Kể từ khi có An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn không còn mặn mà với việc tham gia những buổi tiệc tùng tụ tập cùng bạn bè, ngay cả sinh nhật suốt mấy năm nay đều chỉ ăn cơm cùng gia đình.
An Hạ cùng mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu buổi sáng đi chợ về chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ vào buổi tối, lần này còn đặc biệt mời Từ Tuấn Hạo và An Nhiên đến.
Mọi người đều trông đợi vào không khí buổi tiệc, riêng Điếu Trạch Nghiễn mong mỏi thời gian mau chóng đến lúc tối muộn, lúc chỉ có anh và An Hạ.
Người tính không bằng trời tính, quá trưa bố Điếu Trạch Nghiễn nhận được cuộc gọi báo bản hợp đồng lớn sắp ký gặp vấn đề, để tiết kiệm thời gian, Điếu Trạch Nghiễn cùng bố anh đến công ty nhanh chóng giải quyết.
Mỗi giờ đồng hồ trôi qua, nhìn bầu trời bên ngoài cứ tối dần, An Hạ lo lắng đứng ngồi không yên.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, An Hạ vội vàng lấy ra xem, thấy dòng chữ Trạch Nghiễn cô lập tức bắt máy, trong lòng cảm xúc rối loạn.
"*An Hạ, có lẽ hôm nay anh về muộn, khi nào xong việc anh sẽ bù lại lễ tình nhân cho em*"
Chỉ vọn vẹn vài câu qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự buồn bã của anh trong giọng nói. Nếu Điếu Trạch Nghiễn không nhắc, An Hạ nhớ mỗi ngày sinh nhật của anh mà không hề nhớ ngày này cũng là ngày tình nhân, là ngày dành cho những cặp đôi như anh và cô.
Lau những giọt nước mắt đã vươn trên mặt từ khi nào, An Hạ rời bàn ăn ra ngoài phòng khách, bóng lưng buồn tủi của mẹ Điếu Trạch Nghiễn cô đã có thể hiểu được.
An Hạ bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ Điếu Trạch Nghiễn, bà liền thu lại dáng vẻ chán nản hỏi han: "Trạch Nghiễn có gọi điện cho con chưa?"
"Dạ rồi"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở dài não nề, chậm rãi giải thích: "An Hạ, nếu con chấp nhận ở bên cạnh Trạch Nghiễn, dì hy vọng con có thể hiểu được, đàn ông mà, muốn làm trụ cột cho gia đình phải có tiền mới lo được toàn vẹn, chỉ cần họ không làm gì có lỗi bên ngoài là được. Dì biết là con sẽ cảm thấy rất tủi thân khi những ngày đặc biệt thế này lại không có Trạch Nghiễn bên cạnh, nhưng mà không có ngày này sẽ có ngày khác, con đừng buồn nhé?"
An Hạ dịu dàng mỉm cười, cô biết mẹ anh cũng đang không vui vì không có chồng bên cạnh vào ngày lễ tình nhân.
"Con hiểu, sống ở thành phố, không tiền không thể sống, muốn có tiền phải đánh đổi thời gian bên gia đình"
Mắt mũi An Hạ đỏ ửng lên, dù đã cố khống chế cảm xúc vẫn không ngăn được xúc động.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy An Hạ vỗ về, bà đã sớm quen với cảm giác thường xuyên không có chồng bên cạnh, nhưng với An Hạ đây là lần đầu, chắc chắn vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được.
Tâm trạng bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng quay trở về, An Hạ e dè đề xuất với mẹ Điếu Trạch Nghiễn: "Dì ơi, chúng ta đến công ty được không?"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không hề bất ngờ, ngược lại còn cười tinh quái: "Con muốn đến với Trạch Nghiễn? Nhỡ nó bận thì con một mình phải thế nào?"
"Đến một chút rồi về cũng được ạ" An Hạ lưỡng lự, không nhìn thấy anh thổi nến sinh nhật, cô luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất lớn.
Thấy thái độ An Hạ nghiêm túc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn không thể từ chối liền nhờ thím Vu gói bánh kem lại để mang đến công ty.
Về phòng thay quần áo, An Hạ vừa lo lắng vừa hứng khởi, mang chiếc váy xòe tay lỡ màu xanh xám họa tiết hoa nhỏ ra mặc, chiếc váy được mẹ Điếu Trạch Nghiễn mua cho cô vào trước Tết năm cô học lớp mười một, sang sinh viên năm hai mới lần đầu được mặc, không ngờ vẫn rất vừa vặn.
Chuẩn bị xong, An Hạ nhanh chân xuống nhà, bỗng bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên tròn mắt của mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu, cô e ngại hỏi: "Không phù hợp ạ?"
"Không, rất hợp" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vội phủ nhận, nụ cười ẩn hiện sự thần bí.
Đến công ty, từ cửa bảo vệ gác cổng đã nhận ra chủ động chào hỏi mẹ Điếu Trạch Nghiễn, phong thái bà vô cùng sang trọng, mỗi bước đi đều mang theo quyền lực được nhiều người kính nể.
Thư ký của bố Điếu Trạch Nghiễn cho biết ông đang ở trong phòng làm việc, còn anh vẫn ở phòng họp.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vào phòng làm việc của bố anh, An Hạ theo thư ký của ông đến phòng họp tìm anh.
Từng bước chân của An Hạ đều cứng nhắc, cô băn khoăn liệu rằng khi cô đường đột đến không báo trước, Điếu Trạch Nghiễn sẽ vui vẻ chào đón hay sẽ tỏ ra khó chịu, cô cũng biết rõ không nên làm phiền anh vào thời điểm này, nhưng cô chỉ cần nhìn anh thổi nến sinh nhật xong cô sẽ lập tức rời đi để anh tập trung làm việc.
Đến trước phòng họp, thư ký của Điếu Trạch Nghiễn thông báo cho An Hạ biết rồi trở về làm việc. Cánh cửa bằng kiếng được tráng lớp trong suốt và lớp mờ đục xen kẽ, ẩn hiện cảnh vật bên trong phòng.
An Hạ đứng bên ngoài bối rối không biết nên làm gì, cô nhón chân nhìn ở lớp trong suốt phía trên của cửa, Điếu Trạch Nghiễn ngồi trước laptop say sưa bàn luận công việc, bên tay trái anh là một nhân viên nam của công ty, bên tay phải anh là Khả Vi.
An Hạ cùng mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu buổi sáng đi chợ về chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ vào buổi tối, lần này còn đặc biệt mời Từ Tuấn Hạo và An Nhiên đến.
Mọi người đều trông đợi vào không khí buổi tiệc, riêng Điếu Trạch Nghiễn mong mỏi thời gian mau chóng đến lúc tối muộn, lúc chỉ có anh và An Hạ.
Người tính không bằng trời tính, quá trưa bố Điếu Trạch Nghiễn nhận được cuộc gọi báo bản hợp đồng lớn sắp ký gặp vấn đề, để tiết kiệm thời gian, Điếu Trạch Nghiễn cùng bố anh đến công ty nhanh chóng giải quyết.
Mỗi giờ đồng hồ trôi qua, nhìn bầu trời bên ngoài cứ tối dần, An Hạ lo lắng đứng ngồi không yên.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, An Hạ vội vàng lấy ra xem, thấy dòng chữ Trạch Nghiễn cô lập tức bắt máy, trong lòng cảm xúc rối loạn.
"*An Hạ, có lẽ hôm nay anh về muộn, khi nào xong việc anh sẽ bù lại lễ tình nhân cho em*"
Chỉ vọn vẹn vài câu qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự buồn bã của anh trong giọng nói. Nếu Điếu Trạch Nghiễn không nhắc, An Hạ nhớ mỗi ngày sinh nhật của anh mà không hề nhớ ngày này cũng là ngày tình nhân, là ngày dành cho những cặp đôi như anh và cô.
Lau những giọt nước mắt đã vươn trên mặt từ khi nào, An Hạ rời bàn ăn ra ngoài phòng khách, bóng lưng buồn tủi của mẹ Điếu Trạch Nghiễn cô đã có thể hiểu được.
An Hạ bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ Điếu Trạch Nghiễn, bà liền thu lại dáng vẻ chán nản hỏi han: "Trạch Nghiễn có gọi điện cho con chưa?"
"Dạ rồi"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở dài não nề, chậm rãi giải thích: "An Hạ, nếu con chấp nhận ở bên cạnh Trạch Nghiễn, dì hy vọng con có thể hiểu được, đàn ông mà, muốn làm trụ cột cho gia đình phải có tiền mới lo được toàn vẹn, chỉ cần họ không làm gì có lỗi bên ngoài là được. Dì biết là con sẽ cảm thấy rất tủi thân khi những ngày đặc biệt thế này lại không có Trạch Nghiễn bên cạnh, nhưng mà không có ngày này sẽ có ngày khác, con đừng buồn nhé?"
An Hạ dịu dàng mỉm cười, cô biết mẹ anh cũng đang không vui vì không có chồng bên cạnh vào ngày lễ tình nhân.
"Con hiểu, sống ở thành phố, không tiền không thể sống, muốn có tiền phải đánh đổi thời gian bên gia đình"
Mắt mũi An Hạ đỏ ửng lên, dù đã cố khống chế cảm xúc vẫn không ngăn được xúc động.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ôm lấy An Hạ vỗ về, bà đã sớm quen với cảm giác thường xuyên không có chồng bên cạnh, nhưng với An Hạ đây là lần đầu, chắc chắn vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được.
Tâm trạng bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng quay trở về, An Hạ e dè đề xuất với mẹ Điếu Trạch Nghiễn: "Dì ơi, chúng ta đến công ty được không?"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không hề bất ngờ, ngược lại còn cười tinh quái: "Con muốn đến với Trạch Nghiễn? Nhỡ nó bận thì con một mình phải thế nào?"
"Đến một chút rồi về cũng được ạ" An Hạ lưỡng lự, không nhìn thấy anh thổi nến sinh nhật, cô luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất lớn.
Thấy thái độ An Hạ nghiêm túc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn không thể từ chối liền nhờ thím Vu gói bánh kem lại để mang đến công ty.
Về phòng thay quần áo, An Hạ vừa lo lắng vừa hứng khởi, mang chiếc váy xòe tay lỡ màu xanh xám họa tiết hoa nhỏ ra mặc, chiếc váy được mẹ Điếu Trạch Nghiễn mua cho cô vào trước Tết năm cô học lớp mười một, sang sinh viên năm hai mới lần đầu được mặc, không ngờ vẫn rất vừa vặn.
Chuẩn bị xong, An Hạ nhanh chân xuống nhà, bỗng bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên tròn mắt của mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu, cô e ngại hỏi: "Không phù hợp ạ?"
"Không, rất hợp" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vội phủ nhận, nụ cười ẩn hiện sự thần bí.
Đến công ty, từ cửa bảo vệ gác cổng đã nhận ra chủ động chào hỏi mẹ Điếu Trạch Nghiễn, phong thái bà vô cùng sang trọng, mỗi bước đi đều mang theo quyền lực được nhiều người kính nể.
Thư ký của bố Điếu Trạch Nghiễn cho biết ông đang ở trong phòng làm việc, còn anh vẫn ở phòng họp.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vào phòng làm việc của bố anh, An Hạ theo thư ký của ông đến phòng họp tìm anh.
Từng bước chân của An Hạ đều cứng nhắc, cô băn khoăn liệu rằng khi cô đường đột đến không báo trước, Điếu Trạch Nghiễn sẽ vui vẻ chào đón hay sẽ tỏ ra khó chịu, cô cũng biết rõ không nên làm phiền anh vào thời điểm này, nhưng cô chỉ cần nhìn anh thổi nến sinh nhật xong cô sẽ lập tức rời đi để anh tập trung làm việc.
Đến trước phòng họp, thư ký của Điếu Trạch Nghiễn thông báo cho An Hạ biết rồi trở về làm việc. Cánh cửa bằng kiếng được tráng lớp trong suốt và lớp mờ đục xen kẽ, ẩn hiện cảnh vật bên trong phòng.
An Hạ đứng bên ngoài bối rối không biết nên làm gì, cô nhón chân nhìn ở lớp trong suốt phía trên của cửa, Điếu Trạch Nghiễn ngồi trước laptop say sưa bàn luận công việc, bên tay trái anh là một nhân viên nam của công ty, bên tay phải anh là Khả Vi.
Danh sách chương