05
Một giờ sáng, Lâm Phi được đưa đến bệnh viện gần đó.
Bác sĩ thở dài: “Biết dị ứng mà còn ăn? Không cần mạng nữa à?”
Trần Kỵ đột nhiên quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn tôi đang đứng bên cạnh:
“Phi Phi còn đang nằm trong kia, cô vừa lòng rồi chứ?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Trần Kỵ, anh không có não à?”
“Lâm Phi biết rõ trong đó có xoài, tự cô ấy không kiểm soát được miệng, liên quan gì đến tôi.”
Ánh mắt Trần Kỵ càng lạnh lẽo hơn.
“Kiều Y, đừng có giả vờ nữa.”
“Đừng tưởng tôi không biết cô đến đây là vì gì.”
“Tôi ở bên cô ấy khiến cô khó chịu vậy sao? Cố tình mua cái bánh kem có xoài để hại cô ấy à?”
Nhìn người trước mắt không phân rõ trắng đen, khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rất rõ: Tôi đã hối hận rồi.
Năm đó Trần Kỵ mỗi ngày sau giờ học đều ở lại dạy tôi toán, cổ vũ tôi cùng thi vào một trường đại học, còn đùa rằng không có anh ta thì tôi sẽ thế nào...
Tôi không nên nghĩ rằng Trần Kỵ thích tôi.
Lúc này, tôi đã một ngày một đêm chưa ngủ.
Cơn mệt mỏi dồn dập khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi nhắm mắt điều chỉnh lại, rồi lấy điện thoại ra, không do dự bấm 110.
Ngay lúc sắp kết nối, Trần Kỵ bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi và ném xuống đất.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Đủ rồi, cô còn muốn gây chuyện tới khi nào?”
Tôi nhìn chiếc điện thoại bị vỡ nát dưới đất, từ từ ngồi xuống nhặt các mảnh vỡ.
Sau đó không do dự ném tất cả vào mặt Trần Kỵ.
Tôi đã thầm thích anh ta suốt bảy năm, không có nghĩa là tôi không có lòng tự trọng.
“Bác sĩ, làm phiền giúp tôi báo cảnh sát.”
Tôi đã chịu đựng đến giới hạn, trước mắt tối sầm lại.
Ngay khoảnh khắc ngã ngửa về phía sau, một đôi tay vững vàng đỡ lấy tôi.
Mùi xà phòng sạch sẽ pha lẫn hương bạc hà tràn vào mũi.
Giọng nói lạnh nhạt và rõ ràng của Thẩm Lộ Châu vang lên từ phía trên đầu:
“Cô ấy tối ăn ít quá, có lẽ là hạ đường huyết. Làm phiền bác sĩ khám giúp.”
Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng quay số điện thoại.
Giọng lạnh nhạt của Thẩm Lộ Châu thấp thoáng vang lên: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát.”
06
Sau khi bác sĩ cho tôi uống một túi nước đường, tôi mới dần tỉnh táo lại.
Thẩm Lộ Châu đã gọi điện xong, không lạnh không nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.
Lâm Phi chột dạ rúc vào lòng Trần Kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi... tôi chỉ nếm một chút thôi, hơn nữa bánh để ở đó là để người ta ăn mà.”
Thẩm Lộ Châu không chút biểu cảm nói: “Nhưng bác sĩ bảo, cô không giống kiểu chỉ ăn một chút.”
“Chuyện này, đợi trích xuất camera xong rồi nói rõ trước mặt cảnh sát thì hơn.”
Trước kia học cấp ba, tôi đã biết Lâm Phi rất sợ rắc rối.
Thấy cảnh sát đi đường còn đi lệch bước.
Mỗi lần đều trốn sau lưng tôi.
Lần này cảnh sát tới, Lâm Phi sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Tôi kể rõ đầu đuôi sự việc cho cảnh sát.
Cảnh sát chỉ vào đoạn video cô ta ăn ba miếng bánh, hỏi:
“Biết dị ứng mà ăn ba miếng? Nhân xoài to như thế không nhận ra à?”
Lâm Phi sợ tới mức mặt trắng bệch.
Chỉ biết không ngừng xin lỗi.
“Xin lỗi… tôi chỉ là thèm ăn thôi.”
“Lần sau tôi không thế nữa.”
Cô ta cúi đầu trong vô vọng, nước mắt rơi lặng lẽ.
Trần Kỵ lại mềm lòng.
“Được rồi, tật tham ăn lần sau sửa là được.”
Thái độ khác hẳn lúc nãy mắng tôi như tát nước.
Lâm Phi mắt đỏ hoe, chuẩn bị ngả vào lòng Trần Kỵ tìm an ủi.
Tôi lại cầm điện thoại của Thẩm Lộ Châu, giơ mã QR ra trước mặt Trần Kỵ.
“Lâm Phi ăn bánh của tôi, anh thì đập vỡ điện thoại của tôi, có mặt cảnh sát và bác sĩ đây, trả tiền đi.”
Bị gọi tên bất ngờ, Thẩm Lộ Châu hắng giọng: “Tôi làm chứng, bạn gái tôi đúng là có tổn thất tài sản.”
Mặt Trần Kỵ đen lại rõ rệt.
“Kiều Y, cô so đo với tôi chuyện này à?”
“Anh bảo tôi cút đi rồi, lẽ nào tôi còn phải cảm ơn vì anh đập vỡ điện thoại của tôi?”
Có cảnh sát ở đó, Trần Kỵ chuyển khoản rất nhanh chóng.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lộ Châu đỡ tôi rời đi.
Sắc mặt anh ta bỗng trầm xuống.
07
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đi rất lâu dọc theo con hẻm trước cửa.
Càng đi càng nhanh.
Mãi đến khi rẽ qua một ngã tư, nhìn thấy con phố vắng không một bóng người, tôi mới ngồi thụp xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đêm hè yên ắng.
Một giờ sáng, Lâm Phi được đưa đến bệnh viện gần đó.
Bác sĩ thở dài: “Biết dị ứng mà còn ăn? Không cần mạng nữa à?”
Trần Kỵ đột nhiên quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn tôi đang đứng bên cạnh:
“Phi Phi còn đang nằm trong kia, cô vừa lòng rồi chứ?”
Tôi hít sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Trần Kỵ, anh không có não à?”
“Lâm Phi biết rõ trong đó có xoài, tự cô ấy không kiểm soát được miệng, liên quan gì đến tôi.”
Ánh mắt Trần Kỵ càng lạnh lẽo hơn.
“Kiều Y, đừng có giả vờ nữa.”
“Đừng tưởng tôi không biết cô đến đây là vì gì.”
“Tôi ở bên cô ấy khiến cô khó chịu vậy sao? Cố tình mua cái bánh kem có xoài để hại cô ấy à?”
Nhìn người trước mắt không phân rõ trắng đen, khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rất rõ: Tôi đã hối hận rồi.
Năm đó Trần Kỵ mỗi ngày sau giờ học đều ở lại dạy tôi toán, cổ vũ tôi cùng thi vào một trường đại học, còn đùa rằng không có anh ta thì tôi sẽ thế nào...
Tôi không nên nghĩ rằng Trần Kỵ thích tôi.
Lúc này, tôi đã một ngày một đêm chưa ngủ.
Cơn mệt mỏi dồn dập khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Tôi nhắm mắt điều chỉnh lại, rồi lấy điện thoại ra, không do dự bấm 110.
Ngay lúc sắp kết nối, Trần Kỵ bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi và ném xuống đất.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Đủ rồi, cô còn muốn gây chuyện tới khi nào?”
Tôi nhìn chiếc điện thoại bị vỡ nát dưới đất, từ từ ngồi xuống nhặt các mảnh vỡ.
Sau đó không do dự ném tất cả vào mặt Trần Kỵ.
Tôi đã thầm thích anh ta suốt bảy năm, không có nghĩa là tôi không có lòng tự trọng.
“Bác sĩ, làm phiền giúp tôi báo cảnh sát.”
Tôi đã chịu đựng đến giới hạn, trước mắt tối sầm lại.
Ngay khoảnh khắc ngã ngửa về phía sau, một đôi tay vững vàng đỡ lấy tôi.
Mùi xà phòng sạch sẽ pha lẫn hương bạc hà tràn vào mũi.
Giọng nói lạnh nhạt và rõ ràng của Thẩm Lộ Châu vang lên từ phía trên đầu:
“Cô ấy tối ăn ít quá, có lẽ là hạ đường huyết. Làm phiền bác sĩ khám giúp.”
Trong cơn mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng quay số điện thoại.
Giọng lạnh nhạt của Thẩm Lộ Châu thấp thoáng vang lên: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát.”
06
Sau khi bác sĩ cho tôi uống một túi nước đường, tôi mới dần tỉnh táo lại.
Thẩm Lộ Châu đã gọi điện xong, không lạnh không nóng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.
Lâm Phi chột dạ rúc vào lòng Trần Kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi... tôi chỉ nếm một chút thôi, hơn nữa bánh để ở đó là để người ta ăn mà.”
Thẩm Lộ Châu không chút biểu cảm nói: “Nhưng bác sĩ bảo, cô không giống kiểu chỉ ăn một chút.”
“Chuyện này, đợi trích xuất camera xong rồi nói rõ trước mặt cảnh sát thì hơn.”
Trước kia học cấp ba, tôi đã biết Lâm Phi rất sợ rắc rối.
Thấy cảnh sát đi đường còn đi lệch bước.
Mỗi lần đều trốn sau lưng tôi.
Lần này cảnh sát tới, Lâm Phi sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Tôi kể rõ đầu đuôi sự việc cho cảnh sát.
Cảnh sát chỉ vào đoạn video cô ta ăn ba miếng bánh, hỏi:
“Biết dị ứng mà ăn ba miếng? Nhân xoài to như thế không nhận ra à?”
Lâm Phi sợ tới mức mặt trắng bệch.
Chỉ biết không ngừng xin lỗi.
“Xin lỗi… tôi chỉ là thèm ăn thôi.”
“Lần sau tôi không thế nữa.”
Cô ta cúi đầu trong vô vọng, nước mắt rơi lặng lẽ.
Trần Kỵ lại mềm lòng.
“Được rồi, tật tham ăn lần sau sửa là được.”
Thái độ khác hẳn lúc nãy mắng tôi như tát nước.
Lâm Phi mắt đỏ hoe, chuẩn bị ngả vào lòng Trần Kỵ tìm an ủi.
Tôi lại cầm điện thoại của Thẩm Lộ Châu, giơ mã QR ra trước mặt Trần Kỵ.
“Lâm Phi ăn bánh của tôi, anh thì đập vỡ điện thoại của tôi, có mặt cảnh sát và bác sĩ đây, trả tiền đi.”
Bị gọi tên bất ngờ, Thẩm Lộ Châu hắng giọng: “Tôi làm chứng, bạn gái tôi đúng là có tổn thất tài sản.”
Mặt Trần Kỵ đen lại rõ rệt.
“Kiều Y, cô so đo với tôi chuyện này à?”
“Anh bảo tôi cút đi rồi, lẽ nào tôi còn phải cảm ơn vì anh đập vỡ điện thoại của tôi?”
Có cảnh sát ở đó, Trần Kỵ chuyển khoản rất nhanh chóng.
Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lộ Châu đỡ tôi rời đi.
Sắc mặt anh ta bỗng trầm xuống.
07
Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đi rất lâu dọc theo con hẻm trước cửa.
Càng đi càng nhanh.
Mãi đến khi rẽ qua một ngã tư, nhìn thấy con phố vắng không một bóng người, tôi mới ngồi thụp xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đêm hè yên ắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương