Xem như ngầm chấp nhận để bọn họ đi theo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Có kinh nghiệm từ ngày hôm qua, đám thiếu niên này khi đối mặt với xác sống lần nữa đã bình tĩnh hơn nhiều, dần dần còn tìm ra cách phối hợp.
Khương Dĩ Nha cảm thấy mình lại được người cõng lên, bắt đầu di chuyển.
Tựa vào tấm lưng rộng lớn và rắn chắc, ý thức của cô bắt đầu từ từ tỉnh táo lại.
Cô có thể mơ hồ nhận ra chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, nhưng dù thế nào vẫn chưa tỉnh hẳn, phảng phất chỉ khi thứ gì đó trong cơ thể thực sự thức tỉnh, cô mới có thể phá vỡ lớp chắn bao bọc quanh mình.
Dù sao thì sự tồn tại của bạn trai cũng mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Thỉnh thoảng da thịt chạm vào nhau, càng mang đến một loại dựa dẫm và thỏa mãn chưa từng có.
“Tìm được thuốc hạ sốt rồi! Tổng cộng có ba hộp!” Một giọng nói lạ vang lên bên tai Khương Dĩ Nha, nghe có vẻ đặc biệt kích động.
Lần này họ không quên cho cô ăn chút gì lót dạ trước khi uống thuốc.
Chỉ là đến lúc uống thuốc thì lại khó khăn.
Rõ ràng là người hôn mê bất tỉnh, cố tình lại rất mẫn cảm với mùi thuốc, vừa ngửi thấy mùi đã vô cùng kháng cự.
Dù họ dỗ dành hay lừa gạt thế nào cũng không có tác dụng.
Nhìn Khương Dĩ Nha đang trùm chăn kín đầu, quay lưng về phía họ, ánh mắt của mấy người lại nhìn về phía Vệ Độ Ảnh.
Vệ Độ Ảnh: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Độ Ảnh mặt lạnh cầm lấy viên thuốc, đang tiến lại gần giường bệnh thì trong lòng không thể ngăn được mà dâng lên một niềm vui thầm kín và nhỏ bé.
Anh ngăn tất cả những người khác lại phía sau, tham lam tận hưởng khoảnh khắc nửa phút này chỉ thuộc về riêng anh.
Chỉ có anh mới có thể cho cô uống thuốc, những người khác đều không được.
Có phải điều đó có nghĩa là, anh đối với cô cũng có một chút gì đó khác biệt?
Vệ Độ Ảnh cúi người, lại lần nữa thành kính nâng cằm Khương Dĩ Nha, ngay khi anh nhanh chóng nhéo viên thuốc và dùng ngón tay đẩy hàm cô ra, Khương Dĩ Nha hung tợn cắn xuống!
Còn dùng sức nghiến mạnh.
Cái tên Bùi Tinh Hằng thật là phiền phức này!
Đã bảo không uống thuốc sao còn ép!
Cơn đau từ đốt ngón tay trỏ bên tay phải truyền đến, Vệ Độ Ảnh cứng đờ tại chỗ.
Hơi thở nóng rực bao trùm lấy lòng bàn tay, giờ phút này mọi xúc cảm của anh đồng thời bị phóng đại, mạch m.á.u dưới da đập thình thịch không ngừng, đại não trong thoáng chốc trống rỗng choáng váng.
“Thuốc uống xuống chưa?” Nam sinh áo hiệu ở phía sau ló đầu tò mò hỏi.
Vệ Độ Ảnh phảng phất như làm chuyện xấu bị phát hiện, tim đập thình thịch hai nhịp, cơ thể nhanh hơn não một bước che đi tầm mắt của nam sinh áo hiệu, sau đó anh mới phát hiện Khương Dĩ Nha đã nhả ra từ lâu, lại vùi đầu trở về gối.
Vệ Độ Ảnh nắm chặt viên thuốc đã ướt trong lòng bàn tay, giọng hơi khàn đi một chút: “Thuốc rơi xuống đất rồi, cô ấy không muốn ăn, lát nữa lại cho uống.”
“Được thôi.” Nam sinh áo hiệu không nhận ra sự bất thường, cúi đầu bắt đầu tìm tới tìm lui trên mặt đất: “Rơi ở đâu nhỉ? Sao tớ không thấy? Nhặt lên vẫn có thể cho người khác, đừng lãng phí.”
“Đừng tìm nữa, mau thu dọn mấy thứ thuốc và đồ dùng cấp cứu còn lại đi, toàn là đồ tốt đấy!” Những người khác thúc giục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện