Ngày mới bắt đầu, An Hạ luôn tự nhủ trong đầu rằng tất cả mọi chuyện sẽ ổn, vẫn như thường lệ cô dậy rất sớm đón xe buýt đến trường.

Bước vào lớp, bàn ghế của An Hạ bị vẽ bậy lên, còn cố tình đổ sâu lông lên, trong khi An Hạ vẫn còn đang đứng ngây người ra đó thì cặp học trên tay cô bị giật mất. An Hạ giật mình nhìn theo Điếu Trạch Nghiễn cầm cặp cô đi về phía cuối lớp, quăng lên ghế sát bên cửa sổ ngay cạnh chổ ngồi của anh.

Mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía Điếu Trạch Nghiễn, ai nấy đều im lặng chờ những diễn biến tiếp theo diễn ra.

Ánh mắt bất mãn của Điếu Trạch Nghiễn nhìn chằm chằm vào An Hạ, anh gắt giọng hối thúc: "Nhanh lên!"

Nuốt ngược nước mắt vào trong, An Hạ cất bước đến chổ Điếu Trạch Nghiễn. Thấy vậy, Lý Yên Tử nhanh chóng bước đến cạnh Điếu Trạch Nghiễn, cười giả vờ với An Hạ.

"Bên này còn trống, hay cậu ngồi đây đi"


Lý Yên Tử chỉ tay vào bàn bên cạnh, cách bàn Điếu Trạch Nghiễn một lối đi.

An Hạ còn chưa kịp phản ứng, Điếu Trạch Nghiễn đã không nương tay đẩy vai Lý Yên Tử tránh sang một bên để An Hạ bước vào chổ, từ đầu đến cuối anh vẫn đứng chờ, khi An Hạ ngồi xuống thì anh mới ngồi.

Cả lớp bắt đầu xì xào, Điếu Trạch Nghiễn vừa liếc mắt mọi người liền tản ra tránh đi.

Vào tiết Vật Lý của cô Lý, sau khi ghi đề bài lên bảng, cô Lý không hỏi ai có thể giải được hay không mà trực tiếp gọi An Hạ lên giải bài.

An Hạ lên bục giảng nói rằng không thể làm được, cô Lý lập tức lớn tiếng quát mắng, An Hạ vốn không vừa mắt học sinh trong trường, nay cả giáo viên cũng chẳng thích cô.

Thấy An Hạ bị la mắng, cả lớp vui vẻ ra mặt, cô Lý thuận cảnh đang nháo nhào bất chợt giơ sổ lớp để đánh An Hạ thì tiếng bàn ghế bị xô ngã vang lớn, Điếu Trạch Nghiễn nắm cổ áo con trai cô Lý học cùng lớp lôi lên, ném lên bục giảng, anh lạnh lùng ra lệnh.

"Giải đi"

"Mình không giải được" Con trai cô Lý sợ hãi co người, vội nhìn sang cô Lý cầu cứu mẹ.

Điếu Trạch Nghiễn quay sang nhìn cô Lý đang sợ đến xanh mặt, thấp giọng cảnh báo: "Nghe rõ chưa? Học sinh từng đạt huy chương vàng môn Lý không giải được"

Cô Lý vội vẫy tay bảo tất cả về chổ, An Hạ xem như thoát được một kiếp nạn.

Lý Yên Tử lẫn Nguyệt Vân đều thể hiện tức giận ra mặt, chẳng ai ngờ được một người từng bị tẩy chay như An Hạ lại được Điếu Trạch Nghiễn đích thân ra mặt bảo vệ.


Buổi trưa An Hạ buộc phải đến nhà ăn ăn một chút gì đó để chiều có sức đi làm, cô vẫn ngồi một mình, xung quanh vẫn là những ánh mắt soi mói bàn tán, nhưng so với ngày đầu An Hạ đã bắt đầu quen với việc này.

Được một lúc, hai nam sinh đi đến chổ An Hạ, bảng tên của khóa trên tức là đàn anh của cô. Một tên trong hai không nói gì, cầm mâm cơm đang ăn dở trên tay trực tiếp đổ vào mâm cơm của An Hạ, thậm chí còn phun nước bọt vào, mọi người bắt đầu cười ầm lên không khách sáo.

Dù có làm gì cũng chẳng thắng nổi những người ở đây, An Hạ cam chịu đứng lên dọn dẹp.

Ầm!

Tên nam sinh bị Điếu Trạch Nghiễn nhấn đầu vào thẳng mâm cơm đó rồi lại kéo đầu hắn lên, anh bày ra bộ mặt bất mãn thường thấy: "Bổn thiếu gia ghét nhất phiền phức, có biết không?"

Tên nam sinh nhìn thấy Điếu Trạch Nghiễn vội vàng khúm núm gật đầu, anh đẩy tên nam sinh xuống bàn, trầm giọng ra lệnh: "Ăn đi"

Lưỡng lự một lúc, tên nam sinh không còn lựa chọn nào khác, khổ sở ăn phần cơm bị trộn bẩn pha lẫn nước bọt của chính hắn, mọi người xung quanh nhìn thấy ai nấy đều giơ tay lên che miệng nôn khan.

Điếu Trạch Nghiễn nhếch môi cười, quay lưng ra lệnh cho An Hạ: "Đi thôi, nhìn nữa tôi bỏ cơm mất"

Tiền không mua được tất cả, nhưng muốn có tất cả phải cần có tiền, Điếu Trạch Nghiễn chính là kiểu người vừa có tiền lại vừa có tất cả.

Ngôi trường tư đắt đỏ mà Điếu Trạch Nghiễn đang theo học, số vốn xây dựng trường là một nửa của gia đình anh, chưa kể đến những cơ sở vật chất trong trường. Vừa có tiếng lại vừa có miếng, Điếu Trạch Nghiễn sinh ra đã ở vạch đích, gia đình có điều kiện, bản thân có ngoại hình, học thức, chỉ duy nhất tính tình là không tốt.

Ngay trong trường, Điếu Trạch Nghiễn có hẳn phòng riêng để nghỉ, căn phòng nằm cuối dãy ở tầng giáo viên nên vô cùng yên tĩnh, trước phòng cũng chính là chổ An Hạ buổi trưa hay đến.

Bị Điếu Trạch Nghiễn lôi vào phòng, An Hạ hốt hoảng vội vàng đẩy anh ra, quay người bỏ chạy. Điếu Trạch Nghiễn đứng ngay sau lưng cô bình thản khóa cửa, rút chìa khóa bỏ vào túi quần.


"Cậu..." An Hạ đứng sát vào cửa, căng thẳng nuốt nước bọt: "Cậu muốn làm gì?"

"Sáng nay đi học cậu không soi gương à?" Điếu Trạch Nghiễn ngồi xuống ghế, mở những hộp đồ ăn trên bàn ra.

"Ngồi đi, cậu nên biết ơn vì kiếp trước sống tốt, hôm nay mới được ngồi ăn với tôi"

Không biết lý do gì, nghe Điếu Trạch Nghiễn nói An Hạ không nhịn được mà khẽ mỉm cười, không phải cười vì hạnh phúc, mà vì câu nói của anh thật sự rất buồn cười.

Sau khi ngồi xuống đối diện Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ có chút ngạc nhiên khi thấy những món ăn trên bàn, trên nắp hộp còn in rõ tên nhà hàng, vẫn là những món không thịt cá thì hải sản chế biến theo kiểu nhà giàu, An Hạ chỉ ăn mấy ngày mà đã ngán tận cổ.

"Từ trước đến giờ, cậu đều ăn những thứ này sao?" An Hạ tò mò hỏi.

"Không ăn những thứ này chẳng lẽ bảo tôi ăn mấy món rẻ tiền ngoài lề đường?" Điếu Trạch Nghiễn gắp thức ăn bỏ vào miệng: "Tôi thà chết đói còn hơn ăn mấy thứ đó"

Suy nghĩ của những người có tiền thật khác, họ sống để ăn, còn những người như An Hạ chính là ăn để sống.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện