“Em giao hẹn với cấp trên, chỉ cần có thể giải trừ hiểm họa bom mìn ở Greenfield trong vòng một tháng, họ sẽ triển khai phổ biến thành quả thí nghiệm của em.”

“Đây là một thí nghiệm liên quan đến sự tiến hóa của loài người.” Cô không dám nói tiếp nữa, vì mọi tác dụng phụ xuất hiện ở cơ thể cô đều đến từ thí nghiệm này, đó chính là cái mà Hứa Úy muốn truy cứu hiện giờ.

“Nói tiếp đi.”

Anh vẫn bĩnh tĩnh như thường, thấy anh như vậy, Trình Kiến chỉ có thể tiếp tục.

“Năm đó sau khi rời xưởng công binh, em trở lại Viện Nghiên cứu Trung ương, đề xuất khái niệm liên quan tới chất dung hợp sinh học, nhưng về sau đi sâu vào nghiên cứu, mức độ phản nhân loại của nghiên cứu này khiến em không sao tiếp tục chấp nhận nó được nữa, thế nên em rút khỏi hạng mục, tự mình bắt đầu một nghiên cứu khác.”

“Hiện giờ, hạng mục nghiên cứu này đã có thể bắt đầu đưa vào sử dụng, vật thí nghiệm tốt nhất là em, nhanh chóng phá giải bí mật của loại bom mới là con đường để em chứng minh thành quả thí nghiệm của mình.”

“Não em đã trải qua ít nhất năm đến sáu lần tiến hóa, thế nên em có thể đồng thời xử lí một lượng tin tức lớn, nhưng ban đầu em tiến hành thí nghiệm sử dụng số liệu beta lên mình, điều này khiến cơ thể em không phụ tải nổi, phỏng chừng mọi khuyết điểm hiện giờ đều do sai lầm ban đầu đó gây ra.”

“Nghiên cứu của em có thể làm não tiến hóa, nhưng cơ thể em là omega, không chịu nổi phụ tải hoạt động của não hiện giờ mà đáng lẽ cơ thể beta mới phù hợp nhất, vì lẽ đó, cơ thể cũng bắt đầu trở nên suy sút nhanh chóng, là vậy đúng không?”

Hứa Úy tổng kết lại, điểm chú ý của anh luôn đặt ở vấn đề sức khỏe của Trình Kiến.

“Phải, nhưng nghiên cứu của em không dừng lại ở đó!” Trình Kiến hơi hưng phấn, kể tiếp như đang khoe đứa con của mình, “Nói đơn giản thì kho tiến hóa sẽ làm điểm mạnh vốn có trở nên mạnh hơn sau khi được rèn luyện! Giả dụ như nếu là anh, hẳn sẽ tiến hóa được toàn diện, anh nhất định có thể trở nên…”

Trình Kiến nhìn Hứa Úy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng túm tóc nói: “Đại khái anh sẽ đạt được đỉnh chóp sức chiến đấu của thế kỉ này, em không tưởng tượng mức độ cụ thể vì vật tham chiếu trước mắt chỉ có mình em. Anh xem, em chỉ có não là dùng được, thế nên cuối cùng cũng chỉ tiến hóa mỗi não.”

Hứa Úy là kiểu người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nhìn được, bất kể trong tình huống nào, anh cũng đều là người mạnh nhất.

Đủ khắc chế, đủ lí trí, hiểu rất rõ mình muốn gì, không chỉ có khả năng thực hiện mạnh mẽ mà còn có ý chí vô cùng kiên định.

Trên thế giới này, chỉ người mãi mãi yêu cầu bản thân nghiêm khắc nhất mới có thể đạt được thành tựu cao nhất.

“Sau khi sử dụng kho tiến hóa, bất kì ai cũng đều có thể khiến phương diện được rèn luyện trở nên mạnh hơn, không chỉ giới hạn ở não?”

“Dạ.”

“Vậy sao em không rèn luyện sức khỏe mình, khiến mình khỏe mạnh hơn? Chưa nói đến có thể bắt kịp thể chất của beta nhưng ít nhất cũng không đến nỗi khiến em cứ ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày là lại ngất.”

“…”

Trình Kiến nhìn anh chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh, bèn vội vàng kéo áo sơ mi, hơi hơi muốn bỏ chạy. Ngay giây tiếp theo, Hứa Úy đã đẩy cô ngã nhào xuống giường, đè lên.

“Tôi nói có đúng không?” Nói là anh đang hỏi mình nói có đúng không, chẳng bằng nói anh đang đe dọa cô, không cho cô nói dối.

“Không… Không phải…” Cô chỉ là một nghiên cứu viên yếu ớt, cô thật sự không muốn luyện mình thành cơ bắp toàn thân, quan trọng nhất là cô và tất cả những người lao động trí óc đều có chung một sở ghét, đó chính là ghét vận động nhất nhất trần đời.

“Nếu em có thể một quyền đấm nát một con zombie thì em đã chẳng vắt óc nghĩ ra nhiều vũ khí để có thể làm biếng như thế, có khi ngày nào em cũng muốn show sức chiến đấu của mình ấy chứ.”

Trình Kiến vẫn còn đang ngụy biện với Hứa Úy, sau đó, ánh mắt Hứa Úy nhìn cô trở nên càng đáng sợ hơn, chỉ nhìn thôi cô đã sợ hết hồn rồi.

Tức giận rồi! Anh đang tức giận, bây giờ anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Em biểu hiện bất thường như vậy, cơ thể và tinh thần xuất hiện nhiều triệu chứng như vậy, tôi còn tưởng rằng em thật sự vô phương cứu chữa.” Anh nhấn từng chữ, “Kết quả chỉ cần rèn luyện sức khỏe một chút là có thể ổn định, thế mà em lại rề rà đến giờ vẫn chưa chịu xếp lịch?”

Đây đại khái là lần đầu tiên Trình Kiến đối mặt với một Hứa Úy giận dữ như thế, cô rất muốn trốn tránh, có cảm giác mình là một con chuột bạch bé xíu đang bị hổ dữ đè nghiến dưới chân gầm rống vào mặt.

“Em, em mà chạy bộ thì được năm phút em sẽ chết mất!”

“Thế nên em thà khiến mình mệt đến ngất xỉu, thà khiến cánh tay mình đầy vết tiêm trông không khác gì con nghiện ma túy?”

Hứa Úy tóm cánh tay trái của cô, vạch mu bàn tay và nửa cánh tay trên ra, trên đó chi chít những vết bầm nhỏ do kim tiêm để lại, nổi bần bật trên làn da trắng sáng thái quá của một kẻ điên cuồng làm thí nghiệm.

Trình Kiến biết mình đuối lí, nhưng cô thật sự không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng trong viện nghiên cứu không ai làm gì được cô mà vừa đến chỗ Hứa Úy, cô đã tức khắc bị mắng cho lên bờ xuống ruộng.

“Lần trước bảo em tìm trợ lí sinh hoạt đã tìm chưa?” Hứa Úy đang bực bội giờ lại hỏi sang chuyện này. Nói thật, Trình Kiến hoàn toàn chỉ coi chuyện này như gió thoảng bên tai, sau đó căn bản là nghĩ cũng chẳng nghĩ tới, hiện giờ đang nơm nớp trong lòng.

Thấy cô như vậy, Hứa Úy càng tức hơn, anh bóp mặt Trình Kiến, nhìn cô chằm chằm chờ cô trả lời.

Cô nàng bị nhìn chằm chằm chột dạ lảng tránh tầm mắt, căn bản không dám mở miệng, trên người mơ hồ truyền tới cảm giác bị bức bách mạnh đến nỗi không thở nổi.

“3, 2, 1!”

“Xin lỗi, em sai rồi!”

Bây giờ Trình Kiến chỉ dám nhận sai với anh. Hứa Úy sắp tức chết rồi, cô cảm thấy đây nhất định không phải ảo giác của mình.

Cô từng bị anh đánh dấu hoàn toàn, cơ thể nhạy bén với pheromone của alpha từng đánh dấu mình hơn, dẫu cho cảm giác này không mạnh như trong kì động dục nhưng hiện giờ đối mặt với Hứa Úy nóng giận, Trình Kiến khó chịu hơn trước kia rất nhiều.

Cô đột nhiên hiểu được vì sao Hứa Úy có thể dọa cấp dưới sợ đến quỳ sụp chỉ bằng một ánh mắt. Mùi pheromone của anh bẩm sinh đã có thiên hướng vị thép sắc bén, một khi mang theo sát khí, mỗi một giây phút đều có thể cho người ta ảo giác có lưỡi đao nhuốm máu đang kề vào động mạch chủ chuẩn bị cắt họng mình. Kết hợp với vẻ lạnh lùng dũng mãnh anh thường thể hiện, không ai dám hoài nghi rốt cuộc anh có khả năng thực hiện điều đó không.

“Xem ra không thể tiếp tục không quản em nữa rồi.” Đại khái là nhận ra Trình Kiến bị dọa đến run rẩy, Hứa Úy thoáng thu lại cơn giận dữ của mình, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ nghiêm nghị, “Về sau em theo tôi một thời gian.”

“… Thật… Thật ra không cần đâu.” Trình Kiến vẫn thấy sợ, dây thanh đới cũng đang run lên. Trước kia cô cảm thấy mình không còn sợ Hứa Úy nữa là vì tố chất tâm lí của mình mạnh mẽ hơn, nhưng cô chưa từng nghĩ đến thật ra là vì lúc đối mặt với cô, Hứa Úy đã thu lại mọi sắc sảo, trở nên dịu dàng hơn.

Lúc cần thiết, thủ đoạn sấm sét của anh vẫn chẳng bớt tí nào.

“Không phải nói là muốn tôi bên em nhiều hơn à?” Anh cúi đầu hôn môi cô, động tác rõ ràng rất quyến luyện nhưng ánh mắt lại chất chứa nguy hiểm lửa giận ngút trời.

Trình Kiến sợ nhắm tịt mắt, tim đập như sấm đánh, ngồi im như thỏ, Hứa Úy hôn cô ở đâu cô cũng chẳng dám có phản ứng.

“Khả năng chịu đựng của cơ thể omega không kém như em tưởng tượng đâu, trong kì động dục em còn có thể chịu đ*t trên giường bảy ngày bảy đêm, sau đó chẳng phải vẫn khỏe re à.”

Rốt cuộc cô cũng mở mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Trình Kiến nghe anh nói tục.

Tuy chịu đ*t bảy ngày bảy đêm không hẳn là tục, nhưng… Trình Kiến cảm thấy đối với Hứa Úy, như thế đã có thể coi là khá khá to rồi. Dẫu sao lúc bắn tinh vào trong cô, anh cũng tỏ ra là người rất khắc chế, chưa bao giờ nói lời tục tĩu, bình thường câu nói thô bạo nhất cũng chỉ là cút, đặt trong hoàn cảnh quân đội đâu đâu cũng đè nén thú tính này quả thật là không tưởng tượng nổi.

Có lẽ điều này liên quan đến cách đối nhân xử thế của anh, từ trước đến anh luôn thuộc phái hành động, dạy dỗ không được thì trực tiếp động thủ thôi.

Chẳng hạn như cho người không muốn đối mặt với nguy hiểm một khẩu súng để tự sát, hoặc là ném cấp dưới gan bé từ trên trực thăng xuống.

Người này mới tàn nhẫn làm sao, Trình Kiến suýt nữa quên mất trước kia anh đối xử với mình thế nào rồi.

Thế này không phải chính là lành sẹo quên đau à! Nếu kế tiếp quả thật để anh huấn luyện mình thì mạng cô lại chẳng bị anh bẻ mất nửa cái?
Suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định cho tủ đá quay trở lại xưng hô tôi – em với cục kẹo chảy, cứ cảm thấy loanh quanh mấy chương này đổi ở đâu cũng quá đột ngột, đợi tìm cơ hội khác sau vậy  Mà thấy tôi – em cũng hợp với tính của tủ đá hơn nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện