Là Hứa Úy.
Anh đã trở lại từ Greenfield.
Trình Kiến chớp mắt loạn xạ, xoay người ngoan ngoãn đi tới cạnh Hứa Úy, lúc này mới để ý thấy vị alpha quân hàm thiếu tướng đi cùng anh.
Hứa Úy giới thiệu cho hai người: “Vị này là thiếu tướng Simmons Weir. Thiếu tướng, cô ấy là thiếu tá Trình Kiến.”
Trình Kiến không biết Hứa Úy định làm gì, chỉ có thể chào hỏi họ. Thiếu tướng Weir có vẻ là một người rất dễ giao tiếp, ông rất tự nhiên cười với Trình Kiến, nói: “Tôi là thầy của Hứa Úy, cháu không cần phải khách khí như vậy trước mặt tôi đâu.”
Ngài là thầy của anh ấy… thì cháu có thể không cần khách khí với ngài? Chuyện này liên quan gì tới cháu? Trình Kiến không hiểu lắm, thấy Hứa Úy vẫn tỉnh rụi đứng đó chẳng nói gì, Trình Kiến há miệng mà không nói nổi ra lời.
Weir quan sát Trình Kiến một lượt, tầm mắt không kìm được dừng lại mấy giây ở vòng eo gợi cảm đúng độ của cô, sau đó rất thẳng thắn khen ngợi: “Quả nhiên là một mỹ nhân.”
Trình Kiến hơi giật mình, cô ngây phỗng nhìn thiếu tướng Weir, đối phương tiếp tục hỏi: “Trình Kiến, cháu có người yêu chưa?”
“Chưa, chưa ạ.”
“Vậy cháu thấy học trò tôi thế nào?”
“Xin lỗi, ngài nói gì ạ?”
“Cháu cảm thấy Hứa Úy thế nào? Có được không? Tuy thằng bé này lúc nào cũng đơ mặt trông rất đáng sợ nhưng thật ra năng lực cá nhân khá lắm.”
Rốt cuộc Hứa Úy cũng có phản ứng. Anh nhìn chòng chọc thiếu tướng Weir muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt đầy uy hiếp của thiếu tướng, anh chỉ có thể hậm hực nghiêng đầu đi nhìn mặt đất bên cạnh, im như thóc.
Trình Kiến đỏ mặt, giờ mới hiểu vì sao vừa nãy Hứa Úy lại gọi mình, đoán chừng anh cũng bị bắt ép.
Đây rõ rành rành là giới thiệu xem mắt còn gì!
“Cháu… Cháu thấy ổn ạ.” Tuy cô cảm thấy xem mắt công khai thế này rất lúng túng nhưng đối phương là Hứa Úy đấy, Trình Kiến chỉ cầu ông trời ban cho cô nhiều vị lãnh đạo có tâm thế này hơn nữa thôi.
“Thật à? Vậy thì may quá. Thật ra tôi cũng được nghe ít nhiều về chuyện liên quan tới cháu, là vị thiếu tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Viện Nghiên cứu Trung ương, hơn nữa còn là nhân vật then chốt trong sự kiện khủng bố Greenfield lần này. Cháu rất ưu tú, thiếu tá Trình Kiến, tôi xin được thay mặt những quân nhân tránh được tử vong kia cảm ơn cháu.”
Weir giơ tay ngang trán chào kiểu quân đội với Trình Kiến, Trình Kiến vội vàng đáp lễ ông. Cô vừa thả tay xuống thì tầm mắt chộp được bàn tay của Hứa Úy. Anh cũng trịnh trọng giơ tay ngang trán chào cô.
Được đối xử như vậy, hốc mắt Trình Kiến chợt đỏ hoe. Cô sững người chừng hai giây rồi mới giơ tay lên đáp lễ.
“Cảm ơn.”
“Đây là vinh quang của em, nhận lấy nó đi, sau này tiếp tục mài giũa tấn tới.” Hứa Úy bình thản nói, giọng điệu vững vàng cho người ta một sức mạnh đủ để chấn động nội tâm.
“Em đã rõ!” Trình Kiến được anh khích lệ mà sướng rơn, thậm chí còn lập tức bay trở lại bàn thí nghiệm đọc hết một trăm megabytes tài liệu.
“Lại nói, tôi có nghe nói cháu rất thân thiết với Quý Thanh Hòa của Viện Nghiên cứu Trung ương, còn tưởng là hai đứa yêu nhau chứ.”
Thiếu tướng Weir đột ngột đổi chủ đề. Như thể rất sốt ruột với câu khích lệ kiểu cấp trên đối với cấp dưới của Hứa Úy, ông giơ tay vỗ mạnh lên lưng anh. Hứa Úy hít mạnh một hơi, bị đánh cho phải cúi đầu ho khẽ.
“Không, không phải đâu ạ. Trung tá Quý Thanh Hòa là đàn anh thời đại học của cháu, anh ấy rất săn sóc với cháu nên đương nhiên khá thân thiết, nhưng quan hệ của bọn cháu không phải như thế, anh ấy có người yêu rồi.”
“Đã vậy, tôi vẫn nói câu cũ, giữa thanh niên với nhau nên giao lưu nhiều hơn một chút. Vừa hay cháu và Hứa Úy đều độc thân, có vẻ nhiều cái để trò chuyện lắm đó. Dạo này mọi người đều công việc bộn bề, nhưng nếu có thời gian rảnh thì liên lạc mấy câu cũng là một ý kiến hay.”
Thiếu tướng Weir chỉ thiếu điều viết thẳng “Hai đứa yêu nhau đi” lên mặt. Trình Kiến cứ như bị nấu chín, choáng váng gật đầu thật mạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Vậy quyết định thế nhé, mấy nay đừng để ý tới đám alpha beta đến tìm cháu bắt chuyện nữa, omega cũng đừng quan tâm, cháu thấy ngoại hình Hứa Úy cũng không tệ lắm phải không? Trong đám sĩ quan, ngoại hình nó thế này là ưa nhìn lắm rồi đấy.”
Hứa Úy đã bị mấy câu nghe như điên cuồng rao bán hàng ế này của thiếu tướng Weir làm cho cạn lời, mà trong đầu Trình Kiến thì nghĩ “Còn có chuyện hời thế này cơ à?”, cười ngây ngô đến là ngớ ngẩn.
“Đúng đúng đúng, thượng tá quả thật…” Ba chữ “rất đẹp trai” xoay mấy vòng trước mép, sau cùng vẫn nuốt về. Có thế nào đi chăng nữa thì Trình Kiến cũng chẳng dám chọc ghẹo anh ngay trước mặt anh, cuối cùng chỉ dựng ngón cái, không nói bất kì chữ gì.
Thiếu tướng Weir cười như cáo già, ông vỗ vai Hứa Úy, ghé sát vào anh nhỏ giọng nói láu: “Hỏi đủ rõ chưa? Lần này trông chừng người ta cho chặt vào đấy, đừng có để đàn anh đàn ang gì nẫng tay trên nữa, từng ấy tuổi rồi mà thích một người cũng chẳng biết đường giữ.”
Hứa Úy đỏ gay cả cổ, mặt mày rất đoan chính nhìn chằm chằm thiếu tướng Weir, còn Weir thì ném cho anh ánh mắt “ Tự kiểm điểm lại đi”, thành công lui thân, vỗ vai Trình Kiến một cái rất có thâm ý rồi cất bước đi trước, để lại hai người họ đứng tại chỗ.
Trình Kiến ngó những nhân vật tai to mặt lới qua lại chung quanh, hơi mất tự nhiên đi tới cạnh Hứa Úy, mừng rỡ luống cuống chẳng biết phải để tay vào đâu.
“Chúng, chúng ta đi thôi?”
Hứa Úy nghiêng đầu xem Trình Kiến, phát hiện đôi mắt cô như ngậm nước, mắt mày xin đẹp mà vô tội.
“Sức khỏe em đã ổn chưa?” Anh thu mắt đi về phía trước, dáng vẻ bình tĩnh như là ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Em xuất viện hôm Thứ Bảy tuần trước, về cơ bản thì không có bất kì vấn đề gì nữa.” Tim Trình Kiến chỉ muốn vọt ra ngoài, không nhịn được ấn ấn ngực mình, tiếp đó lại xích tới gần Hứa Úy hơn, “Cảm ơn anh đã mạo hiểm cứu em ra hôm đó.”
Cô ngửi được mùi quân phục lành lạnh trong ngần trên người Hứa Úy, cơ thể lại đâm ra nóng lên, “Thật sự rất cảm ơn anh. Thật ra anh vốn không cần phải quay lại vì em…”
“Tiềm lực của em còn chưa được khai thác hết, cứ chết đi như vậy thì đáng tiếc quá.”
Hứa Úy trực tiếp đưa ra câu trả lời, Trình Kiến hơi hỗn loạn, cứ cảm thấy ý tưởng kiều diễm của mình mới rồi tựa hồ đều bị hủy bỏ.
“Ừm… Mấy, mấy ngày trước em có nhắn tin cho anh, anh có đọc được không?” Trình Kiến không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, bèn tìm chủ đề khác tán gẫu với anh.
Hứa Úy như thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn Trình Kiến, hỏi: “Lúc ấy em muốn làm gì?”
“Thì muốn tìm anh trò chuyện thôi.” Giống hệt mọi giống đực ngành khoa học kĩ thuật, cách nói chuyện của cô cũng rất bộc trực, tuy trước khi thông suốt không hiểu phong tình nhưng sau khi thông suốt, miệng và cơ thể đều bắt đầu trở nên thành thật.
Ở một mặt ý nghĩa nào đó, sự thành thật này thực chất rất đáng sợ.
“Tôi không hiểu em nói với tôi những lời đấy là có ý gì. Nếu em có yêu cầu cần tôi giải quyết thì có thể nói thẳng với tôi.”
Đại khái thì Hứa Uy không rõ Trình Kiến muốn tìm anh nói chuyện gì thật, mấy câu kiểu “Trời hôm nay đẹp quá” “Bên ngoài có con mèo đáng yêu quá” “Đồ ăn của bệnh viện chán ghê” hiển nhiên đều là nói nhảm. Anh không thể hiểu được ngoài lãnh phí thời gian ra thì nhắn những câu nói nhảm đó cho nhau còn có tác dụng nào khác.
Trình Kiến nghẹn lời, cô hắng giọng, giờ phút này, nỗi sợ hãi với anh đã bị hành động giới thiệu xem mắt của thiếu tướng Weir làm tan đi hơn nửa.
Đến nhà nước còn bằng lòng phát Hứa Úy cho cô nữa là, cô mà còn không cầm lấy nữa thì thật uổng bấy lâu nay thầm mến anh.
“Thượng tá, chờ bao giờ anh có thời gian rảnh, em có thể hẹn anh không?”
Trình Kiến lập tức điều chỉnh tâm thái, chớp mắt nhìn anh. Hứa Úy đưa tay búng trán cô rồi thuận tiện ấn mũ lính của cô xuống.
“Được, nhưng gần đây tôi khá bận, có thể em sẽ phải chờ tôi một khoảng thời gian.”
Trình Kiến vốn định xoa chỗ trán bị búng đau của mình, đầu ngón tay lại không cẩn thận rờ tới cổ tay Hứa Úy. Cô rung động, trực tiếp giữ tay anh lại, sáp tới nhón chân hôn vội một nụ lên mặt anh.
Anh đã trở lại từ Greenfield.
Trình Kiến chớp mắt loạn xạ, xoay người ngoan ngoãn đi tới cạnh Hứa Úy, lúc này mới để ý thấy vị alpha quân hàm thiếu tướng đi cùng anh.
Hứa Úy giới thiệu cho hai người: “Vị này là thiếu tướng Simmons Weir. Thiếu tướng, cô ấy là thiếu tá Trình Kiến.”
Trình Kiến không biết Hứa Úy định làm gì, chỉ có thể chào hỏi họ. Thiếu tướng Weir có vẻ là một người rất dễ giao tiếp, ông rất tự nhiên cười với Trình Kiến, nói: “Tôi là thầy của Hứa Úy, cháu không cần phải khách khí như vậy trước mặt tôi đâu.”
Ngài là thầy của anh ấy… thì cháu có thể không cần khách khí với ngài? Chuyện này liên quan gì tới cháu? Trình Kiến không hiểu lắm, thấy Hứa Úy vẫn tỉnh rụi đứng đó chẳng nói gì, Trình Kiến há miệng mà không nói nổi ra lời.
Weir quan sát Trình Kiến một lượt, tầm mắt không kìm được dừng lại mấy giây ở vòng eo gợi cảm đúng độ của cô, sau đó rất thẳng thắn khen ngợi: “Quả nhiên là một mỹ nhân.”
Trình Kiến hơi giật mình, cô ngây phỗng nhìn thiếu tướng Weir, đối phương tiếp tục hỏi: “Trình Kiến, cháu có người yêu chưa?”
“Chưa, chưa ạ.”
“Vậy cháu thấy học trò tôi thế nào?”
“Xin lỗi, ngài nói gì ạ?”
“Cháu cảm thấy Hứa Úy thế nào? Có được không? Tuy thằng bé này lúc nào cũng đơ mặt trông rất đáng sợ nhưng thật ra năng lực cá nhân khá lắm.”
Rốt cuộc Hứa Úy cũng có phản ứng. Anh nhìn chòng chọc thiếu tướng Weir muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt đầy uy hiếp của thiếu tướng, anh chỉ có thể hậm hực nghiêng đầu đi nhìn mặt đất bên cạnh, im như thóc.
Trình Kiến đỏ mặt, giờ mới hiểu vì sao vừa nãy Hứa Úy lại gọi mình, đoán chừng anh cũng bị bắt ép.
Đây rõ rành rành là giới thiệu xem mắt còn gì!
“Cháu… Cháu thấy ổn ạ.” Tuy cô cảm thấy xem mắt công khai thế này rất lúng túng nhưng đối phương là Hứa Úy đấy, Trình Kiến chỉ cầu ông trời ban cho cô nhiều vị lãnh đạo có tâm thế này hơn nữa thôi.
“Thật à? Vậy thì may quá. Thật ra tôi cũng được nghe ít nhiều về chuyện liên quan tới cháu, là vị thiếu tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Viện Nghiên cứu Trung ương, hơn nữa còn là nhân vật then chốt trong sự kiện khủng bố Greenfield lần này. Cháu rất ưu tú, thiếu tá Trình Kiến, tôi xin được thay mặt những quân nhân tránh được tử vong kia cảm ơn cháu.”
Weir giơ tay ngang trán chào kiểu quân đội với Trình Kiến, Trình Kiến vội vàng đáp lễ ông. Cô vừa thả tay xuống thì tầm mắt chộp được bàn tay của Hứa Úy. Anh cũng trịnh trọng giơ tay ngang trán chào cô.
Được đối xử như vậy, hốc mắt Trình Kiến chợt đỏ hoe. Cô sững người chừng hai giây rồi mới giơ tay lên đáp lễ.
“Cảm ơn.”
“Đây là vinh quang của em, nhận lấy nó đi, sau này tiếp tục mài giũa tấn tới.” Hứa Úy bình thản nói, giọng điệu vững vàng cho người ta một sức mạnh đủ để chấn động nội tâm.
“Em đã rõ!” Trình Kiến được anh khích lệ mà sướng rơn, thậm chí còn lập tức bay trở lại bàn thí nghiệm đọc hết một trăm megabytes tài liệu.
“Lại nói, tôi có nghe nói cháu rất thân thiết với Quý Thanh Hòa của Viện Nghiên cứu Trung ương, còn tưởng là hai đứa yêu nhau chứ.”
Thiếu tướng Weir đột ngột đổi chủ đề. Như thể rất sốt ruột với câu khích lệ kiểu cấp trên đối với cấp dưới của Hứa Úy, ông giơ tay vỗ mạnh lên lưng anh. Hứa Úy hít mạnh một hơi, bị đánh cho phải cúi đầu ho khẽ.
“Không, không phải đâu ạ. Trung tá Quý Thanh Hòa là đàn anh thời đại học của cháu, anh ấy rất săn sóc với cháu nên đương nhiên khá thân thiết, nhưng quan hệ của bọn cháu không phải như thế, anh ấy có người yêu rồi.”
“Đã vậy, tôi vẫn nói câu cũ, giữa thanh niên với nhau nên giao lưu nhiều hơn một chút. Vừa hay cháu và Hứa Úy đều độc thân, có vẻ nhiều cái để trò chuyện lắm đó. Dạo này mọi người đều công việc bộn bề, nhưng nếu có thời gian rảnh thì liên lạc mấy câu cũng là một ý kiến hay.”
Thiếu tướng Weir chỉ thiếu điều viết thẳng “Hai đứa yêu nhau đi” lên mặt. Trình Kiến cứ như bị nấu chín, choáng váng gật đầu thật mạnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Vậy quyết định thế nhé, mấy nay đừng để ý tới đám alpha beta đến tìm cháu bắt chuyện nữa, omega cũng đừng quan tâm, cháu thấy ngoại hình Hứa Úy cũng không tệ lắm phải không? Trong đám sĩ quan, ngoại hình nó thế này là ưa nhìn lắm rồi đấy.”
Hứa Úy đã bị mấy câu nghe như điên cuồng rao bán hàng ế này của thiếu tướng Weir làm cho cạn lời, mà trong đầu Trình Kiến thì nghĩ “Còn có chuyện hời thế này cơ à?”, cười ngây ngô đến là ngớ ngẩn.
“Đúng đúng đúng, thượng tá quả thật…” Ba chữ “rất đẹp trai” xoay mấy vòng trước mép, sau cùng vẫn nuốt về. Có thế nào đi chăng nữa thì Trình Kiến cũng chẳng dám chọc ghẹo anh ngay trước mặt anh, cuối cùng chỉ dựng ngón cái, không nói bất kì chữ gì.
Thiếu tướng Weir cười như cáo già, ông vỗ vai Hứa Úy, ghé sát vào anh nhỏ giọng nói láu: “Hỏi đủ rõ chưa? Lần này trông chừng người ta cho chặt vào đấy, đừng có để đàn anh đàn ang gì nẫng tay trên nữa, từng ấy tuổi rồi mà thích một người cũng chẳng biết đường giữ.”
Hứa Úy đỏ gay cả cổ, mặt mày rất đoan chính nhìn chằm chằm thiếu tướng Weir, còn Weir thì ném cho anh ánh mắt “ Tự kiểm điểm lại đi”, thành công lui thân, vỗ vai Trình Kiến một cái rất có thâm ý rồi cất bước đi trước, để lại hai người họ đứng tại chỗ.
Trình Kiến ngó những nhân vật tai to mặt lới qua lại chung quanh, hơi mất tự nhiên đi tới cạnh Hứa Úy, mừng rỡ luống cuống chẳng biết phải để tay vào đâu.
“Chúng, chúng ta đi thôi?”
Hứa Úy nghiêng đầu xem Trình Kiến, phát hiện đôi mắt cô như ngậm nước, mắt mày xin đẹp mà vô tội.
“Sức khỏe em đã ổn chưa?” Anh thu mắt đi về phía trước, dáng vẻ bình tĩnh như là ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Em xuất viện hôm Thứ Bảy tuần trước, về cơ bản thì không có bất kì vấn đề gì nữa.” Tim Trình Kiến chỉ muốn vọt ra ngoài, không nhịn được ấn ấn ngực mình, tiếp đó lại xích tới gần Hứa Úy hơn, “Cảm ơn anh đã mạo hiểm cứu em ra hôm đó.”
Cô ngửi được mùi quân phục lành lạnh trong ngần trên người Hứa Úy, cơ thể lại đâm ra nóng lên, “Thật sự rất cảm ơn anh. Thật ra anh vốn không cần phải quay lại vì em…”
“Tiềm lực của em còn chưa được khai thác hết, cứ chết đi như vậy thì đáng tiếc quá.”
Hứa Úy trực tiếp đưa ra câu trả lời, Trình Kiến hơi hỗn loạn, cứ cảm thấy ý tưởng kiều diễm của mình mới rồi tựa hồ đều bị hủy bỏ.
“Ừm… Mấy, mấy ngày trước em có nhắn tin cho anh, anh có đọc được không?” Trình Kiến không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, bèn tìm chủ đề khác tán gẫu với anh.
Hứa Úy như thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn Trình Kiến, hỏi: “Lúc ấy em muốn làm gì?”
“Thì muốn tìm anh trò chuyện thôi.” Giống hệt mọi giống đực ngành khoa học kĩ thuật, cách nói chuyện của cô cũng rất bộc trực, tuy trước khi thông suốt không hiểu phong tình nhưng sau khi thông suốt, miệng và cơ thể đều bắt đầu trở nên thành thật.
Ở một mặt ý nghĩa nào đó, sự thành thật này thực chất rất đáng sợ.
“Tôi không hiểu em nói với tôi những lời đấy là có ý gì. Nếu em có yêu cầu cần tôi giải quyết thì có thể nói thẳng với tôi.”
Đại khái thì Hứa Uy không rõ Trình Kiến muốn tìm anh nói chuyện gì thật, mấy câu kiểu “Trời hôm nay đẹp quá” “Bên ngoài có con mèo đáng yêu quá” “Đồ ăn của bệnh viện chán ghê” hiển nhiên đều là nói nhảm. Anh không thể hiểu được ngoài lãnh phí thời gian ra thì nhắn những câu nói nhảm đó cho nhau còn có tác dụng nào khác.
Trình Kiến nghẹn lời, cô hắng giọng, giờ phút này, nỗi sợ hãi với anh đã bị hành động giới thiệu xem mắt của thiếu tướng Weir làm tan đi hơn nửa.
Đến nhà nước còn bằng lòng phát Hứa Úy cho cô nữa là, cô mà còn không cầm lấy nữa thì thật uổng bấy lâu nay thầm mến anh.
“Thượng tá, chờ bao giờ anh có thời gian rảnh, em có thể hẹn anh không?”
Trình Kiến lập tức điều chỉnh tâm thái, chớp mắt nhìn anh. Hứa Úy đưa tay búng trán cô rồi thuận tiện ấn mũ lính của cô xuống.
“Được, nhưng gần đây tôi khá bận, có thể em sẽ phải chờ tôi một khoảng thời gian.”
Trình Kiến vốn định xoa chỗ trán bị búng đau của mình, đầu ngón tay lại không cẩn thận rờ tới cổ tay Hứa Úy. Cô rung động, trực tiếp giữ tay anh lại, sáp tới nhón chân hôn vội một nụ lên mặt anh.
Danh sách chương