Edit: Vân
Beta: V
Nhìn thấy Tiểu Mai đứng trước cửa xưởng thì Vinh Quý chuẩn bị rời đi, cậu có một cuộc hẹn với Mary, bây giờ còn rất sớm nhưng cậu vẫn vội vàng chạy đến.
“Tiểu Mai ơi, tạm biệt nha ~” Vinh Quý ngồi trên Đại Hoàng vẫy tay với Tiểu Mai.
Tiểu Mai không vẫy lại nhưng anh nhìn theo hướng Vinh Quý rời đi.
Cho đến khi đuôi xe Đại Hoàng biến mất ở đầu hẻm thì lúc này Tiểu Mai mới xoay người.
Đại Hoàng cần gia cố một chút – anh thầm nói.
Sau đó, Tiểu Mai đi vào xưởng báo danh.
Đây là một trong hai xưởng rèn lớn nhất tại thành phố Yedham, vừa nhìn đã thấy Wings khác với các xưởng rèn khác: Kiến trúc tổng thể của “Wings” có màu trắng, đây là điểm khác biệt lớn nhất – trong thế giới dưới lòng đất, tất cả những thứ màu trắng đều rất sang quý, có thể dùng vật liệu màu trắng để xây dựng toàn bộ mặt tiền cửa hàng thì đủ biết được năng lực tài chính của xưởng rèn này.
Ngoại trừ màu sắc ra thì phong cách kiến trúc của “Wings” cũng khác với mặt tiền của các xưởng khác.

Các xưởng rèn của người lùn tuy có những đặc điểm riêng nhưng phong cách thiết kế lại vô cùng thống nhất, còn Wings thì lại khác rất nhiều.

Không phải là kiểu kiến trúc thấp và chắc chắn, mà đường nét kiến trúc của Wings vô cùng đơn giản, uyển chuyển, họ lựa chọn phong cách thiết kế sang trọng và độc đáo trông vừa đẹp vừa ưu nhã.
Tòa nhà chính không để một chữ nào, ngay cả tên xưởng cũng không có, nhưng trên nóc nhà có một đôi cánh chạm khắc bằng đá, đây chính là biểu tượng đặc trưng của “Wings”.
Bên ngoài cửa hàng có không ít người, có người lùn và cũng có người ngoại lai.

Nhưng không phải không có ai tới gần mà ngược lại, có rất nhiều người đứng bên ngoài chụp ảnh lưu niệm.
Là một trong những tòa nhà mang tính biểu tượng của Yedham, “Wings” chính là một điểm tham quan nổi tiếng của thành phố.
Đây là nơi hội tụ nhiều thợ rèn bậc nhất, và giá của vật phẩm được bán trong đây cũng xa xỉ nhất, người bình thường khó mà mua nổi.
Một chiếc xe màu vàng rách nát đột nhiên xuất hiện trước cổng lớn của “Wings”, điều này đã gây chú ý cho người qua đường.

Sau đó, một người máy nhỏ rách nát bước xuống, họ vốn cho rằng đây chỉ là một du khách không hiểu rõ giá thị trường, đối phương chỉ đến chụp ảnh rồi rời đi, ai ngờ người máy nhỏ kia lại đi vào bên trong cửa hàng.
Cửa kim loại lớn màu trắng bạc của “Wings” là cửa tự động, trên đó còn điêu khắc một đôi cánh chim màu trắng.

Lúc người máy nhỏ đi đến thì cửa lớn mở ra, sau khi anh đi vào thì cửa khép lại, đôi cánh trên cửa cũng thế, chúng lại trở thành một logo hoàn mỹ.
Cảnh tượng này bị du khách ở trước cửa khi ấy thấy được, họ còn nghị luận một thời gian, nhưng mà lượng khách nơi này rất lớn, khách cũ nhanh chóng rời đi và khách mới lại tới, rất nhanh đã không còn ai biết gì về người máy nhỏ vừa đi vào kia nữa.

Không giống như Gartley theo trường phái cũ, “Wings” là một cửa hàng đi theo trường phái mới, từ phong cách kiến trúc đến sản phẩm bán ra đều khác với phong cách truyền thống.
Sau khi vào cửa lớn, Tiểu Mai nhanh chóng theo con đường duy nhất đi vào đại sảnh.

Nơi này giống như một phòng trưng bày, bên trong trưng bày hàng mẫu sản phẩm được bán ra.

Sản phẩm bày bán ở đây vốn cực kỳ tinh xảo, lại thêm hiệu ứng ánh đèn khiến toàn bộ đại sảnh có cảm giác vô cùng xa hoa, như thể bên trong bán toàn hàng cao cấp vậy!
Trong cửa hàng đã có vài vị khách, bên cạnh mỗi vị khách đều có một người lùn mặc đồng phục đi cùng, hẳn là nhân viên trong cửa hàng.
Giọng nói của họ không lớn, hình như đang giới thiệu sản phẩm.
Không có ai để ý tới Tiểu Mai, anh cũng không sốt ruột, nhìn thấy phía trước có ghế thì anh bèn đi đến, nhón chân, nâng mông lên, sau đó mũi chân dùng sức đạp một cái rồi vững vàng ngồi lên ghế.
Nhưng mà như vậy thì hai chân anh sẽ lơ lửng không chạm đất.
Tiểu Mai cũng không lộn xộn, anh đặt một tay lên lưng ghế rồi ngẩng đầu nhìn lên: Mái nhà trong đại sảnh của Wings chạm rỗng, phần lớn vòm giữa sử dụng vật liệu pha lê rực rỡ sắc màu, phía trên đó là hình đôi cánh, khi đèn từ bên ngoài chiếu vào và xuyên qua lớp pha lê thì đúng lúc rơi trên đôi cánh ấy.
Đây là nơi bắt chước kiến trúc cao tầng một cách dở dở ương ương – by Tiểu Mai lúc này.
Không giống như mỗi vị khách mới đến đây cảm khái rằng cửa hàng này đẹp và tinh xảo, Tiểu Mai cảm giác thiết kế nơi này vô cùng kỳ quái, bắt chước được một nửa lại không nắm được tinh túy, tóm lại…
Rất không được tự nhiên.
Tiểu Mai lập tức dời tầm mắt nhìn quanh đại sảnh, anh nhìn thấy một con đường nhỏ ở phía Đông, hình như đằng sau có rất nhiều gian phòng, không biết bên trong có phải là nơi làm việc của các thợ rèn hay không.
Cũng chính là phòng làm việc của anh tương lai.
Tiểu Mai đang nhìn phía kia thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Chào anh ~ xin hỏi anh muốn mua gì?” Một người lùn mặc đồng phục của nhân viên cửa hàng đứng đối diện với anh.
Tiểu Mai quay đầu nhìn đối phương, sau đó…
“Sao lại là cậu? Lần này lại chạy tới Wings tìm việc à?” Ngay khi thấy rõ Tiểu Mai thì người nọ lập tức nhướng mày.
Tiểu Mai dùng thiết bị thu hình ảnh nên có thể nhìn thấy rõ từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của anh ta.
Anh hơi nghiêng đầu một chút, sau khi định vị chính xác các chi tiết khuôn mặt của đối phương thì anh bắt đầu xem xét lượng lớn những gương mặt được lưu giữ trong đầu – hết cách, anh đã sống rất lâu và đã gặp qua rất nhiều người, đồng thời cũng nhớ rõ từng người đã gặp, bởi vậy cho nên tư liệu khuôn mặt được lưu trữ trong đầu tương đối khổng lồ.
Nhưng mà, dù tư liệu có nhiều hơn nữa cũng không làm khó được Tiểu Mai, anh nhanh chóng tìm được khuôn mặt người này được lưu trữ trong đầu.
Yebala, thợ rèn phụ trách phỏng vấn, cáu kỉnh, ngón tay…
Cảnh tượng khi gặp mặt đối phương nhanh chóng xuất hiện trong đầu Tiểu Mai, anh nhớ lại thời gian, địa điểm khi gặp đối phương, lúc ấy đối phương mặc gì, nói gì, đang làm việc gì…
Thậm chí nếu nguyện ý, anh còn có thể tả lại nguyên vẹn từng chi tiết ngón tay mà đối phương đang chế tạo lúc đó.
Trí nhớ anh tốt bẩm sinh chứ không phải là một kỹ năng được bổ sung sau khi cơ giới hóa.
“Xin chào.” Vinh Quý dặn dò anh ngày đầu tiên đi làm phải lễ phép một chút, tốt nhất là chào hỏi người khác nên trước tiên anh chào đối phương.

“Chào cái gì mà chào? Đây không phải là nơi cậu có thể tùy tiện ứng tuyển vào đâu! Thợ rèn cấp hai ở chỗ này cũng không tìm được công việc tốt gì, ví dụ như tôi.

Hai ngày trước tôi được nhận vào vị trí này bởi vì thợ rèn cấp ba bỗng nhiên từ chức, và tôi chỉ có thể ra ngoài làm nhân viên bán hàng thôi đấy!” Nam người lùn cố hạ giọng nói một lèo.
“Thật ra, tôi…” Tiểu Mai nhìn anh ta và quyết định nói rõ ý của mình, ai ngờ đối phương nôn nóng và cắt lời anh lần nữa.
“Tôi cái gì mà tôi! Mau đi đi! Tôi cũng không rảnh chiêu đãi cậu đâu, thầy Marlyn ở phòng làm việc số 3 đang chế tạo một đôi cánh, hiếm khi thầy ấy cho phép người khác đi quan sát, tôi phải nhanh chóng đến xem đây!”
Tiểu Mai: “…”
Trao đổi ngôn ngữ với đối phương thất bại hoàn toàn, Tiểu Mai bèn lấy một tờ giấy kim loại từ trong túi ra – đây là thư trúng tuyển, cách hành văn trên đó vừa chân thành vừa cung kính, họ mời anh lúc nào tiện thì đến báo danh rồi làm quen với hoàn cảnh một chút.
Nam người lùn nóng nảy thấy thế thì lập tức trợn mắt há mồm.
Lúc dẫn đường ở phía trước, anh ta không ngừng quay đầu lại nhìn người máy nhỏ im lặng đi theo mình, đồng thời cảm thấy thế giới này thật ảo diệu.
Đến khi anh ta mang người máy nhỏ đến gặp Giám đốc thì ông ta nhiệt tình cầm tay anh.

Lúc nghe ông ta nói “hoan nghênh thầy Mai dành chút thời gian đến nhậm chức” thì anh ta đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mà khi Giám đốc nói với anh ta “sau này làm việc thật tốt theo sự chỉ dẫn của thầy Mai nhé” thì anh đã hoàn toàn chết lặng.
Lúc này, anh ta mới phát hiện: Người đến thay cô Yeni vừa mới từ chức đã tới Wings làm, vị lãnh đạo tương lai mà anh ta chờ đã lâu… thì ra chính là người máy nhỏ lúc trước bị anh ta cho rớt phỏng vấn, vừa rồi lại bị anh ta hô to gọi nhỏ một phen.
Vì nghênh đón bậc thầy mới đến, tuy rằng biết đối phương sẽ không lập tức nhậm chức nhưng Giám đốc đã sớm chuẩn bị xong xuôi cả rồi, ông ta cho trang trí lại toàn bộ phòng làm việc của cô Yeni.
Bởi vì Yeni là nữ cho nên cô yêu cầu sơn toàn bộ phòng làm việc thành màu hồng, mà thầy Mai là nam, trước khi hiểu rõ màu sắc yêu thích của đối phương thì ông ta chỉ có thể bảo thủ sơn mặt tường thành màu trắng.

Nghe nói vóc dáng thầy Mai thấp nên ông ta cũng đặc biệt cho chế tạo một cái bàn làm việc phù hợp với dáng người của anh.
Ngoài ra, ông ta cũng chỉ chuẩn bị những đồ vật cần thiết, những thứ còn lại thì chờ sau khi thầy Mai đến làm rồi tự mình yêu cầu bổ sung.
“Không cần thay đổi, tất cả cứ để y như cũ.” Ai ngờ tính tình thầy Mai mới tới này rất tốt, chẳng những anh không yêu cầu lung tung mà còn chấp nhận sự sắp xếp của xưởng nữa!
“Đặt một cái TV trên bàn làm việc là được rồi.” Cuối cùng, thầy Mai chỉ đưa ra thêm một yêu cầu.
Chỉ có một yêu cầu, hơn nữa là một một yêu cầu đơn giản, Giám đốc lập tức đảm bảo sẽ làm tốt.
Ông ta cho người mang TV mới mua trong văn phòng của mình đến.
Bởi vì TV quá lớn nên ông ta còn cho người khoan lỗ trên vách tường đối diện bàn làm việc rồi treo lên.
Nghĩ một hồi, ông ta còn trang bị thêm một cặp loa nữa.
Như vậy thì thầy Mai có thể vừa làm vừa hưởng thụ đãi ngộ của rạp chiếu phim trong phòng làm việc rồi.

Giám đốc rất tri kỷ.
Giám đốc rất tri kỷ, thầy Mai vô cùng hài lòng, còn nam người lùn thì…
Mệt chết đi được.
Hết cách, người vừa mới được Giám đốc gọi tới chuyển TV là anh ta, người bị Giám đốc yêu cầu đục lỗ trên tường là anh ta, người bị gọi đi mua loa… vẫn là anh ta.
Orz.
Anh ta đáng thương như vậy đấy!
Ngoài anh ta ra thì còn ba thợ rèn người lùn bị Giám đốc gọi tới nữa.

Ngoài thợ rèn được cô Yeni dẫn theo ra thì ba người này chính là cấp dưới cũ của cô ấy.

Mà nam người lùn có thể ứng tuyển thành công là vì để lấp đầy khoảng trống của người lùn bị cô Yeni dẫn đi.
Một thợ rèn cấp ba dẫn đầu một tiểu tổ do các thợ rèn cấp hai tạo thành.

Lấy tiểu tổ làm đơn vị, mỗi sản phẩm là một hạng mục, đây chính là phương thức làm việc của Wings.
Thật ra, các xưởng chế tạo khác cũng giống như vậy, chỉ là cấp bậc xa hoa không thể so với Wings mà thôi.

Ở đây, Tổ trưởng của tiểu tổ chỉ có thể do thợ rèn cấp ba đảm nhiệm, mà ở các xưởng khác, thợ rèn cấp hai bình thường đã có thể làm Tổ trưởng, thậm chí ở một vài xưởng nhỏ, chỉ cần có chứng chỉ thợ rèn cấp một là có thể làm được rồi.
Cấp bậc xưởng khác nhau, công việc nhận được khác nhau, cấp bậc sản phẩm làm ra cũng hoàn toàn khác.
Tiểu Mai ngồi trước bàn làm việc, anh quét thẻ thông hành của mình lên bảng điều khiển và bàn làm việc lập tức mở ra.

Đồng thời, thông tin chứng chỉ thợ rèn cấp ba trong thẻ thông hành của anh cũng hiện lên, và một hộp tin nho nhỏ xuất hiện bên cạnh.
Đây là chứng nhận cuối cùng.
Vì làm Tổ trưởng tiểu tổ này nên Tiểu Mai cũng có quyền sở hữu phòng làm việc số 4.

Anh có thể sử dụng tất cả đồ đạc trong phòng này, thông tin cá nhân của anh cũng được đọc và tạo thành một hộp tin nhỏ treo ở phía sau bàn làm việc, để tiện cho khách hàng nhìn thấy khi đàm phán.

Dù sao, những vị khách đến đây sử dụng dịch vụ theo yêu cầu luôn rất vừa ý với các thợ rèn có trình độ chuyên môn cao.
Tiểu Mai thoải mái ngồi trên ghế làm việc mới của mình, anh nhìn xung quanh rồi cuối cùng dừng lại trên người bốn thợ rèn phía trước.
Bốn người lùn vô cùng khẩn trương, tuy rằng biểu cảm thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng đây không phải là biểu hiện của sự tức giận, mà là biểu hiện của sự khẩn trương và sợ hãi – vẽ nhiều chân dung như vậy, Tiểu Mai có thể phân biệt rõ ràng từng biểu cảm rất nhỏ của người lùn, anh cũng biết chúng đại biểu cho cảm xúc gì.
Họ đang chờ anh giao nhiệm vụ.
“Anh, phụ trách vật liệu.”
“Anh, phụ trách khuôn đúc.”

“Anh, phụ trách tạo hình.”
Từ trái sang phải, anh lần lượt phân nhiệm vụ cho ba người lùn.

Tuy rằng cách sắp xếp của thầy Mai hơi kỳ quái, nhưng mà nhận được việc rồi, ba người cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó đến lượt thợ rèn cuối cùng.
Người còn lại vừa hay là nam người lùn lúc trước dẫn đường cho Tiểu Mai, cũng chính là người mới đầu hô to gọi nhỏ, cuối cùng chuyển TV rồi lắp đặt giúp anh ấy.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Mai, trái tim anh ta vọt lên cổ họng, sau đó, anh ta nghe Tiểu Mai nói: “Không còn việc gì khác, anh đi kéo bễ đi.”
Nam người lùn: 囧!
Quả nhiên, đây chính là kết cục của việc đắc tội cấp trên…
Anh ta rưng rưng nhận mệnh.
Bởi vì phòng làm việc không có ống bễ nên anh ta đã dùng hai tiếng để làm một cái hoàn toàn mới.
=-=
Dù nói gì đi chăng nữa thì Tiểu Mai đã nhậm chức rồi, còn có thêm bốn cấp dưới nữa.
Đối với thợ rèn cấp ba mới nhậm chức, xưởng sẽ không lập tức phân công việc cho bọn họ, nhưng mà họ có thể tự nhận việc.

Hệ thống nội bộ có một danh sách nhiệm vụ, trên đó đều những nhiệm vụ chưa có người làm.

Ví dụ như làm một bàn tay, một ngón chân vân vân, người phát nhiệm vụ sẽ quy định chi tiết các thông số và những yêu cầu khác, thợ rèn có thể tùy ý nhận.
Đương nhiên, thợ rèn ở đây là chỉ thợ rèn cấp ba.
Ở “Wings”, thợ rèn cấp hai đều làm công việc của trợ lý học nghề như ở các xưởng khác.
Bậc thầy mới vừa tới, dưới tình huống không rõ sở trường của đối phương thì xưởng sẽ áp dụng phương thức này để có thể nhanh chóng hiểu rõ thứ mà họ am hiểu, sau này gặp phải yêu cầu tương ứng thì có thể ưu tiên sắp xếp cho bậc thầy đó.

Mà đối phương cũng có thể dùng phương thức này để tích lũy sản phẩm ban đầu, sau khi tích lũy được một số lượng nhất định thì có thể trưng bày sản phẩm trong phòng làm việc của mình, mục đích là để khách hàng xem xét.
Một công đôi việc, đây là một phương thức khá tốt ~
Tiểu Mai dùng một buổi chiều để làm một bàn tay phải hoàn toàn mới, sau khi đảm bảo hai tay đều có thể lưu loát làm việc thì anh bắt đầu công việc tích lũy ban đầu của mình.
Anh lọc toàn bộ nhiệm vụ về “tay” trong danh sách.

Từng ngón tay, thậm chí cả bàn tay đều do anh chế tạo ra, thế là Tiểu Mai nhanh chóng được gắn thêm nhãn mác “Am hiểu chế tạo ngón tay”.

Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mai thành lãnh đạo rồi ~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện