Edit + Beta: V
Thoạt nhìn, thế giới bên ngoài toàn là màu trắng, nó giống như một vùng biển màu trắng vô biên vô hạn và không nhìn thấy điểm cuối.
Khi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ta cứ ngỡ thời gian đang cố tình trôi chậm lại.
Nhưng càng nhìn thì Vinh Quý chợt thấy được một cảnh tượng khác bên trong biển ánh sáng trắng ấy.

Có lẽ thiết bị thu hình ảnh đã thích ứng với sự khác biệt ánh sáng giữa bên ngoài và bên trong rồi nên sau một thời gian, nó đã tự động điều chỉnh lại, vì vậy Vinh Quý nhìn được nhiều “cảnh sắc” hơn một chút.
Hóa ra biển sáng bên ngoài không phải chỉ có mỗi màu trắng, mà nó còn phân chia cấp độ nữa.
Không chỉ phân chia cấp độ màu sắc thôi đâu, vùng “biển” kia cũng không yên ả như vậy.
Vinh Quý thấy được “sóng lớn”.
Quang cầu khổng lồ bên trái chợt nổ tung trước mặt cậu.
Không có âm thanh, cũng không có chấn động lớn gì cả, Vinh Quý nhìn thấy mới đầu chỗ kia vẫn bình thường, nhưng sau đó nó đột nhiên phồng lên, càng phồng càng lớn, y hệt một đóa hoa đang nở rộ vậy.
Đóa hoa khổng lồ ấy nở rộ trong biển ánh sáng.
Những cánh hoa được xếp chồng lên nhau, và tất cả chúng đều bốc cháy!
Đó là một cảnh tượng vô cùng mộng mơ, Vinh Quý tựa sát đầu vào lớp kính thủy tinh, đôi mắt làm từ khoáng thạch đen hiện lên hai đóa hoa nhỏ đang bốc cháy.
Tốc độ nở rộ của chúng đã rất nhanh rồi, nhưng tốc độ héo tàn lại nhanh hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, khi đóa hoa khổng lồ kia “nở rộ” đến cực hạn thì Vinh Quý nhìn thấy nó rơi xuống.
Nó rơi xuống biển ánh sáng như dung nham nóng chảy, “mặt biển” bất tận kia hơi dao động rồi lại khôi phục sự yên ả như ban đầu.
Ngay cả một đóa “bọt sóng” cũng không bắn lên.
Không chỉ có mỗi “đóa hoa” ấy, kế tiếp Vinh Quý lại nhìn thấy rất nhiều đóa hoa khổng lồ đang nở rộ.
Có một lần, sự nở rộ ấy quá mức đồ sộ nên đã khơi dậy sóng biển.
Biển sáng vốn yên ả kia chợt dâng lên sóng lớn, những đóa bọt sóng khổng lồ được dệt bằng ánh sáng ùn ùn kéo đến chỗ bọn họ.

Trong nháy mắt, Vinh Quý nghĩ thiết bị dẫn lực chở mình và Tiểu Mai nhất định sẽ bị cuốn vào đó và tan tác.

Nào ngờ, “sóng biển” ùa đến trước chỗ bọn họ thì chợt bị dập tắt.
Mặt biển nhìn thì yên ả đấy, nhưng trong mắt Vinh Quý thì nơi đó dập dờn từng con sóng lớn.
Qua hồi lâu, cậu mới lưu luyến rời khỏi mặt cửa.
“Đẹp quá… rất đẹp!” Cậu quay đầu nói với Tiểu Mai.
Là một người bình thường không có chút thường thức gì về phương diện này, Vinh Quý chỉ thấy rằng đó là một khung cảnh rất náo nhiệt.
“Kia là cái gì vậy?” Xem náo nhiệt xong rồi thì cậu mới nhớ tới vấn đề này.
“Chỉ là nổ mạnh mà thôi.” Sau đó, nhân sĩ chuyên nghiệp – Tiểu Mai ăn ngay nói thật.
Vinh Quý: 囧!
“Bên ngoài chính là vành đai Vĩnh Quang, sở dĩ đều là ánh sáng bởi vì ở đó vẫn luôn xảy ra các vụ nổ mạnh.”
“Vành đai ánh sáng bên ngoài trông như một mặt biển yên ả chính là quang tuyến Arufa, đó là quang tuyến sáng nhất trong vũ trụ.”
“Và nó cũng là quang tuyến có uy lực nổ mạnh nhất cho đến hiện tại.”

Tiểu Mai vừa lái thiết bị dẫn lực vừa bình tĩnh nói.
“Vậy, bây giờ tụi mình đang ở tại hiện trường của vụ nổ sao?” Vinh Quý chấn động, cậu quay đầu nhìn về phía cửa kính – biển sáng bên ngoài đang yên tĩnh chợt hóa thành hồng thủy mãnh thú, cứ như nó có thể nuốt chửng bọn họ bất kỳ lúc nào vậy.
“Không, trên thực tế thì chúng ta cách hiện trường của vụ nổ khoảng ba thiên hà.

Vụ nổ này đã sớm xảy ra rồi, chỉ là ánh sáng và quang tuyến sinh ra khi ấy bây giờ mới xuyên qua đến đây và bị cậu nhìn thấy mà thôi.” Tiểu Mai nói.
“Sau lời tiên đoán của Uris thì toàn bộ tinh cầu trong vũ trụ xảy ra nổ mạnh, nhưng nó không dừng ở đó, những vật chất còn lại sau vụ nổ kia vẫn không ngừng xảy ra nổ mạnh, ánh sáng của chúng xuyên qua cả vũ trụ và toàn bộ thế giới biến thành một biển ánh sáng, đó chính là vành đai Vĩnh Quang mà cậu đang nhìn thấy.”
Vinh Quý… cậu há to miệng, không biết nên nói gì đây nữa.
Lúc cậu lại nhìn ra ngoài cửa kính thì nơi đó đã không còn là biển ánh sáng vô biên vô hạn nữa, mà là…
Tịch mịch vô biên vô hạn.
Sống trong một vũ trụ mà khắp nơi đều có thiên thể nổ mạnh ư?
Không phải một hai vụ nổ không liên quan đến nhau, mà tất cả tinh cầu đều nổ mạnh sao?
Vinh Quý khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng thực tế thì cậu đang sinh sống trong một thế giới như vậy.
Tiểu Mai nhìn thoáng qua Vinh Quý.
Khi nãy nhìn thấy biển ánh sáng kích động bao nhiêu thì sau khi nghe Tiểu Mai nói xong, Vinh Quý lại ủ rũ bấy nhiêu.
Đứng từ xa xem pháo hoa và phát hiện mình có thể đang ở trong pháo hoa sắp nổ mạnh là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, bầu không khí ủ rũ xung quanh người máy nhỏ mãnh liệt đến mức ngay cả Tiểu Mai cũng nhận ra.
Tiểu Mai hoàn toàn không biết tại sao cậu lại ủ rũ, cũng không biết làm sao để giúp cậu nên anh chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thiết bị dẫn lực bị hư ở phía trước, chúng ta đi qua đó đi.”
“Ừm, được.” Vinh Quý vẫn không có tinh thần cho lắm, nhưng cậu vẫn tận chức tận trách xách thùng dụng cụ của Tiểu Mai lên.
Cậu không quên mình đến đây với tư cách là trợ thủ của Tiểu Mai.
Vinh Quý cứ nghĩ là thiết bị dẫn lực bị hư kia không khác gì lắm so với thiết bị dẫn lực đang chở bọn họ, kết quả lúc nhìn thấy thì cậu mới phát hiện thể tích của nó lớn hơn cái đang chở bọn họ rất nhiều!
Thiết bị dẫn lực của bọn họ đang dừng ở nơi tiếp giáp trên đỉnh đầu hình tròn của thiết bị dẫn lực kia, nó tựa như một hình cầu khổng lồ có thêm một cái lỗ tai vậy.

Hai bên lập tức mở cửa ra vào và sau đó, Vinh Quý đi theo Tiểu Mai ra phía sau thiết bị dẫn lực to lớn kia.
Vị trí bọn họ đáp xuống là khoang sửa chữa, những máy móc cỡ lớn dùng để duy trì sự vận hành của thiết bị dẫn lực đều ở trong này.

Vừa thấy Tiểu Mai và Vinh Quý đến thì mấy nhân viên công tác mặc trang phục lao động lập tức xông tới.
Bọn họ vốn là nhân viên làm công việc duy tu thiết bị dẫn lực này, phàm là máy móc cỡ lớn thì không chỉ bố trí mỗi nhân viên điều khiển mà còn sắp xếp thêm nhân viên duy tu nhậm chức nữa.

Sự cố hỏng hóc lần này quá kỳ lạ, bọn họ nghiên cứu cả buổi mà không giải quyết được, liên hệ hướng dẫn từ xa cũng vô dụng, lúc sắp từ bỏ thiết bị dẫn lực này và chuẩn bị trở về thì Tiểu Mai tới rồi.
Trong hoạt động tạo tinh lần này có ba thiết bị dẫn lực cỡ lớn, chúng được gọi là “máy tạo tinh” – đây là thiết bị cỡ lớn đảm nhiệm nhiệm vụ nặng nhất trong hoạt động tạo tinh.

Chẳng may có một thiết bị dẫn lực xảy ra vấn đề lớn thì chắc chắn tiến độ công trình sẽ bị ảnh hưởng.
“Máy tạo tinh” là những thiết bị kiểu mới và cao cấp được tầng trên tháp phân phối xuống, sở dĩ không sửa là vì trước mắt, thiết bị này vẫn chưa phổ biến.

Lúc nhìn thấy Tiểu Mai… à, còn có thêm một trợ thủ nữa xuất hiện thì thành thật mà nói, mấy nhân viên công tác vẫn không tin tưởng năng lực của hai người cho lắm.

Nhưng bọn họ cũng không nhiều lời, Tiểu Mai mang theo Vinh Quý đi đến mạng lưới dây cần sửa chữa.
Chỗ đặt mạng lưới dây cũng không tốt, vừa bùi nhùi vừa tối đen, lại còn chật hẹp nữa chứ.

Nó cũng không có chỗ leo lên, nhân viên duy tu chỉ có thể buộc một sợi dây thừng ở trên để đi lên sửa mà thôi.
Tiểu Mai ở trển sửa chữa sáu tiếng thì Vinh Quý cũng treo bên cạnh anh sáu tiếng.
Nhìn Tiểu Mai hết sức chăm chú làm việc và vết bẩn trên người ngày càng nhiều thì Vinh Quý bèn cầm một chiếc khăn nhỏ trong tay, cậu muốn lau chùi giúp nhưng lại sợ quấy rầy Tiểu Mai.
Ngoài việc cảm thấy “Tiểu Mai đang làm việc thật đẹp” ra thì cậu còn cảm thấy đau lòng nữa.
Tiểu Mai nhà bọn họ ấy mà ~ vì kiếm tiền mà vất vả quá chừng.
Sự ủ rũ khi nãy hoàn toàn biến mất, bây giờ Vinh Quý lại cảm thấy thương tiếc cho Tiểu Mai.
Trong mắt cậu chỉ có anh, cậu sợ bộ phận nào đó trên người Tiểu Mai không chắc chắn sẽ rơi xuống mất.
Đây là thói quen được nuôi dưỡng khi sử dụng cơ thể trước đó, nhưng cơ thể mới này có chất lượng không tồi, mãi đến khi Tiểu Mai thu hồi dụng cụ và tuyên bố hoàn công thì không có bộ phận nào trên người anh rơi xuống cả.
Lập tức có người kéo dây thừng và đưa bọn họ xuống đất.
Không cần Tiểu Mai lên tiếng, nhân viên công tác ở trung tâm điều hành đã sớm phát hiện thiết bị dẫn lực được sửa chữa xong rồi.
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu rất nhiều!” Sau khi vội vàng nói cảm ơn với Tiểu Mai thì nhân viên mặc đồ lao động rời đi và trở về vị trí công tác của mình.
Còn công thần đã làm toàn bộ – Tiểu Mai, lại không được ai quan tâm cả.
Lúc Vinh Quý đang ngây ngốc đứng ở hành lang thì Tiểu Mai kiểm tra lại thùng dụng cụ của mình một lần nữa, sau khi xác nhận tất cả dụng cụ đều đặt đúng vị trí thì anh nói với Vinh Quý: “Đi thôi.”
“Ơ, vậy là đi rồi sao?” Vinh Quý còn chưa kịp phản ứng lại nữa.
“Ừm, sửa xong rồi thì đi thôi.” Tiểu Mai cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng mà ngược lại, anh còn cảm thấy nhân viên công tác ở thiết bị dẫn lực này không tồi.
Nói ít làm nhiều – biểu hiện của những người này rất phù hợp với quan điểm làm việc của Tiểu Mai.
Nhìn Vinh Quý còn đứng ngớ người ở đó thì Tiểu Mai không để ý nói: “Cậu không muốn xem bọn họ tạo tinh như thế nào à?”
Vinh Quý:!!!!
“Muốn muốn muốn! Rất là muốn luôn á!” Vinh Quý lập tức ôm cánh tay của Tiểu Mai!
Tiểu Mai để mặc cậu ôm, anh kéo Vinh Quý rời khỏi “máy tạo tinh” và đi đến nơi tiếp giáp, sau đó quay về thiết bị dẫn lực của mình.

Tiểu Mai lập tức lái thiết bị dẫn lực loại nhỏ cách xa một khoảng.
Anh cố ý quay cửa kính đối diện với vị trí của “máy tạo tinh”, sau đó bảo Vinh Quý qua bên kia chuẩn bị.
“Từ khi tháp Vĩnh Hằng hình thành thì Uris đã đưa ra từ tạo tinh này.”
“Tháp Vĩnh Hằng không phải là nơi nhân loại có thể sinh sống lâu dài, dân cư sẽ ngày càng nhiều và nó yêu cầu phải mở rộng môi trường sống, đến lúc đó nhất định phải có một hoàn cảnh tương tự như tinh cầu.”
“Dưới tình huống điều kiện khách quan không cho phép thì nhân loại phải tự mình tạo ra điều kiện.”
“Giống như sản xuất một chiếc ô tô hoặc xây một căn nhà cao tầng vậy, tinh cầu cũng có thể được chế tạo ra.”
“Hoạt động này được gọi là hoạt động tạo tinh.”
“Trải qua nhiều năm nghiên cứu và ứng dụng, kỹ thuật tạo tinh hiện giờ rất phát triển.”
Tiểu Mai đứng bên cạnh Vinh Quý và chậm rãi giải thích, giống như xác minh lời anh nói, Vinh Quý nhìn thấy máy tạo tinh ở phía xa bắt đầu làm việc.
Nó chuyển động.

Chuyển động vô cùng, vô cùng chậm rãi, nếu không phải cơ thể máy móc này có thiết bị thu hình ảnh thì cậu hoàn toàn không phát hiện ra sự biến hóa của nó.
Nó chuyển động xoay tròn.
Toàn thân thiết bị có màu trắng bạc, cho dù có đôi mắt máy móc nhưng lẽ ra Vinh Quý không thể phát hiện được chuyển động của nó mới đúng.

Nhưng cậu thấy được vô số bụi sao hội tụ lại, chúng giống như một chiếc thắt lưng quấn quanh máy tạo tinh vậy.
Lúc đầu bụi sao rất phân tán, sau đó nó trở nên ngày càng dày đặc, “thắt lưng” cũng ngày càng nhiều, mãi đến khi máy tạo tinh gần như bị bụi sao bao vây.
Bụi sao này đến từ bên trong vũ trụ, có bụi sao, có thiên thạch lớn hoặc nhỏ, và cũng có các vật chất thể rắn khác.
Chúng bao phủ một cách dày đặc xung quanh máy tạo tinh, đến nỗi Vinh Quý không thể nhìn thấy thiết bị dẫn lực cỡ lớn bị vây bên trong nữa!
Quá trình này vẫn không chấm dứt, máy tạo tinh vẫn đang xoay tròn, nó hấp dẫn càng nhiều bụi sao ở xung quanh và dần dần, trông nó cứ như một tinh cầu nhỏ vậy!
“Oa!” Vinh Quý kêu lên.
“Thiết bị dẫn lực, lợi dụng dẫn lực tự thân để hấp dẫn những bụi sao mà có thể dùng làm thành phần cấu tạo nên tinh cầu mới trong vũ trụ.

Lúc hấp dẫn đến một mức nhất định, thiết bị dẫn lực sẽ hấp thu tất cả vật chất xung quanh rồi sau đó đưa đến gần lõi sao.” Trong nháy mắt, những lời giải thích của Tiểu Mai nghe rộng lớn làm sao.
“Cái gọi là thiết bị dẫn lực ấy, thật ra cậu có thể tưởng tượng nó như một máy đào và vận chuyển đất cỡ lớn vậy.” Và ngay sau đó, Tiểu Mai lại quay trở về dáng vẻ ông cụ non.
Vinh Quý: “…”
Không phải cậu coi thường máy đào và vận chuyển đất, mà là…
Nhưng cách nói này rất dễ hiểu, nhờ Tiểu Mai giải thích mà Vinh Quý cũng hiểu được cái gì gọi là hoạt động tạo tinh.
Máy tạo tinh hấp thu đủ bụi sao sẽ bắt đầu rời đi, Tiểu Mai lập tức điều khiển đuổi kịp.

Đi theo máy tạo tinh kia, trước mắt Vinh Quý bỗng nhiên xuất hiện một “quả cầu” khổng lồ!
Thiên thạch cỡ lớn dày đặc đang trôi bồng bềnh trong một ranh giới hình tròn, Vinh Quý lập tức nghĩ rằng có lẽ bên trong là một máy tạo tinh cực lớn đang hấp thụ những thiên thạch và bụi sao! Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện là không phải, ngoại trừ máy tạo tinh mà bọn họ đang theo sau ra thì có hai máy tạo tinh đang cuốn bụi sao lại.
Máy tạo tinh vốn đã lớn rồi, nhưng đứng trước “quả cầu” kia trông nó thật nhỏ bé và đáng yêu làm sao.
Vinh Quý nhìn thấy bụi sao bên ngoài hai máy tạo tinh bỗng nhiên phiêu tán, còn thiên thạch và bụi sao đã bị cuốn vào thì vận động theo tần suất chuyển động của quả cầu.

Bởi vì thể tích của quả cầu rất lớn nên có thêm một số bụi sao bên ngoài vào thì trông nó cũng không có tăng kích thước gì thêm, nhưng máy tạo tinh đã “giảm béo” thành công, nó ôm cơ thể thon thả chuồn mất và quay trở về.
Vinh Quý bỗng nhiên ý thức được: À, thì ra bọn họ đang chế tạo một tinh cầu mới!
Và lời nói kế tiếp của Tiểu Mai đã xác thực suy nghĩ của cậu.
“Ở đó có lõi sao, đây là nhân tinh cầu nhân tạo, lực hấp dẫn của nó lớn đến mức đủ để tập trung bụi sao lại và sau đó nén một cách liên tục.

Trải qua một thời gian hình thành nhất định, nó sẽ trở thành một tinh cầu mới.”
“Đương nhiên, sự hình thành tinh cầu vô cùng phức tạp, còn cần thêm những phương tiện phụ trợ khác nữa.

Nhưng làm nhân viên công tác lâm thời được lệnh điều động khẩn cấp điều tới thì chúng ta chỉ có thể tiếp xúc với công việc vận chuyển đơn giản như vậy thôi.”
Tiểu Mai thản nhiên nói.
Vừa nghe anh nói, hai tay Vinh Quý vừa đặt trên mặt cửa kính, cậu đang nhìn tinh cầu nhỏ đang trong quá trình hình thành.
Thay đổi mỗi góc độ thì cậu sẽ nhìn được nhiều hơn.
Ngoại trừ tinh cầu nhỏ đang trong quá trình hình thành ra thì cậu còn nhìn thấy một tinh cầu ở vị trí bên dưới, khi thay đổi góc độ thì cậu lại nhìn thấy thêm một tinh cầu nữa.
Vinh Quý nhìn thấy rất nhiều quả cầu khổng lồ trông như hành tinh vậy, chúng không lơ lửng trong vũ trụ mà bám vào những tảng đất lớn, và đặc biệt là chúng kết nối với nhau!
“Đó, đó là cái gì…” Vinh Quý lẩm bẩm.
Và cậu nghe được Tiểu Mai nói: “Đó là thân tháp.”
“Thân tháp ban đầu đã không thể thỏa mãn nhu cầu cư trú của mọi người, dựa trên nền móng vốn có, nhân loại đã chế tạo ra rất nhiều thành phố Tinh Cầu.


Những thành phố Tinh Cầu này kết nối với nhau và bị bụi sao dày đặc bao vây, chúng giống như một mạng lưới chằng chịt nằm bên dưới tháp Vĩnh Hằng, đây chính là nơi sinh sống của nhân loại hiện tại.”
Hiếm khi Tiểu Mai nói một lèo như vậy, và cũng hiếm khi Vinh Quý nghe hiểu anh nói gì.
Theo lời mà anh nói, cứ như Vinh Quý thấy được quá trình hình thành của một thành phố Tinh Cầu bên dưới tháp vậy, sau đó lần lượt từng nhóm người đến đó định cư, sinh sống…
Cậu chợt nghĩ đến cố hương của Tiểu Mai – Messertal, nghĩ đến quê hương của mình – “trấn Tứ Bình”, nghĩ đến thành phố Eni, và cuối cùng nghĩ đến thành phố Yedham mà nhóm Mary sinh sống…
“Thế giới này…” Vinh Quý giật mình nhìn chằm chằm vành đai Vĩnh Quang bên ngoài, sau đó thở dài: “Lợi hại quá đi!”
“Mọi người ở đây còn lợi hại hơn nữa.”
“Không có tinh cầu mà lại có thể tạo ra tinh cầu.”
“Nếu nói mỗi thành phố đều là một tinh cầu thì Tiểu Mai nè, những nơi mà tụi mình đi qua trước đó cũng tương đương với du hành vũ trụ rồi nhỉ!”
“Đại Hoàng cũng tương đương với phi thuyền vũ trụ đấy!”
“Nếu sau này tớ trở thành ca sĩ nổi danh toàn tháp thì cũng chỉ là ca sĩ nổi danh toàn tòa tháp tạm thời này thôi!”
“Chờ tới một nơi thích hợp, một vũ trụ mà mọi người có thể sinh sống một cách bình thường, lúc từng thành phố Tinh Cầu tự tản ra và trở thành một tinh cầu thì tớ sẽ trở thành ca sĩ nổi danh toàn bộ vũ trụ rồi!
“Ây cha, tiếp đến tới phải cố gắng mới được!” Dứt lời, Vinh Quý siết chặt nắm tay.
“Cảm ơn Tiểu Mai đã dẫn tớ đến một nơi tuyệt đẹp và để tớ thấy được một điều tuyệt vời như vậy!” Uống nước nhớ nguồn, Vinh Quý quay sang nhìn Tiểu Mai và nở nụ cười.
Nhìn Vinh Quý cười mà Tiểu Mai ngẩn người.
Đây là một nơi tuyệt đẹp à?
Rõ ràng là một nơi tràn đầy tuyệt vọng mà, không phải sao?
Với lại… tuyệt vời gì đó là chỉ tòa tháp này ư?
Chẳng lẽ tòa tháp này không phải là một nhà giam thảm hại à?
Ở mãi bên trong vành đai Vĩnh Quang, nhìn không thấy một chút hy vọng cho tương lai nào, nó cứ mãi lơ lửng như vậy…
Tiểu Mai dời mắt khỏi khuôn mặt tươi cười của Vinh Quý, anh nhìn biển sáng vĩnh hằng ngoài cửa kính kia.
Khác với Vinh Quý, anh chưa từng cảm thấy mấy thứ đó có gì đẹp cả.
Vì Vinh Quý muốn nhìn nên anh mới dẫn cậu đến đây mà thôi, từ đầu tới cuối, Tiểu Mai không quá để tâm đến vùng biển ánh sáng bên ngoài.
Cho tới bây giờ…
“Lúc trước tớ còn cảm thấy bên ngoài hơi tịch mịch một xíu, nhưng bây giờ thì hết rồi, Tiểu Mai ơi, tụi mình có thể nán lại đây bao lâu vậy?” Vinh Quý kéo Tiểu Mai lại.
“1 tiếng 05 phút.” Cho dù đang tự hỏi nhưng Tiểu Mai vẫn đáp lời Vinh Quý một cách chính xác.”
“Ấy ~ thời gian không còn nhiều lắm, kế tiếp tụi mình ngắm biển nha?” Vinh Quý kéo Tiểu Mai lại cạnh mình, cậu hào phóng chia cho anh một nửa cửa kính.
Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, hai người máy nhỏ thật sự cùng ngắm “biển” 40 phút.
Mãi đến khi đồng hồ báo thức mà Tiểu Mai cài vang lên thì hai người mới quay trở về điểm xuất phát.

Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới không thay đổi, nhưng vì cậu nên thế giới trong lòng tôi đã có sự biến hóa.

Có lẽ đây là cảm giác trong lòng Tiểu Mai ở chương này nhỉ?
Nói ở một góc độ nào đó thì không phải Tiểu Mai dẫn A Quý đi ngắm biển, mà A Quý dẫn Tiểu Mai đi ngắm biển mới đúng ~
Trong bản đồ này, thật ra tôi muốn để A Quý mang theo Tiểu Mai và độc giả xem một góc của thế giới này… nó bé như đầu ngón chân thôi.

V: Mấy chương này vũ trụ hóa quá nên ngồi mò lâu hơn mò ốc nữa:))) hông biết mốt chị Tang đưa mấy lĩnh vực chiên nghiệp khác dô thì em mò bao lâu nữa.
Dả bộ xỉu, à, minh họa cho mn cái hình chương này nè..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện