-Thần tích(kỳ tích thần kì), trời ạ, ta đã nhìn thấy gì thế này?!

Một vị đại hán bỏ hai tai đang che ra nhìn toàn bộ bầy sói ngã xuống mà khiếp sợ hô lên. Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn, ngoại trừ "thần tích" ra thì hắn thực sự không thể dùng từ gì khác để hình dung tâm tình của mình lúc này. Những người khác cũng lần lượt tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ , mặc dù đã cố gắng che hai tai lại, ánh mắt nhìn Hàn Phong Tuyết lộ vẻ bất khả tư nghị(không tưởng tượng nổi). Đích thật là thần tích, bầy ma lang đối với bọn họ hay cho dù là tuyệt đại đa số người đi săn ma mà nói đại diện cho tai họa và hủy diệt.

Thế nhưng Hàn Phong Tuyết chỉ lẳng lặng ngồi kia, động vài cái, gảy mấy khúc cầm huyền thì bầy ma lang liền nằm bất động trên đất. Mới lúc đầu bọn họ chỉ là để ý đến yêu cầu của Hàn Phong Tuyết mới bưng kín hai tai lại, nhưng khi tiết tấu tiếng đàn bắt đầu vang lên, tinh thần của bọn họ dần sinh ra đau đớn, lúc này mới che chặt hai lỗ tai của mình. Mặc dù như thế nhưng sự đau đớn vẫn tiếp tục tồn tại, biết là khi tiếng đàn ngưng lại mới tốt hơn nhiều. Bọn họ không chút nghi ngờ rằng nếu như không che hai tai lại, kết quả cuối cùng của bọn họ tuyệt đối càng thê thảm hơn so với ma lang.

Bọn họ vẫn đánh giá thấp uy lực của cầm kỹ.Công kích tinh thần, nếu như che kín hai tai là có thể ngăn trở vậy thì cũng không có ai phải hao tổn lượng lớn tinh lực(tinh thần và sức lực) đi tu luyện nó. Nó biến thái ở chỗ có hai loại hình thức công kích cùng một lúc: một loại thông qua thanh âm truyền vào hai tai đạt được mục đích công kích, mà một loại khác lại tấn công thẳng vào tinh thần bất chấp bất kỳ loại phòng ngự nào. Đương nhiên, loại thứ hai có uy lực quan trọng hơn một chút.

Lục Tuyết khinh ngạc Nhìn Hàn Phong Tuyết, đôi mắt đẹp liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị. Nghe Tàn Nguyệt gọi Hàn Phong Tuyết là thiếu gia, nàng đã có chút hoài nghi quan hệ của hai người và thực lực của Hàn Phong Tuyết. Thậm chí trong lòng nàng đã có một phỏng đoán rất chắc chắn về Hàn Phong Tuyết rồi, nhưng nàng vẫn sai: Hàn Phong Tuyết đã đạt tới cảnh giới nàng không dám tưởng tượng nổi. Cứ coi như là có một cường giả kỹ vương cũng sẽ không làm tốt hơn so với hắn nữa!

Tàn Nguyệt hưng phấn nhìn Hàn Phong Tuyết:

-Thiếu gia, ngươi thật lợi hại nha! - Tất cả biểu tình của mọi người đều rơi vào trong mắt của Hàn Phong Tuyết, hẩy hẩy đầu nói:

-Có đúng thế hay không thì nên đi lấy thứ hữu dụng đi đã. - Mọi người lúc này mới phản ứng được, nhìn đầu ma lang ở xung quanh. Đây chính là tài phú cực to lớn. Hưng phấn hô lên một tiếng, bọn đại hán rối rít chạy về phía bầy sói.

-Không biết đám hỗn đản kia như thế nào rồi? - Tàn Nguyệt thầm nghĩ về bọn Liễu Nham, lạnh giọng nói.

Hàn Phong Tuyêt tự tin cười một tiếng:

-Yên tâm, bọn chúng chạy được rồi.

-Thiếu gia? - Tàn Nguyệt đưa ánh mắt dò hỏi nhìn qua.

- Ta đã dở tý trò trên người bọn chúng, chúng đi đâu sao ta không biết .- Cười một tiếng, Tàn Nguyệt ôm cánh tay Hàn Phong Tuyết nói:

-Vẫn là thiếu gia chu đáo

Tâm tư của Lục Tuyết ở bên cạnh không ngừng chuyển động, tự giễu nói:"Không nghĩ tới ta vẫn một mực lo lắng thợ săn của tiểu đội Giảo sát, vậy mà trong mắt hắn ấy lại là con mồi."

Bọn đại hán trong tiểu đội Bạo Tuyết mỗi người đều xách theo một bao thật to, trên mặt hiện lên một nụ cười thật thà:

-Tuyết Phong huynh, ngươi không chỉ giải quyết những ma lang này mà còn cứu chúng ta một mạng, đến đây, những thứ này đều là của ngươi. - Hàn Phong Tuyết khoát tay áo nói:

-Nếu như các vị không chê, ta đã gọi một tiếng đại ca rồi, những thứ này đối với ta không có tác dụng gì lớn, coi như ta đưa lễ gặp mặt cho các đại ca đi?!

-Được, Tuyết Phong huynh thật sảng khoái, Ngu đại ta chỉ thích huynh đệ như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, mấy thứ này ta sẽ giữ lại.

Ngu đại lớn tiếng nói không câu lệ tiểu tiết.Đoàn người cũng đều hiểu với thực lực của Hàn Phong Tuyết, ma thú cấp ba gì đó này với hắn mà nói chính xác là không coi vào đâu, liền sảng khoái nhận lại. Đồng thời tự đáy lòng càng thêm kính phụcđối với Hàn Phong Tuyết. Tuổi còn trẻmà thực lực đã đạt tới cảnh giới bọn họ có muốn cũng không dám nghĩ tới, làm người lại hào sảng(hào phóng, sảng khoái), không có chút kiêu ngạo nào, thậm chícòn nguyện ý gọi bọn họ -những người thực lực chẳng ra sao- là đại ca. Huynh đệ như vậy ai lại cự tuyệt chứ? Cùng nhau cười ngây ngô, thu hoạch lần này cũng đủ để bọn họ sống vài chục năm rồi.

-Người của tiểu đội Giảo sát, bây giờ cũng nên tính sổ với bọn chúng rồi! - Nhẹ bẫng nói một câu, trong mắt Hàn Phong Tuyết sát ý chợt lóe lên.

-Không sai, tên khốn Liễu Nham kia ham muốn đội trưởng chúng ta cũng không phải chỉ là một hai ngày, bình thường ở trong Ma thành luôn gây rắc rối cho đội trưởng!

Một đại hán lộ ra khuôn mặt tức giân. Trên trăm con ma lang mà khi ở trong tay Hàn Phong Tuyết lại không có chút năng lực chống cự nào, điều này cho bọn họ sự tự tin mãnh liệt. Lần này nhất định phải diệt trừ nguồn tai vạ này đi mới được.

-Ta biết bọn chúng ở đâu, mọi người đi theo ta! -Nói xong đi đầu dẫn đường.

Trước khi bọn liễu Nham đi, Hàn Phong Tuyết đã để lại trên người hắn một chút linh hồn ấn. Sau khi cảm ứng được linh hồn lực thì hắn thấy linh hồn lực có chút hữu ích thiết thực. Vì phòng ngừa ma lang không vây khốn được đám người Liễu Nham, Hàn Phong Tuyết cố tình để lại hậu chiêu.

Đoàn người cũng không gấp gáp, chậm rãi mà đi. Sau vài canh giờ, người của tiểu đội giảo sát xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này, tiểu đội Giảo sát chỉ còn lại bảy người, hơn nữa còn có mấy người bị thương nhẹ. Y phục của tất cả mọi người đều rách tả tơi, đang nhắm mắt điều tức dưới tàng cây để khôi phục lực nguyên tố.

-Những tên khốn kiếp này chạy được thật hả? Còn chạy xa như vậy!!

Một người căm hận nói. Tuy rằng đã cố gắng hạ thấp giọng nhưng vẫn dọa cho người của tiểu đội Giảo sát sợ hãi nhảy dựng lên. Bọn hắn lúc này còn chưa hoàn hồn, như chim sợ cành cong, bất luận là gió thổi cỏ lay cũng đủ làm chúng hết sức nhạy cảm.

Nhìn người tới lại là người của tiểu đội Bạo Tuyết, bọn chúng đều ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới đối phương vậy mà có thể cả đám lông tóc không tổn hao gì, Liễu Nham nói thầm như bị trúng tà:"Chẳng lẽ bọn chúng có vận khí tốt, gặp được một cường giả săn ma thú đúng lúc đi ngang qua sao? Đúng, nhất định là như vậy". Vừa hay giống với ý nghĩ của những người khác, không bàn mà trùng hợp ý kiến. Trừ lý do đó ra, bọn chúng thực sự nghĩ không ra bất kỳ lý do gì khác có thể lý giả cho việc y phục của bọn họ đều chỉnh tề như vậy.

Người của tiểu đội Giảo sát đồng loạt đi về phía đoàn người Hàn phong Tuyết. Liễu Nham nở nụ cười, cười đến mức vô cùng hài lòng:

-Xem ra vận khí của thiếu gia ta không quá tệ, mặc dù có chút chật vật nhưng lập tức liền có mỹ nhân đến làm bạn, cũng không tính là quá thua thiệt rồi.

-Trước để ngươi đắc ý một lúc đi, chờ chút nữa ngươi liền không cười nổi đâu! - Ánh mắt của mọi người tiểu đội Bạo Tuyết đồng thời nhìn về phía Hàn Phong Tuyết. Lúc này hắn đã thay Lục Tuyết trở thành người quyết định của cả đội.

Hàn Phong Tuyết từ trong đám người đi ra, nói với Liễu Nham rằng: chính hắn đánh mười cái bạt tai sau đó hướng về phía mọi người của tiểu đội Bạo tuyết nhận lỗi thì có thể hôm nay hắn còn một cơ hội.

-Ngươi nói cái gì? - Liễu Nham nhìn Hàn Phong Tuyết, hoài nghi mình nghe nhầm, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, hỏi lại một câu.

-Một trăm cái! - Giọng của Hàn Phong Tuyết bình thản lạ thường.

-Ha ha, ha ha ha...

Liễu Nham và những người khác đều điên cuồng mà cười, tựa như được nghe chuyện cười hài hước nhất trên đời. Sắc mặt Liễu Nham trầm xuống nhìn về phía Hàn Phong Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ngươi cho dù gọi ta là ông nội, dập đầu với ta một nghìn một vạn lần thì hôm nay cũng nhất định phải chết!

Người của tiểu đội Bạo Tuyết khinh thường nhìn tên ngu xuẩn Liễu Nham, rốt cuộc ai mới là chuyện cười? Đúng là ngu hết chỗ nói mà.

-Ngươi thử một chút đi!

Hàn Phong Tuyết dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Liễu Nham, bình thản nói. Sắc mặt càng thêm âm trầm, nhưng hắn coi thường người nhỏ hơn mình mấy tuổi nên quay về phía mấy người ở sau lưng nói:

-Giết chết chúng, tiểu mĩ nhân ở phía sau bọn chúng chính là của các ngươi!!!

Tuy là rất muốn tự mình động thủ nhưng hắn thầm nghĩ đối phương bên kia lại dám nói chuyện với hắn như vậy, có thể là thật có thực lực. Hơn nữa nhìn ánh mắt của những người tiểu đội Bạo Tuyết đang nhìn mình như nhìn người sắp chết làm cho hắn cảm thấy dường như ngửi được cái gì(chó sao cháu , vì vậy nên mới quyết định trước tiên để cho người khác thử thực lực của đối phương một chút.

Mấy người phía sau nghe được lời nói của Liễu Nham thì hai mắt sáng lên, lại nhìn về phía Tàn Nguyệt cách đó không xa một chút mà tà tà cười cợt. Trải qua mấy canh giờ điều tức, lực nguyên tố của bọn chúng cũng khôi phục sấp sỉ tám phần mười, đi xử lý mấy tên này còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Sáu người phóng ra lực nguyên tố đi về phía Hàn Phong Tuyết. Trong những người này không ai biết rõ ràng thực lực chân chính của Hàn Phong Tuyết là như thế nào. Hơn nữa,thấy dáng vẻ hắn dường như thực lực không tồi cho nên không hẹn mà cùng quyết định trước tiên liên thủ giải quyết tên không biết trời cao đất dày này trước.

Hàn Phong Tuyết đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đối phó với mấy tên tu vi kỹ tướng này, chỉ có hai chữ-không khoái(没劲). Nhưng lần này cậu lại đành phải tự mình ra tay. Nếu như là một chọi một thì còn có thể để cho Tàn Nguyệt rèn luyện một chút, đáng tiếc bây giờ là quần đấu.

-Vậy hãy giải quyết nhanh chút đi!

Thân hình khẽ động, mấy người đang đi về phía Hàn Phong Tuyết sững sờ tại chỗ, ngay sau đó sợ hãi cùng cực.Lặng yên không tiếng độngđánh tới, Hàn Phong Tuyết đã đi tới bên cạnh mấy người, nhẹ nhàng tung ra vài chưởng.

-Phốc, phốc....

Không nhiều không ít, đúng sáu tiếng va chạm của chưởng lực với da thịt truyền ra. Hàn Phong Tuyết đã về lại chỗ cũ mà thân hình của sáu tên kia lại như lá thu rơi rụng, vô lực phiêu diêu trên không trung, rơi xuống đất không thể động đậy được nữa. Thu phong lạc diệp chưởng- tên gọi cũng như uy lực của nó.

Mọi người của tiểu đội Bạo Tuyết trừng lớn hai mắt. Bọn họ muốn nhìn rõ ngoại trừ đánh đàn thì thực lực chân chính của Hàn Phong Tuyết là như thế nào. Nhưng sau khi nhìn Hàn Phong Tuyết xuất thủ, bọn họ lại hơi nghi ngờ. Không có chút lực nguyên nào tố chuyển động mà khi chú ý tới có tia sáng chợt lóe lên thì sáu người đối diện đã bay lên không trung. Chẳng lẽ là võ sỹ? Không, võ sỹ đã suy tàn rồi, làm sao có năng lực đạt đến loại trình độ này chứ?

Nhìn sáu người trên mặt đất đã không còn hơi thở, sống lưng Liễu Nham lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng. Muốn cho mấy người đi dò xét Hàn Phong Tuyết một chút mà lại nhận lấy cái chết, nhìn lại Hàn Phong Tuyết vẫn thản nhiên như thường. Hồi tưởng lại ngữ khí vừa rồi của Hàn Phong Tuyết hắn mới hiểu được đối phương căn bản sẽ không để mình vào mắt.

Ngay cả ý niệm trốn chạy cũng không dám có, Liễu Nham đi về phía Hàn Phong Tuyết, vừa đi vừa tự bạt tai mình. Từng dấu vết màu đỏ xuất hiện ở trên mặt, trong miệng lại lẩm bẩm cầu xin:

-Các vị đại ca tiểu đội Bạo tuyết ơi, tiểu đệ trước kia có nhiều đắc tội, xin được lượng thứ nhiều, còn vị tiểu gia này, tiểu cô nãi nãi ơi, người lớn các ngươi không nên chấp nhặt quá với kẻ tiểu nhân a, hãy tha cho ta một mạng đi?!

-"Sách sách", người này thật là độc, các ngươi nhìn trên mặt hắn xem, đây chính là gậy ông đập lưng ông đó. - Một đại hán trào phúng nói.

-Đây đã là cái gì, ngươi không thấy da mặt của hắn dày thế nào sao, mới vừa rồi còn nói thế nào, bây giờ lại nói thế nào? Sợ chết đến trình độ như thế này cũng phải cần có tài nghệ đó nha!

-Đúng, đúng... ta là thứ hèn nhát, ta da mặt dày, mong các vị đại gia tha cho ta một mạng đi. - Liễu Nham tiếp tục biểu diễn trình độ vô liêm sỉ của hắn.

-Đã cho ngươi cơ hội rồi, là chính ngươi không có nắm chắc!!!

Nói vừa xong thì nội tạng bên trong ngực và bụng Liễu Nham đã vung tung tóe, số phận giống y hệt đồng bạn của mình, thân hình bay lượn ở trên không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện