Hàn Phong Tuyết trở lại thôn, chỉ nghe thấy bên trong phòng truyền ra một trận cười sang sảng, nếu không phải là Hàn Thiên Quân và Mộ Dung Hạo thì còn có thể là ai.
- Ông nội, ông ngoại, có chuyện gì mà vui vậy.
Hàn Phong Tuyết mở cửa bước vào, trên mặt còn chứa đựng nụ cười ngọt ngào. Chứng kiến hai người vui vẻ như vậy, cậu làm sao có thể không vui cơ chứ.
- Phong Tuyết, cuối cùng con cũng quay về rồi, không xảy ra chuyện gì chứ. - Hàn Thiên Quân nhìn cháu trai của mình, nét mặt ông như nói lên rằng "thấy cháu về là ta yên tam rồi".
Hàn Phong Tuyết đem những chuyện xảy ra trong ba ngày kể lại ngắn gọn, cả ông nội và ông ngọi của Phong Tuyết cứ im lặng ngồi nghe rồi thi thoảng lại kích động như chính mình đang nhìn thấy Phong Tuyết dạy dỗ người của Tam đại thế gia vậy. Họ không ngớt lời khen ngợi
- Nhưng cháu vẫn chưa tìm thấy tin tức của mẹ - Nói tới đây, Hàn Phong Tuyết cúi đầu, trong lòng có chút buồn bã.
Hai người thở dài, Mộ Dung Hạo vỗ vai Hàn Phong Tuyết, nói:
- Phong Tuyết, con đã làm rất tốt rồi, điều này không thể trách con được, ta ở trong Phong thành vài năm rồi cũng không hề tìm thấy tin tức của Tình nhi, cũng có thể là nó không còn ở trong Phong thành nữa. Xe đến dốc núi ắt sẽ dừng, mẹ của con sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thôi, việc con cần làmbây giờ là phải liên tục tu luyện nâng cao thực lực, như vậy, việc tìm mẹ con sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Miễn cưỡng gật đầu, gượng gạo nặn ra nụ cười vui vẻ, Hàn Phong Tuyết nói:
- Ông nói, ông ngoại, hai người vẫn chưa nói cho con biết có chuyện gì mà vui như vậy. - Hàn Phong Tuyết cũng không muốn làm cho không khí ngột ngạt thêm nữa, có thể làm cho tâm trạng của hai người không vui, vì vậy cậu vội vàng chuyển chủ đề.
- Phong Tuyết, nghe nói thế giới bên ngoài vô cùng đặc sắc, hai lão già như chúng ta đây cũng muốn đi ra ngoài xem xét một chút, cũng coi như không uổng công sống trên đời một lần. Mộ Dung Tình vuốt râu, cười cười nói.
Hàn Phong Tuyết có chút kinh ngạc, ông nội và ông ngọa còn muốn đi du lịch đại lục, như vậy cũng tốt, người già đi càng nhiều sẽ càng biết nhiều, cũng có thể gác lại những căng thẳng, áp lực trong lòng, chắc rằng với thực lực giáo kỹ cấp tông chín sao của Hàn Thiên Quân, cộng thêm giáo kỹ cấp tông ba sao của Mộ Dung Hạo, chỉ cần không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm, thì vấn đề tự vệ của hai người sẽ không đáng lo ngại
- Vậy hai người định khi nào quay trở về
- Bốn năm, bốn năm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây, hi vọng con cũng sẽ đuổi kịp hai lão già này, như vậy tới khi đó cũng là lúc dốc toàn lực chuẩn bị để gây dựng lại Hàn gia rồi. - Chớp mắt đã qua bốn năm, nhưng đối với chuyện gây dựng lại Hàn gia, Hàn Thiên Quân một khắc cũng chưa từng quên.
- Như vậy cũng tốt, nhưng Vũ đệ mới mười hai tuổi, nó cũng sẽ đi cùng với hai người sao. Vũ đệ mà Hàn Phong Tuyết nhắc tới chính là con trai độc nhất của Mộ Dung Khiếu, cũng chính là biểu đệ của cậu, Mộ Dung Vũ.
- Đương nhiên là không, Vũ nhi sao có thể so với mấy ông già chúng ta, lần đi du lịch này chỉ có hai người chúng ta và bà nội của con đi thôi. Thiên bẩm của Vũ nhi không giống con, nhưng nếu xét với những đứa bằng tuổi thì nó cũng được xem là rất tốt rồi. Cũng chính vì vậy, Khiếu nhi sẽ tìm một trường học tốt hoặc một thầy giáo tốt để toàn lực bồi dưỡng Vũ nhi.- Thiên bẩm của Mộ Dung Khiếu không được tốt cho lắm, vì vậy Mộ Dung Khiếu đặt rất nhiều kì vọng vào Mộ Dung Vũ.
Ba ngày tiếp theo được cùng ở với ông bà nội, ông ngoại là những ngày hạnh phúc nhất trong năm của Hàn Phong Tuyết.
.............
Đế đô, cách ngày khai giảng chỉ còn lại một ngày, Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt đã quay trở lại đế đô.
- Đại ca.
- Ha ha, Tuyết Phong, huynh cuối cùng cũng quay trở lại rồi. - Hàn Phong Tuyết bước vào trong kí túc, ba người nhiệt tình đến bên cạnh.
Hàn Phong Tuyết có chút cảm động, cùng nhau chung sống trong một năm, quan hệ của mọi người đã vô cùng thân thiết rồi. Kể cả người vô cùng khó gần thì giờ cũng đã gia nhập vào với gia đình nhỏ này
- Ừ, quay lại rồi, nửa tháng không gặp, mọi người như thế nào? Hôm đó, bốn người cùng tới Long Phụng Tề Vũ ăn uống một trận no say, có lão đại Ngao Vân Tinh ở đây, không ăn không được. Chỉ có điều những lần sau tới Ngao Vân Tinh cũng không chịu cho huynh đệ cùng phòng khác tranh chức thanh toán, quản sự ở đây đã lỗ vốn với cậu ta 5 bữa rồi.
Hàn Phong Tuyết lại gặp phải Nhạc Linh, từ sự việc lần trước trở đi, Nhạc Linh không hề đi tìm Hàn Phong Tuyết, nếu có tình cở gặp phải, ánh mắt cô ấy nhìn Hàn Phong Tuyết luôn có chút ngại ngùng. Cái chết của Âu thiếu gia với cô mà nói, tuy nói rằng Âu thiếu gia có chút hiểu lầm với Hàn Phong Tuyết nhưng Nhạc Linh vẫn không tin là do Hàn Phong Tuyết làm. Hàng ngày Hàm Phong Tuyết đều bị nàng hành hạ bằng hỏa quân, làm sao có thể giết chết Âu công tử dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ cấp tông. Nhưng quan hệ của Ngao Nguyệt và Hàn Phong Tuyết làm cho nàng không có cách nào giải thích được.
Mỗi lần hai người gặp nhau đều có chút lúng lúng, nếu như Nhạc Linh không biết làm thế nào để đối diện với Hàn Phong Tuyết, Hàn Phong Tuyết cũng không biết làm thế nào để đối diện với Nhạc Linh, vốn dĩ nên hận nàng, nhưng tình cảm chung sống một năm vẫn còn nguyên vẹn đó, đối với cô bé ngang bướng xảo quyệt nhưng cũng có phần tinh nghịch đáng yêu này, cậu không có cách nào nảy sinh sự hận thù được. Cũng may là Ngao Vân Tinh cũng quen biết Nhạc Linh, hai người cùng nhau trò chuyện vài câu cũng giảm bớt phần ngại ngùng.
Hàn Phong Tuyết lại bắt đầu khổ luyện, mỗi ngày ngoài việc tu luyện ra thì không làm gì khác, cuộc sống đơn điệu, nhưng hắn lại vô cùng hài lòng.
Chớp mắt một cái, ba năm đã trôi qua.
Tiếng đàn du dương vang lên tại vườn sau của Long Phụng Tề Vũ, những người phục vụ đang bận rộn cũng đều ngưng lại, say sưa theo tiếng đàn, bọn họ không chỉ đơn thuần nghe, mà hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, không có cách nào tự thoát ra được. Từ trong tiếng đàn, họ tìm thấy được chính bản thân mình, cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố xảy ra trong cuộc đời của mình. Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi khi vào thời điểm mà tiếng đàn cất lên đều là khoảng thời gian bình thản, trong lành nhất trong lòng họ.
- Ha ha,..- Tiếng đàn ngưng lại, nhưng lại xuất hiện một tiếng cười mãn ý.
Ở một sân nhỏ đằng sau viện, một người thanh niên trẻ đang ngồi trên chiếu, trên người đặt một cây đàn cầm. Phía trước hắn, một ông già đang ngồi nghiêm chỉnh, ung dung thưởng thức tiếng đàn.
- Phong Tuyết, bây giờ, ngay cả tâm trạng của ta cũng bị tiếng đàn làm cho ảnh hưởng rồi. Ngươi bây giờ, đã đạt tới cảnh giới có thể tự điều chỉnh mình, có thể xuất môn( thôi học) được rồi. - Lời nói của Sài lão tràn đầy vẻ vui mừng, là một người thầy, không gì vui hơn khi chứng kiến học sinh của mình xuất sắc hơn người.
- Thầy, nói như vậy, có phải là con có thể bắt đầu học cầm kỹ được rồi không? - Hàn Phong Tuyết dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía sư phụ, đối với việc học cầm kỹ hắn đã mong chờ từ lâu lắm rồi.
- Ừ, ngày mai bắt đầu, ta sẽ đem cầm kỹ truyền thụ lại cho con.
Nghe được những lời của sư phụ, Hàn Phong Tuyết cười vui vẻ.
Tại tiệm đàn quý tộc, Hàn Phong Tuyết đàn tấu xong ngẩng đầu nhìn về phía Mĩ Phụ còn đang phiêu trong tiếng đàn chưa tỉnh, mỉm cười nói:
- Dì Băng , thế nào?
- Ta quả nhiên không nhìn nhầm người, Phong Tuyết, con có thể đạt tới cảnh giới nhanh như vậy, hơn nữa còn có thể khống chế được, ta thực sự thấy vô cùng vui mừng. Ngọc bội Cửu Tiêu cũng nên đổi chủ rồi. Mĩ Phụ bước đi nhẹ nhàng, hướng về phòng mình.
- Tiếng đàn thật là đẹp - Một âm thanh vui sướng cất lên, chỉ nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng đi vào trong phòng, mắt phượng, chân mày lá liễu, tóc đen tung bay trên vai, ngốc nghếch nhìn Hàn Phong Tuyết.
Cảm nhận được hai mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt lại là ánh mắt của người đẹp, Hàn Phong Tuyết có chút không tự nhiên, ngại ngùng nói:
- Tiểu thư có việc gì không?
Cô gái nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, nhìn những ngôi sao nhỏ trong mắt Hàn Phong Tuyết, âm thanh làm say lòng người lại một lần nữa vang lên:
- Tiếng đàn thật tuyệt, là ngươi đàn sao?
Hàn Phong Tuyết ngượng ngùng gật đầu, nhất thời không biết nói gì, đây là lần đầu tiên cậu thất thố trước mặt một cô gái như vậy.
- Ông nội, ông ngoại, có chuyện gì mà vui vậy.
Hàn Phong Tuyết mở cửa bước vào, trên mặt còn chứa đựng nụ cười ngọt ngào. Chứng kiến hai người vui vẻ như vậy, cậu làm sao có thể không vui cơ chứ.
- Phong Tuyết, cuối cùng con cũng quay về rồi, không xảy ra chuyện gì chứ. - Hàn Thiên Quân nhìn cháu trai của mình, nét mặt ông như nói lên rằng "thấy cháu về là ta yên tam rồi".
Hàn Phong Tuyết đem những chuyện xảy ra trong ba ngày kể lại ngắn gọn, cả ông nội và ông ngọi của Phong Tuyết cứ im lặng ngồi nghe rồi thi thoảng lại kích động như chính mình đang nhìn thấy Phong Tuyết dạy dỗ người của Tam đại thế gia vậy. Họ không ngớt lời khen ngợi
- Nhưng cháu vẫn chưa tìm thấy tin tức của mẹ - Nói tới đây, Hàn Phong Tuyết cúi đầu, trong lòng có chút buồn bã.
Hai người thở dài, Mộ Dung Hạo vỗ vai Hàn Phong Tuyết, nói:
- Phong Tuyết, con đã làm rất tốt rồi, điều này không thể trách con được, ta ở trong Phong thành vài năm rồi cũng không hề tìm thấy tin tức của Tình nhi, cũng có thể là nó không còn ở trong Phong thành nữa. Xe đến dốc núi ắt sẽ dừng, mẹ của con sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thôi, việc con cần làmbây giờ là phải liên tục tu luyện nâng cao thực lực, như vậy, việc tìm mẹ con sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Miễn cưỡng gật đầu, gượng gạo nặn ra nụ cười vui vẻ, Hàn Phong Tuyết nói:
- Ông nói, ông ngoại, hai người vẫn chưa nói cho con biết có chuyện gì mà vui như vậy. - Hàn Phong Tuyết cũng không muốn làm cho không khí ngột ngạt thêm nữa, có thể làm cho tâm trạng của hai người không vui, vì vậy cậu vội vàng chuyển chủ đề.
- Phong Tuyết, nghe nói thế giới bên ngoài vô cùng đặc sắc, hai lão già như chúng ta đây cũng muốn đi ra ngoài xem xét một chút, cũng coi như không uổng công sống trên đời một lần. Mộ Dung Tình vuốt râu, cười cười nói.
Hàn Phong Tuyết có chút kinh ngạc, ông nội và ông ngọa còn muốn đi du lịch đại lục, như vậy cũng tốt, người già đi càng nhiều sẽ càng biết nhiều, cũng có thể gác lại những căng thẳng, áp lực trong lòng, chắc rằng với thực lực giáo kỹ cấp tông chín sao của Hàn Thiên Quân, cộng thêm giáo kỹ cấp tông ba sao của Mộ Dung Hạo, chỉ cần không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm, thì vấn đề tự vệ của hai người sẽ không đáng lo ngại
- Vậy hai người định khi nào quay trở về
- Bốn năm, bốn năm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây, hi vọng con cũng sẽ đuổi kịp hai lão già này, như vậy tới khi đó cũng là lúc dốc toàn lực chuẩn bị để gây dựng lại Hàn gia rồi. - Chớp mắt đã qua bốn năm, nhưng đối với chuyện gây dựng lại Hàn gia, Hàn Thiên Quân một khắc cũng chưa từng quên.
- Như vậy cũng tốt, nhưng Vũ đệ mới mười hai tuổi, nó cũng sẽ đi cùng với hai người sao. Vũ đệ mà Hàn Phong Tuyết nhắc tới chính là con trai độc nhất của Mộ Dung Khiếu, cũng chính là biểu đệ của cậu, Mộ Dung Vũ.
- Đương nhiên là không, Vũ nhi sao có thể so với mấy ông già chúng ta, lần đi du lịch này chỉ có hai người chúng ta và bà nội của con đi thôi. Thiên bẩm của Vũ nhi không giống con, nhưng nếu xét với những đứa bằng tuổi thì nó cũng được xem là rất tốt rồi. Cũng chính vì vậy, Khiếu nhi sẽ tìm một trường học tốt hoặc một thầy giáo tốt để toàn lực bồi dưỡng Vũ nhi.- Thiên bẩm của Mộ Dung Khiếu không được tốt cho lắm, vì vậy Mộ Dung Khiếu đặt rất nhiều kì vọng vào Mộ Dung Vũ.
Ba ngày tiếp theo được cùng ở với ông bà nội, ông ngoại là những ngày hạnh phúc nhất trong năm của Hàn Phong Tuyết.
.............
Đế đô, cách ngày khai giảng chỉ còn lại một ngày, Hàn Phong Tuyết và Tàn Nguyệt đã quay trở lại đế đô.
- Đại ca.
- Ha ha, Tuyết Phong, huynh cuối cùng cũng quay trở lại rồi. - Hàn Phong Tuyết bước vào trong kí túc, ba người nhiệt tình đến bên cạnh.
Hàn Phong Tuyết có chút cảm động, cùng nhau chung sống trong một năm, quan hệ của mọi người đã vô cùng thân thiết rồi. Kể cả người vô cùng khó gần thì giờ cũng đã gia nhập vào với gia đình nhỏ này
- Ừ, quay lại rồi, nửa tháng không gặp, mọi người như thế nào? Hôm đó, bốn người cùng tới Long Phụng Tề Vũ ăn uống một trận no say, có lão đại Ngao Vân Tinh ở đây, không ăn không được. Chỉ có điều những lần sau tới Ngao Vân Tinh cũng không chịu cho huynh đệ cùng phòng khác tranh chức thanh toán, quản sự ở đây đã lỗ vốn với cậu ta 5 bữa rồi.
Hàn Phong Tuyết lại gặp phải Nhạc Linh, từ sự việc lần trước trở đi, Nhạc Linh không hề đi tìm Hàn Phong Tuyết, nếu có tình cở gặp phải, ánh mắt cô ấy nhìn Hàn Phong Tuyết luôn có chút ngại ngùng. Cái chết của Âu thiếu gia với cô mà nói, tuy nói rằng Âu thiếu gia có chút hiểu lầm với Hàn Phong Tuyết nhưng Nhạc Linh vẫn không tin là do Hàn Phong Tuyết làm. Hàng ngày Hàm Phong Tuyết đều bị nàng hành hạ bằng hỏa quân, làm sao có thể giết chết Âu công tử dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ cấp tông. Nhưng quan hệ của Ngao Nguyệt và Hàn Phong Tuyết làm cho nàng không có cách nào giải thích được.
Mỗi lần hai người gặp nhau đều có chút lúng lúng, nếu như Nhạc Linh không biết làm thế nào để đối diện với Hàn Phong Tuyết, Hàn Phong Tuyết cũng không biết làm thế nào để đối diện với Nhạc Linh, vốn dĩ nên hận nàng, nhưng tình cảm chung sống một năm vẫn còn nguyên vẹn đó, đối với cô bé ngang bướng xảo quyệt nhưng cũng có phần tinh nghịch đáng yêu này, cậu không có cách nào nảy sinh sự hận thù được. Cũng may là Ngao Vân Tinh cũng quen biết Nhạc Linh, hai người cùng nhau trò chuyện vài câu cũng giảm bớt phần ngại ngùng.
Hàn Phong Tuyết lại bắt đầu khổ luyện, mỗi ngày ngoài việc tu luyện ra thì không làm gì khác, cuộc sống đơn điệu, nhưng hắn lại vô cùng hài lòng.
Chớp mắt một cái, ba năm đã trôi qua.
Tiếng đàn du dương vang lên tại vườn sau của Long Phụng Tề Vũ, những người phục vụ đang bận rộn cũng đều ngưng lại, say sưa theo tiếng đàn, bọn họ không chỉ đơn thuần nghe, mà hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, không có cách nào tự thoát ra được. Từ trong tiếng đàn, họ tìm thấy được chính bản thân mình, cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố xảy ra trong cuộc đời của mình. Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi khi vào thời điểm mà tiếng đàn cất lên đều là khoảng thời gian bình thản, trong lành nhất trong lòng họ.
- Ha ha,..- Tiếng đàn ngưng lại, nhưng lại xuất hiện một tiếng cười mãn ý.
Ở một sân nhỏ đằng sau viện, một người thanh niên trẻ đang ngồi trên chiếu, trên người đặt một cây đàn cầm. Phía trước hắn, một ông già đang ngồi nghiêm chỉnh, ung dung thưởng thức tiếng đàn.
- Phong Tuyết, bây giờ, ngay cả tâm trạng của ta cũng bị tiếng đàn làm cho ảnh hưởng rồi. Ngươi bây giờ, đã đạt tới cảnh giới có thể tự điều chỉnh mình, có thể xuất môn( thôi học) được rồi. - Lời nói của Sài lão tràn đầy vẻ vui mừng, là một người thầy, không gì vui hơn khi chứng kiến học sinh của mình xuất sắc hơn người.
- Thầy, nói như vậy, có phải là con có thể bắt đầu học cầm kỹ được rồi không? - Hàn Phong Tuyết dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía sư phụ, đối với việc học cầm kỹ hắn đã mong chờ từ lâu lắm rồi.
- Ừ, ngày mai bắt đầu, ta sẽ đem cầm kỹ truyền thụ lại cho con.
Nghe được những lời của sư phụ, Hàn Phong Tuyết cười vui vẻ.
Tại tiệm đàn quý tộc, Hàn Phong Tuyết đàn tấu xong ngẩng đầu nhìn về phía Mĩ Phụ còn đang phiêu trong tiếng đàn chưa tỉnh, mỉm cười nói:
- Dì Băng , thế nào?
- Ta quả nhiên không nhìn nhầm người, Phong Tuyết, con có thể đạt tới cảnh giới nhanh như vậy, hơn nữa còn có thể khống chế được, ta thực sự thấy vô cùng vui mừng. Ngọc bội Cửu Tiêu cũng nên đổi chủ rồi. Mĩ Phụ bước đi nhẹ nhàng, hướng về phòng mình.
- Tiếng đàn thật là đẹp - Một âm thanh vui sướng cất lên, chỉ nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng đi vào trong phòng, mắt phượng, chân mày lá liễu, tóc đen tung bay trên vai, ngốc nghếch nhìn Hàn Phong Tuyết.
Cảm nhận được hai mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt lại là ánh mắt của người đẹp, Hàn Phong Tuyết có chút không tự nhiên, ngại ngùng nói:
- Tiểu thư có việc gì không?
Cô gái nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, nhìn những ngôi sao nhỏ trong mắt Hàn Phong Tuyết, âm thanh làm say lòng người lại một lần nữa vang lên:
- Tiếng đàn thật tuyệt, là ngươi đàn sao?
Hàn Phong Tuyết ngượng ngùng gật đầu, nhất thời không biết nói gì, đây là lần đầu tiên cậu thất thố trước mặt một cô gái như vậy.
Danh sách chương