Phong ba qua đi, tất cả mọi thứ vừa yên ổn lại.
Học viện Diệu Huy, vẫn là rừng cây quen thuộc kia. Hàn Phong Tuyết vung tay, nhìn động tác như chậm rãi nhưng là vô cùng huyền diệu, mỗi một chưởng đều mang theo một phiến lá cây, lá cây bị chưởng phong mang theo xoay tròn nhanh chóng, thành hình xoắn ốc chậm rãi bay cao lên, chưởng lực nhẹ xuất, lá cây hóa thành một mảnh tro tàn.
Nhìn lá cây dần tiêu biến trong không khí, Hàn Phong Tuyết nói nhỏ:"Thu phong lạc diệp chưởng, cảnh giới võ tông có thể tu luyện uy lực vũ kĩ này quả nhiên không phải nói chơi, tuy là dùng ba tháng mới nắm vững được, cũng coi như đáng giá. Như vậy, cũng nên bắt đầu tu luyện một bộ vũ kỹ khác rồi".
Phòng đấu giá đế đô, một đám người vây ở một chỗ nhìn bảng danh sách dán ở trên cây cột bên ngoài, trên bảng danh sách lộ ra nhóm danh sách vật phẩm. Đây là vì liệt kê vật phẩm của phòng đấu giá mà cố ý bày ra, như thế, có thể tìm hiểu một chút đồ vật bán ra hôm nay đối với ngươi có giá trị hay không, do đó định đoạt việc có lưu lại hay không. Đương nhiên nói liệt kê hết vật phẩm ra cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có người đưa vật phẩm đấu giá mới đến, mà chưa kịp ghi vào bảng danh sách.
Hàn Phong Tuyết nhập vào trong đoàn người, xem một chút vật phẩm đấu giá hôm nay.
-Thánh quang thương? Thấy cái này, Hàn Phong Tuyết ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó hướng bên trong phòng đấu giá đi tới.
Lấy ra thẻ khách quý bốn năm trước Hoa Nghiên đưa cho, Hàn Phong Tuyết trực tiếp lên lầu hai, đi tới một gian phòng bao. Qua cửa sổ, từ bên trong phòng bao có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, mà Hàn Phong Tuyết nhớ được lúc đó từ bên ngoài thì không cách nào nhìn được tình huống ở bên trong phòng.
Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Hàn Phong Tuyết thấy thân ảnh quen thuộc của Hoa thúc, Hoa thúc không có thay đổi gì, vẫn là một bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt. Theo cuộc bán đấu giá tiến hành, một món lại một món bị bán đi.
Rốt cuộc, Hoa Nghiên một thân mặc trường bào màu đỏ đi ra, so với trước kia, Hoa Nghiên thiếu đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn chút thành thục, hôm nay nàng ta dáng người càng thêm nóng bỏng, dáng người ma quỷ kia cộng thêm khuôn mặt như thiên sứ đối với nam nhân thực sự rất có lực sát thương. Nàng ta mới vừa đi ra lập tức làm cho toàn trường nổ tung, hàng loạt tiếng hoan hô, Hoa thúc đi theo phía sau nàng ta, trong tay đang cầm một hộp dài cười gượng, không có biện pháp, lực hấp dẫn của mỹ nữ chính là lớn.
-Lời khách khí tiểu nữ cũng không nói nhiều, vật phẩm của lần đấu giá sáng hôm nay là áp trục vật, đã từng được kỵ sỹ không trung cường đại sử dụng qua, trường thương-Thánh quang thương. Thương sắc bén cùng với sức chống đỡ đã được kiểm tra qua, một gã kỵ sỹ cấp ba thông thường dùng nó đều có thể phá vỡ tử kim.
-Hô
Tiếng huyên náo vang lên, người trong đại sảnh bắt đầu rục rịch, phòng đấu giá đế đô lấy uy tín làm đầu, không thể nào lừa dối người đến đây đấu giá, cho nên những thế gia vọng tộc đối với lời nói của Hoa Nghiên không có nửa điểm nghi ngờ, cũng ngạc nhiên tán thán sự sắc bén của thương.
Hoa thúc đem hộp mở ra, trong hộp dài, một trường thương màu ngân bạch(trắng bạc) vẫn còn ánh lên kim loại sáng bóng, từng đợt hàn khí từ trong đó tràn ra, đây là khí chất đặc biệt của vũ khí đã được uống máu thời gian dài.
Thấy phản ứng của mọi người, Hoa Nghiên cười cười, nàng ta vô cùng hài lòng với kết quả này, chỉ nghe nàng ta tiếp tục nói:
-Bây giờ bắt đầu phiên đấu giá, không có giá quy định!
-Mười vạn!
Người thứ nhất trực tiếp báo giá thẳng lên mười vạn tử kim tệ.
-Mười hai vạn!
Thanh âm nghiến răng của ai đó truyền ra, hiển nhiên mười hai vạn đã làm cho hắn điều động tất cả vốn rồi.
-Mười ba vạn, mười bốn vạn....
Giá cả không ngừng nâng cao. Hàn Phong Tuyết ngồi ở trên ghế mềm thoải mái nhìn tất thảy phía dưới, cậu cũng không nóng lòng.
-Ta Trương Dã, ra giá hai mươi vạn, ai dám tranh không hả?
Một đạo thanh âm phách lối từ phòng bao đối diện phòng của Hàn Phong Tuyết vang lên, làm cho người trong đại sảnh ngưng ra giá.
-Mẹ kiếp, lại là tên hỗn đản này, mỗi lần ỷ có vị phụ thân làm Bá tước đỡ lưng là đem giá của người khác đè xuống.
Có người trong đại sảnh tức giận nói.
-Ai kêu nhà người ta có người cha tốt, không những ép giá, nếu như có ai dám cùng hắn tranh đoạt, chắc chắn bị hắn trả thù. - Một người bên cạnh lên tiếng.
Trên đài, Hoa Nghiên và Hoa thúc cũng nhíu mày, rõ ràng bọn họ đối với chủ nhân của thanh âm này cũng không xa lạ gì.
-Ừm, thanh âm này hình như có chút quen quen...
Hàn Phong Tuyết suy tư đứng lên:"Là hắn, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, nhưng trong lúc vô tình lại có được). Trương Dã phải không, lần trước vì công pháp kỵ sỹ mà đánh đuổi ta chính là ngươi đi, con của bá tước Trương Hạo !". Trong lòng Hàn Phong Tuyết cười lạnh.
-Hai mươi mốt vạn!
Hàn PHong Tuyết lười biếng ra giá.
-Phốc!
Thanh âm vỗ bàn từ đối diện truyền ra, hiển nhiên Trương Dã không nghĩ tới thật là có người dám cùng hắn tranh đoạt, người trong đại sảnh cũng có chút không ngờ, thấy thanh âm từ ghế lô lầu hai truyền ra, cũng vui vẻ khi được xem náo nhiệt.
-Hai mươi năm vạn.
Thanh âm Trương Dã có chút lạnh.
-Hai mươi sáu vạn.
Hàn Phong Tuyết vẫn không nhanh không chậm tiếp tục ra giá.
-Ba mươi vạn
-Ba mươi mốt vạn
Trong phòng bao đối diện, cặp mắt ưng của Trương Dã nheo lại, quay sang bên cạnh nói với nam tử cao gầy:
-Nhậm tiền bối, tiếp đến ngươi đi xem chút đi!
Nam tử cao gầy chính là người bốn năm trước giao thủ cùng với Hàn Phong Tuyết.
-Yên tâm đi, tam thiếu gia!
Nói xong lắc mình rời đi.
Cuối cùng không có ai tiếp tục tăng giá, buổi bán đấu giá sáng cũng kết thúc ở đây. Hàn Phong Tuyết thấp giọng cười nói:"Không nghĩ tới ngoài đoạt được Thánh quang thương còn có thể bắt đầu tiến hành tu luyện vũ kỹ Nguyệt quang thương ngoại, còn rơi ra một con cá!"
Đi tới hậu đài, Hoa thúc ngẩn ra chốc lát, sau đó vui vẻ cười nói:
-Là Tuyết Phong tiểu huynh đệ, mấy năm không gặp, cũng không nhận ra được.
Bốn năm trước, Hàn Phong Tuyết cho Hoa thúc ấn tượng đặc biệt sâu sắc, không phải thế thì hắn cũng không cách nào nhận ra Hàn Phong Tuyết.
Trong đầu Hoa Nghiên thoáng cái nghĩ lại một chút, sau đó đi tới, hướng về phía Hàn Phong Tuyết cười thản nhiên nói:
-Tuyết Phong huynh từ sau lần đầu tới đến giờ đã bốn năm rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã rời đi khỏi đế đô rồi chứ!
Hàn Phong Tuyết cười cười:
-Hoa thúc, Hoa tiểu thư, đã lâu không gặp.
Mấy người hàn huyên(chào hỏi) mấy câu, khi Hoa thúc hỏi tình hình Hàn Phong Tuyết học tập ở học viện Diệu Huy thì một tia khinh miệt chợt lóe lên trong mắt Hoa Nghiên, vừa lúc bị Hàn Phong Tuyết chộp được, đánh giá trong lòng đối với Hoa Nghiên lại thấp xuống một tầng, bởi vậy đối với nàng ta có chút lãnh đạm, làm cho Hoa Nghiên có sự tự cao cực cao vô cùng khó chịu.
-Tuyết Phong Huynh đệ, ngươi nói mình là một giáo kỹ, vậy tại sao lại đấu giá thánh quang thương chứ?- Hoa thúc nghi ngờ hỏi
-Không dối gạt gì Hoa thúc, kỳ thật ta chẳng những là giáo kỹ, đồng thời còn là một võ sỹ, chỉ là cấp bậc tương đối thấp mà thôi.
Hoa thúc nở một nụ cười hiểu rõ. Lại thấy Hoa Nghiên bên cạnh khẽ cười một tiếng nói:
-Tuyết Phong huynh, ta khuyên ngươi còn chưa phải là tu luyện một võ sỹ, vốn là thời gian tu luyện giáo kỹ không phải là rất dư dật gì, lãng phí thời gian ở mặt kia không đáng đâu!
Hoa thúc nhíu mày:"Này nói lên gọi là gì, ngoài mặt thoạt nhìn là lòng tốt khuyên Hàn Phong Tuyết chuyên tâm tu luyện giáo kỹ, nhưng người thông minh cũng không khó nghe ra ẩn ý ở trong lời nói, rõ là nói trước mặt Hàn Phong Tuyết giáo kỹ cũng tu luyện chưa tốt còn tu luyện cả võ sỹ"
Hàn Phong Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói:
-Việc này cũng không nhọc lòng đến Hoa tiểu thư, ta tự có tính toán.
Đúng lúc này một cô gái đón khách đi tới hướng về phía Hoa Nghiên nói:
-Tiểu thư, Lãnh tiểu thư tới.
Hoa Nghiên vui vẻ cười nói:
-Ngươi đi mời nàng đến đây!
Sau đó nhìn về phía Tuyết Phong nói:
-Tuyết Phong huynh đệ, biểu muội của ta tới rồi, lại nói các ngươi còn là đồng học đấy, nàng học tậpở Giáo kỹ học viện, tuổi tác cùng ngươi cũng xấp xỉ nhau lại đã có tu vi Kỹ tông rồi, không biết Tuyết phong huynh đệ tu vi thế nào, có muốn ta giới thiệu biểu muội ta cho các ngươi làm quen một chút không?
Chân mày Hoa thúc nhăn lại càng ác hơn.
Hàn Phong Tuyết không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt cười cười, cùng một cô gái so đo là không cần thiết.
Không bao lâu, cô gái đón khác dẫn một mỹ nữ lạnh như băng đi vào, nhìn người tới, lúc này đến phiên Hàn Phong Tuyết ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ:"Thế giới đúng là nhỏ thật, thế này cũng có thể đụng tới ". Người vừa tới lại là người Hàn Phong Tuyết đã có hai lần gặp mặt - Lãnh Thu Diễm.
Hoa Nghiên cười nghênh đón:
-Thu Diễm, chào muội, thật lâu rồi không thấy muội đến chơi với tỷ.
Lãnh Thu Diễm như không nghe thấy lời nói của Hoa Nghiên, từ khi bắt đầu vào cửa, hai mắt liền không rời khỏi tên nam tử đã hai lần làm nàng ta nhục nhã, tuy là bị Hàn Phong Tuyết đánh bại hai lần, nhưng Lãnh Thu Diễm cũng không oán trách hắn, bởi vì điều này cũng khích lệ nàng càng thêm nỗ lực tu luyện hơn nữa, thực lực của nàng mới thăng cấp nhanh hơn, cho nên, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hàn Phong Tuyết khá phức tạp, ngay cả chính nàng ta cũng không hiểu đó là gì.
Thấy một màn như vậy, bày tay nhỏ bé trơn láng của Hoa nghiên quơ quơ trước mặt Lãnh Thu Diễm nói:
-Thu Diễm, muội biết Tuyết Phong huynh đệ sao?
-Ngươi tên là Tuyết Phong?
Lãnh Thu Diễm lúc này mới phản ứng được, sau đó nói với Hoa Nghiên:
-Biểu tỷ, muội đích xác là biết hắn.
Thấy Lãnh Thu Diễm nói vậy, Hoa Nghiên làm sao không hiểu Lãnh Thu Diễm nhiều nhất là gặp qua Hàn Phong Tuyết mấy lần, nhưng nhất định là không quen, Cười nói:
-Vừa lúc ta mới vừa rồi còn nói giới thiệu các ngươi với nhau đó.
-Ha ha ha, không cần phải giới thiệu, Lãnh tiểu thư thật là khéo, không nghĩ tới có thể ở đây gặp mặt, không biết tiểu thư dạo này có khỏe không?
Hàn Phong Tuyết bất ôn bất hỏa(không mặn không nhạt) cười nói, giống như là thấy được bạn bè đã lây không gặp.
-Nhờ phúc của ngươi, bị ngươi đả kích hai lần, hôm nay cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Lãnh Thu Diễm rốt cuộc khó có thể nở được nụ cười, gặp lại cười một tiếng tiêu biến dần ân cừu(hận thù)
-Thu Diễm, muội mới vừa nói muội bị hắn đả kích, lẽ nào Tuyết Phong huynh đệ tu vi so với ngươi... - Hoa Nghiên hỏi Lãnh Thu Diễm.
-Hắn là một gã quái vật, ta và hắn, không thể so sánh, bốn năm trước, tin là hắn chỉ còn một bước nữa là đã đạt đến kỹ tông rồi. - Lãnh Thu Diễm lắc đầu bất đắc dĩ nói.
-Ôi!
Cả Hoa Nghiên và Hoa thúc bên cạnh đều há hốc miệng. Hoa thúc còn đỡ, hắn vẫn đánh giá rất cao Hàn Phong Tuyết, nhưng Hoa Nghiên lúc này lại cảm thấy trên mặt thiêu đốt nóng hừng hực.
Hàn Phong Tuyết nhún nhún vai quay về phía ba người nói:
-Ta còn có việc, đi trước nhé.
Nói xong cầm Thánh quang thương thu vào trong nhẫn không gian, đi ra ngoài.
Học viện Diệu Huy, vẫn là rừng cây quen thuộc kia. Hàn Phong Tuyết vung tay, nhìn động tác như chậm rãi nhưng là vô cùng huyền diệu, mỗi một chưởng đều mang theo một phiến lá cây, lá cây bị chưởng phong mang theo xoay tròn nhanh chóng, thành hình xoắn ốc chậm rãi bay cao lên, chưởng lực nhẹ xuất, lá cây hóa thành một mảnh tro tàn.
Nhìn lá cây dần tiêu biến trong không khí, Hàn Phong Tuyết nói nhỏ:"Thu phong lạc diệp chưởng, cảnh giới võ tông có thể tu luyện uy lực vũ kĩ này quả nhiên không phải nói chơi, tuy là dùng ba tháng mới nắm vững được, cũng coi như đáng giá. Như vậy, cũng nên bắt đầu tu luyện một bộ vũ kỹ khác rồi".
Phòng đấu giá đế đô, một đám người vây ở một chỗ nhìn bảng danh sách dán ở trên cây cột bên ngoài, trên bảng danh sách lộ ra nhóm danh sách vật phẩm. Đây là vì liệt kê vật phẩm của phòng đấu giá mà cố ý bày ra, như thế, có thể tìm hiểu một chút đồ vật bán ra hôm nay đối với ngươi có giá trị hay không, do đó định đoạt việc có lưu lại hay không. Đương nhiên nói liệt kê hết vật phẩm ra cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có người đưa vật phẩm đấu giá mới đến, mà chưa kịp ghi vào bảng danh sách.
Hàn Phong Tuyết nhập vào trong đoàn người, xem một chút vật phẩm đấu giá hôm nay.
-Thánh quang thương? Thấy cái này, Hàn Phong Tuyết ánh mắt lập tức sáng lên, sau đó hướng bên trong phòng đấu giá đi tới.
Lấy ra thẻ khách quý bốn năm trước Hoa Nghiên đưa cho, Hàn Phong Tuyết trực tiếp lên lầu hai, đi tới một gian phòng bao. Qua cửa sổ, từ bên trong phòng bao có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, mà Hàn Phong Tuyết nhớ được lúc đó từ bên ngoài thì không cách nào nhìn được tình huống ở bên trong phòng.
Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Hàn Phong Tuyết thấy thân ảnh quen thuộc của Hoa thúc, Hoa thúc không có thay đổi gì, vẫn là một bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt. Theo cuộc bán đấu giá tiến hành, một món lại một món bị bán đi.
Rốt cuộc, Hoa Nghiên một thân mặc trường bào màu đỏ đi ra, so với trước kia, Hoa Nghiên thiếu đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn chút thành thục, hôm nay nàng ta dáng người càng thêm nóng bỏng, dáng người ma quỷ kia cộng thêm khuôn mặt như thiên sứ đối với nam nhân thực sự rất có lực sát thương. Nàng ta mới vừa đi ra lập tức làm cho toàn trường nổ tung, hàng loạt tiếng hoan hô, Hoa thúc đi theo phía sau nàng ta, trong tay đang cầm một hộp dài cười gượng, không có biện pháp, lực hấp dẫn của mỹ nữ chính là lớn.
-Lời khách khí tiểu nữ cũng không nói nhiều, vật phẩm của lần đấu giá sáng hôm nay là áp trục vật, đã từng được kỵ sỹ không trung cường đại sử dụng qua, trường thương-Thánh quang thương. Thương sắc bén cùng với sức chống đỡ đã được kiểm tra qua, một gã kỵ sỹ cấp ba thông thường dùng nó đều có thể phá vỡ tử kim.
-Hô
Tiếng huyên náo vang lên, người trong đại sảnh bắt đầu rục rịch, phòng đấu giá đế đô lấy uy tín làm đầu, không thể nào lừa dối người đến đây đấu giá, cho nên những thế gia vọng tộc đối với lời nói của Hoa Nghiên không có nửa điểm nghi ngờ, cũng ngạc nhiên tán thán sự sắc bén của thương.
Hoa thúc đem hộp mở ra, trong hộp dài, một trường thương màu ngân bạch(trắng bạc) vẫn còn ánh lên kim loại sáng bóng, từng đợt hàn khí từ trong đó tràn ra, đây là khí chất đặc biệt của vũ khí đã được uống máu thời gian dài.
Thấy phản ứng của mọi người, Hoa Nghiên cười cười, nàng ta vô cùng hài lòng với kết quả này, chỉ nghe nàng ta tiếp tục nói:
-Bây giờ bắt đầu phiên đấu giá, không có giá quy định!
-Mười vạn!
Người thứ nhất trực tiếp báo giá thẳng lên mười vạn tử kim tệ.
-Mười hai vạn!
Thanh âm nghiến răng của ai đó truyền ra, hiển nhiên mười hai vạn đã làm cho hắn điều động tất cả vốn rồi.
-Mười ba vạn, mười bốn vạn....
Giá cả không ngừng nâng cao. Hàn Phong Tuyết ngồi ở trên ghế mềm thoải mái nhìn tất thảy phía dưới, cậu cũng không nóng lòng.
-Ta Trương Dã, ra giá hai mươi vạn, ai dám tranh không hả?
Một đạo thanh âm phách lối từ phòng bao đối diện phòng của Hàn Phong Tuyết vang lên, làm cho người trong đại sảnh ngưng ra giá.
-Mẹ kiếp, lại là tên hỗn đản này, mỗi lần ỷ có vị phụ thân làm Bá tước đỡ lưng là đem giá của người khác đè xuống.
Có người trong đại sảnh tức giận nói.
-Ai kêu nhà người ta có người cha tốt, không những ép giá, nếu như có ai dám cùng hắn tranh đoạt, chắc chắn bị hắn trả thù. - Một người bên cạnh lên tiếng.
Trên đài, Hoa Nghiên và Hoa thúc cũng nhíu mày, rõ ràng bọn họ đối với chủ nhân của thanh âm này cũng không xa lạ gì.
-Ừm, thanh âm này hình như có chút quen quen...
Hàn Phong Tuyết suy tư đứng lên:"Là hắn, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (nôn nóng tìm kiếm một thứ gì đó, mất bao nhiêu công sức cũng không thấy, nhưng trong lúc vô tình lại có được). Trương Dã phải không, lần trước vì công pháp kỵ sỹ mà đánh đuổi ta chính là ngươi đi, con của bá tước Trương Hạo !". Trong lòng Hàn Phong Tuyết cười lạnh.
-Hai mươi mốt vạn!
Hàn PHong Tuyết lười biếng ra giá.
-Phốc!
Thanh âm vỗ bàn từ đối diện truyền ra, hiển nhiên Trương Dã không nghĩ tới thật là có người dám cùng hắn tranh đoạt, người trong đại sảnh cũng có chút không ngờ, thấy thanh âm từ ghế lô lầu hai truyền ra, cũng vui vẻ khi được xem náo nhiệt.
-Hai mươi năm vạn.
Thanh âm Trương Dã có chút lạnh.
-Hai mươi sáu vạn.
Hàn Phong Tuyết vẫn không nhanh không chậm tiếp tục ra giá.
-Ba mươi vạn
-Ba mươi mốt vạn
Trong phòng bao đối diện, cặp mắt ưng của Trương Dã nheo lại, quay sang bên cạnh nói với nam tử cao gầy:
-Nhậm tiền bối, tiếp đến ngươi đi xem chút đi!
Nam tử cao gầy chính là người bốn năm trước giao thủ cùng với Hàn Phong Tuyết.
-Yên tâm đi, tam thiếu gia!
Nói xong lắc mình rời đi.
Cuối cùng không có ai tiếp tục tăng giá, buổi bán đấu giá sáng cũng kết thúc ở đây. Hàn Phong Tuyết thấp giọng cười nói:"Không nghĩ tới ngoài đoạt được Thánh quang thương còn có thể bắt đầu tiến hành tu luyện vũ kỹ Nguyệt quang thương ngoại, còn rơi ra một con cá!"
Đi tới hậu đài, Hoa thúc ngẩn ra chốc lát, sau đó vui vẻ cười nói:
-Là Tuyết Phong tiểu huynh đệ, mấy năm không gặp, cũng không nhận ra được.
Bốn năm trước, Hàn Phong Tuyết cho Hoa thúc ấn tượng đặc biệt sâu sắc, không phải thế thì hắn cũng không cách nào nhận ra Hàn Phong Tuyết.
Trong đầu Hoa Nghiên thoáng cái nghĩ lại một chút, sau đó đi tới, hướng về phía Hàn Phong Tuyết cười thản nhiên nói:
-Tuyết Phong huynh từ sau lần đầu tới đến giờ đã bốn năm rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã rời đi khỏi đế đô rồi chứ!
Hàn Phong Tuyết cười cười:
-Hoa thúc, Hoa tiểu thư, đã lâu không gặp.
Mấy người hàn huyên(chào hỏi) mấy câu, khi Hoa thúc hỏi tình hình Hàn Phong Tuyết học tập ở học viện Diệu Huy thì một tia khinh miệt chợt lóe lên trong mắt Hoa Nghiên, vừa lúc bị Hàn Phong Tuyết chộp được, đánh giá trong lòng đối với Hoa Nghiên lại thấp xuống một tầng, bởi vậy đối với nàng ta có chút lãnh đạm, làm cho Hoa Nghiên có sự tự cao cực cao vô cùng khó chịu.
-Tuyết Phong Huynh đệ, ngươi nói mình là một giáo kỹ, vậy tại sao lại đấu giá thánh quang thương chứ?- Hoa thúc nghi ngờ hỏi
-Không dối gạt gì Hoa thúc, kỳ thật ta chẳng những là giáo kỹ, đồng thời còn là một võ sỹ, chỉ là cấp bậc tương đối thấp mà thôi.
Hoa thúc nở một nụ cười hiểu rõ. Lại thấy Hoa Nghiên bên cạnh khẽ cười một tiếng nói:
-Tuyết Phong huynh, ta khuyên ngươi còn chưa phải là tu luyện một võ sỹ, vốn là thời gian tu luyện giáo kỹ không phải là rất dư dật gì, lãng phí thời gian ở mặt kia không đáng đâu!
Hoa thúc nhíu mày:"Này nói lên gọi là gì, ngoài mặt thoạt nhìn là lòng tốt khuyên Hàn Phong Tuyết chuyên tâm tu luyện giáo kỹ, nhưng người thông minh cũng không khó nghe ra ẩn ý ở trong lời nói, rõ là nói trước mặt Hàn Phong Tuyết giáo kỹ cũng tu luyện chưa tốt còn tu luyện cả võ sỹ"
Hàn Phong Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói:
-Việc này cũng không nhọc lòng đến Hoa tiểu thư, ta tự có tính toán.
Đúng lúc này một cô gái đón khách đi tới hướng về phía Hoa Nghiên nói:
-Tiểu thư, Lãnh tiểu thư tới.
Hoa Nghiên vui vẻ cười nói:
-Ngươi đi mời nàng đến đây!
Sau đó nhìn về phía Tuyết Phong nói:
-Tuyết Phong huynh đệ, biểu muội của ta tới rồi, lại nói các ngươi còn là đồng học đấy, nàng học tậpở Giáo kỹ học viện, tuổi tác cùng ngươi cũng xấp xỉ nhau lại đã có tu vi Kỹ tông rồi, không biết Tuyết phong huynh đệ tu vi thế nào, có muốn ta giới thiệu biểu muội ta cho các ngươi làm quen một chút không?
Chân mày Hoa thúc nhăn lại càng ác hơn.
Hàn Phong Tuyết không nói thêm gì, chỉ là nhàn nhạt cười cười, cùng một cô gái so đo là không cần thiết.
Không bao lâu, cô gái đón khác dẫn một mỹ nữ lạnh như băng đi vào, nhìn người tới, lúc này đến phiên Hàn Phong Tuyết ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ:"Thế giới đúng là nhỏ thật, thế này cũng có thể đụng tới ". Người vừa tới lại là người Hàn Phong Tuyết đã có hai lần gặp mặt - Lãnh Thu Diễm.
Hoa Nghiên cười nghênh đón:
-Thu Diễm, chào muội, thật lâu rồi không thấy muội đến chơi với tỷ.
Lãnh Thu Diễm như không nghe thấy lời nói của Hoa Nghiên, từ khi bắt đầu vào cửa, hai mắt liền không rời khỏi tên nam tử đã hai lần làm nàng ta nhục nhã, tuy là bị Hàn Phong Tuyết đánh bại hai lần, nhưng Lãnh Thu Diễm cũng không oán trách hắn, bởi vì điều này cũng khích lệ nàng càng thêm nỗ lực tu luyện hơn nữa, thực lực của nàng mới thăng cấp nhanh hơn, cho nên, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hàn Phong Tuyết khá phức tạp, ngay cả chính nàng ta cũng không hiểu đó là gì.
Thấy một màn như vậy, bày tay nhỏ bé trơn láng của Hoa nghiên quơ quơ trước mặt Lãnh Thu Diễm nói:
-Thu Diễm, muội biết Tuyết Phong huynh đệ sao?
-Ngươi tên là Tuyết Phong?
Lãnh Thu Diễm lúc này mới phản ứng được, sau đó nói với Hoa Nghiên:
-Biểu tỷ, muội đích xác là biết hắn.
Thấy Lãnh Thu Diễm nói vậy, Hoa Nghiên làm sao không hiểu Lãnh Thu Diễm nhiều nhất là gặp qua Hàn Phong Tuyết mấy lần, nhưng nhất định là không quen, Cười nói:
-Vừa lúc ta mới vừa rồi còn nói giới thiệu các ngươi với nhau đó.
-Ha ha ha, không cần phải giới thiệu, Lãnh tiểu thư thật là khéo, không nghĩ tới có thể ở đây gặp mặt, không biết tiểu thư dạo này có khỏe không?
Hàn Phong Tuyết bất ôn bất hỏa(không mặn không nhạt) cười nói, giống như là thấy được bạn bè đã lây không gặp.
-Nhờ phúc của ngươi, bị ngươi đả kích hai lần, hôm nay cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Lãnh Thu Diễm rốt cuộc khó có thể nở được nụ cười, gặp lại cười một tiếng tiêu biến dần ân cừu(hận thù)
-Thu Diễm, muội mới vừa nói muội bị hắn đả kích, lẽ nào Tuyết Phong huynh đệ tu vi so với ngươi... - Hoa Nghiên hỏi Lãnh Thu Diễm.
-Hắn là một gã quái vật, ta và hắn, không thể so sánh, bốn năm trước, tin là hắn chỉ còn một bước nữa là đã đạt đến kỹ tông rồi. - Lãnh Thu Diễm lắc đầu bất đắc dĩ nói.
-Ôi!
Cả Hoa Nghiên và Hoa thúc bên cạnh đều há hốc miệng. Hoa thúc còn đỡ, hắn vẫn đánh giá rất cao Hàn Phong Tuyết, nhưng Hoa Nghiên lúc này lại cảm thấy trên mặt thiêu đốt nóng hừng hực.
Hàn Phong Tuyết nhún nhún vai quay về phía ba người nói:
-Ta còn có việc, đi trước nhé.
Nói xong cầm Thánh quang thương thu vào trong nhẫn không gian, đi ra ngoài.
Danh sách chương