Trở lại trại tạm giam, Cổ Thân đem hộp gỗ nhỏ đưa cho Trì Sính.

Lông mày rậm của Trì Sính nheo lại,"Cậu ta không tới?"

"Không tới, đây là cậu ta nhờ tôi đưa cho anh."

Cổ Thân cẩn thận tỉ mỉ quan sát mới phát hiện, từ lúc Trì Sính cho rằng Ngô Sở Úy không đến, đến khi anh ta biết được đây là thứ Ngô Sở Úy chuyển vào cho, ánh mắt của anh trải qua vòng chuyển biến rất đột ngột. Loại chuyển biến này, làm cho trong lòng Cổ Thân có một chút khó chịu.

"Cậu ta rốt cuộc là ai?" Cổ Thân hỏi.

Trì Sính trầm mặc nửa ngày, nói,"Bạn hồi nhỏ của tôi."

Bất thình lình Cổ Thân cảm giác thở phào nhẹ nhõm, "Thật là bạn hồi nhỏ hả?"

Đôi mắt lạnh lùng của Trì Sính quay sang Cổ Thân nhìn khí thế bức người, hỏi lại,"Không phải thì cậu nghĩ là gì?"

"Tôi không biết là cái gì, nhưng có chút không tin mà thôi!"

"Bây giờ tin chưa?"

Cổ Thân thản nhiên cười, chân dài khoát lên trên ghế ngồi, ánh mắt ý tứ nhìn Trì Sính.

"Đối với anh mà nói, tôi tin hay không rất quan trọng hay sao?" (ATSM giống Soái Soái..)

"Quan trọng."

Trong lòng Cổ Thân chợt run lên, giống như là vừa chạm vào điện thế cao áp vậy, khắp ngực đều tê tê. Lúc đi ra ngoài rồi mà vẫn có cảm giác không chân thật, mơ mơ hồ hồ. (Bị trúng cự long kế.. )

Cổ Thân đi rồi, Trì Sính đem hộp gỗ nhỏ kia mở ra.

Bên trong là một cây kẹo đường Ngô Sở Úy thổi, lúc đầu muốn thổi một hình trái tim, không biết làm sao thổi lên liền biến thành hai hòn 'trứng'. Sau đó tính toán một chút, có lẽ là ý trời, thế là liền đem 'trứng' đường kia đưa tới cho Trì Sính.

Gương mặt góc cạnh của Trì Sính nở ra nụ cười nhẹ, nhìn kỹ hình như không giống kẹo đường, mà là hai 'quả trứng' Ngô Sở Úy lỡ tay làm rớt ra.

Kẹo đường trên tay người khác thì vẫn là kẹo đường, nhưng rơi vào tay Trì Sính lại giống như giọt nước, sợ lỡ như nếu anh không cẩn thận sẽ bị tan ra. (Nâng niu đó)

Sau khi Cổ Thân trở lại phòng trực ban, theo thói quen nhìn về phía màn hình giám sát không khỏi sửng sốt.

Thân thể săn chắc to lớn của Trì Sính tựa vào đầu giường, đường cong cơ thể lộ ra vô cùng kích thích thị giác, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, trên tay cầm một thứ hoàn toàn không hợp với hình tượng khí chất của anh, kẹo đường. Không giống ngày thường ăn mạnh mẽ như hổ, mà là chậm rãi đưa đẩy vào trong miệng, ăn đặc biệt cẩn thận chăm chú, giống như muốn cho vị ngọt nhẹ nhẹ từ từ mà rót vào trong lòng, làm cho Cổ Thân say đắm mê man đến suýt nữa thì hôn mê.

Bởi vì Trì Sính có chút xa camera, Cổ Thân thấy không rõ kẹo đường trong tay anh hình dáng ra sao..... Nên chỉ đơn giản nghĩ, thường ngày khí phách uy vũ hô mưa gọi gió mà hôm nay Trì Sính ăn kẹo đường cũng thật ngây ngô đáng yêu, thật làm cho người ta yêu thích, khí chất mê người khó có thể nói.

Cổ Thân mê mẩn nhìn mà lại có cảm giác lòng mình cũng ngọt ngọt ngào ngào.

............

Lại một ngày nắng, Ngô Sở Úy đứng ở đầu phố, cả người đều bị phơi đến héo khô ủ rũ.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen quen xuất hiện, làm cho cậu trong nháy mắt tỉnh táo hẳn lên.

Không thể nào? Giấc mơ kia sao có thể chuẩn như vậy? Uông Thạc từ bên đường đối diện đi tới, từ dáng đi đến gương mặt đều không thể nào sai một tẹo nào. Cho dù cậu ta đem vành mũ cụp xuống che khuôn mặt, mắt Ngô Sở Úy lại bị ánh mặt trời chói chang kia chiếu cho nheo lại chỉ mở ra một khe nhỏ, nhưng Ngô Sở Úy vẫn có thể thấy trong ánh mắt cậu ta không có ý gì tốt đẹp. (Tim đập chân run, Thạc yêu đã trở lại.. và Úy chuẩn bị lãnh đủ.. )

"Yô! Cậu không phải... cái này..... cái kia......" Uông Thạc giả bộ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu chuyện,"Tổng giám đốc Ngô! Đúng, cậu không phải là tổng giám đốc Ngô hay sao? Nửa năm không gặp, làm sao cậu đã đổi nghề rồi?"

Ngô Sở Úy làm bộ không có nghe thấy, quay người vét vét kẹo đường rơi trên giá gỗ đã bị két cứng lại.

"Tôi nói này, tổng giám đốc Ngô, năm ngoái tôi đến chỗ cậu mua đèn, cậu còn nói với tôi: Không cần trả tiền, coi như tôi tặng cậu." Uông Thạc khoa trương học giọng của Ngô Sở Úy tỏ ra hào phóng, vung tay lên,"Đem cái này đưa qua nhà cho anh Uông!"

Ngô Sở Úy yếu ớt nhìn Uông Thạc, vẫn cứ không nói gì.

Uông Thạc vẫn chưa thôi,"Tôi hỏi này, người kia nhà cậu đâu? Sao lại vứt bỏ cậu ở đây khổ cực thế này? Hay cậu can tâm tình nguyện buông tha để anh ta đi theo con đường làm quan chức? Cái người tên Trì Trì gì đó nhỉ? Tôi vừa gọi điện cho anh ta, anh ta làm sao không nghe máy hả? Anh ta......."

"Cậu không phải là con ruột của ba mẹ cậu." Ngô Sở Úy nói.

Khóe miệng Uông Thạc đang nhếch nhếch vì câu nói chưa kịp tuôn ra lập tức ngậm lại, vẻ mặt trong nháy mắt nghẹn ứ bực bội đổi từ đỏ sang tím.

Đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm nghị của một người đàn ông sải bước đi đến, mọi người trên đường xung quanh anh nhìn thấy đều phải tránh sang một bên.

Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm, cảnh trong mơ một lần nữa được tái hiện.

Kết quả, Uông Trẫm còn chưa đi đến bên cạnh quầy hàng của Ngô Sở Úy, đã bị Uông Thạc nhanh chân kéo ngay ra ngoài.

"Cậu ta nói tôi không phải con trai ruột của ba mẹ."

"Thì vốn dĩ đâu có phải." Uông Trẫm lạnh lùng mở miệng,"Tôi cũng đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi."

"Không phải anh chỉ đùa tôi hay sao?" Sắc mặt Uông Thạc tái xanh.

Uông Trẫm nói."Cậu đem lời anh trai cậu coi như trò đùa, còn có thể đem lời của người khác tưởng là thật hả?"

Uông Trẫm vừa nói như vậy, Uông Thạc mới buông anh ra, tiếp tục quay lại đi đến bên cạnh Ngô Sở Úy.

Ánh mắt của Ngô Sở Úy nhìn qua cơ thể Uông Thạc, cùng với ánh mắt của Uông Trẫm va chạm vào nhau, lóe ra vô số tia lửa điện.

"Thế cậu dựa vào cái gì mà nói hai chúng tôi không phải hai anh em?" Uông Thạc hỏi.

Vẻ mặt của Ngô Sở Úy tỏ ra không thèm chấp nhặt với cậu ta,"Là anh em, nhưng là anh em khác ba khác mẹ."

Uông Thạc,"....."

Một lát sau, Ngô Sở Úy lại nói,"Cậu tùy tiện ra ngoài đường túm lấy một người kéo đến hỏi một chút xem, xem có ai nhìn ra hai người là hai anh em ruột không. Cậu nhìn lại mình xem, hai người có chỗ nào giống nhau hay không?"

Uông Thạc yếu ớt nói,"Cứ cho là không phải anh em ruột đi, thì tôi vẫn là con ruột, anh ta mới là con nuôi."

"Không thể nào." Ngô Sở Úy giễu cợt cười một tiếng.

Uông Thạc híp mắt không chút tử tế nhìn về phía Ngô Sở Úy,"Làm sao lại không thể."

"Tôi đã xem qua ảnh của ba mẹ cậu, đều rất cao và rất 'trắng'."

Ngô Sở Úy cố ý nhấn mạnh chữ 'TRẮNG'.

Uông Thạc mặt u ám nghẹn không nói được gì một lúc lâu, cuối cùng thực sự không tìm ra từ nào để nói lại bắt đầu thì thầm,"Yô, "Yô! Cậu không phải... cái này..... cái kia..... Tổng giám đốc Ngô! Đúng, cậu không phải là tổng giám đốc Ngô hay sao? Nửa năm không gặp, làm sao cậu đã đổi nghề rồi?"

Ngô Sở Úy thực hiện được ác ý mà cười rất lâu, cười đến Uông Thạc suýt chút nữa đem nồi nước đường dội lên đầu cậu.

Sau đó có hai vị khách hàng đi đến, Uông Thạc nhìn Ngô Sở Úy rất thuần thục thổi cho người ta hai bông hoa hồng, trong lòng thầm nghĩ: Thật sự đúng là rất tài năng!!!

Khách hàng đi rồi, Uông Thạc lại nói,"Tôi cũng không thể đi một chuyến dài như vậy mà chịu uổng công, thấy cậu rất khó khăn, cũng muốn đưa tay giúp đỡ. Trực tiếp cho tiền cậu khẳng định là không hay lắm, tôi chỉ có thể mua vài cái kẹo đường của cậu, cổ vũ cho cậu.

Nói xong, quay đầu sang bên Uông Trẫm,"Anh nói một chút xem, để cho cậu ta thổi cái gì?"

Uông Thạc chính là muốn thăm dò Uông Trẫm, xem anh ta đau lòng vì Ngô Sở Úy bao nhiêu.

Uông Trẫm nhìn về phía Ngô Sở Úy, ánh mắt có vẻ rất lãnh đạm, kỳ thực bên trong hàm chứa một tia không dễ phát hiện vô cùng ôn nhu dịu dàng mềm mại.

"Thổi một trăm quả bóng đi."

Uông Thạc vừa nghe lời này, hung hăng nghiến răng nghiến lợi cười hai tiếng.

"Quả bóng......Không bằng anh trực tiếp mua luôn nồi nước đường này đi! Đỡ phải ở đây phơi nắng.....Không phải anh trá hình bố thí người ta hay sao, cố ý làm mất mặt người ta hay sao? Như vậy đi, Đại Úy, tôi coi trọng cậu. Cậu thổi cho tôi mười con nhím, tôi cho cậu năm tệ, cậu nghĩ thế nào?" (Giọng chua hơn cả Soái Soái nhưng mà thâm hơn Soái một chút..)

Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,"Tôi cho cậu năm tệ, cậu mau mau tìm chỗ mát mẻ mà ngồi đi!."

Uông Thạc cười hà hà, kỳ thực cũng không có ác ý gì, chính là muốn nhắc nhở Ngô Sở Úy. Muốn đối phó với người kia của cậu, thì phải có đầu óc như tôi.

Uông Trẫm đưa tay khoát lên trên vai Uông Thạc, nửa vai Uông Thạc đều đã tê rần. Giống như là bị người điểm huyệt câm, một câu cũng không thể nói ra được.

"Chúng tôi vừa mới xuống máy bay, phải về trước thu dọn một chút, có thời gian mình nói chuyện tiếp." Uông Trẫm quay sang Ngô Sở Úy nói.

Ngô Sở Úy gật đầu,"Ở đây quá nóng, các anh mau về cho mát đi."

Uông Trẫm không nói gì thêm nữa, kéo Uông Thạc đi.

Ngô Sở Úy cấp tốc cầm lấy một chút đường lên thổi, đi nhanh đến sau lưng Uông Trẫm. Nhảy lên một cái đem kẹo đường chạm vào vành tai của Uông Trẫm.

Uông Thạc cảm giác được sau lưng động tĩnh dị thường, bởi vì vai đau, lần đầu tiên quay đầu không quay được. Chờ đến lần thứ hai quay lại, cái kẹo đường dính trên tai của Uông Trẫm đã biến mất.

Trong mắt Uông Thạc lóe lên nghi hoặc rồi biến mất, lại đem đầu quay trở lại.

Uông Trẫm dùng đầu lưỡi liếm liếm môi mỏng, vừa ăn quá nhanh, dĩ nhiên không nếm được mùi vị gì.

Đại Uông Nhị Uông đi rồi, Ngô Sở Úy sờ sờ túi áo, quả nhiên có một vỏ sò lớn bằng lòng bàn tay. Đây là Uông Trẫm nhặt về từ bờ biển, thừa dịp Uông Thạc vừa rảnh rỗi xem thường Ngô Sở Úy, len lén nhét vào túi áo Ngô Sở Úy. (TÔI YÊU ANH TRẪM dù ai nói gì tôi vẫn yêu..)

Vỏ sò có tác dụng an thần yên tâm, trong lòng Ngô Sở Úy dâng lên một tình cảm ấm áp.

............

Hôm nay Cổ Thân lại có ca trực, Ngô Sở Úy mua rất nhiều đậu rang cùng mấy món cay, đều là những thứ Trì Sính thích ăn nhất, lại nhờ Cổ Thân đem vào cho anh.

Lần này, thái độ của Cổ Thân rất tốt, còn cùng Ngô Sở Úy vui đùa mấy câu. (Chắc chắn ba ba Sính phịch Thân Thân rồi... đấy là cảm giác bà Sài cắt truyện đi.. Phịch nhau là cái chắc luôn.)

"Trì Sính bình thường có phải sống rất đại gia khó chiều hay không? Đang ở trại tạm giam mà còn được bao nhiêu người chăm sóc chiếu cố, còn để cho cậu từ bên ngoài mang đồ ăn vào cho nữa?"

Ngô Sở Úy vui tươi hớn hở mà nói,"Đúng rồi, nếu bây giờ tôi không quan tâm anh ta nhiều hơn một chút, ra ngoài không chừng anh ta sẽ chỉnh tôi đó!"

Cổ Thân vui vẻ,"Anh ta ở trước mặt tôi đây, cũng không dám như vậy, nói chuyện từ trước đấy nay đều là hòa nhã."

"Thật không?" Ngô Sở Úy giả bộ vẻ mặt kinh ngạc vô cùng,"Vậy cậu thật sự là có tài đó! Anh ta đối với chúng tôi làm gì mà được như vậy, ba câu là bắt đầu giáo huấn các kiểu."

Cổ Thân đem chân nâng lên gác lên trên bức tường đối diện, lấy tay phủi bụi trên giày, vui vẻ ngân nga mà nói,"Đó là bởi vì tôi với anh ta không quen biết."

Ngô Sở Úy tiếp theo nói thêm vào,"Cái này cậu nói sai rồi, anh ta đối với mọi người đều như vậy. Quan trọng là ưng mắt, nếu anh ta thấy cậu ổn, dù cho quen bao lâu thì vẫn là ổn."

Cổ Thân nhếch môi cười, giống như chính là đang chờ những lời này của Ngô Sở Úy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện