Trời đã chiều tối, chợ cũng đã tan, không thể đi mua đồ về nấu cơm, An Hạ đành phải sang mượn hàng xóm một ít gạo, hái thêm nhúm rau tươi trong vườn có thể nấu được một bữa hoàn chỉnh.

Bắt tay vào vo gạo nấu cơm, nhiệm vụ chụm củi giao cho Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ cùng Ny Ny ra vườn hái ra rau củ. Lần đầu tiên tự hái rau trồng, Ny Ny phấn khích đến mức giành làm hết, ngay cả khi vào chuồng lấy trứng gà, Ny Ny cũng chui vào lấy, bị gà dí vẫn cười híp mắt.

Lúc mang rau được rửa sạch vào nhà, An Hạ cắn môi nhịn cười, Điếu Trạch Nghiễn ngồi trên ghế nhỏ canh lửa, nước mắt anh dàn giụa bởi khói bốc ra.

An Hạ nấu thức ăn, canh cơm ráo nước liền xới lên, hai anh em Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny đứng nhìn cảm thán, nấu một bữa ở đây cực gấp mấy lần ở thành phố.


Trên chiếc bàn nhỏ ở phòng khách, chỉ có rau và trứng nhưng ai cũng ăn ngon miệng, Điếu Trạch Nghiễn với Ny Ny lần đầu được ăn thử cơm cháy, vét sạch nồi cơm không còn hạt nào.

Điếu Trạch Nghiễn đi tắm trước, không có bồn nước, cũng không có vòi sen, chỉ có lu nước to để múc xối. Ngay cả thùng nước nhà An Hạ cũng là xài ké của nhà bên cạnh. Thông thường bà cháu An Hạ sẽ hứng nước mưa để dành xài dần.

Điếu Trạch Nghiễn vừa ra khỏi nhà tắm thì An Hạ cũng đã rửa chén cùng Ny Ny xong, cô đưa Ny Ny vào tắm cùng, Ny Ny lần đầu được trải nghiệm những việc chưa từng làm hay thấy trước đó, con bé ríu rít không ngừng.

Bầu trời đêm rộng lớn đầy sao, không có nhà cao hay chung cư ngăn tầm nhìn ở thành phố, buổi tối vô cùng yên bình, tiếng dế kêu dưới đám cỏ, tiếng ve kêu trên cành cây. Ngồi ở hiên nhà ngắm sao, Điếu Trạch Nghiễn nhìn sang An Hạ, từ lúc về quê trên gương mặt cô lúc nào cũng hiện lên nụ cười rất tự nhiên không hề gượng gạo như lúc ở thành phố.

An Hạ và Ny Ny ngủ bên ngoài tấm ván, Điếu Trạch Nghiễn ngủ trong phòng cô.

Đặt mình xuống, Điếu Trạch Nghiễn cảm nhận được hình ảnh của An Hạ trước đây, hơi ấm của cô hiện lên trong tiềm thức. Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười, cho dù không đi cùng cô tuổi thơ ấu nhưng anh đã cùng cô quay trở lại ngày tháng đó.

Khi trời tờ mờ sáng, tiếng gà gáy phá vỡ không gian yên tĩnh, Điếu Trạch Nghiễn giật mình mở mắt, lần đầu anh nghe thấy tiếng gà gáy vào buổi sáng mà không phải là tiếng báo thức đầy ám ảnh trong điện thoại hay tiếng hét của mẹ anh.


Điếu Trạch Nghiễn xuống giường ra ngoài, An Hạ đã thức giấc, cô đứng ở sau nhà ngắm khu vườn xanh mát. Lớp sương mai phủ mờ như lạc vào chốn thần tiên, không khí buổi sáng rất dễ chịu. Anh mỉm cười bước đến, đặt tay lên vai cô, đặt cằm bên vai còn lại của cô, cảm xúc trong lòng ùa về.

"Chúng ta sau này, mỗi mùa hè đều quay về"

"Cậu thích nơi đây rồi?"

"Không, tôi thích người thuộc về nơi đây"

An Hạ tươi cười, hướng mắt về phía xa, cảnh tượng này giống như cô đã từng tưởng tượng đến, không ngờ nam chính giấu mặt lại là Điếu Trạch Nghiễn.

Điếu Trạch Nghiễn nhìn cô cười, anh cũng bất giác cười theo, mỗi ngày có thể nhìn cô cười vui vẻ, với anh như thế là quá đủ.

Phải theo An Hạ về nhà cô một chuyến Điếu Trạch Nghiễn mới biết cô nổi tiếng đến cỡ nào. Sáng đi chợ có rất nhiều người hỏi thăm cô, có thể vì ngôi làng nhỏ nên hầu như mọi người đều quen mặt nhau.


Điếu Trạch Nghiễn còn nghĩ bản thân mình hoàn toàn xứng với An Hạ, cho đến khi anh nghe những người ngoài chợ nói với anh rằng anh may phước lắm mới có được một người như An Hạ, cô hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiền lành, giỏi giang việc nhà, tốt bụng với mọi người xung quanh.

Trong mắt Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ giống như một cô vợ đảm đang trong nhà, ra ngoài làm nở mày mặt cho chồng. An Hạ chính là người vợ mà anh luôn mơ về, không điệu đà phấn son, chỉ giản dị chân thành. Điếu Trạch Nghiễn hạ quyết tâm phải trở thành một người chồng tốt, một chổ dựa vững chắc cho An Hạ.

Đi chợ về, anh bắt đầu học nấu ăn, chẻ củi, tự tay rửa chén, giặt đồ.

An Hạ nhìn bóng lưng miệt mài của Điếu Trạch Nghiễn, sống mũi cô cay cay, anh sẵn sàng quên đi bản thân là thiếu gia có người cơm bưng nước rót, theo cô về quê liền không ngại khó khăn tự mình học làm hết thảy mọi thứ.

Những cố gắng và nỗ lực của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ đều nhìn thấy, dù tối nay anh có đau lưng mỏi vai bảo cô đấm bóp cho anh thì sang hôm sau anh vẫn không từ bỏ. Điếu Trạch Nghiễn vì An Hạ mà tích cực thay đổi, kết quả mai này ra sao cô vẫn muốn trân trọng anh của hiện tại.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện