Tôi mím môi, tâm trạng không tốt.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đi đến cổng trường cấp ba.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhiều năm trôi qua, cảnh vật vẫn như xưa.

Một chiếc xe đẩy cũ kỹ phủ lớp bạt chống nước.

Đậu trong góc.

Đó là quầy ăn vặt tôi và Lâm Phi hay ghé nhất.

Chừng ấy năm, vẫn còn ở đó.

Thẩm Lộ Châu xoa đầu tôi, "Nghĩ tới chuyện xưa à?"

"Ừm."

Hôm trước ngày tốt nghiệp cấp ba, tôi mang cúp đến cho Thẩm Lộ Châu thì bị ngã.

Lâm Phi cầm hai xiên cánh gà nướng đứng trước cổng trường đợi tôi.

Lúc đó cô ấy sống với bà, không có nhiều tiền tiêu vặt.

Thấy tôi đi cà nhắc ra ngoài, cô ấy móc hết tiền lẻ, bảo Trần Kỵ đi mua thuốc sát trùng, còn dặn phải mua loại tốt nhất.

Dáng vẻ lo lắng khiến Trần Kỵ phải cau mày.

Lúc rời đi, gần như viết chữ "hai người sống chung đi" lên mặt vậy.

Đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau thời cấp ba, sau hôm đó, mỗi người một hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau này trải qua vài chuyện không vui, trở thành người xa lạ.

"Anh nói xem, tại sao con người lại thay đổi?"

Thẩm Lộ Châu nói: "Càng lớn, người ta càng hiểu rõ mình muốn gì. Có lẽ cô ấy nhận ra em không còn quan trọng với cô ấy nữa."

Gió thổi tới, lời của Thẩm Lộ Châu tan trong đêm tối mênh mông.

Tôi mím môi, thì thào nói, "Vừa rồi là lần cuối cùng em giúp cô ấy."

"Được. Lần cuối cùng rồi."

Tôi lại nắm lấy tay Thẩm Lộ Châu, cùng anh đi về phía xa.

Tiếng trò chuyện tan vào trong gió.

"Thẩm Lộ Châu, anh biết mình muốn gì từ khi nào vậy?"

"Vẫn luôn biết."

"Hửm?"

"Sao em biết, anh không phải đã thầm yêu một người suốt nhiều năm?"

"Nhưng chúng ta suýt nữa đã bỏ lỡ nhau."

"Không sao, anh nhất định sẽ đến bên em."

(Hết)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện