Edit + Beta: V
Một độc giả chíp ở thế giới khác suy đoán, nếu Mã Phàm là một người chăm chỉ dậy sớm thì sáng dậy đẩy cửa vào, cậu ta sẽ nhìn thấy: Trên chiếc giường lớn màu đỏ, hai thi thể đầu trọc khỏa thân chết không nhắm mắt đang nhìn cậu ta chằm chằm.
Ừm hứm, Mã Phàm là một người chăm chỉ dậy sớm thật, nhưng đồng thời cậu ta cũng là người tinh tế, sáng sớm dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến trước cửa phòng của Tiểu Mai và Vinh Quý, khụ khụ, rồi gõ cửa.
Vinh Quý vẫn đang nằm ngửa ngủ bên cạnh, còn Tiểu Mai thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dù có tắt máy giải phóng bộ nhớ hay cắm sạc thì anh vẫn không mất cảnh giác, Tiểu Mai tự cài đặt cho mình chương trình “tự khởi động máy khi tiếp nhận âm thanh đặc biệt”.
Tiếng gõ cửa cũng là một trong số “âm thanh đặc biệt”.
“Biết rồi, bọn tôi rời giường ngay.” Nếu là Tiểu Mai hồi mới đầu gặp Vinh Quý thì chắc chắn anh sẽ không để ý tiếng gõ cửa của người khác, lại càng không đáp lại đối phương, đương nhiên, nếu là Tiểu Mai khi ấy thì ắt hẳn cũng sẽ không xảy ra hành vi “tắt máy ngủ” như này.
“Okela ~ tui chờ ngoài cửa đó ~ để tui dẫn hai người đi đến phòng ăn… ngửi mùi!” Ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn phấn khích của Mã Phàm.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, Tiểu Mai ngồi bật dậy từ trong ổ chăn lớn màu đỏ. Anh nhìn đồng hồ theo thói quen, bây giờ là: 5 giờ sáng.
Tiểu Mai: =-=, dậy sớm như vầy làm gì? Tiểu Mai không nhận ra, nề nếp sinh hoạt của anh đã trở nên có quy luật dưới sự ảnh hưởng của Vinh Quý.
Thường ngày, tầm khoảng 6 giờ hai người máy nhỏ sẽ rời giường, khởi động máy sớm hơn chút là chuyện “không hợp lý” – theo Tiểu Mai.
Anh không vội đánh thức Vinh Quý mà bò dậy tự mình mặc quần áo, mặc xong rồi thì kéo tấm chăn đỏ trên giường xuống. Lúc anh rời giường, Vinh Quý vẫn còn đang đắp chăn, vậy nên hành động này đồng nghĩa với việc kéo chăn khỏi người Vinh Quý.
Nếu là cơ thể nhân loại thì, ừm… hơi lạnh một xíu, cơ mà cả hai đều là người máy nên có chăn hay không cũng không có gì khác biệt. Là vì Vinh Quý nhất quyết ngủ cho ra ngủ nên bọn họ mới mang theo chăn gối bên mình.
Đương nhiên, chăn gối này là bọn họ đặt mua đầy đủ ở thành phố Yedham và Cicero, nhưng hiện tại bọn họ không lấy trên người Đại Hoàng xuống được.
Tiểu Mai gấp chăn xong thì bắt đầu mang giày. Lúc mang giày, anh buộc phải ngồi xổm bên mép giường để mang, vóc dáng Tiểu Mai nhỏ, tầm mắt thấp hơn người bình thường nhiều, anh xỏ giày xong xuôi thì bèn nhìn dưới giường theo phản xạ, đôi mắt tựa như bầu trời chợt bắt gặp đôi mắt nhỏ đang run rẩy.
Là con gà kia.
Hôm qua nó được Vinh Quý ôm trong lòng suốt, lúc vào phòng thì cậu tiện tay bỏ xuống đất, trong chớp mắt, nó lập tức chạy trốn mất dạng. Vinh Quý nói không cần để ý đến nó, để nó tự thích ứng với hoàn cảnh là được, Tiểu Mai… thôi được rồi, thật ra ngay từ đầu Tiểu Mai không định để ý tới nó.
Xem ra tên nhóc này đã trốn dưới gầm giường cả đêm để “thích ứng với hoàn cảnh”. Đôi mắt nhỏ xíu ươn ướt nhìn Tiểu Mai, cơ thể gà con run nhẹ, anh dời mắt xuống thì nhìn thấy bên dưới cơ thể gà con…
Là một bãi phân gà nhỏ.
Tiểu Mai: =-=
Anh không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt vô cảm phẩy tay, thú nhỏ kia lập tức vỗ đôi cánh bé tí nhảy qua bãi phân gà. Lúc này Tiểu Mai mới đeo khẩu trang mang theo bên mình lên, chui xuống gầm giường, bắt đầu cẩn thận…
Dọn sạch phân gà.
=-=
Anh dọn cực kỳ tỉ mỉ, đầu tiên là xịt chất làm mềm (← có đem theo) lên bãi phân, sau đó dùng xẻng nhỏ (← có đem theo) xúc bãi phân đã được làm mềm lên, rồi dùng một cái bàn chải nhỏ và cái ki hốt rác (← cũng có đem theo luôn) thu gom lại, cuối cùng dùng nùi giẻ (← lại đem theo tiếp) lau sạch sàn nhà.
Làm xong xuôi hết, Tiểu Mai quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận dưới gầm giường không còn phân gà nữa thì anh mới thản nhiên bò ra, và rồi…
Vừa chui ra, anh lập tức cảm giác được có hai cái chân nhỏ thon thả đang rũ hai bên đầu mình. Anh chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, đầu anh bị hai cái chân kia kẹp chặt!
Khó khăn lắm mới xoay đầu 180 độ khỏi gông xiềng của đối phương, người máy nhỏ với đôi mắt màu lam vô cảm đối diện với gương mặt hoảng hốt của người máy nhỏ với đôi mắt đen nhánh.
Vinh Quý: 囧!!!
Tiểu Mai: =-=
Vinh Quý lập tức thả chân ra, cậu cuống quít giải thích: “Mới vừa rời giường thì nhìn thấy một cái đầu to bò ra giữa hai chân làm tớ sợ muốn chết! Sao lại là cậu chớ!”
“Trời đất ơi! Tiểu Mai, sao sáng sớm cậu không ngủ trên giường mà bò xuống gầm giường làm gì?”
Tiểu Mai: “…”
Tiểu Mai thật sự không muốn nói mình bò xuống để dọn phân gà, cho nên anh im lặng, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ giữa hai chân Vinh Quý, hai người máy nhỏ xịt keo cứng ngắt.
Ngay lúc này…
“Tiểu Mai, A Quý, hai người chuẩn bị sao rồi? Tui ở ngoài cửa đợi hai người lâu lắm rồi đó…” Cùng với tiếng gọi to của Mã Phàm thì “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cách một Tiểu Mai (đang đơ mặt ra), Vinh Quý và Mã Phàm nhìn nhau từ xa.
Vinh Quý trơ mắt nhìn vẻ mặt của Mã Phàm từ bình thản nhanh chóng biến thành kinh ngạc, cuối cùng một mảng đỏ thật lớn xuất hiện trên gương mặt của cậu chàng tộc hút máu.
“A a a a! Xin lỗi! Làm phiền rồi!” La lên một tiếng rồi đóng sập cửa lại, Mã Phàm đỏ mặt, co giò bỏ chạy.
Vinh Quý: =口=
Phản ứng của cậu không được nhạy cho lắm, mới đầu cậu hoàn toàn không nhận ra lời nói của đối phương có ý gì, cho đến khi cậu định hỏi Tiểu Mai theo thói quen, vừa cúi đầu, đối diện với gương mặt vô cảm và đôi mắt lam của Tiểu Mai…
Vinh Quý: =口= í í í í.
Ơi là trời! Bị hiểu lầm rồi!
Vinh Quý ôm lấy đầu trọc, muốn hét to để giải tỏa, cơ mà sau đó, ánh mắt cậu lại chạm mắt với Tiểu Mai.
Tiểu Mai vẫn bình tĩnh nhìn cậu, nếu quan sát kỹ thì, Vinh Quý cảm thấy hình như cậu nhìn thấy một dấu chấm hỏi nhỏ bên cạnh đầu của Tiểu Mai á ~
Cánh tay máy màu trắng bạc vẫn đang ôm lấy đầu trọc, song tiếng hét lại phát không ra, biểu cảm trên mặt cậu thay đổi xoành xoạch, cuối cùng biến thành một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
“Tiểu Mai, buổi sáng tốt lành…” Như mọi khi, Vinh Quý chào buổi sáng với Tiểu Mai.
“Buổi sáng tốt lành.” Tiểu Mai cũng như mọi khi, bình tĩnh đáp lại cậu.
Đáp lại xong, Tiểu Mai chui ra khỏi gầm giường, lúc đứng lên thì vừa hay nhìn thấy giày của Vinh Quý kế bên, thế là anh thuận tay cầm lấy, sau đó đưa cho Vinh Quý.
Làm xong hết thảy, anh mới đi về phía thùng rác – đổ phân gà.
Vinh Quý bắt đầu giũ quần áo mà Tiểu Mai đã gấp tối qua rồi mặc lên người, lúc cậu đang mặc quần áo thì Tiểu Mai đã rửa sạch bàn chải nhỏ, ki hốt rác gì đó đã qua sử dụng, thấy Vinh Quý nhảy xuống giường, anh lập tức đi tới sửa sang lại giường đệm.
Tiểu Mai đảm đang quá à ~
Vinh Quý vừa cài nút áo vừa tán thưởng nhìn Tiểu Mai.
Cơ mà Tiểu Mai không để ý quần áo của mình gì hết trơn.
Để ý thấy trên quần áo của Tiểu Mai có vài nếp nhăn, Vinh Quý lập tức lấy phun sương từ trong túi ra, kéo Tiểu Mai qua phun vài cái, sau đó vuốt nhẹ, thế là quần áo Tiểu Mai phẳng lại rồi.
Kiểm tra Tiểu Mai xong xuôi, Vinh Quý lại xoay một vòng để anh nhìn coi trên người cậu có chỗ nào chưa ổn hay không.
Hai người xác nhận xong thì Vinh Quý mới lôi kéo Tiểu Mai ra cửa.
Vinh Quý dẫn đầu đi ra ngoài, còn Tiểu Mai phụ trách đóng cửa.
Lúc đang đóng cửa, Tiểu Mai bỗng nhiên nghe được tiếng “chíp chíp” phía sau khe cửa, ván cửa sắp đóng lại lập tức bị cố định tại chỗ.
Anh nhìn xuống khe cửa, không lâu sau, cùng với một tiếng “chíp” yếu ớt, một cái đầu nhỏ chợt ló ra.
Đôi mắt bé ít ươn ướt ngước nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai không động đậy.
Cơ thể nhỏ xíu kia nhanh chóng chui ra từ khe cửa, sau đó, tên nhóc lông xù vỗ đôi cánh ngắn ngủn của mình chạy tới chỗ Vinh Quý.
Tiểu Mai: “…”
Lúc này anh mới thong thả đóng cửa lại.
Mã Phàm đứng ngoài cửa đang ngượng ngùng nói chuyện với Vinh Quý, thấy Tiểu Mai ra tới, tuy cậu ta hơi ngại nhưng vẫn chào hỏi anh, sau đó dẫn hai người men theo cầu gỗ đến quán ăn hôm qua.
“Đó là chỗ của ông bác hai – cũng chính là cửa hàng của ông Ellen đấy ~ cửa hàng của ông ấy là lớn nhất, mọi ngày cố tui hay ở với ông, ngày ba bữa tụi tui đều ăn ở đó.” Vừa đi, Mã Phàm vừa giải thích.
“Nhưng mà người nấu thì luân phiên thay đổi, ông Ellen có làm một bảng trực nhật, mỗi ngày là một người nấu.”
“Chắc các cậu không quen lắm nhỉ? Mỗi ngày cùng ăn cơm với nhiều người như vậy… ừ thì, đây cũng là quy định của ông Ellen.”
“Cố tui lớn tuổi rồi, ông thích náo nhiệt lắm.”
Giọng Ellen không lớn, tuy thoạt nhìn ngoại hình tóc vàng mắt xanh đúng chuẩn người nước ngoài, cơ mà thú thật… đây đúng là đồng hương của cậu rồi ~
“Trước đây bọn tớ cũng ăn cùng mọi người trong gia đình, người nhiều nên phải giành đồ ăn, bây giờ nghĩ lại, bữa ăn hồi đó là ngon nhất.”
“Hở?” Mã Phàm ngẩn người, nhìn người máy nhỏ Vinh Quý đang trò chuyện vui vẻ với mình bên cạnh, cậu ta định nói không phải cậu là người máy à, chẳng phải người máy không thể ăn cơm sao?
Cơ mà cậu ta nhanh chóng hiểu ra: Người máy cũng là từ người bình thường biến thành, chắc hẳn trước kia Vinh Quý đã dùng cơ thể của mình để ăn cơm.
Đối với cậu thanh niên đơn thuần chất phác này, cơ thể máy móc là sự lựa chọn bất đắc dĩ vì cơ thể vốn có của mình gặp vấn đề nghiêm trọng, suy cho cùng, có thể hô hấp, có thể thưởng thức đồ ăn ngon là chuyện tốt đẹp cỡ nào cơ chứ?
Vì thế cậu ta tinh ý không hỏi nhiều.
Dọc đường đi nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau, bọn họ đã đến quán cơm hôm qua.
“Tụi con tới rồi!” Chưa vào cửa mà Mã Phàm vô cùng phấn khích la ầm lên, sau đó…
Đầu cậu ta bị muỗng cơm gõ mạnh lên một phát. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái thằng ngốc này! Ba kêu mày trước 5 giờ 45 phải tới đây chuẩn bị bữa sáng cho khách! Tự dưng mày dẫn khách tới đây làm gì?” Người gõ đầu Mã Phàm là ba của cậu ta, cũng là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
“Ơ? Con tưởng ba kêu con dẫn khách tới ăn chứ…” Mã Phàm uất ức ôm đầu, nhỏ giọng nói.
“Không sao đâu ạ! Nếu được thì con muốn nhìn xem chú nấu cơm như nào á ~” Vinh Quý nhanh chóng chạy lại hoà giải: “Lâu rồi con chưa được ăn thức ăn quê nhà, thật ra con cũng không biết nấu, nếu học được vài chiêu thì sau này con có thể tự mình nấu rồi, thế thì tốt quá…”
Ba Mã Phàm vui vẻ đồng ý.
Vinh Quý cũng phấn khích đi theo đối phương vào sau bếp, và rồi…
Không lâu sau, cậu mang vẻ mặt tái nhợt chạy ra ngoài.
=-=
Lý tưởng thì ngon lành đấy, nhưng hiện thực thì không như vậy, sao cậu lại quên nguyên liệu nấu ăn chủ yếu ở đây là sâu cơ chứ?
Lúc nhìn thấy mấy con sâu trắng bự đang uốn éo kia, Vinh Quý lập tức chạy ù ra.
Tiểu Mai không chạy, anh tiếp nhận vị trí của Vinh Quý, ở lại học nấu cơm với ba của Mã Phàm.
Mã Phàm đi theo Vinh Quý ra ngoài, thấy cậu như muốn ói thì cậu ta định đi qua vỗ lưng, nhưng vỗ rồi mới chợt nhận ra: Ơ? Cậu ấy là người máy mà…
Ở cạnh Vinh Quý rất dễ xem nhẹ ngoại hình người máy của cậu.
Kỳ lạ thật.
Mã Phàm thầm nghĩ rồi đề nghị với Vinh Quý: “Nấu cơm không chỉ cần sâu mà còn cần rau dưa nữa, hay là cậu đi hái rau với tui nha?”
Vinh Quý vui vẻ đồng ý.
Vì thế, Tiểu Mai ở lại nhà bếp học nấu cơm, còn Vinh Quý thì bắt đầu một ngày tốt đẹp ở vườn rau tràn ngập hương vị quê nhà.
—
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mai mang theo: Các loại dụng cụ vệ sinh.
Vinh Quý mang theo: Các loại công cụ làm đẹp.
—
V: Nếu đã theo được đến đây thì chắc mấy bồ biết slogan của bộ này trong nhà tui là gì rồi he =)))
Vinh Quý dễ thương quá =)))) cú bé.
Một độc giả chíp ở thế giới khác suy đoán, nếu Mã Phàm là một người chăm chỉ dậy sớm thì sáng dậy đẩy cửa vào, cậu ta sẽ nhìn thấy: Trên chiếc giường lớn màu đỏ, hai thi thể đầu trọc khỏa thân chết không nhắm mắt đang nhìn cậu ta chằm chằm.
Ừm hứm, Mã Phàm là một người chăm chỉ dậy sớm thật, nhưng đồng thời cậu ta cũng là người tinh tế, sáng sớm dậy tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi đến trước cửa phòng của Tiểu Mai và Vinh Quý, khụ khụ, rồi gõ cửa.
Vinh Quý vẫn đang nằm ngửa ngủ bên cạnh, còn Tiểu Mai thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dù có tắt máy giải phóng bộ nhớ hay cắm sạc thì anh vẫn không mất cảnh giác, Tiểu Mai tự cài đặt cho mình chương trình “tự khởi động máy khi tiếp nhận âm thanh đặc biệt”.
Tiếng gõ cửa cũng là một trong số “âm thanh đặc biệt”.
“Biết rồi, bọn tôi rời giường ngay.” Nếu là Tiểu Mai hồi mới đầu gặp Vinh Quý thì chắc chắn anh sẽ không để ý tiếng gõ cửa của người khác, lại càng không đáp lại đối phương, đương nhiên, nếu là Tiểu Mai khi ấy thì ắt hẳn cũng sẽ không xảy ra hành vi “tắt máy ngủ” như này.
“Okela ~ tui chờ ngoài cửa đó ~ để tui dẫn hai người đi đến phòng ăn… ngửi mùi!” Ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn phấn khích của Mã Phàm.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần, Tiểu Mai ngồi bật dậy từ trong ổ chăn lớn màu đỏ. Anh nhìn đồng hồ theo thói quen, bây giờ là: 5 giờ sáng.
Tiểu Mai: =-=, dậy sớm như vầy làm gì? Tiểu Mai không nhận ra, nề nếp sinh hoạt của anh đã trở nên có quy luật dưới sự ảnh hưởng của Vinh Quý.
Thường ngày, tầm khoảng 6 giờ hai người máy nhỏ sẽ rời giường, khởi động máy sớm hơn chút là chuyện “không hợp lý” – theo Tiểu Mai.
Anh không vội đánh thức Vinh Quý mà bò dậy tự mình mặc quần áo, mặc xong rồi thì kéo tấm chăn đỏ trên giường xuống. Lúc anh rời giường, Vinh Quý vẫn còn đang đắp chăn, vậy nên hành động này đồng nghĩa với việc kéo chăn khỏi người Vinh Quý.
Nếu là cơ thể nhân loại thì, ừm… hơi lạnh một xíu, cơ mà cả hai đều là người máy nên có chăn hay không cũng không có gì khác biệt. Là vì Vinh Quý nhất quyết ngủ cho ra ngủ nên bọn họ mới mang theo chăn gối bên mình.
Đương nhiên, chăn gối này là bọn họ đặt mua đầy đủ ở thành phố Yedham và Cicero, nhưng hiện tại bọn họ không lấy trên người Đại Hoàng xuống được.
Tiểu Mai gấp chăn xong thì bắt đầu mang giày. Lúc mang giày, anh buộc phải ngồi xổm bên mép giường để mang, vóc dáng Tiểu Mai nhỏ, tầm mắt thấp hơn người bình thường nhiều, anh xỏ giày xong xuôi thì bèn nhìn dưới giường theo phản xạ, đôi mắt tựa như bầu trời chợt bắt gặp đôi mắt nhỏ đang run rẩy.
Là con gà kia.
Hôm qua nó được Vinh Quý ôm trong lòng suốt, lúc vào phòng thì cậu tiện tay bỏ xuống đất, trong chớp mắt, nó lập tức chạy trốn mất dạng. Vinh Quý nói không cần để ý đến nó, để nó tự thích ứng với hoàn cảnh là được, Tiểu Mai… thôi được rồi, thật ra ngay từ đầu Tiểu Mai không định để ý tới nó.
Xem ra tên nhóc này đã trốn dưới gầm giường cả đêm để “thích ứng với hoàn cảnh”. Đôi mắt nhỏ xíu ươn ướt nhìn Tiểu Mai, cơ thể gà con run nhẹ, anh dời mắt xuống thì nhìn thấy bên dưới cơ thể gà con…
Là một bãi phân gà nhỏ.
Tiểu Mai: =-=
Anh không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt vô cảm phẩy tay, thú nhỏ kia lập tức vỗ đôi cánh bé tí nhảy qua bãi phân gà. Lúc này Tiểu Mai mới đeo khẩu trang mang theo bên mình lên, chui xuống gầm giường, bắt đầu cẩn thận…
Dọn sạch phân gà.
=-=
Anh dọn cực kỳ tỉ mỉ, đầu tiên là xịt chất làm mềm (← có đem theo) lên bãi phân, sau đó dùng xẻng nhỏ (← có đem theo) xúc bãi phân đã được làm mềm lên, rồi dùng một cái bàn chải nhỏ và cái ki hốt rác (← cũng có đem theo luôn) thu gom lại, cuối cùng dùng nùi giẻ (← lại đem theo tiếp) lau sạch sàn nhà.
Làm xong xuôi hết, Tiểu Mai quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận dưới gầm giường không còn phân gà nữa thì anh mới thản nhiên bò ra, và rồi…
Vừa chui ra, anh lập tức cảm giác được có hai cái chân nhỏ thon thả đang rũ hai bên đầu mình. Anh chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, đầu anh bị hai cái chân kia kẹp chặt!
Khó khăn lắm mới xoay đầu 180 độ khỏi gông xiềng của đối phương, người máy nhỏ với đôi mắt màu lam vô cảm đối diện với gương mặt hoảng hốt của người máy nhỏ với đôi mắt đen nhánh.
Vinh Quý: 囧!!!
Tiểu Mai: =-=
Vinh Quý lập tức thả chân ra, cậu cuống quít giải thích: “Mới vừa rời giường thì nhìn thấy một cái đầu to bò ra giữa hai chân làm tớ sợ muốn chết! Sao lại là cậu chớ!”
“Trời đất ơi! Tiểu Mai, sao sáng sớm cậu không ngủ trên giường mà bò xuống gầm giường làm gì?”
Tiểu Mai: “…”
Tiểu Mai thật sự không muốn nói mình bò xuống để dọn phân gà, cho nên anh im lặng, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ giữa hai chân Vinh Quý, hai người máy nhỏ xịt keo cứng ngắt.
Ngay lúc này…
“Tiểu Mai, A Quý, hai người chuẩn bị sao rồi? Tui ở ngoài cửa đợi hai người lâu lắm rồi đó…” Cùng với tiếng gọi to của Mã Phàm thì “cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cách một Tiểu Mai (đang đơ mặt ra), Vinh Quý và Mã Phàm nhìn nhau từ xa.
Vinh Quý trơ mắt nhìn vẻ mặt của Mã Phàm từ bình thản nhanh chóng biến thành kinh ngạc, cuối cùng một mảng đỏ thật lớn xuất hiện trên gương mặt của cậu chàng tộc hút máu.
“A a a a! Xin lỗi! Làm phiền rồi!” La lên một tiếng rồi đóng sập cửa lại, Mã Phàm đỏ mặt, co giò bỏ chạy.
Vinh Quý: =口=
Phản ứng của cậu không được nhạy cho lắm, mới đầu cậu hoàn toàn không nhận ra lời nói của đối phương có ý gì, cho đến khi cậu định hỏi Tiểu Mai theo thói quen, vừa cúi đầu, đối diện với gương mặt vô cảm và đôi mắt lam của Tiểu Mai…
Vinh Quý: =口= í í í í.
Ơi là trời! Bị hiểu lầm rồi!
Vinh Quý ôm lấy đầu trọc, muốn hét to để giải tỏa, cơ mà sau đó, ánh mắt cậu lại chạm mắt với Tiểu Mai.
Tiểu Mai vẫn bình tĩnh nhìn cậu, nếu quan sát kỹ thì, Vinh Quý cảm thấy hình như cậu nhìn thấy một dấu chấm hỏi nhỏ bên cạnh đầu của Tiểu Mai á ~
Cánh tay máy màu trắng bạc vẫn đang ôm lấy đầu trọc, song tiếng hét lại phát không ra, biểu cảm trên mặt cậu thay đổi xoành xoạch, cuối cùng biến thành một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
“Tiểu Mai, buổi sáng tốt lành…” Như mọi khi, Vinh Quý chào buổi sáng với Tiểu Mai.
“Buổi sáng tốt lành.” Tiểu Mai cũng như mọi khi, bình tĩnh đáp lại cậu.
Đáp lại xong, Tiểu Mai chui ra khỏi gầm giường, lúc đứng lên thì vừa hay nhìn thấy giày của Vinh Quý kế bên, thế là anh thuận tay cầm lấy, sau đó đưa cho Vinh Quý.
Làm xong hết thảy, anh mới đi về phía thùng rác – đổ phân gà.
Vinh Quý bắt đầu giũ quần áo mà Tiểu Mai đã gấp tối qua rồi mặc lên người, lúc cậu đang mặc quần áo thì Tiểu Mai đã rửa sạch bàn chải nhỏ, ki hốt rác gì đó đã qua sử dụng, thấy Vinh Quý nhảy xuống giường, anh lập tức đi tới sửa sang lại giường đệm.
Tiểu Mai đảm đang quá à ~
Vinh Quý vừa cài nút áo vừa tán thưởng nhìn Tiểu Mai.
Cơ mà Tiểu Mai không để ý quần áo của mình gì hết trơn.
Để ý thấy trên quần áo của Tiểu Mai có vài nếp nhăn, Vinh Quý lập tức lấy phun sương từ trong túi ra, kéo Tiểu Mai qua phun vài cái, sau đó vuốt nhẹ, thế là quần áo Tiểu Mai phẳng lại rồi.
Kiểm tra Tiểu Mai xong xuôi, Vinh Quý lại xoay một vòng để anh nhìn coi trên người cậu có chỗ nào chưa ổn hay không.
Hai người xác nhận xong thì Vinh Quý mới lôi kéo Tiểu Mai ra cửa.
Vinh Quý dẫn đầu đi ra ngoài, còn Tiểu Mai phụ trách đóng cửa.
Lúc đang đóng cửa, Tiểu Mai bỗng nhiên nghe được tiếng “chíp chíp” phía sau khe cửa, ván cửa sắp đóng lại lập tức bị cố định tại chỗ.
Anh nhìn xuống khe cửa, không lâu sau, cùng với một tiếng “chíp” yếu ớt, một cái đầu nhỏ chợt ló ra.
Đôi mắt bé ít ươn ướt ngước nhìn Tiểu Mai.
Tiểu Mai không động đậy.
Cơ thể nhỏ xíu kia nhanh chóng chui ra từ khe cửa, sau đó, tên nhóc lông xù vỗ đôi cánh ngắn ngủn của mình chạy tới chỗ Vinh Quý.
Tiểu Mai: “…”
Lúc này anh mới thong thả đóng cửa lại.
Mã Phàm đứng ngoài cửa đang ngượng ngùng nói chuyện với Vinh Quý, thấy Tiểu Mai ra tới, tuy cậu ta hơi ngại nhưng vẫn chào hỏi anh, sau đó dẫn hai người men theo cầu gỗ đến quán ăn hôm qua.
“Đó là chỗ của ông bác hai – cũng chính là cửa hàng của ông Ellen đấy ~ cửa hàng của ông ấy là lớn nhất, mọi ngày cố tui hay ở với ông, ngày ba bữa tụi tui đều ăn ở đó.” Vừa đi, Mã Phàm vừa giải thích.
“Nhưng mà người nấu thì luân phiên thay đổi, ông Ellen có làm một bảng trực nhật, mỗi ngày là một người nấu.”
“Chắc các cậu không quen lắm nhỉ? Mỗi ngày cùng ăn cơm với nhiều người như vậy… ừ thì, đây cũng là quy định của ông Ellen.”
“Cố tui lớn tuổi rồi, ông thích náo nhiệt lắm.”
Giọng Ellen không lớn, tuy thoạt nhìn ngoại hình tóc vàng mắt xanh đúng chuẩn người nước ngoài, cơ mà thú thật… đây đúng là đồng hương của cậu rồi ~
“Trước đây bọn tớ cũng ăn cùng mọi người trong gia đình, người nhiều nên phải giành đồ ăn, bây giờ nghĩ lại, bữa ăn hồi đó là ngon nhất.”
“Hở?” Mã Phàm ngẩn người, nhìn người máy nhỏ Vinh Quý đang trò chuyện vui vẻ với mình bên cạnh, cậu ta định nói không phải cậu là người máy à, chẳng phải người máy không thể ăn cơm sao?
Cơ mà cậu ta nhanh chóng hiểu ra: Người máy cũng là từ người bình thường biến thành, chắc hẳn trước kia Vinh Quý đã dùng cơ thể của mình để ăn cơm.
Đối với cậu thanh niên đơn thuần chất phác này, cơ thể máy móc là sự lựa chọn bất đắc dĩ vì cơ thể vốn có của mình gặp vấn đề nghiêm trọng, suy cho cùng, có thể hô hấp, có thể thưởng thức đồ ăn ngon là chuyện tốt đẹp cỡ nào cơ chứ?
Vì thế cậu ta tinh ý không hỏi nhiều.
Dọc đường đi nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau, bọn họ đã đến quán cơm hôm qua.
“Tụi con tới rồi!” Chưa vào cửa mà Mã Phàm vô cùng phấn khích la ầm lên, sau đó…
Đầu cậu ta bị muỗng cơm gõ mạnh lên một phát. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái thằng ngốc này! Ba kêu mày trước 5 giờ 45 phải tới đây chuẩn bị bữa sáng cho khách! Tự dưng mày dẫn khách tới đây làm gì?” Người gõ đầu Mã Phàm là ba của cậu ta, cũng là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
“Ơ? Con tưởng ba kêu con dẫn khách tới ăn chứ…” Mã Phàm uất ức ôm đầu, nhỏ giọng nói.
“Không sao đâu ạ! Nếu được thì con muốn nhìn xem chú nấu cơm như nào á ~” Vinh Quý nhanh chóng chạy lại hoà giải: “Lâu rồi con chưa được ăn thức ăn quê nhà, thật ra con cũng không biết nấu, nếu học được vài chiêu thì sau này con có thể tự mình nấu rồi, thế thì tốt quá…”
Ba Mã Phàm vui vẻ đồng ý.
Vinh Quý cũng phấn khích đi theo đối phương vào sau bếp, và rồi…
Không lâu sau, cậu mang vẻ mặt tái nhợt chạy ra ngoài.
=-=
Lý tưởng thì ngon lành đấy, nhưng hiện thực thì không như vậy, sao cậu lại quên nguyên liệu nấu ăn chủ yếu ở đây là sâu cơ chứ?
Lúc nhìn thấy mấy con sâu trắng bự đang uốn éo kia, Vinh Quý lập tức chạy ù ra.
Tiểu Mai không chạy, anh tiếp nhận vị trí của Vinh Quý, ở lại học nấu cơm với ba của Mã Phàm.
Mã Phàm đi theo Vinh Quý ra ngoài, thấy cậu như muốn ói thì cậu ta định đi qua vỗ lưng, nhưng vỗ rồi mới chợt nhận ra: Ơ? Cậu ấy là người máy mà…
Ở cạnh Vinh Quý rất dễ xem nhẹ ngoại hình người máy của cậu.
Kỳ lạ thật.
Mã Phàm thầm nghĩ rồi đề nghị với Vinh Quý: “Nấu cơm không chỉ cần sâu mà còn cần rau dưa nữa, hay là cậu đi hái rau với tui nha?”
Vinh Quý vui vẻ đồng ý.
Vì thế, Tiểu Mai ở lại nhà bếp học nấu cơm, còn Vinh Quý thì bắt đầu một ngày tốt đẹp ở vườn rau tràn ngập hương vị quê nhà.
—
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mai mang theo: Các loại dụng cụ vệ sinh.
Vinh Quý mang theo: Các loại công cụ làm đẹp.
—
V: Nếu đã theo được đến đây thì chắc mấy bồ biết slogan của bộ này trong nhà tui là gì rồi he =)))
Vinh Quý dễ thương quá =)))) cú bé.
Danh sách chương