Long Phù Nguyệt cao hứng trở lại: “Thì ra ngươi và ta là chiến hữu trên một chiến tuyến, ngươi không nói hại ta trở về trong lòng còn run sợ lâu như vậy! Sợ ngươi trừng phạt ta, nhưng như vậy là tốt rồi, ha ha, cái tên kia chắc giận điên lên? Hắn có đem cơn tức trút ra ở trên người ngươi hay không? Ha, may mắn ngươi bao che ta, đa tạ ngươi."

Thì ra có thể cùng một mặt trận thống nhất, vô hình trung, Long Phù Nguyệt cảm thấy đối với Phượng Thiên Vũ có chút cảm tình, liền từng bước lại gần hắn. Rồi giống như một người bạn tốt, vỗ vỗ bờ vai hắn.

Phượng Thiên Vũ cầm lấy bàn tay của nàng, thản nhiên nói: “Ta thay nàng che giấu một tội lỗi lớn, vậy nàng báo đáp ta như thế nào?"

“Cái gì? Báo đáp?” Long Phù Nguyệt hơi ngẩn ra: “Ngươi muốn cái gì? Thứ nhất ta không có tiền, thứ hai ta không có quyến…..” Trong lòng vừa động liền kêu lên: “Ngươi đừng mơ tưởng nói ta lấy thân báo đáp…..ta sẽ không đáp ứng!”

Phượng Thiên Vũ dỏng tai nghe, sau đó hướng về phía nàng cười tà ác, ánh mắt hẹp dài di chuyển, phong lưu vô cùng, dĩ nhiên là khác với quyến rũ: “Ta có nói muốn nàng lấy thân báo đáp sao?”

“Nha…” Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác mất mát, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Vậy……Ngươi muốn ta báo đáp như thế nào?” (ha ha PN thích a nam 9 rùi nha ^^)

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú. Bỗng nhiên không nói câu nào, Long Phù Nguyệt bất ngờ ngã vào lồng ngực của hắn, nàng hoảng sợ, đang định giãy dụa, thì Phượng Ngàn Vũ cúi đầu hôn nhẹ nàng một cái, sau đó buông nàng ra.

“Ngươi…..” Long Phù Nguyệt bị hắn hôn nhẹ, vừa thẹn vừa giận, đang định nổi nóng, thì Phượng Thiên Vũ liền đem ngón tay đẹp như ngọc đặt trên môi nàng: “Suỵt, tiểu nha đầu, chỉ là một nụ hôn thôi, coi như báo đáp bổn vương.”

Hai tròng mắt di chuyển, hắn cười xấu xa, biểu tình thật đáng đánh đòn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ rực, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi.

“Phanh!” cửa phòng không gió mà lại đóng, Long Phù Nguyệt không phòng bị, suýt nữa thì cái mũi thon của nàng dính vào cửa.

Nàng liền quay lại: “Này, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu, nàng đã quên thân phận của mình bây giờ rồi?”

“Cái gì…..Thân phận gì?” Long Phù Nguyệt phòng bị trừng mắt nhìn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện