Học viện Diệu Huy nằm ở phía bắc của khu tứ đại học viện, diện tích hai vạn mẫu, đã trải qua cả nghìn năm lịch sử.

Ngoài cửa học viện, một “pho tượng lớn” an tọa canh giữ ở đó, nét chạm trổ thật tinh xảo, thoáng nhìn thì cho người ta cảm thấy rằng đó là một ông già uy nghiêm, nghiêm khắc nhưng nhìn kỹ thì vẻ mặt ông già lại rất hiền hòa, bao dung. Hai nét đối lập ấy lại cùng một lúc thể hiện trên vẻ mặt của pho tượng nhưng lại không hề làm mất đi vẻ hài hòa cân đối của nó mà còn làm nó nổi bật hơn. Ông già mà được làm mẫu để tạc ra pho tuongj này chính là hiệu trưởng của học viện này - Học viện Diệu Huy

Lúc này, xung quanh “pho tượng” có một đám người đang đứng tụ tập, đám người đó đang lo lắng:

-Học viện ở cuối cùng danh sách cũng không thể tệ như này chứ, lâu như vậy còn không có người đến tiến hành khảo sát. -Rất nhiều người than phiền.

Nhiệt độ quảng trường dần nóng lên, bây giờ đã là giữa trưa rồi, tiếng phàn nàn càng lúc càng lớn, thậm chí còn có người nản chí mà bỏ đi chỗ khác

-Thiếu gia, làm sao lại vẫn chưa có người nào đến tiến hành khảo sát??-Tàn Nguyệt cũng chờ nhưng giờ có vẻ nàng thấy hơi sốt ruột.

-Tiểu Nguyệt, tu luyện phải có sự kiên trì, phải có nghị lực, bản thân có thể chờ đợi chính là một loại khảo sát rồi. -Hàn Phong Tuyết khuyên nhủ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đây mà giờ mặt trời đã dần ngả về phía tây. Trong quảng trường trước có hàng ngàn người, giờ cũng giảm đi gần hết. Cả một quảng trường rộng lớn không có lấy một tiếng động.

-Khụ khụ - một tiếng ho khan vang lên, chỉ thấy một người trung niên mặc chiếc áo màu xanh ngọc bích đi từ trong học viện đi ra

Khừm ....một tiếng, toàn bộ ánh mắt của toàn trường đều đổ dồn về phía người trung niên đó. Người trung niên mặc áo xanh ngọc bích đứng trước quảng trường, cười nói:

- Ta rất vinh dự được thông báo các ngươi đã thông qua đợt khảo sát đầu tiên của học viện, tất cả mọi người đến đây mỗi người nhận lấy một tấm lệnh bài khảo sát, ngày mai tiếp tục khảo sát đợt hai. -Vừa nói anh ta vừa xoay xoay chiếc nhẫn trong tay lập tức một xệp lệnh bài màu vàng xuất hiện ở trước mặt. Mọi người lần lượt lên nhận tấm lệnh bài của mình rồi lần lượt rời đi

-Thiếu gia, người thật thông minh!- Tiểu Nguyệt cười nói.

***

Đêm ở đế đô, đèn màu đủ sắc thái làm cả phố sáng choang như ban ngày, người đi trên đường không lúc nào ngớt. Hàn Phong Tuyết dắt theo Tàn Nguyệt đi dạo khắp nơi, sau đó trở lại nhà trọ nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày khảo sát thứ hai.

Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Phong Tuyết đi tới ngoài cửa học viện đã nghe thấy tiếng xôn xao bàn tán bên trong quảng trường của học viện. Hoa ra là những người hôm qua không đủ kiên nhẫn bỏ đi trước giờ đang đứng giải thích:

- Nào có khảo sát nào mà kỳ cục vậy, thực là chẳng biết thế nào.- Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể mang theo khuôn mặt khó chịu mà rời đi.

Người trung niên giám sát đợt khảo sát hôm qua xuất hiện, anh ta vẫn vận bộ quàn áo màu xanh ngọc bích, trên lưng còn đeo một cây cổ cầm. Chỉ thấy anh ta ngồi trên chiếu, đem cổ cầm cởi xuống đặt trên gối, nói:

- Khảo sát hôm nay rất đơn giản, chỉ cần các ngươi có thể nghe ta chơi hết một khúc đàn mà vẫn bất động, thì tính là đã qua.

Hàn Phong Tuyết có chút ngờ vực:" Nghe hắn khảy một bản đàn, chỉ đơn giản như vậy thì khác gì là thả cửa cho qua sao?"

Lại một giọng nói ở đâu vang lại:
- Thầy à, chúng ta mỗi người tinh thần lực có mạnh có yếu, cái này không công bằng!

-Trên đời này vốn cũng không có công bằng tuyệt đối, tứ đại học viện chiêu sinh đều là chỉ chọn thiếu niên từ tám đến mười lăm, cho nên tuổi tác của các ngươi chênh lệch không quá lớn. Huống hồ, tinh thần lực cũng không phải là nhân tố quyết định duy nhất, chỉ cần lực ý chí của ngươi đủ kiên định, thì tinh thần lực không đủ cũng có thể kiên trì.- Người nam nhân trung niên trả lời

Tiếp theo, tiếng đàn du dương vang lên, trong đầu mọi người đồng thời xuất hiện một bức tranh: một người ở trong thôn trang nhỏ, xung quanh bọn trẻ chốc chốc lại đuổi bắt chơi đùa bát nháo, khi lại ở bên sông chơi đùa, nhìn nét mặt mọi người ở đó đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Bỗng nhiên, xa xa có một đội kỵ binh đi tới, lôi kéo trai tráng khỏe mạnh trong thôn đi chiến trường, ở trong lòng mọi người tràn đầy nỗi thống khổ của ly biệt, trong thôn không còn an tĩnh nữa mà đắm chìm trong khổ đau. Khúc nhạc đàn vừa chuyển nhịp điệu lại trải ra trước mắt mọi người khung cảnh của chiến trường, trên chiến trường, hai quân đối chọi, tiếng kêu gào cổ động vang lên, các tướng sỹ phát động xung phong liều chết. Nhất tướng công thành vạn cốt khô (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường, là một lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng gặp tổn thất nặng nề về con người chỉ sau một quyết định của chủ tướng), chiến sĩ da ngựa bọc thây. Lúc này ánh tà dương đỏ như máu, trên chiến trường thây phơi khắp nơi, vô số cô hồn hoang dã du đãng chốn trung du, bọn họ cũng không tìm được đường về nhà. Thế giới không hề có một tia ánh sáng, lưu lại ở đó chỉ có bóng tối vô tận cùng đau khổ triền miên.

Phảng phất qua cực kỳ lâu, khúc nhạc ngừng lại, Hàn Phong Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, Tàn Nguyệt khóc một cách thống khổ, nhưng lại chỉ ngồi yên chứ không hề di chuyển, mà lúc này trên quảng trường cũng chỉ còn có không đến năm trăm người. “Tiếng đàn lại có thể tác động vào nội tâm của con người, ra tay thật mạnh, nếu như không phải tinh thần lực của ta tương đối mạnh, có lẽ ta cũng không kiên trì nổi nữa”. Dù sao, ai cũng không muốn dắm chìm trong loại cảnh tượng bi thương thống khổ này.

-Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức trở thành một thành viên của Diệu Huy học viện. Ngày mai mỗi người mang theo một trăm tử kim tệ đến học viện báo danh.-Người trung niên mặc áo xanh ngọc bích bình thản tuyên bố.

-Dạ. -Rất nhiều người bắt đầu đứng lên ăn mừng.

Gương mặt Hàn Phong Tuyết lúc này lại muốn khóc, mỗi người một trăm tử kim tệ, không nghĩ tới tiền báo danh lại quá đắt như này, trên người mình hết thảy cũng chỉ có một trăm tử kim tệ, " Học viện này thật độc ác", Hàn Phong Tuyết lẩm bẩm.

Người bên cạnh nghe được lời nói của Hàn Phong Tuyết, liền nói:

-Huynh đệ, giá này còn nói đắt, tam đại học viện khác còn mỗi người năm trăm, phải biết rằng, chỉ cần ngươi có thể thuận lợi tốt nghiệp (học xong hết)lại giành được thành tích tốt, sau này chính là tiền đồ vô lượng, có thể có được sự lôi kéo của các thế lực lớn, thậm chí phong công phong tước.

Trên đường đi, Hàn Phong Tuyết nói với Tàn Nguyệt:

-Tiểu Nguyệt, lúc khảo sát vừa rồi muội làm sao kiên trì được thế? Tiểu Nguyệt cười nói:

-Nếu như muội kiên trì cũng không nổi thì không thể cùng thiếu gia ở cùng một chỗ, nghĩ vậy muội liền kiên trì được đó!

-Ta có mị lực lớn như vậy sao? - Hàn Phong Tuyết lẩm bẩm - Hay là trước tiên tìm một chỗ kiếm lấy ít tiền đã.

Cậu cũng không lo lắng không lấy được tiền, dược thảo của Huyền nguyệt giới tùy ý lấy ra một gốc chính là tiền rồi.

"Phòng đấu giá đế đô" đột nhiên đập vào mắt Hàn Phong Tuyết. Cứ như vừa vớ được cục vàng to, hai mắt Hàn Phong Tuyết sáng chưng lên:

-Tiểu Nguyệt, chúng ta vào trong!- Tiểu Nguyệt trong xoe cả mắt, chả hiểu Phong Tuyết kéo mình vào đây để làm gì? Chả lẽ tính đấu giá mình luôn chăng T_T

Vừa định vào cửa, Hàn Phong Tuyết liền bị một bàn tay cản lại, hắc y nhân giữ cửa nói:

-Nơi này là phòng đấu giá lớn nhất đế đô, không phải chỗ để một thằng nhãi con như ngươi có thể tùy ý chơi đùa!

-Ai nói là ta tới chơi đùa? Ta có đồ cần phải đấu giá. - Hàn Phong Tuyết cảm thấy phiền phức, nhỏ tuổi chính là điều phiền phức lớn nhất

Nghiêm túc nhìn hai người Hàn Phong Tuyết mà nói, hai người cũng chỉ mặc quần áo vải thô, tuy là dáng dấp không tệ, nhưng không có tiểu điêu ở bên phụ trợ, vừa nhìn sẽ không giống người có tiền. Hắc y nhân lạnh lùng nói:

-Ngươi có đồ gì, trước tiên cho ta xem đã.

Thấy mấy người vào sau cứ phăng phăng đi thẳng vào trong phòng đấu giá, Hàn Phong Tuyết nhíu mày một cái, thằng cha mắt chó coi thường người ta, Hàn Phong Tuyết cũng không nhiều lời với hắn, đưa tay kéo Tàn Nguyệt đi vào phía trong. Thấy Hàn Phong Tuyết vậy mà không coi hắn ra gì, bàn tay Hắc y nhân chụp vào Hàn Phong Tuyết, lại thấy trước mắt bàn tay định chụp vào Hàn Phong Tuyết rơi vào khoảng không, cánh tay Hàn Phong Tuyết lại hung hăng đánh vào ngực hắn, hắc y nhân lùi lại năm sáu bước mới đứng vững. Đẩy lùi hắc y nhân, Hàn Phong Tuyết nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Lúc này hắc y nhân cũng không hề nổi nóng, trên trán hắn mồ hôi lạnh toát ra túa lua. Đụng nhầm tổ kiến lửa rồi, tuổi còn trẻ mà ngoan cường như vậy, nhất định là con của đại gia tộc, may là người ta không có truy cứu, bằng không hắn cũng chịu không nổi. Ngăn Hàn Phong Tuyết lại là hắn tự chủ định, một người thủ vệ như hắn cũng không có cái quyền này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện