Thẩm Úc đẩy mặt anh ta ra, nhét chai xịt giảm đau vào tay anh ta: "Chân đau, xịt giúp tôi một chút."

"Được thôi." Tả Thần lập tức không đùa giỡn nữa, nghiêm túc xịt thuốc cho cậu ta.

Đúng lúc nước trong nồi cũng sôi, bọn họ không nói chuyện nữa, tập trung bưng bình nước uống, nước nóng ấm áp làm tan đi sự cứng đờ của cơ thể.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, bốn người đội Trốn Khỏi bắt đầu làm việc.

Tùy Thất tìm thấy một hộp đèn tường nam châm trong số vật tư, lắp mấy cái vào phòng ngủ và nhà vệ sinh, hang động sa thạch tối tăm lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Tả Thần cầm một túi móc treo trong tay, dùng d.a.o gấp rạch mấy lỗ trên tấm da Hắc Trần Thú, treo lên rồi dán lên phía trên cửa hang, ngăn lại gió lạnh bên ngoài.

Bộ quần áo da thú lột được từ hai người chơi gầy béo cũng có đất dụng võ, lần lượt được treo lên cửa hang của phòng ngủ và nhà vệ sinh.

Tùy Thất định biến bệ đá rộng ở góc tường thành khu vực chuẩn bị nhà bếp, đang sắp xếp thớt, gia vị và nguyên liệu nấu ăn hàng ngày với Muội Bảo.

Thẩm Úc phụ trách sắp xếp giường đá, cậu ta tìm được hai tấm chăn sưởi đôi trong Kho Hàng Tuỳ Thân, còn là loại tiếp xúc với không khí là tự nóng, có thể tái sử dụng.

Đặt chăn sưởi lên giường đá, trải chăn lông lên, tìm hai chiếc chăn lông vũ đặt ở cuối giường, sau đó đặt gấu bông ở giữa giường, ngăn cách hai bên trái phải.

Chiếc giường đá lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều, nhìn qua rất dễ ngủ.

Bốn người bận rộn, mỗi người một việc.

"Trưa nay mọi người muốn ăn gì đây?" Tùy Thất lướt qua danh mục nguyên liệu phong phú hỏi.

Tả Thần: "Muốn ăn thịt."

Thẩm Úc: "Muốn ăn món có canh."

Muội Bảo: "Muốn ăn rau."

Tùy Thất: "Xếp lịch."

Năm mươi phút sau, món hầm thập cẩm thơm nức mũi ra lò, có thịt có rau còn có canh.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Bốn người ăn như hổ đói, ăn đến mức không ngẩng đầu lên được.

Sau khi ăn uống no đủ, Muội Bảo ưỡn cái bụng tròn xoe nói: "Chị Tùy, đây là bữa cơm ngon nhất mà em từng ăn trong chín năm qua."

Tùy Thất xoa bụng cho cô nhóc: "Sau này còn có nhiều món ngon hơn nữa."

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay cả một góc nhỏ của ẩm thực Trung Hoa vẫn chưa được thể hiện ra.

Tả Thần no đến mức ợ một cái: "Trước đây một ngày ba bữa tôi đều uống dung dịch dinh dưỡng, rốt cuộc tôi đã sống những ngày khổ sở thế nào chứ."

Thẩm Úc lười biếng dựa vào vách đá: "Sau này chị Tùy có định mở nhà hàng không, tôi theo chị làm."

Tả Thần giơ tay: "Tính cả tôi nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Muội Bảo: "Em cũng muốn nhập bọn."

Tùy Thất là một người yêu ẩm thực có chứng chỉ đầu bếp cao cấp, những việc như chinh phục khẩu vị của người dân tinh tế bằng ẩm thực Trung Hoa, cô vẫn rất tự tin.

Cô thoải mái nói: "Không vấn đề gì, sau này chị đây tiến quân vào ngành ẩm thực rồi, nhất định sẽ dẫn theo các em."

Sau khi bốn người rửa sạch bát đĩa, ngồi quanh đống lửa thoải mái trò chuyện, Tùy Thất vừa nói chuyện, vừa lấy kim đan và cuộn len màu đen từ Kho Hàng Tuỳ Thân ra, bắt đầu đan găng tay.

Cô luồn kim đan vào giữa những sợi len, dùng ngón trỏ tay phải móc sợi len vòng qua rồi nhấc lên, sau khi thành thạo bắt mũi xong, kế đến bắt đầu những động tác đan có nhịp điệu, sợi len đen xen kẽ qua lại giữa những chiếc kim đan.

Tiếng nói chuyện của Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo dần dừng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào động tác của Tùy Thất.

Muội Bảo nghiêng đầu hỏi: "Chị Tùy, chị đang làm gì vậy?"

Tùy Thất rút một đoạn len ra, đáp: "Đan găng tay."

Tả Thần cầm cuộn len lên quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải: "Dùng cuộn len này và hai cây kim là có thể làm ra găng tay sao?"

"Không chỉ là găng tay, mà cái gì cũng có thể đan."

Thẩm Úc nhìn chiếc găng tay bắt đầu thành hình trong tay Tùy Thất, khen ngợi: "Chị Tùy đúng là cái gì cũng biết nhỉ, tôi chỉ mới thấy kỹ thuật này trong những bộ phim cũ thôi."

Tả Thần ngồi xổm trước mặt Tùy Thất, chăm chú nhìn một hồi lâu, bị tốc độ tay nhanh như gió của cô làm cho hoa mắt: "Không phải trước đây chị là tiểu thư nhà giàu sao, sao lại rành mấy nghề thủ công này như vậy?"

"Phương châm sống của chị đây…" Tùy Thất cười tủm tỉm nói: "Còn sống là còn học, biết thêm một nghề, có thêm một con đường."

"Rất có lý." Tả Thần thành công bị thuyết phục, thế là cầm lấy chiếc kim đan còn thừa dưới chân cô nói: "Tôi cũng muốn học đan len."

Tuy Tả Thần trông có vẻ vụng về, nhưng Tùy Thất rất sẵn lòng truyền dạy, cô dịch m.ô.n.g sang một bên để anh ta ngồi cạnh, cầm tay chỉ việc.

Thẩm Úc và Muội Bảo cũng ôm cuộn len và kim đan chen vào, tham gia lớp học đan len nhỏ của cô giáo Tùy.

【Bốn người đội Trốn Khỏi thật ấm áp, lần đầu tiên thấy được không khí sinh hoạt trong một trò chơi sinh tồn.】

【Hận quá đi, sao mị không thể chui vào màn hình ở chung hang động với họ chứ!】

【Đằng ấy có thể dán đầy miếng dán giữ nhiệt lên người giống như đội Săn Lùng Hoang Dã mà.】

【Là một fan của chị gái xì hơi, thật muốn có được đôi găng tay do chính tay chị ấy đan.】

【Không nhịn được thử làm một bữa hầm thập cẩm, khó ăn đến mức tự làm mình khóc luôn, thật muốn chị gái xì hơi gửi kỹ năng nấu nướng và đôi tay của chị ấy cho tôi.】

【@Ban tổ chức《Tinh Cầu Hoang Dã: Chiến Tranh Sinh Tồn Mạt Thế》, có thể chuẩn bị ra mắt sản phẩm ăn theo, mở nhà hàng rồi đấy.】

【Tả Thần thoạt nhìn có vẻ rất khó gần lại ngồi đan len, sao có thể buồn cười như vậy chứ, đáng yêu quá mức rồi.】

【May mà Thẩm Úc phát hiện ra hang động sa thạch đó, nơi ban tổ chức công bố vị trí đã có mấy nhóm người chơi tụ tập rồi, bọn họ không quen biết thành viên của đội Trốn Khỏi, thấy người là cướp, rất nhiều người chơi đã bị loại rồi.】

【Đây chính là cục diện mà ban tổ chức muốn thấy này, chỉ cần không gây ra án mạng, người chơi muốn đánh nhau thế nào cũng được.】

【Thời tiết cực hàn quá khắc nghiệt, số người chơi sống sót đến cuối cùng chắc sẽ không nhiều đâu.】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện