Điềm nhi đương nhiên biết tâm tư của một tiểu công chúa mất nước, khe khẽ thở dài.

Xe của Long Phù Nguyệt cùng xe của gia quyến đương nhiên là không đi theo xe của Quốc vương. Vào thành không lâu liền cùng xe của Quốc vương tách ra, đi ở trong thành gần nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại.

Long Phù Nguyệt vén rèm xe hướng ra ngoài nhìn một cái. Phía trước có một ngôi nhà thật lớn. Trước cửa có hai tượng đá sư tử lớn ngồi canh cửa, thú ngồi trên cột bằng đá to, hai cái vòng bằng vàng, trên cửa lớn có năm chữ to —— Sắc Phong Vân Vương Phủ.

Trước cửa có hơn mười tên sai vặt, y phục sáng sủa đang đứng.

Nhìn chiếc xe ngựa đi vào, bởi vì Phượng Thiên Vũ không về, mà mấy chiếc xe chở toàn là nha hoàn cùng vú già của Vương gia, chỉ có Vân Mặc Dao có địa vị lớn hơn một chút nhưng là không đủ để mở cửa chính nghênh đón.

Cửa bên được mở ra, mấy chiếc xe ngựa theo đó đi vào.

Vương phủ rất rộng lớn, nhìn vô cùng phồn thịnh. Cẩm thạch đầy trước mặt. Đình đài, lầu các nguy nga đồ sộ, Tòa nhà nguy nga tráng lệ, hành lang gấp khúc khúc chiết tinh xảo ……Tất cả đều cho thấy Vương phủ có sự khí khái cùng uy nghiêm.

Xe ngựa đến cổng trong liền dừng lại. Từng nhóm nhà hoàn cùng vú già đều lục đục xuống xe ngựa. Chợt nghe một thanh âm nữ tử trong trẻo nói: “ Các tỉ muội đi theo Vương gia xuất chinh cực khổ, quản gia nói, cho mỗi người một ngày nghỉ, đoàn tụ cùng gia đình.”

Long Phù Nguyệt một chân còn băng bó rất dày, được Điềm nhi nâng, miễn cưỡng xuống xe. Ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ nhìn thấy một nữ tử hơn ba mươi tuổi dẫn theo vài nha đầu đang đứng ở trước cổng cùng Vân Mặc Dao hàn huyên.

Nàng kia vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Long Phù Nguyệt, khuôn mặt có chút đổi sắc: “Cô nương này là ai vậy?”

Vân Mặc Dao cười nhẹ: “Vương đại nương, ngươi không biết sao, cô nương này chính là tiểu công chúa Thiên Cơ quốc, nhưng hiện tại là chiến lợi phẩm của Vương gia chúng ta, Vương gia để nàng làm nô tì của phòng giặt quần áo.……”

Vương đại nương kia chính là nữ quản gia, bộ dáng mặc dù không xinh đẹp, nhưng lại có được một đôi mắt lanh lợi, nàng liếc Long Phù Nguyệt một cái, cố tình trước mặt người khác thị uy, mày hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Chân của ngươi bị sao vậy?”

Long Phù Nguyệt còn chưa có nói, Điềm nhi đã vội trả lời hộ: “Khởi bẩm Đại nương, chân của nàng do ngã mà bị thương, cho nên……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện