Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô luôn mong muốn có một người ở bên cạnh,
đối xử tốt với cô, những lúc tối trời sẽ nắm lấy tay cô, những ngày
giông bão sẽ ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hơn Phốc Phốc và dịu dàng hơn cả bố cô.
***
Tần Uẩn phải nằm viện một tháng, để Trương Phác Ngọc ở nhà một mình ông thấy không yên tâm, liền bảo Tần Tống đón mẹ về ở cùng. Tối ấy khi từ bệnh viện về, Tần Tống nói ngắn gọn với Hàn Đình Đình về việc này.
Đình Đình thoáng sững sờ: “Ở đây sao?”
Tần Tống đang xem văn bản, chẳng thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ đáp lại một tiếng “Ừm”.
“Vậy… vậy… vậy… vậy hai chúng ta sẽ phải ở chung một phòng ư?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.
Tần Tống ngẩng đầu lên khỏi những biểu đồ báo cáo rối rắm, nhìn Đình Đình mất kiên nhẫn: “Cô tưởng tôi muốn lắm à?”
Hàn Đình Đình nghe vậy không dám nói tiếp, sợ lại chọc giận anh.
Từ cái hôm ở bệnh viện Tần Tống uống say rồi hỏi cô có muốn thử ở bên cạnh anh không, Tần Tống không hề thân thiện với cô thêm chút nào nữa. Trước đây, khi hai người ở nhà, lúc nào anh cũng trêu chọc cô, sai cô làm việc này việc nọ… Nhưng ít nhất lúc đó anh có nói có cười, chứ không như bây giờ, Tần Tống thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô, nếu không phải việc cần thiết thì anh cũng cực kỳ hiếm khi nói chuyện với cô.
Hàn Đình Đình cảm thấy rất phiền muộn.
Trương Phác Ngọc thì lại thấy rất vui, tám chuyện với Hàn Đình Đình mãi không thôi, buổi tối còn đòi ngủ chung giường với cô. Nhưng Tần Tống dứt khoát cự tuyệt: “Cô ấy phải ngủ với con!”
Trương Phác Ngọc nghe vậy lập tức nước mắt lưng tròng, kéo mép áo của con trai nhõng nhẽo: “Nhưng một mình mẹ ngủ không được.”
“Đây, thứ này cho mẹ, nó sẽ ngủ cùng mẹ!” Tần Tống giật Phốc Phốc từ trong tay Hàn Đình Đình đưa cho Trương Phác Ngọc, giới thiệu người bạn mới với mẹ: “Nó tên là Phốc Phốc.”
Trương Phác Ngọc ghét bỏ đẩy con gấu Teddy cũ kỹ chỉ mang độc chiếc áo len màu xanh ra: “Xấu hoắc à! Mẹ chẳng thèm!”
Hàn Đình Đình âm thầm quay mặt đi, ôm Phốc Phốc co người lại bên cạnh Tần Tống. Thế là trước ánh mắt đáng thương của mẹ mình, Tần Tống đắc ý xách cô bỏ lên phòng.Về đến phòng, Tần Tống nhất thời quên không thu hồi lại nét mặt hòa hoãn, thấy Hàn Đình Đình cười nịnh với mình, anh bĩu môi, giận dỗi nói: “Cô vui cái nỗi gì hả? Tôi thấy cô ngốc nghếch như vậy, sợ cô bị mẹ tôi hỏi han rồi để lộ ra sơ hở thôi! Cô tưởng tôi muốn ngủ với cô lắm đấy à?”
Hàn Đình Đình vỗ vỗ má, vẫn cười tít mắt. Tần Tống để ý đến cô rồi, dù có hung hăng dữ dằn đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất vui.
Tần Tống thấy thế nguýt “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, vung tay ném cô lên giường rồi vác xác đi tắm rửa ngủ nghê.
Ngủ ấy mà… Dĩ nhiên là rất không thoải mái rồi.
Hai người vai kề vai cùng nằm trong một cái chăn, người nào người nấy hai tay khoanh trước ngực, duỗi thẳng người một cách chuẩn mực, ngay ngắn. Rõ ràng đêm khuya rất trầm lắng, rất yên ắng, thế mà chẳng ai ngủ được.
Con tim đã chẳng chịu nghe theo sự khống chế của bản thân, cứ nhảy nhót không ngừng theo hơi thở của đối phương, Tần Tống hít thở gấp gáp thì nhịp tim của Đình Đình cũng theo đó gia tốc càng nhanh. Không bao lâu sau, cả hai đều cảm thấy khó thở, một người khẽ nghiêng người quay về phía khác, người còn lại co người ngồi bật dậy.
“Hàn Đình Đình!” Trong bóng đêm dày đặc, Tần Tống trầm giọng: “Vứt ngay cái con gấu rụng lông ấy đi cho tôi!” Mũi Tần Tống bị dị ứng, vô cùng ngứa ngáy.
Cõi mộng vốn đang diễm lệ bỗng chốc nổ “bụp bụp” như bong bóng xà phòng, Hàn Đình Đình lúng búng áp chế lại, nhỏ giọng kháng nghị: “Phốc Phốc không rụng lông mà… Tôi quen ôm nó ngủ rồi.”
“Cái thứ gấu bông trụi hết cả lông đó thì có gì hay ho cơ chứ?” Tần Tống nổi khùng, một nhúm giẻ rách mà cô còn may áo quần cho nó, ôm nó mỗi ngày, thậm chí còn đối xử với nó tốt hơn cả với anh nữa!
Hàn Đình Đình ngồi bật dậy: “Tôi biết anh giận tôi nhưng anh đừng trút giận lên Phốc Phốc nữa có được không?”
Tần Tống “Hừ” lạnh một tiếng, trong bụng thầm nghĩ: Thì ra là cô cũng biết là tôi đang giận cô cơ đấy!
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi… Tần Tống, chúng ta ở cùng nhau đã lâu như vậy, mặc dù có đôi lúc anh rất vô lý, nhưng anh đối xử với tôi rất tốt, cả với bố mẹ tôi cũng thế, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích anh!” Cô ngừng lại một lát, phần còn lại, cô cần một chút… không đúng, phải là rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp được.
Tần Tống nghe đến đoạn này, trong lòng dâng đầy nước mắt, thân là một động vật giống đực khỏe mạnh nam tính, anh tuấn hào sảng, mê hoặc bao người, đời anh chỉ mới thật lòng bày tỏ tình cảm có hai lần, nhưng cả hai lần đều bị từ chối, hơn nữa lần nào cũng nhận được một tấm “thẻ người tốt” …
“Đừng nói nữa!” Từng từ từng chữ đầy phiền muộn chặn đứng những lời mà cô đang định nói tiếp: “Hôm đó tôi uống say, những lời đó đều là rượu nói hết, cô đừng có mà cho là thật!”
Lần này tới phiên Hàn Đình Đình sững người, cô vẫn chưa nói xong… Cũng còn may, vẫn chưa nói hết…
“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ đây!” Tần Tống mặc xác việc Phốc Phốc có rụng lông hay không, oanh liệt ngả người ra sau, kéo chăn lên trùm kín đầu rồi nhắm chặt mắt.
Bi thương quá đi mất! Con tim đang rỉ máu… Người nào đó cắn xé mép chăn… Hu hu hu…
***
Lương Thị, trước buổi họp sáng.
Đại boss và Lý Vi Nhiên vẫn chưa đến, ba người còn lại đang ăn sáng, Tần Tống thì nghiêm túc vùi đầu vào một đống giấy tờ, Kỷ Nam quan sát Tần Tống hồi lâu, cắn một miếng dứa, nói: “Tiểu Lục… sắc mặt không tốt.”
Dung Nham liếc Tần Tống một cái, rất bình thản: “Tân hôn vui vẻ đều vậy đó mà!”
Trần Ngộ Bạch đặt cốc cà phê xuống, đẩy gọng kính trắng, tiếp lời: “Anh có chắc cậu ấy đã được “ăn no” rồi hay không?”
“Không!” Dung Nham giở tờ báo trong tay ra: “Anh cho rằng cậu ấy chưa ăn được, đói đến phát điên lên rồi!”
Ba người rất ăn ý quay ra nhìn nhau cười.
Tần Tống thấy vậy ném cây bút đang cầm trong tay, mất kiên nhẫn quát: “Mới sáng sớm mà đã muốn gây sự đấy à?”
Trần Ngộ Bạch phẩy tay tỏ vẻ “không vấn đề”, Kỷ Nam bắt đầu bẻ đốt ngón tay răng rắc… Dung Nham thì ân cần xoa dịu bầu không khí, kéo Tần Tống vào phòng trong tâm sự…
Mấy người họ trước giờ vốn hành động thành một thể thống nhất, chuyện của Tần Tống và Hàn Đình Đình, Dung Nham cũng biết ít nhiều. Tần Tống có ý “thỉnh kinh”, anh bất chấp thể diện, kể lại một lượt quá trình tỏ tình rồi được phát “thẻ người tốt” của mình…
Nói đến phụ nữ thì còn ai rành rẽ hơn Nhị thiếu phong lưu từng trải cơ chứ? Vừa biết “phim giả tình thật”, Dung Nham lập tức nghiêm chỉnh lại, xoa xoa cằm rồi chìm trong suy tư.
“Anh nói xem rốt cuộc nên làm thế nào?” Tần Tống nôn nóng “thỉnh giáo”.
Dung Nham vẫn giữ nguyên nụ cười, chiếc cằm đẹp đẽ hất lên nhắm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Tần Tống. Anh đã thèm muốn chiếc đồng hồ này từ lâu lắm rồi, không biết là mẫu mới của nhãn hiệu danh tiếng nào, anh thậm chí đã nghiên cứu tỉ mỉ mà vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Thấy tên Tiểu Lục phù phiếm hôm nào cũng đeo mãi không rời, anh lại càng tò mò hơn.
Tần Tống thấy thế liền biểu hiện nhỏ mọn bất thường, che cái đồng hồ lại, đáp: “Cái này không được! Đổi cái khác đi!”
“Đắt vậy sao?” Dung Nham nhướng mày: “Đắt hơn chiếc ô tô cậu mới tậu à?”
“Xe cho anh đấy!” Tần Tống dứt khoát: “Mau xuất chiêu giùm tôi đi!”
Dung Nham híp đôi mắt đào hoa phong lưu lại, bắt đầu cười âm hiểm…
“Cái này… cái này! Mau chọn đi! Cái đó, cái đó cũng thích nữa! Hai cái! À, ba cái đi!” Trương Phác Ngọc vỗ tay thích thú, càn quét hơn nửa cửa hàng rồi quay sang hỏi con dâu: “Đình Đình! Chúng ta đã đủ điều kiện miễn phí vận chuyển chưa?”
“…” Hàn Đình Đình phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, nhấp chuột chọn mua một loạt đồ: “Mẹ à, đã vượt xa điều kiện rồi, chỉ hai trăm tệ là đã được miễn phí vận chuyển rồi ạ.”
“A! Ưu đãi tốt quá!” Trương Phác Ngọc lần đầu tiên tiếp xúc với việc mua đồ qua mạng, không chỉ phấn khích mà còn vô cùng phấn khích!
Hàn Đình Đình im lặng. Vì bảy tệ chuyển phát nhanh mà mua một đống đồ hơn một nghìn tệ… Cô biết nói gì bây giờ? “Chúng ta mua thêm bộ đồ ngủ cho A Tống đi!” Trương Phác Ngọc vẫn đang thích thú xem lướt qua các mặt hàng: “Mua màu gì thì đẹp nhỉ? Đình Đình, con thấy A Tống mặc bộ nào đẹp?”
“…” Hàn Đình Đình di chuột đến một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu hồng trung tính: “Cái này thế nào ạ?”
“Màu hồng đó!” Trương Phác Ngọc ngạc nhiên nhìn cô: “A Tống mặc màu này… Liệu nó có chịu mặc không?”
Hàn Đình Đình thành khẩn gật đầu.
Trương Phác Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ, bà nhớ từ bé Tần Tống đã rất ghét mấy màu hồng hồng trắng trắng nhợt nhạt này cơ mà? Giấu bà lén lút thích màu hồng từ khi nào vậy?
“Đinh đoong…” Chuông cửa đột ngột ngân vang, cô phụ bếp mà Trương Phác Ngọc đưa từ nhà mình sang nhanh chóng chạy ra mở cửa, lát sau ôm một bó hoa hồng rất lớn vào, những cánh hồng xinh xắn nở rộ, đẹp đến rung động lòng người.
Trương Phác Ngọc e thẹn, định vươn tay ra lấy: “Là của tôi hả?”
Cô phụ bếp cũng cười, lắc lắc đầu: “Là thiếu gia sai người tặng thiếu phu nhân ạ. Còn có tấm thiệp nữa. Thiếu phu nhân, đây ạ…”
“…” Hàn Đình Đình nhận lấy trước ánh mắt ai oán của Trương Phác Ngọc, trong đầu cô phủ một lớp sương mù, khẽ mở tấm bưu thiếp ra, chỉ thấy trên nền giấy trắng nhã nhặn hiện lên nét chữ ngang tàng đích thị là của Tần Tống: “Tám giờ, bữa tối.”
Nét cuối cùng của từ “bữa tối” cong lên một cách đáng ngờ, vụng về vẽ nên một hình trái tim.
“Nó viết gì đấy?” Trương Phác Ngọc mặc dù rất ghen tị, nhưng lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Hàn Đình Đình đưa bốn chữ này cho mẹ xem, lúng túng hỏi: “Mẹ à, có phải ý anh ấy là bảo chúng ta đợi anh ấy tám giờ về dùng cơm tối không?”
Con ngươi Trương Phác Ngọc đảo qua đảo lại, bà cười xảo trá, nghiêm túc gật đầu: “Đình Đình, tối nay con làm cho A Tống món gì ngon ngon đi! Con xem, nó đã tặng con bó hoa đẹp thế này cơ mà!”
“… Dạ!” Hàn Đình Đình tưởng thật, khẽ đáp: “Vậy lát nữa con đi mua ít thức ăn.”
***
Thế là bảy giờ rưỡi, tài xế của Tần Tống đến nhà đón người, chỉ thấy nữ nhân vật chính của buổi tối hôm nay tóc để xõa tự nhiên, mặc áo T-shirt và quần thể thao, đi đôi dép lê, người đầy dầu mỡ chạy ra mở cửa.
Tài xế sững người.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, nam chính gọi đến, tài xế nghe xong vội vàng đưa cho nữ chính tiếp chuyện.
Hàn Đình Đình nhận lấy, nghe thấy Tần Tống “A lô” một tiếng rất khác thường, thanh âm ấy dường như đang ra sức nén lại thứ gì, lại như đang gấp gáp muốn thổ lộ điều gì đó.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Anh tiếp tục thanh điệu kỳ lạ đó: “… Tôi đang đợi em.”
“Chuẩn bị xong cả rồi! Tôi cũng đang đợi anh.” Hàn Đình Đình ngạc nhiên: “Anh đang ở đâu thế?”
Lần này thì giọng nói của Tần Tống cũng khôi phục lại vẻ bình thường: “Em không nhận được hoa và thiệp sao?”
“Nhận được rồi, vì thế tôi đã làm xong bữa tối, đợi anh tám giờ về rồi cả nhà cùng ăn.” Hàn Đình Đình nhanh nhảu trả lời.
“…” Tần Tống bắt đầu nghiến răng: “Hàn Đình Đình! Cô đợi đó cho tôi!”
Tài xế lập tức quay về, Hàn Đình Đình đầu óc u mê trở lại phòng, hỏi Trương Phác Ngọc lúc này đang đứng trong bếp vui vẻ nếm canh: “Mẹ ơi, hình như A Tống không vui.”
Trương Phác Ngọc cắn một miếng hải sâm ninh mềm, ậm ừ một cách qua quýt. Trước nồi đồ ăn ngon lành, phản bội được nàng dâu ngây ngô đơn thuần của mình, bà cười rất sung sướng.
***
Một lát sau Tần Tống trở về, vừa bước vào cửa nhà mặt anh đã đen sì, trước mặt mẹ mình chẳng thèm nể nang gì mà xách “bánh bao nhỏ quê mùa” đi thẳng vào phòng.
“Cô dám cho tôi leo cây à?” Lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt. Từ bảy giờ tối anh đã đợi ở nhà hàng, vừa nãy nói chuyện điện thoại với cô xong giám đốc còn hỏi mấy giờ thì đưa thức ăn lên, anh chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ đi luôn một mạch. Thật là mất mặt thôi rồi!
“Tôi không biết anh đợi tôi ở bên ngoài…”
“Trong thiệp có viết rõ ràng rồi đấy thôi!” Tần Tống phẫn nộ tới mức mắt tóe lửa.
Hàn Đình Đình càng nhỏ giọng trả lời: “Anh chỉ viết tám giờ, bữa tối… Tôi cứ tưởng ý anh là tám giờ sẽ về dùng bữa tối…”
“Cô… Cô có thể ngốc thêm được nữa không? Tần Tống tức giận đến mức bàn tay đang tóm lấy cô không ngừng run rẩy: “Tức chết mất!”
Hàn Đình Đình sợ sệt nhìn anh, không biết nên nói gì. Bao năm nay, nếu bố cô hoặc Từ Từ lên cơn giận kiểu này, chỉ cần cô né qua tránh lại không đả động tới thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu là mẹ cô và người đó, thì bất luận là chuyện gì cũng không bao giờ nổi nóng với cô. Người cứ động tới đâu là bị cô chọc giận tới đó như Tần Tống, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Có người vì mình mà nổi giận hoặc tâm trạng không tốt thật sự là một việc khiến người ta cảm thấy nặng nề, đặc biệt là với một người nhút nhát như Hàn Đình Đình. Vì thế cô rất sợ, rất sợ Tần Tống không vui, nhưng anh lại luôn vì cô mà chẳng mấy khi vui vẻ. Sống bên anh, lúc nào Đình Đình cũng phải cẩn thận, dè dặt, đắn đo suy nghĩ.
Cô không nói gì, vẻ mặt dường như không muốn đôi co với anh thêm nữa. Ban đầu Tần Tống chỉ cảm thấy phải nén giận, hồi sau lại bị ánh mắt xa cách muôn nghìn trùng của Đình Đình nhìn cho đến nỗi uất ức trào dâng. Bây giờ một mình anh gánh vác hai đâu Lương Thị – Tần Thị, vừa bận bịu các dự án đầu tư cho hai nhà, vừa phải đối phó với đám người khó chơi ở Tần gia, đêm ngày phải hao tổn biết bao nhiêu là tâm trí. Để sắp xếp cuộc hẹn với cô mà hôm nay ngay cả thời gian ăn trưa anh cũng phải làm việc. Anh không mong chỉ trong một đêm cô có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng chí ít cũng phải có chút cảm động chứ!
Aaaaa, tên khốn khiếp Dung Nhị! Cái gì mà lãng mạn đẹp đẽ cơ chứ? Cái gì mà bách phát bách trúng hả? Cái gì mà chỉ cần là phụ nữ thì sẽ không kháng cự nổi? Anh trả xe, trả xe lại cho tôi! Đồ lừa đảo! Aaaaa…
***
Tần Tống khóe môi rũ xuống, gương mặt âm u bước ra ngoài, theo sau là gương mặt hoảng loạn vô tội của Hàn Đình Đình, Trương Phác Ngọc nãy giờ đứng tựa cửa nghe lỏm suýt chút nữa bị bắt quả tang, cuống cuồng rút về phòng khách, nhảy lên ghế sô-pha vơ lấy laptop giả vờ giả vịt như đang lướt web.
Tần Tống mặt mũi ủ ê bước qua, hướng phía cầu thang đi lên tầng, bỗng đột ngột dừng bước, xoay người lại, bộ dạng không thể tin nổi: “Mẹ… mẹ đang lên mạng đấy à?”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cười tít mắt chỉ vào Hàn Đình Đình: “Đình Đình dạy mẹ đó, chiều nay hai mẹ con mua quá trời thứ qua mạng luôn! Mua cả cho con nữa đó!”
Tần Tống kinh ngạc sững sờ, lập tức chuyển hướng nhìn sang Hàn Đình Đình: “Đường dây mạng nhà ta sửa rồi à?”
Hàn Đình Đình không quay ra nhìn anh, lặng lẽ gật đầu.
Trương Phác Ngọc vội vàng tranh công: “Là mẹ gọi người đến đấy. Chỉ cần sửa một chút là được mà.”
“…” Tần Tống phút chốc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo dần đều. Thôi xong! Lần này thì bị bại lộ thật rồi!
“Phải rồi, A Tống!” Trương Phác Ngọc nở nụ cười: “Nhân lúc bố con nằm viện kiểm tra, mẹ định sửa sang lại nhà. Phòng của con mẹ đã đặt giấy dán tường màu hồng rồi đó. Nhưng mà con thích màu hồng từ bao giờ thế? Từ sau khi kết hôn à?”
Trái tim Tần Tống vốn đang hoang vu ảm đạm, đúng lúc này một cơn gió Bắc bỗng lạnh lùng thổi tới, càng tăng thêm nỗi bi thương trong lòng anh… Những ngày tháng sau này không thể sống yên ổn được rồi!
Tần Tống chẳng nói chẳng rằng, vật vờ như như một hồn ma ai oán lượn lên tầng. Trương Phác Ngọc lập tức vẫy nàng dâu đến hỏi: “Hai đưa cãi nhau hả?”
Hàn Đình Đình cười gượng, xua xua tay: “… Không có gì ạ.”
“Bởi vì con không đi hẹn hò hả?”
“Con… con không biết ý anh ấy là hẹn tám giờ ra ngoài ăn cơm.” Hàn Đình Đình cúi thấp đầu.
“A… Tại mẹ không tốt! Mẹ đoán được rồi nhưng lại cố tình không nói cho con.” Trương Phác Ngọc cảm thấy có chút áy náy: “Ai bảo nó tặng hoa cho con, còn hẹn mỗi mình con ra ngoài ăn tối, mẹ ghen tị chứ bộ…”
“Mẹ à…” Hàn Đình Đình nghẹ lời, an ủi ngược lại: “Không sao đâu, để con giải thích với anh ấy.’
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cũng cho là nên như vậy, liền đẩy con dâu đi lên tầng: “Vậy con mau lên dỗ dành nó! Hai đứa ra ngoài ăn tối đi! Tối nay đừng về nữa, cứ lãng mạn bên ngoài một đêm!”
Hàn Đình Đình bị đẩy một mạch lên tầng. Sau khi quyết đoán gõ cửa, Trương Phác Ngọc cũng dứt khoát rút lui, bỏ mặc cô một mình lúng túng bước vào phòng.
Tần Tống đang thay đồ, đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vân chéo, cà vạt cũng đã nới lỏng, vắt hờ trên cổ.
“Cô vào đây làm gì?” Thấy Hàn Đình Đình, Tần Tống khẽ chau mày, dùng ngữ khí kém thân thiện để hỏi.
“Chúng… chúng ta ăn cơm thôi, tôi có làm cánh gà ướp rượu.”
“Không muốn ăn.” Tần Tống xị mặt, kéo ngăn tủ: “Tôi phải đi tắm, cô ra ngoài đi!”
Hàn Đình Đình lấy đồ của Tần Tống ra, xếp gọn gàng rồi đưa cho anh: “Vậy anh tắm xong rồi xuống ăn nhé! Tôi đợi anh.”
Nghe giọng nói nhu mì dịu dàng cất lên ba tiếng “tôi đợi anh”, Tần Tống sững người trong giây lát, hơi xoay mặt liếc nhìn cô.
“Tần Tống… anh đừng giận nữa mà, không phải tôi cố ý không đi.” Hàn Đình Đình khẽ cúi đầu, giọng nói càng nhỏ nhưng cực kỳ dễ nghe: “Bởi vì… bởi vì trước giờ chưa từng có ai tặng hoa hồng cho tôi, cũng chưa từng có ai hẹn tôi như thế, vì vậy tôi không biết anh có ý hẹn tôi tám giờ tối ra ngoài dùng bữa. Tôi cứ tưởng anh tám giờ về nhà ăn tối nên mới chuẩn bị cơm canh sẵn sàng đợi anh về.”
Cô trước giờ bất kể là nói hay làm gì cũng đều rất nghiêm túc chân thành, đặc biệt là lúc giải thích với Tần Tống như thế này.
Tần Tống bỗng nhiên cảm thấy… vô cùng cảm động.
“Khụ…” Anh xoay mặt đi, giả vờ tiếp tục kéo ngăn tủ, hỏi bâng quơ: “Nếu biết thì sao?”
“Nếu biết… tôi sẽ đi.” Cô dường như cũng thoáng đỏ mặt.
Phòng thay đồ bỗng trở nên chật hẹp, không khí không còn lưu thông được nữa, Tần Tống cứ kéo ngăn tủ mãi, như thể sắp vùi luôn đầu vào trong hộc tủ. Hàn Đình Đình đứng yên một chỗ kể từ lúc ban đầu dồn hết dũng khí cho đến tận bây giờ khi sắc hồng đã phủ đầy mặt, cuối cùng cô chỉ còn biết bối rối đỏ mặt cắn chặt răng.
Hai người cực kỳ mất tự nhiên hưởng thụ sự không thoải mái này.
“… Quần áo để ở đây nhé!” Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng ngột ngạt đó. Trông thấy Tần Tống vùi đầu vào hộc đựng tất, phần gáy để lộ ra ngoài đã đỏ ửng lên, cô thực tình không nhẫn tâm thấy anh tiếp tục chết ngạt trong đó: “Anh đi tắm đi, tôi xuống nhà trước.” Nói xong cô định lập tức chạy ra ngoài.
“À này…” Vào thời điểm mấu chốt, bản chất cầm thú trong Tần Tống cuối cùng cũng trỗi dậy, nhanh chóng nhô đầu ra khỏi đống tất, vội vàng chụp lấy tay cô: “Chúng… chúng ta cùng xuống, tôi đói rồi!”
Tay cô lập tức nóng lên, còn anh ra sức nắm chặt.
Mặt Hàn Đình Đình càng đỏ, mất tự nhiên chuyển hướng nhìn về phía trước. Tần Tống hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra nhẹ nhõm, ngập tràn sung sướng. Đôi tai của “bánh bao nhỏ quê mùa” cũng dần chuyển sang màu hồng.
Tần Tống thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, anh sẽ trở thành “fan cuồng” của màu hồng…
***
Trương Phác Ngọc thấy con trai lượn lên rồi lại lượn xuống, không rõ tình hình thế nào, vội nói: “A Tống, con đừng giận nữa, là mẹ cố ý khiến Đình Đình hiểu lầm, ở nhà làm cơm đợi con về ăn đó! Ai bảo con chỉ tặng hoa cho mỗi vợ thôi!”
“Ừm… Không sao!” Tần Tống dễ chịu một cách lạ thường, thậm chí không trừng mắt với mẹ, trên mặt còn treo thêm một nụ cười hòa nhã: “Mẹ, ngày khác con mua hoa tặng mẹ.”
Trương Phác Ngọc sững sờ, kinh ngạc nhìn con trai bảo bối của bà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt chỉ dõi theo bóng hình của nàng dâu bảo bối, mỉm cười nhận bát cơm vợ xới cho, hai người còn nhìn nhau tình tứ… Xì xì, tên nhóc này, hèn gì mà lại đi thích màu hồng!
“Đình Đình, Từ Từ nói đã gửi hàng rồi đó!” Trương Phác Ngọc gập laptop lại, đứng dậy: “Nó còn tặng cho chúng ta một món quà nhỏ nữa.”
Tần Tống – yêu –màu – hồng nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm bát canh bất giác run lên. Hàn Đình Đình nhìn anh, đáp bừa một tiếng “Ừm” qua loa, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi!”
Trương Phác Ngọc tung tăng chạy tới, cười tít mắt: “Mẹ không ăn ở nhà đâu, mẹ sang bệnh viện ăn với bố con.”
“Vậy để con đi kiếm cái hộp giữ ấm.” Hàn Đình Đình lập tức đứng dậy.
“Mẹ bảo cô phụ bếp làm rồi, con ngồi xuống ăn cơm đi!” Trương Phác Ngọc ấn vai Đình Đình xuống rồi lại vỗ vỗ Tần Tống đang ngồi cạnh: “Con trai, vì con không tặng hoa cho mẹ nên mẹ mới làm càn, xin lỗi con nha! Thời gian còn lại là dành riêng cho hai đứa đấy! Vui vẻ hưởng thụ nhé!”
Nói xong, Trương Phác Ngọc dẫn cô phụ bếp ra ngoài. Trên bàn ăn bỗng chốc im lặng như tờ, gương mặt khó khăn lắm mới chui ra khỏi núi tất bây giờ lại đang muốn vùi vào trong chén cơm.
Hàn Đình Đình cũng cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu Tần Tống không vui, cô cũng cảm thấy tâm trạng không tốt, vốn nghĩ gom hết dũng khí giải thích rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình thì tình hình sẽ tốt hơn, nhưng sao bây giờ thậm chí còn lúng túng, bối rối hơn thế này cơ chứ…
“Khụ khụ…” Cuối cùng trước khi chết ngộp, Tần Tống cũng ngẩng đầu lên, anh với cô đang ngồi sát vai bên một phía bàn ăn, vừa hay không cần nhìn cô, chỉ cần nhìn thẳng về phía không khí oi bức trước mặt là được: “Di động của em… là do tôi ném.”
Hàn Đình Đình chậm rãi đặt đũa xuống.
“Tôi thấy tin nhắn của em với Tư Đồ Từ Từ, nhất thời mất kiềm chế nhắn lại một cái tin cho cô ấy… Sợ em phát hiện, trong lúc hốt hoảng tôi đã ném di động đi. Đường dây mạng và điện thoại cũng do tôi phá hỏng.” Anh hơi xoay mặt lại nhìn cô: “Xin lỗi em!”
Hàn Đình Đình lại cười: “Mấy ngày trước tôi đã biết rồi… Di động anh tặng tôi có thể lên mạng, tôi với Từ Từ liên lạc được với nhau rồi.”
Di động có thể lên mạng… Tần Tống sững người, xoay mặt lại cúi đầu ra sức húp canh, không ngừng tự nguyền rủa bản thân hàng trăm hàng ngàn lần.
“Thật ra là do tôi không đúng, tôi không nên tám chuyện với Từ Từ về… anh.” Nghĩ đến nội dung buôn chuyện, Hàn Đình Đình im bặt, mặt đỏ tía tai không thốt nên lời.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Tần Tống không ngừng húp canh, còn Đình Đình thì gương mặt đỏ như bị nung chín, không gian bỗng nhiên cực kỳ im ắng. Tần Tống ho khan một tiếng, hít một hơi phá vỡ sự lúng túng: “Ăn cơm thôi!”
Hàn Đình Đình khẽ “Ừm” một tiếng, không biết nên nói gì, gắp một miếng cánh gà ướp rượu Tần Tống thích ăn nhất cho vào bát của anh: “Anh ăn cái này đi!”
“Bõm!” Đình Đình hơi run tay nên cầm không chặt, miếng cánh gà rơi xuống bát canh của Tần Tống, nước canh bắn tung tóe trên khuôn mặt đẹp trai.
Hàn Đình Đình hốt hoảng đưa khăn giấy cho anh, Tần Tống chỉ nói: “Không sao!” Tay anh cố ý đưa lên che mặt, lại tình cờ nắm phải bàn tay cô, cả hai sững người trong giây lát. Đình Đình hơi rụt tay về, Tần Tống lại vội vàng giữ chặt lấy tay cô.
Vì nhắm chặt mắt không trông thấy Đình Đình nên cảm giác hai bàn tay chạm vào nhau càng trở nên rõ ràng, lòng bàn tay anh mân mê mu bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, anh bất giác nuốt nước miếng, chỉ mong nước canh cứ bắn đầy mặt mãi, tốt nhất là lau mãi không hết, mãi mãi không hết, mãi mãi cũng không khô…
***
Trong buổi họp sáng sớm ngày thứ hai ở Lương Thị, một người nào đó mặt mày đầy thỏa mãn, cười tít mắt lướt qua tất cả mọi người.
Kỷ Nam ngậm một miếng dứa, không tin vào mắt mình, bèn huých Lý Vi Nhiên, lúng búng hỏi: “Nhanh như vậy… đã xơi được rồi sao?”
Lý Vi Nhiên cắn miếng bánh mì nướng, xoay mặt nhìn một lượt, vẻ mặt hoài nghi: “Lại có người sau khi thọ giáo Dung Nhị mà thật sự theo đuổi được con gái nhà lành rồi sao?”
Đại boss với thân phận người từng trải, hết sức quả quyết: “Không thể nào!”
Dung Nham khinh bỉ liếc bọn họ, ngón trỏ của anh xoay xoay chiếc chìa khóa ô tô mới tinh sáng loáng, đôi mắt dài đào hoa híp lại, đắc ý huýt sáo: Sự thật là bằng chứng hùng hồn nhất!
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trắng, trực tiếp chuyển hướng sang đương sự: “Thành công rồi à?”
Tần Tống cau mày: “Đừng ăn nói bộp chộp như thế được không? Mấy người có hiểu tôn trọng là gì không? Hiểu không hả?”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, bưng cốc cà phê đen của anh lên: “Tôi biết ngay mà, hai món hàng buộc lại với nhau, sao có thể trôi chảy được cơ chứ!”
Phốc… Mọi người quay đi, ai bận việc người nấy.
***
Dung Nham kéo Tần Tiểu Lục qua một bên, bất mãn lên giọng: “Thất bại rồi sao?”
Tần Tống gật đầu, nhưng nụ cười đầy vẻ mơ màng mãi không tắt. Dung Nham nhìn cảnh này không lạnh mà run, cốc đầu cho Tần Tống tỉnh lại: “Rốt cuộc là cậu tỏ tình đã thành công hay chưa?”
Tần Tống cười he he: “Chưa… Mà cứ cho là rồi đi!”
Dung Nham chịu không nổi cái vẻ ngu ngơ si tình của Tần Tống, đẩy anh ra, chuẩn bị dứt áo ra đi nhưng bị Tần Tống níu lại, anh khó chịu lên tiếng: “Làm gì đó?”
“He he… Nhị ca! Anh dạy thêm cho em vài chiêu nữa đi!”
Hôm nay Hàn Đình Đình ở bệnh viện suốt cả ngày.
Trương Phác Ngọc cùng Tần Uẩn ở phòng trong nhàn nhã đọc sách chuyện trò, còn Đình Đình ở bên ngoài canh giữ, phụ trách ngăn chặn đám trưởng bối Tần gia hoặc các lãnh đạo cấp cao của Tần Thị tìm đủ mọi cách vượt qua trùng trùng lớp lớp phong tỏa để xông vào phòng bệnh. Những người này đều không dám đắc tội với lớp bảo vệ bên ngoài, vì Đình Đình là con dâu đích tôn, thế nên có cô ở đây, người ngoài không một ai dám tùy tiện xông vào.
Cuối ngày, Tần Uẩn nhìn Hàn Đình Đình mỉm cười hỏi: “Mệt không con?”
Hàn Đình Đình cụp mắt, bộ dạng tội nghiệp thành thực gật đầu: “Chẳng trách A Tống lúc nào cũng mệt mỏi!”
“Bây giờ mệt một chút cũng phải thôi!” Tần Uẩn điềm đạm: “Hồi trước lúc bố dạy dỗ nó, nó chẳng bao giờ nghe lời cả.”
“Anh ấy không thích nghe theo ý kiến của người khác đâu ạ.” Hàn Đình Đình có gì nói nấy.
Tần Uẩn nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đúng rồi! Nó từ bé đã được cưng chiều, lúc nào cũng muốn hơn người, lại cao ngạo hống hách, không chịu cúi đầu trước ai cả… Bố luôn thấy đáng tiếc vì ban đầu không biết lựa thời cơ thích hợp mà kìm hãm cái tính kiêu ngạo của nó, về sau… thì đã muộn mất rồi!” Ông hiếm khi nói nhiều thế này: “Kể cũng buồn cười, trong số những người ở bên Tần Tống thì con là người đầu tiên có cùng ý kiến với bố. Bọn họ đều quá nuông chiều nó, Phác Ngọc lúc nào cũng gây sự với bố.”
Hàn Đình Đình nghe vậy tủm tỉm cười. Bố chồng cô đối với mẹ chồng thực tình tốt không để đâu cho hết, ngay cả việc dạy dỗ con cũng chẳng dám làm trái ý vợ, cho dù bản thân có suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa. Sau này, nếu cô và Tần Tống có con… Khụ khụ, trong lòng Hàn Đình Đình dâng lên một đợt sóng vừa chua lại vừa ngọt, nghĩ đến tận đâu mất rồi…
Lúc này đã hơn tám giờ tối, Tần Tống cuối cùng cũng tan sở, đến bệnh viện đón Hàn Đình Đình, bốn người nhà họ ngồi nói chuyện một lúc. Trương Phác Ngọc thấy Tần Tống chưa ăn tối, luôn miệng thúc giục đôi vợ chồng trẻ mau về nhà ăn cơm. ©STENT: http://www.luv-ebook.com
Trên đường về, lúc gặp đèn đỏ, Tần Tống cúi đầu tựa vào vô lăng, Hàn Đình Đình ngồi cạnh thấy thế quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm à?”
Tần Tống nghiêng đầu hướng về phía cô, kéo dài giọng “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhìn Đình Đình, trong mắt đầy ý cười.
“Vậy… vậy mau về thôi! Tôi có làm đồ ngon cho anh rồi.” Hàn Đình Đình không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Tần Tống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Tần Tống bật cười: “Thế thôi à?”
“… Thế thôi!” Giọng Hàn Đình Đình yếu ớt, gương mặt càng cúi xuống thấp hơn. Tần Tống thấy vậy rất thích thú, vươn tay vô thức véo má Đình Đình. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, cô khẽ “A” lên một tiếng khiến anh tỉnh người vội thu tay về.
Đèn đỏ đã qua được mấy giây, những chiếc xe đằng sau bóp còi inh ỏi, có người đang vội về nhà còn thò đầu ra khỏi cửa kính xe mắng mỏ, Tần Tống cũng chẳng thèm so đo, tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tốt.
***
Về đến nhà, Tần Tống kéo Hàn Đình Đình lại “chuyện phiếm.”
“Anh vẫn chưa ăn tối mà, sắp chín giờ rồi.” Hàn Đình Đình lo lắng: “A Tống, dạo này anh ngày càng vất vả rồi!”
Trước giờ cô nói chuyện lúc nào cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng như vậy, nhưng lúc này Tần Tống nghe mấy lời ấy lại thấy rất vui tai, liền vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế sô-pha: “Năm phút! Chỉ năm phút thôi! Tôi làm ảo thuật cho em xem!”
Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói chỉ mất năm phút nên cũng thuận theo anh. Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha, Đình Đình thấy Tần Tống lôi từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền bạch kim đẹp đẽ, móc vào ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt cô.
“Nhìn cho kỹ nhé!” Giữa hai hàng lông mày Tần Tống vừa có nét căng thẳng lại xen lẫn chút diệu kỳ khó đoán. Tay trái anh nãy giờ đút trong túi quần lúc này bỗng chụm lại thành nắm từ từ vươn ra đặt lên phần đầu sợi dây chuyền, sau đó anh nhướng mày nhìn Hàn Đình Đình đang tập trung tinh thần. Anh nín thở, khẽ mỉm cười rồi đổi động tác tay, các ngón tay từ từ hé mở…
Phụt!
Trong nháy mắt, đèn điện đều tắt ngóm.
Vào khoảnh khắc cuối cùng còn ánh điện, ngón tay Tần Tống đang dần hé mở, Hàn Đình Đình chỉ kịp nhìn thấy trong lòng bàn tay anh lấp loáng ánh sáng bạc, tiếp đó, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cô mở to mắt há hốc mồm ngơ ngác hồi lâu, chậm chạp vỗ tay, nói ngắt quãng: “Thật… lợi hại quá!”
Trong bóng đêm, Tần Tống lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
Một lúc lâu sau…
“A Tống… Việc này… Anh biến cho điện sáng lại đi! Tôi phải làm bữa tối rồi.”
“A Tống!”
“A Tống!”
“Không phải do tôi biến.” Người nào đó phát khùng: “Mất – điện – rồi!”
Phụt… Hàn Đình Đình ráng hết sức phát huy sự lương thiện và khả năng tự kiềm chế bẩm sinh, cố cắn chặt răng cố nén tiếng cười.
“A Tống… Cẩn thận chút đi!”
“Em đừng động đậy! Vịn cho chắc vào!”
“… Ừm… Anh chậm chút!”
Hàn Đình Đình một tay ôm lấy… khụ khụ, đèn pin, tay kia vịn vào… khụ khụ, cái thang: “A Tống, hay là đợi ngày mai thợ đến sửa đi!”
“Không được!” Tần Tống kiểm tra đường dây điện, dứt khoát cự tuyệt: “Tôi vẫn chưa làm ảo thuật xong.”
Ánh đèn pin chiếu vào tủ điện, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, thần sắc nhu hòa kỳ lạ. Hàn Đình Đình vịn thang nhìn lên thấy Tần Tống hơi rướn người ngẩng mặt, vẻ chăm chú ấy khiến cô có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dường như cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng đã được trông thấy.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô luôn mong muốn có một người ở bên cạnh, đối xử tốt với cô, những lúc tối trời sẽ nắm lấy tay cô, những ngày giông bão sẽ ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hơn Phốc Phốc và dịu dàng hơn cả bố cô.
Trước đây cô luôn cho rằng người ấy chính là người mà cô cần, là người sẽ làm những việc đó vì cô. Nhưng từ đầu chí cuối, lẽ sống của người ấy đều không phải là cô. Ngoài những phút giây ngọt ngào hiếm hoi ra, vây quanh cô luôn là những nỗi đau đớn đến mức nhức nhối. Đến giờ phút này đây, khi lặng lẽ và yên bình ngắm nhìn Tần Tống, bỗng có một thanh âm vang vọng trong tim cô, lần này nhất định là không sai, lần này cô đã tìm đúng người!
Tia sáng từ chiếc đèn pin từ từ hạ xuống, Tần Tống đang định nhắc Đình Đình giơ cao lên chút nữa, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện ra cô đang mỉm cười đờ đẫn nhìn mình, ánh đèn pin hắt lên những sợi tóc trước trán cô, mềm mại mượt mà khiến người ta không kiềm nổi ý muốn được vuốt ve…
Tần Tống miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng anh run rẩy như cậu thanh niên ở tuổi mới lớn, vươn tay đẩy công tắc lên, trong phòng lập tức sáng bừng. Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định tụt xuống thang thì nghe “bùm” một tiếng rất lớn, tiếp đó là một chùm tia lửa vọt ra, căn phòng lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Âm thanh đó quả thực quá đáng sợ, Hàn Đình Đình giật mình rụt tay lại, kêu lên một tiếng. Tần Tống theo phản xạ đưa tay lên che mặt. Cái thang mất thăng bằng, đổ ập về phía Đình Đình.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Tần Tống “thân thủ phi phàm” vội vã duỗi chân nhảy xuống, vòng tay ôm lấy bóng đen bé nhỏ ấy vào lòng. Chỉ có điều động tác của anh quá mạnh mẽ nên không tránh khỏi “tiếp xúc thân mật” với nền nhà. Phía sau anh là bậc tam cấp dẫn ra phòng khách, để bảo vệ cho cái gáy của người đang nằm gọn trong lòng mình, khi tiếp đất, tay trái của anh gọn gàng dứt khoát vòng ra sau làm tấm lót.
“Tần Tống!” Anh nặng nề ngã xuống, âm thanh đáng sợ cùng lúc vang lên, Hàn Đình Đình ngã vào ngực Tần Tống, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Không sao…” Tần Tống nghiến răng nén đau trả lời Đình Đình, nhưng anh đã đau đến mức giọng nói cũng trở nên méo mó: “Em có bị đau ở đâu không?”
“Tôi không sao.” Hàn Đình Đình sờ nắn khắp người Tần Tống: “Anh bị va vào chỗ nào?”
“Á… đừng động đậy!” Tay phải đang quấn quanh eo cô siết lại, chuyển dịch lên phía trên túm lấy cánh tay trái của cô, cố định thân trên của Đình Đình: “Chắc tay trái của tôi bị gãy rồi… Em ngồi dậy cẩn thận, đừng chạm vào tôi, đi gọi xe cứu thương đi!”
***
Đêm đã khuya, có người nào đó được xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện, chụp phim bó bột rồi phải nằm viện quan sát, trong khi một người khác lại thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm mát-xa tại gia, nhắm mắt nghe nhạc, ngón tay thon dài thong thả gõ nhịp…
“Bố ơi!” Dung Nham đang ngâm mình trong bồn tắm thơm ngát, hưởng thụ âm nhạc du dương, bỗng công chúa nhỏ nhà anh tung tăng chạy tới.
“Ừ! Bảo bối, sao muộn thế này rồi mà con còn chưa đi ngủ?”
“Con không buồn ngủ.” Dung Đậu Đậu hiên ngang đáp lời: “Bố, có điện thoại. Là chú Lục gọi đến ạ.”
“Bố đang tắm, đưa cho mẹ con nghe đi!” Dung Nham tựa đầu vào chồng khăn tắm dày cộm bên thành bồn, khép hờ đôi mắt đào hoa, lười biếng nói.
“Mẹ đã nghe rồi ạ. Mẹ cười đến đau cả bụng, đến giờ vẫn còn đang lăn lộn trên giường.” Dung Đậu Đậu nghiêng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe.
“Í! Mau đưa cho bố nào, bảo bối!” Vừa thấy có chuyện hài để nghe, Dung Nham lập tức tích cực hẳn.
Dung Đậu Đậu cười tít mắt đưa điện thoại cho bố, rồi tiện tay hớt một vốc bong bong xà phòng xoa lên mặt Dung Nham. Trò đùa đã thành công, cô bé cười “Ha ha” rồi chạy mất.
Dung Nham cười cười xoa mặt, đưa điện thoại lên nghe, vừa mới “Ừm” một tiếng đã thấy trong tiếng ầm ĩ huyên náo ở đầu dây bên kia có tiếng gào thét kinh thiên động địa, cuồn cuộn như tiếng sấm vọng về: “Đồ đểu! Trả xe lại cho tôi!”
Tõm… Chiếc điện thoại xa xỉ có mức giá “đắt cắt cổ” của người nào đó đã “được” ngâm mình trong bồn nước đầy xà phòng tắm cùng chủ nhân của nó.
***
Tần Uẩn phải nằm viện một tháng, để Trương Phác Ngọc ở nhà một mình ông thấy không yên tâm, liền bảo Tần Tống đón mẹ về ở cùng. Tối ấy khi từ bệnh viện về, Tần Tống nói ngắn gọn với Hàn Đình Đình về việc này.
Đình Đình thoáng sững sờ: “Ở đây sao?”
Tần Tống đang xem văn bản, chẳng thèm ngẩng đầu lên, thờ ơ đáp lại một tiếng “Ừm”.
“Vậy… vậy… vậy… vậy hai chúng ta sẽ phải ở chung một phòng ư?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.
Tần Tống ngẩng đầu lên khỏi những biểu đồ báo cáo rối rắm, nhìn Đình Đình mất kiên nhẫn: “Cô tưởng tôi muốn lắm à?”
Hàn Đình Đình nghe vậy không dám nói tiếp, sợ lại chọc giận anh.
Từ cái hôm ở bệnh viện Tần Tống uống say rồi hỏi cô có muốn thử ở bên cạnh anh không, Tần Tống không hề thân thiện với cô thêm chút nào nữa. Trước đây, khi hai người ở nhà, lúc nào anh cũng trêu chọc cô, sai cô làm việc này việc nọ… Nhưng ít nhất lúc đó anh có nói có cười, chứ không như bây giờ, Tần Tống thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô, nếu không phải việc cần thiết thì anh cũng cực kỳ hiếm khi nói chuyện với cô.
Hàn Đình Đình cảm thấy rất phiền muộn.
Trương Phác Ngọc thì lại thấy rất vui, tám chuyện với Hàn Đình Đình mãi không thôi, buổi tối còn đòi ngủ chung giường với cô. Nhưng Tần Tống dứt khoát cự tuyệt: “Cô ấy phải ngủ với con!”
Trương Phác Ngọc nghe vậy lập tức nước mắt lưng tròng, kéo mép áo của con trai nhõng nhẽo: “Nhưng một mình mẹ ngủ không được.”
“Đây, thứ này cho mẹ, nó sẽ ngủ cùng mẹ!” Tần Tống giật Phốc Phốc từ trong tay Hàn Đình Đình đưa cho Trương Phác Ngọc, giới thiệu người bạn mới với mẹ: “Nó tên là Phốc Phốc.”
Trương Phác Ngọc ghét bỏ đẩy con gấu Teddy cũ kỹ chỉ mang độc chiếc áo len màu xanh ra: “Xấu hoắc à! Mẹ chẳng thèm!”
Hàn Đình Đình âm thầm quay mặt đi, ôm Phốc Phốc co người lại bên cạnh Tần Tống. Thế là trước ánh mắt đáng thương của mẹ mình, Tần Tống đắc ý xách cô bỏ lên phòng.Về đến phòng, Tần Tống nhất thời quên không thu hồi lại nét mặt hòa hoãn, thấy Hàn Đình Đình cười nịnh với mình, anh bĩu môi, giận dỗi nói: “Cô vui cái nỗi gì hả? Tôi thấy cô ngốc nghếch như vậy, sợ cô bị mẹ tôi hỏi han rồi để lộ ra sơ hở thôi! Cô tưởng tôi muốn ngủ với cô lắm đấy à?”
Hàn Đình Đình vỗ vỗ má, vẫn cười tít mắt. Tần Tống để ý đến cô rồi, dù có hung hăng dữ dằn đi chăng nữa thì cô cũng cảm thấy rất vui.
Tần Tống thấy thế nguýt “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, vung tay ném cô lên giường rồi vác xác đi tắm rửa ngủ nghê.
Ngủ ấy mà… Dĩ nhiên là rất không thoải mái rồi.
Hai người vai kề vai cùng nằm trong một cái chăn, người nào người nấy hai tay khoanh trước ngực, duỗi thẳng người một cách chuẩn mực, ngay ngắn. Rõ ràng đêm khuya rất trầm lắng, rất yên ắng, thế mà chẳng ai ngủ được.
Con tim đã chẳng chịu nghe theo sự khống chế của bản thân, cứ nhảy nhót không ngừng theo hơi thở của đối phương, Tần Tống hít thở gấp gáp thì nhịp tim của Đình Đình cũng theo đó gia tốc càng nhanh. Không bao lâu sau, cả hai đều cảm thấy khó thở, một người khẽ nghiêng người quay về phía khác, người còn lại co người ngồi bật dậy.
“Hàn Đình Đình!” Trong bóng đêm dày đặc, Tần Tống trầm giọng: “Vứt ngay cái con gấu rụng lông ấy đi cho tôi!” Mũi Tần Tống bị dị ứng, vô cùng ngứa ngáy.
Cõi mộng vốn đang diễm lệ bỗng chốc nổ “bụp bụp” như bong bóng xà phòng, Hàn Đình Đình lúng búng áp chế lại, nhỏ giọng kháng nghị: “Phốc Phốc không rụng lông mà… Tôi quen ôm nó ngủ rồi.”
“Cái thứ gấu bông trụi hết cả lông đó thì có gì hay ho cơ chứ?” Tần Tống nổi khùng, một nhúm giẻ rách mà cô còn may áo quần cho nó, ôm nó mỗi ngày, thậm chí còn đối xử với nó tốt hơn cả với anh nữa!
Hàn Đình Đình ngồi bật dậy: “Tôi biết anh giận tôi nhưng anh đừng trút giận lên Phốc Phốc nữa có được không?”
Tần Tống “Hừ” lạnh một tiếng, trong bụng thầm nghĩ: Thì ra là cô cũng biết là tôi đang giận cô cơ đấy!
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi… Tần Tống, chúng ta ở cùng nhau đã lâu như vậy, mặc dù có đôi lúc anh rất vô lý, nhưng anh đối xử với tôi rất tốt, cả với bố mẹ tôi cũng thế, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích anh!” Cô ngừng lại một lát, phần còn lại, cô cần một chút… không đúng, phải là rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp được.
Tần Tống nghe đến đoạn này, trong lòng dâng đầy nước mắt, thân là một động vật giống đực khỏe mạnh nam tính, anh tuấn hào sảng, mê hoặc bao người, đời anh chỉ mới thật lòng bày tỏ tình cảm có hai lần, nhưng cả hai lần đều bị từ chối, hơn nữa lần nào cũng nhận được một tấm “thẻ người tốt” …
“Đừng nói nữa!” Từng từ từng chữ đầy phiền muộn chặn đứng những lời mà cô đang định nói tiếp: “Hôm đó tôi uống say, những lời đó đều là rượu nói hết, cô đừng có mà cho là thật!”
Lần này tới phiên Hàn Đình Đình sững người, cô vẫn chưa nói xong… Cũng còn may, vẫn chưa nói hết…
“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ đây!” Tần Tống mặc xác việc Phốc Phốc có rụng lông hay không, oanh liệt ngả người ra sau, kéo chăn lên trùm kín đầu rồi nhắm chặt mắt.
Bi thương quá đi mất! Con tim đang rỉ máu… Người nào đó cắn xé mép chăn… Hu hu hu…
***
Lương Thị, trước buổi họp sáng.
Đại boss và Lý Vi Nhiên vẫn chưa đến, ba người còn lại đang ăn sáng, Tần Tống thì nghiêm túc vùi đầu vào một đống giấy tờ, Kỷ Nam quan sát Tần Tống hồi lâu, cắn một miếng dứa, nói: “Tiểu Lục… sắc mặt không tốt.”
Dung Nham liếc Tần Tống một cái, rất bình thản: “Tân hôn vui vẻ đều vậy đó mà!”
Trần Ngộ Bạch đặt cốc cà phê xuống, đẩy gọng kính trắng, tiếp lời: “Anh có chắc cậu ấy đã được “ăn no” rồi hay không?”
“Không!” Dung Nham giở tờ báo trong tay ra: “Anh cho rằng cậu ấy chưa ăn được, đói đến phát điên lên rồi!”
Ba người rất ăn ý quay ra nhìn nhau cười.
Tần Tống thấy vậy ném cây bút đang cầm trong tay, mất kiên nhẫn quát: “Mới sáng sớm mà đã muốn gây sự đấy à?”
Trần Ngộ Bạch phẩy tay tỏ vẻ “không vấn đề”, Kỷ Nam bắt đầu bẻ đốt ngón tay răng rắc… Dung Nham thì ân cần xoa dịu bầu không khí, kéo Tần Tống vào phòng trong tâm sự…
Mấy người họ trước giờ vốn hành động thành một thể thống nhất, chuyện của Tần Tống và Hàn Đình Đình, Dung Nham cũng biết ít nhiều. Tần Tống có ý “thỉnh kinh”, anh bất chấp thể diện, kể lại một lượt quá trình tỏ tình rồi được phát “thẻ người tốt” của mình…
Nói đến phụ nữ thì còn ai rành rẽ hơn Nhị thiếu phong lưu từng trải cơ chứ? Vừa biết “phim giả tình thật”, Dung Nham lập tức nghiêm chỉnh lại, xoa xoa cằm rồi chìm trong suy tư.
“Anh nói xem rốt cuộc nên làm thế nào?” Tần Tống nôn nóng “thỉnh giáo”.
Dung Nham vẫn giữ nguyên nụ cười, chiếc cằm đẹp đẽ hất lên nhắm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Tần Tống. Anh đã thèm muốn chiếc đồng hồ này từ lâu lắm rồi, không biết là mẫu mới của nhãn hiệu danh tiếng nào, anh thậm chí đã nghiên cứu tỉ mỉ mà vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Thấy tên Tiểu Lục phù phiếm hôm nào cũng đeo mãi không rời, anh lại càng tò mò hơn.
Tần Tống thấy thế liền biểu hiện nhỏ mọn bất thường, che cái đồng hồ lại, đáp: “Cái này không được! Đổi cái khác đi!”
“Đắt vậy sao?” Dung Nham nhướng mày: “Đắt hơn chiếc ô tô cậu mới tậu à?”
“Xe cho anh đấy!” Tần Tống dứt khoát: “Mau xuất chiêu giùm tôi đi!”
Dung Nham híp đôi mắt đào hoa phong lưu lại, bắt đầu cười âm hiểm…
“Cái này… cái này! Mau chọn đi! Cái đó, cái đó cũng thích nữa! Hai cái! À, ba cái đi!” Trương Phác Ngọc vỗ tay thích thú, càn quét hơn nửa cửa hàng rồi quay sang hỏi con dâu: “Đình Đình! Chúng ta đã đủ điều kiện miễn phí vận chuyển chưa?”
“…” Hàn Đình Đình phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, nhấp chuột chọn mua một loạt đồ: “Mẹ à, đã vượt xa điều kiện rồi, chỉ hai trăm tệ là đã được miễn phí vận chuyển rồi ạ.”
“A! Ưu đãi tốt quá!” Trương Phác Ngọc lần đầu tiên tiếp xúc với việc mua đồ qua mạng, không chỉ phấn khích mà còn vô cùng phấn khích!
Hàn Đình Đình im lặng. Vì bảy tệ chuyển phát nhanh mà mua một đống đồ hơn một nghìn tệ… Cô biết nói gì bây giờ? “Chúng ta mua thêm bộ đồ ngủ cho A Tống đi!” Trương Phác Ngọc vẫn đang thích thú xem lướt qua các mặt hàng: “Mua màu gì thì đẹp nhỉ? Đình Đình, con thấy A Tống mặc bộ nào đẹp?”
“…” Hàn Đình Đình di chuột đến một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu hồng trung tính: “Cái này thế nào ạ?”
“Màu hồng đó!” Trương Phác Ngọc ngạc nhiên nhìn cô: “A Tống mặc màu này… Liệu nó có chịu mặc không?”
Hàn Đình Đình thành khẩn gật đầu.
Trương Phác Ngọc càng cảm thấy kỳ lạ, bà nhớ từ bé Tần Tống đã rất ghét mấy màu hồng hồng trắng trắng nhợt nhạt này cơ mà? Giấu bà lén lút thích màu hồng từ khi nào vậy?
“Đinh đoong…” Chuông cửa đột ngột ngân vang, cô phụ bếp mà Trương Phác Ngọc đưa từ nhà mình sang nhanh chóng chạy ra mở cửa, lát sau ôm một bó hoa hồng rất lớn vào, những cánh hồng xinh xắn nở rộ, đẹp đến rung động lòng người.
Trương Phác Ngọc e thẹn, định vươn tay ra lấy: “Là của tôi hả?”
Cô phụ bếp cũng cười, lắc lắc đầu: “Là thiếu gia sai người tặng thiếu phu nhân ạ. Còn có tấm thiệp nữa. Thiếu phu nhân, đây ạ…”
“…” Hàn Đình Đình nhận lấy trước ánh mắt ai oán của Trương Phác Ngọc, trong đầu cô phủ một lớp sương mù, khẽ mở tấm bưu thiếp ra, chỉ thấy trên nền giấy trắng nhã nhặn hiện lên nét chữ ngang tàng đích thị là của Tần Tống: “Tám giờ, bữa tối.”
Nét cuối cùng của từ “bữa tối” cong lên một cách đáng ngờ, vụng về vẽ nên một hình trái tim.
“Nó viết gì đấy?” Trương Phác Ngọc mặc dù rất ghen tị, nhưng lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Hàn Đình Đình đưa bốn chữ này cho mẹ xem, lúng túng hỏi: “Mẹ à, có phải ý anh ấy là bảo chúng ta đợi anh ấy tám giờ về dùng cơm tối không?”
Con ngươi Trương Phác Ngọc đảo qua đảo lại, bà cười xảo trá, nghiêm túc gật đầu: “Đình Đình, tối nay con làm cho A Tống món gì ngon ngon đi! Con xem, nó đã tặng con bó hoa đẹp thế này cơ mà!”
“… Dạ!” Hàn Đình Đình tưởng thật, khẽ đáp: “Vậy lát nữa con đi mua ít thức ăn.”
***
Thế là bảy giờ rưỡi, tài xế của Tần Tống đến nhà đón người, chỉ thấy nữ nhân vật chính của buổi tối hôm nay tóc để xõa tự nhiên, mặc áo T-shirt và quần thể thao, đi đôi dép lê, người đầy dầu mỡ chạy ra mở cửa.
Tài xế sững người.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, nam chính gọi đến, tài xế nghe xong vội vàng đưa cho nữ chính tiếp chuyện.
Hàn Đình Đình nhận lấy, nghe thấy Tần Tống “A lô” một tiếng rất khác thường, thanh âm ấy dường như đang ra sức nén lại thứ gì, lại như đang gấp gáp muốn thổ lộ điều gì đó.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Anh tiếp tục thanh điệu kỳ lạ đó: “… Tôi đang đợi em.”
“Chuẩn bị xong cả rồi! Tôi cũng đang đợi anh.” Hàn Đình Đình ngạc nhiên: “Anh đang ở đâu thế?”
Lần này thì giọng nói của Tần Tống cũng khôi phục lại vẻ bình thường: “Em không nhận được hoa và thiệp sao?”
“Nhận được rồi, vì thế tôi đã làm xong bữa tối, đợi anh tám giờ về rồi cả nhà cùng ăn.” Hàn Đình Đình nhanh nhảu trả lời.
“…” Tần Tống bắt đầu nghiến răng: “Hàn Đình Đình! Cô đợi đó cho tôi!”
Tài xế lập tức quay về, Hàn Đình Đình đầu óc u mê trở lại phòng, hỏi Trương Phác Ngọc lúc này đang đứng trong bếp vui vẻ nếm canh: “Mẹ ơi, hình như A Tống không vui.”
Trương Phác Ngọc cắn một miếng hải sâm ninh mềm, ậm ừ một cách qua quýt. Trước nồi đồ ăn ngon lành, phản bội được nàng dâu ngây ngô đơn thuần của mình, bà cười rất sung sướng.
***
Một lát sau Tần Tống trở về, vừa bước vào cửa nhà mặt anh đã đen sì, trước mặt mẹ mình chẳng thèm nể nang gì mà xách “bánh bao nhỏ quê mùa” đi thẳng vào phòng.
“Cô dám cho tôi leo cây à?” Lửa giận trong anh bốc lên ngùn ngụt. Từ bảy giờ tối anh đã đợi ở nhà hàng, vừa nãy nói chuyện điện thoại với cô xong giám đốc còn hỏi mấy giờ thì đưa thức ăn lên, anh chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ đi luôn một mạch. Thật là mất mặt thôi rồi!
“Tôi không biết anh đợi tôi ở bên ngoài…”
“Trong thiệp có viết rõ ràng rồi đấy thôi!” Tần Tống phẫn nộ tới mức mắt tóe lửa.
Hàn Đình Đình càng nhỏ giọng trả lời: “Anh chỉ viết tám giờ, bữa tối… Tôi cứ tưởng ý anh là tám giờ sẽ về dùng bữa tối…”
“Cô… Cô có thể ngốc thêm được nữa không? Tần Tống tức giận đến mức bàn tay đang tóm lấy cô không ngừng run rẩy: “Tức chết mất!”
Hàn Đình Đình sợ sệt nhìn anh, không biết nên nói gì. Bao năm nay, nếu bố cô hoặc Từ Từ lên cơn giận kiểu này, chỉ cần cô né qua tránh lại không đả động tới thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu là mẹ cô và người đó, thì bất luận là chuyện gì cũng không bao giờ nổi nóng với cô. Người cứ động tới đâu là bị cô chọc giận tới đó như Tần Tống, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Có người vì mình mà nổi giận hoặc tâm trạng không tốt thật sự là một việc khiến người ta cảm thấy nặng nề, đặc biệt là với một người nhút nhát như Hàn Đình Đình. Vì thế cô rất sợ, rất sợ Tần Tống không vui, nhưng anh lại luôn vì cô mà chẳng mấy khi vui vẻ. Sống bên anh, lúc nào Đình Đình cũng phải cẩn thận, dè dặt, đắn đo suy nghĩ.
Cô không nói gì, vẻ mặt dường như không muốn đôi co với anh thêm nữa. Ban đầu Tần Tống chỉ cảm thấy phải nén giận, hồi sau lại bị ánh mắt xa cách muôn nghìn trùng của Đình Đình nhìn cho đến nỗi uất ức trào dâng. Bây giờ một mình anh gánh vác hai đâu Lương Thị – Tần Thị, vừa bận bịu các dự án đầu tư cho hai nhà, vừa phải đối phó với đám người khó chơi ở Tần gia, đêm ngày phải hao tổn biết bao nhiêu là tâm trí. Để sắp xếp cuộc hẹn với cô mà hôm nay ngay cả thời gian ăn trưa anh cũng phải làm việc. Anh không mong chỉ trong một đêm cô có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng chí ít cũng phải có chút cảm động chứ!
Aaaaa, tên khốn khiếp Dung Nhị! Cái gì mà lãng mạn đẹp đẽ cơ chứ? Cái gì mà bách phát bách trúng hả? Cái gì mà chỉ cần là phụ nữ thì sẽ không kháng cự nổi? Anh trả xe, trả xe lại cho tôi! Đồ lừa đảo! Aaaaa…
***
Tần Tống khóe môi rũ xuống, gương mặt âm u bước ra ngoài, theo sau là gương mặt hoảng loạn vô tội của Hàn Đình Đình, Trương Phác Ngọc nãy giờ đứng tựa cửa nghe lỏm suýt chút nữa bị bắt quả tang, cuống cuồng rút về phòng khách, nhảy lên ghế sô-pha vơ lấy laptop giả vờ giả vịt như đang lướt web.
Tần Tống mặt mũi ủ ê bước qua, hướng phía cầu thang đi lên tầng, bỗng đột ngột dừng bước, xoay người lại, bộ dạng không thể tin nổi: “Mẹ… mẹ đang lên mạng đấy à?”
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cười tít mắt chỉ vào Hàn Đình Đình: “Đình Đình dạy mẹ đó, chiều nay hai mẹ con mua quá trời thứ qua mạng luôn! Mua cả cho con nữa đó!”
Tần Tống kinh ngạc sững sờ, lập tức chuyển hướng nhìn sang Hàn Đình Đình: “Đường dây mạng nhà ta sửa rồi à?”
Hàn Đình Đình không quay ra nhìn anh, lặng lẽ gật đầu.
Trương Phác Ngọc vội vàng tranh công: “Là mẹ gọi người đến đấy. Chỉ cần sửa một chút là được mà.”
“…” Tần Tống phút chốc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo dần đều. Thôi xong! Lần này thì bị bại lộ thật rồi!
“Phải rồi, A Tống!” Trương Phác Ngọc nở nụ cười: “Nhân lúc bố con nằm viện kiểm tra, mẹ định sửa sang lại nhà. Phòng của con mẹ đã đặt giấy dán tường màu hồng rồi đó. Nhưng mà con thích màu hồng từ bao giờ thế? Từ sau khi kết hôn à?”
Trái tim Tần Tống vốn đang hoang vu ảm đạm, đúng lúc này một cơn gió Bắc bỗng lạnh lùng thổi tới, càng tăng thêm nỗi bi thương trong lòng anh… Những ngày tháng sau này không thể sống yên ổn được rồi!
Tần Tống chẳng nói chẳng rằng, vật vờ như như một hồn ma ai oán lượn lên tầng. Trương Phác Ngọc lập tức vẫy nàng dâu đến hỏi: “Hai đưa cãi nhau hả?”
Hàn Đình Đình cười gượng, xua xua tay: “… Không có gì ạ.”
“Bởi vì con không đi hẹn hò hả?”
“Con… con không biết ý anh ấy là hẹn tám giờ ra ngoài ăn cơm.” Hàn Đình Đình cúi thấp đầu.
“A… Tại mẹ không tốt! Mẹ đoán được rồi nhưng lại cố tình không nói cho con.” Trương Phác Ngọc cảm thấy có chút áy náy: “Ai bảo nó tặng hoa cho con, còn hẹn mỗi mình con ra ngoài ăn tối, mẹ ghen tị chứ bộ…”
“Mẹ à…” Hàn Đình Đình nghẹ lời, an ủi ngược lại: “Không sao đâu, để con giải thích với anh ấy.’
“Ừ!” Trương Phác Ngọc cũng cho là nên như vậy, liền đẩy con dâu đi lên tầng: “Vậy con mau lên dỗ dành nó! Hai đứa ra ngoài ăn tối đi! Tối nay đừng về nữa, cứ lãng mạn bên ngoài một đêm!”
Hàn Đình Đình bị đẩy một mạch lên tầng. Sau khi quyết đoán gõ cửa, Trương Phác Ngọc cũng dứt khoát rút lui, bỏ mặc cô một mình lúng túng bước vào phòng.
Tần Tống đang thay đồ, đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vân chéo, cà vạt cũng đã nới lỏng, vắt hờ trên cổ.
“Cô vào đây làm gì?” Thấy Hàn Đình Đình, Tần Tống khẽ chau mày, dùng ngữ khí kém thân thiện để hỏi.
“Chúng… chúng ta ăn cơm thôi, tôi có làm cánh gà ướp rượu.”
“Không muốn ăn.” Tần Tống xị mặt, kéo ngăn tủ: “Tôi phải đi tắm, cô ra ngoài đi!”
Hàn Đình Đình lấy đồ của Tần Tống ra, xếp gọn gàng rồi đưa cho anh: “Vậy anh tắm xong rồi xuống ăn nhé! Tôi đợi anh.”
Nghe giọng nói nhu mì dịu dàng cất lên ba tiếng “tôi đợi anh”, Tần Tống sững người trong giây lát, hơi xoay mặt liếc nhìn cô.
“Tần Tống… anh đừng giận nữa mà, không phải tôi cố ý không đi.” Hàn Đình Đình khẽ cúi đầu, giọng nói càng nhỏ nhưng cực kỳ dễ nghe: “Bởi vì… bởi vì trước giờ chưa từng có ai tặng hoa hồng cho tôi, cũng chưa từng có ai hẹn tôi như thế, vì vậy tôi không biết anh có ý hẹn tôi tám giờ tối ra ngoài dùng bữa. Tôi cứ tưởng anh tám giờ về nhà ăn tối nên mới chuẩn bị cơm canh sẵn sàng đợi anh về.”
Cô trước giờ bất kể là nói hay làm gì cũng đều rất nghiêm túc chân thành, đặc biệt là lúc giải thích với Tần Tống như thế này.
Tần Tống bỗng nhiên cảm thấy… vô cùng cảm động.
“Khụ…” Anh xoay mặt đi, giả vờ tiếp tục kéo ngăn tủ, hỏi bâng quơ: “Nếu biết thì sao?”
“Nếu biết… tôi sẽ đi.” Cô dường như cũng thoáng đỏ mặt.
Phòng thay đồ bỗng trở nên chật hẹp, không khí không còn lưu thông được nữa, Tần Tống cứ kéo ngăn tủ mãi, như thể sắp vùi luôn đầu vào trong hộc tủ. Hàn Đình Đình đứng yên một chỗ kể từ lúc ban đầu dồn hết dũng khí cho đến tận bây giờ khi sắc hồng đã phủ đầy mặt, cuối cùng cô chỉ còn biết bối rối đỏ mặt cắn chặt răng.
Hai người cực kỳ mất tự nhiên hưởng thụ sự không thoải mái này.
“… Quần áo để ở đây nhé!” Hàn Đình Đình phá vỡ sự im lặng ngột ngạt đó. Trông thấy Tần Tống vùi đầu vào hộc đựng tất, phần gáy để lộ ra ngoài đã đỏ ửng lên, cô thực tình không nhẫn tâm thấy anh tiếp tục chết ngạt trong đó: “Anh đi tắm đi, tôi xuống nhà trước.” Nói xong cô định lập tức chạy ra ngoài.
“À này…” Vào thời điểm mấu chốt, bản chất cầm thú trong Tần Tống cuối cùng cũng trỗi dậy, nhanh chóng nhô đầu ra khỏi đống tất, vội vàng chụp lấy tay cô: “Chúng… chúng ta cùng xuống, tôi đói rồi!”
Tay cô lập tức nóng lên, còn anh ra sức nắm chặt.
Mặt Hàn Đình Đình càng đỏ, mất tự nhiên chuyển hướng nhìn về phía trước. Tần Tống hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra nhẹ nhõm, ngập tràn sung sướng. Đôi tai của “bánh bao nhỏ quê mùa” cũng dần chuyển sang màu hồng.
Tần Tống thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, anh sẽ trở thành “fan cuồng” của màu hồng…
***
Trương Phác Ngọc thấy con trai lượn lên rồi lại lượn xuống, không rõ tình hình thế nào, vội nói: “A Tống, con đừng giận nữa, là mẹ cố ý khiến Đình Đình hiểu lầm, ở nhà làm cơm đợi con về ăn đó! Ai bảo con chỉ tặng hoa cho mỗi vợ thôi!”
“Ừm… Không sao!” Tần Tống dễ chịu một cách lạ thường, thậm chí không trừng mắt với mẹ, trên mặt còn treo thêm một nụ cười hòa nhã: “Mẹ, ngày khác con mua hoa tặng mẹ.”
Trương Phác Ngọc sững sờ, kinh ngạc nhìn con trai bảo bối của bà ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt chỉ dõi theo bóng hình của nàng dâu bảo bối, mỉm cười nhận bát cơm vợ xới cho, hai người còn nhìn nhau tình tứ… Xì xì, tên nhóc này, hèn gì mà lại đi thích màu hồng!
“Đình Đình, Từ Từ nói đã gửi hàng rồi đó!” Trương Phác Ngọc gập laptop lại, đứng dậy: “Nó còn tặng cho chúng ta một món quà nhỏ nữa.”
Tần Tống – yêu –màu – hồng nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm bát canh bất giác run lên. Hàn Đình Đình nhìn anh, đáp bừa một tiếng “Ừm” qua loa, lập tức chuyển chủ đề: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi!”
Trương Phác Ngọc tung tăng chạy tới, cười tít mắt: “Mẹ không ăn ở nhà đâu, mẹ sang bệnh viện ăn với bố con.”
“Vậy để con đi kiếm cái hộp giữ ấm.” Hàn Đình Đình lập tức đứng dậy.
“Mẹ bảo cô phụ bếp làm rồi, con ngồi xuống ăn cơm đi!” Trương Phác Ngọc ấn vai Đình Đình xuống rồi lại vỗ vỗ Tần Tống đang ngồi cạnh: “Con trai, vì con không tặng hoa cho mẹ nên mẹ mới làm càn, xin lỗi con nha! Thời gian còn lại là dành riêng cho hai đứa đấy! Vui vẻ hưởng thụ nhé!”
Nói xong, Trương Phác Ngọc dẫn cô phụ bếp ra ngoài. Trên bàn ăn bỗng chốc im lặng như tờ, gương mặt khó khăn lắm mới chui ra khỏi núi tất bây giờ lại đang muốn vùi vào trong chén cơm.
Hàn Đình Đình cũng cảm thấy không thoải mái. Lúc đầu Tần Tống không vui, cô cũng cảm thấy tâm trạng không tốt, vốn nghĩ gom hết dũng khí giải thích rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình thì tình hình sẽ tốt hơn, nhưng sao bây giờ thậm chí còn lúng túng, bối rối hơn thế này cơ chứ…
“Khụ khụ…” Cuối cùng trước khi chết ngộp, Tần Tống cũng ngẩng đầu lên, anh với cô đang ngồi sát vai bên một phía bàn ăn, vừa hay không cần nhìn cô, chỉ cần nhìn thẳng về phía không khí oi bức trước mặt là được: “Di động của em… là do tôi ném.”
Hàn Đình Đình chậm rãi đặt đũa xuống.
“Tôi thấy tin nhắn của em với Tư Đồ Từ Từ, nhất thời mất kiềm chế nhắn lại một cái tin cho cô ấy… Sợ em phát hiện, trong lúc hốt hoảng tôi đã ném di động đi. Đường dây mạng và điện thoại cũng do tôi phá hỏng.” Anh hơi xoay mặt lại nhìn cô: “Xin lỗi em!”
Hàn Đình Đình lại cười: “Mấy ngày trước tôi đã biết rồi… Di động anh tặng tôi có thể lên mạng, tôi với Từ Từ liên lạc được với nhau rồi.”
Di động có thể lên mạng… Tần Tống sững người, xoay mặt lại cúi đầu ra sức húp canh, không ngừng tự nguyền rủa bản thân hàng trăm hàng ngàn lần.
“Thật ra là do tôi không đúng, tôi không nên tám chuyện với Từ Từ về… anh.” Nghĩ đến nội dung buôn chuyện, Hàn Đình Đình im bặt, mặt đỏ tía tai không thốt nên lời.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Tần Tống không ngừng húp canh, còn Đình Đình thì gương mặt đỏ như bị nung chín, không gian bỗng nhiên cực kỳ im ắng. Tần Tống ho khan một tiếng, hít một hơi phá vỡ sự lúng túng: “Ăn cơm thôi!”
Hàn Đình Đình khẽ “Ừm” một tiếng, không biết nên nói gì, gắp một miếng cánh gà ướp rượu Tần Tống thích ăn nhất cho vào bát của anh: “Anh ăn cái này đi!”
“Bõm!” Đình Đình hơi run tay nên cầm không chặt, miếng cánh gà rơi xuống bát canh của Tần Tống, nước canh bắn tung tóe trên khuôn mặt đẹp trai.
Hàn Đình Đình hốt hoảng đưa khăn giấy cho anh, Tần Tống chỉ nói: “Không sao!” Tay anh cố ý đưa lên che mặt, lại tình cờ nắm phải bàn tay cô, cả hai sững người trong giây lát. Đình Đình hơi rụt tay về, Tần Tống lại vội vàng giữ chặt lấy tay cô.
Vì nhắm chặt mắt không trông thấy Đình Đình nên cảm giác hai bàn tay chạm vào nhau càng trở nên rõ ràng, lòng bàn tay anh mân mê mu bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, anh bất giác nuốt nước miếng, chỉ mong nước canh cứ bắn đầy mặt mãi, tốt nhất là lau mãi không hết, mãi mãi không hết, mãi mãi cũng không khô…
***
Trong buổi họp sáng sớm ngày thứ hai ở Lương Thị, một người nào đó mặt mày đầy thỏa mãn, cười tít mắt lướt qua tất cả mọi người.
Kỷ Nam ngậm một miếng dứa, không tin vào mắt mình, bèn huých Lý Vi Nhiên, lúng búng hỏi: “Nhanh như vậy… đã xơi được rồi sao?”
Lý Vi Nhiên cắn miếng bánh mì nướng, xoay mặt nhìn một lượt, vẻ mặt hoài nghi: “Lại có người sau khi thọ giáo Dung Nhị mà thật sự theo đuổi được con gái nhà lành rồi sao?”
Đại boss với thân phận người từng trải, hết sức quả quyết: “Không thể nào!”
Dung Nham khinh bỉ liếc bọn họ, ngón trỏ của anh xoay xoay chiếc chìa khóa ô tô mới tinh sáng loáng, đôi mắt dài đào hoa híp lại, đắc ý huýt sáo: Sự thật là bằng chứng hùng hồn nhất!
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trắng, trực tiếp chuyển hướng sang đương sự: “Thành công rồi à?”
Tần Tống cau mày: “Đừng ăn nói bộp chộp như thế được không? Mấy người có hiểu tôn trọng là gì không? Hiểu không hả?”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, bưng cốc cà phê đen của anh lên: “Tôi biết ngay mà, hai món hàng buộc lại với nhau, sao có thể trôi chảy được cơ chứ!”
Phốc… Mọi người quay đi, ai bận việc người nấy.
***
Dung Nham kéo Tần Tiểu Lục qua một bên, bất mãn lên giọng: “Thất bại rồi sao?”
Tần Tống gật đầu, nhưng nụ cười đầy vẻ mơ màng mãi không tắt. Dung Nham nhìn cảnh này không lạnh mà run, cốc đầu cho Tần Tống tỉnh lại: “Rốt cuộc là cậu tỏ tình đã thành công hay chưa?”
Tần Tống cười he he: “Chưa… Mà cứ cho là rồi đi!”
Dung Nham chịu không nổi cái vẻ ngu ngơ si tình của Tần Tống, đẩy anh ra, chuẩn bị dứt áo ra đi nhưng bị Tần Tống níu lại, anh khó chịu lên tiếng: “Làm gì đó?”
“He he… Nhị ca! Anh dạy thêm cho em vài chiêu nữa đi!”
Hôm nay Hàn Đình Đình ở bệnh viện suốt cả ngày.
Trương Phác Ngọc cùng Tần Uẩn ở phòng trong nhàn nhã đọc sách chuyện trò, còn Đình Đình ở bên ngoài canh giữ, phụ trách ngăn chặn đám trưởng bối Tần gia hoặc các lãnh đạo cấp cao của Tần Thị tìm đủ mọi cách vượt qua trùng trùng lớp lớp phong tỏa để xông vào phòng bệnh. Những người này đều không dám đắc tội với lớp bảo vệ bên ngoài, vì Đình Đình là con dâu đích tôn, thế nên có cô ở đây, người ngoài không một ai dám tùy tiện xông vào.
Cuối ngày, Tần Uẩn nhìn Hàn Đình Đình mỉm cười hỏi: “Mệt không con?”
Hàn Đình Đình cụp mắt, bộ dạng tội nghiệp thành thực gật đầu: “Chẳng trách A Tống lúc nào cũng mệt mỏi!”
“Bây giờ mệt một chút cũng phải thôi!” Tần Uẩn điềm đạm: “Hồi trước lúc bố dạy dỗ nó, nó chẳng bao giờ nghe lời cả.”
“Anh ấy không thích nghe theo ý kiến của người khác đâu ạ.” Hàn Đình Đình có gì nói nấy.
Tần Uẩn nghe vậy khẽ mỉm cười: “Đúng rồi! Nó từ bé đã được cưng chiều, lúc nào cũng muốn hơn người, lại cao ngạo hống hách, không chịu cúi đầu trước ai cả… Bố luôn thấy đáng tiếc vì ban đầu không biết lựa thời cơ thích hợp mà kìm hãm cái tính kiêu ngạo của nó, về sau… thì đã muộn mất rồi!” Ông hiếm khi nói nhiều thế này: “Kể cũng buồn cười, trong số những người ở bên Tần Tống thì con là người đầu tiên có cùng ý kiến với bố. Bọn họ đều quá nuông chiều nó, Phác Ngọc lúc nào cũng gây sự với bố.”
Hàn Đình Đình nghe vậy tủm tỉm cười. Bố chồng cô đối với mẹ chồng thực tình tốt không để đâu cho hết, ngay cả việc dạy dỗ con cũng chẳng dám làm trái ý vợ, cho dù bản thân có suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa. Sau này, nếu cô và Tần Tống có con… Khụ khụ, trong lòng Hàn Đình Đình dâng lên một đợt sóng vừa chua lại vừa ngọt, nghĩ đến tận đâu mất rồi…
Lúc này đã hơn tám giờ tối, Tần Tống cuối cùng cũng tan sở, đến bệnh viện đón Hàn Đình Đình, bốn người nhà họ ngồi nói chuyện một lúc. Trương Phác Ngọc thấy Tần Tống chưa ăn tối, luôn miệng thúc giục đôi vợ chồng trẻ mau về nhà ăn cơm. ©STENT: http://www.luv-ebook.com
Trên đường về, lúc gặp đèn đỏ, Tần Tống cúi đầu tựa vào vô lăng, Hàn Đình Đình ngồi cạnh thấy thế quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm à?”
Tần Tống nghiêng đầu hướng về phía cô, kéo dài giọng “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhìn Đình Đình, trong mắt đầy ý cười.
“Vậy… vậy mau về thôi! Tôi có làm đồ ngon cho anh rồi.” Hàn Đình Đình không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Tần Tống, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Tần Tống bật cười: “Thế thôi à?”
“… Thế thôi!” Giọng Hàn Đình Đình yếu ớt, gương mặt càng cúi xuống thấp hơn. Tần Tống thấy vậy rất thích thú, vươn tay vô thức véo má Đình Đình. Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, cô khẽ “A” lên một tiếng khiến anh tỉnh người vội thu tay về.
Đèn đỏ đã qua được mấy giây, những chiếc xe đằng sau bóp còi inh ỏi, có người đang vội về nhà còn thò đầu ra khỏi cửa kính xe mắng mỏ, Tần Tống cũng chẳng thèm so đo, tâm trạng anh lúc này đang cực kỳ tốt.
***
Về đến nhà, Tần Tống kéo Hàn Đình Đình lại “chuyện phiếm.”
“Anh vẫn chưa ăn tối mà, sắp chín giờ rồi.” Hàn Đình Đình lo lắng: “A Tống, dạo này anh ngày càng vất vả rồi!”
Trước giờ cô nói chuyện lúc nào cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng như vậy, nhưng lúc này Tần Tống nghe mấy lời ấy lại thấy rất vui tai, liền vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế sô-pha: “Năm phút! Chỉ năm phút thôi! Tôi làm ảo thuật cho em xem!”
Hàn Đình Đình nghe Tần Tống nói chỉ mất năm phút nên cũng thuận theo anh. Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế sô-pha, Đình Đình thấy Tần Tống lôi từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền bạch kim đẹp đẽ, móc vào ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt cô.
“Nhìn cho kỹ nhé!” Giữa hai hàng lông mày Tần Tống vừa có nét căng thẳng lại xen lẫn chút diệu kỳ khó đoán. Tay trái anh nãy giờ đút trong túi quần lúc này bỗng chụm lại thành nắm từ từ vươn ra đặt lên phần đầu sợi dây chuyền, sau đó anh nhướng mày nhìn Hàn Đình Đình đang tập trung tinh thần. Anh nín thở, khẽ mỉm cười rồi đổi động tác tay, các ngón tay từ từ hé mở…
Phụt!
Trong nháy mắt, đèn điện đều tắt ngóm.
Vào khoảnh khắc cuối cùng còn ánh điện, ngón tay Tần Tống đang dần hé mở, Hàn Đình Đình chỉ kịp nhìn thấy trong lòng bàn tay anh lấp loáng ánh sáng bạc, tiếp đó, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cô mở to mắt há hốc mồm ngơ ngác hồi lâu, chậm chạp vỗ tay, nói ngắt quãng: “Thật… lợi hại quá!”
Trong bóng đêm, Tần Tống lặng thinh chẳng nói chẳng rằng.
Một lúc lâu sau…
“A Tống… Việc này… Anh biến cho điện sáng lại đi! Tôi phải làm bữa tối rồi.”
“A Tống!”
“A Tống!”
“Không phải do tôi biến.” Người nào đó phát khùng: “Mất – điện – rồi!”
Phụt… Hàn Đình Đình ráng hết sức phát huy sự lương thiện và khả năng tự kiềm chế bẩm sinh, cố cắn chặt răng cố nén tiếng cười.
“A Tống… Cẩn thận chút đi!”
“Em đừng động đậy! Vịn cho chắc vào!”
“… Ừm… Anh chậm chút!”
Hàn Đình Đình một tay ôm lấy… khụ khụ, đèn pin, tay kia vịn vào… khụ khụ, cái thang: “A Tống, hay là đợi ngày mai thợ đến sửa đi!”
“Không được!” Tần Tống kiểm tra đường dây điện, dứt khoát cự tuyệt: “Tôi vẫn chưa làm ảo thuật xong.”
Ánh đèn pin chiếu vào tủ điện, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, thần sắc nhu hòa kỳ lạ. Hàn Đình Đình vịn thang nhìn lên thấy Tần Tống hơi rướn người ngẩng mặt, vẻ chăm chú ấy khiến cô có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, dường như cô đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng đã được trông thấy.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô luôn mong muốn có một người ở bên cạnh, đối xử tốt với cô, những lúc tối trời sẽ nắm lấy tay cô, những ngày giông bão sẽ ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hơn Phốc Phốc và dịu dàng hơn cả bố cô.
Trước đây cô luôn cho rằng người ấy chính là người mà cô cần, là người sẽ làm những việc đó vì cô. Nhưng từ đầu chí cuối, lẽ sống của người ấy đều không phải là cô. Ngoài những phút giây ngọt ngào hiếm hoi ra, vây quanh cô luôn là những nỗi đau đớn đến mức nhức nhối. Đến giờ phút này đây, khi lặng lẽ và yên bình ngắm nhìn Tần Tống, bỗng có một thanh âm vang vọng trong tim cô, lần này nhất định là không sai, lần này cô đã tìm đúng người!
Tia sáng từ chiếc đèn pin từ từ hạ xuống, Tần Tống đang định nhắc Đình Đình giơ cao lên chút nữa, nhưng vừa cúi đầu thì phát hiện ra cô đang mỉm cười đờ đẫn nhìn mình, ánh đèn pin hắt lên những sợi tóc trước trán cô, mềm mại mượt mà khiến người ta không kiềm nổi ý muốn được vuốt ve…
Tần Tống miễn cưỡng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng anh run rẩy như cậu thanh niên ở tuổi mới lớn, vươn tay đẩy công tắc lên, trong phòng lập tức sáng bừng. Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định tụt xuống thang thì nghe “bùm” một tiếng rất lớn, tiếp đó là một chùm tia lửa vọt ra, căn phòng lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Âm thanh đó quả thực quá đáng sợ, Hàn Đình Đình giật mình rụt tay lại, kêu lên một tiếng. Tần Tống theo phản xạ đưa tay lên che mặt. Cái thang mất thăng bằng, đổ ập về phía Đình Đình.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Tần Tống “thân thủ phi phàm” vội vã duỗi chân nhảy xuống, vòng tay ôm lấy bóng đen bé nhỏ ấy vào lòng. Chỉ có điều động tác của anh quá mạnh mẽ nên không tránh khỏi “tiếp xúc thân mật” với nền nhà. Phía sau anh là bậc tam cấp dẫn ra phòng khách, để bảo vệ cho cái gáy của người đang nằm gọn trong lòng mình, khi tiếp đất, tay trái của anh gọn gàng dứt khoát vòng ra sau làm tấm lót.
“Tần Tống!” Anh nặng nề ngã xuống, âm thanh đáng sợ cùng lúc vang lên, Hàn Đình Đình ngã vào ngực Tần Tống, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Không sao…” Tần Tống nghiến răng nén đau trả lời Đình Đình, nhưng anh đã đau đến mức giọng nói cũng trở nên méo mó: “Em có bị đau ở đâu không?”
“Tôi không sao.” Hàn Đình Đình sờ nắn khắp người Tần Tống: “Anh bị va vào chỗ nào?”
“Á… đừng động đậy!” Tay phải đang quấn quanh eo cô siết lại, chuyển dịch lên phía trên túm lấy cánh tay trái của cô, cố định thân trên của Đình Đình: “Chắc tay trái của tôi bị gãy rồi… Em ngồi dậy cẩn thận, đừng chạm vào tôi, đi gọi xe cứu thương đi!”
***
Đêm đã khuya, có người nào đó được xe cứu thương chở thẳng đến bệnh viện, chụp phim bó bột rồi phải nằm viện quan sát, trong khi một người khác lại thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm mát-xa tại gia, nhắm mắt nghe nhạc, ngón tay thon dài thong thả gõ nhịp…
“Bố ơi!” Dung Nham đang ngâm mình trong bồn tắm thơm ngát, hưởng thụ âm nhạc du dương, bỗng công chúa nhỏ nhà anh tung tăng chạy tới.
“Ừ! Bảo bối, sao muộn thế này rồi mà con còn chưa đi ngủ?”
“Con không buồn ngủ.” Dung Đậu Đậu hiên ngang đáp lời: “Bố, có điện thoại. Là chú Lục gọi đến ạ.”
“Bố đang tắm, đưa cho mẹ con nghe đi!” Dung Nham tựa đầu vào chồng khăn tắm dày cộm bên thành bồn, khép hờ đôi mắt đào hoa, lười biếng nói.
“Mẹ đã nghe rồi ạ. Mẹ cười đến đau cả bụng, đến giờ vẫn còn đang lăn lộn trên giường.” Dung Đậu Đậu nghiêng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe.
“Í! Mau đưa cho bố nào, bảo bối!” Vừa thấy có chuyện hài để nghe, Dung Nham lập tức tích cực hẳn.
Dung Đậu Đậu cười tít mắt đưa điện thoại cho bố, rồi tiện tay hớt một vốc bong bong xà phòng xoa lên mặt Dung Nham. Trò đùa đã thành công, cô bé cười “Ha ha” rồi chạy mất.
Dung Nham cười cười xoa mặt, đưa điện thoại lên nghe, vừa mới “Ừm” một tiếng đã thấy trong tiếng ầm ĩ huyên náo ở đầu dây bên kia có tiếng gào thét kinh thiên động địa, cuồn cuộn như tiếng sấm vọng về: “Đồ đểu! Trả xe lại cho tôi!”
Tõm… Chiếc điện thoại xa xỉ có mức giá “đắt cắt cổ” của người nào đó đã “được” ngâm mình trong bồn nước đầy xà phòng tắm cùng chủ nhân của nó.
Danh sách chương