Hai người tập hợp, người đàn ông ném cái đầu trong tay sang một bên, thiếu niên đối diện hiểu ý gật đầu, chạm tay lên máy truyền tin bên tai, nói nhỏ: “Quét sạch mục tiêu tuần tra hoàn tất.”
Một lần nữa nhìn sang, Hứa Úy đã lặng lẽ lẻn vào trong nhà kho kia từ phía sau. Cậu không nán lại lâu, bắn móc leo lên tầng ba, nhanh chóng rà soát tình hình tầng chóp, dựng súng bắn tỉa, kéo ống kính ngắm xuống, chuẩn bị xong xuôi ngắm bắn trên cao.
Hàn Hành biết nhiệm vụ của mình chỉ là loại trừ mấy con cá lọt lưới không có mấy khả năng xuất hiện, dù sao cũng là chỉ huy ra tay, người ở trong có nhiều hơn nữa cũng chẳng chạy thoát cho được.
Cậu hít thở sâu, lúc lúc, máy truyền tin đeo trên tai lại truyền tới tiếng dòng điện li ti, rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy tiếng lưỡi đao chém rách không khí, không chỉ cắt đứt mạch máu kẻ địch mà còn phá tan mọi chướng ngại cản trở anh hoàn thành nhiệm vụ.
“Có người tập kích!”
“…”
“Bên trái… Mau…”
Hàn Hành dùng ngón trỏ gãi gãi tóc mình rồi lại đưa ngón tay trở về cây súng trên giá, máy truyền tin truyền tới âm thanh hỗn loạn, tiếng súng dưới tầng thi nhau vang lên khiến lòng người run sợ, thậm chí cậu còn trông thấy một quả pháo năng lượng Kích Việt 15 bắn ra phá tan một bức tường sau, dư chấn còn quật đổ hai cái cây bên ngoài.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm nơi có khả năng có người chạy ra nhất. Một lát sau, tiếng súng ngừng, trong máy truyền tin vọng ra tiếng nói lạnh như cẩm thạch.
“Quét sạch mục tiêu hoàn tất.”
Nhân viên một tổ khác nhận được tin lập tức trả lời, ngay sau đó, một chiếc trực thăng cất cánh từ đằng xa bay tới.
Hàn Hành nhìn thấy xung quanh có không ít zombie bị tiếng súng mới rồi của bọn khủng bố hấp dẫn đi tới, vội dùng súng bắn tỉa giảm thanh liên tiếp bắn vỡ đầu chúng. Sau khi bọn zombie không còn nằm trong tầm ngắm nữa, cậu bắn móc leo xuống một cây đại thụ bên dưới, trượt thẳng từ trên tầng cao nhất xuống, tìm một vị trí đứng trên cây, dùng cây nỏ sau lưng bắn zombie.
Tốc độ bắn của cậu rất mau, rất nhanh đã bắn chết hơn hai chục con zombie chậm rãi từ bên ngoài tụ về phía này. Sau khi kết thúc, cậu vẫn bất động canh chừng trên cây, lắng tai nghe thấy trong nhà dường như vọng ra tiếng zombie gầm khẽ.
Trong một nhiệm vụ khi trước, cậu từng tự tiện rời khỏi điểm cao vào trong tiếp viện cho chiến hữu, kết quả bị chỉ huy đá cho lăn quay, lúc ấy cậu không phục, cho đến khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, trông thấy zombie tụ lại chẳng biết từ lúc nào, bấy giờ mới biết nhiệm vụ của mình là xử lí xong bọn chúng ngay từ bên ngoài, không cho chúng cơ hội quấy nhiễu trận chiến bên trong.
Vậy mà cậu lại cứ cứng đầu, không chịu nghe lời.
Dù sao chỉ huy cũng không cần cậu tiếp viện, thế nên bây giờ cậu chỉ đứng yên trên cái cây này.
Trực thăng hạ xuống ở gần đó, mấy thành viên bên trong nhao nhao nhảy xuống, chạy vào tòa nhà. Họ tới mang nhiên liệu tiếp tế bị Dahl cướp đi, một đội chạy về phía phi cơ vận chuyển súng đạn, một đội nán lại tại chỗ, nhìn bảy hòm bom mìn đầy ụ trước mắt.
“Không ngờ bọn khốn này lại mang nhiều bom kiểu mới tới như thế, nếu chúng ta không xử lí thì chẳng phải tối nay cái đống này sẽ được đưa hết vào Greenfield à?” Giọng nam trầm hùng thô kệch nói.
“Chỉ e trên phi cơ vận chuyển súng đạn kia cũng có gián điệp, hắn hoàn toàn có thể giết hết chiến hữu đi theo, ngụy trang thành gặp tập kích trên đường chỉ còn lại một mình sống sót rồi mang cả cái đống này vào.” Clara khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói.
“Chỉ huy, phải xử lí đống này thế nào đây?”
Hứa Úy thân dính đầy máu nhìn quả bom hình ống trong tay qua mặt nạ phòng độc, đáp: “Đem về cho người của viện nghiên cứu phân tích, mang cả xác bọn khủng bố này về luôn.”
“Rõ.”
Anh thoáng khựng lại, nhìn về phía Clara, “Trói toàn bộ người trên phi cơ vận chuyển lại, đổi thành người của chúng ta chở súng đạn đi.”
“Rõ.”
Nửa đêm trước Trình Kiến ngồi trên phi cơ, nửa đêm sau thì làm xét duyệt ở Greenfield, lấy máu xét nghiệm virus cả đêm, sau khi xác nhận thân phận xong, rốt cuộc cô và Vincent cũng được cho vào.
Lúc được cho vào, trời đã sáng, cô được dẫn tới viện nghiên cứu, Trình Kiến còn chưa kịp vào phòng thí nghiệm xem xét đã bị Vincent kéo đi ngủ bù.
“Không phải, chị lấy ba cấp quân hàm để bảo đảm mà, không có nhiều thời gian đâu.”
Trình Kiến muốn đến phòng thí nghiệm, Vincent chặt ngoài cửa phòng cô, gào: “Chị mà ngất xỉu thì càng lãng phí thời gian hơn ấy.”
“Vậy chị phải ngủ bao lâu?”
“Đến chiều hẵng dậy, đừng tưởng em không biết đêm qua chị gần như không ngủ.” Vừa nói cậu vừa gõ lên đồng hồ đeo trên tay mình, “Thời gian ngủ đêm qua của chị hiển thị ở đây có ba tiếng thôi.”
Trình Kiến nhìn cái vòng đeo trên cổ tay mình, thời dài, biết mình không thoát được. Đó giờ cô vẫn có nhiệm vụ đi tìm một trợ lí sinh hoạt, nhưng đó giờ cô cũng chẳng để nhiệm vụ này vào mắt. Cuối cùng, vòng tay sinh học kiểm tra tình trạng sức khỏe và tình hình đi ngủ của cô tạm thời được giao vào tay Vincent, thế nên Vincent vừa tròn 20 tuổi năm nay làm trợ lí của cô, đồng thời còn trở thành “bảo mẫu” của cô.
Trình Kiến ngồi trong kí túc xá ngẩn người nhìn cửa sổ trân trân một hồi, lấy quần áo ngủ trong hành lí ra đi tắm, sau đó kém rèm cửa sổ, trùm chăn, cố gắng thay đống ngổn ngang trong đầu thành cảm giác được Hứa Úy ôm trong lòng ngủ, cuối cùng từ từ thiếp đi.
Cô nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, giấc mơ ấy trở nên rất mơ hồ. Trình Kiến xem giờ trước, xác nhận hiện tại là một giờ chiều, bấy giờ mới thở phào, cô ngồi trên giường giơ cánh tay lên chống trán, khép hờ mắt tỉnh táo lại.
Trong bom kiểu mới của Dahl chứa virus kiểu mới, nhưng trước mắt những người không cẩn thận bị nhiễm vẫn chưa lộ bất kì triệu chứng khó chịu gì.
Thời gian ủ bệnh ít nhất sáu tháng… Triệu chứng phát bệnh của loại virus Camorra kiểu mới này rốt cuộc sẽ như thế nào? Ban đầu, vì Trình Kiến đã ngăn chặn chương trình phát nổ nên mọi người đều cho rằng bom kiểu mới có liên quan đến điều khiển mạng lưới từ xa. Nhưng sau đó lại phát hiện ra, tuy đã phong tỏa mọi điều kiện kích nổ thích hợp song nó vẫn có thể nổ qua cách khác. “cách khác” ấy rất có thể là mấu chốt phe Dahl khống chế bom virus.
Thế nên hiện giờ vẫn chưa thể tháo gỡ hoàn chỉnh bom mìn ra, tài nguyên có thể cung cấp để nghiên cứu quá ít, thế nên trước mắt còn chưa biết được hoàn toàn rốt cuộc “cách khác” ấy là cái gì.
Trình Kiến ngẫm nghĩ, quyết định kế tiếp sẽ tự mình tới hiện trường khám xét, nếu không thể mang bom hoàn chỉnh đến phòng thí nghiệm thì cô sẽ tự ra ngoài xem, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể tìm được thứ gì đó phòng thí nghiệm không có.
Nhưng ngay khi cô vừa sửa soạn bản thân xong xuôi, ra khỏi kí túc xá đi tới phòng thí nghiệm, thì một tin tốt lành đến từ quân đội truyền đến tai cô.
Quân đội thu được một lô bom mìn kiểu mới chưa động tới, còn mang về mấy thi thể của phần tử khủng bố đã qua cải tạo sinh học, trước mắt mọi tài nguyên đều đặt trong kho hàng dưới hầm ngầm của Viện Nghiên cứu Trung ương. Trình Kiến ngồi còn chưa kịp nóng ghế đã lập tức kéo Vincent xuống dưới.
Bom kiểu mới chưa động tới, cũng có nghĩa là mọi cấu tạo bên trong còn được bảo tồn hoàn hảo.
Trình Kiến vô cùng kích động, chỉ cần cho cô mang mấy quả vào phòng nghiên cứu, cô tin rằng trong vòng một tuần mình có thể làm rõ phương thức phát nổ của quả bom.
Ủa hôm qua rốt cuộc cũng thịt được Hứa Úy mà không thấy mọi người có phản ứng gì vại:v Thịt Hứa Úy dai nhách không ai thấy ngon à =)))) Xin lỗi vì anh đã cất tủ đá quá lâu =))))
Một lần nữa nhìn sang, Hứa Úy đã lặng lẽ lẻn vào trong nhà kho kia từ phía sau. Cậu không nán lại lâu, bắn móc leo lên tầng ba, nhanh chóng rà soát tình hình tầng chóp, dựng súng bắn tỉa, kéo ống kính ngắm xuống, chuẩn bị xong xuôi ngắm bắn trên cao.
Hàn Hành biết nhiệm vụ của mình chỉ là loại trừ mấy con cá lọt lưới không có mấy khả năng xuất hiện, dù sao cũng là chỉ huy ra tay, người ở trong có nhiều hơn nữa cũng chẳng chạy thoát cho được.
Cậu hít thở sâu, lúc lúc, máy truyền tin đeo trên tai lại truyền tới tiếng dòng điện li ti, rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy tiếng lưỡi đao chém rách không khí, không chỉ cắt đứt mạch máu kẻ địch mà còn phá tan mọi chướng ngại cản trở anh hoàn thành nhiệm vụ.
“Có người tập kích!”
“…”
“Bên trái… Mau…”
Hàn Hành dùng ngón trỏ gãi gãi tóc mình rồi lại đưa ngón tay trở về cây súng trên giá, máy truyền tin truyền tới âm thanh hỗn loạn, tiếng súng dưới tầng thi nhau vang lên khiến lòng người run sợ, thậm chí cậu còn trông thấy một quả pháo năng lượng Kích Việt 15 bắn ra phá tan một bức tường sau, dư chấn còn quật đổ hai cái cây bên ngoài.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm nơi có khả năng có người chạy ra nhất. Một lát sau, tiếng súng ngừng, trong máy truyền tin vọng ra tiếng nói lạnh như cẩm thạch.
“Quét sạch mục tiêu hoàn tất.”
Nhân viên một tổ khác nhận được tin lập tức trả lời, ngay sau đó, một chiếc trực thăng cất cánh từ đằng xa bay tới.
Hàn Hành nhìn thấy xung quanh có không ít zombie bị tiếng súng mới rồi của bọn khủng bố hấp dẫn đi tới, vội dùng súng bắn tỉa giảm thanh liên tiếp bắn vỡ đầu chúng. Sau khi bọn zombie không còn nằm trong tầm ngắm nữa, cậu bắn móc leo xuống một cây đại thụ bên dưới, trượt thẳng từ trên tầng cao nhất xuống, tìm một vị trí đứng trên cây, dùng cây nỏ sau lưng bắn zombie.
Tốc độ bắn của cậu rất mau, rất nhanh đã bắn chết hơn hai chục con zombie chậm rãi từ bên ngoài tụ về phía này. Sau khi kết thúc, cậu vẫn bất động canh chừng trên cây, lắng tai nghe thấy trong nhà dường như vọng ra tiếng zombie gầm khẽ.
Trong một nhiệm vụ khi trước, cậu từng tự tiện rời khỏi điểm cao vào trong tiếp viện cho chiến hữu, kết quả bị chỉ huy đá cho lăn quay, lúc ấy cậu không phục, cho đến khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, trông thấy zombie tụ lại chẳng biết từ lúc nào, bấy giờ mới biết nhiệm vụ của mình là xử lí xong bọn chúng ngay từ bên ngoài, không cho chúng cơ hội quấy nhiễu trận chiến bên trong.
Vậy mà cậu lại cứ cứng đầu, không chịu nghe lời.
Dù sao chỉ huy cũng không cần cậu tiếp viện, thế nên bây giờ cậu chỉ đứng yên trên cái cây này.
Trực thăng hạ xuống ở gần đó, mấy thành viên bên trong nhao nhao nhảy xuống, chạy vào tòa nhà. Họ tới mang nhiên liệu tiếp tế bị Dahl cướp đi, một đội chạy về phía phi cơ vận chuyển súng đạn, một đội nán lại tại chỗ, nhìn bảy hòm bom mìn đầy ụ trước mắt.
“Không ngờ bọn khốn này lại mang nhiều bom kiểu mới tới như thế, nếu chúng ta không xử lí thì chẳng phải tối nay cái đống này sẽ được đưa hết vào Greenfield à?” Giọng nam trầm hùng thô kệch nói.
“Chỉ e trên phi cơ vận chuyển súng đạn kia cũng có gián điệp, hắn hoàn toàn có thể giết hết chiến hữu đi theo, ngụy trang thành gặp tập kích trên đường chỉ còn lại một mình sống sót rồi mang cả cái đống này vào.” Clara khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói.
“Chỉ huy, phải xử lí đống này thế nào đây?”
Hứa Úy thân dính đầy máu nhìn quả bom hình ống trong tay qua mặt nạ phòng độc, đáp: “Đem về cho người của viện nghiên cứu phân tích, mang cả xác bọn khủng bố này về luôn.”
“Rõ.”
Anh thoáng khựng lại, nhìn về phía Clara, “Trói toàn bộ người trên phi cơ vận chuyển lại, đổi thành người của chúng ta chở súng đạn đi.”
“Rõ.”
Nửa đêm trước Trình Kiến ngồi trên phi cơ, nửa đêm sau thì làm xét duyệt ở Greenfield, lấy máu xét nghiệm virus cả đêm, sau khi xác nhận thân phận xong, rốt cuộc cô và Vincent cũng được cho vào.
Lúc được cho vào, trời đã sáng, cô được dẫn tới viện nghiên cứu, Trình Kiến còn chưa kịp vào phòng thí nghiệm xem xét đã bị Vincent kéo đi ngủ bù.
“Không phải, chị lấy ba cấp quân hàm để bảo đảm mà, không có nhiều thời gian đâu.”
Trình Kiến muốn đến phòng thí nghiệm, Vincent chặt ngoài cửa phòng cô, gào: “Chị mà ngất xỉu thì càng lãng phí thời gian hơn ấy.”
“Vậy chị phải ngủ bao lâu?”
“Đến chiều hẵng dậy, đừng tưởng em không biết đêm qua chị gần như không ngủ.” Vừa nói cậu vừa gõ lên đồng hồ đeo trên tay mình, “Thời gian ngủ đêm qua của chị hiển thị ở đây có ba tiếng thôi.”
Trình Kiến nhìn cái vòng đeo trên cổ tay mình, thời dài, biết mình không thoát được. Đó giờ cô vẫn có nhiệm vụ đi tìm một trợ lí sinh hoạt, nhưng đó giờ cô cũng chẳng để nhiệm vụ này vào mắt. Cuối cùng, vòng tay sinh học kiểm tra tình trạng sức khỏe và tình hình đi ngủ của cô tạm thời được giao vào tay Vincent, thế nên Vincent vừa tròn 20 tuổi năm nay làm trợ lí của cô, đồng thời còn trở thành “bảo mẫu” của cô.
Trình Kiến ngồi trong kí túc xá ngẩn người nhìn cửa sổ trân trân một hồi, lấy quần áo ngủ trong hành lí ra đi tắm, sau đó kém rèm cửa sổ, trùm chăn, cố gắng thay đống ngổn ngang trong đầu thành cảm giác được Hứa Úy ôm trong lòng ngủ, cuối cùng từ từ thiếp đi.
Cô nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, giấc mơ ấy trở nên rất mơ hồ. Trình Kiến xem giờ trước, xác nhận hiện tại là một giờ chiều, bấy giờ mới thở phào, cô ngồi trên giường giơ cánh tay lên chống trán, khép hờ mắt tỉnh táo lại.
Trong bom kiểu mới của Dahl chứa virus kiểu mới, nhưng trước mắt những người không cẩn thận bị nhiễm vẫn chưa lộ bất kì triệu chứng khó chịu gì.
Thời gian ủ bệnh ít nhất sáu tháng… Triệu chứng phát bệnh của loại virus Camorra kiểu mới này rốt cuộc sẽ như thế nào? Ban đầu, vì Trình Kiến đã ngăn chặn chương trình phát nổ nên mọi người đều cho rằng bom kiểu mới có liên quan đến điều khiển mạng lưới từ xa. Nhưng sau đó lại phát hiện ra, tuy đã phong tỏa mọi điều kiện kích nổ thích hợp song nó vẫn có thể nổ qua cách khác. “cách khác” ấy rất có thể là mấu chốt phe Dahl khống chế bom virus.
Thế nên hiện giờ vẫn chưa thể tháo gỡ hoàn chỉnh bom mìn ra, tài nguyên có thể cung cấp để nghiên cứu quá ít, thế nên trước mắt còn chưa biết được hoàn toàn rốt cuộc “cách khác” ấy là cái gì.
Trình Kiến ngẫm nghĩ, quyết định kế tiếp sẽ tự mình tới hiện trường khám xét, nếu không thể mang bom hoàn chỉnh đến phòng thí nghiệm thì cô sẽ tự ra ngoài xem, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể tìm được thứ gì đó phòng thí nghiệm không có.
Nhưng ngay khi cô vừa sửa soạn bản thân xong xuôi, ra khỏi kí túc xá đi tới phòng thí nghiệm, thì một tin tốt lành đến từ quân đội truyền đến tai cô.
Quân đội thu được một lô bom mìn kiểu mới chưa động tới, còn mang về mấy thi thể của phần tử khủng bố đã qua cải tạo sinh học, trước mắt mọi tài nguyên đều đặt trong kho hàng dưới hầm ngầm của Viện Nghiên cứu Trung ương. Trình Kiến ngồi còn chưa kịp nóng ghế đã lập tức kéo Vincent xuống dưới.
Bom kiểu mới chưa động tới, cũng có nghĩa là mọi cấu tạo bên trong còn được bảo tồn hoàn hảo.
Trình Kiến vô cùng kích động, chỉ cần cho cô mang mấy quả vào phòng nghiên cứu, cô tin rằng trong vòng một tuần mình có thể làm rõ phương thức phát nổ của quả bom.
Ủa hôm qua rốt cuộc cũng thịt được Hứa Úy mà không thấy mọi người có phản ứng gì vại:v Thịt Hứa Úy dai nhách không ai thấy ngon à =)))) Xin lỗi vì anh đã cất tủ đá quá lâu =))))
Danh sách chương