Vì không để cho Tàn Nguyệt để lại tổn thương tâm lý, mấy ngày này Hàn Phong Tuyết đều cùng nàng ra ngoài giải sầu.

- Thiếu gia, tiểu Nguyệt thật sự không sao, huynh không cần phải ngày nào cũng đến đi cùng muội.

Mười sáu tuổi tiểu Tàn Nguyệt đã trưởng thành, không còn là cô bé mới ra khỏi làng cái gì cũng không biết trước đây, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết mỗi ngày đều đến tìm mình, tìm mọi biện pháp khiến mình vui vẻ, nàng làm sao còn không hiểu rõ mục đích của Hàn Phong Tuyết .

- Không có việc gì ta không thể tìm muội muội của ta à, cái con bé này thật chả biết tỳ gì cả. - Hàn Phong Tuyết cười nói.

- Ai... ( tiếng than vãn ) - Tàn Nguyệt lắc lắc đầu.

- Được rồi tiểu Nguyệt, nói đùa với muội đó, ta đến tìm muội là có chuyện muốn cùng muội bàn bạc. - Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết nghiêm túc, Tàn Nguyệt cũng không làm nũng nữa, hỏi :

- Có chuyện gì ạ ? - Vài hôm nữa ta định dẫn muội đến sơn mạch Lạc Dương, giúp muội thuần phục một con ma thú làm thú cưỡi, như vậy sẽ không sảy ra sự việc giống như lần trước nữa.

Đối với sự việc lần trước, Hàn Phong Tuyết vẫn nhớ mãi không quên, mỗi lần nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy hối hận sợ hãi, bởi thế hắn mới có quyết định này.

Nghe thấy Hàn Phong Tuyết nói như vậy, Nguyệt Tàn trong lòng giật mình, đồng thời có một chút cảm động, sơn mạch Lạc Dương nằm ở phía bắc đế quốc Sí Nhiệt, đây là thiên đường của ma thú, có người nói, sơn mạch Lạc Dương trung tâm, thậm chí có cả thập giai điên phong ma thú. Học sinh của bốn đại học viện thường đến đây luyện tập, nhưng ngược lại chỉ có thể ở mép ngoài của sơn mạch Lạc Dương.

- Nhưng mà thiếu gia, người ta nói sơn mạch Lạc Dương có rất nhiều ma thú mạnh mẽ, muội không muốn đi.

Mặc dù Nguyệt Tàn cũng hi vọng giống như các học sinh khác của hệ Hiệp sĩ, có ma thú của riêng mình, nhưng nàng cũng không muốn Hàn Phong Tuyết vì nàng mà đi vào nơi nguy hiểm, bởi thế mới nói như vậy.

Hàn Phong Tuyết sao lại không hiểu tấm lòng của Tàn Nguyệt , xoa nhẹ Tàn Nguyệt mềm mại tóc, Hàn Phong Tuyết nhẹ nhàng nói :

- Chúng ta sẽ không đi vào trung tâm sơn mạch, chỉ ở bên ngoài thử một chút thôi, chỉ cần không gặp phải ma thú từ cấp sáu trở lên sẽ không có nguy hiểm, lẽ nào, tiểu Nguyệt không tin ta sao ?

Tàn Nguyệt lắc lắc đầu lại không biết phải nói gì.

- Thôi được rồi, quyết định như vậy đi, muộn nhất là tháng một, lúc đó ta lại đến tìm muội, muội cũng phải chuẩn bị tâm lý đi - Hàn Phong Tuyết nói xong tiêu sái rời đi.

" Lâu ghê rồi không gặp Mộng Dao " đang đi trên đường Hàn Phong Tuyết nói nhỏ một câu sau đó đi về phía Thiên Thai lầu

Lúc Hàn Phong Tuyết đến Thiên Thai lầu, Viên Mộng Dao đang ngồi bên cạnh quầy nghiêng đầu nghĩ gì đó.

- Như thế nào, nhớ ta à ? - Nhìn thấy Viên Mộng Dao còn ngẩn ngơ, Hàn Phong Tuyết đi đến bên cạnh nàng, miệng bên cạnh tai Viên Mộng Dao nói nhỏ.

Đang trong trạng thái mơ hồ Viên Mộng Dao bị bỗng nhiên xuất hiện âm thanh dọa nhảy dựng, nhìn thấy là Hàn Phong Tuyết , nũng nịu nói

- Yêu, huynh còn biết đến thăm muội cơ.

- Mấy ngày hôm nay Tàn Nguyệt xảy ra một số chuyện, mới không có thời gian, ta làm sao lại không đến thăm Mộng Dao của ta được chứ. - Hàn Phong Tuyết đang nói hai tay đã muốn ôm lấy eo Viên Mộng Dao.

Không ngờ Viên Mộng Dao nhanh tay nhanh mắt, nhìn thấy hành động của hắn, đập một cái vào đầu Hàn Phong Tuyết .

- Lâu như vậy mới đến thăm muội, còn muốn động tay chân.

Hàn Phong Tuyết vô lực nhún một chút vai, hai người cũng "quen biết" một khoảng thời gian rồi, nhưng Viên Mộng Dao không cho cậu tiến thêm một bước nào nữa, ngoài việc cầm tay nàng, những việc khác đều chưa làm. Nhưng Hàn Phong Tuyết cũng không thật để ý chuyện này, cậu cho rằng chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau là được, những chuyện khác chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hai người lại nói với nhau những chuyện xảy ra gần đây, thấy Viên Mộng Dao có vẻ không tập trung, Hàn Phong Tuyết nghi hoặc nói

- Mộng Dao, có chuyện gì thế, nhìn muội giống như có rất nhiều tâm sự

- Không có, không có chuyện gì - Viên Mộng Giao trốn tránh ánh mắt của Hàn Phong Tuyết , nhanh chóng nói.

- Mộng Giao, lẽ nào muội có chuyện giấu ta. - Hàn Phong Tuyết giả vờ như không vui.

Mộng Dao nhìn Hàn Phong Tuyết , trong mắt có nước mắt, càng khiến Hàn Phong Tuyết tin vào cách nghĩ của mình, nhẹ nhàng nói:

- Mộng Dao, ai bắt nạt muội, mau nói cho ta biết.

- Uh, ra đằng sau nói - Nói xong lôi kéo Hàn Phong Tuyết đi vào nhà sau.

Đến bên cạnh một gốc cây lớn, Viên Mộng Dao cũng không thể nhịn được nữa, dựa vào lòng Hàn Phong Tuyết khóc lên, ngửi thấy mùi hương đặc trưng của thiếu nữ, Hàn Phong Tuyết chỉ thấy tim đập càng nhanh, nhưng cũng đồng thời làm cho cậu muốn biết, rốt cục đã sảy ra chuyện gì với Viên Mộng Dao.

- Tuyết Phong, lão ác ma bám theo muội, nói muốn muội làm vợ bé cho lão. - Viên Mộng Dao nói xong khóc càng to.

Hàn Phong Tuyết ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Viên Mộng Dao, không để ý đến sự tức giận trong lòng, cố gắng kìm chế bản thân mình, nhẹ nhàng nói :

- Nói rõ một chút được không, lão ác ma nào?

Viên Mộng Dao từ trong lòng Hàn Phong Tuyết ngẩng lên, khuôn mặt cười đã bị nước mắt thấm ướt, lắc lắc đầu, không muốn nói tiếp nữa.

Nhìn thấy người trong lòng như " lê hoa dưới mưa " , Hàn Phong Tuyết trong lòng cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng vuốt tóc Viên Mộng Dao, lau nước mắt cho nàng, nhìn vào trong mắt nàng nói

- Nói cho ta được không?

Nhìn thấy tình cảm trong mắt Hàn Phong Tuyết , Viên Mộng Dao trong lòng thoáng qua một chút đau khổ, gật gật đầu, nói :

- Là thái tử điện hạ, lão ác ma đó nói muốn muội trở thành vợ bé của hắn. Nhưng mà Tuyết Phong, huynh cũng biết muội muốn ở cùng huynh . Nhưng nếu hắn dùng quyền lực ép muội, ép buộc cha muội, muội thật không biết phải làm thế nào mới tốt. - Nói xong lại bắt đầu khóc lớn.

"Oành " một cơn giận dần tăng lên trong lòng, nếu như không phải Viên Mộng Dao vẫn còn ở bên cạnh, sợ rằng Hàn Phong Tuyết đã phát điên rồi. Cậu hiện nay quan tâm nhất là người nhà bạn bè, đối với Hàn Phong Tuyết mà nói người nhà, bạn bè mới là điểm giới hạn của hắn , ai dám động vào người đó phải chết, nhưng mà hiện nay, có kẻ muốn cướp người con gái của hắn, cho dù người đó là thái tử, cũng không thể tha thứ.

Nhìn Hàn Phong Tuyết tức giận, Viên Mộng Dao không yên tâm nói

- Tuyết Phong, huynh đừng có đi tìm hắn, chúng ta đấu không lại hắn. - Nói xong lại cúi thấp đầu.

Hàn Phong Tuyết trong lòng đã có tính toán, nhưng cậu cũng không muốn để cho Viên Mộng Dao lo lắng nên gật gật đầu, an ủi nói:

- Yên tâm đi Mộng Dao, thuyền đến cầu tự thẳng, tin tưởng rồi sẽ có cách thôi.

" Uh" Viên Mộng Dao cũng gật gật đầu nhưng trong lòng lại không biết đang nghĩ gì.

Về đến học viện việc đầu tiên Hàn Phong Tuyết làm là tìm Nghiêu Vân Tinh , hỏi hắn:

- Vân Tinh, huynh có biết gì về thái tử không?

Ngao Vân Tinh kinh ngạc nhìn Hàn Phong Tuyết , không hiểu tại sao Hàn Phong Tuyết bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này.

- Chuyện này đối với ta rất quan trọng - Hàn Phong Tuyết rất nghiêm túc nói.

Ngao Vân Tinh do dự một lúc, thật sự nhìn Hàn Phong Tuyết , nói

- Phong Tuyết, huynh biết thân phận của ta không ?

- Là hoàng tử

Hàn Phong Tuyết trong mắt ánh sáng chợt lóa, sảng khoái nói, thật ra ở Long Thành Tề Vũ, cậu thường xuyên nghe thấy có người đem Ngao Vân Tinh và Ngao Nguyệt đặt nang hành nhau. Lúc đó, Hàn Phong Tuyết liền đoán ra ngay.

- Không sai, ta đúng là đế quốc tam hoàng tử, mà đại ca của ta cũng chính là đế quốc thái tử - Ngao Vân Tinh nói chậm rãi từng từ một.

Cười khổ một lát, Nghiêu Vân Tinh tiếp tục nói:

- Chuyện của vị thái tử ca ca này rất dài. Các ngươi biết vì sao ta đến Diệu Huy học viện học mà không phải đến Kĩ sư học viện không ? Bởi vì ta không có khả năng, ngay từ lúc nhỏ, ta liền là cái đinh trong mắt đại ca, chỉ cần ta thể hiện có một hơn người thiên tài, như vậy đợi ta là ác độc tra tấn. Sinh ra làm hoàng tử điện hạ, có lẽ mọi người rất ngưỡng mộ ta, cho rằng ta có địa vị trên cao, nhưng ai có thể hiểu sự khổ tâm của một hoàng tử, đến lúc lựa chọn người kế thừa đế quốc, trong hoàng tộc vốn không có tình thân, sống dưới sự lừa gạt và hãm hại, lúc nào cũng phải thật tỉnh táo, đối mặt với tất cả những chuyện có thể sảy ra trong tương lai. Đi sai một bước đợi chờ ta là sự hủy diệt.

Ngao Vân Tinh mặt đau khổ nói, lúc này hắn không phải là hoàng tử trên cao nhìn xuống, mà là một kẻ sống trong đau khổ vì sự sống mà đau khổ giãy dụa.

Như vậy càng khiến cho Hàn Phong Tuyết quyết tâm, động đến anh em của hắn, động đến người yêu của hắn - giết.

- Vân tinh , nếu như thái tử ra ngoài, huynh có thể báo cho ta nơi hắn đến không ?

Hàn Phong Tuyết nói thẳng với Ngao Vân Tinh .

Nghe thấy điều đó, Ngao Vân Tinh đứng dậy, nói năng không rõ

- Huynh, huynh không định...

- Không sai, Vân Tinh, hắn đối xử với huynh như vậy huynh còn nhớ đến tình nghĩa huynh đệ sao, nếu không làm vậy, sớm muộn gì huynh cũng bị hắn giết chết.

Ngao Vân Tinh do dự, Hàn Phong Tuyết cũng không vội, đứng bên cạnh kiên nhẫn đợi câu trả lời, dù sao, họ là anh em ruột, nếu là mình cũng không chắc đã có thể nhẫn tâm.

Một lúc lâu sau, Ngao Vân Tinh ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong Tuyết trong mắt có kiên quyết, gật gật đầu nói

- Yên tâm đi, chuyện này giao cho ta

Nhìn thấy Ngao Vân Tinh đưa ra quyết định, Hàn Phong Tuyết cũng yên tâm, trường hợp như vậy, bản thân mình một mình cũng không thể làm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện