Nam sinh áo hiệu vừa nãy còn ba hoa liến thoắng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, xấu hổ, bực bội, chỉ hận mình vừa nãy lỡ lời.
Anh ta vừa mới nói cái quái gì vậy!
“Bùi Tinh Hằng…… Em nóng……”
Giọng mũi ngái ngủ lầm bầm phá vỡ sự im lặng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Khương Dĩ Nha cau mày kéo nhẹ cổ áo khoác, nghiêng đầu, tóc mai theo khuôn mặt chảy xuống, vài sợi dính vào cổ cô, hơi ướt vì mồ hôi, nổi bật trên làn da trắng như tuyết càng thêm đen, dường như rất không hài lòng vì Bùi Tinh Hằng đã quấn mình kín mít như vậy.
Vệ Độ Ảnh nhẹ nhàng vỗ lưng em, đi đến dưới bóng cây không để em bị nắng chiếu vào.
Ánh mắt của những người khác đều dõi theo.
“Đi thôi.” Vệ Độ Ảnh hoàn toàn không nhận ra sự khác thường, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Một nhóm sinh viên quyết định đi trước đến phòng thiết bị ở gần đó.
Nơi đó, trừ giờ thể dục ra thì rất ít người lui tới, nghĩa là sẽ ít xác sống hơn, bên cạnh còn có một quầy bán đồ ăn vặt, họ có thể nhân cơ hội này tìm chút vũ khí phòng thân và nghỉ ngơi một chút.
Trên đường đi, ánh mắt của mấy nam sinh cứ lảng vảng như có như không rơi xuống lưng Vệ Độ Ảnh.
Cuối cùng, một nam sinh không nhịn được: “Vệ Độ Ảnh, cái đó…… Cậu có mệt không? Hay là chúng tớ thay nhau cõng? Mọi người vẫn còn sức.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Nam sinh áo hiệu xoa xoa tay mạnh, đã đưa tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không cần.” Vệ Độ Ảnh nghiêng người né tránh, lạnh lùng liếc đối phương một cái, hoàn toàn không có ý định đưa Khương Dĩ Nha cho họ.
“Ê, cậu đừng vội từ chối, nhỡ đâu cậu không tiện……” Những người khác còn muốn nói gì đó, Vệ Độ Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen sâu thẳm u ám như mực nhìn chằm chằm vào họ, giây tiếp theo, chiếc rìu mang theo mùi m.á.u tươi xượt qua mặt nam sinh kia rồi c.h.é.m xuống!
Nam sinh kinh hãi, theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên, con xác sống bị rìu cứu hỏa c.h.é.m đứt nửa đầu, ngã xuống dưới chân anh ta.
“Tôi tự lo được.” Vệ Độ Ảnh nắm chặt chiếc rìu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như những đường ngoằn ngoèo, cánh tay gồng lên căng chặt cơ bắp, tràn đầy sức mạnh.
Mãi đến khi đến được phòng thiết bị, nỗi sợ hãi trong lòng mấy nam sinh mới tan biến, những ý nghĩ khác lại không ngừng trào dâng.
Nhìn Vệ Độ Ảnh cẩn thận đặt Khương Dĩ Nha lên tấm nệm mềm, một người không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Gọi anh "Bùi Tinh Hằng" thân mật như vậy, thật sự coi mình là bạn trai của cô ấy sao?”
Vệ Độ Ảnh và những người khác xem như gặp may, trong phòng thiết bị không có xác sống nào, vì vậy mọi người quyết định nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Trong đêm, Khương Dĩ Nha mơ hồ tỉnh lại hai ba lần, nghe tiếng các thiếu niên cố gắng hạ thấp giọng nói chuyện với nhau, rồi cô lại chìm vào giấc ngủ chập chờn với những cơn ác mộng.
Trong bệnh viện như địa ngục, khắp nơi đều là những tay chân tàn tạ, người c.h.ế.t không ngừng sống lại biến thành những con xác sống với khuôn mặt đáng sợ.
Ngay sau đó, hình ảnh vụt thay đổi, cô lại trở về phòng ngủ của mình.
Xác sống xông vào mà không hề có dấu hiệu báo trước, cô không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị chúng gặm nhấm từ bắp chân trở đi, cho đến khi gần như không còn gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện