Chu Yến Cầm nói ra được những lời này đúng là không dễ dàng. Việc Chu Yến Cầm trịnh trọng thừa nhận sai lầm vốn đã ít có, huống chi hiện tại là anh ta thừa nhận sai lầm từ xưa, có nghĩa là Chu Yến Cầm chịu thừa nhận nhân sinh quan mấy chục năm của anh ta có vấn đề. Không ai có thể hiểu nổi mấy ngày nay suy nghĩ của anh ta đang xoay chuyển như thế nào, cũng có khả năng Chu Yến Cầm chỉ tạm thời thỏa hiệp, hoặc là có gì đó khác, nhưng bất luận như thế nào, anh ta cũng đang dùng những lời nói như thế này để xin lỗi cô.
Đỗ Nhược Hành nghĩ lúc nghe Chu Yến Cầm nói những lời này ít nhất mình cũng sẽ có chút kích động. Không thể phủ nhận cô đã từng rất mong có ngày hôm nay. Từ giây phút biết Chu Yến Cầm ngoại tình, trong đầu Đỗ Nhược Hành đã luôn tồn tại một màn này. Cô đã từng vô cùng phẫn nộ, trái tim lạnh lẽo giống như bị rút hết cả linh hồn, đã từng nghĩ chỉ cần anh ấy làm được như thế này thì mọi chuyện giữa hai người sẽ được hóa giải. Nhưng đợi lâu như vậy, hiện tại rốt cục Chu Yến Cầm cũng nói ra nhưng cô lại cảm thấy đã không quá quan trọng rồi.
Tất cả mọi chuyện muốn có kết quả tốt đẹp đều phải đúng thời điểm. Giống như gieo hạt muốn nảy mầm thành cây phải gieo vào mùa xuân nắng ấm mưa phùn còn gieo vào mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt thì làm sao có thể nảy mầm. Nếu như Chu Yến Cầm nhận thức sớm một chút, ít nhất là trước đêm đó, trong bóng tối cô tuyệt vọng khóc lớn, cô sẽ không phản ứng hờ hững như lúc này.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: "Nếu anh không xuất hiện trước mắt tôi nữa thì tôi sẽ sống tốt thôi."
Chu Yến Cầm khựng lại mấy giây, sau đó mới nói: "Anh biết rồi."
Hai người không nói thêm gì nữa. Bên trong phòng lại duy trì trạng thái tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng mặt trời cuối ngày hắt vào cửa sổ, cuối cùng chỉ còn một tia sáng màu đỏ chói mắt, liều mạng vùng vẫy ở đường chân trời, cuối cùng cũng phải cam chịu mà tắt hẳn.
Loáng thoáng hoàng hôn, ánh sáng nhập nhoạng giữa ranh giới ngày và đêm. Chu Yến Cầm không biết suy nghĩ gì đó sau đó nhẹ giọng hỏi cô: "Em thích Khang Thần lắm sao?"
Đỗ Nhược Hành không đáp, bởi vì không có ý định nói dối nên quyết định không nói lời nào.
Không nghe Đỗ Nhược Hành trả lời, Chu Yến Cầm lại nói: "Khang Thần nhìn bên ngoài thì có vẻ hiền lành, nhưng hành động lại có thể nhìn ra là một người có năng lực chinh phục rất lớn. Gần đây cậu ta đang dựa vào số cổ phiếu mà ông nội để lại, cố gắng nhúng tay vào Hội Đồng Quản Trị của tập đoàn Viễn Hành. Khang Thâm bị cậu ta cho mấy cú đánh chưa gượng dậy nổi, mục tiêu kế tiếp là Khang Tại Thành. Không biết cậu ta có đề cập qua với em những chuyện này không. Nhưng theo anh, đối với những người như Khang Thần, so với việc thuận theo ý cậu ta thì cứ treo lơ lửng thì tốt hơn."
Bản tính càu nhàu của Chu Yến Cầm lại phát tác, Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt nói: "Không phải anh mới vừa khen anh ấy?"
Chu Yến Cầm không đáng đáp lại, cầm một quân cờ lên. Anh ta cũng không thể vứt hết mặt mũi nói rằng anh ta đang rất ghen tỵ. Lời như thế Chu Yến Cầm đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra. Xin lỗi Đỗ Nhược Hành cũng như nhận sai đã là cực hạn cuối cùng của anh ta rồi.
Đỗ Nhược Hành nói ra như vậy mục đích không phải là cố tình muốn gây sự, thấy Chu Yến Cầm không đáp cũng cầm một quân cờ lên. Trên bàn cờ hai phe không rõ thắng bại, là thế cờ nửa chết nửa sống. Một khi giằng co chính là như vậy, sẽ không có cục diện vẹn toàn đôi bên, hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc là hai bên tổn hại.
Chu Yến Cầm đột nhiên nói: "Em rất hận anh."
Đỗ Nhược Hành cầm quân cờ đờ đẫn một lúc, cuối cùng nói thật: "Lúc vừa ly hôn rất hận, ước gì anh bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Hiện tại chỉ cần anh không xuất hiện, liền chẳng nghĩ gì tới anh nữa."
Hai bên đi tới bước này, coi như là chân chính cáo biệt. Cãi vã kịch liệt thậm chí còn đánh chửi nhau, trước đây hai người không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, cho tới bây giờ ngược lại tương đối hòa nhã. Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhược Hành rời đi, Chu Yến Cầm tiễn cô ra sân bay, còn xách hành lý cùng cô vào ngồi ở ghế chờ, hai người thủy chung giữ im lặng. Cuối cùng Chu Yến Cầm đặt hành lý xuống trước mặt Đỗ Nhược Hành, nhẹ nhàng nói: "Lên đường bình an."
Đỗ Nhược Hành dùng giọng mũi ừ một tiếng, cúi đầu nhìn hành lý. Chu Yến Cầm do dự mãi vẫn không thể đứng lên, sau đó lại nói: "Về sau nếu như có chuyện gì không giải quyết được, em vẫn có thể gọi điện thoại cho anh."
Đỗ Nhược Hành mím môi, sau khi nghe xong xoay người rời đi. Bước chân rất nhanh, không quay đầu lại, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt Chu Yến Cầm vẫn dõi theo cô từ đầu đến cuối.
******
Cuối cùng Chu Yến Cầm một mình trở lại thành phố T. Thái độ của anh ta trong thư phòng hồi sáng khiến ba Chu cực kỳ không hài lòng, nên tỏ thái độ kiên quyết mình và vợ sẽ không về cùng anh ta. Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm từ sân bay về nhà thì lão quản gia chạy từ trong nhà ra giống như thấy cứu tinh, nói ngay một câu: "Đề Đề nhất quyết đòi tới thành phố S tìm mẹ."
Chu Yến Cầm đứng trong sân chỉ nghe thấy âm thanh Chu Đề khóc rống. Bước vào thì thấy con bé ngồi trên sàn phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nước mắt mà rối tinh rối mù, bên cạnh tất cả đều là mấy món đồ chơi bị vứt vung vãi, nhìn thấy Chu Yến Cầm bèn không chút do dự ném quả cầu màu vàng về phía ba mình.
Chu Yến Cầm nhanh tay bắt lấy quả cầu, ném qua một bên, ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn con gái: "Sao thế bảo bối?"
Anh ta muốn ôm bé nhưng lại bị Đề Đề đẩy ra. Bộ dạng của cô bé giống như coi Chu Yến Cầm là kẻ thù, chỉ thẳng ngón tay nói: "Ba là người xấu! Là người xấu! Xấu xa!"
"Tại sao lại nói ba xấu xa?"
"Ba đuổi mẹ đi, không làm cho mẹ về nhà được! Con không muốn ở cùng một chỗ với ba nữa! Con muốn đi tìm mẹ!" Chu Đề khóc lớn nói, "Con muốn tới thành phố S tìm mẹ! Con không muốn ở cùng ba nữa! Con ghét ba! Ba xấu xa!"
Chu Yến Cầm đè nén bực bội, dỗ dành con gái cả tiếng đồng hồ nhưng Chu Đề không thèm để ý. Cô bé rất bướng bỉnh, lăn lộn trên mặt đất, dùng ngón tay bịt chặt lỗ tai nói không nghe. Chu Yến Cầm đã khô hết cả cổ họng, nhìn con gái một chút cuối cùng thỏa hiệp. Anh ta nói: "Được, con đi tìm mẹ đi."
Tối hôm đó Trương Nhã Nhiên nhận được chỉ thị của ông chủ, sáng sớm hôm sau đem Chu Đề đến thành phố S. Vé máy bay vào thời điểm gần Tết này rất khó mua nên cô phải hỏi cặn kẽ lịch trình đi về của Chu Đề, Chu Yến Cầm ngồi thụt hẳn vào trong ghế làm việc, khuôn mặt mệt mỏi, xoa mi tâm nói sau Tết về đi.
Chu Đề lúc đó mặc áo hoa, hào khí mười phần nói với ba mình: "Con sẽ không trở về rồi ! Tạm biệt ba! Từ nay về sau con sẽ ở với mẹ bởi vì ba là người xấu xa!"
Trương Nhã Nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, làm bộ như không nghe thấy. Một lát sau mới cúi đầu xuống hỏi Chu Yến Cầm liệu có lời nào cần chuyển tới Đỗ tiểu thư hay không.
Chu Yến Cầm lạnh nhạt không nói một lời, chỉ giơ tay khoát khoát đuổi cô đi. Trương Nhã Nhiên nhận lệnh rời đi.
Đã là ngày 28 Tết, mọi người đều cố gắng sắp xếp công việc để nghỉ Tết. Trương Nhã Nhiên cũng vậy, ngày 29 Tết, cô vội vàng kết thúc mọi công việc sau đó xách va ly ra thẳng sân bay về nhà luôn, trước khi đi cô còn tới chào ông chủ mình, chúc Chu Yến Cầm ăn Tết vui vẻ, hạnh phúc cùng gia đình. Lúc nói những lời này vẻ mặt của cô rất hưng phấn , Chu Yến Cầm ngẩng đầu lên từ màn hình trò chơi trên máy tính, liếc cô một cái, giọng nói rét lạnh nói cô cố ý chúc tôi như vậy đấy à.
Trương Nhã Nhiên làm bộ như uất ức nói những lời này không phải là lời chúc năm mới ai cũng nói sao. Sau đó lấy can đảm nói, năm mới rồi, thân là ông chủ anh cũng nên quan tâm đến cảm nhận của cấp dưới một chút, cho chúng tôi chút sắc mặt tốt để chúng tôi an tâm làm việc. Nói xong ngẩng đầu nhìn ông chủ mình với vẻ mặt hết sức hy vọng, Chu Yến Cầm xoa mi tâm lại bắt đầu phiền muộn, phất tay ý bảo cô nhanh đi.
Đêm 30, tất cả giúp việc trong nhà đều nghỉ. Bên ngoài tiếng pháo nổ bùm bùm ầm ĩ vang trời, nhưng trong nhà họ Chu lại yên ắng đến không ngờ, chỉ còn Chu Yến Cầm và lão quản gia quanh quẩn trong nhà. Ngày thường nhiều người làm còn có thể nào nhiệt một chút, không khí vắng lạnh cô liêu này khiến quản gia muốn khóc, sau đó ông không chịu nổi nữa, quyết định ra sân đi hai vòng, kết quả trừ pháo hoa nở rộ trên bầu trời cũng không thấy bất cứ gì khác.
Ông trở lại phòng khách, nói với Chu Yến Cầm: “Thiếu gia, năm sau chúng ta nuôi con chó nhé.”
Sáng sớm hôm đó, vô duyên vô cớ Chu Yến Cầm lại phát sốt, đắp cái chăn ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng uể oải, không còn hơi sức nào nói về mấy chuyện nuôi con này con nọ nữa.
Quản gia nhẹ giọng nói lão đây còn không phải là vì thiếu gia, bây giờ hai bảo bối trấn gia của nhà này đều đi mất rồi, cậu thì một ngày nói còn chưa quá năm câu, nếu lại không nuôi một vật cưng nào đó, bình thường trong nhà cũng yên tĩnh đến nỗi có thể bắt gặp quỷ.
Lão quản gia khó chịu lắm nên nói hết những lời trong lòng ra, nói xong nâng mí mắt nhìn lại thấy Chu Yến Cầm đã buồn ngủ lắm rồi, nhìn một chút cảm thấy đau lòng cho thiếu gia nhà mình, cậu ấy tiều tụy hẳn đi, dáng vẻ mệt mỏi, cuối cùng không nói gì nữa. Dù sao cũng là cậu bé mà ông chăm sóc từ lúc còn bé đến nay, lão quản gia thở dài, chỉ nói một lời khuyên cuối cùng: "Hôm nay là giao thừa, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Cơm tất niên cũng không ăn chút nào, hay là lão hâm nóng thức ăn? Ăn màn thầu nhân rau cải thịt bằm hay huyết yến chưng ngân nhĩ?"
Chu Yến Cầm đang ăn đến cái màn thầu thứ hai thì Thẩm Sơ gọi điện thoại tới. Anh ta cười chúc mừng tân xuân, Chu Yến Cầm thấy rõ ràng cậu ta không có ý tốt nên cũng chẳng thèm để ý mặt mũi bảo cậu ta cút đi.
Thẩm Sơ lơ đễnh, nhưng vẫn tươi cười nói: "Anh cô đơn lắm hả? Làm cái gì đấy? Đừng xem chương trình Xuân Vãn nữa (Xuân Vãn là chương trình giống như Táo quân của Việt Nam mình ấy), xem còn đau lòng hơn. Nếu thật sự khó chịu, anh đến nhà tôi đón năm mới đi. Đúng rồi Chu Đề gọi điện cho anh chưa? Nói thế nào cũng là bảo bối trong lòng bàn tay anh, có chán ghét thế nào thì con bé có lẽ cũng sẽ gọi điện thoại cho anh thôi."
Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm trực tiếp ngắt máy, thuận tay đẩy đĩa đựng màn thầu tránh xa mình. Trong nhà ngày thường không khí rất ấm áp nên hôm nay lão quản gia cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng nên bây giờ cảm thấy hơi lạnh. Trên thực tế Chu Đề còn chưa gọi điện thoại cho anh ta, đã hơn mười giờ tối rồi, điện thoại của anh ta từ sáng đã tinh tinh vang lên không biết bao nhiêu tin nhắn, tất cả đều là những câu đối chúc mừng từ bạn làm ăn.
Chu Yến Cầm đợi đến hơn hai giờ sáng, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào đến từ thành phố S. Lão quản gia đã ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Chu Yến Cầm đang cuộn chặt chiếc chăn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, một tay bịt mũi một tay chống trán, mí mắt nửa khép nửa mở, có lẽ ngủ nhưng lại không giống ngủ.
Lão quản gia thở dài, khuyên anh ta lên lầu nghỉ ngơi.
Chu Yến Cầm nói cháu không mệt.
Lão quản gia dừng một chút, nói cậu cần gì phải khổ sở như vậy, nếu thật sự nhớ hai người ấy thì ngày mai đi thành phố S gặp bọn họ đi.
Chu Yến Cầm im lặng không nói.
Chu Yến Cầm chịu đựng một ngày, đến mùng hai Tết vẫn cắn răng đi mua vé máy bay đến thành phố S. Nhưng làm gì có chuyện mùng hai Tết còn vé cho anh ta đi thoải mái như vậy, đành một mình Chu Yến Cầm ngàn dặm xa xôi lái xe. Đến thành phố S đã tối, xe của anh ta dừng ở dưới lầu nhà Đỗ Nhược Hành không xa, cách màn sương có thể nhìn phía trên khung cửa sổ bóng đèn vàng ở phòng khách mông lung ấm áp.
Trên cửa sổ có dán mấy chữ phúc lộc thọ xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể suy ra mấy chữ đó là kiệt tác của Chu Đề. Cách một lát, một cái bóng bé gái nhỏ xuất hiện bên cửa sổ, vẫn bộ dạng hoạt bát hiếu động, trong tay ôm một chú chó nhỏ màu trắng, nhoài người ngắm pháo hoa. Một lát sau, Khang Thần cũng xuất hiện, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái nhưng cũng không kém phần sáng sủa, ôm cả người cả chó đặt lên vai, cùng nhau nhìn lên bầu trời.
Đỗ Nhược Hành cuối cùng cũng xuất hiện, trong tay cầm hai cái bát nhỏ, đuôi mắt cũng chứa ý cười, một bát đem cho Khang Thần còn cầm một bát trên tay .
Chu Yến Cầm nằm gục trên tay lái một lúc lâu. Lái xe một chặng đường dài như vậy đủ khiến anh ta mệt mỏi rồi nhưng anh ta không muốn ngây ngốc ở cái thành phố này nữa. Chu yến cầm chuyển tay lái rời đi, trên đường nhận được điện thoại của Tô Vận bèn trực tiếp từ chối cuộc gọi.
Trên bầu trời pháo hoa nở rộ nơi nơi, cửa chung cư treo đèn lồng đỏ cùng câu đối đậm chất dân tộc. Có mấy người ra vào chung cư, họ đều có đôi có cặp. Chu Yến Cầm nhìn lại càng cảm thấy mệt mỏi, trong lồng ngực phát ra từng đợt khí lạnh.
Tim Chu Yến Cầm đau như thắt, cho nên không có chú ý tới mình đã đi vào đường ngược chiều một đoạn khá dài, có xe đi ngang qua không ngừng bấm còi, nhưng từ đầu đến cuối Chu Yến cầm cũng không nghe thấy. Cho đến lúc anh ta hoàn hồn, xoa xoa mi tâm mới phát hiện xe đã chạy lên đường cao tốc, từ khúc quanh ngay phía trước có một chiếc xe chạy ngược chiều đang chạy như bay tới.
(Thật cái chương này khổ thân Chu tổng)
Đỗ Nhược Hành nghĩ lúc nghe Chu Yến Cầm nói những lời này ít nhất mình cũng sẽ có chút kích động. Không thể phủ nhận cô đã từng rất mong có ngày hôm nay. Từ giây phút biết Chu Yến Cầm ngoại tình, trong đầu Đỗ Nhược Hành đã luôn tồn tại một màn này. Cô đã từng vô cùng phẫn nộ, trái tim lạnh lẽo giống như bị rút hết cả linh hồn, đã từng nghĩ chỉ cần anh ấy làm được như thế này thì mọi chuyện giữa hai người sẽ được hóa giải. Nhưng đợi lâu như vậy, hiện tại rốt cục Chu Yến Cầm cũng nói ra nhưng cô lại cảm thấy đã không quá quan trọng rồi.
Tất cả mọi chuyện muốn có kết quả tốt đẹp đều phải đúng thời điểm. Giống như gieo hạt muốn nảy mầm thành cây phải gieo vào mùa xuân nắng ấm mưa phùn còn gieo vào mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt thì làm sao có thể nảy mầm. Nếu như Chu Yến Cầm nhận thức sớm một chút, ít nhất là trước đêm đó, trong bóng tối cô tuyệt vọng khóc lớn, cô sẽ không phản ứng hờ hững như lúc này.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: "Nếu anh không xuất hiện trước mắt tôi nữa thì tôi sẽ sống tốt thôi."
Chu Yến Cầm khựng lại mấy giây, sau đó mới nói: "Anh biết rồi."
Hai người không nói thêm gì nữa. Bên trong phòng lại duy trì trạng thái tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng mặt trời cuối ngày hắt vào cửa sổ, cuối cùng chỉ còn một tia sáng màu đỏ chói mắt, liều mạng vùng vẫy ở đường chân trời, cuối cùng cũng phải cam chịu mà tắt hẳn.
Loáng thoáng hoàng hôn, ánh sáng nhập nhoạng giữa ranh giới ngày và đêm. Chu Yến Cầm không biết suy nghĩ gì đó sau đó nhẹ giọng hỏi cô: "Em thích Khang Thần lắm sao?"
Đỗ Nhược Hành không đáp, bởi vì không có ý định nói dối nên quyết định không nói lời nào.
Không nghe Đỗ Nhược Hành trả lời, Chu Yến Cầm lại nói: "Khang Thần nhìn bên ngoài thì có vẻ hiền lành, nhưng hành động lại có thể nhìn ra là một người có năng lực chinh phục rất lớn. Gần đây cậu ta đang dựa vào số cổ phiếu mà ông nội để lại, cố gắng nhúng tay vào Hội Đồng Quản Trị của tập đoàn Viễn Hành. Khang Thâm bị cậu ta cho mấy cú đánh chưa gượng dậy nổi, mục tiêu kế tiếp là Khang Tại Thành. Không biết cậu ta có đề cập qua với em những chuyện này không. Nhưng theo anh, đối với những người như Khang Thần, so với việc thuận theo ý cậu ta thì cứ treo lơ lửng thì tốt hơn."
Bản tính càu nhàu của Chu Yến Cầm lại phát tác, Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt nói: "Không phải anh mới vừa khen anh ấy?"
Chu Yến Cầm không đáng đáp lại, cầm một quân cờ lên. Anh ta cũng không thể vứt hết mặt mũi nói rằng anh ta đang rất ghen tỵ. Lời như thế Chu Yến Cầm đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra. Xin lỗi Đỗ Nhược Hành cũng như nhận sai đã là cực hạn cuối cùng của anh ta rồi.
Đỗ Nhược Hành nói ra như vậy mục đích không phải là cố tình muốn gây sự, thấy Chu Yến Cầm không đáp cũng cầm một quân cờ lên. Trên bàn cờ hai phe không rõ thắng bại, là thế cờ nửa chết nửa sống. Một khi giằng co chính là như vậy, sẽ không có cục diện vẹn toàn đôi bên, hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc là hai bên tổn hại.
Chu Yến Cầm đột nhiên nói: "Em rất hận anh."
Đỗ Nhược Hành cầm quân cờ đờ đẫn một lúc, cuối cùng nói thật: "Lúc vừa ly hôn rất hận, ước gì anh bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Hiện tại chỉ cần anh không xuất hiện, liền chẳng nghĩ gì tới anh nữa."
Hai bên đi tới bước này, coi như là chân chính cáo biệt. Cãi vã kịch liệt thậm chí còn đánh chửi nhau, trước đây hai người không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, cho tới bây giờ ngược lại tương đối hòa nhã. Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhược Hành rời đi, Chu Yến Cầm tiễn cô ra sân bay, còn xách hành lý cùng cô vào ngồi ở ghế chờ, hai người thủy chung giữ im lặng. Cuối cùng Chu Yến Cầm đặt hành lý xuống trước mặt Đỗ Nhược Hành, nhẹ nhàng nói: "Lên đường bình an."
Đỗ Nhược Hành dùng giọng mũi ừ một tiếng, cúi đầu nhìn hành lý. Chu Yến Cầm do dự mãi vẫn không thể đứng lên, sau đó lại nói: "Về sau nếu như có chuyện gì không giải quyết được, em vẫn có thể gọi điện thoại cho anh."
Đỗ Nhược Hành mím môi, sau khi nghe xong xoay người rời đi. Bước chân rất nhanh, không quay đầu lại, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt Chu Yến Cầm vẫn dõi theo cô từ đầu đến cuối.
******
Cuối cùng Chu Yến Cầm một mình trở lại thành phố T. Thái độ của anh ta trong thư phòng hồi sáng khiến ba Chu cực kỳ không hài lòng, nên tỏ thái độ kiên quyết mình và vợ sẽ không về cùng anh ta. Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm từ sân bay về nhà thì lão quản gia chạy từ trong nhà ra giống như thấy cứu tinh, nói ngay một câu: "Đề Đề nhất quyết đòi tới thành phố S tìm mẹ."
Chu Yến Cầm đứng trong sân chỉ nghe thấy âm thanh Chu Đề khóc rống. Bước vào thì thấy con bé ngồi trên sàn phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nước mắt mà rối tinh rối mù, bên cạnh tất cả đều là mấy món đồ chơi bị vứt vung vãi, nhìn thấy Chu Yến Cầm bèn không chút do dự ném quả cầu màu vàng về phía ba mình.
Chu Yến Cầm nhanh tay bắt lấy quả cầu, ném qua một bên, ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn con gái: "Sao thế bảo bối?"
Anh ta muốn ôm bé nhưng lại bị Đề Đề đẩy ra. Bộ dạng của cô bé giống như coi Chu Yến Cầm là kẻ thù, chỉ thẳng ngón tay nói: "Ba là người xấu! Là người xấu! Xấu xa!"
"Tại sao lại nói ba xấu xa?"
"Ba đuổi mẹ đi, không làm cho mẹ về nhà được! Con không muốn ở cùng một chỗ với ba nữa! Con muốn đi tìm mẹ!" Chu Đề khóc lớn nói, "Con muốn tới thành phố S tìm mẹ! Con không muốn ở cùng ba nữa! Con ghét ba! Ba xấu xa!"
Chu Yến Cầm đè nén bực bội, dỗ dành con gái cả tiếng đồng hồ nhưng Chu Đề không thèm để ý. Cô bé rất bướng bỉnh, lăn lộn trên mặt đất, dùng ngón tay bịt chặt lỗ tai nói không nghe. Chu Yến Cầm đã khô hết cả cổ họng, nhìn con gái một chút cuối cùng thỏa hiệp. Anh ta nói: "Được, con đi tìm mẹ đi."
Tối hôm đó Trương Nhã Nhiên nhận được chỉ thị của ông chủ, sáng sớm hôm sau đem Chu Đề đến thành phố S. Vé máy bay vào thời điểm gần Tết này rất khó mua nên cô phải hỏi cặn kẽ lịch trình đi về của Chu Đề, Chu Yến Cầm ngồi thụt hẳn vào trong ghế làm việc, khuôn mặt mệt mỏi, xoa mi tâm nói sau Tết về đi.
Chu Đề lúc đó mặc áo hoa, hào khí mười phần nói với ba mình: "Con sẽ không trở về rồi ! Tạm biệt ba! Từ nay về sau con sẽ ở với mẹ bởi vì ba là người xấu xa!"
Trương Nhã Nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, làm bộ như không nghe thấy. Một lát sau mới cúi đầu xuống hỏi Chu Yến Cầm liệu có lời nào cần chuyển tới Đỗ tiểu thư hay không.
Chu Yến Cầm lạnh nhạt không nói một lời, chỉ giơ tay khoát khoát đuổi cô đi. Trương Nhã Nhiên nhận lệnh rời đi.
Đã là ngày 28 Tết, mọi người đều cố gắng sắp xếp công việc để nghỉ Tết. Trương Nhã Nhiên cũng vậy, ngày 29 Tết, cô vội vàng kết thúc mọi công việc sau đó xách va ly ra thẳng sân bay về nhà luôn, trước khi đi cô còn tới chào ông chủ mình, chúc Chu Yến Cầm ăn Tết vui vẻ, hạnh phúc cùng gia đình. Lúc nói những lời này vẻ mặt của cô rất hưng phấn , Chu Yến Cầm ngẩng đầu lên từ màn hình trò chơi trên máy tính, liếc cô một cái, giọng nói rét lạnh nói cô cố ý chúc tôi như vậy đấy à.
Trương Nhã Nhiên làm bộ như uất ức nói những lời này không phải là lời chúc năm mới ai cũng nói sao. Sau đó lấy can đảm nói, năm mới rồi, thân là ông chủ anh cũng nên quan tâm đến cảm nhận của cấp dưới một chút, cho chúng tôi chút sắc mặt tốt để chúng tôi an tâm làm việc. Nói xong ngẩng đầu nhìn ông chủ mình với vẻ mặt hết sức hy vọng, Chu Yến Cầm xoa mi tâm lại bắt đầu phiền muộn, phất tay ý bảo cô nhanh đi.
Đêm 30, tất cả giúp việc trong nhà đều nghỉ. Bên ngoài tiếng pháo nổ bùm bùm ầm ĩ vang trời, nhưng trong nhà họ Chu lại yên ắng đến không ngờ, chỉ còn Chu Yến Cầm và lão quản gia quanh quẩn trong nhà. Ngày thường nhiều người làm còn có thể nào nhiệt một chút, không khí vắng lạnh cô liêu này khiến quản gia muốn khóc, sau đó ông không chịu nổi nữa, quyết định ra sân đi hai vòng, kết quả trừ pháo hoa nở rộ trên bầu trời cũng không thấy bất cứ gì khác.
Ông trở lại phòng khách, nói với Chu Yến Cầm: “Thiếu gia, năm sau chúng ta nuôi con chó nhé.”
Sáng sớm hôm đó, vô duyên vô cớ Chu Yến Cầm lại phát sốt, đắp cái chăn ngồi trên ghế sô pha, bộ dạng uể oải, không còn hơi sức nào nói về mấy chuyện nuôi con này con nọ nữa.
Quản gia nhẹ giọng nói lão đây còn không phải là vì thiếu gia, bây giờ hai bảo bối trấn gia của nhà này đều đi mất rồi, cậu thì một ngày nói còn chưa quá năm câu, nếu lại không nuôi một vật cưng nào đó, bình thường trong nhà cũng yên tĩnh đến nỗi có thể bắt gặp quỷ.
Lão quản gia khó chịu lắm nên nói hết những lời trong lòng ra, nói xong nâng mí mắt nhìn lại thấy Chu Yến Cầm đã buồn ngủ lắm rồi, nhìn một chút cảm thấy đau lòng cho thiếu gia nhà mình, cậu ấy tiều tụy hẳn đi, dáng vẻ mệt mỏi, cuối cùng không nói gì nữa. Dù sao cũng là cậu bé mà ông chăm sóc từ lúc còn bé đến nay, lão quản gia thở dài, chỉ nói một lời khuyên cuối cùng: "Hôm nay là giao thừa, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều. Cơm tất niên cũng không ăn chút nào, hay là lão hâm nóng thức ăn? Ăn màn thầu nhân rau cải thịt bằm hay huyết yến chưng ngân nhĩ?"
Chu Yến Cầm đang ăn đến cái màn thầu thứ hai thì Thẩm Sơ gọi điện thoại tới. Anh ta cười chúc mừng tân xuân, Chu Yến Cầm thấy rõ ràng cậu ta không có ý tốt nên cũng chẳng thèm để ý mặt mũi bảo cậu ta cút đi.
Thẩm Sơ lơ đễnh, nhưng vẫn tươi cười nói: "Anh cô đơn lắm hả? Làm cái gì đấy? Đừng xem chương trình Xuân Vãn nữa (Xuân Vãn là chương trình giống như Táo quân của Việt Nam mình ấy), xem còn đau lòng hơn. Nếu thật sự khó chịu, anh đến nhà tôi đón năm mới đi. Đúng rồi Chu Đề gọi điện cho anh chưa? Nói thế nào cũng là bảo bối trong lòng bàn tay anh, có chán ghét thế nào thì con bé có lẽ cũng sẽ gọi điện thoại cho anh thôi."
Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm trực tiếp ngắt máy, thuận tay đẩy đĩa đựng màn thầu tránh xa mình. Trong nhà ngày thường không khí rất ấm áp nên hôm nay lão quản gia cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng nên bây giờ cảm thấy hơi lạnh. Trên thực tế Chu Đề còn chưa gọi điện thoại cho anh ta, đã hơn mười giờ tối rồi, điện thoại của anh ta từ sáng đã tinh tinh vang lên không biết bao nhiêu tin nhắn, tất cả đều là những câu đối chúc mừng từ bạn làm ăn.
Chu Yến Cầm đợi đến hơn hai giờ sáng, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào đến từ thành phố S. Lão quản gia đã ngủ một giấc, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Chu Yến Cầm đang cuộn chặt chiếc chăn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, một tay bịt mũi một tay chống trán, mí mắt nửa khép nửa mở, có lẽ ngủ nhưng lại không giống ngủ.
Lão quản gia thở dài, khuyên anh ta lên lầu nghỉ ngơi.
Chu Yến Cầm nói cháu không mệt.
Lão quản gia dừng một chút, nói cậu cần gì phải khổ sở như vậy, nếu thật sự nhớ hai người ấy thì ngày mai đi thành phố S gặp bọn họ đi.
Chu Yến Cầm im lặng không nói.
Chu Yến Cầm chịu đựng một ngày, đến mùng hai Tết vẫn cắn răng đi mua vé máy bay đến thành phố S. Nhưng làm gì có chuyện mùng hai Tết còn vé cho anh ta đi thoải mái như vậy, đành một mình Chu Yến Cầm ngàn dặm xa xôi lái xe. Đến thành phố S đã tối, xe của anh ta dừng ở dưới lầu nhà Đỗ Nhược Hành không xa, cách màn sương có thể nhìn phía trên khung cửa sổ bóng đèn vàng ở phòng khách mông lung ấm áp.
Trên cửa sổ có dán mấy chữ phúc lộc thọ xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể suy ra mấy chữ đó là kiệt tác của Chu Đề. Cách một lát, một cái bóng bé gái nhỏ xuất hiện bên cửa sổ, vẫn bộ dạng hoạt bát hiếu động, trong tay ôm một chú chó nhỏ màu trắng, nhoài người ngắm pháo hoa. Một lát sau, Khang Thần cũng xuất hiện, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái nhưng cũng không kém phần sáng sủa, ôm cả người cả chó đặt lên vai, cùng nhau nhìn lên bầu trời.
Đỗ Nhược Hành cuối cùng cũng xuất hiện, trong tay cầm hai cái bát nhỏ, đuôi mắt cũng chứa ý cười, một bát đem cho Khang Thần còn cầm một bát trên tay .
Chu Yến Cầm nằm gục trên tay lái một lúc lâu. Lái xe một chặng đường dài như vậy đủ khiến anh ta mệt mỏi rồi nhưng anh ta không muốn ngây ngốc ở cái thành phố này nữa. Chu yến cầm chuyển tay lái rời đi, trên đường nhận được điện thoại của Tô Vận bèn trực tiếp từ chối cuộc gọi.
Trên bầu trời pháo hoa nở rộ nơi nơi, cửa chung cư treo đèn lồng đỏ cùng câu đối đậm chất dân tộc. Có mấy người ra vào chung cư, họ đều có đôi có cặp. Chu Yến Cầm nhìn lại càng cảm thấy mệt mỏi, trong lồng ngực phát ra từng đợt khí lạnh.
Tim Chu Yến Cầm đau như thắt, cho nên không có chú ý tới mình đã đi vào đường ngược chiều một đoạn khá dài, có xe đi ngang qua không ngừng bấm còi, nhưng từ đầu đến cuối Chu Yến cầm cũng không nghe thấy. Cho đến lúc anh ta hoàn hồn, xoa xoa mi tâm mới phát hiện xe đã chạy lên đường cao tốc, từ khúc quanh ngay phía trước có một chiếc xe chạy ngược chiều đang chạy như bay tới.
(Thật cái chương này khổ thân Chu tổng)
Danh sách chương