Edit: Vân
Beta: V
Các vị Thần luôn thích sáng tạo, Họ tạo ra các loài sinh vật mới hoặc tạo ra dựa theo dáng vẻ của mình, sau đó ấn định ra một cuộc đời, một đoạn lịch sử mới.
Khoảng thời gian dài trước đây, không thể nhớ rõ là ở đâu mà Aishive · Messertal đã nghe qua những lời này.
Sở thích của anh được truyền ra bên ngoài khi ấy là hội họa, điêu khắc và chế tạo mô hình.
Lý do tại sao nó là “sở thích được truyền ra bên ngoài” – bởi vì bản thân anh không nghĩ rằng mình thích làm điều đó.
Và thực tế, anh không có bất kỳ sở thích nào.
Bộ luật Mortari viết rằng: “Hãy bình đẳng và yêu tất cả mọi thứ trên thế giới này, dù tốt hay không tốt, dù đẹp đẽ hay xấu xí, dù tồn tại trong quá khứ hay tương lai.”
Tuy nhiên, anh không thích bất cứ điều gì cả.
Cho nên, anh cũng nhân tiện tìm cho mình một ít sở thích.
Miễn là kiên trì làm thì rất dễ bị người ta cho rằng đó là sở thích của mình.
Ban đầu chỉ là hội họa mà thôi, sau đó nó mở rộng sang một chút điêu khắc, và sau đó, anh có thể làm một số sản phẩm cơ khí theo các vật liệu có sẵn.

Cho dù trong mắt người khác anh có tiến bộ nhanh như thế nào đi chăng nữa, thì bản thân anh vẫn luôn nghĩ rằng mình không thực sự có tài năng trong lĩnh vực này.

Anh chỉ có khả năng học tập đủ tốt để nhanh chóng tiếp thu phương pháp mà người khác đã nghiên cứu kỹ lưỡng thôi, còn bản thân anh thì không có đổi mới.
Hơn nữa, anh luôn cảm thấy sản phẩm mình làm ra thiếu thứ gì đó, lúc ấy anh cứ nghĩ thứ mình thiếu là tài năng, nhưng bây giờ, anh đã biết thứ mình thiếu chính là tình cảm.
Anh không cho rằng việc làm ra máy móc là sáng tạo, nó chỉ đơn thuần là chế tạo mà thôi, anh không có tình cảm gì với những thứ mà mình làm ra, vậy nên anh có thể dễ dàng tiêu hủy chúng.
Anh chỉ có một chút ấn tượng với một trong số những tác phẩm đã làm ra khi đó.
Đó là cá.
Cá máy được chế tạo bằng kim loại, cơ thể nó có màu trắng như tuyết, cái đầu khổng lồ sử dụng vật liệu đặc thù làm ra, đuôi nhẹ như lụa, vây nho nhỏ nằm ở hai bên sườn và nó có thể bơi lội trong không khí.

Anh làm vài con “cá”, sau đó để chúng tùy ý bơi lội qua lại trong cung điện màu trắng.
Rất nhiều người nhìn thấy đám “cá” này đều sợ ngây người, chúng có thể vẫy đuôi và chậm rãi bơi lội trong không khí, trông cực kỳ đẹp!
Nhưng khi đó, có một người duy nhất nói những lời khác thường: “Tôi thấy nỗi sợ hãi, đôi mắt của những con cá này tràn đầy sợ hãi.”
Chủ nhân của những lời này chính là một người lùn, đó cũng là lần đầu tiên cô đi tới điện Nhật Quang để yết kiến.

Anh nhìn thoáng qua đối phương, sau đó ánh mắt lại hướng ra ngoài – nơi những con “cá” đang bay ra khỏi cung điện và bơi lội giữa không trung.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả khi anh cảm thấy hiếm khi mình sáng tạo được một lần, nhưng thật ra nó cũng chỉ là phục chế mà thôi.
Đối với những người khác mà nói, đây là lần đầu tiên họ thấy những con cá kia, còn đối với anh… đó chỉ là con cá lớn mà anh đã gặp vô số lần mà thôi.
Sau khi điều chỉnh hình dạng xong thì anh sử dụng kim loại để tạo ra một con cá lớn hoàn toàn mới.
Anh chưa bao giờ chú ý tới ánh mắt nó nhìn về phía mình, anh cho rằng đó là ánh mắt trống rỗng và tràn ngập sát ý, nhưng kết quả lại bị người ta nói rằng: “… Đôi mắt của những con cá này tràn đầy sợ hãi.”
Mỗi một con cá ở đây tương ứng với mỗi một con cá lớn đã bị anh giết trong một đoạn lịch sử nhất định nào đó, đôi mắt của tất cả những con cá ấy đều tràn đầy sợ hãi.
Bây giờ nhớ lại, có lẽ đó là một phương thức gửi tình vào vật, chỉ là tình cảm được gửi vào cũng không phải đến từ anh, mà đến từ bản gốc của nó.
Tiểu Mai – người đã từng là bệ hạ Aishive · Messertal, bây giờ anh đang ngồi ở bàn làm việc nhỏ, đối diện là một bộ phim với tình tiết cũ rích.

Trong tiếng khóc lớn của nữ chính, anh vẫn lù lù bất động, cây búa trong tay chậm rãi tạo hình một tảng đá màu đen.
Xưởng cho anh một bộ dụng cụ mới đầy đủ, cái cũ dùng lúc trước hoàn toàn không thể so sánh với nó được, cho dù là cùng một vật liệu, nhưng sử dụng dụng cụ mới có thể nâng cao cấp bậc sản phẩm lên ít nhất là hai cấp!
Huống chi, bây giờ anh còn có đủ loại vật liệu mới, tuy rằng nó không thể so sánh với những gì anh từng dùng, thậm chí ngay cả những vật liệu anh dùng để chế tạo ra mấy con cá kia cũng kém hơn, nhưng vật liệu hiện có bây giờ đã tốt hơn vật liệu của cơ thể anh hiện tại không ít rồi.
Toàn bộ vật liệu dùng để hoàn thành ủy thác đều do xưởng cung cấp, cho nên, nhờ công việc này mà anh được tiếp xúc với không ít vật liệu hiện có ở đây.

Ngoài ra, vì là công nhân nên anh còn được giảm 30% khi mua vật liệu ở xưởng nữa.
Anh chế tạo rất nhiều bàn tay, bàn chân, cánh tay, bắp chân,… Sau khi có được nhiều kinh nghiệm, cuối cùng anh cũng suy tính ra vật liệu thích hợp nhất hiện giờ và bắt đầu chuẩn bị chế tạo cơ thể cho Vinh Quý.
Bởi vì vật liệu được sử dụng vô cùng tốt, điểm tích lũy một tháng cũng chỉ đủ mua một ít vật liệu chế tạo bộ phận cơ thể thôi, vậy nên anh vừa luyện tập vừa chậm rãi làm.
Trải qua mấy tháng tích lũy và chuẩn bị, bây giờ anh đã làm ra một đôi tay, một đôi cánh tay, một cặp đùi, chân… Bây giờ, cái mà anh đang nghiên cứu rất kỹ đó là phần thân của cơ thể.
Ngăn kéo dưới bàn làm việc đã hết chỗ chứa từ lâu rồi, bây giờ anh bày một cái giá treo ở bên ngoài – đây là cái giá mà các thợ rèn thường dùng khi chế tạo cơ thể máy móc, mỗi lần làm xong một bộ phận, bọn họ sẽ treo bộ phận ấy ở vị trí tương ứng, sau đó lấp đầy từng chút một, như vậy có thể vừa làm vừa xem xét hiệu quả.
Vì thế, ngay lúc này đây, bên cạnh Tiểu Mai đã xuất hiện một hình người bán thành phẩm.
Nếu như bây giờ có người đẩy cửa tiến vào và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nhất định họ sẽ chấn động và bị hình người trước mắt mê hoặc hoàn toàn!
Đó thật sự là một hình người xinh đẹp!
Toàn bộ cơ thể được tạo ra bởi kim loại màu trắng, làn da tựa như một món đồ sứ thượng hạng, hình dạng móng tay trông rất tinh xảo và chỉnh tề, bắp chân săn chắc và tràn ngập cảm giác sức mạnh, kế đến là bắp đùi thon dài và lòng bàn chân tựa như một loại ngọc thạch nào đó.

Hướng lên trên là bàn tay thon dài mà rắn chắc, đường cong cánh tay nối liền với cổ tay vô cùng gọn gàng, chiếc cổ mảnh khảnh tựa như cổ thiên nga.

Tiếp tục hướng lên là nửa khuôn mặt đã hoàn thành, tuy rằng chỉ có một nửa nhưng trông nó hoàn mỹ cực kỳ! Đường nét khuôn mặt sắc sảo, lông mày được tạo thành từ những vụn kim loại, phía trên mắt trái đang đóng chặt là hàng mi dài và rậm rạp.


Chỉ là lẳng lặng nhìn như vậy thôi đã làm người ta suy nghĩ liên miên, không biết tròng mắt bên dưới mí mắt kia rốt cuộc là màu gì.
Hòn đá màu đen mà Tiểu Mai đang điêu khắc bây giờ chính là tròng mắt mà anh đã chọn cho cơ thể này.
Gần đây, khi xoa bóp cơ thể cho Vinh Quý, anh vẫn cố gắng ghi chép số liệu về cơ thể cậu.

Cũng có đôi lúc anh làm bộ lơ đãng hỏi về sở thích của Vinh Quý và một ít số liệu không nhìn thấy của cơ thể.
Chẳng hạn như màu mắt, màu tóc, thậm chí cả màu sắc của các cơ quan nội tạng …
“Ừm… trái tim của cậu có màu gì vậy?” Hình dạng, vị trí, thậm chí màu sắc trái tim của người thuộc các chủng tộc khác nhau thì đều sẽ khác nhau, anh không biết gì về màu sắc nội tạng của Vinh Quý cả.
Vinh Quý… đương nhiên là cậu bị câu hỏi của anh làm cho choáng váng rồi.
“Cái đó hả… trước kia sức khỏe của tớ rất tốt, chưa từng phẫu thuật gì…” Vinh Quý ngớ người, cậu gãi đầu.
Vậy thì dùng màu trắng bạc đi, nội tạng màu trắng bạc tương đối dễ nhận biết, thỉnh thoảng rơi ra cũng dễ phát hiện – xét từ góc độ thực dụng mà nói, Tiểu Mai đã giúp cậu đưa ra quyết định.
Nghĩ đến việc lúc nào Vinh Quý cũng mang khăn tay và mỡ heo rừng, anh còn thiết kế một ngăn đựng đồ ở bụng, mở ra là có thể cất giữ đồ vật này kia, bên cạnh đó, nó còn có thể lấy ra để rửa sạch nữa, thật sự vô cùng tiện lợi;
Phía dưới bàn chân có ròng rọc để dễ dàng di chuyển;
Không phải Vinh Quý tự xưng là “dân tộc thích trồng trọt” sao? Thế là anh bèn thiết kế móng tay và ngón tay Vinh Quý thành loại có thể kéo dài, lúc vươn ra có thể thuận tiện trong việc đào đất, giống như hai cái đinh ba vậy, không có việc gì làm thì lấy ra đào hố, trồng cây, vô cùng thuận tiện.
Dây sạc được thiết kế có tính năng thu kéo, vậy thì Vinh Quý có thể vừa sạc vừa tiếp tục lắc lư trong nhà;

Anh thật sự suy nghĩ rất nhiều dựa trên thói quen của Vinh Quý ← e là Tiểu Mai đang tinh tế mài giũa một tròng mắt màu đen cũng không nhận ra điều này.
Cơ mà, ngay cả khi phát hiện ra thì có lẽ anh sẽ quy điều này thành “mình là một người suy nghĩ chu đáo”.
Tuy nhiên, thông qua những chi tiết này không khó để phát hiện ra, rằng bây giờ anh thật sự rất hiểu Vinh Quý.

Có lẽ bởi vì những bức chân dung, hoặc có lẽ bởi vì ngày nào Vinh Quý cũng lải nhải và tự luyến… Không biết từ lúc nào, Vinh Quý trong lòng anh đã thành hình.
Tiểu Mai lại không nghĩ nhiều như vậy, sau khi mài tròng mắt thành viên tròn thì anh bò lên ghế, nhón chân lên, duỗi dài cánh tay kéo mí mắt hình người ra rồi dùng sức vỗ một cái, tròng mắt mới đã được khảm vào.
Hình như không đủ sáng – suy nghĩ một chút, anh lại cố hết sức lấy tròng mắt ra, sau đó bò xuống ghế điêu khắc lần nữa.
Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng gõ cửa, anh lập tức lấy mấy tấm vải đã chuẩn bị trước ở bên cạnh, sau đó che hình người chưa hoàn thành lại rồi mới ra mở cửa.
Người vào cửa chính là Labgy – một trong bốn người lùn, cũng chính là người từng làm việc ở Yebala, sau đó được Tiểu Mai phân công đi kéo bễ một tháng.


Tính tình của anh ta tốt hơn không ít, có lẽ do tính tình như thế đã làm cho kỹ thuật của anh ta không cách nào tiến bộ được.

Từ khi đến đây làm, kỹ năng của anh ta đã tiến bộ một cách rõ rệt, thế là anh ta vô cùng bội phục Tiểu Mai, hiện tại đã là tùy tùng số một của thầy Mai rồi ~
“Thầy Mai, Giám đốc Philip mang theo khách tới.” Labgy nói to.
Thật ra vị khách kia muốn xông vào nhưng đã bị Labgy ngăn cản và chắn ở trước cửa, đợi anh ta đến gõ cửa và nhận được sự cho phép của Tiểu Mai thì mới cho bọn họ vào.
Tiểu Mai gật đầu, lập tức nói với Labgy: “Anh đi làm việc đi.”
Sau khi đưa khách vào, anh ta đóng cửa lại.
Thỉnh thoảng sẽ có “khách hàng chủ động đến cửa đặt hàng”.
Yêu cầu của loại khách này rườm rà, đa số là người có tiền, có vật liệu, tính tình không tốt cho lắm – đây là nhận thức chung của các nhân viên trong xưởng.
Cho nên, tuy được người ta tìm tới đặt hàng là một chuyện vừa hãnh diện vừa kiếm được bộn tiền, nhưng đa số các thợ rèn vẫn lười nhận.
Các bậc thầy khác một là không tâm huyết, hai là quyết đoán từ chối, dưới tình huống bó tay hết cách này, Giám đốc đành phải mang khách hàng đến chỗ thầy Tiểu Mai mới tới.
“Tắt TV, quá ồn ào!” Vị khách kia kéo ghế dựa đối diện bàn làm việc rồi đặt mông ngồi xuống, sau đó lớn tiếng nói.
Tiểu Mai nhìn ông ta, anh cầm điều khiển từ xa lên và giảm âm lượng TV lại.
Khi âm thanh của TV được hạ xuống, giọng nói của ông ta còn thô lỗ hơn nữa.
“Tôi muốn chế đầu mới, đầu máy mới này yêu cầu dây thần kinh hoàn toàn kết nối với não.

Tôi là người dựa vào đầu óc để kiếm cơm, này… người máy nhỏ như anh có thể làm được không?” Sau khi thấy rõ bộ dạng rách nát của Tiểu Mai thì ông ta nhíu mày.
Lông mày của người nọ cũng được chế tạo bằng tơ kim loại, ông ta có một khuôn mặt máy móc và bán thân hình cơ giới hóa.

Tiểu Mai lơ đãng nhìn thoáng qua cánh tay đặt dưới áo choàng của ông ta, cánh tay kia sạm màu và đầy nếp nhăn, nhắc nhở rằng tuổi của người này không nhỏ.
Tuổi tác lớn mà tính tình còn không tốt như vậy, khó trách già nhanh đến thế – trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện giọng nói của Vinh Quý.
Vì thường xuyên bị Vinh Quý quấn lấy kêu kể chuyện ở chỗ làm nên Tiểu Mai bèn ghi âm lại cuộc đối thoại của mình khi tiếp đãi khách, sau đó trở về phát cho Vinh Quý nghe, lúc ấy cậu đánh giá như vậy.
Có vẻ như… khách tới đây đặt hàng hơn phân nửa có tuổi không nhỏ, ngoài ra còn có tính tình không tốt nữa – Tiểu Mai suy nghĩ một chút và ngầm thừa nhận.
Nghĩ đến chuyện ngày đó, Tiểu Mai không nói gì, nhưng trong mắt hai người ở đối diện thì đây chính là dáng vẻ lãnh đạm và phong thái thợ rèn của thầy Mai.
Giám đốc vội vàng lấy hình ảnh tác phẩm trước đó của Tiểu Mai ra, sau khi liên tục lật xem mấy trăm bức thì người khách kia đã hơi tin tưởng rồi.
Giọng nói của ông ta cũng hạ xuống.
“Anh rất am hiểu chế tạo cơ thể máy móc… nếu vậy, trước tiên anh giúp tôi làm một cánh tay đi.” Ông ta nói xong thì vén áo choàng lên, lộ ra cánh tay già nua phía dưới.
Tiểu Mai liếc mắt nhìn cánh tay đặt trước mặt mình, một lúc sau anh mới động đậy.
Anh nhấn chuông gọi nhóm trợ thủ tiến vào.
Một người chịu trách nhiệm đo kích thước, một người lắng nghe yêu cầu, một người ghi lại, một người thì ở bên cạnh tiếp tục khoe khoang về các tác phẩm trong quá khứ của thầy Tiểu Mai.
Tiểu Mai quay lưng ngồi trên chiếc ghế dựa rộng rãi, anh chỉ để lại cho khách một bóng dáng cũ nát.

Tư thế như vậy… thoạt nhìn rất giống bậc thầy đó đa!
Bị phong thái lãnh đạm của Tiểu Mai hù dọa nên lúc rời đi, vị khách kia đã khiêm tốn hơn không ít, cuối cùng Giám đốc gửi lời cảm ơn chân thành và ra khỏi phòng.
Vị khách kia còn quay lại đây một chuyến nữa, ông ta biểu đạt lòng cảm ơn đối với Tiểu Mai.
“Vị khách kia rất đặc biệt, lúc trước còn cãi nhau một trận với thầy Laude bên kia, may là thầy Mai đã làm ông ta khép nép lại.” Giám đốc nói xong thì lau mồ hôi lạnh trên trán: “Dù sao thì, nhà vị khách này rất có bối cảnh, rất nhiều vật liệu của chúng tôi đều thông qua ông ta để nhập về, đúng là không dễ đắc tội.”
Giám đốc cũng không nói nhiều, sau khi bày tỏ lòng đầy đủ lòng biết ơn của mình thì ông ta đặt một túi nhỏ tinh xảo trên bàn làm việc của Tiểu Mai.
“Thầy Mai, bao tay của thầy có hơi cũ, đây bao tay tôi mua được ở phía trên, nó chỉ là món quà nhỏ mà thôi, thầy vui lòng nhận cho.”
Nói xong, ông ta cười hì hì rời đi.
Xem đi, đây lại là một người lùn không giống với ấn tượng đó giờ của mọi người.
Khéo đưa đẩy như vậy… quả thật không giống người lùn trong ấn tượng của mọi người – nhìn bóng lưng Giám đốc, Tiểu Mai nghĩ thầm.
Anh lại tăng âm lượng TV lên và tiếp tục làm việc.

Tiểu Mai hoàn toàn không có ý định thay bao tay mới mà vẫn đeo bao tay trắng do Vinh Quý tặng.

Nhưng mà đợi đến lúc tan tầm, anh lại xách túi quà bị bỏ quên cả buổi chiều trên bàn làm việc lên.
“Ơ ~ là quà cho tớ sao?” Nhận được túi quà Tiểu Mai đưa cho, Vinh Quý cực kỳ vui sướng.
Dù sao lái xe đã có Đại Hoàng, ngồi trên xe rảnh rỗi quá nên Vinh Quý vui vẻ mở quà ra, sau khi nhìn thấy một đôi bao tay màu trắng tinh xảo bên trong thì Vinh Quý ngẩn người.
“Cái này… là người khác tặng cho Tiểu Mai phải không?” Chỉ có thợ rèn cấp ba mới có thể đeo bao tay, Vinh Quý đã sớm được phổ cập chuyện này rồi, sở dĩ cậu làm bao tay cho Tiểu Mai cũng chính bởi vì cậu đã biết điều đó.
“Mang ở nhà thì không sao, cậu có thể đeo khi xoa bóp cho cơ thể.” Tiểu Mai bên cạnh bình thản nói: “Không phải bàn tay của cậu ngâm nước trong thời gian dài nên hơi bị rỉ sét sao? Vật liệu làm bao tay của thợ rèn sẽ không thấm nước.”
Vinh Quý nhìn góc nghiêng của Tiểu Mai.
À… bởi vì không có mũi nên góc nghiêng của Tiểu Mai vô cùng bằng phẳng…
“Xoạch” một tiếng, Vinh Quý nhịn không được dùng mặt mình đụng một cái trên gương mặt bằng phẳng kia.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Mai ~ tớ yêu cậu chết mất!”
Cụng nhẹ – đây chính là cách Vinh Quý biểu đạt sự cảm kích trong lòng mình ~
Vì thế, tối hôm đó, Vinh Quý đeo bao tay mới xoa bóp cho cơ thể hai người, Tiểu Mai cũng đeo bao tay, nhưng bao tay ấy rõ ràng cũ nát và dơ bẩn hơn rất nhiều – đó là cái lúc đầu Vinh Quý làm cho anh.
Có bao tay mới cũng không đeo, chỉ đeo cái cậu làm.
Vinh Quý nghiêng đầu, vui vẻ xoa bóp cho hai cơ thể ~

Tác giả có lời muốn nói:
Đại Hoàng tỏ vẻ: Ngày mai tui sẽ ra sân, fan hâm mộ chớ vội vàng.
(Bỗng nhiên cảm thấy Đại Hoàng rất có ngầu quá sao giờ?).

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện