người làm con bị thương có phải là 1 sát thủ không?
Phong Tuyết gật đầu
- Vậy là đúng rồi, con gần đây có đắc tội với ai không?
Hàn Phong Tuyết mang nghi ngờ của mình nói cho Sài lão biết và mang cả những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cũng kể hết cho ông biết. Sài lão nghe hết câu chuyện rồi trầm tư 1 lúc
- Chuyện này để ta điều tra đã, con từ nay cũng phải cẩn thận
Phong Tuyết biết sài lão lo mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới lao thân vào rắc rối. Cậu hiếu kỳ hỏi
- Mộng ảo lầu là một tổ chức sát thủ như thế nào vậy sư phụ?
Khuôn mặt Sài lão giật giật mấy cái rồi cả người như chìm vào trong ký ức
- Hơn 5 trăm năm trước, Mộng ảo lầu vô thanh vô tức xuất hiện ở đại lục, đàu tiên chỉ có một số hành động ở trong quy mô nhỏ vì thế mà không được đại lục để ý tới . Rồi một ngày sát thủ của tổ chức đó đã huyết tẩy cả gia tộc của 1 vương gia ở kỵ sĩ đế quốc, cả ngàn người không có ai sống sót trong đó còn có cả những kỵ sĩ bậc cao cũng bị nhất kiếm phong hầu (một nhát kiếm đứt cổ). Chuyện đó đã kinh động cả đế quốc, nhưng khi họ điều tra thì phát hiện ra cái tổ chức đó đã tiêu biến từ lúc nào. Rồi sau đó, cứ yên 1 thời gian họ lại xuất hiện, không chỉ ám sát vương công quý tộc mà con ám sát cả hoàng đế đế quốc.
Sắc mặt Sài Lão như ánh lên sự sợ hãi tột độ, ông tiếp tục nói:
- Họ cuối cùng cũng làm được, cuối cùng cũng ám sát thành công vị hoàng đế có tới 2 vị kỵ sĩ cấp 7 thiên không bảo vệ chỉ bằng có 2 sát thủ. Kể cả hai vị kị sĩ thiên không kia cũng vong mạng, tiếp sau đó ở Thương Nguyệt đế quốc cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Có một ngày cả đại lục chấn động, những thủ vệ thần và những người ở kỹ thần sơn đều được tham dự vào đội bảo vệ mạnh nhất đại lục, nhưng rồi khi nghe được tin đó, bọn họ lại mai danh ẩn tích thêm lần nữa. Sau đó cứ vài thế kỷ cũng có khi là chỉ mấy năm họ lại xuất hiện và làm vài vụ. Cứ thất bại là uống thuốc độc tự sát, cái tổ chức đó thật quá là đáng sợ.
- Vậy Sí Nhiệt đế quốc và Kiếm Thần đế quốc có xảy ra những chuyện như vậy không? - Phong Tuyết hỏi thêm
- Không có. Ở Sí Nhiệt đế quốc và Kiếm Thần đế quốc họ chỉ có một vài hành động nhỏ thôi. Dù cho đế quốc đã tăng cường phòng vệ nhưng lại không có xảy ra vụ việc gì lớn. Không ngờ lần này lại xảy ra với con
- Ặc, hóa ra mặt mũi con cũng gớm ra phết nhỉ? - Phong Tuyết không muốn Sài lão lo lắng thêm cậu pha trò
- Chuyện này ta sẽ làm rõ. Mong người muốn giết con không phải là Mộng Ảo lầu, nhưng trong thời gian này con phải nâng cao cảnh giác hơn nữa - Sài lão nhắc nhở thê lần nữa
Hàn Phong Tuyết gật đầu
- Mộng Ảo lầu, rôt cuộc nó là một tỏ chức như thế nào. Hàn Phong Tuyết có cảm giác như bản thân cậu và tổ chức này có một chút gì đó liên quan với nhau. Hơn nữa lại là rất sâu, cậu cũng không rõ sao mình lại có cảm giác như thế nữa.
Đêm đó, bên cạnh xác người sát thủ áo đen có thêm 3 người thần bí nữa cùng mặc áo đen như hắn.
- Thế nào? - Tên hắc y nhân đứng gần đó hỏi hai tên đang kiểm tra thi thể của tên sát thủ đã chết, âm thanh lãnh đạm vang lên giữa đêm tối.
- Dạ thưa thánh chủ, bên trong thi thể có vết tích của lửa thiêu và băng đọng. Hung thủ có thể là một gã giáo kỹ hệ hỏa và giáo kỹ hệ thủy nhưng nội tạng bên trong thì lại bị phá nát hết, điều này là do kình khí tạo ra chứ vũ khí không thể nào tạo ra được, vậy nên trong đám hung thủ đó phải có một kẻ.... - Nói đến đây thì tên kia chợt dừng lại một chút
- Một kẻ gì?
- Thánh giả, nhất định có một kẻ giống chúng ta, là võ giả. Hơn nữa lại còn là đăng cấp võ tông
- ừm - Trong giọng nói của Thánh nhân có chút gì đó ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt trong đêm tối bị hắc bào che phủ nên không nhìn ra được biểu hiện của hắn.
- Điều tra xem người hắn định ám sát là ai? Tra được thì báo cho ta, ai tự ý hành động -------- GIẾT - Sau một hồi yên tĩnh, thánh nhân mới ra chỉ lệnh
- Vâng - Hai người đáp lại
Sí Nhiệt đế quốc ai cũng không biết cơn gió lốc khởi đầu cho một trận chiến đang nổi lên. Chính các sát thủ của Mộng ảo lầu sẽ thay đổi lại trật tự của đại lục
Tóm lại vì đạt được mục đích mà không từ bất ký thủ đoạn nào, hơn nữa cho phép mình nhục mạ người khác mà còn tỏ ra vẻ thanh cao. Thậm chí còn chịu không nổi nửa lời sỉ nhục, nhìn như bọn họ tự cho rằng cái mạng chó của bọn họ cao quý hơn những người khác chắc.
Cái hư vinh do cái danh tạo ra đã tạo lên một sức ép vô hình và những kẻ tự cho mình là cao quý đã viện cớ mà chèn ép dân chúng. Những con người bình thường muốn yên ổn ở đây, muốn bảo vệ bản thân mình cùng người thân thì chỉ có thể trở lên mạnh mẽ. Có trở nên mạnh mẽ thì tất cả về họ mới có thể mạnh được.
Cái áp lực của thế giới này giờ đang đè nặng lên Phong Tuyết nhưng nó chả làm cậu nhụt chí mà lại càng làm cậu hưng phấn thêm, càng xúc tiến ý chí của cậu.
Đang cáu tự dưng hình ảnh đáng yêu ngây thơ thuần khiết của Băng Hân Vân lại xuất hiện trong tâm trí cậu, đôi mắt trong treo không có chút giả dối . Có thể tồn tại ở một thế giới dơ bẩn như này mà không bị vẩn đục thì với cậu mà nói chỉ có hai người là Băng Hân Vân và mẹ của mình mà thôi. Đấy cũng là ký do tại sao Phong Tuyết lại thích và muốn ở bên cạnh họ như vậy, không hề chịu tác động củ thế giới này, cứ tự do tự tại, không phải tranh đấu với bất cứ ai
Trong lúc mãi nghĩ ngợi, Phong Tuyết đã tiến đến Long Phụng Tề Vũ từ lúc nào. Đi vào trong bỗng thấy hơi có chút không biết làm sao khi nhìn thấy Nhạc Linh ở trong quầy, coa chút gì đó lo lắng như nóng lòng chờ đợi ai đó. Nhưng Phong Tuyết nghĩ rằng làm sao cậu và nàng ta lại có sự liên quan gì ngoài mối quan hệ chủ tớ ra chứ, với cả họ còn gì để nói với nhau? Nghĩ vậy ánh mắt cậu liền dời đi nơi khác rồi đi thẳng về sau hậu viện.
- Tuyết Phong, đợi chút - Nhạc Linh thấy thái độ lạnh lùng của Tuyết Phong liền gọi
lạnh lùng nhìn Nhạc Linh một cái, giọng nói như chả có chút cảm tình nào:
- Chuyện gì? - Tuyết Phong, chuyện hồi trước.......cho ta xin lỗi - Trầm ngâm mãi Nhạc Linh mới nói đc 4 từ cho ta xin lỗi, nói xong thì cúi đầu xuống
- Cô không có gì phải xin lỗi ta cả - Nói xong cậu không thèm để ý tới nàng ta nữa mà bước luôn về phía hậu viện
Ở cái loại người này, khi mà người ta không có thân phận không có địa vị thì chúng không có chút nào để ý tới họ nhưng khi người ta đã có chức có quyền thì chúng lại xoay mình muốn kết giao. Loại người đó Phong Tuyết không thèm để ý, Nhạc Linh làm thế chỉ làm cho Phong Tuyết thêm coi thường cô mà thôi.
Nhìn cái bóng hình dần dần khuất trước mắt mình, suy nghĩ của Nhạc Linh cứ lộn tung cả lên. Đã từng có một thời họ chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nếu cứ thế tới giờ thì họ có thể đã thành một đôi bạn chí cốt. Nhưng mà xem ra bây giờ, người ta đã chả thèm để ý tới cô nữa rồi
Đúng vậy, một chưởng đánh bay Ngao Tiếu Vân, rồi lại xưng huynh đệ với thái tử, khi đối mặt với đế vương thì lại không phải quỳ. Lúc này địa vị của Phong Tuyết và Nhạc Linh đã quá khác nhau rồi
- Dường như giờ ta trong mắt hắn cũng giống như hắn ngày xưa ở trong mắt ta, chả là cái gì cả, nhỉ? - Nhạc Linh buồn bã
- Sư phụ
- Con bị thương rồi - Cái vết cắt ngọt xớt trên yết hầu của cậu là thứ đập ngay vào mắt Sài Lão khi vừa nhìn thấy cậu. Ông lão đi lại tỉ mỉ nhìn kỹ vết thương: - là vết thương do kiếm gây ra. Đã có chuyện gì?
Trong ánh mắt của Sài Lão có tia ưu tư lo lắng, trong ông lửa giận đang ngùn ngụt bốc lên. Chỉ cần nhát kiếm này cao lên một chút hay uy lực mạnh hơn một chút thì người đệ tử mà bản thân ông đã dồn hết tất cả hi vọng vào sẽ không còn nữa.
- Sư phụ, người xem cái này - Hàn Phong Tuyết đưa cái lệnh bài cậu thu được từ trên người sát thủ thần bí đưa cho Sài Lão
Ông cầm lấy xem qua rồi cứ như cái lệnh bài ấy có gì khủng khiếp lắm làm sắc mặt Sài Lão bỗng chốc thay đổi.
- Mộng ảo lầu, quả nhiên là mộng ảo lầu
- Mông ảo lầu là đâu vậy sư phụ? - Hàn Phong Tuyết thấy phản ứng của Sài Lão cậu cũng hiểu ra được ít chuyện.
- Mộng ảo lầu không phải là nơi nào mà là một tổ chức sát thủ - Sài lão lẩm bẩm - Người làm con bị thương có phải là 1 sát thủ không?
Phong Tuyết gật đầu
- Vậy là đúng rồi, con gần đây có đắc tội với ai không?
Hàn Phong Tuyết mang nghi ngờ của mình nói cho Sài lão biết và mang cả những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cũng kể hết cho ông biết. Sài lão nghe hết câu chuyện rồi trầm tư 1 lúc
- Chuyện này để ta điều tra đã, con từ nay cũng phải cẩn thận
Phong Tuyết biết sài lão lo mình sẽ gặp nguy hiểm nên mới lao thân vào rắc rối. Cậu hiếu kỳ hỏi
- Mộng ảo lầu là một tổ chức sát thủ như thế nào vậy sư phụ?
Khuôn mặt Sài lão giật giật mấy cái rồi cả người như chìm vào trong ký ức
- Hơn 5 trăm năm trước, Mộng ảo lầu vô thanh vô tức xuất hiện ở đại lục, đàu tiên chỉ có một số hành động ở trong quy mô nhỏ vì thế mà không được đại lục để ý tới . Rồi một ngày sát thủ của tổ chức đó đã huyết tẩy cả gia tộc của 1 vương gia ở kỵ sĩ đế quốc, cả ngàn người không có ai sống sót trong đó còn có cả những kỵ sĩ bậc cao cũng bị nhất kiếm phong hầu (một nhát kiếm đứt cổ). Chuyện đó đã kinh động cả đế quốc, nhưng khi họ điều tra thì phát hiện ra cái tổ chức đó đã tiêu biến từ lúc nào. Rồi sau đó, cứ yên 1 thời gian họ lại xuất hiện, không chỉ ám sát vương công quý tộc mà con ám sát cả hoàng đế đế quốc.
Sắc mặt Sài Lão như ánh lên sự sợ hãi tột độ, ông tiếp tục nói:
- Họ cuối cùng cũng làm được, cuối cùng cũng ám sát thành công vị hoàng đế có tới 2 vị kỵ sĩ cấp 7 thiên không bảo vệ chỉ bằng có 2 sát thủ. Kể cả hai vị kị sĩ thiên không kia cũng vong mạng, tiếp sau đó ở Thương Nguyệt đế quốc cũng xuất hiện tình trạng tương tự. Có một ngày cả đại lục chấn động, những thủ vệ thần và những người ở kỹ thần sơn đều được tham dự vào đội bảo vệ mạnh nhất đại lục, nhưng rồi khi nghe được tin đó, bọn họ lại mai danh ẩn tích thêm lần nữa. Sau đó cứ vài thế kỷ cũng có khi là chỉ mấy năm họ lại xuất hiện và làm vài vụ. Cứ thất bại là uống thuốc độc tự sát, cái tổ chức đó thật quá là đáng sợ.
- Vậy Sí Nhiệt đế quốc và Kiếm Thần đế quốc có xảy ra những chuyện như vậy không? - Phong Tuyết hỏi thêm
- Không có. Ở Sí Nhiệt đế quốc và Kiếm Thần đế quốc họ chỉ có một vài hành động nhỏ thôi. Dù cho đế quốc đã tăng cường phòng vệ nhưng lại không có xảy ra vụ việc gì lớn. Không ngờ lần này lại xảy ra với con
- Ặc, hóa ra mặt mũi con cũng gớm ra phết nhỉ? - Phong Tuyết không muốn Sài lão lo lắng thêm cậu pha trò
- Chuyện này ta sẽ làm rõ. Mong người muốn giết con không phải là Mộng Ảo lầu, nhưng trong thời gian này con phải nâng cao cảnh giác hơn nữa - Sài lão nhắc nhở thê lần nữa
Hàn Phong Tuyết gật đầu
- Mộng Ảo lầu, rôt cuộc nó là một tỏ chức như thế nào. Hàn Phong Tuyết có cảm giác như bản thân cậu và tổ chức này có một chút gì đó liên quan với nhau. Hơn nữa lại là rất sâu, cậu cũng không rõ sao mình lại có cảm giác như thế nữa.
Đêm đó, bên cạnh xác người sát thủ áo đen có thêm 3 người thần bí nữa cùng mặc áo đen như hắn.
- Thế nào? - Tên hắc y nhân đứng gần đó hỏi hai tên đang kiểm tra thi thể của tên sát thủ đã chết, âm thanh lãnh đạm vang lên giữa đêm tối.
- Dạ thưa thánh chủ, bên trong thi thể có vết tích của lửa thiêu và băng đọng. Hung thủ có thể là một gã giáo kỹ hệ hỏa và giáo kỹ hệ thủy nhưng nội tạng bên trong thì lại bị phá nát hết, điều này là do kình khí tạo ra chứ vũ khí không thể nào tạo ra được, vậy nên trong đám hung thủ đó phải có một kẻ.... - Nói đến đây thì tên kia chợt dừng lại một chút
- Một kẻ gì?
- Thánh giả, nhất định có một kẻ giống chúng ta, là võ giả. Hơn nữa lại còn là đăng cấp võ tông
- ừm - Trong giọng nói của Thánh nhân có chút gì đó ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt trong đêm tối bị hắc bào che phủ nên không nhìn ra được biểu hiện của hắn.
- Điều tra xem người hắn định ám sát là ai? Tra được thì báo cho ta, ai tự ý hành động -------- GIẾT - Sau một hồi yên tĩnh, thánh nhân mới ra chỉ lệnh
- Vâng - Hai người đáp lại
Sí Nhiệt đế quốc ai cũng không biết cơn gió lốc khởi đầu cho một trận chiến đang nổi lên. Chính các sát thủ của Mộng ảo lầu sẽ thay đổi lại trật tự của đại lục
Danh sách chương