“Vẫn tối quá à.” Trong lúc đợi Tiểu Mai gắn đầu trở lại cho mình, Vinh Quý vẫn không thể động đậy được chút nào, chẳng qua cho dù như thế cũng không thể ngăn cản “ánh mắt” của cậu lướt tới lướt lui dò xét xung quanh.
Thế giới bên đây không khác gì trước khi xuống dưới nước nơi mà họ vừa rời đi kia: đều là tối đen như mực.
Vinh Quý ít nhiều có hơi thất vọng.
Tiểu Mai trông không có bất kỳ phản ứng nào, kỳ thật trong lòng thì…
Phản ứng trong lòng anh mới nãy xem như là “thở phào nhẹ nhõm” sao? Trong lúc vặn chặt ốc vít cuối cùng trên cổ của Vinh Quý anh nhín chút thời gian để phân tích tâm tình của mình một chút.
Tuy lần này vẫn gặp được con cá kia nhưng sau khi lên bờ thì lại thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chính mình đang đi trên một con đường hoàn toàn không giống với vận mệnh, anh lại xác nhận điều này thêm lần nữa.
Anh vặn chặt ốc vít xong, ngay khi đậy nắp bảo vệ lại thì cũng là lúc Vinh Quý cảm thấy mình đã có thể điều khiển được cơ thể.
“A, có thể hoạt động rồi.” Bẻ bẻ cổ lại nhảy lên, Vinh Quý thông báo mình đã đầy máu sống lại.
“Thì ra người ở thành phố cũng không có điện mà xài sao?” Cậu cảm khái nói, sau đó lại lắc đầu: “Ừ, đúng rồi, cũng có thể nơi này là thành thị gắn liền với nông thôn í.”
Đối với “cao kiến” của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai là…
“…”
Không nói tiếng nào, anh đi kiểm tra phía sau Đại Hoàng… không, là xe mới đúng.
“Á?! Cậu trước đừng vội lo cho Đại Hoàng, trên người cậu còn chưa lau sạch đó!” Thấy Tiểu Mai vội đi làm việc mà thân thể còn đầy lỗ thủng không ngừng rỉ nước, Vinh Quý vội vàng nhặt khăn tay nhỏ lên đuổi theo.
Mấy việc này nếu làm là sẽ rất lâu, tuy Vinh Quý cơ bản không làm được những chuyện khác nhưng chỉ duy kỹ năng chăm sóc thân thể là cậu vượt trội nhất, cậu làm vừa nhanh vừa tốt, chẳng những trong thời gian ngắn nhất lau khô thân thể Tiểu Mai mà còn nhân cơ hội chà chà lớp vỏ rồi đánh bóng thêm dầu nữa.
Tiểu Mai bị “làm đẹp” xong được cho đi làm việc rồi, Vinh Quý lúc này mới chậm rãi chăm sóc tới thân thể của mình.
Thời gian cậu “trang điểm làm dáng” cũng rất lâu, vừa khéo với thời gian Tiểu Mai xử lý xong Đại Hoàng, khi Tiểu Mai kết thúc công việc cũng là lúc Vinh Quý dùng khăn lau sạch chút dầu cuối cùng trên người, bây giờ cậu cũng xem như là một người máy khéo léo rồi đó.
“Đi thôi.” Tiểu Mai mở cửa xe rồi gọi cậu.
“A? Đợi một chút, chúng ta còn có chuyện chưa làm đây nè!” Vinh Quý chạy lăng xăng xung quanh tìm thứ gì đó, tìm cả buổi hình như cũng không được gì, thế là cậu leo lên xe hồi lâu rồi ôm một chậu hoa xuống.
Tiểu Mai hơi hơi nghiêng đầu.
Vinh Quý lập tức nở nụ cười.
“Tiểu Mai, cậu còn chưa đặt tên cho con sông khi nãy đâu đấy! Vật kỷ niệm của chúng ta còn chưa có vùi vào đâu.”
“Không tìm thấy đá, vậy dùng cái chậu hoa này đi.” Nói xong Vinh Quý vỗ vỗ vào chậu hoa trong tay.
Người này đối với “kỷ niệm” thật là cố chấp, Tiểu Mai im lặng nhìn cậu.
Chỉ là cuối cùng anh vẫn đặt tên cho con sông, sau đó viết tên sông và tên hai người.
“Rita • Azeroth, tên thật đẹp á!” Cậu yêu thích chữ Tiểu Mai viết trên chậu đến không nỡ buông tay, đoạn mới hỏi: “Có ý nghĩa gì vậy?”
“Bong bóng cá và nấm.” Tiểu Mai lời ít ý nhiều trả lời.
“…” Vinh Quý đang cầm chậu hoa đơ luôn.
“Mặc dù không rõ vì sao gọi là bong bóng cá, nhưng mà cây nấm… Hiện tại trong sông quả thực có rất nhiều nấm, hơn nữa rồi sẽ có nhiều hơn nữa.” Không dây dưa vấn đề này quá lâu, cuối cùng Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trước ngực và nấm trong chậu.
Cánh tay vung lên thật cao, chậu hoa trước ngực bị cậu ném ra ngoài.
“Tủm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông đen.
“Hẹn gặp lại, cá lớn.” Lưu luyến không rời nhìn thoáng qua mặt sông lần cuối, Vinh Quý lập tức nhanh nhẹn leo lên xe.
Từ bờ sông bắt đầu lái xe đi, ban đầu xóc nảy cực kỳ, xóc đến mức Vinh Quý cảm thấy bất kỳ lúc nào mình cũng có thể bị văng ốc vít, chỉ là không biết từ lúc nào cậu cảm thấy không còn xóc nảy mạnh như hồi nãy nữa.
“Í?” Bấy giờ cậu mới chú ý tới: Phía trước rõ ràng có đường rồi.
Mặc dù chưa chuyên nghiệp lắm nhưng trên mặt đất rõ ràng có dấu vết thường xuyên nghiền ép, những dấu vết kia chồng chất lên nhau cuối cùng trở thành một mặt đường bóng loáng.
Đúng là cậu thật lâu rồi chưa từng thấy qua “đường”!
Từ quê nhà của Tiểu Mai tới chỗ vừa rồi, phương hướng bọn họ đi tới hoàn toàn dựa vào Tiểu Mai nắm bắt, bốn phía trống trải bát ngát, vốn một con đường cũng không có, thế mà bây giờ cậu đang đi trên một “con đường” chân chính rồi!
“Chúng ta bắt đầu đi trên đường từ khi nào vậy? Tiểu Mai sao cậu không nói với tớ một tiếng?!” Vinh Quý kích động đứng lên rồi quay người nhìn về phía sau xe.
Sau xe là một con đường nhỏ thật dài, không biết dài bao xa, họ hiển nhiên đã đi trên con đường này rất lâu rồi.
“Một giờ mười lăm phút trước.” Tiểu Mai vẫn bình tĩnh lái xe, không trả lời thẳng câu hỏi của cậu.
Vinh Quý: “…”
Được rồi, trên đường quá yên tĩnh cậu không cầm lòng được mà ca hát, một khi ca hát là hát vô cùng tập trung, tập trung đến mức mặt đất có đường cũng không nhận ra luôn.
“Không thể ở chỗ bắt đầu xuất hiện đường chụp ảnh lưu niệm, thật là quá đáng tiếc.” Vinh Quý bèn tiếc hận nói với Tiểu Mai.
Trên đường đi, ở tất cả mọi nơi có ý nghĩa kỷ niệm cậu đều chụp ảnh lưu niệm với Tiểu Mai, duy chỉ bỏ sót một tấm này, trong lòng cậu ít nhiều cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
Chỉ là không bao lâu sau cậu không còn sầu não vì vấn đề này nữa.
Đại Hoàng đột nhiên “nói chuyện”!
“Thông báo: nhận được một tờ giấy phạt. Nguyên nhân: Vi phạm luật điều khiển giao thông, mời tiếp tục chạy hai trăm dặm và nộp tiền phạt ở đồn quản lý giao thông phụ cận.”
Bởi vì micro thẳng hướng về phía Vinh Quý nên Đại Hoàng vừa mở miệng đã đối diện với cậu mà nói, trên xe thình lình xuất hiện âm thanh thứ ba quả thực làm Vinh Quý sợ hết hồn!
“Sao vậy, chuyện gì xảy ra? Đại Hoàng lại còn biết nói chuyện nữa hả?”
“Bên trong có hệ thống kết nối, cũng có trang bị khuếch đại âm thanh, nó đương nhiên có thể nói chuyện.” Bằng không cái loa ở trước mặt cậu là để trang trí sao? Tiểu Mai không chút cảm xúc gì nói.
“Vậy… Vậy tại sao trước giờ nó không nói câu nào?” Vinh Quý lại hỏi.
“Vì lúc trước chỗ của chúng ta không có mạng internet, hôm nay đi vào phạm vi phủ sóng của mạng internet, nó lúc này mới có thể nhận được thông tin và lập tức thông báo cho chúng ta.” Tiểu Mai vừa trả lời Vinh Quý vừa gõ vào một phím trên bàn phím, phím này đại biểu cho “Đã xem”, thế nên Đại Hoàng không lên tiếng.
Quả thật trầm tĩnh ít nói giống y như Tiểu Mai vậy!
Vinh Quý thầm cảm thán, đoạn nhìn vào thông báo Đại Hoàng nhận được, đọc đọc một hồi cậu đột nhiên vui vẻ lên.
“Hì hì hì” Trên xe lại truyền đến tiếng cười của người máy.
Tiểu Mai nghiêng nhẹ đầu về hướng cậu.
Người này ngốc sao? Chẳng lẽ việc nhận giấy phạt cũng là chuyện có ý nghĩa kỷ niệm? Cậu còn định ở chỗ đóng phạt chụp ảnh lưu niệm sao?
Trong lúc Tiểu Mai đang suy nghĩ lung tung thì Vinh Quý đã nói tiếp:
“Hì hì, mới nãy tớ còn tiếc nuối chúng ta không thể chụp ảnh lưu niệm đoạn mới bắt đầu đi trên đường, kết quả chẳng phải là nhận được giấy phạt sao?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là để chứng minh giấy phạt họ phải quay lại đoạn phim vi phạm luật đó!”
“Cậu xem phim được quay vào lúc một giờ mười lăm phút trước, chẳng phải là lúc chúng ta vừa mới phát hiện lên con đường này hay sao?”
“Hì hì hì! Ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta đấy. Tiểu Mai, có người giúp chúng ta chụp ảnh rồi!”
Trên xe thoáng chốc đã tràn đầy tiếng cười “ha ha ha” của Vinh Quý.
Tiểu Mai… Tiểu Mai cạn lời rồi.
Tác giả:
Cuối cùng Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trước ngực và nấm trong chậu.
Cánh tay vung lên thật cao, chậu hoa trước ngực bị cậu ném ra ngoài.
“Ùm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông đen.
Sau đó…
Cá lớn khó khăn lắm mới sắp nổi lên mặt nước tìm người tính sổ lần nữa bị đánh ngất.
Thế giới bên đây không khác gì trước khi xuống dưới nước nơi mà họ vừa rời đi kia: đều là tối đen như mực.
Vinh Quý ít nhiều có hơi thất vọng.
Tiểu Mai trông không có bất kỳ phản ứng nào, kỳ thật trong lòng thì…
Phản ứng trong lòng anh mới nãy xem như là “thở phào nhẹ nhõm” sao? Trong lúc vặn chặt ốc vít cuối cùng trên cổ của Vinh Quý anh nhín chút thời gian để phân tích tâm tình của mình một chút.
Tuy lần này vẫn gặp được con cá kia nhưng sau khi lên bờ thì lại thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chính mình đang đi trên một con đường hoàn toàn không giống với vận mệnh, anh lại xác nhận điều này thêm lần nữa.
Anh vặn chặt ốc vít xong, ngay khi đậy nắp bảo vệ lại thì cũng là lúc Vinh Quý cảm thấy mình đã có thể điều khiển được cơ thể.
“A, có thể hoạt động rồi.” Bẻ bẻ cổ lại nhảy lên, Vinh Quý thông báo mình đã đầy máu sống lại.
“Thì ra người ở thành phố cũng không có điện mà xài sao?” Cậu cảm khái nói, sau đó lại lắc đầu: “Ừ, đúng rồi, cũng có thể nơi này là thành thị gắn liền với nông thôn í.”
Đối với “cao kiến” của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai là…
“…”
Không nói tiếng nào, anh đi kiểm tra phía sau Đại Hoàng… không, là xe mới đúng.
“Á?! Cậu trước đừng vội lo cho Đại Hoàng, trên người cậu còn chưa lau sạch đó!” Thấy Tiểu Mai vội đi làm việc mà thân thể còn đầy lỗ thủng không ngừng rỉ nước, Vinh Quý vội vàng nhặt khăn tay nhỏ lên đuổi theo.
Mấy việc này nếu làm là sẽ rất lâu, tuy Vinh Quý cơ bản không làm được những chuyện khác nhưng chỉ duy kỹ năng chăm sóc thân thể là cậu vượt trội nhất, cậu làm vừa nhanh vừa tốt, chẳng những trong thời gian ngắn nhất lau khô thân thể Tiểu Mai mà còn nhân cơ hội chà chà lớp vỏ rồi đánh bóng thêm dầu nữa.
Tiểu Mai bị “làm đẹp” xong được cho đi làm việc rồi, Vinh Quý lúc này mới chậm rãi chăm sóc tới thân thể của mình.
Thời gian cậu “trang điểm làm dáng” cũng rất lâu, vừa khéo với thời gian Tiểu Mai xử lý xong Đại Hoàng, khi Tiểu Mai kết thúc công việc cũng là lúc Vinh Quý dùng khăn lau sạch chút dầu cuối cùng trên người, bây giờ cậu cũng xem như là một người máy khéo léo rồi đó.
“Đi thôi.” Tiểu Mai mở cửa xe rồi gọi cậu.
“A? Đợi một chút, chúng ta còn có chuyện chưa làm đây nè!” Vinh Quý chạy lăng xăng xung quanh tìm thứ gì đó, tìm cả buổi hình như cũng không được gì, thế là cậu leo lên xe hồi lâu rồi ôm một chậu hoa xuống.
Tiểu Mai hơi hơi nghiêng đầu.
Vinh Quý lập tức nở nụ cười.
“Tiểu Mai, cậu còn chưa đặt tên cho con sông khi nãy đâu đấy! Vật kỷ niệm của chúng ta còn chưa có vùi vào đâu.”
“Không tìm thấy đá, vậy dùng cái chậu hoa này đi.” Nói xong Vinh Quý vỗ vỗ vào chậu hoa trong tay.
Người này đối với “kỷ niệm” thật là cố chấp, Tiểu Mai im lặng nhìn cậu.
Chỉ là cuối cùng anh vẫn đặt tên cho con sông, sau đó viết tên sông và tên hai người.
“Rita • Azeroth, tên thật đẹp á!” Cậu yêu thích chữ Tiểu Mai viết trên chậu đến không nỡ buông tay, đoạn mới hỏi: “Có ý nghĩa gì vậy?”
“Bong bóng cá và nấm.” Tiểu Mai lời ít ý nhiều trả lời.
“…” Vinh Quý đang cầm chậu hoa đơ luôn.
“Mặc dù không rõ vì sao gọi là bong bóng cá, nhưng mà cây nấm… Hiện tại trong sông quả thực có rất nhiều nấm, hơn nữa rồi sẽ có nhiều hơn nữa.” Không dây dưa vấn đề này quá lâu, cuối cùng Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trước ngực và nấm trong chậu.
Cánh tay vung lên thật cao, chậu hoa trước ngực bị cậu ném ra ngoài.
“Tủm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông đen.
“Hẹn gặp lại, cá lớn.” Lưu luyến không rời nhìn thoáng qua mặt sông lần cuối, Vinh Quý lập tức nhanh nhẹn leo lên xe.
Từ bờ sông bắt đầu lái xe đi, ban đầu xóc nảy cực kỳ, xóc đến mức Vinh Quý cảm thấy bất kỳ lúc nào mình cũng có thể bị văng ốc vít, chỉ là không biết từ lúc nào cậu cảm thấy không còn xóc nảy mạnh như hồi nãy nữa.
“Í?” Bấy giờ cậu mới chú ý tới: Phía trước rõ ràng có đường rồi.
Mặc dù chưa chuyên nghiệp lắm nhưng trên mặt đất rõ ràng có dấu vết thường xuyên nghiền ép, những dấu vết kia chồng chất lên nhau cuối cùng trở thành một mặt đường bóng loáng.
Đúng là cậu thật lâu rồi chưa từng thấy qua “đường”!
Từ quê nhà của Tiểu Mai tới chỗ vừa rồi, phương hướng bọn họ đi tới hoàn toàn dựa vào Tiểu Mai nắm bắt, bốn phía trống trải bát ngát, vốn một con đường cũng không có, thế mà bây giờ cậu đang đi trên một “con đường” chân chính rồi!
“Chúng ta bắt đầu đi trên đường từ khi nào vậy? Tiểu Mai sao cậu không nói với tớ một tiếng?!” Vinh Quý kích động đứng lên rồi quay người nhìn về phía sau xe.
Sau xe là một con đường nhỏ thật dài, không biết dài bao xa, họ hiển nhiên đã đi trên con đường này rất lâu rồi.
“Một giờ mười lăm phút trước.” Tiểu Mai vẫn bình tĩnh lái xe, không trả lời thẳng câu hỏi của cậu.
Vinh Quý: “…”
Được rồi, trên đường quá yên tĩnh cậu không cầm lòng được mà ca hát, một khi ca hát là hát vô cùng tập trung, tập trung đến mức mặt đất có đường cũng không nhận ra luôn.
“Không thể ở chỗ bắt đầu xuất hiện đường chụp ảnh lưu niệm, thật là quá đáng tiếc.” Vinh Quý bèn tiếc hận nói với Tiểu Mai.
Trên đường đi, ở tất cả mọi nơi có ý nghĩa kỷ niệm cậu đều chụp ảnh lưu niệm với Tiểu Mai, duy chỉ bỏ sót một tấm này, trong lòng cậu ít nhiều cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
Chỉ là không bao lâu sau cậu không còn sầu não vì vấn đề này nữa.
Đại Hoàng đột nhiên “nói chuyện”!
“Thông báo: nhận được một tờ giấy phạt. Nguyên nhân: Vi phạm luật điều khiển giao thông, mời tiếp tục chạy hai trăm dặm và nộp tiền phạt ở đồn quản lý giao thông phụ cận.”
Bởi vì micro thẳng hướng về phía Vinh Quý nên Đại Hoàng vừa mở miệng đã đối diện với cậu mà nói, trên xe thình lình xuất hiện âm thanh thứ ba quả thực làm Vinh Quý sợ hết hồn!
“Sao vậy, chuyện gì xảy ra? Đại Hoàng lại còn biết nói chuyện nữa hả?”
“Bên trong có hệ thống kết nối, cũng có trang bị khuếch đại âm thanh, nó đương nhiên có thể nói chuyện.” Bằng không cái loa ở trước mặt cậu là để trang trí sao? Tiểu Mai không chút cảm xúc gì nói.
“Vậy… Vậy tại sao trước giờ nó không nói câu nào?” Vinh Quý lại hỏi.
“Vì lúc trước chỗ của chúng ta không có mạng internet, hôm nay đi vào phạm vi phủ sóng của mạng internet, nó lúc này mới có thể nhận được thông tin và lập tức thông báo cho chúng ta.” Tiểu Mai vừa trả lời Vinh Quý vừa gõ vào một phím trên bàn phím, phím này đại biểu cho “Đã xem”, thế nên Đại Hoàng không lên tiếng.
Quả thật trầm tĩnh ít nói giống y như Tiểu Mai vậy!
Vinh Quý thầm cảm thán, đoạn nhìn vào thông báo Đại Hoàng nhận được, đọc đọc một hồi cậu đột nhiên vui vẻ lên.
“Hì hì hì” Trên xe lại truyền đến tiếng cười của người máy.
Tiểu Mai nghiêng nhẹ đầu về hướng cậu.
Người này ngốc sao? Chẳng lẽ việc nhận giấy phạt cũng là chuyện có ý nghĩa kỷ niệm? Cậu còn định ở chỗ đóng phạt chụp ảnh lưu niệm sao?
Trong lúc Tiểu Mai đang suy nghĩ lung tung thì Vinh Quý đã nói tiếp:
“Hì hì, mới nãy tớ còn tiếc nuối chúng ta không thể chụp ảnh lưu niệm đoạn mới bắt đầu đi trên đường, kết quả chẳng phải là nhận được giấy phạt sao?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là để chứng minh giấy phạt họ phải quay lại đoạn phim vi phạm luật đó!”
“Cậu xem phim được quay vào lúc một giờ mười lăm phút trước, chẳng phải là lúc chúng ta vừa mới phát hiện lên con đường này hay sao?”
“Hì hì hì! Ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta đấy. Tiểu Mai, có người giúp chúng ta chụp ảnh rồi!”
Trên xe thoáng chốc đã tràn đầy tiếng cười “ha ha ha” của Vinh Quý.
Tiểu Mai… Tiểu Mai cạn lời rồi.
Tác giả:
Cuối cùng Vinh Quý nhìn thoáng qua chậu hoa trước ngực và nấm trong chậu.
Cánh tay vung lên thật cao, chậu hoa trước ngực bị cậu ném ra ngoài.
“Ùm” một tiếng, chậu hoa lập tức chìm vào mặt sông đen.
Sau đó…
Cá lớn khó khăn lắm mới sắp nổi lên mặt nước tìm người tính sổ lần nữa bị đánh ngất.
Danh sách chương