Vị học giả kia nói: “Vấn đề chúng ta cần chinh phục trước mắt là xác định một tần số phóng xạ, khiến đoạn gien trong chất dung hợp sinh học có thể thôi miên kí chủ, khiến họ nghe lời chúng ta một trăm phần trăm. Nói thật thì đối với vị mẫu thần vũ trụ xa xôi kia, chuyện này cùng lắm chỉ cần một ý nghĩ của bà ta là xong việc, nhưng chúng ta muốn làm chỉ dựa vào duy nhất một cục thiên thạch quả thật là vô cùng khó khăn.”

“Tôi cho rằng ngoài trực tiếp phát lệnh cho chúng thì không có bất kì biện pháp nào khác, nếu chúng không tuân mệnh thì điều chỉnh tần số tia F đến mức sóng xung kích, biết mình có thể nổ bất cứ lúc nào rồi thì chúng sẽ biết mình cần làm gì ngay thôi.”

Viện trưởng Noël kết nối với ông ta cười dài: “Có phải ông quên một chuyện rồi không, Viện Nghiên cứu Trung ương đã có cách ngăn bom kiểu mới nổ, chỉ cần người dã thú nằm trong phạm vi trường ức chế điện từ sinh học thì không nổ được đâu.”

Sắc mặt lão học giả kia tức thì xanh mét, nghiến răng ken két, “Con ranh con đó mà không chịu gia nhập thì nhân lúc còn sớm giết quách nó đi, y hệt bố nó vậy, chỉ giỏi ngáng chân người ta!”

“Ha ha ha, tiến sĩ Trình chỉ làm việc theo quy trình thôi, AI Susie của ông ấy phụ trách thu thập tổng hợp mọi tài liệu nghiên cứu của Dahl, ông cứ giấu giấu giếm giếm thế, ông ấy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.”

… Sắc mặt Trình Kiến lúc này chỉ e còn khó coi hơn lão học giả kia. Cô nhớ tới khi xưa lúc mình bị Dahl nhốt vào một căn phòng, AI Susie đã nói thẳng thông tin cá nhân và cấu tạo gia đình của cô. Lúc ấy cô tưởng là gián điệp của Dahl quá rộng, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng người đối diện lại chính là ba cô.

Người đó nhất định biết rất rõ mọi tư liệu của cô… Những năm nay ông vẫn luôn để ý tới cô!

Cho tới giờ, Trình Kiến mới biết rằng nếu khi đó Hứa Úy không tới cứu cô, có lẽ cô cũng chẳng chết được, ba cô chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn khác giữ cô lại Dahl.

Trình Kiến không dám nghĩ nữa.

Nếu không có Hứa Úy thì hiện giờ Viện Nghiên cứu Trung ương cũng không có thiếu tá Trình Kiến, mà ở Dahl, ngoài một Trình già ra thì chỉ e sẽ còn có thêm một Trình trẻ.

Hướng đi của cuộc đời cô sẽ bị thay đổi hoàn toàn.

Còn chưa tới một tiếng mà Trình Kiến đã có cảm giác như thế giới xây dựng hơn hai mươi năm qua của mình bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy khẽ, ầm ầm sụp đổ.

Đã rất lâu rồi đầu óc cô không rối loạn như vậy, đủ mọi suy nghĩ chồng chéo lên nhau khiến đầu cô đau như búa bổ, ngón tay sắp găm vào sọ não.

Thấy cô như vậy, Quý Thanh Hòa đưa tay nắm tay cô, bưng vầng trán bị ngón tay chính mình cào ra máu của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng như vậy, có anh ở đây, không ai dám ức hiếp em đâu.”

“Anh là cái thá gì!”

Lúc nóng nảy, câu tổn thương nào Trình Kiến cũng dám nói. Quý Thanh Hòa nhìn cô một hồi, nói: “Ông ngoại anh là Mẫn Lam Không.”



Hóa ra anh ta chính là đứa con trai của tay thủ lĩnh phe Dahl, thiên tài địa vị vững chắc không thể lay chuyển đã thay đổi kết cấu khoa học kĩ thuật trong Dahl.

Trình Kiến tóm lấy bàn tay anh ta đang bưng trán mình, bóp chặt, Quý Thanh Hòa trở tay nắm cổ tay cô, siết chặt buộc cô phải buông ra.

“Chanh, mấy tháng nay rốt cuộc Hứa Úy đã làm gì em, một người không thích vận động như em mà cũng luyện ra sức lực lớn thế này à.”

Làn da trắng trẻo đặc thù của nhân viên nghiên cứu khoa học của anh ta bị bóp hằn dấu ngón tay. Trình Kiến nhìn anh ta chòng chọc, lạnh lùng nói: “Cút.”

“Em đúng là càng ngày càng hung dữ.” Anh ta buông tay Trình Kiến, không nói chuyện với cô nữa mà chỉ sầu muộn tiếp tục xem thuyết minh tình hình bên Dahl, hồi lâu sau, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh ta nói:

“Em xem, bên kia cũng có bọn ăn hại rác rưởi rõ ràng chẳng có trình độ gì mà lúc nào cũng cưỡng từ đoạt lí, có khác gì hội nghị thường kì của Viện Nghiên cứu Trung ương đâu.”

Nói thật thì Trình Kiến xem một hồi cũng cảm thấy tiến độ hơi rề rà. Những chuyện được đề cập đến bất kể là giao cho cô hay Quý Thanh Hòa làm đều sẽ không đến nỗi hơn nửa năm rồi vẫn chưa ra kết quả.

“Những chuyện được đề cập vừa bất kể là giao cho anh hay em làm đều sẽ chẳng đến nỗi hơn nửa năm rồi vẫn chưa có thành quả.”

Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, Quý Thanh Hòa nói ra lời trong lòng cô. Trình Kiến nhìn anh ta với ánh mắt kì quái, nhưng anh ta cũng chẳng nhận ra, hiển nhiên chỉ đang càu nhàu nghĩ sao nói nấy.

Hèn chi hồi đó Hứa Úy nói với cô – “Em thật sự rất giống Quý Thanh Hòa.”

Ngón tay Trình Kiến đặt trên đùi nắm chặt, mắt cô nhìn mu bàn tay mình, hơi nhíu mày, vết thương bị móng tay cào rách trên trán đã thôi chảy máu, máu khô vỡ nứt theo động tác lông mày cô.

Đều là người có chỉ số thông minh cực cao, vào một số thời điểm, góc độ xem xét sự vật của họ rất ăn khớp, chung đụng lâu như vậy mà không nảy sinh ý tưởng muốn bên nhau, chỉ e cũng là vì độ tương đồng quá mức kỳ dị này.

Người có ái kỉ thế nào đi chăng nữa cũng không muốn suốt ngày suốt đêm hôn chính mình trong gương, họ làm bạn thì rất thân nhưng nếu làm người yêu thì sẽ thiếu mất cảm xúc mãnh liệt mấu chốt nhất.

Mà bây giờ, đến làm bạn cũng không còn khả năng nữa rồi, con đường họ đi trái ngược nhau hoàn toàn.

Rõ ràng không cố tình đi nhớ Hứa Úy nhưng thi thoảng lời anh nói lại vẫn hiện lên trong đầu, giống như làm vậy là có thể an ủi bản thân rằng anh đang bên mình trong giờ phút này vậy.

Trình Kiến không chớp mắt, không ngừng tống khứ những cảm xúc khiến mình chua xót liên miên kia ra ngoài, cho đến khi cô không cảm giác được tâm trạng của mình nữa thì mới chừa ra vị trí ghi nhớ tất cả những lí thuyết lạnh lẽo kia vào đầu.

Hội nghị kết thúc.

Giống như mỗi một buổi họp bình thường, sau khi viện trưởng Noël tuyên bố kết thúc, mọi người lập tức nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi về phía hai cửa ra.

Trình Kiến vẫn ngồi đó, Quý Thanh Hòa bên cạnh đứng lên, hỏi: “Em không đi à?”

Cô như vẫn đang đứng giữa một xoáy nước khiến cô hoa mắt váng đầu, lòng bàn chân bị một vật không xác định kéo thẳng vào một vùng đất không biết tên.

Mệt mỏi quá, đó là suy nghĩ duy nhất của Trình Kiến bây giờ.

“Được rồi, vậy anh đi trước đây.” Dứt lời, Quý Thanh Hòa cứ đi như vậy thật. Những người đó như một cơn bão cuốn cô tan vỡ, họ bắt đầu tới nơi khác dấy gió dáy bão, mà cô thì như một con búp bê rách nát, đầu không ra đầu tay không ra tay.

Chung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh, Trình Kiến vẫn đang thử chắp vá lại những suy nghĩ lộn xội rối tung trong đầu mình.

Rốt cuộc Mẫn Lam Không đã chết hay chưa vẫn khó mà nói được, nhưng chuyện ông ta làm hiển nhiên chỉ là để thúc đẩy chất dung hợp sinh học được sử dụng trong những khu an toàn khác.

Nơi này là Noah, là khu an toàn có trình độ khoa học kĩ thuật điện tử cao nhất hiện nay, những con mắt điện tử lơ lửng khắp trời kia đang giám sát cô, đi đâu cũng có thể thấy được camera cũng đang giám sát cô.

Vậy lúc cô đi tắm thì sao? Đi vệ sinh thì sao? Như đang hưởng ứng ý tưởng của cô, một chốc sau, trên đầu cô bỗng có vật dừng lại, Trình Kiến đưa tay sờ, một quả cầu màu bạc nhỏ chừng đốt ngón tay đậu vào lòng bàn tay cô. Cô tức khắc siết chặt ném mạnh nó ra ngoài.

Vật kia không rơi xuống đất mà lượn một vòng trong không trung rồi lại bay về phía cô, đùa giỡn ra oai.

Trình Kiến muốn sụp đổ, đương nhiên cô biết Dahl sẽ không thể mặc cô tự do muốn làm gì thì làm, chỉ cần cô nói chuyện này cho Clara hay bất kì một ai khác, vô số những khẩu “Kích Việt 15” tí hon sẽ lập tức bắn chết người đáng ra không được biết bí mật.

Thứ cô tự tay làm ra, cô là người biết rõ nhất lực sát thương của nó khủng khiếp cỡ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện