Bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.

Hướng Vi nhìn khuôn mặt Giang Thành giống như muốn hóa đá, biểu cảm cứng đơ, ngây ra như phỗng, nhìn qua giống như đã phải chịu ngàn vạn đả kích, trong lòng cô càng thêm khó hiểu. Hay là vừa rồi cô nói sai rồi nhỉ? Hay là…

“Đầu của cậu cũng bị thương à?” Cô hỏi.

Guang Thành: “Coi là vậy đi.” Nếu như nội thương cũng được tính là vết thương.

“Bảo sao, vậy thì cậu nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Sắp đến giờ học rồi, tôi về phòng học trước. Chúc cậu sớm ngày bình phục.”

“Ừ.”

Lúc Giang Thành nói vẫn còn chườm lạnh ở sau gáy, cho đến tận khi Hướng Vi quay người rời đi cậu ta mới chậm rãi bỏ tay xuống, nhìn cây kem đã bắt đầu tan mà cau mày buồn bã.

Chườm đầu cái gì chứ.

Nhưng mà…

Lại nhìn cây kem trong tay, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Cô ấy có thể tới đã là tốt lắm rồi.

Giang Thành đứng tại chỗ, cong môi nhìn bóng người còn chưa đi xa, gọi lớn:

“Hướng Vi.”

“Hả?” Cô quay đầu lại.

“Sau khi tan học đừng về vội.”

“Hử??”

Hướng Vi ngây ra một lúc, vừa định hỏi “Có chuyện gì?” thì tiếng chuông vào học vang lên, vì thế đành phải vội vàng gật đầu, rồi chạy như bay vào phòng học.

Vừa mới định ngồi xuống, cô lại nghe thấy Nhị Hắc đắc ý dào dạt nói: “Cô nói xem, chủ nhân nhà ta tại sao lại từ chối tất cả những thứ tốt của những nữ sinh khác, chỉ tiếp nhận tâm ý của cô?”

“Tao cũng là ngoài ý muốn mà. Tao còn định là nếu như bị từ chối thì đem kem ăn luôn.” Hướng Vi thuận miệng trả lời, trong giọng nói còn mang theo vô vàn tiếc nuối.

Nhị Hắc: “…”

Là suy nghĩ của yêu tinh và loài người khác nhau sao???

Tại sao nó có cảm giác không theo kịp cái tư duy của cô ấy nữa nhỉ?

“Trọng điểm là cậu ta nhận sự an ủi săn sóc của cô mà.” Nhị Hắc có cảm giác sắp buông tay, giọng nói tràn đầy vẻ lực bất tòng tâm.

“Ừ.” Hướng Vi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vừa lấy sách giáo khoa và sách bài tập, vừa lẩm bẩm: “Đây không phải là cậu ta đã tin tưởng rằng tao không thích cậu ta sao?”

Nhị Hắc bị đả kích tới mức chỉ còn lại chút hơi tàn: “…” Nó có thể miễn bàn đến cái sự ngu ngốc này không?

“Vi Vi, một mình cậu ngồi thì thầm gì vậy? Cậu không thích ai?” Tần Khả Viện nghiêng đầu hỏi.

Ối.

Cô quên mất đây là lớp học.

Hướng Vi hoàn hồn, cười cười chép miệng che giấu vẻ chột dạ nói: “Không có gì. Chỉ là tự nhiên nghĩ đến một chuyện.”

“Thế à. Thầy cô cũng sắp đến rồi, chuẩn bị đi học đi.”

“Ừ.”

Hướng Vi quay đầu, nhìn Nhị Hắc với biểu cảm “may mắn không có bị ai phát hiện” sau đó lại đưa tay chỉ chỉ cây bút máy, ý bảo nó đừng có chạy nhảy lung tung.

Thứ sáu đến thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã tới tiết học của buổi chiều cuối cùng. Nghe cô giáo nói hai chữ “Tan học”, trong phòng học lập tức vui mừng ồn ào, các bạn học vừa thu dọn cặp sách vừa thảo luận kế hoạch ra ngoài vào cuối tuần.

“Cuối tuần đi đâu chơi?”

“Mình đi dạo phố với chị gái. Còn cậu?”

“Ra biển. Cha mình nói muốn đem mình đi lướt sóng.”

“Wow, mình cũng muốn ra biển. Mùa này ra biển chắc đông người lắm?”

“Chắc vậy. Ha ha ha.”



“Vi Vi, cuối tuần cậu có lịch gì không?” Tần Khả Viện vừa thu thập sách vở vừa hỏi.

Hướng Vi không có hứng thú, nhàn nhạt nói: “Chắc là học thôi.”

“Biết liền cậu sẽ trả lời như vậy mà.” Tần Khả Viện cười ha ha, đep cặp sách lên trên lưng, vẫy tay chào Hướng Vi. “Cuối tuần gặp lại.”

“Ừ. Cuối tuần gặp lại.”

Các bạn học lục tục rời đi. Chỉ trong vài phút, trong phòng học chỉ còn lại vài người thưa thớt, phân tán ở trong các góc.

Hướng Vi đang nhìn sách giáo khoa đến mất hồn, bỗng nhiên Nhị Hắc nhảy xuống từ hộp bút, chớp mắt hỏi:

“Cô không định nghỉ sao?”

Giọng điệu kiêu ngạo, nhưng Hướng Vi hiểu là nó đang quan tâm cô.

Nhị Hắc cũng nhìn ra cô không hề chờ mong đến cuối tuần sao?

Chắc là cô cũng không muốn che giấu nữa.

Cô không thích cuối tuần. Vì cuối tuần đồng nghĩa với việc cô không thể đến trường, mà cô cũng không chịu ngốc nghếch ở nhà, chỉ có thể lang thang khắp nơi, so với đứa trẻ mồ côi vô gia cư cũng không khác là mấy.

“So với nghỉ học thì tao thích đi học hơn.” Hướng Vi cười khanh khách, nói.

Nhị Hắc lại nhìn thấy chua xót trong nụ cười kia, tâm tình cũng tự nhiên trầm xuống không rõ lý do.

Thật kỳ lạ, không lẽ nó đã cùng cô gái ngốc nghếch này có mối quan hệ hữu nghị rồi?

Tuy rằng không hiểu vì sao cô ấy không vui, nhưng nó đoán là có liên quan đến người nhà.

Nó bị cô ấy mượn về cũng được một thời gian rồi, cũng nhận ra là cô không tình nguyện ở chung với người trong nhà, mỗi ngày tan học về đều lên thẳng phòng ngủ, chỉ có lúc ăn cơm mới đi ra ngoài.

“Ta biết một chỗ, cực kỳ an tĩnh, cô có đi không?” Lời vừa nói khỏi miệng, Nhị Hắc phát hiện chính mình đã có mối quan hệ hữu nghị với Hướng Vi, thế mà nó lại muốn chủ động giúp cô giải quyết khó khăn.

Đối với việc Nhị Hắc tự nhiên quan tâm đột xuất, Hướng Vi cũng cảm thấy kinh ngạc, vui vẻ trêu ghẹo nói: “Đến quốc gia của yêu tinh sao?”

“…” Nhị Hắc ném một ánh mắt xem thường: “Cô đừng có hoang tưởng. Thế giới yêu tinh của bọn ta thì loài người không thể tùy tiện đến đâu. Ta nói nơi đó là…”

“Hướng Vi.” Giọng nói của Giang Thành vang lên từ sau lưng.

Hướng Vi lập tức quay đầu lại: “Hả?”

Cô ngồi ở bàn thứ hai, lúc quay đầu lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào chỉ còn cô và Giang Thành trong phòng học.

Cậu ấy dựa vào bàn học phía sau cô, tay trái tùy ý để trong túi quần, tay phải cầm một quyển sổ notebook màu đen, đứng trên cao nhàn nhạt nhìn xuống.

Một cơn gió thổi qua, làm bay mép áo sơ mi trắng và mái tóc ngắn trên đầu cậu, cả người đẹp giống như một bức tranh. Có lẽ là do cơn gió, mắt cậu hơi nheo lại, mắt rũ xuống, ánh mắt chăm chú và quyến rũ, mang theo một chút cảm xúc không thể nói thành lời.

Bất ngờ nhìn vào đôi mắt đen kia, Hướng Vi thất thần mất một lúc. Trong chớp mắt, tất cả xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn người thiếu niên trước mắt đẹp đến mức không thể nào rời mắt.

Hai người cứ im lặng như vậy nhìn nhau. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một quả cầu lông bay từ ngoài cửa sổ vào.

“Này, bạn học kia ơi, có thể đem quả cầu ném lại đây hộ mình được không?” Có người ở ngoài cửa sổ kêu lớn.

Hướng Vi hoàn hồn, vội vàng nhặt quả cầu lông trên bàn, ném cho người ở ngoài cửa sổ.

“Cảm ơn nhé.” Người kia nói.

Hướng Vi cười cười lắc đầu, tỏ vẻ không cần đâu.

Lớp 11-1 nằm ở tầng một, ngay bên cạnh là sân cầu lông. Mỗi ngày sau khi tan học có không ít học sinh ở lại sân bóng vận động một chút, thường hay có chuyện đánh cầu vào phòng học. Hướng Vi gặp nhiều cũng quen.

Thu hồi tầm mắt, cô quay người nhìn Giang Thành hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì à?”

“Đồ vật mà em muốn.” Cậu ta đem quyển notebook màu đen trên tay đặt xuống bàn.

Hả?

Cô muốn đồ của cậu ta lúc nào vậy?

Hướng Vi nhìn quyển notebook, bỗng nhiên nhớ lại buổi sáng khi cậu ta đi ngang qua chỗ của cô cũng cầm nó.

Hay là, lúc ấy cậu ta cũng muốn đến đưa notebook cho cô?

Vậy tại sao lại không đưa?

Hướng Vi mang vẻ mặt đầy nghi ngờ mà mở cuốn notebook ra, từng hàng chữ mạnh mẽ cứng cáp như rồng bay phượng múa rơi vào trong mắt cô, trên giấy tràn ngập các loại công thức và bài tập, còn có một vài chỗ được ghi chú nữa.

“Đây là… vở học trên lớp của cậu?” Cô hỏi.

Giang Thành nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Em có thể cho là như vậy.”

Hướng Vi không chú ý đến thâm ý trong lời nói của cậu ta, chăm chú lật xem cuốn notebook thật dày, vẻ mặt giống như không tin mà nói: “Vở cậu ghi chép cực kỳ kĩ càng, tỉ mỉ, bảo sao lần nào cũng thi được hạng nhất.”

Giang Thành: “…” Từ lúc nào mà cậu phải nhờ đến vở ghi mới có thể thi hạng nhất vậy?

Nhị Hắc: Mệt mỏi thay cho trái tim của chủ nhân nhà ta.

Hướng Vi lật xem một lúc nữa, phát hiện Giang Thành thế mà ghi chép rất rõ ràng, đánh dấu đề mục cẩn thận, nhưng loại đề có dấu hiệu như nào thì dùng công thức định lý nào cũng được ghi chép lại, còn có cả phần biến đổi công thức. Sau mỗi một dạng đề đều có ba ví dụ mẫu làm theo ba cách khác nhau, đồng thời đều là những phương pháp làm bài đơn giản.

So với giáo viên trong lớp học giảng bài khó hiểu thật khác nhau, cậu ấy viết ra những phương pháp cực kỳ dễ hiểu, đọc qua là hiểu ngay. Ngay cả nếu xem không hiểu cũng không phải lo, chỉ cần ghi nhớ cách giải đề, đến lúc thi cứ thế mà làm cũng được.

Nhìn quyển sổ ghi chép logic rõ ràng, Hướng Vi cảm thấy cuộn chỉ rối trong đầu mình được chải mượt không ít.

Cô kinh ngạc mười phần, vẻ mặt như nhặt được bảo bối, ôm quyển notebook trong ngực, vui vẻ hỏi: “Cái này có thể cho tôi mượn bao lâu?” Nói xong lại lắc đầu, sửa lời nói: “Đợi tôi chép lại xong sẽ trả lại cho cậu có được không? Tôi sẽ chép lại rất nhanh.”

“Không cần đâu.”

“Hả?”

Hướng Vi ngây người.

Giang Thành nhìn cô gái luôn phản ứng chậm trước mặt, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận. Cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi khẽ mỉm cười đi về phía cửa lớp, vừa đi vừa nói: “Quyển sách đó vốn dĩ là cho em. Em muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu.”

???

Vốn dĩ là cho cô?

Đầu óc Hướng Vi còn chưa nghĩ kịp, nhưng có một việc mà cô cũng hiểu, vì thế vội vàng đuổi theo: “Cảm ơn cậu. Hơn nữa…”

Nghe vậy, Giang Thành dừng chân, quay đầu lại nhìn, chờ cô nói xong.

“Ừm… chuyện này…”

Hướng Vi ngẩng đầu, cảm giác chột dạ không biết nói sao, cuối cùng hít sâu một hơi nói: “Nếu như có phần tôi xem không hiểu, tôi có thể… hỏi cậu không?”

Nói xong cô lại cảm thấy hối hận.

Rốt cuộc thì, cả hai người không thân cũng chẳng quen, cậu ấy có thể đem vở ghi cho cô mượn là đã tốt lắm rồi, làm sao còn phải chịu trách nhiệm giảng bài cho cô nữa?

Nếu như tất cả bạn học ai cũng muốn nhờ cậu ấy giảng bài, thì không phải muốn cậu ấy mệt chết sao?

Trong lòng tưởng tượng như vậy, Hướng Vi cảm thấy cô giống như đang làm khó người khác, sắp nói lời từ bỏ thì lại thấy người trước mặt mỉm cười nói:

“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện