Edit + Beta: V
Sau khi dứt lời, Tiểu Mai mới ý thức được mình đã nói gì và ngẩng đầu lên, anh thấy Vinh Quý nhìn mình cười hì hì: “Tớ biết là cậu sẽ thích mà.”
“Cậu nhất định phải dùng hai viên sapphire này đó nha ~” Vinh Quý quyết định giùm anh luôn.
Tiểu Mai… Tiểu Mai nhẹ nhàng gật đầu.
“Xuống xe thôi.” Lúc này cả hai mới phát hiện Đại Hoàng đã đến nơi rồi, vậy mà bọn họ ở dưới lầu nói chuyện cả buổi, Vinh Quý gãi đầu, nói với Tiểu Mai bên cạnh.
Tiểu Mai lại gật đầu, anh đẩy cửa ra và hai người máy nhỏ đồng loạt xuống xe.
“Đồ hôm nay hơi nhiều.” Sau khi mở thùng xe đầy tràn phía sau Đại Hoàng ra, Vinh Quý nói: “Từ từ mang ra nha!”
Đại Hoàng vận chuyển từng kiện hàng ra, hai người một trước một sau, đồng tâm hiệp lực khuân xuống.
Ngay khi bọn họ định lên lầu thì ông lão chủ nhà đẩy cửa ra.
“Khuân đồ à?” Nhìn thấy thùng lớn trong tay hai người, lão người lùn nhíu mày.
Tiểu Mai lập tức ngẩng đầu nhìn ông…
Anh hơi đề phòng, hơi đề phòng một chút
“Ông Harlan ơi, buổi tối tốt lành ạ!” Vinh Quý lớn tiếng chào hỏi lão người lùn.
“Ừ, các cậu cũng vậy.” Ông lão gật đầu, sau đó dời lên thùng hàng bọn họ đang khuân: “Nặng vậy, đưa tôi, để tôi mang lên cho hai cậu.”
“Ơ? Không không không, không cần đâu ạ, ông lớn tuổi rồi…” Vinh Quý vội vàng từ chối.
Nhưng chưa đợi cậu từ chối xong thì lão người lùn đã đi qua, khom người xuống dưới thùng hàng và khi đứng thẳng lên, ông tự mình khuân cả một thùng hàng cực lớn.
Tay của hai người máy nhỏ trống không.

Bọn họ còn thấp hơn lão người lùn nữa.
╮(╯▽╰)╭
“Đi nào, còn có hành lý gì nữa không? Một người các cậu qua trông xe đi, còn một người theo tôi.” Lão người lùn vững vàng nâng thùng đựng vật liệu kim loại đầy tràn, không những thế ông còn sắp xếp công việc thay hai người nữa.
Thấy ông lão càng già càng dẻo dai, mạnh hơn người trẻ tuổi như hai cậu nhiều nên Vinh Quý chỉ đành tiếp nhận ý tốt của đối phương.
“Ừm, vậy Tiểu Mai đi cùng ông Harlan nhé, tớ đi trông Đại Hoàng.” Vinh Quý nhanh chóng phân công cho hai người.
Không đợi Tiểu Mai đáp lại, cậu đã chạy lộc cộc về cạnh Đại Hoàng.
Và thế là một chuyến rồi lại một chuyến, lão người lùn giúp đỡ bọn họ khuân hết đồ lên phòng.
“Là vật liệu làm cơ thể à.” Với tư cách là người lùn, ông lão nhìn một cái là biết vật liệu bên trong dùng để làm gì: “Hai người các cậu làm tốt lắm, mấy đồ này cũng không tệ.”
Vì vậy, Tiểu Mai nhìn về phía lão người lùn.
Vinh Quý nhìn ông rồi cười nói: “Đúng ạ, đây là vật liệu làm cơ thể mới của tụi con, đều là Tiểu Mai làm đó ông! Vì làm cơ thể cho hai người mà Tiểu Mai còn tham gia cuộc thi chứng chỉ thợ rèn cấp ba nữa đó!”
Vinh Quý nói một cách kiêu ngạo.
Tuy vừa gặp chuyện không may khi nhận lời mời làm thợ rèn cấp ba, nhưng cậu không vì vậy mà kiêng dè tí nào.
“Với lại, khoáng thạch chế tạo đôi mắt tương lai của Tiểu Mai là do con chuẩn bị đó, rất là đẹp luôn ~” Nói về Tiểu Mai xong, Vinh Quý không nhịn được cũng nói về bản thân.
Lão người lùn gật đầu: “Giỏi lắm.”
Dứt lời, ông vẫy tay với Tiểu Mai: “Đi theo tôi.”
Tiểu Mai bất động, Vinh Quý bèn đẩy anh một cái; thấy Tiểu mai đi theo ông lão vào phòng thì cậu cũng vội vàng đi theo.
Đây là lần đầu tiên bọn họ vào phòng của chủ nhà, đồ vật bên trong nhiều nhưng lại không lộn xộn, đủ loại tủ kim loại thủ công lắp đầy căn phòng.


Mấy ngăn tủ là do lão người lùn tự làm, hầu hết người lùn đều có một đôi tay khéo léo, bọn họ có thể mua được nhiều sản phẩm thủ công ở chợ, nhưng rất ít khi bọn họ tiêu phí về mặt này mà thích tự mình làm hơn.
Đi vào sâu hơn và nhìn rõ bài trí trong phòng hơn, lúc nhìn thấy nóc phòng thì Vinh Quý “a” lên một tiếng.
Chỉ thấy giữa gian phòng của lão người lùn, nói đúng hơn là giữa nóc phòng mọc ra mấy cái lá xanh tốt.
Là mầm táo!
Vinh Quý lập tức nghĩ.
Cậu và Tiểu Mai trồng mầm “táo” dưới sàn nhà trong phòng, nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy nó nảy mầm.

Vinh Quý không hề nhụt chí, cậu vẫn tưới nước đều đặn mỗi ngày, cậu cho rằng hạt giống “táo” cần một thời gian lâu nữa mới có thể nảy mầm.

Nào ngờ nó đã sớm nhú lên rồi, chỉ có điều là không hướng lên mà là đâm xuống, ngoan cường tạo một khe hở nhỏ giữa sàn nhà và trần nhà trong nhà của lão người lùn.
“Ông Harlen ơi, trần nhà của ông không rỉ nước sao?” Vinh Quý lập tức nghĩ đến hành động tưới nước mỗi ngày của mình.
Ông lão bình tĩnh khoát tay, sau đó nâng cánh tay lên ý bảo cậu nhìn xem.

Chỉ thấy có tổng cộng hai mầm nhỏ trên trần nhà, khe hở hơi lớn, nhưng phía trên có đậy một lưới kim loại rất nhỏ, ở đó có đặt một vài thứ như miếng bọt biển, và hai mầm nhỏ ổn định an cư trên trần nhà thế đấy.
Chỉ trỏ xong xuôi, ông lão lấy một cái bình phun trên đầu tủ kim loại (← xem ra cũng là tự chế), vòi của bình phun này rất dài.

Ông cầm bình nhắm ngay chỗ mầm cây rồi ấn xuống, mầm nhỏ lại được tưới nước.
Mỗi ngày được tưới trên tưới dưới, mầm “táo” uống đến no căng ~
“Mỗi ngày có thể nhìn thêm chút màu xanh lá, rất tốt.” Ông lão buông bình xuống và nói.
Vinh Quý: 囧!
Tiểu Mai: =-=
Sau đó, ông bắt đầu lục lọi trong một ngăn tủ lớn.
Lục lọi hồi lâu, rốt cuộc ông lấy ra một hộp gỗ lớn, khi mở hộp ra, đồ vật bên trong chói mù đôi mắt điện tử của Vinh Quý!
Bên trong chứa mười mấy viên bảo thạch với đủ loại màu sắc! Thoạt nhìn vô cùng trân quý và đáng giá!
“Đôi mắt của Tiểu Mai là do cậu chuẩn bị, vậy còn cậu thì sao? Tôi không biết trong mớ vật liệu kia của các cậu có đầy đủ rồi hay chưa, nhưng tôi chỉ có những hàng tồn này thôi, chọn một cái làm quà đi.” Ông lão bưng một hộp đầy bảo thạch rồi nói với Vinh Quý.
Thái độ của ông rất tùy ý, tựa như đây chỉ là những món đồ vô cùng bình thường vậy.
Nhưng trên thực tế…
Người không biết xem hàng như Vinh Quý cũng có thể nhìn ra giá trị của đồ vật bên trong hộp đó!
“Tranh thủ chọn đi, cứ chọn thoải mái.” Dứt lời, ông đưa hộp về phía bọn họ.
Vinh Quý và Tiểu Mai liếc nhìn nhau một cái.
Thấy Vinh Quý còn chưa nhận lấy, rốt cuộc ông lão không đợi được nữa bèn chuyển cái hộp đến trước mặt Tiểu Mai: “Cậu kia không chọn, vậy cậu chọn giúp đi.”
Ông lão cuối đầu xuống, Tiểu Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Lẳng lặng đối mắt với lão người lùn một lát, Tiểu Mai đưa tay ra lấy hai viên bảo thạch đặt ở góc hộp, đây là một đôi bảo thạch có màu đen nhánh, cũng là đôi bảo thạch không hút mắt nhất trong hộp.
“Cảm ơn.” Tiểu Mai cầm bảo thạch rồi nói một tiếng cảm ơn với ông lão.

“Vậy mà lại chọn màu đen…” Nhìn viên đá đen sẫm trong tay người máy nhỏ, lão người lùn khựng lại một chút rồi mới nhìn Vinh Quý: “Sao, cậu thích…”
Mới nói một nửa thì dừng, rõ ràng là một người máy nhưng bây giờ Vinh Quý lại khiến người ta có cảm giác cậu đang “vui mừng hiện rõ trên mặt”!
“Con thích nhất là mắt đen đó! Mắt đen xinh đẹp nhất, ngoại trừ màu này ra thì con không cần màu khác đâu!” Không cần ai hỏi, Vinh Quý nói suy nghĩ trong lòng mình ra.
“Thích là tốt rồi, với lại…”
“Tôi cũng thích màu đen đấy ~” Lão người lùn nở nụ cười rồi tiễn bọn họ ra ngoài.
“Sau này mỗi ngày các cậu tưới nước một lần là đủ rồi, còn lại để tôi tưới phía dưới.” Trước khi đóng cửa, ông chỉ tay về phía sau – là chỉ mầm “táo” trên trần nhà ấy.
“Các cậu…” Hình như lão người lùn còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng khựng lại một chút, sau đó chỉ phất tay: “Cố gắng lên.”
Ông tiễn hai người máy nhỏ.
Vinh Quý thành thạo dùng “cây nạng” đi lên lầu, cậu nhanh chóng đi vào phòng mình, bên trong bày đầy vật liệu khiến Vinh Quý nhìn mà ngẩn người, còn Tiểu Mai sau lưng thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó, anh bỏ hộp gỗ vẫn đang nắm chặt giữa sàn nhà, rồi đặt hộp gỗ chứa hai viên bảo thạch đen phía trên.
“Đây chính là toàn bộ nhà của chúng ta.” Vinh Quý khẽ nói: “Đương nhiên còn có Đại Hoàng ở bên ngoài nữa.”
Tiểu Mai: “…”
Đại Hoàng: =-=
“Mấy tháng trước, tụi mình còn nghĩ là tích lũy đủ những vật liệu này phải tốn bao lâu nữa cơ! Không ngờ nhanh như vậy…” Vinh Quý nhìn xung quanh rồi cảm khái nói, sau đó cậu làm động tác xắn tay áo.
“Ừm… chúng ta bắt đầu làm việc ha?”
Tiểu Mai nhìn cậu rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Vì vậy, Vinh Quý lập tức ôm giấy vẽ tranh đã chuẩn bị xong xuôi ra.

Là giấy Tiểu Mai vẽ còn dư lại, cậu vẫn luôn để dành vì nghĩ rằng đến lúc Tiểu Mai thiết kế cơ thể cho hai người thì dùng.
Toàn bộ cơ thể cậu nghiêng về phía trước như muốn ghé sát vào sàn nhà, tay phải cầm bút vẽ, xe tải cẩu nhỏ Vinh Quý bắt đầu thiết kế.
“Chúng ta nhất định phải làm ra cơ thể tốt hơn cơ thể bị lấy đi kia!”
“Dùng vật liệu tốt nhất! Phải đẹp hơn, cao lớn hơn và cường tráng hơn nữa!
“Cơ bụng phải có hơn hai múi!”
Vinh Quý vừa nói vừa vẽ bản thiết kế trong mộng của mình xuống giấy.
Tiểu Mai liếc nhìn bức vẽ dưới chân: “Cậu nhất định phải làm như vậy à?”
Vinh Quý vẫn đang đắm chìm trong các loại thân hình máy móc tuyệt vời lập tức tỉnh táo lại, cậu nhìn “kiệt tác” bên dưới ngòi bút của mình – đầu bự thân nhỏ, một bức họa của trẻ em với tỉ lệ hoàn toàn không cân đối.
Mộng tưởng thì bao la, nhưng thực tế thì mong manh quá thể.
Tưởng tượng hoàn mỹ cỡ nào cũng vô dụng, cậu… tay cậu vụng quá à ~
Vinh Quý quyết đoán lắc đầu.
Tiểu Mai: “…”
Anh mở danh sách vật liệu ra rồi tính toán một phen, sau đó nói tình hình thực tế: “Nếu như chỉ sử dụng vật liệu có cấp bậc cao nhất trong số vật liệu mà chúng ta mang về thì chỉ có thể làm một cơ thể cao 2,1 m thôi.”
Vinh Quý ngơ ngẩn.
“Tớ cũng không muốn chơi bóng rổ…” Cậu ngây ra một lúc, sau đó nghe được từ mấu chốt: “Hơn nữa, chỉ là một cơ thể thôi sao?”
“Đừng mà, tớ muốn cùng đổi cơ thể chung với Tiểu Mai.” Cậu lắc đầu, nhanh chóng đưa ra yêu cầu “rất cao” trong kế hoạch.

Tiểu Mai lại tính toán thêm giảm, còn Vinh Quý bên cạnh thì cái hiểu cái không quan sát.
Cuối cùng, hai người quyết định dùng vật liệu cao cấp nhất chế tạo hai cơ thể, mỗi cơ thể có chiều cao 1,1 m, bằng với chiều cao trung bình của nam người lùn ở thành phố Yedham.
“Tuy tớ cảm thấy Jack rất tuấn tú, nhưng tớ không muốn cường tráng như vậy đâu…” Thấy Tiểu Mai phác họa hai hình người với tứ chi, vóc dáng cường tráng như nam người lùn thì Vinh Quý xoắn xuýt nói.
“Vậy thay vì cường tráng thì dùng vũ khí để thay thế.” Tiểu Mai lập tức đưa ra phương án dự phòng.
“Ừm ừm ừm! Là người máy vũ trang sao? Chắc là ngầu lắm!” Nghĩ đến phim hoạt hình hồi bé xem, Vinh Quý lập tức hưng phấn.
Vì vậy, hai hình người trên bản thiết kế thon thả hơn một chút.
“Mắt lớn hơn chút đi! Đá lam và đá đen của chúng ta rất lớn đó ~” Vinh Quý tiếp tục tham mưu.
Đôi mắt hình người trên bản thiết kế lại được Tiểu Mai điều chỉnh to hơn chút.
“Thêm chút cơ bụng đi ~ mặc dù vóc dáng nhỏ nhưng nếu không có tám múi thì ít nhất cũng phải bốn múi nha!”


Và cứ thế, Tiểu Mai ngồi xổm trên mặt đất vẽ bản thiết kế.

Lúc anh vẽ, Vinh Quý ở bên cạnh nhìn và tham mưu này kia, Tiểu Mai dựa theo ý cậu mà sửa lại, bôi bôi vẽ vẽ hết mấy tiếng đồng hồ và cơ thể tương lai của cả hai dần hoàn thiện trên mặt giấy.
Sau đó, Tiểu Mai lại khởi công, anh bắt đầu làm từ chân của Vinh Quý.
Khi anh cầm phần vật liệu đầu tiên thì Vinh Quý bèn ghé vào bên cạnh nói: “Ngón cái và ngón thứ hai của tớ dài bằng nhau á ~ Tiểu Mai cũng vậy!”
Vì thế, tay cầm vật liệu của Tiểu Mai khựng lại một chút, sau khi hoạt động linh hoạt trở lại thì anh làm ngón chân cái và ngón thứ hai dài bằng nhau.
Cơ thể chế tạo lúc trước, là cái bị người ta ăn cắp ấy… Tiểu Mai khựng một chút, anh không để ý đến chi tiết ngón chân này.
Khi anh tiếp tục lắp ròng rọc ẩn bên trong thì Vinh Quý lớn tiếng hô ngừng: “Từ từ… Tiểu Mai, cậu định làm gì vậy?”
“Chân xinh đẹp như vậy tại sao lại gắn ròng rọc chớ! Đừng nha, bỏ chức năng này đi ~”
“Cơ thể cậu cũng vậy!”
Vì thế, Tiểu Mai chỉ có thể từ bỏ ý định lắp ròng rọc lên cơ thể mình.
Nhưng cuối cùng cũng không lãng phí ròng rọc kia, Vinh Quý mang Tiểu Hắc trên người Đại Hoàng lên, cậu muốn Tiểu Mai lắp ròng rọc dưới thân của Tiểu Hắc.
“Gắn thêm một sợi dây thừng nữa, sau này chúng ta có thể mang Tiểu Hắc đi tản bộ.” Dứt lời, Vinh Quý vô cùng vui vẻ vỗ Tiểu Hắc đang mặc áo khoác ren.
Được rồi, xem ra Vinh Quý không ưng thiết kế bàn chân nhanh và thuận tiện thế này.
Hơn nữa…
Tiểu Mai nhìn Tiểu Hắc bị Vinh Quý kéo qua lắp ròng rọc rồi yên lặng cúi đầu, trong lòng anh thầm thấy may mắn, may là anh không gắn ròng rọc lên người mình.
Và cứ thế, bàn chân, cẳng chân, bắp đùi… hai người máy nhỏ thương lượng và từng bộ phận trên cơ thể dần dần thành hình.
Ngón tay, bàn tay, cánh tay, bắp tay… và sau đó là bả vai.
Tiểu Mai nhớ rõ số liệu của cơ thể mình làm trước đây, nhưng giờ phút này, hình người mà anh chế tạo đã rất khác rồi.
Hóa ra cơ thể máy mà anh cho rằng mình đã chế tạo tốt nhất kia so với bây giờ thì…
Hình người mà anh đang chế tạo tốt hơn nhiều, vì Vinh Quý đang rất hưng phấn và chờ mong nhìn nó.
Trên mặt người máy nhỏ không có miệng, nhưng dường như Tiểu Mai nhìn thấy môi cậu đang đóng mở liên tục.
Anh cúi đầu xuống và tiếp tục công việc trong tay.
Bây giờ anh đang làm đầu.
Nghĩ đến cảnh tượng Vinh Quý đóng mở miệng liên tục, Tiểu Mai tinh tế làm ra đôi môi, đôi môi này không chỉ là vật trang trí mà thậm chí, anh còn làm cả khoang miệng nữa.
Anh còn bỏ thêm bên trong một thiết bị phân tích.
“Sau này, cậu có thể biết được các hạng mục số liệu khi nhấm nháp đồ ăn thông qua thiết bị phân tích, thiết bị này sẽ báo cáo hương vị dưới dạng chữ viết.

Cái gọi là báo cáo dưới dạng chữ biết chính là đắng, cay, chua…”
Tiểu Mai lắp thiết bị phân tích lên môi và giải thích.

Anh chưa nói hết thì ngay lập tức, Vinh Quý ôm chầm lấy anh.
“Tớ yêu cậu chết mất!” Vinh Quý ôm chặt Tiểu Mai rồi lớn tiếng nói.
Tiểu Mai lẳng lặng để Vinh Quý cót két ôm một lát, sau khi buông ra thì anh bình thản như không có việc gì tiếp tục công việc trên tay.
Nhưng, sau khi lẳng lặng chừng 5 phút, anh chợt nói: “Chức năng này là tôi vừa mới nghĩ ra, cơ thể lúc trước không có.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mai chủ động đề cập tới cơ thể kia.
Vinh Quý ngẩn người, sau đó xe tải cẩu ngồi bên chân Tiểu Mai cười hì hì, cậu bắt đầu hỏi thăm vài vấn đề nữa: “Còn có cái gì không giống nữa không?”
Tiểu Mai nói cho cậu các số liệu khác nhau
Đương nhiên là Vinh Quý nghe không hiểu.
Tiểu Mai nói những điểm khác trên cơ thể cho cậu biết.
Ví dụ như: Ngón chân lúc trước cân nhắc đến lực chạm đất nên bàn chân rộng hơn, ngón chân cũng thưa hơn.
(Vinh Quý: Phản đối! Đó là vượn hở?)
Ví dụ như: Bàn chân lúc trước có ròng rọc.
(Vinh Quý: May là không gắn á! Tớ không phải thanh niên trượt ván đâu!)
Ví dụ như: Lúc trước chỉ làm miệng thôi, nhưng miệng đó chỉ có thể làm cử động khi phát âm và bên trong là một máy nghiền, cơ thể sử dụng như một phiên bản đơn giản của dụng cụ chiết xuất thành phần…
(Vinh Quý: Cái gì vậy nè!)
Tiểu Mai vừa chế tạo vừa nhớ lại, cuối cùng anh dừng động tác trên tay và ngẩng đầu lên nói: “Bởi vì dung lượng não của cậu rất nhỏ nên dung lượng não của cơ thể kia cũng không có chỗ lưu trữ nhiều.”
“Còn người khách kia là một người lao động trí óc.”
Tiểu Mai nói xong thì thấy Vinh Quý vẫn ngơ ngác, anh bèn bổ sung cho rõ: “Nói cách khác, dung lượng não không phù hợp, tương lai ông ta nhất định phải mang theo não phụ.”
“Hoặc đồng thời đeo hai cái đầu, hoặc thêm một dung tích não trên cơ thể.”
Vinh Quý nhịn không được tưởng tượng một phen, sau đó rùng mình.
Cậu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Mai rồi bỗng hiểu ra: “Tiểu Mai, cậu đang hả hê hở?”
Tiểu Mai… Tiểu Mai không lên tiếng.
Vinh Quý trộm vui vẻ, còn run rẩy bả vai nữa.
“Với lại…”
“Cái gì mà dung lượng não rất nhỏ chớ? Đổi lại từ khác không được sao?”
“… Vậy, dung lượng não rất khiêm tốn?” Tiểu Mai nghiêng đầu.
“…” Vinh Quý… Vinh Quý cho Tiểu Mai một đấm.
Và cứ thế, hai người máy nhỏ vừa nói chuyện vừa làm việc, trước khi năng lượng trong cơ thể xuống dưới mức cảnh báo thì Vinh Quý kéo thiết bị nạp điện tới gần rồi cắm cho hai người.
Sau đó tiếp tục làm việc.
Ước chừng Tiểu Mai làm trọn vẹn một ngày hai đêm, khi ngọn đèn thứ hai mọc lên, rốt cuộc anh cũng hoàn thành việc chế tạo hai cơ thể.
Hai hình người cũng lẳng lặng nằm trên mặt đất, Tiểu Mai kiên nhẫn bắt tay vào mài nhẵn một viên bảo thạch đen cuối cùng, các bộ đã phận hoàn thành và bây giờ đang chờ lắp, giờ mà nhìn thì sẽ thấy viên bảo thạch đen kia giống như một con mắt đen hơn.

Tiểu Mai lại điều chỉnh thêm chút nữa, sau khi xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì thì anh cầm ba con mắt khác lên.
“Cụp, cụp” hai tiếng, đôi mắt màu lam được anh khảm vào hình người thuộc về mình.
Sau đó…
Lại “cụp, cụp” hai tiếng, cơ thể Vinh Quý cũng hoàn thành.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
^_^.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện