"Các nữ sĩ, các tiên sinh..." Tiếp viên nói: "Máy bay của chúng ta đã đáp xuống sân bay Thân thành, giờ Bắc Kinh là 13:25, nhiệt độ bên ngoài là 38℃, máy bay..."
"Rốt cục hạ cánh." Yến Thanh vươn người, đưa tay vuốt vuốt xương cụt hơi đau của mình, nói với Phong Hán: "Chờ hoàn thành tất cả công việc hiện tại, tớ muốn xin nghỉ dài ngày."
"Được." Phong Hán gật đầu: "Tớ chuẩn bị kết hôn, hưởng tuần trăng mật, chăm sóc Peony, chờ công việc trong tay kết thúc, dự định đình công một đoạn thời gian." Chỉ nghĩ thôi cũng cảm giác cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp, khóe miệng không nhịn được cong lên, mặt mày đều nhu hòa rất nhiều.
Yến Thanh quay đầu nhìn về phía đại nam nhân toàn thân đều đang nổi bong bóng màu hồng, sự ghen tị trong lòng dâng lên: "Tớ cũng muốn kết hôn, hưởng tuần trăng mật, nói không chừng còn muốn sinh con rồi chăm con, chăm vợ ở cữ." Cậu với tiểu Tây thân yêu nhà cậu thường tình không tự kìm hãm được đến quên mình, có bé con cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đây là đang ganh đua so sánh sao? Phong Hán liếc mắt nhìn cậu: "Tớ cầu hôn thành công, cậu thì sao, chuẩn bị lúc nào cầu hôn?"
Một kiếm đâm trúng yếu hại, Yến Thanh hít sâu một hơi: "Tớ đã chuẩn bị nhẫn rồi, lại nói, cậu cầu hôn thế nào đấy?" Mặc dù cậu trước kia đã đính hôn, nhưng cầu hôn thật là lần đầu, trong lòng có chút thấp thỏm cũng là hiện tượng bình thường.
"Cậu thực tình thành ý liền tốt, cô ấy sẽ cảm giác được." Phong Hán cụp mi, trong mắt đều là nhu tình: "Cái này không cần tớ dạy."
"Tốt nha."
Mà giờ khắc này, Mẫu Đan chính chờ ở nhà để xe sân bay Thân thành đã vận sức chờ phát động, tay phải chỉnh lại chiếc đồng hồ P.PH đeo trên cổ tay trái cho ngay ngắn: "Lý ca, Hách ca, một hồi hai anh cùng em vào sân bay đón người." Từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đeo nhẫn cầu hôn lên.
Bận rộn thời gian qua thật nhanh, kể từ buổi họp báo của Bách thị đến nay đã qua gần một tháng, một tháng này trên mạng gió êm sóng lặng, ngoại trừ Thầy Giáo Quán Trà Nam tại bắc Mỹ hoàn mỹ hơ khô thẻ tre, liền lại không có sóng gió khác.
Ngón tay vuốt khẽ viên kim cương hồng to đùng, Mẫu Đan than nhẹ một tiếng, cô cũng muốn điệu thấp nha, nhưng có thể sao? Lão Tây thúc bên kia đã cho đáp án rõ ràng, tra thông tin về BOSS có hai phe, một phe chỉ hướng Hồng Thanh Mặc Hồng gia, một phe là đến từ hải ngoại, nhưng cái sau không biết tại sao vào sau buổi họp báo của Bách thị liền toàn bộ rút về, ngược lại là Hồng gia còn luôn động tay động chân, gần nhất còn tra được cao tầng của mấy ngân hàng.
"Đan tử." Lý Minh suy nghĩ một chút, vẫn phải nhắc nhở một câu: "Chúng ta diễn cũng được, nhưng nên nắm chắc tiêu chuẩn." Theo Mẫu Đan lâu như vậy, hắn chỉ buồn bực một sự kiện, tiền của ngành giải trí làm sao lại dễ kiếm như vậy?
Ngô Thanh cũng bắt đầu chờ mong cảnh đón người tại sân bay này, gần nhất trên mạng thật là quá bình tĩnh, giữa mùa hè, bừa buồn chán vừa nóng liền "dưa" cũng không có để ăn.
Mẫu Đan che mặt cười: "Lý ca, gần nhất diễn kỹ của em tiến bộ không ít, anh cứ yên tâm đi."
Bách Vịnh Tuấn dẫn đầu, Giang bá phụ ra người, tạo dựng một coong ty bảo an tên là "Thiên Kình", Lý Minh, Hách Đổng, Lý Kế Khoan... vv đều đã được đưa vào "Thiên Kình".
Mà sau khi Thiên Kình thành lập, khách hàng lớn đầu tiên là đến từ Elisha Chen, Elisha Chen tên tiếng Anh ít người biết của Trần Lập Di, khoản phí bảo an này lên tới 8000 vạn nhân dân tệ, có số tiền kia, Thiên Kình mở đầu vận doanh liền có chèo chống.
Hiện tại Lý Minh, Hách Đổng đều là thuộc về công ty điều động, tiền lương cũng do công ty cấp, Mẫu Đan cũng mừng thay cho những quân nhân xuất ngũ vừa đáng yêu lại vừa vĩ đại này.
Phong Hán cùng Yến Thanh ngồi xe ra khỏi khu vực đường bay, Mẫu Đan cũng xuống khỏi xe bảo mẫu, bên cạnh có Ngô Thanh cùng hai người Lý Minh, Hách Đổng mang theo kính râm hộ vệ cao điệu xuất hiện tại đại sảnh sân bay.
Tóc dài uốn sóng, đội mũ lưỡi trai cùng kiểu với Phong Hán, Mẫu Đan không chớp mắt nhìn chằm chằm vào lối đi ra, dường như không có chút cảm giác nào đối với ánh mắt của mọi người từ bốn phía, lần đầu tận lực như thế, cô thật là có điểm không quen.
Thấy thân ảnh của người nào đó, Mẫu Đan lập tức giơ tay trái lên vẫy vẫy: "Ở đây!" Cơ mặt của hai người Lý Minh cùng Hách Đổng có chút co rúm, quả nhiên không thể ôm hi vọng quá lớn đối với vị chủ nhân này, ngược lại là Ngô Thanh phản ứng rất bình thường, đại khái là đã thành thói quen.
Yến Thanh đẩy kính râm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái còn đang vung vẩy kia, trứng bồ câu giá trị gần ngàn vạn thêm đồng hồ đeo tay của Phong Hán, hoa Mẫu Đan còn có thể lại cao điệu điểm sao?
"Thất thần làm gì." Phong Hán bỏ lại Yến Thanh, bước nhanh đi hướng Mẫu Đan, không để ý trường hợp vươn tay ôm người vào trong ngực, từ ngày mùng 9 tháng 7 rời đi, bọn họ đã hơn một tháng không gặp, hôn lên trán người yêu: "Chúng ta về nhà."
Mẫu Đan ôm chặt anh không buông, bọn họ còn trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt kỳ liền bởi vì các loại nguyên nhân phải ngăn cách trời nam biển bắc, làm sao cô có thể không tương tư?
Phong Hán cũng nhớ cô vô cùng, nói là muốn về nhà, nhưng lại nhịn không được liên tục cúi đầu hôn mặt của cô.
"Phong ảnh đế, chiếc nhẫn trên tay Đan mỹ nhân là nhẫn cầu hôn sao?" Một anh chàng trẻ tuổi kinh ngạc, sau rốt cục tìm lại ý thức, lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu quay: "Hai vị sắp về một nhà rồi?"
Phong Hán không có trả lời, nhưng sự vui vẻ trên mặt đã nói rõ hết thảy.
"Đồng hồ Đan mỹ nhân mang trên tay là chiếc mà anh vẫn luôn đeo sao?" Quần chúng vây quanh hóa thân thành phóng viên giải trí: "Đây là vật định tình anh tặng cô ấy sao, chuẩn bị lúc nào kết hôn, sẽ tổ chức công khai sao?"
"Đan mỹ nhân... Đan mỹ nhân, cô cùng Phong ảnh đế dự định lúc nào kết hôn? Phong ảnh đế thân gia chục tỷ, một khi nhập hào môn có cảm khái gì?"
"Cao điệu như vậy đến sân bay đón người, là muốn đối ngoại nói rõ cô đã có địa vị vững chắc sao?"
Mặc dù trong đám người liên tục truyền ra những câu hỏi, nhưng Mẫu Đan cùng Phong Hán ngoại trừ tiểu biệt lại tụ họp vui vẻ, từ đầu đến cuối không có một câu đáp lại, mà xem như Phong Hán người đại diện, Yến Thanh đối với cái này cũng chỉ có một câu, "Có tin tức tốt sẽ nói cho mọi người."
Xe bảo mẫu vừa ra khỏi sân bay chưa quá mười phút, tin #Mẫu Đan đón Phong Hán lộ "trứng bồ câu", nghi Phong Hán cầu hôn thành công# đã lên trang đầu các báo giải trí, chiếm cứ vị trí đầu bảng hotsearch, rất nhanh, chủ đề liên quan tới #Phong Hán & Mẫu Đan# không ngừng mà hiện lên.
Bình tĩnh thật lâu dân mạng nhóm lần nữa sôi trào, Weibo của Mẫu Đan, Phong Hán cùng Yến Thanh luân hãm.
Hoa tiên tử: 【 Trời ạ trời ạ, rốt cục đợi đến tin tức tốt, Đan mỹ nhân, chúng ta tiến một bước nói chuyện, tiểu tiểu Phong đang trong hành trình đến rồi sao? 】
Hồng Đô Nhất Tỷ: 【 OMGGGGGG, Phong tổng cuối cùng cũng không còn cảnh một thân một mình nữa rồi, lại nói, hai người lúc nào kết hôn? Tôi chuẩn bị cho con trai tôi một toà nhà ở Bắc inh liền. 】
mimic: 【 Con của Đan mỹ nhân cùng Phong BOSS, a a a a... 】
Điềm Ẩm: 【 Không có ai cảm thấy Mẫu Đan quá khoa trương sao? Phong tổng trước khi quen cô ta vẫn luôn nổi danh điệu thấp, hiện tại tác phẩm thì không thấy bộ nào, lại ba ngày hai đầu lên đầu đề, không hiểu sao lại thấy phiền ghê. 】
Điền Nhất Kiến: 【@Điềm Ẩm, Nhất Kiến ca nhà tôi phàm nếu có một phần mười phong vị của Phong tổng thôi tôi cũng hận không thể lấy ảnh của ổng treo ngay cửa chính, vì cái gì không thể cao điệu? Cái gì gọi là không có tác phẩm, tác phẩm của Phong bộ nào không phải kinh điển, lại nói Thầy Giáo Quán Trà Nam không phải đang quay sao? 】
Thiên nam kiếm: 【 Phong Hán đã 35 tuổi, anh ấy lại phải vì sự ghen tị trong lòng một số người mà cô độc sống quãng đời còn lại sao? Phiền chán liền phiền chán, không ai bắt cô thích anh ấy, anh ấy lên đầu đề thì thế nào? Hai ngày trước người nào há mồm kêu trả lại đầu đề, sao cô không đi quản quản, để bọn họ sủa nhảm ít thôi? 】
"Hiệu quả đúng chỗ." Mẫu Đan lướt trên màn hình điện thoại: "Về sau chúng ta lại để cho bạn bè thân thiết xung quanh "lỡ miệng" tiết lộ thêm, vậy thì cái gì cũng có."
Ngồi ở hàng sau Yến Thanh giương mắt nhìn về phía Mẫu Đan: "Em không cảm thấy những bình luận này có chút quỷ dị sao? Lúc này mới cầu hôn thành công, còn chưa cả cưới, làm sao lại có thể liên tưởng đến tiểu tiểu Phong?"
"Em với Phong lão bản, nữ xinh đẹp nam anh tuấn, mọi người có chờ mong không phải rất bình thường sao?" Mẫu Đan quay đầu liếc nhìn Yến Thanh: "Tâm lý chanh chua hiển lộ không thể nghi ngờ, anh cũng không cần ghen tị Phong lão bản có người đón sân bay, tiểu Tây đến thủ đô rồi, hợp đồng của cậu ấy với Danh Sĩ Tụ Phẩm ngày mai sẽ phải ký."
"Anh biết, cô ấy có nói với anh rồi." Yến Thanh ra vẻ hào phóng nói: "Anh là người thông tình đạt lý, sẽ không bởi vì bản thân tư tâm mà cản trở sự nghiệp của vợ."
Phong Hán cười khẽ: "Vậy cậu tốt nhất nói được thì làm được." Cũng không biết là ai uyển cự lời mời quảng cáo đồng hồ của Momukiny Kmroll.
"Tớ... Tứ mã nan truy!" Yến Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không có ý định lại tiếp tục đề tài này: "Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn quay chụp thế nào rồi?"
"Thiệu thành bên này liền chờ Phong lão bản." Mẫu Đan thu hồi điện thoại, không còn quan tâm động thái trên mạng: "Nếu Phong lão bản vào vai nhanh, không đến một tuần là có thể đánh đến Las Vegas rồi."
Yến Thanh ở trong lòng thầm tính một chút, coi như hài lòng: "Vậy cũng nhanh, ngày mùng 9 tháng 9 chương trình Nam Nữ Scandal mà Kim Hà đầu tư sẽ khai mạc, hai cậu chuẩn bị cẩn thận một chút."
"Chuẩn bị cái gì?" Phong Hán quay đầu nhìn về phía Yến Thanh: "Không phải nói nấu cơm sao?"
"Đúng thế." Yến Thanh nhìn lại Phong Hán: "Là nấu cơm, nhưng không phải chỉ có hai người các cậu, phía Kim Hà đã xác định khách mời quý thứ nhất, trừ hai cậu ra, còn có Tô Hạ, Hàn Tuấn Anh, Tân Tiêu, Hoa Mộc Dương, Chương Nam cùng nam chính trong phim mới cô ta đóng - Chiến Lăng, Mạch Hàm Linh cùng đỉnh lưu tiểu thịt tươi Kha Phàm."
Mẫu Đan nhíu mày: "Kỳ quái tổ hợp, em làm sao dự cảm sẽ bị vây công nhỉ?"
"Dự cảm của em không sai." Yến Thanh cười khẽ: "Anh cũng không biết Kim Hà muốn làm gì? Từ sau vụ Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh thật sự tạm lui khỏi ngành giải trí đi Canada. Mà còn lại bốn người, Thẩm Viện vẫn như cũ là khắp nơi giả đụng gây chuyện xấu, mặc dù không có lần nào nổi lên được, nhưng cô ta vẫn chưa thấy mệt."
"Tình ca tiểu thiên hậu Mạch Hàm Linh vừa ra album mới, đúng lúc đụng tới chuyện Phỉ Vận Y, lượng tiêu thụ rối tinh rối mù, nghe Kim Hà nói lần này người của chương trình mới tới cửa mời, đối phương đã đáp ứng luôn, còn không sợ Thẩm Viện trở mặt giúp đỡ liên hệ Kha Phàm; về phần Chương Nam với Chiến Lăng, đại khái là vì tạo thế cho phim mới."
"Sẽ không trùng hợp như thế đi." Ngô Thanh liếc về phía chủ tử nhà mình: "Người trong cuộc sự kiện "Môi giới mại dâm", trừ bỏ Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh, Thẩm Viện, ba vị còn lại không thiếu một ai."
Phong Hán nắm chặt tay Mẫu Đan: "Xem ra coi như không có một màn hôm nay, đối phương cũng vẫn luôn đề phòng chúng ta kết hôn. Vị Hồng nữ sĩ tại Thân thành bao nuôi Hoa Mộc Dương là nhị tỷ của Hồng Thanh Mặc, vừa nghĩ như thế có phải nghe hợp lí hơn rồi không?"
"Xác thực hợp lý hơn." Mẫu Đan vuốt ve ngón tay Phong Hán, hai nhà họ Trần, họ Hồng xem như người trong cùng một vòng tròn, mặc dù bởi vì quan hệ lợi ích cũng không phải là rất hòa hợp, nhưng tình nghĩa ngoài mặt vẫn là không có trở ngại: "Kỳ thật em rất tò mò, bọn họ sẽ ly gián chúng ta như thế nào?"
"Nghịch ngợm." Phong Hán nắm chặt ngón tay Mẫu Đan, nhẹ nhàng chọc chọc trên mặt cô, cưng chiều nói: "Mặc kệ bọn họ như thế nào, chúng ta cũng đều không cần tin tưởng, đây chỉ là kịch bản đã được viết sẵn."
Mẫu Đan mân mê môi đỏ: "Vậy không được."
Nếu thật là như thế, vậy chuyện phía sau thật đúng là không đơn giản, Yến Thanh thở dài: "Hàng xóm, đừng trách anh không có nhắc nhở em, bọn họ nếu là thật có chuẩn bị mà đến, vậy đến lúc đó em khẳng định bị đánh hội đồng, em nhưng phải chịu đựng."
"Yên tâm đi, mọi người cứ chờ xem là được rồi, bọn họ chân trước bắt đầu hành động, em chân sau liền kiện Phỉ Vận Y với Tô Hạ, ai bảo bọn họ bị em nắm thóp chứ?" Mẫu Đan đã sớm nghĩ qua: "Muốn cãi nhau, tự nhiên là làm lớn thì mới đặc sắc."
"Anh ủng hộ em." Phong Hán cười, vị này nhà anh đúng là chọc không được, có điều Hồng gia lần này mưu đồ quả nhiên là lớn, đáng tiếc Bách Quốc Khánh còn ngây ngốc bị che mắt.
Thời gian qua đi gần 26 ngày, Bách Quốc Khánh lần nữa quang lâm văn phòng của Bách Vịnh Tuấn: "Phong Hán làm sao lại lẫn vào một nữ nhân ngành giải trí, còn muốn kết hôn, nó thích hợp với một người khác tốt hơn."
"Đại Bách tổng!" Bách Vịnh Tuấn xì khẽ cười một tiếng: "Xin hỏi ngài lấy thân phận gì tới hỏi việc này?" Một người dượng có cũng được mà không có cũng không sao như ông, cũng xứng?
"Không có thế gia quý nữ hợp mắt, nhưng cũng phải tìm một người trong sạch." Bách Quốc Khánh vỗ lên bàn làm việc: "Ngành giải trí là địa phương nào, có thể có người tốt sao?"
Nhìn dáng vẻ kích động của ông, Bách Vịnh Tuấn lại buồn cười: "Thế gia quý nữ, như Hồng Thanh Mặc, hay là giống Hồng Khinh Thư?" Hắn cười châm chọc đạo, "Một cái thì làm tình nhân của ba nhiều năm qua, một cái thì giấu chồng ở bên ngoài nuôi trai trẻ, bọn họ thật trong sạch quá."
"Mày!"Bách Quốc Khánh tức đến nỗi một hơi ngăn ở cổ họng lên không nổi, song quyền không khỏi nắm chặt, hai mắt nhìn chằm chằm đứa con trai trẻ trung khoẻ mạnh, trái tim như thắt lại.
Nhưng cho dù như thế, Bách Vịnh Tuấn còn ngại không đủ: "Ba bây giờ nói ngành giải trí không sạch sẽ, vậy công ty truyền thông Bác Hằng là ai sáng lập, còn có hồi trước là ai nói với ba muốn sở hữu truyền thông Bác Hằng?" Đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên người Bách Quốc Khánh thấp giọng hỏi, "Ba trở ngại phân chia tài sản, lại không muốn Phong Hán kết hôn, đến cùng là vì cái gì?"
Bách Quốc Khánh nghe vậy, chợt đến ngẩng đầu nhìn về phía Bách Vịnh Tuấn, muốn từ trong mắt của hắn tìm kiếm cái gì, nhưng trong đôi mắt không gợn sóng kia, ngoại trừ âm u sâu không thấy, cũng chỉ thừa châm chọc.
Sóng nhiệt độ mà Phong Hán cùng Mẫu Đan mang tới thật lâu không tiêu tan, liên tiếp ba ngày, chủ đề về quan hệ hai người bọn họ đều vững vàng bá chiếm đầu đề cùng hotsearch. Vô số dân mạng đều ngồi chờ dưới Weibo của hai người, ngồi đợi bọn họ đáp lại, nhưng chính chủ lại đang bận quay Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn, thật đúng là không rảnh.
"Bách Quốc Khánh bên kia nói thế nào?" Chủ tịch tập đoàn Phỉ Hoa, đồng thời là gia chủ Hồng gia Hồng Gia Thịnh cầm một ly rượu nho trắng, đứng trước cửa sổ sát đất, có lẽ là tuổi tác cao, mí mắt sụp xuống khiến đôi mắt vốn cũng không lớn có vẻ càng thêm nhỏ, có điều ánh sáng trong mắt lộ ra ngược lại là tinh sáng cực kì.
"Có thể nói thế nào?" Hồng Thanh Mặc than thở: "Bách Vịnh Tuấn dù sao cũng là con của hắn, hắn còn đang do dự."
Hồng Gia Thịnh nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, ngửa đầu một ngụm uống cạn rượu trong ly: "Nói như vậy cô tạm thời còn không thể nắm được hướng đi của Bách Vịnh Tuấn?"
"Em nhất định sẽ lấy được." Hồng Thanh Mặc nhìn về phía anh cả: "Chỉ là còn cần thời gian, bên anh tài chính chuẩn bị thế nào?"
"Có thể cầm tới liền tốt." Hồng Gia Thịnh quay người nhìn lại Hồng Thanh Mặc: "Về phần tài chính, cô cứ yên tâm đi, mấy ngân hàng đã đang nói chuyện, anh đáp ứng với Momukiny Kmroll sau khi nắm giữ được Bách thị, sẽ trả lại Phong Hán 60% tài sản, Momukiny Kmroll cũng đáp ứng ba sẽ cung cấp 3 tỉ đô la giúp đỡ."
Nghe nói như thế, Hồng Thanh Mặc nhíu mày, đứng bật dậy: "Phong Hán lấy 60% tài sản, 12 tỉ nhân dân tệ, Momukiny Kmroll khẩu vị có phải quá lớn rồi không?"
"Cô sẽ không cho là đám người Anh kia sẽ bỗng nhiên cung cấp 3 tỉ đô la giúp đỡ đi?" Hồng Gia Thịnh cười lạnh: "Nếu thật có thể thông qua bán khống cổ phiếu mua lại Bách thị, đừng bảo là 12 tỉ, 20 tỉ cho hết hắn lại có làm sao, hiện tại khẩn yếu nhất chính là ngăn cản Phong Hán kết hôn."
Đúng vậy a, một khi Phong Hán kết hôn, tài sản của Phong Hán liền có người thừa kế xác định, đám người Anh kia lại không ngốc, coi như sẽ không tiếp tục hợp tác cùng Hồng gia. Tim Hồng Thanh Mặc đập bịch bịch, cổ hơi nghẹn: "Yên tâm, sự tình nhị tỷ đều đã sắp xếp xong xuôi."
"Vậy là tốt rồi." Hồng Gia Thịnh tiến lên, đặt ly rượu trong tay lên bàn trà: "Khinh Thư đã tiếp nhận chuyện Phong Hán rồi, vậy cô cũng thu lại tâm tư đi, toàn lực kích thích quan hệ cha con Bách Quốc Khánh cùng Bách Vịnh Tuấn, mau chóng nắm giữ hành trình của Bách Vịnh Tuấn, đây là bước mấu chốt nhất."
"Yên tâm đi, đại ca." Hồng Thanh Mặc cười nhạt: "Mấy ngày trước chuyện của Phong Hán với tiểu minh tinh kia vừa tuôn ra, hắn đã cãi nhau với Bách Vịnh Tuấn một trận, Bách Vịnh Tuấn mới đổi hết người trong công ty, hôm qua lại không có nhường hắn, hai ngày này lão đầu tức giận đến cơm đều ăn không vô."
Hồng Gia Thịnh đối với cái này rất hài lòng: "Mang cả Hồng Cật theo nữa, hai mẹ con đi chăm sóc hắn cho tốt, lúc này hắn cần nhất có hai mẹ con cô an ủi."
"Hồng Cật rất hiểu chuyện, nó biết chúng ta cũng đang tranh đấu vì nó, vừa rồi liền nói muốn đi thăm cha."
"Hiểu chuyện liền tốt, cũng không uổng công cả một nhà chúng ta vất vả một trận." Đáy mắt Hồng Gia Thịnh tối sầm lại, không nói nhiều: "Vậy anh về trước, mấy đứa cũng sớm một chút đi ra ngoài đi."
...
"Vợ, chúng ta hôm nay chỉ tới đây thôi?" Vẻ mặt cầu xin, không dám giận Thành Sâm vươn thẳng hai vai, cẩn thận từng li từng tí liếc về phía nữ nhân ngồi đối diện bàn mạt chược: "Anh... Anh đi nấu cơm cho em."
"Không được!" Hoa Mẫu Đan đè tay y xuống: "Anh không phải thích đánh bài sao, còn vô cùng giỏi, thua mất chính mình luôn." Mạt chược lật ra, cô ném xúc xắc, bắt đầu cầm mạt chược, "Em còn phải ngàn dặm xa xôi chạy theo đến Las Vegas, cùng một đám gian lận bài bạc không ngủ không nghỉ đấu ba ngày ba đêm, mới thắng được anh về..."
Thành Sâm sụt sịt hít nước mũi vào trong, nước mắt hối hận lại rơi xuống, trong lòng vừa run vừa sợ: "Em còn nói những chuyện kinh khủng này làm cái gì, anh kém chút đã không về được, em... Hức... Em còn dọa anh?"
"Em dọa anh?" Hoa Mẫu Đan đẩy mạt chược ra, bỏ bàn chân đang giẫm trên ghế kia xuống, ngón tay chỉ con hàng đẹp trai nhưng nhát gan trước mặt: "Tôi nói cho Thành Sâm anh biết, nếu không phải vì đi Las Vegas đem anh thắng trở về, khách nhân trong Tốt Lại Đến của tôi cũng sẽ không bị đôi vợ chồng Hoa Bất Tận với Đổng Tiểu Lộ kia cướp sạch, hiện tại cũng không trở nên quạnh quẽ như vậy."
Y không đánh cùng cô vài ván, vậy trong cái phòng này sợ là rơi cây kim đều có thể nghe thấy tiếng mất.
Thành Sâm sắp oan chết mất: "Em không chỉ đem anh thắng trở về, còn thắng sạch tiền với quần áo của đám gian lận bài bạc kia." Khiến cho y không nhịn được là, cô làm phụ nữ có chồng lại còn học theo Hoa Bất Tận, "Nếu không phải anh hết sức khuyên, em liền quần cộc cũng không để lại cho người ta."
Bốp...
Hoa Mẫu Đơn vỗ bàn, hai tay chống nạnh: "Anh còn tủi thân cơ? Tôi hôm nay liền nói thẳng cho anh biết, về sau anh nếu là ngứa tay cũng chỉ có thể đánh với tôi."
Nghe nói như thế, Thành Sâm nhắm mắt hít sâu một hơi, sau chậm rãi thở ra, mở to mắt đứng lên trịnh trọng tuyên cáo: "Từ hôm nay trở đi anh bỏ bài bạc." Từ khi trở về từ Las Vegas, cô cùng y đánh hai tháng mạt chược, "Huhu." Y một trận cũng không có thắng nổi, sống còn có niềm vui gì nữa đây.
"CUT!" Trần Sâm mang mũ rơm lớn vỗ tay: "Quá tốt rồi quá tốt rồi, cảnh quay này kết thúc, cảnh quay của chúng ta tại Thiệu thành đã toàn bộ hoàn thành, ngày mai chúng ta liền đánh đến Las Vegas."
NG bốn lần, lần này rốt cục qua, Mẫu Đan chân mềm nhũn đặt mông ngồi xuống trên ghế, thở dài một hơi, Phong Hán rút một tờ giấy, bắt đầu xoa nước mũi, trên bàn đã tích một đống lớn giấy lau nước mũi, Thành Sâm thật là một bên khóc một bên chơi mạt chược, đáng thương cũng là thật đáng thương.
Yến Thanh cười đến mặt đều rút gân, cậu liền không nghĩ tới Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn sẽ khôi hài như vậy: "Con số lần trước Tiêu Minh đánh giá, tôi từ đáy lòng cảm thấy có chút khả năng, buồn cười quá, ăn Tết liền nên xem phim hài như thế này..."
"Cậu đây ý là phim có nội hàm lại nặng nề như Thầy Giáo Quán Trà Nam của tôi liền không nên tranh đoạt vị trí phim cho năm mới sao?" Trương Bình Kinh khoanh tay bước vào sòng bài Tốt Lại Đến, đi theo phía sau mấy nhân viên công tác ôm dưa hấu.
"Không có... Không có!" Yến Thanh vội xoay người: "Trương đạo, ngài đến thăm ban tại sao không nói một tiếng?"
Trương Bình Kinh lạnh mặt: "Thăm ban chỉ là thuận đường." Nhìn về phía Phong Hán cùng Mẫu Đan đứng bên bàn mạt chược, "Thầy Giáo Quán Trà Nam còn phải quay bổ sung hai phân cảnh."
"Không thành vấn đề." Người ngay tại Thiệu thành, quay bổ sung tại quán trà Nam cũng không khó khăn, Yến Thanh liền làm chủ đồng ý, kéo một cái bàn tới: "Tới tới tới, trời quá nóng, chúng ta cắt dưa hấu ăn." Ngô Thanh đưa qua một thanh dao gọt trái cây, "Cần giúp một tay không?"
"Không cần."
Nhân viên đoàn làm phim đều vây quanh, Yến Thanh cầm một chiếc khăn vuông lau lau vỏ dưa hấu bên liền bắt đầu động thủ.
Ông... Ông...
"Có người gọi cho tôi." Yến Thanh buông dao gọt trái cây ra, từ trong túi quần lấy điện thoại ra, thấy là Đông Tiểu Tây liền nở nụ cười, tròng mắt quét quanh bốn phía, lòng hư vinh lên, kết nối sau trực tiếp mở loa đặt điện thoại lên bàn: "Alo, thân ái, em bên đó quay chụp thuận lợi chứ?" Tiếp tục cắt dưa hấu.
Người bên kia đầu dây trầm ngưng một hồi, mới lên tiếng: "Quảng cáo quay một nửa, em... em giải ước với Danh Sĩ Tụ Phẩm."
"A?" Yến Thanh kinh ngạc, hiệp ước đều ký, quảng cáo đều quay một nửa, làm sao lại đột nhiên giải ước rồi? Dưa cũng không cắt, cậu cầm điện thoại di động lên liền định hỏi, nhưng Đông Tiểu Tây lại nhanh một bước, "Em mang thai."
Sòng bài Tốt Lại Đến lập tức yên tĩnh một mảnh, mọi người đều mở to mắt nhìn Yến Thanh, hâm mộ kia là thật hâm mộ, người mẫu bạn gái vậy mà mang thai, trách không được giải ước với đại kim chủ luôn.
Yến Thanh ngây người một hồi lâu, mới há mồm: "Kia là c..."
Đúng lúc này Trần Sâm một bước tiến lên, một tay bịt miệng Yến Thanh, Yến Thanh hoảng sợ nhìn về phía ông, Trần Sâm lắc đầu liên tục, Trương Bình Kinh thừa cơ rút đi điện thoại trong tay Yến Thanh, đưa tay ra hiệu mọi người lên tiếng chúc mừng.
Mẫu Đan hoàn hồn, lập tức nhảy đến bên điện thoại: "Chúc mừng hai người, có tiểu bảo bối, Yến Thanh đều hưng phấn đến choáng váng, chúc mừng chúc mừng."
"Cám ơn, cũng chúc phúc cậu với Phong BOSS..."
Yến Thanh cơ hồ là đem hết toàn lực, mới đẩy được tay Trần Sâm khỏi miệng mình: "Ông làm gì đấy, bạn gái của tôi mang thai."
"Đúng thế, bạn gái của cậu mang thai." Làm người từng trải, Trần Sâm quá hiểu hậu quả của những lời nói vô thức, một phát bắt được vạt áo sơ mi của Yến Thanh, một tay bắt lấy cánh tay Phong Hán còn đang đứng một bên, kéo hai người đến nơi hẻo lánh, hôm nay ông phải dạy bọn họ một khoá quan trọng, chất vấn Yến Thanh: "Cậu vừa rồi định hỏi cái gì, có phải là Của anh sao đúng không?"
"Làm sao ông biết?" Yến Thanh này lại còn có chút lơ mơ, bất ngờ này tới quá ngoài ý muốn.
Trần Sâm trợn mắt to lườm cậu: "Vừa vặn tại tôi nhanh nhẹn, nếu không cảm tình giữa cậu với Đông Tiểu Tây liền xuất hiện khe hở, bạn gái của cậu mang thai, người ta còn gọi điện thoại cho cậu báo tin vui, cậu lại có gan hỏi đứa bé này có phải của cậu không?"
"Cậu... Đại khái là muốn tiếp tục bay một mình." Phong Hán lạnh lùng liếc qua Yến Thanh còn đang choáng váng: "Nhớ kỹ, lần trước sinh nhật Mẫu bá phụ, cậu trở về nhà một chuyến, liền đến Thiệu thành thăm ban, tính toán thời gian, hơn một tháng."
Yến Thanh minh bạch: "Tớ... Tớ..." Vội vã muốn giải thích, "Điện thoại tớ đâu?"
Quay người liền muốn đi, nhưng lại bị Trần Sâm kéo lại: "Tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, không thể hỏi đứa nhỏ này có phải là của cậu hay không, không thể hỏi là nam hay là nữ, ngươi chỉ có thể quan tâm người phụ nữ giờ phút này yếu ớt nhất, nếu không con bé có thể nhớ lời cậu đã nói cả một đời, tôi chính là ví dụ sống sờ sờ."
Cái đôi này chỉ cần một khi cãi nhau, vợ liền một thanh nước mũi một thanh nước mắt khóc lóc kể lể: "Lúc trước em mang thai, anh vậy mà há miệng liền hỏi hài tử có phải của anh không..."
Trần Sâm ngẫm lại đều cảm giác chính mình đáng đời, khuỷu tay chọc chọc Phong Hán: "Nhớ kỹ lời dặn xương máu của tôi, tôi cũng là từng bước một lội qua đấy."
"Rốt cục hạ cánh." Yến Thanh vươn người, đưa tay vuốt vuốt xương cụt hơi đau của mình, nói với Phong Hán: "Chờ hoàn thành tất cả công việc hiện tại, tớ muốn xin nghỉ dài ngày."
"Được." Phong Hán gật đầu: "Tớ chuẩn bị kết hôn, hưởng tuần trăng mật, chăm sóc Peony, chờ công việc trong tay kết thúc, dự định đình công một đoạn thời gian." Chỉ nghĩ thôi cũng cảm giác cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt đẹp, khóe miệng không nhịn được cong lên, mặt mày đều nhu hòa rất nhiều.
Yến Thanh quay đầu nhìn về phía đại nam nhân toàn thân đều đang nổi bong bóng màu hồng, sự ghen tị trong lòng dâng lên: "Tớ cũng muốn kết hôn, hưởng tuần trăng mật, nói không chừng còn muốn sinh con rồi chăm con, chăm vợ ở cữ." Cậu với tiểu Tây thân yêu nhà cậu thường tình không tự kìm hãm được đến quên mình, có bé con cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đây là đang ganh đua so sánh sao? Phong Hán liếc mắt nhìn cậu: "Tớ cầu hôn thành công, cậu thì sao, chuẩn bị lúc nào cầu hôn?"
Một kiếm đâm trúng yếu hại, Yến Thanh hít sâu một hơi: "Tớ đã chuẩn bị nhẫn rồi, lại nói, cậu cầu hôn thế nào đấy?" Mặc dù cậu trước kia đã đính hôn, nhưng cầu hôn thật là lần đầu, trong lòng có chút thấp thỏm cũng là hiện tượng bình thường.
"Cậu thực tình thành ý liền tốt, cô ấy sẽ cảm giác được." Phong Hán cụp mi, trong mắt đều là nhu tình: "Cái này không cần tớ dạy."
"Tốt nha."
Mà giờ khắc này, Mẫu Đan chính chờ ở nhà để xe sân bay Thân thành đã vận sức chờ phát động, tay phải chỉnh lại chiếc đồng hồ P.PH đeo trên cổ tay trái cho ngay ngắn: "Lý ca, Hách ca, một hồi hai anh cùng em vào sân bay đón người." Từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đeo nhẫn cầu hôn lên.
Bận rộn thời gian qua thật nhanh, kể từ buổi họp báo của Bách thị đến nay đã qua gần một tháng, một tháng này trên mạng gió êm sóng lặng, ngoại trừ Thầy Giáo Quán Trà Nam tại bắc Mỹ hoàn mỹ hơ khô thẻ tre, liền lại không có sóng gió khác.
Ngón tay vuốt khẽ viên kim cương hồng to đùng, Mẫu Đan than nhẹ một tiếng, cô cũng muốn điệu thấp nha, nhưng có thể sao? Lão Tây thúc bên kia đã cho đáp án rõ ràng, tra thông tin về BOSS có hai phe, một phe chỉ hướng Hồng Thanh Mặc Hồng gia, một phe là đến từ hải ngoại, nhưng cái sau không biết tại sao vào sau buổi họp báo của Bách thị liền toàn bộ rút về, ngược lại là Hồng gia còn luôn động tay động chân, gần nhất còn tra được cao tầng của mấy ngân hàng.
"Đan tử." Lý Minh suy nghĩ một chút, vẫn phải nhắc nhở một câu: "Chúng ta diễn cũng được, nhưng nên nắm chắc tiêu chuẩn." Theo Mẫu Đan lâu như vậy, hắn chỉ buồn bực một sự kiện, tiền của ngành giải trí làm sao lại dễ kiếm như vậy?
Ngô Thanh cũng bắt đầu chờ mong cảnh đón người tại sân bay này, gần nhất trên mạng thật là quá bình tĩnh, giữa mùa hè, bừa buồn chán vừa nóng liền "dưa" cũng không có để ăn.
Mẫu Đan che mặt cười: "Lý ca, gần nhất diễn kỹ của em tiến bộ không ít, anh cứ yên tâm đi."
Bách Vịnh Tuấn dẫn đầu, Giang bá phụ ra người, tạo dựng một coong ty bảo an tên là "Thiên Kình", Lý Minh, Hách Đổng, Lý Kế Khoan... vv đều đã được đưa vào "Thiên Kình".
Mà sau khi Thiên Kình thành lập, khách hàng lớn đầu tiên là đến từ Elisha Chen, Elisha Chen tên tiếng Anh ít người biết của Trần Lập Di, khoản phí bảo an này lên tới 8000 vạn nhân dân tệ, có số tiền kia, Thiên Kình mở đầu vận doanh liền có chèo chống.
Hiện tại Lý Minh, Hách Đổng đều là thuộc về công ty điều động, tiền lương cũng do công ty cấp, Mẫu Đan cũng mừng thay cho những quân nhân xuất ngũ vừa đáng yêu lại vừa vĩ đại này.
Phong Hán cùng Yến Thanh ngồi xe ra khỏi khu vực đường bay, Mẫu Đan cũng xuống khỏi xe bảo mẫu, bên cạnh có Ngô Thanh cùng hai người Lý Minh, Hách Đổng mang theo kính râm hộ vệ cao điệu xuất hiện tại đại sảnh sân bay.
Tóc dài uốn sóng, đội mũ lưỡi trai cùng kiểu với Phong Hán, Mẫu Đan không chớp mắt nhìn chằm chằm vào lối đi ra, dường như không có chút cảm giác nào đối với ánh mắt của mọi người từ bốn phía, lần đầu tận lực như thế, cô thật là có điểm không quen.
Thấy thân ảnh của người nào đó, Mẫu Đan lập tức giơ tay trái lên vẫy vẫy: "Ở đây!" Cơ mặt của hai người Lý Minh cùng Hách Đổng có chút co rúm, quả nhiên không thể ôm hi vọng quá lớn đối với vị chủ nhân này, ngược lại là Ngô Thanh phản ứng rất bình thường, đại khái là đã thành thói quen.
Yến Thanh đẩy kính râm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái còn đang vung vẩy kia, trứng bồ câu giá trị gần ngàn vạn thêm đồng hồ đeo tay của Phong Hán, hoa Mẫu Đan còn có thể lại cao điệu điểm sao?
"Thất thần làm gì." Phong Hán bỏ lại Yến Thanh, bước nhanh đi hướng Mẫu Đan, không để ý trường hợp vươn tay ôm người vào trong ngực, từ ngày mùng 9 tháng 7 rời đi, bọn họ đã hơn một tháng không gặp, hôn lên trán người yêu: "Chúng ta về nhà."
Mẫu Đan ôm chặt anh không buông, bọn họ còn trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt kỳ liền bởi vì các loại nguyên nhân phải ngăn cách trời nam biển bắc, làm sao cô có thể không tương tư?
Phong Hán cũng nhớ cô vô cùng, nói là muốn về nhà, nhưng lại nhịn không được liên tục cúi đầu hôn mặt của cô.
"Phong ảnh đế, chiếc nhẫn trên tay Đan mỹ nhân là nhẫn cầu hôn sao?" Một anh chàng trẻ tuổi kinh ngạc, sau rốt cục tìm lại ý thức, lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu quay: "Hai vị sắp về một nhà rồi?"
Phong Hán không có trả lời, nhưng sự vui vẻ trên mặt đã nói rõ hết thảy.
"Đồng hồ Đan mỹ nhân mang trên tay là chiếc mà anh vẫn luôn đeo sao?" Quần chúng vây quanh hóa thân thành phóng viên giải trí: "Đây là vật định tình anh tặng cô ấy sao, chuẩn bị lúc nào kết hôn, sẽ tổ chức công khai sao?"
"Đan mỹ nhân... Đan mỹ nhân, cô cùng Phong ảnh đế dự định lúc nào kết hôn? Phong ảnh đế thân gia chục tỷ, một khi nhập hào môn có cảm khái gì?"
"Cao điệu như vậy đến sân bay đón người, là muốn đối ngoại nói rõ cô đã có địa vị vững chắc sao?"
Mặc dù trong đám người liên tục truyền ra những câu hỏi, nhưng Mẫu Đan cùng Phong Hán ngoại trừ tiểu biệt lại tụ họp vui vẻ, từ đầu đến cuối không có một câu đáp lại, mà xem như Phong Hán người đại diện, Yến Thanh đối với cái này cũng chỉ có một câu, "Có tin tức tốt sẽ nói cho mọi người."
Xe bảo mẫu vừa ra khỏi sân bay chưa quá mười phút, tin #Mẫu Đan đón Phong Hán lộ "trứng bồ câu", nghi Phong Hán cầu hôn thành công# đã lên trang đầu các báo giải trí, chiếm cứ vị trí đầu bảng hotsearch, rất nhanh, chủ đề liên quan tới #Phong Hán & Mẫu Đan# không ngừng mà hiện lên.
Bình tĩnh thật lâu dân mạng nhóm lần nữa sôi trào, Weibo của Mẫu Đan, Phong Hán cùng Yến Thanh luân hãm.
Hoa tiên tử: 【 Trời ạ trời ạ, rốt cục đợi đến tin tức tốt, Đan mỹ nhân, chúng ta tiến một bước nói chuyện, tiểu tiểu Phong đang trong hành trình đến rồi sao? 】
Hồng Đô Nhất Tỷ: 【 OMGGGGGG, Phong tổng cuối cùng cũng không còn cảnh một thân một mình nữa rồi, lại nói, hai người lúc nào kết hôn? Tôi chuẩn bị cho con trai tôi một toà nhà ở Bắc inh liền. 】
mimic: 【 Con của Đan mỹ nhân cùng Phong BOSS, a a a a... 】
Điềm Ẩm: 【 Không có ai cảm thấy Mẫu Đan quá khoa trương sao? Phong tổng trước khi quen cô ta vẫn luôn nổi danh điệu thấp, hiện tại tác phẩm thì không thấy bộ nào, lại ba ngày hai đầu lên đầu đề, không hiểu sao lại thấy phiền ghê. 】
Điền Nhất Kiến: 【@Điềm Ẩm, Nhất Kiến ca nhà tôi phàm nếu có một phần mười phong vị của Phong tổng thôi tôi cũng hận không thể lấy ảnh của ổng treo ngay cửa chính, vì cái gì không thể cao điệu? Cái gì gọi là không có tác phẩm, tác phẩm của Phong bộ nào không phải kinh điển, lại nói Thầy Giáo Quán Trà Nam không phải đang quay sao? 】
Thiên nam kiếm: 【 Phong Hán đã 35 tuổi, anh ấy lại phải vì sự ghen tị trong lòng một số người mà cô độc sống quãng đời còn lại sao? Phiền chán liền phiền chán, không ai bắt cô thích anh ấy, anh ấy lên đầu đề thì thế nào? Hai ngày trước người nào há mồm kêu trả lại đầu đề, sao cô không đi quản quản, để bọn họ sủa nhảm ít thôi? 】
"Hiệu quả đúng chỗ." Mẫu Đan lướt trên màn hình điện thoại: "Về sau chúng ta lại để cho bạn bè thân thiết xung quanh "lỡ miệng" tiết lộ thêm, vậy thì cái gì cũng có."
Ngồi ở hàng sau Yến Thanh giương mắt nhìn về phía Mẫu Đan: "Em không cảm thấy những bình luận này có chút quỷ dị sao? Lúc này mới cầu hôn thành công, còn chưa cả cưới, làm sao lại có thể liên tưởng đến tiểu tiểu Phong?"
"Em với Phong lão bản, nữ xinh đẹp nam anh tuấn, mọi người có chờ mong không phải rất bình thường sao?" Mẫu Đan quay đầu liếc nhìn Yến Thanh: "Tâm lý chanh chua hiển lộ không thể nghi ngờ, anh cũng không cần ghen tị Phong lão bản có người đón sân bay, tiểu Tây đến thủ đô rồi, hợp đồng của cậu ấy với Danh Sĩ Tụ Phẩm ngày mai sẽ phải ký."
"Anh biết, cô ấy có nói với anh rồi." Yến Thanh ra vẻ hào phóng nói: "Anh là người thông tình đạt lý, sẽ không bởi vì bản thân tư tâm mà cản trở sự nghiệp của vợ."
Phong Hán cười khẽ: "Vậy cậu tốt nhất nói được thì làm được." Cũng không biết là ai uyển cự lời mời quảng cáo đồng hồ của Momukiny Kmroll.
"Tớ... Tứ mã nan truy!" Yến Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không có ý định lại tiếp tục đề tài này: "Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn quay chụp thế nào rồi?"
"Thiệu thành bên này liền chờ Phong lão bản." Mẫu Đan thu hồi điện thoại, không còn quan tâm động thái trên mạng: "Nếu Phong lão bản vào vai nhanh, không đến một tuần là có thể đánh đến Las Vegas rồi."
Yến Thanh ở trong lòng thầm tính một chút, coi như hài lòng: "Vậy cũng nhanh, ngày mùng 9 tháng 9 chương trình Nam Nữ Scandal mà Kim Hà đầu tư sẽ khai mạc, hai cậu chuẩn bị cẩn thận một chút."
"Chuẩn bị cái gì?" Phong Hán quay đầu nhìn về phía Yến Thanh: "Không phải nói nấu cơm sao?"
"Đúng thế." Yến Thanh nhìn lại Phong Hán: "Là nấu cơm, nhưng không phải chỉ có hai người các cậu, phía Kim Hà đã xác định khách mời quý thứ nhất, trừ hai cậu ra, còn có Tô Hạ, Hàn Tuấn Anh, Tân Tiêu, Hoa Mộc Dương, Chương Nam cùng nam chính trong phim mới cô ta đóng - Chiến Lăng, Mạch Hàm Linh cùng đỉnh lưu tiểu thịt tươi Kha Phàm."
Mẫu Đan nhíu mày: "Kỳ quái tổ hợp, em làm sao dự cảm sẽ bị vây công nhỉ?"
"Dự cảm của em không sai." Yến Thanh cười khẽ: "Anh cũng không biết Kim Hà muốn làm gì? Từ sau vụ Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh thật sự tạm lui khỏi ngành giải trí đi Canada. Mà còn lại bốn người, Thẩm Viện vẫn như cũ là khắp nơi giả đụng gây chuyện xấu, mặc dù không có lần nào nổi lên được, nhưng cô ta vẫn chưa thấy mệt."
"Tình ca tiểu thiên hậu Mạch Hàm Linh vừa ra album mới, đúng lúc đụng tới chuyện Phỉ Vận Y, lượng tiêu thụ rối tinh rối mù, nghe Kim Hà nói lần này người của chương trình mới tới cửa mời, đối phương đã đáp ứng luôn, còn không sợ Thẩm Viện trở mặt giúp đỡ liên hệ Kha Phàm; về phần Chương Nam với Chiến Lăng, đại khái là vì tạo thế cho phim mới."
"Sẽ không trùng hợp như thế đi." Ngô Thanh liếc về phía chủ tử nhà mình: "Người trong cuộc sự kiện "Môi giới mại dâm", trừ bỏ Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh, Thẩm Viện, ba vị còn lại không thiếu một ai."
Phong Hán nắm chặt tay Mẫu Đan: "Xem ra coi như không có một màn hôm nay, đối phương cũng vẫn luôn đề phòng chúng ta kết hôn. Vị Hồng nữ sĩ tại Thân thành bao nuôi Hoa Mộc Dương là nhị tỷ của Hồng Thanh Mặc, vừa nghĩ như thế có phải nghe hợp lí hơn rồi không?"
"Xác thực hợp lý hơn." Mẫu Đan vuốt ve ngón tay Phong Hán, hai nhà họ Trần, họ Hồng xem như người trong cùng một vòng tròn, mặc dù bởi vì quan hệ lợi ích cũng không phải là rất hòa hợp, nhưng tình nghĩa ngoài mặt vẫn là không có trở ngại: "Kỳ thật em rất tò mò, bọn họ sẽ ly gián chúng ta như thế nào?"
"Nghịch ngợm." Phong Hán nắm chặt ngón tay Mẫu Đan, nhẹ nhàng chọc chọc trên mặt cô, cưng chiều nói: "Mặc kệ bọn họ như thế nào, chúng ta cũng đều không cần tin tưởng, đây chỉ là kịch bản đã được viết sẵn."
Mẫu Đan mân mê môi đỏ: "Vậy không được."
Nếu thật là như thế, vậy chuyện phía sau thật đúng là không đơn giản, Yến Thanh thở dài: "Hàng xóm, đừng trách anh không có nhắc nhở em, bọn họ nếu là thật có chuẩn bị mà đến, vậy đến lúc đó em khẳng định bị đánh hội đồng, em nhưng phải chịu đựng."
"Yên tâm đi, mọi người cứ chờ xem là được rồi, bọn họ chân trước bắt đầu hành động, em chân sau liền kiện Phỉ Vận Y với Tô Hạ, ai bảo bọn họ bị em nắm thóp chứ?" Mẫu Đan đã sớm nghĩ qua: "Muốn cãi nhau, tự nhiên là làm lớn thì mới đặc sắc."
"Anh ủng hộ em." Phong Hán cười, vị này nhà anh đúng là chọc không được, có điều Hồng gia lần này mưu đồ quả nhiên là lớn, đáng tiếc Bách Quốc Khánh còn ngây ngốc bị che mắt.
Thời gian qua đi gần 26 ngày, Bách Quốc Khánh lần nữa quang lâm văn phòng của Bách Vịnh Tuấn: "Phong Hán làm sao lại lẫn vào một nữ nhân ngành giải trí, còn muốn kết hôn, nó thích hợp với một người khác tốt hơn."
"Đại Bách tổng!" Bách Vịnh Tuấn xì khẽ cười một tiếng: "Xin hỏi ngài lấy thân phận gì tới hỏi việc này?" Một người dượng có cũng được mà không có cũng không sao như ông, cũng xứng?
"Không có thế gia quý nữ hợp mắt, nhưng cũng phải tìm một người trong sạch." Bách Quốc Khánh vỗ lên bàn làm việc: "Ngành giải trí là địa phương nào, có thể có người tốt sao?"
Nhìn dáng vẻ kích động của ông, Bách Vịnh Tuấn lại buồn cười: "Thế gia quý nữ, như Hồng Thanh Mặc, hay là giống Hồng Khinh Thư?" Hắn cười châm chọc đạo, "Một cái thì làm tình nhân của ba nhiều năm qua, một cái thì giấu chồng ở bên ngoài nuôi trai trẻ, bọn họ thật trong sạch quá."
"Mày!"Bách Quốc Khánh tức đến nỗi một hơi ngăn ở cổ họng lên không nổi, song quyền không khỏi nắm chặt, hai mắt nhìn chằm chằm đứa con trai trẻ trung khoẻ mạnh, trái tim như thắt lại.
Nhưng cho dù như thế, Bách Vịnh Tuấn còn ngại không đủ: "Ba bây giờ nói ngành giải trí không sạch sẽ, vậy công ty truyền thông Bác Hằng là ai sáng lập, còn có hồi trước là ai nói với ba muốn sở hữu truyền thông Bác Hằng?" Đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên người Bách Quốc Khánh thấp giọng hỏi, "Ba trở ngại phân chia tài sản, lại không muốn Phong Hán kết hôn, đến cùng là vì cái gì?"
Bách Quốc Khánh nghe vậy, chợt đến ngẩng đầu nhìn về phía Bách Vịnh Tuấn, muốn từ trong mắt của hắn tìm kiếm cái gì, nhưng trong đôi mắt không gợn sóng kia, ngoại trừ âm u sâu không thấy, cũng chỉ thừa châm chọc.
Sóng nhiệt độ mà Phong Hán cùng Mẫu Đan mang tới thật lâu không tiêu tan, liên tiếp ba ngày, chủ đề về quan hệ hai người bọn họ đều vững vàng bá chiếm đầu đề cùng hotsearch. Vô số dân mạng đều ngồi chờ dưới Weibo của hai người, ngồi đợi bọn họ đáp lại, nhưng chính chủ lại đang bận quay Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn, thật đúng là không rảnh.
"Bách Quốc Khánh bên kia nói thế nào?" Chủ tịch tập đoàn Phỉ Hoa, đồng thời là gia chủ Hồng gia Hồng Gia Thịnh cầm một ly rượu nho trắng, đứng trước cửa sổ sát đất, có lẽ là tuổi tác cao, mí mắt sụp xuống khiến đôi mắt vốn cũng không lớn có vẻ càng thêm nhỏ, có điều ánh sáng trong mắt lộ ra ngược lại là tinh sáng cực kì.
"Có thể nói thế nào?" Hồng Thanh Mặc than thở: "Bách Vịnh Tuấn dù sao cũng là con của hắn, hắn còn đang do dự."
Hồng Gia Thịnh nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, ngửa đầu một ngụm uống cạn rượu trong ly: "Nói như vậy cô tạm thời còn không thể nắm được hướng đi của Bách Vịnh Tuấn?"
"Em nhất định sẽ lấy được." Hồng Thanh Mặc nhìn về phía anh cả: "Chỉ là còn cần thời gian, bên anh tài chính chuẩn bị thế nào?"
"Có thể cầm tới liền tốt." Hồng Gia Thịnh quay người nhìn lại Hồng Thanh Mặc: "Về phần tài chính, cô cứ yên tâm đi, mấy ngân hàng đã đang nói chuyện, anh đáp ứng với Momukiny Kmroll sau khi nắm giữ được Bách thị, sẽ trả lại Phong Hán 60% tài sản, Momukiny Kmroll cũng đáp ứng ba sẽ cung cấp 3 tỉ đô la giúp đỡ."
Nghe nói như thế, Hồng Thanh Mặc nhíu mày, đứng bật dậy: "Phong Hán lấy 60% tài sản, 12 tỉ nhân dân tệ, Momukiny Kmroll khẩu vị có phải quá lớn rồi không?"
"Cô sẽ không cho là đám người Anh kia sẽ bỗng nhiên cung cấp 3 tỉ đô la giúp đỡ đi?" Hồng Gia Thịnh cười lạnh: "Nếu thật có thể thông qua bán khống cổ phiếu mua lại Bách thị, đừng bảo là 12 tỉ, 20 tỉ cho hết hắn lại có làm sao, hiện tại khẩn yếu nhất chính là ngăn cản Phong Hán kết hôn."
Đúng vậy a, một khi Phong Hán kết hôn, tài sản của Phong Hán liền có người thừa kế xác định, đám người Anh kia lại không ngốc, coi như sẽ không tiếp tục hợp tác cùng Hồng gia. Tim Hồng Thanh Mặc đập bịch bịch, cổ hơi nghẹn: "Yên tâm, sự tình nhị tỷ đều đã sắp xếp xong xuôi."
"Vậy là tốt rồi." Hồng Gia Thịnh tiến lên, đặt ly rượu trong tay lên bàn trà: "Khinh Thư đã tiếp nhận chuyện Phong Hán rồi, vậy cô cũng thu lại tâm tư đi, toàn lực kích thích quan hệ cha con Bách Quốc Khánh cùng Bách Vịnh Tuấn, mau chóng nắm giữ hành trình của Bách Vịnh Tuấn, đây là bước mấu chốt nhất."
"Yên tâm đi, đại ca." Hồng Thanh Mặc cười nhạt: "Mấy ngày trước chuyện của Phong Hán với tiểu minh tinh kia vừa tuôn ra, hắn đã cãi nhau với Bách Vịnh Tuấn một trận, Bách Vịnh Tuấn mới đổi hết người trong công ty, hôm qua lại không có nhường hắn, hai ngày này lão đầu tức giận đến cơm đều ăn không vô."
Hồng Gia Thịnh đối với cái này rất hài lòng: "Mang cả Hồng Cật theo nữa, hai mẹ con đi chăm sóc hắn cho tốt, lúc này hắn cần nhất có hai mẹ con cô an ủi."
"Hồng Cật rất hiểu chuyện, nó biết chúng ta cũng đang tranh đấu vì nó, vừa rồi liền nói muốn đi thăm cha."
"Hiểu chuyện liền tốt, cũng không uổng công cả một nhà chúng ta vất vả một trận." Đáy mắt Hồng Gia Thịnh tối sầm lại, không nói nhiều: "Vậy anh về trước, mấy đứa cũng sớm một chút đi ra ngoài đi."
...
"Vợ, chúng ta hôm nay chỉ tới đây thôi?" Vẻ mặt cầu xin, không dám giận Thành Sâm vươn thẳng hai vai, cẩn thận từng li từng tí liếc về phía nữ nhân ngồi đối diện bàn mạt chược: "Anh... Anh đi nấu cơm cho em."
"Không được!" Hoa Mẫu Đan đè tay y xuống: "Anh không phải thích đánh bài sao, còn vô cùng giỏi, thua mất chính mình luôn." Mạt chược lật ra, cô ném xúc xắc, bắt đầu cầm mạt chược, "Em còn phải ngàn dặm xa xôi chạy theo đến Las Vegas, cùng một đám gian lận bài bạc không ngủ không nghỉ đấu ba ngày ba đêm, mới thắng được anh về..."
Thành Sâm sụt sịt hít nước mũi vào trong, nước mắt hối hận lại rơi xuống, trong lòng vừa run vừa sợ: "Em còn nói những chuyện kinh khủng này làm cái gì, anh kém chút đã không về được, em... Hức... Em còn dọa anh?"
"Em dọa anh?" Hoa Mẫu Đan đẩy mạt chược ra, bỏ bàn chân đang giẫm trên ghế kia xuống, ngón tay chỉ con hàng đẹp trai nhưng nhát gan trước mặt: "Tôi nói cho Thành Sâm anh biết, nếu không phải vì đi Las Vegas đem anh thắng trở về, khách nhân trong Tốt Lại Đến của tôi cũng sẽ không bị đôi vợ chồng Hoa Bất Tận với Đổng Tiểu Lộ kia cướp sạch, hiện tại cũng không trở nên quạnh quẽ như vậy."
Y không đánh cùng cô vài ván, vậy trong cái phòng này sợ là rơi cây kim đều có thể nghe thấy tiếng mất.
Thành Sâm sắp oan chết mất: "Em không chỉ đem anh thắng trở về, còn thắng sạch tiền với quần áo của đám gian lận bài bạc kia." Khiến cho y không nhịn được là, cô làm phụ nữ có chồng lại còn học theo Hoa Bất Tận, "Nếu không phải anh hết sức khuyên, em liền quần cộc cũng không để lại cho người ta."
Bốp...
Hoa Mẫu Đơn vỗ bàn, hai tay chống nạnh: "Anh còn tủi thân cơ? Tôi hôm nay liền nói thẳng cho anh biết, về sau anh nếu là ngứa tay cũng chỉ có thể đánh với tôi."
Nghe nói như thế, Thành Sâm nhắm mắt hít sâu một hơi, sau chậm rãi thở ra, mở to mắt đứng lên trịnh trọng tuyên cáo: "Từ hôm nay trở đi anh bỏ bài bạc." Từ khi trở về từ Las Vegas, cô cùng y đánh hai tháng mạt chược, "Huhu." Y một trận cũng không có thắng nổi, sống còn có niềm vui gì nữa đây.
"CUT!" Trần Sâm mang mũ rơm lớn vỗ tay: "Quá tốt rồi quá tốt rồi, cảnh quay này kết thúc, cảnh quay của chúng ta tại Thiệu thành đã toàn bộ hoàn thành, ngày mai chúng ta liền đánh đến Las Vegas."
NG bốn lần, lần này rốt cục qua, Mẫu Đan chân mềm nhũn đặt mông ngồi xuống trên ghế, thở dài một hơi, Phong Hán rút một tờ giấy, bắt đầu xoa nước mũi, trên bàn đã tích một đống lớn giấy lau nước mũi, Thành Sâm thật là một bên khóc một bên chơi mạt chược, đáng thương cũng là thật đáng thương.
Yến Thanh cười đến mặt đều rút gân, cậu liền không nghĩ tới Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn sẽ khôi hài như vậy: "Con số lần trước Tiêu Minh đánh giá, tôi từ đáy lòng cảm thấy có chút khả năng, buồn cười quá, ăn Tết liền nên xem phim hài như thế này..."
"Cậu đây ý là phim có nội hàm lại nặng nề như Thầy Giáo Quán Trà Nam của tôi liền không nên tranh đoạt vị trí phim cho năm mới sao?" Trương Bình Kinh khoanh tay bước vào sòng bài Tốt Lại Đến, đi theo phía sau mấy nhân viên công tác ôm dưa hấu.
"Không có... Không có!" Yến Thanh vội xoay người: "Trương đạo, ngài đến thăm ban tại sao không nói một tiếng?"
Trương Bình Kinh lạnh mặt: "Thăm ban chỉ là thuận đường." Nhìn về phía Phong Hán cùng Mẫu Đan đứng bên bàn mạt chược, "Thầy Giáo Quán Trà Nam còn phải quay bổ sung hai phân cảnh."
"Không thành vấn đề." Người ngay tại Thiệu thành, quay bổ sung tại quán trà Nam cũng không khó khăn, Yến Thanh liền làm chủ đồng ý, kéo một cái bàn tới: "Tới tới tới, trời quá nóng, chúng ta cắt dưa hấu ăn." Ngô Thanh đưa qua một thanh dao gọt trái cây, "Cần giúp một tay không?"
"Không cần."
Nhân viên đoàn làm phim đều vây quanh, Yến Thanh cầm một chiếc khăn vuông lau lau vỏ dưa hấu bên liền bắt đầu động thủ.
Ông... Ông...
"Có người gọi cho tôi." Yến Thanh buông dao gọt trái cây ra, từ trong túi quần lấy điện thoại ra, thấy là Đông Tiểu Tây liền nở nụ cười, tròng mắt quét quanh bốn phía, lòng hư vinh lên, kết nối sau trực tiếp mở loa đặt điện thoại lên bàn: "Alo, thân ái, em bên đó quay chụp thuận lợi chứ?" Tiếp tục cắt dưa hấu.
Người bên kia đầu dây trầm ngưng một hồi, mới lên tiếng: "Quảng cáo quay một nửa, em... em giải ước với Danh Sĩ Tụ Phẩm."
"A?" Yến Thanh kinh ngạc, hiệp ước đều ký, quảng cáo đều quay một nửa, làm sao lại đột nhiên giải ước rồi? Dưa cũng không cắt, cậu cầm điện thoại di động lên liền định hỏi, nhưng Đông Tiểu Tây lại nhanh một bước, "Em mang thai."
Sòng bài Tốt Lại Đến lập tức yên tĩnh một mảnh, mọi người đều mở to mắt nhìn Yến Thanh, hâm mộ kia là thật hâm mộ, người mẫu bạn gái vậy mà mang thai, trách không được giải ước với đại kim chủ luôn.
Yến Thanh ngây người một hồi lâu, mới há mồm: "Kia là c..."
Đúng lúc này Trần Sâm một bước tiến lên, một tay bịt miệng Yến Thanh, Yến Thanh hoảng sợ nhìn về phía ông, Trần Sâm lắc đầu liên tục, Trương Bình Kinh thừa cơ rút đi điện thoại trong tay Yến Thanh, đưa tay ra hiệu mọi người lên tiếng chúc mừng.
Mẫu Đan hoàn hồn, lập tức nhảy đến bên điện thoại: "Chúc mừng hai người, có tiểu bảo bối, Yến Thanh đều hưng phấn đến choáng váng, chúc mừng chúc mừng."
"Cám ơn, cũng chúc phúc cậu với Phong BOSS..."
Yến Thanh cơ hồ là đem hết toàn lực, mới đẩy được tay Trần Sâm khỏi miệng mình: "Ông làm gì đấy, bạn gái của tôi mang thai."
"Đúng thế, bạn gái của cậu mang thai." Làm người từng trải, Trần Sâm quá hiểu hậu quả của những lời nói vô thức, một phát bắt được vạt áo sơ mi của Yến Thanh, một tay bắt lấy cánh tay Phong Hán còn đang đứng một bên, kéo hai người đến nơi hẻo lánh, hôm nay ông phải dạy bọn họ một khoá quan trọng, chất vấn Yến Thanh: "Cậu vừa rồi định hỏi cái gì, có phải là Của anh sao đúng không?"
"Làm sao ông biết?" Yến Thanh này lại còn có chút lơ mơ, bất ngờ này tới quá ngoài ý muốn.
Trần Sâm trợn mắt to lườm cậu: "Vừa vặn tại tôi nhanh nhẹn, nếu không cảm tình giữa cậu với Đông Tiểu Tây liền xuất hiện khe hở, bạn gái của cậu mang thai, người ta còn gọi điện thoại cho cậu báo tin vui, cậu lại có gan hỏi đứa bé này có phải của cậu không?"
"Cậu... Đại khái là muốn tiếp tục bay một mình." Phong Hán lạnh lùng liếc qua Yến Thanh còn đang choáng váng: "Nhớ kỹ, lần trước sinh nhật Mẫu bá phụ, cậu trở về nhà một chuyến, liền đến Thiệu thành thăm ban, tính toán thời gian, hơn một tháng."
Yến Thanh minh bạch: "Tớ... Tớ..." Vội vã muốn giải thích, "Điện thoại tớ đâu?"
Quay người liền muốn đi, nhưng lại bị Trần Sâm kéo lại: "Tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, không thể hỏi đứa nhỏ này có phải là của cậu hay không, không thể hỏi là nam hay là nữ, ngươi chỉ có thể quan tâm người phụ nữ giờ phút này yếu ớt nhất, nếu không con bé có thể nhớ lời cậu đã nói cả một đời, tôi chính là ví dụ sống sờ sờ."
Cái đôi này chỉ cần một khi cãi nhau, vợ liền một thanh nước mũi một thanh nước mắt khóc lóc kể lể: "Lúc trước em mang thai, anh vậy mà há miệng liền hỏi hài tử có phải của anh không..."
Trần Sâm ngẫm lại đều cảm giác chính mình đáng đời, khuỷu tay chọc chọc Phong Hán: "Nhớ kỹ lời dặn xương máu của tôi, tôi cũng là từng bước một lội qua đấy."
Danh sách chương