Kỷ niệm là một thứ cực kỳ mâu thuẫn và vô hạn kỳ. Nó có thể khiến người ta sống ở hiện tại hạnh phúc hơn, hoặc là lay lắt hơn, mà không bao giờ “quá date” để chúng ta được quyền lựa chọn giữ lại hay quên đi…

Thế nên người cũ – chuyện xưa bao giờ cũng là vấn đề muôn thuở!

Nhớ và Quên một người nằm ngoài mọi quy luật của ký ức. Chỉ mình nó không thừa nhận quyền sở hữu từ bất kỳ ai, kể cả chính những người trong cuộc từng cho nó hình hài. Nó không phải thứ bảng cửu chương học từ tiểu học đến tận bây giờ vẫn thuộc nằm lòng, càng không phải mã số thuế thu nhập cá nhân mà chẳng ai nhớ mỗi khi cần kê khai. Nếu nhớ thuộc phạm trù của lý trí và não bộ, thì quên lại toàn quyền trong sự quyết định của tình cảm và trái tim. Thế nên, mới có ai đó thi thoảng hét lên “Tưởng rằng đã quên… nhưng tim yếu mềm”… Mà khổ nỗi, trong tình yêu lúc nào cũng phân định rõ ràng sẽ có một người luôn hứa để rồi quên, còn một người nghe xong lại hằng nhớ.

Bởi vậy, vòng tròn luẩn quẩn của những người hết duyên, còn nợ muôn đời chỉ xoay quanh hai điều “xưa – cũ”, quanh hai chuyện “nhớ - quên”. Dễ hiểu, khi tình yêu không còn, luôn có một người cứ lục lọi mọi ngóc ngách xưa cũ để tìm những vụn vặt ký ức ngày còn yêu; trong khi người còn lại đã xa tít tắp tận đâu, chẳng còn bận tâm đoái hoài đến khoảng trời phía sau là mây mù hay nắng ấm. Như em, và như anh.

Em bới tung thế gian này, để tìm lại anh-của-ngày-còn-nhau. Mà dường như, đó là điều bất khả… Những con đường ta đã cùng qua, em thuộc đến nằm lòng dù bây giờ chỉ riêng mình độc bước. Những góc phố hẹn hò, em nhớ từng khoảnh khắc hai đứa đã cười vang và rối rít trú vội dưới bụi hoa giấy khi trời đành hanh đổ mưa không nguyên cớ. Những quán cà phê Sài Gòn lãng đãng bình yên, em vẫn quay lại mỗi ngày chỉ để ngồi vào đúng chiếc bàn quen thuộc, mông lung dựa vào một hơi ấm thân thuộc. Chẳng biết em đang tìm gì? Và cho dù tìm lại được thì đã sao? Anh bây giờ chắc gì còn giống với hình dung lưu lại trong trí nhớ của em về một người đã từng dốc cạn thơ ngây cho lần yêu thứ nhất? Đầy bâng quơ và xáo động, em chậm rãi trở lại một miền quá khứ để đứng từ phía xa nhìn về chúng ta bằng hết sự nghi ngại. Yêu một ký ức có gì sai trái? Nhớ những-điều-cần-quên phải chăng là tai hại? Anh xa quá! Xa đến nỗi chính anh còn có cảm giác đang khóa trái lòng mình cùng ngày xưa rồi đánh rơi mất chìa ở một miền xa tầm với của hai đứa. Dẫu không muốn về nhận mặt tháng năm, nhưng chẳng lẽ anh chối từ nhìn lại bản thân đang-khác-nhiều-lúc-trước? Chẳng biết anh đang đi đâu? Phía những khung trời khác có điều gì mê mải khiến chân không biết mỏi, mắt không đăm đắm nhìn và lòng không một lần quay lại phía sau lưng – để biết em vẫn còn đang đứng đợi những điều xưa cũ. Sài Gòn không còn giữ nổi chân anh hay người Sài Gòn không còn khiến anh đủ mềm lòng để nấn ná lúc đăng trình?

Đến bao giờ khi mỏi gối dừng chân, anh bình tâm nhớ lại đã có lần… Đến bao giờ thôi cố chấp bới tung ký ức, em thản nhiên quên một người-từng-có-thật… Đến bao giờ “nhớ - quên” thành một để mỗi lúc nghĩ về nhau, cả hai đều có thể mỉm cười…?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện