Tóm lại, sẽ không có tình hình đâu vào đấy như bây giờ.
Ở cái nhà ăn này, Cố Túng đã mơ hồ có dáng vẻ của người nắm quyền.
Liễu Thư xoa xoa vạt áo đã xử lý xong vết m.á.u từ lâu: “Nói thế nào thì chúng ta đều may mắn.”
Ôn Hạnh Tử siết c.h.ặ.t t.a.y cô bạn, âm thầm cổ vũ: “Bây giờ chỉ hy vọng Khương Khương cũng may mắn như chúng ta.”
“Ừ, cô ấy sẽ ổn thôi.” Cố Túng gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.
Khoảnh khắc xoay người, tròng kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo vô cơ, tất cả những cảm xúc an ủi lòng người sau tròng kính đều biến mất.
Tâm trạng anh rất tốt bắt đầu xử lý đống rắc rối đang chất chồng trên đầu.
Chỉ là không lâu sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
Đội cứu hộ bên ngoài thứ hai đã trở về.
Bốn phía đám người xôn xao lên trông thấy.
Tất cả mọi người đều duỗi dài cổ hướng về phía cửa nhìn lại, phảng phất như có thứ gì đó không ngừng hấp dẫn họ.
“Khương Khương!”
Tiếng reo kích động của Ôn Hạnh Tử và Liễu Thư cho Cố Túng câu trả lời.
Vậy mà còn sống sao?
Chắc là thảm lắm đây……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống như con công chúa mèo luôn được nuôi trong nhà ấm, đột nhiên bị ném ra ngoài cửa, một chút cũng không có cách nào đối mặt với thế giới tàn khốc và khắc nghiệt bên ngoài.
Cô sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Bộ lông xinh đẹp sạch sẽ nhuốm bẩn, không còn mềm mại xù bông, trở nên xám xịt, móng vuốt được mài giũa bóng loáng đều bị gãy hết, miếng thịt đệm chân được bảo dưỡng cẩn thận cũng bị mòn rách chảy máu.
Con mèo được nuông chiều cuối cùng cũng không còn vẻ tự tin nanh vuốt, chỉ biết run rẩy trốn trong góc, cố gắng tìm một kẻ mạnh mẽ để che chở.
Cố Túng phác họa trong đầu hình ảnh con mèo hoang, chậm rãi xoay người, ánh mắt hướng về phía cửa lớn.
Hình ảnh trong tưởng tượng đã không xuất hiện.
Khương Dĩ Nha xinh xắn đáng yêu đứng giữa đội ngũ, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt vì bệnh ra, thì hoàn toàn ổn.
Cô không chỉ không bị thương, mà còn sạch sẽ gọn gàng đến không giống như vừa từ mạt thế đi ra.
Cảm xúc cũng coi như ổn định, mang theo vài phần tự do thoải mái ngây thơ và sự chậm chạp đối với nguy hiểm xung quanh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cố Túng không tiến lên, chỉ giơ tay khẽ đẩy nhẹ chiếc kính trên mũi, ánh mắt đảo qua những người trở về, cuối cùng dừng lại trên người Vệ Độ Ảnh.
Anh cõng chiếc ba lô màu tím nhạt, rõ ràng không phải của anh.
Sau khi nhìn thấy bạn cùng phòng, cả người Khương Dĩ Nha đều thả lỏng xuống.
Ba nữ sinh vui vẻ ôm nhau một hồi lâu, đến khi bị bạn học nhắc nhở mới bất đắc dĩ tách ra.
Những người từ ngoài trở về cần phải ở khu cách ly tạm thời được vẽ ra ở cửa hai tiếng đồng hồ, xác nhận vết thương trên người không phải do xác sống gây ra, không bị biến thành màu đen phát sáng, mới có thể đi vào.
Khương Dĩ Nha liền được sắp xếp ngồi ở vị trí gần ngoài cùng nhất, quay đầu là có thể nói chuyện với bạn cùng phòng ở phía bên kia hàng rào cách ly.
“Cảm ơn.” Cô ngước đầu lên cười ngọt ngào với nam sinh tuần tra.
“Không…… Không…… Không có gì.” Chàng trai kia nhìn đến ngẩn ngơ, đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta ở gần Khương Dĩ Nha như vậy, anh ta lắp bắp nói xong, mặt đỏ bừng rồi đi mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện