Chưa kịp cùng nhau ăn bánh kem thì bên phía đối tác đã đến, An Hạ cùng mẹ Điếu Trạch Nghiễn đành phải ra về trước để anh cùng bố có thể chuyên tâm giải quyết công việc.

Tiễn An Hạ và mẹ ra về, Điếu Trạch Nghiễn luyến tiếc nhìn cửa thang máy khép lại đưa An Hạ rời khỏi. Thở dài một hơi chán nản, không có cô bên cạnh anh liền quay trở lại với bộ dạng bất mãn, trước mắt nhìn thấy thứ gì cũng đều rất vướng víu.

Đến phòng họp trao đổi với đối tác, phía bên kia là một người đàn ông trạc tuổi bố Điếu Trạch Nghiễn, ông ta nhìn thấy Khả Vi đi chung liền hiếu kỳ lên tiếng hỏi Điếu Trạch Nghiễn.

"Bạn gái cậu sao? Rất xinh đẹp"

Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn vẫn không cảm xúc như mọi khi, bình thản đáp: "Bạn gái tôi ở nhà, ngoài mẹ tôi ra, cô ấy chính là cô gái xinh đẹp nhất"

Người đàn ông kia biểu cảm ngỡ ra, tiếp tục nói: "Nhìn cậu với cô gái này rất xứng đôi, tôi còn tưởng hai người là một cặp nữa, không đến với nhau thật đáng tiếc, hay cậu cân nhắc lại xem sao?"

Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn cong lên, từ ánh mắt đến nét mặt đều mang theo tia lạnh lẽo, chậm rãi cất lời: "Còn tôi thì cảm thấy miệng ông rất hợp với bãi rác, hay ông cân nhắc đến đó ăn đồ rác thải xem sao?"

"Cậu..."


Người đàn ông kia giận dữ chỉ tay, Điếu Trạch Nghiễn quay lưng đi không một lần liếc nhìn lại. Bố Điếu Trạch Nghiễn bên cạnh đều thấy và nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi, ông cười trừ gỡ lại: "Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp để hợp tác"

Bố con Điếu Trạch Nghiễn đều rời đi không thiết tha với bản hợp đồng lớn này nữa. Khả Vi tức giận nhìn người đàn ông kia, gằng thấp giọng trách mắng: "Con đã nói cậu lựa lời, sao lại nói như vậy?"

Người đàn ông khổ sở ra mặt, bất lực nhìn theo bóng dáng hậm hực của Khả Vi bỏ đi ra ngoài.

Còn tưởng sẽ mất rất nhiều thời gian, dự án hợp tác cũng đã được sửa lại trong thời gian gấp rút, nhưng mọi thứ chưa kịp diễn ra đã kết thúc.

Điếu Trạch Nghiễn và bố anh trở về nhà chỉ mới hơn tám giờ tối, không khí yên ắng mang cảm giác có gì đó rất u buồn.

Điếu Trạch Nghiễn không về thẳng phòng và ghé sang phòng An Hạ, hé cửa phát hiện cô mải mê làm bài mà không hay biết, trong đầu anh chợt thoáng lên suy nghĩ liền vội vàng khép cửa chạy xuống tìm bố anh.

Trong phòng bố Điếu Trạch Nghiễn vừa cởi bỏ áo vest cùng cà vạt, anh gõ cửa một cái rồi xông thẳng vào.

"Bố, cho con chai rượu lần trước bố mang về đi"

Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn lập tức hiểu được nguyên nhân sâu xa sau lời đề nghị của Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh không bỏ lỡ cơ hội liền giục bố anh cho anh.

Bố Điếu Trạch Nghiễn đến tủ trưng bày rượu vang, lấy chai vừa mới mua vào lần công tác ở nước ngoài gần nhất cho anh, trước khi giao cho con trai yêu quý, ông cẩn thận dặn dò: "Phải biết chú ý an toàn, đây là rượu, không phải nước trái cây đâu"

"Con biết rồi" Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng giành lấy chai rượu từ tay bố anh rồi trở về phòng.

Sau khi Điếu Trạch Nghiễn rời khỏi, mẹ anh phấn khích quay sang bố anh, hai mắt bà sáng rực: "Chúng ta có nên nghĩ tên cháu nội ngay không?"

Bố anh cười khổ, lực bất tòng tâm trước dáng vẻ thích thú của vợ.

Mang rượu về phòng, Điếu Trạch Nghiễn mở ra uống vài hớp, che tay trước miệng kiểm tra xem hơi thở đã nặng mùi rượu chưa, tiếp đó vẫn không quên lấy một ít vung lên áo cho mùi rượu thêm nồng.

Chuẩn bị hoàn tất, Điếu Trạch Nghiễn tâm tình hứng khởi đến trước phòng An Hạ, ngay khi đẩy cửa vào liền đổi sang trạng thái say xỉn đi loạng choạng, vẫn không quên chọn người An Hạ làm chổ đổ xuống.


Điếu Trạch Nghiễn bỗng từ ngoài vào ngã nhào lên người mình, An Hạ chưa kịp phản ứng đã có triệu chứng bị ngộp do mùi rượu bay xồng xộc vào mũi cô.

"Trạch Nghiễn, sao anh lại uống say như vậy?"

An Hạ cố hết sức đỡ Điếu Trạch Nghiễn đến giường nằm xuống. Nằm trên giường, tay Điếu Trạch Nghiễn giữ sau đầu An Hạ kéo mặt cô gần với mặt anh, do vừa dồn sức đỡ anh thêm mùi rượu cướp lấy không khí trong lành, hô hấp của cô trở nên nặng nề.

An Hạ kéo tay Điếu Trạch Nghiễn đang giữ đầu mình xuống, cô thở dài khổ tâm: "Sao lại uống say thế này..."

"An Hạ..."

Tiếng gọi yếu ớt của Điếu Trạch Nghiễn vang lên, anh vẫn nhắm mắt vờ say bí tỉ không còn ý thức.

"An Hạ..."

"Em ở đây" An Hạ nắm lấy bàn tay đang vung lung tung của Điếu Trạch Nghiễn, nhẹ nhàng cất lời.

Điếu Trạch Nghiễn mở mắt nhìn An Hạ, ánh mắt mơ màng có lúc khép hờ, anh nhìn thẳng vào mắt cô trách móc: "An Hạ... Anh yêu em đến bản thân mình anh cũng không cần, sao em lại không yêu anh?"

Trong đôi mắt lo lắng của An Hạ dâng dòng lệ trong suốt, cô chậm rãi phản bác: "Ai nói em không yêu anh?"

"Là anh ép em hẹn hò với anh, ép em phải cầu hôn anh... trong khi đó anh chỉ toàn làm những chuyện khiến em buồn"

An Hạ mỉm cười dịu dàng, sâu trong đáy mắt luôn chứa sự chân thành.

"Trạch Nghiễn, xin lỗi vì đã khiến anh trăn trở, em hy vọng anh cũng giống như em, mỗi ngày trôi qua đều yêu đối phương thêm một chút"

Điếu Trạch Nghiễn hoàn toàn không có sức phòng bị trước những lời nói ngọt ngào từ An Hạ, điều khiến anh ân hận nhất chính là đã từng xem thường cô.

Anh kéo cô nằm lên ngực mình, áy náy thỏ thẻ: "An Hạ, anh giả vờ say rượu nhưng lời anh nói không phải là đùa"


An Hạ ngồi thẳng dậy bất động nhìn Điếu Trạch Nghiễn, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ vì những lời bày tỏ khi nãy, cô quay mặt đi che giấu sự bối rối.

"Anh về phòng đi, em còn việc phải làm"

Điếu Trạch Nghiễn ngồi dậy kéo tay An Hạ, căng thẳng ập đến: "Đừng giận, anh không có ý xấu"

"Em không giận, anh mau về phòng đi" An Hạ đẩy tay anh, đến mặt cũng không dám ngẩng lên đối diện.

Gương mặt ửng hồng của An Hạ vô tình tố cáo suy nghĩ trong lòng cô ra ngoài, Điếu Trạch Nghiễn trầm ngâm nhìn cô, khẽ mỉm cười nham hiểm.

"An Hạ, em cứ xem là anh đang say, lúc ngủ dậy sẽ không nhớ gì nữa"

An Hạ khó hiểu cẩn trọng đưa mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh bỗng nhiên đá mắt đầy lưu manh.

"Em yên tâm, sáng mai chúng ta thức dậy, em không cần đòi, anh nhất định tự nguyện chịu trách nhiệm"

"Ra ngoài!" An Hạ lên giọng trừng mắt với Điếu Trạch Nghiễn, anh không nhúc nhích, cô lấy gối đánh vào người anh đuổi đi: "Anh còn không đi em báo cảnh sát ngay lập tức"

Điếu Trạch Nghiễn cứng đầu không khuất phục, anh nằm xuống kéo chăn che mình lại, thách thức An Hạ: "Em mau gọi cảnh sát đi, ở đây có một cô gái lợi dụng bạn trai say xỉn mà bạo hành"

Tay đang cầm gối của An Hạ ngưng động trong không trung, cãi không lại, đánh cũng chẳng xong.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện