Hứa Úy không đưa ra bất kì đánh giá gì về lựa chọn của Trình Kiến trên phương diện này. Trình Kiến cũng chẳng bất ngờ, cô tin Hứa Úy sẽ buông tay cho cô đi thử, giống như mỗi một lần trước đây vậy.
Quan niệm của anh là trước khi đưa ra lựa chọn, bản thân phải cân nhắc ảnh hưởng mà thất bại và thành công mang tới trước rồi gánh vác mọi trách nhiệm về chuyện này. Điểm này khá giống với Trình Kiến, nhưng trước khi Hứa Úy đưa ra lựa chọn, hiển nhiên suy tính của anh cần khắc chế hơn.
Trình Kiến là người sẽ tiếp tục mắc sai lầm, điều này không chỉ thể hiện ở việc cô mới tiếp xúc vỏn vẹn mấy lần đã bày tỏ lòng cuồng nhiệt với Hứa Úy, ngoài ra, đặc biệt nhất là thể hiện ở thí nghiệm của cô. Nếu lần thăng cấp này vẫn chưa thể sửa chữa sai lệch chuyện cô thật ra là omega, lần sau cô vẫn sẽ tiếp tục thử trên người mình. Cô sẽ một mực thử cho đến khi cơ thể mình sụp đổ, sau đó chuyển đối tượng thí nghiệm lên người khác thử tiếp, cho đến khi biến thành đại ma đầu trong mắt người đời.
Đó là sự cố chấp mà người làm nghiên cứu khoa học ít nhiều đều có, quá mức sẽ rất dễ dàng biến thành kẻ điên thiếu nhân tính trong mắt người ngoài, mà cô thì chính là loại người dễ dàng quá mức đó.
Trình Kiến cẩn thận lấy bom mìn cần dùng, lúc chuẩn bị đi, cô quay đầu lại hỏi Hứa Úy: “Anh sẽ ở đây bao lâu?”
“Bây giờ lên đường đến chỗ đóng quân bên ngoài Greenfield ngay đây, trong thành phố hoang gần Greenfield đang có một lượng lớn phần tử khủng bố trú đóng, phải qua đó theo dõi canh phòng, lúc cần thiết còn nghênh chiến.”
Trình Kiến chỉ nghe mấy câu miêu tả đơn giản của anh thôi, cả người đã rùng mình. Họ không chỉ phải đối mặt với bọn khủng bố mà còn với rất nhiều zombie lang thang trong thành phố hoang.
“Anh phải bình an đấy.” Trình Kiến nhìn Hứa Úy một hồi, cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa, xoay người định đi.
Nhưng chưa kịp dợm được bước nào, gáy cô đã bị giữ lại, một nụ hôn nóng cháy nổi lửa trên miệng cô, răng môi bị cuốn sạch rồi hơi thở lạnh thấy xương tách ra, đến triền miên cũng có hạn mức nhất định.
Trình Kiến không dám mở mắt, căng thẳng nhận lấy, có cảm giác linh hồn sắp tróc ra khỏi thể xác, toàn thân đều bị anh cướp mất.
Mấy ngày ở nhà ngủ với anh, Hứa Úy đã hôn cô rất nhiều lần, nhưng không phải lần nào cũng khiến người ta không dám quên như vậy.
“Phải đi ngủ đúng giờ đấy.” Hứa Úy dặn dò cô một câu rồi buông cô ra.
Yết hầu Trình Kiến giật giật, gật đầu, “Vâng.”
Hàn Hành đứng đằng xa chứng kiến cảnh tượng này, có cảm tưởng đã trông thấy thế nào là sự dịu dàng của sắt đá thông qua Hứa Úy. Cậu chưa từng thấy chỉ huy biểu lộ thần sắc này, như là đang nhìn người yêu vậy…
Không đúng, đây vốn là cô gái anh yêu mà? Mỗi lần gặp mặt đều đến vội vàng đi cũng hấp tấp. Mặt Trình Kiến vẫn còn hơi nong nóng, cô sờ tai mình, chợt nghĩ đến có khi nào lúc không ở bên mình, Hứa Úy sẽ đi tìm người khác không. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Anh không làm như vậy đâu, nếu đến người này cũng chẳng khiến người ta yên tâm thì trên đời không còn ai khiến người ta yên tâm nữa rồi.
Tình yêu tha thiết của hai người rất ẩn nhẫn và kín đáo, như đóa hoa mọc trong xó xỉnh chậm rãi nở rộ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, song đặc biệt mê hoặc. Tuy không gây nên sức ảnh hưởng kinh thiên động địa gì nhưng nó thật sự đã nở hoa.
Khoảng thời gian sau đó, Trình Kiến triệt để nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Cô quên sạch mọi điều Hứa Úy dặn dò, thâu đêm suốt sáng tháo tách thành phần bom mìn, muốn hiểu rõ thiết kế và nguồn gốc của nó.
Trên thực tế, hạng mục mà cô dẫn đầu cũng đích xác thành công tìm hiểu được cấu tạo loại bom kiểu mới trong khoảng thời gian đó.
Tài liệu đã hoàn thành bên Trình Kiến được mã hóa chia sẻ. Sau khi nhận được quả bom hoàn chỉnh để phân tích, phòng thí nghiệm bên Noah nhanh chóng cho ra “tập tài liệu thứ nhất”.
Khu an toàn Noah nhận được bom mới chỉ bốn ngày trước, tất cả mọi người đều bắt đầu triển khai nghiên cứu nó cả ngày lẫn đêm, song họ phát hiện ra, tốc độ nghiên cứu của họ hoàn toàn khác nhau một trời một vực với tiến độ bên Trình Kiến. Đó chỉ là một hạng mục nhỏ không quá bảy người, chủ quản chỉ có mình Trình Kiến, mà bên họ thì có đến năm tiểu tổ, mỗi tổ đều có một chủ quản cấp bậc thiếu tá dẫn dầu, nhân số vượt xa cô gấp mấy lần.
Nhưng chỗ họ vừa bắt đầu chính thức nghiên cứu, bên Trình Kiến đã làm gần đến cuối rồi.
Cô là quái vật à? Rốt cuộc cô làm được bằng cách nào? Số liệu của cô có chắc là chính xác đáng tin cậy không?
Trình Kiến bị rất nhiều người suy đoán nghi kị, lúc này đang đeo kính an toàn, mặc đồ bảo hộ, đứng trong phòng thí nghiệm với những trợ lí khác.
Trên màn hình quan sát to lớn hiển thị một căn phòng khép kín trống không, bên trong chỉ đặt một hộp quan sát nhỏ, trong hộp có con chuột bạch hoạt bát.
Tuần thứ hai.
Ánh mắt cô chăm chú, đang tiến hành thí nghiệm cuối cùng với loại bom mới.
Đây là kết luận cô suy diễn ra, nếu chứng minh được là thật thì một đặc tính sau khi nhiễm virus Camorra kiểu mới sẽ được kiểm chứng.
Nó có thể khiến cơ thể con người phát nổ.
Trong cái hộp khép kín, con chuột bạch kia đang chạy qua chạy lại, nhìn không có bất kì điều gì khác thường.
Trình Kiến đang nắm một cần thao tác trên đài công tác, trao đổi chi tiết quan sát với trợ lí. Sau khi xác nhận không có sai sót gì, cô kéo cần xuống dưới.
Bức xạ trong gian phòng kia đang dần mạnh lên, chuột bạch vẫn chưa có thay đổi gì.
Trình Kiến dừng động tác, trợ lí bắt đầu báo cáo trị số cụ thể, cô suy nghĩ chốc lát, một lần nữa kéo cần xuống.
Lần này, cô không dừng lại nữa, cần gạt chậm rãi ngả xuống với độ cong mắt thường khó mà thấy rõ, cuối cùng, khi bức xạ đạt đên một trị số, con chuột bạch trong hộp nổ “đùng” một tiếng dữ dội. Cơ thể nó và hộp quan sát đều chia năm xẻ bảy, máu thịt và vụn thủy tinh vung vãi khắp mặt đất.
Trình Kiến và các thành viên tiểu tổ cũng nhất thời chìm vào im lặng, Vincent đang làm ghi chép viết kết luận xuống, ngước mắt nhìn con chuột bạch đã nổ tung kia, vẻ mặt rất khó coi.
Sinh vật tự phát nổ.
Cậu rất khó bắt kịp được tốc độ suy tính của Trình Kiến, thế nên chỉ có thể hành động theo cô, quan sát những kết quả nghiên cứu cô cho ra mấy ngày nay.
Trình Kiến sử dụng đủ mọi cách phân tích tìm hiểu một lượng lớn bom mìn, cuối cùng, cô đại khái chia thành phần bên trong ra ba loại: Dịch dinh dưỡng, tế bào sinh vật sau khi đã nhiễm virus Camorra kiểu mới, và trường điện từ sinh học rất khí bị phát hiện hình thành từ những tế bào sinh vật kia.
Giống như tia F, đó cũng là trường điện từ sinh học mới chưa từng được phát hiện trước Ngày Tàn.
Mấy ngày nay, Trình Kiến một mực chui rúc trong công xưởng, cô lợi dụng hệ thống kĩ thuật đầu cuối lắp ráp vũ khí để thiết kế ra một cái máy có thể khuếch trương loại trường điện từ sinh học này, liên lạc hiệp lực với nhân viên kĩ thuật, gấp rút chế tạo ra cái máy.
Sau khi cái máy ra đời, Trình Kiến lập tức khởi động thí nghiệm hôm nay, mà kết quả thí nghiệm cũng cho thế, sau khi virus Camorra kiểu mới nhiễm vào tế bào sinh học sẽ tạo thành trường điện từ quanh tế bào. Khi bức xạ của loại từ trường này đạt tới cường độ nhất định, sẽ dẫn đến tế bào biến dị nhanh chóng bất thường, từ đó khiến sinh vật phát nổ.
Khoảng thời gian kế tiếp, họ chia ra sử dụng các loại động vật thỏ, khỉ, tinh tinh làm vật thí nghiệm, muốn quan sát xem sinh vật khác nhau, gặp bức xạ cường độ bao nhiêu thì sẽ phát nổ. Nhưng kết quả cho thấy, cũng không phải sinh vật thân hình càng lớn thì càng cần bức xạ mạnh hơn để nổ.
Loại trường điện từ sinh học hình thành thông qua lây nhiễm virus kiểu mới này kì dị ở chỗ, sinh vật càng không có trí tuệ, ảnh hưởng của từ trường đối với tế bào của nó lại càng mạnh, bức xạ hơi mạnh hơn đôi chút là sẽ dẫn đến biến dị phát nổ.
Mà sinh vật có trí tuệ càng cao, từ trường do virus sản sinh trên nó lại càng nhỏ, phóng đại nâng cao ngưỡng trị số thế nào cũng không phản ứng, cảm giác như virus hãy còn đang ngủ đông… Hoặc giả là đang trong thời kì ủ bệnh, chờ đợi bùng nổ.
Đó đều là những thứ khá vi mô, tóm lại trước mắt, phản ứng giữa virus và tế vào còn rất nhỏ. Nhỏ đến mức nếu không phải thông qua tính toán, Trình Kiến cảm thấy tế bào đạt đến phản ứng phát nổ còn thiếu một loại bức xạ từ trường nào đó khiến nó biến dị và cố chấp làm mọi cách tìm kiếm thì rất có thể phải đợi một thời gian rất dài nữa, loại trường điện từ sinh học yếu ớt này mới có thể bị “tình cờ” phát hiện.
Câu đố về loại bom mới tới đây coi như đã được giải.
Trong một vật chứa có nhiệt độ ổn định của các nhà khoa học phe Dahl nuôi dưỡng một lượng lớn tế bào “không có trí tuệ” nhiễm virus Camorra kiểu mới. Trước khi trường điện từ sinh học không bị khuếch đại, nó hoàn toàn không khác gì một vật chứa đựng đầy những bộ phận khí quan tởm lợm. Tuy nhiên, một khi loại bức xạ này được khuếch đại, tăng cường, tế bào bên trong sẽ nhanh chóng phát sinh biến dị không rõ, sau đó phát nổ dữ dội.
Chỉ mất không đến hai mươi ngày trong cái hẹn một tháng giải trừ nguy cơ bom mìn mà Trình Kiến đảm bảo, cô đã tìm ra nguồn gốc.
Quan niệm của anh là trước khi đưa ra lựa chọn, bản thân phải cân nhắc ảnh hưởng mà thất bại và thành công mang tới trước rồi gánh vác mọi trách nhiệm về chuyện này. Điểm này khá giống với Trình Kiến, nhưng trước khi Hứa Úy đưa ra lựa chọn, hiển nhiên suy tính của anh cần khắc chế hơn.
Trình Kiến là người sẽ tiếp tục mắc sai lầm, điều này không chỉ thể hiện ở việc cô mới tiếp xúc vỏn vẹn mấy lần đã bày tỏ lòng cuồng nhiệt với Hứa Úy, ngoài ra, đặc biệt nhất là thể hiện ở thí nghiệm của cô. Nếu lần thăng cấp này vẫn chưa thể sửa chữa sai lệch chuyện cô thật ra là omega, lần sau cô vẫn sẽ tiếp tục thử trên người mình. Cô sẽ một mực thử cho đến khi cơ thể mình sụp đổ, sau đó chuyển đối tượng thí nghiệm lên người khác thử tiếp, cho đến khi biến thành đại ma đầu trong mắt người đời.
Đó là sự cố chấp mà người làm nghiên cứu khoa học ít nhiều đều có, quá mức sẽ rất dễ dàng biến thành kẻ điên thiếu nhân tính trong mắt người ngoài, mà cô thì chính là loại người dễ dàng quá mức đó.
Trình Kiến cẩn thận lấy bom mìn cần dùng, lúc chuẩn bị đi, cô quay đầu lại hỏi Hứa Úy: “Anh sẽ ở đây bao lâu?”
“Bây giờ lên đường đến chỗ đóng quân bên ngoài Greenfield ngay đây, trong thành phố hoang gần Greenfield đang có một lượng lớn phần tử khủng bố trú đóng, phải qua đó theo dõi canh phòng, lúc cần thiết còn nghênh chiến.”
Trình Kiến chỉ nghe mấy câu miêu tả đơn giản của anh thôi, cả người đã rùng mình. Họ không chỉ phải đối mặt với bọn khủng bố mà còn với rất nhiều zombie lang thang trong thành phố hoang.
“Anh phải bình an đấy.” Trình Kiến nhìn Hứa Úy một hồi, cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa, xoay người định đi.
Nhưng chưa kịp dợm được bước nào, gáy cô đã bị giữ lại, một nụ hôn nóng cháy nổi lửa trên miệng cô, răng môi bị cuốn sạch rồi hơi thở lạnh thấy xương tách ra, đến triền miên cũng có hạn mức nhất định.
Trình Kiến không dám mở mắt, căng thẳng nhận lấy, có cảm giác linh hồn sắp tróc ra khỏi thể xác, toàn thân đều bị anh cướp mất.
Mấy ngày ở nhà ngủ với anh, Hứa Úy đã hôn cô rất nhiều lần, nhưng không phải lần nào cũng khiến người ta không dám quên như vậy.
“Phải đi ngủ đúng giờ đấy.” Hứa Úy dặn dò cô một câu rồi buông cô ra.
Yết hầu Trình Kiến giật giật, gật đầu, “Vâng.”
Hàn Hành đứng đằng xa chứng kiến cảnh tượng này, có cảm tưởng đã trông thấy thế nào là sự dịu dàng của sắt đá thông qua Hứa Úy. Cậu chưa từng thấy chỉ huy biểu lộ thần sắc này, như là đang nhìn người yêu vậy…
Không đúng, đây vốn là cô gái anh yêu mà? Mỗi lần gặp mặt đều đến vội vàng đi cũng hấp tấp. Mặt Trình Kiến vẫn còn hơi nong nóng, cô sờ tai mình, chợt nghĩ đến có khi nào lúc không ở bên mình, Hứa Úy sẽ đi tìm người khác không. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Anh không làm như vậy đâu, nếu đến người này cũng chẳng khiến người ta yên tâm thì trên đời không còn ai khiến người ta yên tâm nữa rồi.
Tình yêu tha thiết của hai người rất ẩn nhẫn và kín đáo, như đóa hoa mọc trong xó xỉnh chậm rãi nở rộ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, song đặc biệt mê hoặc. Tuy không gây nên sức ảnh hưởng kinh thiên động địa gì nhưng nó thật sự đã nở hoa.
Khoảng thời gian sau đó, Trình Kiến triệt để nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Cô quên sạch mọi điều Hứa Úy dặn dò, thâu đêm suốt sáng tháo tách thành phần bom mìn, muốn hiểu rõ thiết kế và nguồn gốc của nó.
Trên thực tế, hạng mục mà cô dẫn đầu cũng đích xác thành công tìm hiểu được cấu tạo loại bom kiểu mới trong khoảng thời gian đó.
Tài liệu đã hoàn thành bên Trình Kiến được mã hóa chia sẻ. Sau khi nhận được quả bom hoàn chỉnh để phân tích, phòng thí nghiệm bên Noah nhanh chóng cho ra “tập tài liệu thứ nhất”.
Khu an toàn Noah nhận được bom mới chỉ bốn ngày trước, tất cả mọi người đều bắt đầu triển khai nghiên cứu nó cả ngày lẫn đêm, song họ phát hiện ra, tốc độ nghiên cứu của họ hoàn toàn khác nhau một trời một vực với tiến độ bên Trình Kiến. Đó chỉ là một hạng mục nhỏ không quá bảy người, chủ quản chỉ có mình Trình Kiến, mà bên họ thì có đến năm tiểu tổ, mỗi tổ đều có một chủ quản cấp bậc thiếu tá dẫn dầu, nhân số vượt xa cô gấp mấy lần.
Nhưng chỗ họ vừa bắt đầu chính thức nghiên cứu, bên Trình Kiến đã làm gần đến cuối rồi.
Cô là quái vật à? Rốt cuộc cô làm được bằng cách nào? Số liệu của cô có chắc là chính xác đáng tin cậy không?
Trình Kiến bị rất nhiều người suy đoán nghi kị, lúc này đang đeo kính an toàn, mặc đồ bảo hộ, đứng trong phòng thí nghiệm với những trợ lí khác.
Trên màn hình quan sát to lớn hiển thị một căn phòng khép kín trống không, bên trong chỉ đặt một hộp quan sát nhỏ, trong hộp có con chuột bạch hoạt bát.
Tuần thứ hai.
Ánh mắt cô chăm chú, đang tiến hành thí nghiệm cuối cùng với loại bom mới.
Đây là kết luận cô suy diễn ra, nếu chứng minh được là thật thì một đặc tính sau khi nhiễm virus Camorra kiểu mới sẽ được kiểm chứng.
Nó có thể khiến cơ thể con người phát nổ.
Trong cái hộp khép kín, con chuột bạch kia đang chạy qua chạy lại, nhìn không có bất kì điều gì khác thường.
Trình Kiến đang nắm một cần thao tác trên đài công tác, trao đổi chi tiết quan sát với trợ lí. Sau khi xác nhận không có sai sót gì, cô kéo cần xuống dưới.
Bức xạ trong gian phòng kia đang dần mạnh lên, chuột bạch vẫn chưa có thay đổi gì.
Trình Kiến dừng động tác, trợ lí bắt đầu báo cáo trị số cụ thể, cô suy nghĩ chốc lát, một lần nữa kéo cần xuống.
Lần này, cô không dừng lại nữa, cần gạt chậm rãi ngả xuống với độ cong mắt thường khó mà thấy rõ, cuối cùng, khi bức xạ đạt đên một trị số, con chuột bạch trong hộp nổ “đùng” một tiếng dữ dội. Cơ thể nó và hộp quan sát đều chia năm xẻ bảy, máu thịt và vụn thủy tinh vung vãi khắp mặt đất.
Trình Kiến và các thành viên tiểu tổ cũng nhất thời chìm vào im lặng, Vincent đang làm ghi chép viết kết luận xuống, ngước mắt nhìn con chuột bạch đã nổ tung kia, vẻ mặt rất khó coi.
Sinh vật tự phát nổ.
Cậu rất khó bắt kịp được tốc độ suy tính của Trình Kiến, thế nên chỉ có thể hành động theo cô, quan sát những kết quả nghiên cứu cô cho ra mấy ngày nay.
Trình Kiến sử dụng đủ mọi cách phân tích tìm hiểu một lượng lớn bom mìn, cuối cùng, cô đại khái chia thành phần bên trong ra ba loại: Dịch dinh dưỡng, tế bào sinh vật sau khi đã nhiễm virus Camorra kiểu mới, và trường điện từ sinh học rất khí bị phát hiện hình thành từ những tế bào sinh vật kia.
Giống như tia F, đó cũng là trường điện từ sinh học mới chưa từng được phát hiện trước Ngày Tàn.
Mấy ngày nay, Trình Kiến một mực chui rúc trong công xưởng, cô lợi dụng hệ thống kĩ thuật đầu cuối lắp ráp vũ khí để thiết kế ra một cái máy có thể khuếch trương loại trường điện từ sinh học này, liên lạc hiệp lực với nhân viên kĩ thuật, gấp rút chế tạo ra cái máy.
Sau khi cái máy ra đời, Trình Kiến lập tức khởi động thí nghiệm hôm nay, mà kết quả thí nghiệm cũng cho thế, sau khi virus Camorra kiểu mới nhiễm vào tế bào sinh học sẽ tạo thành trường điện từ quanh tế bào. Khi bức xạ của loại từ trường này đạt tới cường độ nhất định, sẽ dẫn đến tế bào biến dị nhanh chóng bất thường, từ đó khiến sinh vật phát nổ.
Khoảng thời gian kế tiếp, họ chia ra sử dụng các loại động vật thỏ, khỉ, tinh tinh làm vật thí nghiệm, muốn quan sát xem sinh vật khác nhau, gặp bức xạ cường độ bao nhiêu thì sẽ phát nổ. Nhưng kết quả cho thấy, cũng không phải sinh vật thân hình càng lớn thì càng cần bức xạ mạnh hơn để nổ.
Loại trường điện từ sinh học hình thành thông qua lây nhiễm virus kiểu mới này kì dị ở chỗ, sinh vật càng không có trí tuệ, ảnh hưởng của từ trường đối với tế bào của nó lại càng mạnh, bức xạ hơi mạnh hơn đôi chút là sẽ dẫn đến biến dị phát nổ.
Mà sinh vật có trí tuệ càng cao, từ trường do virus sản sinh trên nó lại càng nhỏ, phóng đại nâng cao ngưỡng trị số thế nào cũng không phản ứng, cảm giác như virus hãy còn đang ngủ đông… Hoặc giả là đang trong thời kì ủ bệnh, chờ đợi bùng nổ.
Đó đều là những thứ khá vi mô, tóm lại trước mắt, phản ứng giữa virus và tế vào còn rất nhỏ. Nhỏ đến mức nếu không phải thông qua tính toán, Trình Kiến cảm thấy tế bào đạt đến phản ứng phát nổ còn thiếu một loại bức xạ từ trường nào đó khiến nó biến dị và cố chấp làm mọi cách tìm kiếm thì rất có thể phải đợi một thời gian rất dài nữa, loại trường điện từ sinh học yếu ớt này mới có thể bị “tình cờ” phát hiện.
Câu đố về loại bom mới tới đây coi như đã được giải.
Trong một vật chứa có nhiệt độ ổn định của các nhà khoa học phe Dahl nuôi dưỡng một lượng lớn tế bào “không có trí tuệ” nhiễm virus Camorra kiểu mới. Trước khi trường điện từ sinh học không bị khuếch đại, nó hoàn toàn không khác gì một vật chứa đựng đầy những bộ phận khí quan tởm lợm. Tuy nhiên, một khi loại bức xạ này được khuếch đại, tăng cường, tế bào bên trong sẽ nhanh chóng phát sinh biến dị không rõ, sau đó phát nổ dữ dội.
Chỉ mất không đến hai mươi ngày trong cái hẹn một tháng giải trừ nguy cơ bom mìn mà Trình Kiến đảm bảo, cô đã tìm ra nguồn gốc.
Danh sách chương