Sáng ngày hôm sau, cảm xúc của Ngô Sở Úy lại mất khống chế lần nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi tỉnh lại y vô thức sờ đầu, lo lắng tối hôm qua giày vò như thế, kiểu tóc bảo bối sẽ bị rối. Kết quả vừa sờ liền hoảng lên, cứ như gặp quỷ, chỉ sờ thấy lớp da đầu trọc lóc, một sợi tóc cũng không tìm ra. Ngô Sở Úy vội vã hoảng loạn chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, ngây dại.

Mới thoát khỏi danh hiệu tên trọc chưa được hai tháng, lại lần nữa vinh quang về đội.

Khương Tiểu Soái bước vào cũng ngẩng ra, "Tối qua gởi tin nhắn nói cắt kiểu tóc mới, tôi còn tràn đầy chờ mong dậy thật sớm, muốn nhanh chóng nhìn thấy phong thái của cậu. Sớm biết thế này, tôi sẽ ngủ nhiều hơn rồi."

Ngô Sở Úy nổi lửa, "Tôi quả thật cắt kiểu tóc rất khốc, tối qua còn bảnh chọe nửa ngày, kết quả sáng ra tóc không còn sợi nào. Lần đầu tiên tôi vừa lòng với kiểu tóc mới như thế! Sợ đè sợ chạm, tắm cũng không dám dính nước, sợ ảnh hưởng hiệu quả định hình! Má sao mới ngủ một giấc đã không còn rồi!! Phí trắng tiền cắt tóc hôm qua rồi!"

Khương Tiểu Soái nín cười, "Lẽ nào là bệnh rụng tóc?"

"Có bị rụng tóc cũng chỉ rụng một chút, làm sao rụng hết được chứ?"

Bác sĩ Khương giảng giải rất chuyên nghiệp: "Rụng tóc trong vài tình huống hiếm thấy có thể phát triển đến mức cả da đầu thậm chí lông ở những bộ phận khác trên cơ thể đều bị rụng."

Ngô Sở Úy kêu gào: "Má nó tôi còn ngửi được mùi kem cạo râu đây này!"

Nhớ đến chuyện này Ngô Sở Úy liền nổi giận, y có thể không biết là ai làm sao? Tối qua ngủ mơ mơ hồ hồ, trước nửa đêm luôn xoắn xuýt, sau nửa đêm thật sự trụ không nổi, ngủ một phát là không tỉnh nữa. Trong lúc đó còn cảm giác được da đầu có hơi khác thường, nhưng nghĩ là do mới cắt tóc, có lẽ không quen lắm, nên không mấy để tâm.

Nào ngờ một lần sơ suất, lại thảm ngộ độc thủ!

Đang vận khí, đầu sỏ trở lại.

Trên thực tế Trì Sính vẫn không đi đâu, hắn chỉ ra ngoài làm chút chuyện, hành lý đồ đạc vẫn còn ở đây.

Ngô Sở Úy bước vội đến trước mặt Trì Sính, ánh mắt hung hãn khảo vấn hắn.

"Tại sao cạo đầu tôi?"

Trì Sính nói rất đương nhiên: "Tôi thích nhìn cậu với kiểu tóc này."

Ngô Sở Úy tức giận bất bình: "Anh thích nhưng tôi không thích! Dựa vào cái gì anh thích thì anh cắt tóc tôi? Má nó tôi cắt tóc là cho một mình anh xem thôi sao?"

Trì Sính đưa tay giữ cái đầu trọc của Ngô Sở Úy, nói rất bình thản.

"Chính là cho một mình tôi xem."

Ngô Sở Úy bên này tức giận trợn mắt, Khương Tiểu Soái bên kia nhếch môi, tôi nói này đồ đệ à, cậu nên trốn trong chăn trộm vui đi! Chỉ cho phép mình anh ta xem?? Vậy không phải nói rõ anh ta đã kẹt dính với cậu rồi sao!

Trì Sính ép buộc kéo Ngô Sở Úy lên xe, dự định cùng y đi ăn sáng.

Trên đường, Ngô Sở Úy vẫn sầm mặt. Chỉ chơi với Túi Dấm Nhỏ, không thèm nhìn Trì Sính một cái.

Trì Sính dùng khóe mắt đảo qua Ngô Sở Úy, bất ngờ nói một câu.

"Tính tình cũng không hiền đâu."

Ngô Sở Úy thầm phản bác: Tôi đây đủ hiền lắm rồi! Nếu đổi lại là người khác, đã cho anh một bạt tai từ lâu rồi! Nhưng nghĩ đến lúc này đang là thời gian chiến tranh lạnh, thực lười phân tích cho anh ta, chỉ đảo mắt giả câm giả điếc.

Người có thể khiến Trì Sính nghĩ biện pháp dỗ dành, chỉ có cái tên trọc khoa trương ngang ngược này thôi.

Xe dừng lại trước tiệm cắt tóc, Trì Sính bước thẳng xuống, vào bên trong một lát, tóc trên đầu cũng không còn nữa. Trở về xe, Ngô đầu trọc nhìn thấy Trì đầu trọc, trong lòng lập tức cân bằng, miệng cũng không mím nữa, vẻ mặt tươi hơn, hai người như một cặp tình nhân bước vào quán ăn.

"Cho hai tô mì thịt bò." Trì Sính nói.

Phục vụ hỏi: "Có cho thịt bò không?"

Đây không phải là phí lời sao? Không bỏ thịt bò còn có thể gọi là mì thịt bò sao? Nếu thật sự kỵ thịt thì sao không trực tiếp gọi mì chay luôn? Ngô Sở Úy nhếch môi: "Sao anh không hỏi có cho mì không đi?"

Phục vụ rất hài hước: "Hoàn tục rồi?"

Ngô Sở Úy ném cho Trì Sính một ánh mắt oán hận.

Quá trình ăn cơm cũng coi như vui vẻ, Ngô Sở Úy còn cùng Trì Sính tám một chút về kế hoạch sáng tạo tiếp theo. Y rất xem trọng triển vọng của thiết bị chiếu sáng và màn hình hiển thị LED, lại tốt nghiệp chuyên ngành điện lực, lúc làm việc ở xí nghiệp quốc doanh thường xuyên tiếp xúc phương diện này, muốn chen chân vào lĩnh vực này, mở một công ty thương mại.

Trì Sính đùa nghịch món đồ cầm tay mới làm, nhàn nhạt nói: "Suy nghĩ không tệ, chính sách quốc gia cũng đang nghiêng về phương diện này, có thể suy nghĩ."

Được Trì Sính khẳng định, đột nhiên Ngô Sở Úy cảm thấy nắm chắc hơn.

Hút sạch cọng mì cuối cùng, húp một chút nước lèo, lau miệng chuẩn bị bỏ đi. Kết quả khi phục vụ thối tiền, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện trong tay Trì Sính đang cầm một món đồ, trong lòng hiếu kỳ liền hỏi.

"Anh đang cầm món đồ chơi gì trong tay vậy?"

Trì Sính không nói gì, trong con mắt che giấu ý cười nồng đậm.

Ngô Sở Úy nhân lúc hắn không phòng bị giật lấy, tự cho là chiếm được tiện nghi lớn, kết quả vừa thấy rõ, mặt liền xanh đi. Hận không thể ném hai trái trứng lớn này xuống đất, dùng gót giày mài thành bã.

Trì Sính thấy phản ứng của Ngô Sở Úy, vui không nhịn được.

"Sao cậu biết đây là trứng của cậu?"

Mặt Ngô Sở Úy đen như đáy nồi, đấm vào bụng Trì Sính hai đấm.

Trì Sính tiếp tục khích tướng: "Cậu cũng nhìn ra kích cỡ của nó có hơi lớn đúng không?"

Ngô Sở Úy cuối cùng cũng bùng nổ: "Trì đầu trọc, anh có thôi được hay không hả? Cả ngày đến tối chỉ nói chuyện này!" Ra vẻ muốn đập bể.

"Nếu cậu dám đập bể bảo bối trứng của tôi, tôi sẽ bứt hai trái thật ở phía dưới của cậu."

"..."

Trên đường về, Ngô Sở Úy lại không nói chuyện. Đến trước cửa phòng khám, vừa muốn xuống xe liền bị kéo về. Không kiên nhẫn quay đầu qua, một cánh tay đưa tới bên mặt, giữa hai ngón tay kẹp một tấm thẻ.

"Thẻ tín dụng phụ của tôi, nếu cậu cần tiền cứ trực tiếp rút."

Ngô Sở Úy lạnh mặt, "Tôi không cần, anh thích cho ai thì cho đi."

"Tên chủ thẻ chính là cậu, còn có thể cho ai dùng?"

Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi liên tục, ngữ khí vẫn rất cứng cỏi.

"Dù sao tôi cũng không dùng đến, anh hủy đi."

Ánh mắt Trì Sính trầm xuống, "Không có vốn dùng cái gì mở công ty? Lấy đi, dùng thì dùng, không dùng thì để đó." Nói xong ngang ngạnh nhét vào túi áo Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy muốn rút ra, Trì Sính lại nắm tay y.

"Hồi nãy đùa giỡn với cậu, trứng thì to thế mà sao lòng dạ lại nhỏ vậy."

Ngô Sở Úy trừng mắt tức giận, lại bị Trì Sính đưa tay vò trán khiến toàn bộ tức giận tiêu tan.

"Vào đi, tôi đi làm."

Nhìn xe Trì Sính đi xa, lòng Ngô Sở Úy đầy ngổn ngang.

...

Sau mấy phen suy nghĩ chọn lựa người mua, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tung đàn rắn đó ra, tình trạng thị trường năm nay rất tuyệt, tính tổng lại ít cũng có sáu trăm ngàn vào tài khoản. Càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này đáng để thực hiện, không chỉ câu được người ra, mà đường tài lộ cũng thông.

Tuy vẫn bận rộn chuyện của mình, nhưng Ngô Sở Úy vẫn mong nhớ đàn rắn của Trì Sính.

Tốn công sức dữ dội mới liên hệ được với tên lái buôn bán rắn con quý giá kia, hai người tìm một quán cơm nói chuyện riêng tư.

"Bán sạch hết rồi." Lái buôn nói, "Lần trước có một khách hàng lớn, đã bao sạch đàn rắn con đó rồi."

Ngô Sở Úy giải thích: "Tôi không phải đến để mua rắn con, tôi muốn mua rắn mẹ."

"Rắn mẹ?" Lái buôn chau mày.

Ngô Sở Úy gật đầu: "Tôi rất thích những con rắn lần trước anh đã bán cho tôi, tôi muốn mua con rắn mẹ đó về, anh liên hệ với nhân viên trông coi giúp tôi đi, để anh ta mang rắn mẹ ra cho tôi."

Lái buôn lập tức khoát tay, "Vậy sao mà được? Bộ đội là nơi nào chứ? Phòng thủ mấy lớp đó. Đồ bên trong nói mang là có thể mang ra được sao?"

Ngô Sở Úy hỏi vặn lại: "Vậy đàn rắn con đó làm sao lại mang ra được?"

"Cái đó thì khác!" Lái buôn lộ vẻ cẩn thận, "Nói thật với cậu vậy, người bảo anh ta trông coi đàn rắn đó căn bản không phải người trong bộ đội, là trông coi giùm người khác, rắn bên trong đều đã đếm số rồi, thiếu một con cũng không được."

Ngô Sở Úy thầm biết rõ, nhưng vẫn ra vẻ kinh ngạc.

"Chuyện này là sao thế?" Ngón tay nhẹ gõ lên bàn, ngừng một chút: "Anh xem thế này được không? Tôi tìm một con rắn cùng chủng loại, đổi với con rắn bên trong. Như vậy, rắn anh ta trông coi không nhiều không ít, vẫn là con số đó."

Lái buôn tiếp tục lắc đầu, "Cậu vẫn nên chết tâm đi thôi, giống rắn đó đã sắp tiệt chủng rồi, cậu đi đâu tìm?"

"Vậy nếu tôi có thể tìm được thì sao?" Ngô Sở Úy tràn đầy tự tin.

Lái buôn cười gằn, "Nếu cậu thật sự có thể làm được, vậy cần gì phải đổi nữa? Con đó không phải cũng giống vậy sao?"

"Đương nhiên không giống." Ngô Sở Úy tìm từ ngữ rất tốt, "Tôi vừa ý con rắn mẹ đó, không phải vừa ý giống rắn đó."

Lái buôn cảm thấy Ngô Sở Úy nói chuyện không đâu vào đâu, căn bản không đặt trong lòng, chỉ lo ăn uống, nói đến cuối vẫn khước từ như thế, khỏi cần cân nhắc, chuyện này không có hy vọng!

Ngô Sở Úy lấy ra hai xấp tiền đặt lên bàn.

"Ở đó có mấy trăm con rắn, chỉ đổi một con như thế, ai có thể nhìn ra? Lại nói, rắn thường xuyên lột da đổi màu, cho dù có nhìn ra thì lại thế nào? Giống rắn không biến đổi, giá cả không giảm, không lẽ còn có thể đem đi kiểm tra DNA sao?"

Lái buôn đảo mắt nhìn tiền, miệng động đậy, nhưng không nói.

Ngô Sở Úy lại đặt thêm một xấp, đẩy đến trước mặt hắn ta.

"Rắn tôi chắc chắn có thể tìm được, anh chỉ cần giúp tôi liên hệ với người đó, chuyện khác không cần anh lo lắng."

Lái buôn do dự một chút, không kiên trì nữa.

"Tôi sẽ cố gắng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện