Ngày hôm sau, Cảnh Mục về quân doanh chỉnh đốn quân ngũ, còn Sơ Trường Dụ thu dọn hành lý, hai ngày nữa sẽ rời đi.

Sơ Trường Dụ không ngờ hắn lại gấp như vậy, hôm qua còn nói sẽ ở lại Hồ Châu thêm mấy ngày, còn nói gì mà đi ngắm liễu rũ.
Mà nghĩ lại, một trăm ngàn đại quân của hắn nếu ở lại Hồ Châu một ngày thì phải ăn lương thực của Hồ Châu thêm một ngày, lại càng không thể dẫn theo một trăm ngàn đại quân như vậy dạo chơi Tây Hồ.

Nghĩ lại cũng không thiết thực, hẳn chỉ tiện miệng nói mà thôi.
Trước khi đi, Sơ Trường Dụ gọi Không Thanh đến.
"Chuyện ngươi tự ý quyết định, ta không biết ngươi đã làm bao nhiêu lần." Sơ Trường Dụ nói "Nhưng ta cũng không thể cho ngươi thêm cơ hội này.

Sau khi về, một là ngươi đến hầu hạ lão phu nhân, hai là ở bên cạnh tiểu thư.

Nếu ngươi muốn rời phủ thành gia lập nghiệp, ta sẽ sắp xếp cho ngươi."
Nghe vậy, nước mắt Không Thanh lập tức rơi xuống.
"Thiếu gia!" Không Thanh khóc nói "Không Thanh không đi đâu hết, chỉ muốn ở cạnh thiếu gia! Thiếu gia tha thứ cho Không Thanh lần này, sau này sẽ không..."
Sơ Trường Dụ xoa xoa ấn đường, lắc đầu nói "Không cần, có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, ta không muốn mạo hiểm thêm lần này."
Không Thanh ngây người nhìn y.
"Hiện giờ ta không cần người hầu hạ, huống chi có Cảnh Mục bên cạnh cũng không tiện." Sơ Trường Dụ nói thẳng "Bây giờ là lúc Tầm Chi cần có người ở bên, giao con bé cho ngươi chăm sóc, ta cũng an tâm."
Không Thanh nghe vậy lại khóc cầu xin y.
Lúc này, Cảnh Mục mặc huyền giáp bước vào.
"Thu dọn xong chưa?" hắn như không nhìn thấy Không Thanh, đi thẳng về phía Sơ Trường Dụ.

Hắn vốn dang rộng vòng tay muốn ôm y, nhưng nửa chừng thì dừng lại.

Hắn tiếc nuối nói "Áo giáp của ta vừa lạnh vừa cứng, ngươi mặc mỏng manh như vậy, vẫn là thôi đi."
Sơ Trường Dụ cười nói "Vốn không có gì để thu dọn cả."

Cảnh Mục nói "Đáng lẽ không cần đi sớm như vậy.

Hôm qua mới nói sẽ dẫn người đi chơi một vòng ở đây, bây giờ phải thất hứa rồi."
Sơ Trường Dụ hơi sửng sốt, sau đó cười nói "Hôm qua ta còn tưởng ngươi chỉ tiện miệng nói thôi, không ngờ ngươi nói thật."
Cảnh Mục tặc lưỡi, không vui nói "Ta làm sao có thể tiện miệng nói với người được? Ta nói người biết, là vì..."
Hắn hắng giọng, giả vờ thần bí ghé vào tai Sơ Trường Dụ, nhỏ giọng nói "Là vì trong kinh xảy ra chuyện!"
Sơ Trường Dụ chợt mở to hai mắt.
Cảnh Mục nói tiếp "Tối qua ta nhận được tin.

Nếu còn không về, sợ là đại điển đăng cơ của Cảnh Thiệu cũng làm xong rồi."
Kế đó, Cảnh Mục thấy Sơ Trường Dụ giơ tay tát mạnh vào đầu hắn.
"Chuyện quan trọng như vậy sao không nói ta biết?" Sơ Trường Dụ tức giận nói "Ngươi còn thời gian ở đây đùa giỡn? Ngươi mang theo nhiều người như vậy làm gì? Chúng ta hành trang gọn nhẹ về kinh trước rồi nói sau."
"Ài, người đừng gấp!" Cảnh Mục thấy y nhấc bước muốn đi, vội vòng tay qua eo y, kéo y lại "Đừng gấp, lúc xuống phía nam diệt thổ phỉ, Tiên đế lo lắng nên đã giao một nửa hổ phù cho ta.

Hiện giờ phần lớn đại quân của cả Đại Khải đều nằm trong tay ta, phần còn lại nằm trong tay cha người.

Dù Cảnh Thiệu có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi hoàng cung."
"Ngươi..."
Sau đó, hắn tự hào nói "Một trăm năm mươi ngàn đại quân ở chỗ ta có tác dụng lớn lắm.

Lỡ như giữa đường Cảnh Thiệu muốn giết ta, ta cũng có thể đi làm giặc rồi khởi nghĩa."
"Ngươi cứ làm càn!" Sơ Trường Dụ trầm giọng khiển trách.

Sau đó, y mím môi suy nghĩ một hồi.
Nếu thật như Cảnh Mục nói, phần lớn đại quân của Đại Khải nằm trong tay hắn thì không có gì đáng lo.


Nhưng một khi Cảnh Thiệu đăng cơ, thì sẽ là quân vương danh chính ngôn thuận, nếu Cảnh Mục có hành động gì, thì hắn sẽ là phản tặc soán ngôi.
"Nhưng vẫn còn một chuyện phiền phức nữa." Cảnh Mục cau mày.
"Hả?" Sơ Trường Dụ nhìn hắn.
"Tên Triệu Lãng Chi kia." Cảnh Mục nói "Cảnh Thiệu nói gã phản bội mình, mượn cớ làm bạn với mình rồi hạ độc Càn Ninh đế, đổ tội cho mình.

Đêm xảy ra vụ án, Triệu Lãng Chi biến mất không dấu vết, bây giờ không biết đang ở đâu."
Sơ Trường Dụ ngẫm nghĩ.
Sau đó, y nắm ống tay áo Cảnh Mục.
"Nếu chuyện này có liên quan đến Triệu Lãng Chi thật, vậy suy đoán của ta không sai." Sơ Trường Dụ trầm giọng nói "Tên Triệu Lãng Chi kia...!e là cũng giống chúng ta, là người từ tương lai về."
Y vừa định lên tiếng giải thích lại thấy sắc mặt Cảnh Mục đột nhiên thay đổi, thần sắc có hơi không bình thường.
Cảnh Mục buột miệng nói "Không thể nào."
Sơ Trường Dụ nhíu mày nhìn hắn.
Cảnh Mục lúc này mới chợt tỉnh, nhìn Sơ Trường Dụ nói "Sao Thiếu phó...!biết được?"
Sơ Trường Dụ có hơi nghi ngờ, cảm giác Cảnh Mục biết nguyên nhân bọn họ sống lại.

Nhưng Sơ Trường Dụ không nghĩ nhiều, do dự một hồi rồi nói tiếp "Kiếp trước Đan Dao có kể về gã cho ta nghe, nói về vài chuyện trước kia giữa họ.

Tính cách của Triệu Lãng Chi ở kiếp trước và kiếp này khác biệt khá lớn, hơn nữa ở kiếp trước, trước khi Đan Dao gả vào phủ thừa tướng, gã chưa từng đến kinh thành."
Sơ Trường Dụ cau mày nói "Quỹ đạo khác nhau nên ta có hơi nghi ngờ, nhưng trước đó gã chưa làm gì nên ta tạm thời gạt sang một bên." nói đến đây, y trầm tư một lát "Nếu gã thật sự cấu kết với Cảnh Thiệu, vậy chắc chắn gã cũng giống chúng ta...!có lẽ gã nhớ kiếp trước Đan Dao gả cho ta nên nhắm vào ta."
Nói đến đây, Sơ Trường Dụ hơi mệt mỏi thở dài lắc đầu.
"Quả nhiên." Sơ Trường Dụ nói "Kiếp trước những chuyện mà ta tưởng là đi đường tắt, thật ra là đang tự chuốc họa vào thân.


Đây cũng là một bài học cho ta, đều là lỗi của ta..."
Cảnh Mục đột nhiên cắt ngang "Sao có thể trách người được, gã đến là để tìm ta báo thù."
Sơ Trường Dụ nhìn hắn, Cảnh Mục nói tiếp "Kiếp trước là ta chia lìa bọn họ, cũng là ta...!dù sao cũng không liên quan gì đến người."
Sơ Trường Dụ nhíu mày, nhìn dáng vẻ kích động của hắn.
Một lúc sau, Sơ Trường Dụ bật cười.

Y giơ tay vuốt tóc Cảnh Mục an ủi "Được rồi, lúc này rồi còn phân biệt rõ ràng như vậy làm gì? Dù là người như thế nào, chúng ta cùng nhau giải quyết, không phải là được rồi sao?"
Nhưng Cảnh Mục không hề cảm động trước lời an ủi của y.

Hắn bực bội cau mày, nói tiếp "Người không cần lo, ta dẫn quân về kinh trước, người có thể dạo Giang Nam một thời gian.

Đợi đến lúc người về, ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện."
Cảnh Mục nói xong xoay người đi ra ngoài.
Nếu Triệu Lãng Chi cũng sống lại...!vậy chuyện kiếp trước hắn làm, gã đều biết hết.
Nếu kiếp này gã không chết, để Sơ Trường Dụ phát hiện thì phải làm sao?
Sơ Trường Dụ sống lại một kiếp này, cứ nghĩ là cơ hội được trời ban cho.

Sau khi y sống lại thì chẳng cầu mong điều gì, chỉ muốn sống quang minh lỗi lạc và không thẹn với lòng.

Nhưng nếu y biết bản thân làm sao sống lại...
Y sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Tuy nhiên, hắn bị Sơ Trường Dụ tóm lại.
Hắn xoay người lại thấy Sơ Trường Dụ đứng đó, bất đắc dĩ cười cười, như dỗ dành một đứa trẻ đang xúc động.
Y buông tay áo Cảnh Mục, sau đó nắm tay kéo hắn lại.
"Sao vậy?" Sơ Trường Dụ cười hỏi "Ngươi nghĩ ta quá yếu ớt rồi chăng? Kiếp trước đâu phải ta chưa từng trải qua những chuyện này, ngươi sợ cái gì?"
Cảnh Mục mím môi không nói gì.
Sơ Trường Dụ cứ như vậy nhìn hắn.
"Ngươi yên tâm đi." Sơ Trường Dụ nói "Sao ta có thể để ngươi một mình đối mặt? Tóm lại mọi chuyện đã có ta, dù trong kinh xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở cạnh ngươi."
Nói đến đây, y khẽ cười nói "Ngươi xem, ta vứt ngươi một mình ở kinh thành suốt ba năm, ngươi còn muốn ta vứt ngươi ở đó bao lâu?"

Lời của y dường như khiến Cảnh Mục vô cùng chấn động, như chú chó ngốc ngẩn ra nhìn y.

Ánh mắt Cảnh Mục cực kỳ trong trẻo như được tuyết trên núi tan chảy gột rửa.
Hắn nhỏ giọng "Ta không muốn xa người nữa."
"Vậy thì đúng rồi." Sơ Trường Dụ nói "Sau này chúng ta không xa nhau nữa."
Y còn chưa nói xong, Cảnh Mục đã kéo y vào lòng ôm thật chặt.

Sơ Trường Dụ không ngờ Cảnh Mục lại phản ứng như vậy, y còn chưa kịp định thần đã cảm thấy Cảnh Mục quay mặt sang một bên, áp mặt thật sâu vào cổ y, hơi thở ấm áp phả vào sau tai y.
"Vậy thì Thiếu phó phải hứa với ta." Sơ Trường Dụ nghe Cảnh Mục thì thào nói "Dù sau này xảy ra chuyện gì, Thiếu phó cũng không được bỏ ta."
Sơ Trường Dụ cười nói "Ta hứa với ngươi."
Y không biết Cảnh Mục sợ chuyện gì, tuy y không đoán được, nhưng y vẫn đau lòng.

Giữa họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong tiềm thức y xem đối phương như một đứa trẻ rất trong sạch.
Thế nên cả Sơ Trường Dụ cũng không biết bản thân muốn cưng chiều người này đến mức nào.
Cảnh Mục vừa nói xong, Sơ Trường Dụ đã lập tức đồng ý.

Nhưng Cảnh Mục lại cứ không buông tha, nói tiếp "Thiếu phó nhất định phải nhớ lời người nói hôm nay."
"Nhớ rồi." Sơ Trường Dụ cười hôn nhẹ lên vành tai hắn "Nhìn bộ dạng của ngươi hôm nay, muốn quên cũng khó."
Hai tay Cảnh Mục siết rất chặt, còn hai tay Sơ Trường Dụ bị hắn ôm chặt đến đau.

Y giơ tay vuốt lưng Cảnh Mục, nhẹ giọng nói "Ngươi buông ta ra trước, ta có thứ muốn đưa cho ngươi."
Cảnh Mục nhẹ nhàng buông y ra.
Sau đó, hắn thấy Sơ Trường Dụ lấy một vật xanh biếc từ trong tay áo, hóa ra là một trong hai khối ngọc bị vỡ.

Hắn không biết nó được đánh bóng mài lại khi nào, còn được buộc tua, biến thành ngọc bội có hình dạng khác thường.
Y thấy Cảnh Mục lúc này mặc giáp, không thể đeo ngọc bội, bèn đặt ngọc bội vào tay Cảnh Mục.
"Đây, ngươi một nửa, ta một nửa, trói ngươi như vậy đã yên tâm chưa?"
Cảnh Mục cầm ngọc bội trong tay, mới phát hiện bên hông Sơ Trường Dụ đang đeo một nửa ngọc bội giống hệt còn lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện