“Cậu, cái người này, sao không biết tốt xấu gì hết vậy?!”
“Chúng tôi có phải là lũ quái vật đâu, cậu đề phòng chúng tôi như vậy là ý gì?”
“Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau chút đỉnh là chuyện hợp tình hợp lý. Cậu có thể thức cả đêm, chẳng lẽ cứ không nghỉ ngơi, không ngủ được mãi sao?”
“Bùi Tinh Hằng đã c.h.ế.t rồi, cậu với cô ấy lại chẳng có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà không cho mọi người thay phiên chăm sóc?” Giọng nam sinh áo hiệu đột nhiên trở nên sắc nhọn.
Những lời này trực tiếp lột trần những ý nghĩ đen tối ẩn sâu trong lòng mọi người ở đây, phơi bày trần trụi ra bên ngoài.
Xác sống bùng nổ, nhưng internet vẫn chưa hoàn toàn hỏng, lúc nghỉ ngơi mọi người đều xem được không ít tin tức từ bên ngoài.
Ngoài thông báo khẩn cấp lặp đi lặp lại trên tin tức “Mọi người hãy cố gắng ở trong nhà, không ra ngoài”, thì hầu hết đều là tin tức về thành phố C.
Thành phố C, nơi đầu tiên bùng nổ dịch xác sống, đã hoàn toàn thất thủ, không ai có thể trốn thoát ra được.
Bùi Tinh Hằng không thể còn sống.
Vừa biết tin này, tâm trạng mọi người đều không tốt, có người cảm thấy tiếc nuối và đau buồn cho cái c.h.ế.t của bạn học, có người lo lắng và bất an về việc liệu mình có thể sống sót thuận lợi trong mạt thế này hay không, còn có…… một nỗi vui mừng thầm kín khó tả trào dâng từ đáy lòng.
Họ đều ôm chung một tâm tư, giống như những con chuột luôn rình mò trong góc tối.
Vệ Độ Ảnh cũng chẳng hơn họ bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng dù đã nói đến mức này, Vệ Độ Ảnh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, chỉ chuyên tâm dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán Khương Dĩ Nha.
……
Trên một con phố nào đó ở thành phố C, hai bóng người đang chạy như điên.
Phía sau họ, là một biển xác sống mênh mông, con đường phía trước cũng bị xác sống bao vây kín mít, nhìn đâu đâu cũng thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian.
Hai người đó chính là Bùi Tinh Hằng và Diệp Tòng Tranh, những người đã chạy thoát ra từ sân vận động.
Ngay từ đầu, đội ngũ chạy trốn có khoảng hơn ba mươi người, dọc đường người c.h.ế.t thì chết, người tan thì tan, hiện giờ chỉ còn lại hai kẻ tử địch này.
Lách mình tránh móng tay sắc nhọn của xác sống rồi trốn vào cửa hàng tiện lợi, đóng cửa, khóa trái, dùng tủ kệ nặng chặn cửa, hai người hành động nhanh gọn, phối hợp ăn ý.
Sau khi kiểm tra bên trong cửa hàng không còn xác sống nào khác, hai người mới dám dựa lưng vào tường từ từ trượt xuống đất, thở dốc.
Diệp Tòng Tranh người đầy m.á.u đen của xác sống, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, lồng n.g.ự.c rung lên những tiếng thở dốc nặng nề, Bùi Tinh Hằng còn thê thảm hơn một chút.
Trên mặt một mảng đỏ tươi, không ngừng chảy ra m.á.u xác sống, còn có cả m.á.u của chính mình.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Một vết thương dài ngang qua chiếc mũi cao thẳng của anh, một vết thương khác từ dưới mắt trái kéo dài đến tận mang tai, hai vết thương giao nhau thành một chữ X, sâu đến tận xương.
Đó là vết tích còn lại khi họ cố gắng thoát khỏi chiếc cầu vượt sông lúc trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện