Không khí khẩn trương tấp nập của Đế đô kéo dài suốt mười ngày, nhưng tung tích của kẻ giết người lại như đá chìm dưới biển, như chưa từng xuất hiện, ngay cả hộ vệ của Âu thiếu gia cũng không tìm thấy ai, giống như tan biến chưa từng xuất hiện vậy.

Bên trong kí túc xá của học viện Diệu Huy , Lãnh Vô Nhai hỏi Hàn Phong Tuyết:

- Đại ca, kì nghỉ nửa tháng này huynh đã có dự định gì chưa? Mỗi khi kết thúc một năm học, học viện Diệu Huy sẽ cho các học viên được nghỉ ngơi nửa tháng. 

Hàn Phong Tuyết cười một tiếng, nói: 

- Ta phải về nhà một chuyến, còn đệ thì sao? - Đệ dự định đi vào rừng núi luyện tập, tăng cường năng lực chiến đấu.

- Ừ, thế cũng tốt, vậy thì huynh đệ chúng ta hẹn sang năm gặp lại rồi. Hàn Phong Tuyết vỗ vai Lãnh Vô Nhai nói.

Tối hôm đó, bốn người trong ký túc cùng nhau vui chơi tới tận khuya. 

.........

Núi Phượng Tê, những đám mây bay lơ lửng trên không trung, kéo dài thẳng tới thôn Phượng Tê. Lúc này, tất cả mọi người trong Phượng Tê thôn đang vô cùng nhộn nhịp, bận rộn chuẩn bị đón năm mới.

Nhìn ra nơi xa, một tia ánh sáng màu sắc rực rỡ đang đi chuyển với tốc độ nhanh tới bên này. Đến gần một chút để nhìn, thì ra là một con tiểu điêu màu sắc rực rỡ, trên lưng điêu là một đôi nam nữ đang cười nói vui vẻ.

- Thiếu gia, phía trước là nhà cậu rồi. - Cô nương cất tiếng.

- Ừ, trước mặt chính là nhà của ta. Giọng nói của Hàn Phong Tuyết chứa đựng đầy tình cảm.

"Ông nội, bà nội, sức khỏe của ông bà dạo này sao rồi. Mẹ, người lại ở đâu rồi. Cậu thanh niên bé nhỏ thở dài trong lòng, cậu đã rời xa gia đình được tròn một năm rồi.
Tiểu điêu bay về phía trước, từ từ đáp xuống Phượng Tê thôn.

- Phượng hoàng, nhìn này, mau tới đây mà xem, thì ra trên núi của chúng ta thật sự có phượng hoàng. - Một đám trẻ nhỏ đang chơi ở bên ngoài, nhìn thấy tiểu điêu đang hạ xuống, một đứa trẻ vì kích động quá mà hét lên.

- Đó là thần tiên sao, sao lại có thể ngồi trên lưng của phượng hoàng, nếu như ngày nào cũng có thể cưỡi trên lưng mà đi chơi khắp nơi thì thật là thích quá.

Có người nhận ra Hàn Phong Tuyết, nói 

- Là thiếu gia Phong Tuyết, Phong Tuyết thiếu gia cưỡi phượng hoàng quay trở về rồi.

- Tiểu mập thối, dì Xuân, Quách thúc..., không nhận ra Phong Tuyết nữa rồi. - Hàn Phong Tuyết mỉm cười chào hỏi.

Tất cả mọi người trong thôn đều mở to mắt ra để nhìn, quả đúng là Phong Tuyết thiếu gia rồi. Họ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, đứa trẻ chăm chỉ, cần cù trong mắt bọn họ mới xa gia đình được một năm, khi trở về lại cưỡi trên lưng phượng hoàng, điều này đối với những người sống cuộc đời bình thường trong thôn nhỏ mà nói là quá kì diệu.

- Có phải là ta đã khoe khoang quá rồi không, sớm biết như vậy ta đã hạ xuống từ sớm rồi đem tiểu điêu giấu đi.

Không ngờ rằng tiểu điêu lại bị những người nông dân đơn thuần chất phác này ngộ nhận là phượng hoàng. Trong một ngôi nhà tranh lá cỏ giữa thôn, một người phụ nữ chạy nhanh như gió vào phòng, vẫn còn thở hổn hển, nói với hai người trong nhà

- Hàn bá, Phong Tuyết nhà bác đã trở về rồi, cưỡi phượng hoàng trở về. - Lúc nói chuyện người phụ nữ vẫn vô cùng kích động.

- Phượng hoàng - Mặc dù trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhưng hai vị vẫn chạy vội ra bên ngoài, họ ngày ngóng đêm mong cháu trở về.

Nhìn thấy vết tích của tháng năm đã hiển hiện trên khuôn mặt ông bà, sống mũi Hàn Phong Tuyết chợt cay cay, giọng nghèn nghẹt giống như bị ai đó bịt lại. Bước đến trước mặt ông bà, Hàn Phong Tuyết khom hai đầu gối, quỳ xuống dưới mặt đất : 

- Ông, bà, cháu trai bất hiếu, lâu như vậy rồi mới về thăm hai người.

Hai tay run run đỡ lấy Hàn Phong Tuyết đứng dậy, hai người nói:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. - Ánh mắt Lưu Hạnh Hương dường như muốn rơi lệ.

- Ông, bà. - Tàn Nguyệt cung kính gọi hai tiếng, chứng kiến tình cảm sâu đậm của Hàn Phong Tuyết cùng hai vị làm cho Tàn Nguyệt nhớ đến bố mẹ của mình, giọng nói đượm chút nghẹn ngào.

- Đây là...... - Hàn Thiên Quân dùng ánh mắt thắc mắc hướng về phía Phong Tuyết.

- Ông, bà, đây là tiểu Nguyệt, một năm trước gia đình cô ấy xảy ra biến cố, giờ nhà cô ấy không còn ai thân thích cháu đành tự ý nhận cô ấy làm tiểu muội.

- Tiểu Nguyệt đúng không, mau tới đây ngồi, hai đứa con cũng mệt rồi. - Nét mặt Lưu Hạnh Hương vô cùng hớn hở, dường như vô cùng vui mừng.

Hàn Phong Tuyết quay người nói với những người hàng xóm thân thích đang đứng ở xung quanh: 

- Các thúc , dì, con có chút quà muốn tặng mọi người

Nói xong cậu dắt tay Tàn Nguyệt đi vào trong phòng. Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, mọi người trong thôn đều xách quà trong tay, vui vẻ quay về. Lúc này, mặt mũi Hàn Thiên Quân vô cùng hồng hào rạng rỡ, trong lòng được an ủi vô cùng, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết ở bên ngoài cuối cùng cũng tu luyện thành thục, bắt đầu hiểu nhân tình thế thái, trong lòng đương nhiên vô cùng vui mừng.

Hôm đó, Hàn Phong Tuyết kể cho ông bà nghe những trải nghiệm trong một năm qua, cho đến tận khi màn đêm buông xuống mới kể hết. Hai người yên lặng ngồi nghe, mỗi khi nghe đến phần đặc sắc đều vô cùng tự hào, mà mỗi khi nghe đến nguy hiểm thì lại hồi hộp vô cùng, cho dù Hàn Phong Tuyết đã an toàn ở bên cạnh họ hồi, họ vẫn không khống chế được mình mà lo lắng.

- Thế giới này thật là rộng lớn, những kinh nghiệm mà Phong Tuyết trải qua trong một năm qua còn đặc sắc hơn trải nghiệm cả đời người của lão già này. Xem ra cả đời này ta đúng là sống uổng rồi. - Những lời nói của Hàn Thiên Quân nghe có phần hiu quạnh, đó là cảm giác của rất nhiều tráng sĩ khi về già. Nhưng chỉ cẩn nghĩ tới việc Hàn Phong Tuyết đã đạt được giáo kỹ bảy sao thì ông cũng thoải mái hơn, trong khoảng thời gian một năm từ giáo kỹ ba sao đột phá tới bảy sao, làm gì có thực lực nào có thể cường mạnh hơn cháu của mình, điều này cũng là một chuyện vui đối với lão già này rồi.

Ba ngày trong chớp mắt đã trôi qua, trong ba ngày này, Hàn Phong Tuyết luôn ở bên cạnh ông, Tàn Nguyệt cũng vô cùng thân thiết với hai người, hai người còn đối với Tàn Nguyệt vô cùng tốt làm cho Hàn Phong Tuyết có chút đố kị, đối xử còn tốt hơn cả với cậu ấy.

- Mai lại là năm mới rồi, xem ra năm nay phải hành động nhiều hơn rồi. - Hàn Phong Tuyết ngồi trong phòng tính toán chuyện bên ngoài.

Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Hàn Phong Tuyết nói với ông bà: 

- Ông, bà cháu có món đồ muốn đưa cho hai người. - Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Hàn Phong Tuyết, hai người bỗng trở nên nghiêm túc.

Tay Hàn Phong Tuyết cầm lấy một gốc hà thủ ô, mặc dù lần trước mua với giá cũng không cao lắm, nhưng ít nhất thì nó cũng đã sống được nghìn năm rồi.

- Đây là cây thuốc mà con nói đạt được ở trên núi sao, cây hà thủ ô này chắc là phải sống hàng nghìn năm rồi nhỉ, đồ quý như vậy mà vẫn còn giữ lại bên mình, không cần lãng phí cho hai người già sắp sửa chui xuống đất như chúng ta đâu. - Mặc dù nghe Hàn Phong Tuyết nói có rất nhiều cây thuốc quý, nhưng chỉ là nghe kể, khi được tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi bị ngạc nhiên. Nghe thấy những lời từ chối của Hàn Thiên Quân, Hàn Phong Tuyết nhẫn nại nói:

- Ông, bà, hai người vì gia tộc của chúng ta đã hao tâm tổn sức rất nhiều rồi, bây giờ cháu đã có thể gánh vác thay hai người, hai người nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nếu như ngay cả tấm lòng nhỏ này của cháu mà hai người cũng không nhận, vậy thì chẳng phải là làm cho cháu trở thành người bất hiếu sao. Huống hồ, mặc dù cây hà thủ ô này rất quý nhưng bên cạnh Phong Tuyết còn rất nhiều cây thuốc quý hơn, ít đi một cây cũng không có vấn đề gì. 

- Được, được, nếu cháu của ta đã nói như vậy, người làm ông như ta cũng không cần khách khí nữa.

Lúc này Hàn Phong Tuyết mới lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, mái đầu tóc bạc của Hàn Thiên Quân và Lưu Hạnh Hương đã không còn, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa mà hồng hào tràn đầy sức lực, thậm chí ngay cả những nếp nhăn cũng biến mất. Người ta thường nói một đêm thành tóc bạc, mà hai người họ lại là một đêm mà trẻ ra mấy chục tuổi, thậm chí còn nhiều hơn.
Hai cặp mắt của Hàn Thiên Quân sáng ngời, có thần sắc, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết bước tới, mỉm cười nói: 

-Phong Tuyết, dậy sớm vậy à. - Giọng nói nghe vô cùng khỏe khoắn, đến Hàn Thiên Quân cũng bị giọng nói của mình dọa cho ngẩn cả người ra.

Ánh mắt của Hàn Phong Tuyết thay đổi khác thường, chứng kiến ông bà dường như đã trở về được những năm tháng tuổi trẻ, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện, rất ngọt ngào như vị của mật ông vậy.

Hàn Thiên Quân và Lưu Hạnh Hương đối diện nhìn nhau, như nhìn thấy sự yên vui trong mắt của đốiphương vậy, nhìn thấy được ngày mai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện