"Cậu muốn báo cảnh sát?” Diệp Lệ San hoàn toàn hoảng loạn. "Không được không được, không thể báo cảnh sát! Tiểu Thao nó mới vừa thành niên thôi, nếu mà phải ngồi tù thì cả đời sau này của nó coi như hủy!”
"Đồ Mộ Mộ!” Giọng bà ta lại trở nên a thé. "Chuyện là do mày và thằng đàn ông hoang của mày gây ra, bây giờ mày muốn kéo mẹ con tao chôn cùng là có ý gì!”
Nghe đến đây, Đồ Mộ Mộ cuối cùng cũng có phản ứng. Cô cười một cách tự giễu.
"Mẹ con các người? Vậy còn tôi thì sao, tôi không phải con gái bà à? Con trai bà không thể vào tù, nhưng tôi thì có thể, phải không?”
Diệp Lệ San hoàn toàn không cảm thấy mình có vấn đề gì, ngược lại còn thấy phản ứng của Đồ Mộ Mộ lúc này thật khó hiểu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

"Mày nói cái gì vậy? Chuyện là do mày tự làm, vậy mày đi tù không phải là tự tìm đến sao?”
"Tôi tự tìm?” Đồ Mộ Mộ không thể tin nổi mà nhìn người mẹ ruột của mình.
"Chính là từ nhỏ đến lớn đều như vậy! Cái gì bà cũng bắt tôi phải nhường nó. Nó chỉ cần va vấp một chút cũng là lỗi của tôi. Chỉ cần chúng ta có mâu thuẫn là bà không phân biệt đúng sai mà đánh mắng tôi. Dù sao thì trong mắt bà vĩnh viễn chỉ có đứa con trai đó, bất kể gặp phải chuyện gì, tôi đều là người có thể bị hy sinh đúng không? Những chuyện đó cũng là tôi tự tìm sao?”
Đối mặt với lời chất vấn mà Đồ Mộ Mộ khó khăn lắm mới dám nói ra, Diệp Lệ San không những không chột dạ, mà ngược lại còn bị chọc giận, cứ như thể Đồ Mộ Mộ vừa nói điều gì đó đại nghịch bất đạo lắm.
Diệp Lệ San hoàn toàn không thể hiểu tại sao Đồ Mộ Mộ lại có suy nghĩ này.
"Mày nói chuyện thái độ gì đấy, tao là mẹ mày! Mày nói chuyện với tao thế à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mày là chị, vốn dĩ nên nhường nó một chút, có gì sai sao?”
Bà ta càng nói càng tức.
"Cái gì gọi là tao hy sinh mày? Mày không nhìn lại xem mình đã làm chuyện gì à, năm ngàn vạn đấy! Mày có gan lừa tiền sao không có gan thừa nhận? Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là… à, đồng phạm, đúng, là đồng phạm.”
Nói đến đây, mắt Diệp Lệ San sáng lên, như thể đột nhiên nghĩ ra cách gì hay ho.
Trên mặt bà ta hiện lên vẻ rối rắm, cuối cùng vẫn cắn răng hạ quyết tâm, quay lại nói với An Quân một lần nữa:
"Tôi cũng biết một chút về pháp luật, không phải có cái gì gọi là tự thú với thành khẩn khai báo sao? Thành khẩn thì được khoan hồng, chống cự thì bị nghiêm trị, đúng không?”
"Cậu không phải muốn biết năm đó rốt cuộc là ai đã cứu cậu sao? Chỉ cần cậu hứa sẽ không làm liên lụy đến Tiểu Thao, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả!”
Nghe Diệp Lệ San nói, Đồ Mộ Mộ không thể tin nổi mà trợn trừng hai mắt, cô ta hét lớn: "Mẹ! Mẹ điên rồi!”
Cô ta nghe ra rồi, Diệp Lệ San định nói cho An Quân biết lai lịch thật sự của miếng ngọc bội!
"Mẹ có biết mình đang nói gì không?”
Rõ ràng bây giờ cách tốt nhất là cắn c.h.ế.t không nhận, cứ khăng khăng Đồ Mộ Mộ chính là ân nhân cứu mạng của An Quân. Như vậy An gia may ra còn nể tình mà nương tay với mẹ con họ. Nếu ngay cả điểm này cũng bị phát hiện là giả, An gia làm sao có thể bỏ qua cho họ được?
Dù sao thì chuyện miếng ngọc bội này là trộm từ chỗ Đồ Lan, ngoài cô ta và Diệp Lệ San ra thì chẳng ai biết cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện