Nhìn vẻ thất thần trong mắt Nhạc Tần, Hàn Phong Tuyết cũng đành thở dài

- Sinh mệnh vẫn chỉ ngắn ngủi như thế, dù cho là cường giả kỹ vương, trước thời khắc kết thúc cũng nào có khác gì thường nhân

- Dù trong lòng có muôn vàn cảm khái nhưng Hàn Phong Tuyết cũng không có ý định nương tay - Nếu đã là kẻ địch thì chỉ có kết cục như vậy mà thôi.

Trường thương hướng thẳng, Hàn Phong Tuyết bắt đầu tích lực - Dù giờ đây Nhạc Tần có vẻ là đã không thể tái chiến thì với tu vi năm sao Kỹ vương thì khó có thể dễ dàng đoán được, vì thế Hàn Phong Tuyết cực kì cẩn thận, nhất định phải một đòn thành công. Không khí bỗng trở nên cực kì nặng nề, dường như mọi người cũng ngừng hít thở để hướng ánh mắt về mũi thương - Trưởng lão Lạp ma hội, Nhạc Tần một đời không có đối thủ cuối cùng sẽ chết như vậy sao.

Đôi mắt mất hồn của Nhạc Tần lúc này bỗng xuất hiện chút thần thái khác - Nơi sâu trong đáy mắt có một hình bóng xinh đẹp ẩn hiện, kéo theo đó là một nụ cười từ tận đáy lòng, ngay cả gương mặt tái nhợt không còn chút máu cũng tươi hẳn lên

- Một giọng nói phiêu đãng lan đi trong không khí:"Viện, ta xin lỗi." Lời vừa dứt hắn cũng lập tức nhắm mắt lại. Hàn Phong Tuyết thật sự thấy kinh ngacjm không ngờ một người thô bạo như thế lại có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy - Cậu thở dài một tiếng, đúng là ai ai cũng có chuyện xưa. Mũi thương tỏa ra sóng nhiệt, Hàn Phong Tuyết chuẩn bị ra tay.

- Không được -

- Hai giọng nói thê lương ẩn nét cầu xin đồng thời vang lên - Một là của Nhạc Lôi, cậu hoàn toàn phớt lờ, nhưng giọng nói còn lại lại khiến cậu bất ngờ, người nói là Lục Tuyết - Trường thương trong tay dừng lại, Hàn Phong Tuyết hương mắt về phía Lục Tuyết đứng cách đó không xa. Không chỉ có Hàn phong Tuyết mà tất cả mọi người trong tiểu đội Bạo Tuyết đều khó hiểu nhìn về phía Lục Tuyết - Chỉ thấy Lục Tuyết quỳ xuống đất, đầu không ngừng đập xuống đất, miệng cũng không ngừng nói,

- Đừng mà. Tiểu đội Bạo Tuyết bên cạnh vẫn ngây ngốc nhìn Lục Tuyết đang khóc giữa đám đông - Một đội trưởng vốn luôn kiên cường mạnh mẽ của bọn họ lại đang bi lụy, chuyện này đối với họ còn khó tin hơn cả việc Hàn Phong Tuyết đã đánh bại Nhạc Tần.

Mà Tàn Nguyệt đứng phía sau Lục Tuyết lại nhanh chóng nhìn ra vài điều, ngay khi trọng miệng Nhạc Tần thốt ra câu "Viện, ta xin lỗi" thì thân thể của Lục Tuyết cũng bắt đầu run lên, sau một hồi đắn đo cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà đau khổ bật khóc. Hàn Phong Tuyết nhíu mày nhìn Lục Tuyết đang đau khổ khóc - Cậu nhất thời không biết nên làm thế nào, trường thương đang đâm tới cũng dừng lại trên không - Nhạc Tần mở to hai mắt nhìn Lục Tuyết, ánh sáng trong mắt cũng bắt đầu lưu chuyển, cũng vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục Tuyết - Nhạc Tần tự tay ra lệnh bắt cả tiểu đội Bạo Tuyết, cả quá trình hắn cũng chưa từng gặp một ai trong số họ, càng không gặp Lục Tuyết

- Ngay cả vừa rồi hắn cũng chỉ liếc qua một cái

- Giây phút bốn mắt chạm nhau, Lục Tuyết nhìn Nhạc Tần bằng ánh mắt tràn đầy băn khoăn, còn Nhạc Tần sau khi nhìn thấy ánh mắt và diện mạo của Lục Tuyết thì cả người bắt đầu run lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề -

-Viện, nàng là Viện - - Nói xong Nhạc Tần dùng hết sức đứng dậy đi về phía Lục Tuyết, mỗi bước đi khiến trái tim hắn càng đập manh hơn - Hàn Phong Tuyết cũng không ngăn cản mà chỉ lặng lẽ theo sát phía sau Nhạc Tần.

-Viện, là nàng sao? - Hai mắt Nhạc Tần đã đỏ lên, giọng nói cũng tràn ngập yêu thương.

- Ngươi còn nhớ bà ấy sao - Ngươi lấy tư cách gì để gọi tên bà ấy chứ?

- Đôi mắt đỏ rực của Lục Tuyết nhìn Nhạc Tần vừa nói vừa khóc nức nở.

- Nàng... -

- Nhạc Tần nhỏ giọng muốn nói, sau đó ánh mắt lại hiện lên vẻ hân hoan, thân thể càng run lên mãnh liệt - Hắn khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: -Con... - con là.. - Nhạc Tuyết. Ánh mắt Nhạc Tần dường như đã xuyên qua không gian để tìm về hồi ức

- Trong một căn nhà nhỏ có một đôi thanh niên nam nữ đang ngồi dựa sát vào nhau ngắm nhìn những bông tuyết đang bay ngoài trời, nét mặt của cô gái vẫn còn hiện lên nét hạnh phúc, một tay xoa nhẹ dưới bụng, ở đó có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần -Tần, con của chúng ta sau này sẽ đặt tên là gì? - Cô gái nhẹ nhàng hỏi. Chàng trai choàng tay sang ôm cô gái, tay cũng xoa xoa lên bụng nàng, rồi hắn nhìn cảnh tuyết bay rợp trời trước mắt chậm rãi lên tiếng: -Nếu là con trai thì gọi là Nhạc Vũ, còn con gái thì sẽ gọi là Nhạc Tuyết.

-Ta không phải Nhạc Tuyết, ta là Lục Tuyết - - Câu nói chua xót của Lục Tuyết kéo Nhạc Tần trở về thự tại - Nhìn thấy ánh mắt chứa đầy nét đau thương cùng chân thành của Lục Tuyết thì đáy mắt hắn cũng chợt hiện lên vẻ áy náy.

-Con mang họ mẹ cũng tốt, ta cũng không có tư cách gì để con mang họ cha, ta thực sự xin lỗi hai mẹ con con, mẹ con, bà ấy có khỏe không? - Nói xong hai mắt Nhạc Tần tập trung hết vào Lục Tuyết tràn đầy hy vọng.

-Ông còn dám hỏi sao, mẹ ta đã không còn nữa rồi, ngay khi ta mới mười hai tuổi thì mẹ đã bỏ ta mà đi, trước khi mất người mới kể hết chuyện của ông cho ta nghe, bảo ta vào Ma Thành tìm ông

- Thật nực cười là chính ông lại ra tay bắt ta, còn muốn cái mạng này của ta nữa, ta thực sự hận mình không thể một kiếm chém chết ông, tiếc là ta vẫn không thể xuống tay, ai có thể cho ta biết ta phải làm thế nào hay không?

- Lục Tuyết đau khổ gào lên, hai tay bưng lấy mặt ngồi vật ra đất.

Nhạc Tần run rẩy đến nỗi không thể đứng vững được mà ngã lăn ra đất - Hai mắt hắn cũng ngập tràn đau khổ, miệng thì lẩm bẩm:"Viện, nàng đi thực rồi sao..." Lúc này mọi người cũng đã hiểu ra vấn đề nên đành thở dài - Hàn Phong Tuyết không ngờ rằng Lục Tuyết lại là con gái của Nhạc Tần, vậy thì sợ rằng hôm nay chỉ có thể dừng lại tại đây

- Thu trường thương lại, cậu tiến tới bên cạnh Lục Tuyết đồng thời hơi liếc Tàn Nguyệt để nàng tới an ủi Lục Tuyết. -Đây là nhân quả báo ứng sao? Vì sao ông lại không trút hết lên người ta mà lại hại người ta thương yêu nhất cơ chứ? - Nhạc Tần ngẩng đầu thét với trời, hai tay cũng giương lên, nỗi đau ngập trời khiến hắn không thể nào không thét lớn. Lục Viện là người đầu tiên mà hắn yêu thương, cũng là người duy nhất mà hắn từng yêu, từng lời thề non hẹn biển đến nay vẫn còn vang trong trí óc:'Trời dù có sập, tinh này chẳng đổi thay.!' Có điều gia tộc của hắn đã không tiếc thủ đoạn ra tay ngăn trở khiến hắn đành phải rời bỏ Lục Viện - Mười năm sau, hắn kế thừa ngôi vị gia chủ, dùng hết mọi cách để tìm kiếm Lục Viện, nhưng nàng lại như đá chìm vào đáy biển - Suốt mấy chục năm nay, hắn vẫn luôn canh cánh nỗi đau ấy trong tim - Hắn dùng mọi cách để cố gắng quên đi, nhưng có thể sao, vết thương trong lòng ấy mãi mãi chẳng thể nào lành lại. Lê lết về phía Lục Tuyết, Nhạc Tần giơ tay ra sờ về gương mặt Lục Tuyết, nhưng lại bị nàng đẩy ra

- Do dự thêm một lúc, hắn mới rút tay phải của mình về đồng thời giơ lòng bàn tay ra trước mặt, Nhạc Tần tự giễu: -Hai tay nhúng trong máu tanh này sao có thể chạm vào người con gái ta cơ chứ?

-Ta biết con sẽ không tha thứ cho ta nhưng trong người con cũng đang chảy một nửa dòng máu của ta, ta chỉ hi vọng con có thể gọi ta một tiếng cha, có được không? - Nhạc Tần nhìn Lục Tuyết đầy mong đợi. Thấy Lục Tuyết hơi lắc đầu, Nhạc Tần chỉ đành thở dài, đôi mắt lại trở nên vô thần, hắn nhỏ giọng nói:

- Con không muốn nhận người cha này cũng dễ hiểu thôi, là ta có lỗi với mẹ con con, ta chỉ hi vọng con có thể sống tốt." Nói xong Nhạc Tần giơ cao tay lên đập mạnh về phía ngực mình. "Bịch..." Một âm thanh rất nhỏ vang lên, ánh mắt Nhạc Tần hiện lên vẻ giải thoát, hắn nhìn Lục Tuyết nói: -Tuyết, con phải chăm sóc bản thân thật tốt.

- Dứt lời hắn lại nhìn lên bầu trời: - Viện, ta tới tìm nàng đây. "Aaaaaaaaa....." Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Lục Tuyết hét lớn, gương mặt tái nhợt, ôm lấy thân thể đang đổ xuống của Nhạc Tần - Nàng vừa khóc vừa nói: -Sao ông lại khổ như vậy, mẹ trước khi chết cũng không hề trách ông một câu, ông lựa chọn gia tộc là việc nam nhân nên làm, nếu không ta sao lại tới tìm ông... Nghe được lời này của Lục Tuyết, ánh mắt đang dần tối đi của Nhạc Tần lại sáng lên một chút, hắn vui vẻ cười:

-Nàng hóa ra vẫn có thể tha thứ cho ta, nhưng ta lại không thể tha thứ cho chính bản thân mình

- Tuyết nhi, con có thể gọi ta một tiếng cha được không?

-Cha.. -

- Lục Tuyết gật đầu rồi bi thương cất tiếng gọi Nhạc Tần lại cười, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất mấy năm gần đây, hắn nhìn Nhạc Lôi đang tiến tới, dùng hết sức nói:

-Tha cho nó... Cánh tay đặt trên vai Lục Tuyết vô lực tuột xuống, Nhạc Tần cũng từ từ nhắm mắt lại, hắn mang theo sự vui vẻ cùng cảm giác giải thoát ra đi. -Cha.... - - Lục Tuyết đau khổ nhắm hai mắt lại, từng giọt nước mắt cũng theo đôi lông mi cong dài chậm rãi rơi xuống đất. Nhạc Lôi nhận lấy Nhạc Tần trong tay Lục Tuyết - Hắn ôm lấy thi thể đang lạnh dần quay người rời đi

- Trải qua chuyện hôm nay hắn đã không còn như trước

- Hàn Phong Tuyết cũng không hề ngăn cản vì đã coi hắn là ca ca của Lục Tuyết. Mọi người đều không ngờ được chuyện sẽ kết thúc thế này, nhưng trận chiến lúc nãy đã ghi sâu trong lòng họ, ai nấy đều mang theo sự thỏa mãn rời đi. Tiểu điêu rít lên, trước mặt nó là thi thể của Hỏa Vân báo. Mấy người Hàn Phong Tuyết thì cúi đầu im lặng đứng bên cạnh Lục Tuyết để an ủi nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện