Sở Nhược Du vẫn chưa biết tình cảnh lo lắng đề phòng của Vân Hồi Chi, chỉ nghĩ cô đang bận, nên giọng điệu trong điện thoại mới có chút ngập ngừng, vì thế nói xong liền cúp máy.
Sau đó lại bắt đầu nhớ cô.
Nhìn bàn làm việc của cô vài lần, Vân Hồi Chi dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng cá nhân không nhiều lắm.
Nhưng vẫn làm Sở Nhược Du cảm thấy, chiếc bàn này vừa nhìn đã biết là địa bàn của Vân Hồi Chi, vô cớ lộ ra một vẻ ấm áp được bài trí tỉ mỉ.
Thỉnh thoảng khi văn phòng không có ai, nàng sẽ qua đó ngồi một lát.
Chiếc đệm lót ghế của Vân Hồi Chi dường như cũng mềm hơn của nàng, nàng không hiểu.
Hai chồng bài thi tiếng Anh mà đại diện hai lớp vừa mới mang đến đang đặt trên bàn, Sở Nhược Du có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có, cố gắng ra vẻ nghiêm nghị nhưng lại khó có thể kìm nén của Vân Hồi Chi khi nhìn thấy đống bài.
Tưởng niệm hóa thành một ngôi sao – rực rỡ và lấp lánh – sáng lên ở một nơi nào đó trong thành phố quen thuộc với nàng.
Không cần phải hỏi ngôi sao ấy đang ở đâu, đang làm gì, bởi vì ngôi sao ấy nhất định sẽ rực rỡ, nhất định sẽ quay trở lại vị trí của mình.
Khoảng cách, vướng bận, thậm chí cả những bất an mơ hồ không tên, đều là đường cong mà ngôi sao ấy vẽ nên khi lướt qua bầu trời đêm.
Sở Nhược Du đợi đến khi chuông reo, đứng ở cửa lớp một lúc, thấy các em học sinh ngoan ngoãn tự học mới yên tâm, xoay người rời khỏi khu dạy học.
Nói không thể từ chối lời mời của Nhậm Dư Hàm, là vì nàng nghe ra tâm trạng Nhậm Dư Hàm tối nay không được tốt lắm, nói chuyện không có tinh thần, tám phần là vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Lần trước từ chối đến khách sạn nói chuyện phiếm với Nhậm Dư Hàm, nàng tự biết mình không làm sai, nhưng không giúp đỡ, cũng không thể để mặc Dư Hàm tự mình nói hết.
Lần này chỉ là ăn cơm, nàng không có lý do gì để không đi, lại từ chối nữa thì có chút ý tứ qua cầu rút ván.
Địa điểm vẫn là quán ăn Nhật mà các nàng đã từng ăn, vào phòng, cửa kéo lại rồi bắt đầu gọi món.
Vừa gặp mặt Nhậm Dư Hàm vẫn như vậy, tinh xảo, ưu nhã, nụ cười không nhìn ra điều gì khác thường, "Chúng ta hơn một tháng rồi không gặp nhỉ."
Sở Nhược Du nói phải, thế là mỗi người nói chuyện về công việc gần đây.
Giờ này theo lý Nhậm Dư Hàm hẳn là từ công ty tan làm rồi trực tiếp đến, nhưng cô ấy lại mặc đồ thoải mái, nói là buổi chiều đi công tác về, không đến công ty.
"Chị gọi một mình em ra ngoài, bỏ Tiểu Vân lại trường, con bé sẽ không vui chứ?"
Nhậm Dư Hàm trêu chọc hỏi.
Sở Nhược Du nghe thấy tên Vân Hồi Chi liền thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cũng cười, thuận miệng nói: "Sẽ không. Em ấy hôm nay cũng có hẹn, không biết đang ở bên ngoài uống trà ăn cơm với ai, hình như vẫn chưa về trường."
Nói rồi liếc nhìn điện thoại, xác định vẫn chưa nhận được tin nhắn mới.
"Không biết với ai à?" Nhậm Dư Hàm nhíu mày.
"Ừm, chỉ nói là bạn bè."
"Em không quen biết?"
Nhậm Dư Hàm thấy nàng lắc đầu, thờ ơ nói một câu "Không biết", càng thêm nghiêm túc: "Em ấy, thường xuyên như vậy sao?"
Sở Nhược Du cảm thấy Nhậm Dư Hàm có lẽ suy nghĩ nhiều rồi, giải thích: "Không thường xuyên, chỉ hôm nay thôi, chắc là có việc muốn làm."
Biết đâu là đi chuẩn bị bất ngờ cho mình, hoặc là tạm thời không tiện nói chuyện riêng tư.
Nàng tuy có chút để ý, nhưng không rối rắm. Hễ chuyện gì có thể nói, chỉ cần nàng hỏi một tiếng, Vân Hồi Chi sẽ nói cho nàng biết hết.
"Nhược Du, nếu con bé ở bên ngoài mà không nói cho em biết đi cùng ai, chị nhắc em, thử hỏi thêm một câu."
Nhậm Dư Hàm bổ sung: "Nếu con bé không thẹn với lương tâm, thì coi như nói chuyện phiếm, em cũng có thể hiểu rõ hơn về cuộc sống của con bé. Nếu có gì mờ ám, em cũng có thể sớm cảm nhận được, rồi đưa ra đối sách tương ứng."
Sở Nhược Du ăn một miếng sushi, gật gật đầu, giọng nhàn nhạt nói: "Ừm, được rồi. Nhưng đừng lo cho em, Hồi Chi không phải loại người đó."
Nhậm Dư Hàm phát hiện dáng vẻ si tình của nàng cũng chẳng khác gì người thường, không vội vàng phản bác, cũng gật gật đầu.
Ăn hai miếng đồ ăn, đột nhiên hỏi: "Em quen con bé được một năm chưa? Con bé có lẽ không phải loại người đó, nhưng em không thể hoàn toàn coi con bé không phải loại người đó được. Quá mức tin tưởng người khác và tự tin, một chút phòng bị cũng không có, biết đâu sẽ chịu thiệt."
Tuy rằng nghe người khác phỏng đoán bạn gái mình làm nàng rất khó chịu, nhưng Nhậm Dư Hàm luôn thích dạy nàng vài đạo lý, Sở Nhược Du vừa khó chịu, lại vừa cảm thấy lời cô ấy nói có lý.
Không chỉ nhằm vào bạn gái, mà đối với ai cũng phải có sự phòng bị nhất định.
Ví dụ như, bữa cơm này.
"Được rồi, em sẽ hỏi một chút."
Sở Nhược Du nhận lời, nàng cho rằng tranh cãi với người khác về mắt nhìn của mình cũng khá ngốc nghếch.
Người mình đã chọn, mình tin tưởng là được rồi.
Nhậm Dư Hàm lại nắm lấy điểm này, tiếp tục hỏi nàng: "Nếu con bé thật sự phản bội em, em sẽ làm thế nào?"
Dừng một chút, Sở Nhược Du không chút do dự: "Chia tay."
Nhậm Dư Hàm hỏi: "Chắc chắn như vậy sao?"
"Ngoại tình không chỉ là vấn đề nhân phẩm, đây là một sự chà đạp lên nhân cách của em, trong tiềm thức em ấy cho rằng em ấy ở trong tình cảm cao hơn người khác một bậc, em ấy có quyền được đa tình và được tha thứ. Em phải chia sẻ em ấy với người khác, phải thỏa mãn em ấy, mới có thể làm em ấy bằng lòng đối phó với em, bề ngoài thì yên ổn với mối tình này. Em ấy thậm chí không xem em quá quan trọng, không để tâm đến bóng ma tâm lý của em sau khi biết sự thật, cùng với kết quả tồi tệ nhất đó. Vậy thì còn do dự gì nữa, không bằng mỗi người tự giải thoát cho nhau."
Nàng không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tưởng tượng, nàng có lẽ có thể chấp nhận, có một ngày các nàng thật sự không còn yêu đối phương nữa, một nhát dao cắt đứt.
Tuy rằng nàng căn bản không muốn nghĩ như vậy, người đang trong cơn yêu cuồng nhiệt, sao có thể chấp nhận chuyện "không yêu" chứ.
Nhưng ngoại tình thì chắc chắn không được, cho dù nàng yêu Vân Hồi Chi đến mức mất đi lý trí, cũng không đến mức không cần tôn nghiêm.
Sở Nhược Du ở bên Nhậm Dư Hàm, thói quen để cô ấy làm chủ, cô ấy muốn nói gì cũng được. Bởi vì chủ đề của mình cô ấy chưa chắc đã hứng thú, nhưng lời nói của cô ấy, Sở Nhược Du thường có kiên nhẫn lắng nghe.
Trước đây vì thích, nên muốn nghe Nhậm Dư Hàm nói thêm vài câu, cũng cho rằng lời cô ấy nói đều đúng, mù quáng sùng bái đến có chút ngốc nghếch.
Nhưng bây giờ Sở Nhược Du không thích bị người khác dắt mũi, nàng tối nay đến ăn bữa cơm này, chỉ bằng lòng làm một thùng rác cảm xúc, không có nghĩa là nàng bằng lòng chấp nhận việc bạn gái mình bị đặt điều ở bên ngoài ăn vụng.
Nghĩ đến liền tức giận, Vân Hồi Chi mà dám, nàng sẽ lấy mạng cô.
Thế là hỏi ngược lại: "Trác Huy ngoại tình à?"
Nàng không có sở thích tìm hiểu quá sâu chuyện riêng tư của người khác, nếu Nhậm Dư Hàm không muốn nói, chỉ đơn thuần ăn cơm với nàng, nàng rất sẵn lòng.
Nếu Nhậm Dư Hàm muốn trút bầu tâm sự với nàng, oán giận, tìm kiếm sự an ủi, nàng cũng có thể trò chuyện một chút.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, đồng cảm không khó, nàng cũng có quyết định này.
Nhưng Nhậm Dư Hàm không phải là người cởi mở, trước nay vẫn vậy, nhìn thì có vẻ dịu dàng, chu đáo, thật ra lại tự mình phong bế rất chặt.
Có lúc Sở Nhược Du nghi ngờ, liệu Nhậm Dư Hàm có thật sự bộc lộ nội tâm trước mặt người khác không? Trên đời này có thực sự có một người hiểu rõ mọi điều về cô ấy không? Vì vậy, nàng vẫn giữ vẻ chỉn chu của mình, không nói chuyện thật sự đã xảy ra, mà lại đặt vấn đề lên người mình, để mình trả lời.
Nàng liền không thể không chủ động hỏi.
Lại còn tiếp lời, bước tiếp theo có phải là muốn đến chỗ Vân Hồi Chi bắt gian không.
Nàng thầm nghĩ Hồi Chi đáng tin cậy hơn Trác Huy nhiều.
Nhậm Dư Hàm sững sờ, dường như không ngờ nàng sẽ trực tiếp như vậy, không chừa chút đường sống nào.
Cụp mắt xuống, chưa kịp nói, mọi biểu cảm trên mặt đều ẩn đi.
Sở Nhược Du xác định, "Lần đầu tiên phát hiện sao, hay là trước đây cãi nhau cũng vì chuyện này?"
Im lặng một lát, Nhậm Dư Hàm vẫn quyết định nói cho nàng biết.
Bằng không còn có thể nói với ai nữa đây.
"Trước đây đã có dấu hiệu rồi, anh ta vừa dỗ vừa cầu xin, chị vì muốn mọi người sống tốt, tạm thời bỏ qua. Chỉ là lần đi công tác sau Tết, chị đều cố ý báo sai thời gian, muốn về sớm hơn để xem anh ta làm gì. Trước đây chưa từng bắt được, lần này chị bắt gặp được người trong nhà."
Nhậm Dư Hàm tự giễu: "Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo, nhất định phải đến ngày nghi ngờ trở thành sự thật mới có thể chết."
Sở Nhược Du nghe xong trong lòng cảm thấy không dễ chịu, Trác Huy quả thực quá đáng, cưới được Nhậm Dư Hàm mà còn không biết đủ, mới kết hôn chưa được một năm đã lén lút vụng trộm.
"Chị định làm thế nào?"
Nhậm Dư Hàm chưa có ý định gì, "Vẫn đang suy nghĩ."
"Ừm, đúng là phải suy nghĩ thận trọng."
Sở Nhược Du không tiện giúp Nhậm Dư Hàm quyết định, chỉ dịu dàng khuyên giải: "Nếu khổ sở, khóc cũng được, mắng cũng được, cứ mặc sức trút giận một lần. Nhưng em mong chị sớm tỉnh táo lại, đừng vì lỗi lầm của đối phương mà trừng phạt chính mình, không đáng."
Sự dịu dàng đã lâu không thấy của nàng làm Nhậm Dư Hàm như tìm được một chốn bình yên, gần như không suy nghĩ liền hỏi: "Nhược Du, em có hối hận lúc trước... không khuyên chị đừng ở bên anh ta không?"
Sở Nhược Du rất kinh ngạc, trong lòng tức giận.
"Chị Dư Hàm, em không thích can thiệp vào chuyện của người khác."
Tim Nhậm Dư Hàm chợt lạnh, nhìn ánh mắt không chút dao động của nàng, không nhịn được nghĩ đôi mắt này từ khi nào đã không còn hình bóng của mình nữa.
Mới quen Trác Huy, Nhậm Dư Hàm thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp sự cô đơn và xót xa thoáng qua trong mắt Nhược Du.
Khi cô kìm nén những ý nghĩ trong lòng, cố tình lờ đi những cảm xúc đó, cô cho rằng mình không đành lòng, áy náy, đồng thời bất đắc dĩ, tự trách.
Nhưng khi thật sự mất đi ánh mắt không thể kìm nén vì để ý đến mình, Nhậm Dư Hàm phát hiện mình không phải bất đắc dĩ, hóa ra cô lại cần điều đó đến vậy.
Bị một người để ý quá lâu, tình cảm thuần khiết lại cẩn trọng giống như một viên kẹo được gói ghém tinh xảo, cô cho rằng sự để ý đó sẽ như viên kẹo mãi mãi được mình nắm chặt trong tay.
Bất luận cuộc sống của các cô thay đổi thế nào, Nhầm Dư Hàm đều là người trong mắt Sở Nhược Du.
Đột nhiên, một ngày kia, cái nền tảng vững chắc đó mất đi, để lại cho cô một khoảng trống mênh mông.
Trước đây cô còn có thể tự an ủi, không quen là vì thói quen, dù sao cô cũng có Trác Huy, không thể nào thiếu đi một phần tình yêu thầm lặng đó.
Nhưng khi cô phát hiện Trác Huy không phải là người đàn ông tốt, cô lại cứ liên tiếp nhớ về quá khứ.
Nhớ lại mỗi lần Nhược Du thử lòng mình, nhớ lại lần đầu tiên Nhược Du gặp Trác Huy, sự lạnh nhạt không thể che giấu, như thể người đàn ông trước mắt đáng ghét đến mức không đáng để Nhược Du phải niềm nở.
Nhậm Dư Hàm tự nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, cũng không phải người cao thượng gì, dung tục và bình thường.
Cô cũng có thể nghĩ ra, Sở Nhược Du có lẽ sớm đã nhìn thấu mình, mới có thể không chút ngoảnh lại mà rời xa cô để yêu một người khác.
Yêu người đó đến mức, đến cả một chút quan tâm thừa thãi cũng không dành cho mình nữa.
Cô vẫn luôn muốn tự mình chúc phúc cho họ, muốn làm một người phóng khoáng, nhưng khi Sở Nhược Du vừa mới kinh ngạc nhìn về phía mình, Nhậm Dư Hàm phát hiện mình không làm được.
Cô rất ghen tị, cũng rất mờ mịt, không biết bản thân mình bây giờ muốn gì, bởi vì cô không tin tưởng Trác Huy, cũng không cảm thấy Nhược Du và Vân Hồi Chi thật sự sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Nhậm Dư Hàm cười cười: "Đúng là không đáng."
Sở Nhược Du thầm nghĩ lúc này không nên so đo, tiếp tục khuyên: "Chị Dư Hàm, chị rất hoàn hảo, là anh ta không trân trọng. Bất luận chị tha thứ cho anh ta hay không tha thứ, đều không cần bận tâm đến cái nhìn của người khác. Em sẽ không có bất kỳ lời nói nhàn rỗi nào về cách xử lý của chị, chị cũng không cần tham khảo những lời nói vừa rồi của em. Hoàn cảnh và những điểm quan tâm của mỗi người khác nhau, không có cao thấp gì cả. Chị chỉ cần làm cho bản thân mình hài lòng, tóm lại là phải vui vẻ, vui vẻ là quan trọng nhất."
Vân Hồi Chi đã nói như vậy.
Nhậm Dư Hàm bị những lời của nàng làm cho động lòng, vẫn được an ủi rất nhiều, "Em bây giờ rất vui vẻ sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Trước khi gặp Vân Hồi Chi thì sao?"
Sở Nhược Du nói thật: "Không thể nói là không vui, chỉ là cảm thấy cuộc sống có chút bình lặng, nhạt nhẽo, chuyện vui rất ít."
"Vì con bé mới nhiều lên à?"
Nhậm Dư Hàm buồn bã, mất mát: "Vậy thì con bé xuất hiện thật đúng lúc."
"Mỗi một mối tình đều sẽ làm người ta vui vẻ, cũng đều là đúng lúc. Tuy rằng Trác Huy không chung thủy, nhưng hai người cũng từng có quá khứ vui vẻ, không phải sao?"
Sở Nhược Du đẩy lời nói trở lại, nàng không thích Nhậm Dư Hàm cứ nhắc đến Vân Hồi Chi, lại còn nhắc đến một cách không mấy thiện cảm.
"Khi đó em còn khá ghen tị với chị đấy."
"Ghen tị vì chị có bạn trai à?" Nhậm Dư Hàm nghi hoặc.
Lắc đầu, "Là ghen tị vì chị có thể nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới, vào lúc em chưa chuẩn bị. Em không theo kịp, tự nhiên ghen tị."
"Khi đó em có ghét chị không?"
Nhậm Dư Hàm tự bào chữa cho mình: "Liệu có cảm thấy, chị sớm đã bị cuộc sống truyền thống trói buộc, làm em cũng có áp lực không. Vậy thì hoàn cảnh khó khăn hiện tại của chị, có làm em thoải mái không?"
Cô vẫn cảm thấy Sở Nhược Du sẽ vì sự thất bại của cô mà càng tích cực lao vào một con đường sai lầm khác.
"Chị Dư Hàm, nói những điều này không có ý nghĩa."
Sở Nhược Du không kiên nhẫn, thế là cười lên: ""Hôm nay em đến là để nghe chị nói nhiều một chút, vậy mà kỳ lạ ghê, sao chị cứ lái câu chuyện sang em mãi vậy? Cứ như thể em có liên quan lắm ấy."
Mơ hồ có thể hiểu được ý nghĩ của Nhậm Dư Hàm, cũng cảm nhận được Nhậm Dư Hàm bị đả kích rất lớn, nóng lòng tìm một chỗ dựa để níu giữ bản thân.
Nhưng đời đâu có nhiều chữ "nếu" như vậy.
Bởi vì bất luận thế nào, lúc trước Nhậm Dư Hàm nhất định sẽ từ chối nàng, nàng cũng nhất định sẽ buông bỏ Nhậm Dư Hàm.
Cho dù không gặp được Vân Hồi Chi, nàng giờ phút này cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức vì hôn nhân của Nhậm Dư Hàm xảy ra vấn đề, mà lại mong ngóng dâng lên một tấm chân tình.
Trước khi chia tay, nàng nghĩ Nhậm Dư Hàm chưa chắc sẽ tìm nàng trò chuyện nữa.
Bởi vì điều Nhậm Dư Hàm muốn có được từ nàng, không đơn giản chỉ là sự ủng hộ và an ủi, cho nên nàng không thể cho được.
Sở Nhược Du cả người mệt mỏi trở về trường, Vân Hồi Chi đã rửa mặt xong đang xem phim.
Mở cửa khi tai nghe còn đeo trên đầu, đôi mắt sáng lên: "Về rồi à?"
Sở Nhược Du vào cửa liền ôm lấy cô một cái, thẳng thắn đến bất ngờ, "Chị nhớ em."
Vân Hồi Chi lập tức tiếp lời cô, ngọt ngào hơn vài phần: "Em cũng nhớ chị, nhớ đến rơi nước mắt, lâu rồi không gặp."
Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà, làm quá.
Cười một hồi, Sở Nhược Du ra cửa thấy cảnh núi non liền hỏi: "Em hôm nay rốt cuộc đi gặp ai?"
Vân Hồi Chi chớp chớp mắt, suy nghĩ trở lại buổi chiều ——
Mẹ Sở Nhược Du thấy cô cúp điện thoại, hỏi cô: "Cháu nói cho nó biết là dì gọi cháu ra ngoài à?"
"Đương nhiên không nói rồi, chị ấy không biết cháu đã gặp dì đâu."
"Đừng nói vội, Nhược Du tính tình nóng nảy, cháu giấu được không?"
"Vâng vâng." Vân Hồi Chi vẻ mặt ngây thơ, vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý.
Bề ngoài thì ra vẻ ngoan ngoãn dễ lừa.
Thầm nghĩ, không chắc giấu được, cũng sẽ không giấu mãi, cô chỉ muốn xem xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
Dò xét rồi lại cùng Sở Nhược Du thương lượng.
Cho nên lúc này cô lựa chọn che giấu: "Là một người họ hàng bên Hạ Thành, gọi em đến gặp một lát."
Sở Nhược Du hơi sa sầm mặt: "Buổi chiều em nói với chị là bạn bè mà."
"Thì cũng coi như bạn bè thôi, đâu phải họ hàng thật sự, quan hệ cũng bình thường."
Sở Nhược Du nghiêm túc nói: "Em có biết không, em nói năng mập mờ như vậy, rất dễ làm chị nghĩ nhiều. Nghĩ liệu em có thích người khác không."
Vân Hồi Chi lập tức làm động tác thề thốt: "Ấy, tuyệt đối không phải phương diện đó, em điên rồi mới lừa dối chị à? Người gặp là người lớn tuổi hơn em nhiều, phải tôn trọng. Chỉ là trong nhà có chút việc, tạm thời khó nói, qua một thời gian nữa sẽ nói cho chị biết, chị đợi một chút nhé."
"Được, vậy chị biết rồi."
Sở Nhược Du rộng lượng, đột nhiên nghiêm nghị: "Không phải cho em đi xem mắt chứ?"
"Làm sao có chuyện đó. Mẹ em đã gặp chị rồi, còn có thể để người khác tùy tiện sắp xếp xem mắt cho em sao? Nếu vậy thì quá đáng lắm."
Cô nắm chặt hai nắm đấm giơ lên: "Chị sẽ nhìn thấy một người vì khó chịu mà đánh nhau với người khác, bây giờ đầy mình thương tích đây này."
Sở Nhược Du nắm lấy hai nắm đấm của cô: "Không được, vĩnh viễn không được đánh nhau với người khác, không được để mình đầy thương tích."
Như thật vậy, như thể Vân Hồi Chi thật sự sẽ đi làm vậy.
Vân Hồi Chi cúi đầu hôn lên tay nàng, cười hỏi: "Chị thì sao, nói chuyện gì với chị Dư Hàm vậy?"
"Nói chuyện 'khi bạn đời của mình nói năng mập mờ thì nghĩ gì', làm thế nào để tìm ra manh mối."
Vân Hồi Chi mím môi: "......"
Hôm nay mẹ Sở Nhược Du lật bài ngửa, tuy bà không nói "Tôi chính là mẹ ruột của Sở Nhược Du", nhưng lời nói đã ngầm thừa nhận điều đó.
Dưới sự truy vấn của mẹ Sở Nhược Du, cô kể lại chuyện quen biết Sở Nhược Du ở Kiêm Gia.
Là phiên bản trong sáng, rất thuần khiết.
Mẹ cô bừng tỉnh, nghĩ ra, "Hóa ra là cháu à."
"Dì biết ạ?"
"Xem qua ảnh rồi, không giống bây giờ lắm."
Kiểu tóc thay đổi, lại thêm đã qua một thời gian, Tân Du chỉ coi các cô là đồng nghiệp đơn thuần, căn bản không nghĩ theo hướng đó.
Bà như thể biết Sở Nhược Du ở cái thị trấn hẻo lánh đó nửa tháng là vì cái gì.
Đột nhiên cảm thấy càng khó xử hơn.
Vân Hồi Chi ánh mắt ngây thơ nhìn người, ngượng ngùng cười, hỏi: "Cháu với chị ấy rất có duyên, phải không dì?"
Tân Du im lặng, cảm giác cô gái đối diện còn quá trẻ, quá ngây thơ, không giống một giáo viên, không biết con gái bà từ đâu lừa được về.
Sợ nói "Không đúng" cô bé có thể khóc ngay tại chỗ.
Sau đó lại bắt đầu nhớ cô.
Nhìn bàn làm việc của cô vài lần, Vân Hồi Chi dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng cá nhân không nhiều lắm.
Nhưng vẫn làm Sở Nhược Du cảm thấy, chiếc bàn này vừa nhìn đã biết là địa bàn của Vân Hồi Chi, vô cớ lộ ra một vẻ ấm áp được bài trí tỉ mỉ.
Thỉnh thoảng khi văn phòng không có ai, nàng sẽ qua đó ngồi một lát.
Chiếc đệm lót ghế của Vân Hồi Chi dường như cũng mềm hơn của nàng, nàng không hiểu.
Hai chồng bài thi tiếng Anh mà đại diện hai lớp vừa mới mang đến đang đặt trên bàn, Sở Nhược Du có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có, cố gắng ra vẻ nghiêm nghị nhưng lại khó có thể kìm nén của Vân Hồi Chi khi nhìn thấy đống bài.
Tưởng niệm hóa thành một ngôi sao – rực rỡ và lấp lánh – sáng lên ở một nơi nào đó trong thành phố quen thuộc với nàng.
Không cần phải hỏi ngôi sao ấy đang ở đâu, đang làm gì, bởi vì ngôi sao ấy nhất định sẽ rực rỡ, nhất định sẽ quay trở lại vị trí của mình.
Khoảng cách, vướng bận, thậm chí cả những bất an mơ hồ không tên, đều là đường cong mà ngôi sao ấy vẽ nên khi lướt qua bầu trời đêm.
Sở Nhược Du đợi đến khi chuông reo, đứng ở cửa lớp một lúc, thấy các em học sinh ngoan ngoãn tự học mới yên tâm, xoay người rời khỏi khu dạy học.
Nói không thể từ chối lời mời của Nhậm Dư Hàm, là vì nàng nghe ra tâm trạng Nhậm Dư Hàm tối nay không được tốt lắm, nói chuyện không có tinh thần, tám phần là vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Lần trước từ chối đến khách sạn nói chuyện phiếm với Nhậm Dư Hàm, nàng tự biết mình không làm sai, nhưng không giúp đỡ, cũng không thể để mặc Dư Hàm tự mình nói hết.
Lần này chỉ là ăn cơm, nàng không có lý do gì để không đi, lại từ chối nữa thì có chút ý tứ qua cầu rút ván.
Địa điểm vẫn là quán ăn Nhật mà các nàng đã từng ăn, vào phòng, cửa kéo lại rồi bắt đầu gọi món.
Vừa gặp mặt Nhậm Dư Hàm vẫn như vậy, tinh xảo, ưu nhã, nụ cười không nhìn ra điều gì khác thường, "Chúng ta hơn một tháng rồi không gặp nhỉ."
Sở Nhược Du nói phải, thế là mỗi người nói chuyện về công việc gần đây.
Giờ này theo lý Nhậm Dư Hàm hẳn là từ công ty tan làm rồi trực tiếp đến, nhưng cô ấy lại mặc đồ thoải mái, nói là buổi chiều đi công tác về, không đến công ty.
"Chị gọi một mình em ra ngoài, bỏ Tiểu Vân lại trường, con bé sẽ không vui chứ?"
Nhậm Dư Hàm trêu chọc hỏi.
Sở Nhược Du nghe thấy tên Vân Hồi Chi liền thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cũng cười, thuận miệng nói: "Sẽ không. Em ấy hôm nay cũng có hẹn, không biết đang ở bên ngoài uống trà ăn cơm với ai, hình như vẫn chưa về trường."
Nói rồi liếc nhìn điện thoại, xác định vẫn chưa nhận được tin nhắn mới.
"Không biết với ai à?" Nhậm Dư Hàm nhíu mày.
"Ừm, chỉ nói là bạn bè."
"Em không quen biết?"
Nhậm Dư Hàm thấy nàng lắc đầu, thờ ơ nói một câu "Không biết", càng thêm nghiêm túc: "Em ấy, thường xuyên như vậy sao?"
Sở Nhược Du cảm thấy Nhậm Dư Hàm có lẽ suy nghĩ nhiều rồi, giải thích: "Không thường xuyên, chỉ hôm nay thôi, chắc là có việc muốn làm."
Biết đâu là đi chuẩn bị bất ngờ cho mình, hoặc là tạm thời không tiện nói chuyện riêng tư.
Nàng tuy có chút để ý, nhưng không rối rắm. Hễ chuyện gì có thể nói, chỉ cần nàng hỏi một tiếng, Vân Hồi Chi sẽ nói cho nàng biết hết.
"Nhược Du, nếu con bé ở bên ngoài mà không nói cho em biết đi cùng ai, chị nhắc em, thử hỏi thêm một câu."
Nhậm Dư Hàm bổ sung: "Nếu con bé không thẹn với lương tâm, thì coi như nói chuyện phiếm, em cũng có thể hiểu rõ hơn về cuộc sống của con bé. Nếu có gì mờ ám, em cũng có thể sớm cảm nhận được, rồi đưa ra đối sách tương ứng."
Sở Nhược Du ăn một miếng sushi, gật gật đầu, giọng nhàn nhạt nói: "Ừm, được rồi. Nhưng đừng lo cho em, Hồi Chi không phải loại người đó."
Nhậm Dư Hàm phát hiện dáng vẻ si tình của nàng cũng chẳng khác gì người thường, không vội vàng phản bác, cũng gật gật đầu.
Ăn hai miếng đồ ăn, đột nhiên hỏi: "Em quen con bé được một năm chưa? Con bé có lẽ không phải loại người đó, nhưng em không thể hoàn toàn coi con bé không phải loại người đó được. Quá mức tin tưởng người khác và tự tin, một chút phòng bị cũng không có, biết đâu sẽ chịu thiệt."
Tuy rằng nghe người khác phỏng đoán bạn gái mình làm nàng rất khó chịu, nhưng Nhậm Dư Hàm luôn thích dạy nàng vài đạo lý, Sở Nhược Du vừa khó chịu, lại vừa cảm thấy lời cô ấy nói có lý.
Không chỉ nhằm vào bạn gái, mà đối với ai cũng phải có sự phòng bị nhất định.
Ví dụ như, bữa cơm này.
"Được rồi, em sẽ hỏi một chút."
Sở Nhược Du nhận lời, nàng cho rằng tranh cãi với người khác về mắt nhìn của mình cũng khá ngốc nghếch.
Người mình đã chọn, mình tin tưởng là được rồi.
Nhậm Dư Hàm lại nắm lấy điểm này, tiếp tục hỏi nàng: "Nếu con bé thật sự phản bội em, em sẽ làm thế nào?"
Dừng một chút, Sở Nhược Du không chút do dự: "Chia tay."
Nhậm Dư Hàm hỏi: "Chắc chắn như vậy sao?"
"Ngoại tình không chỉ là vấn đề nhân phẩm, đây là một sự chà đạp lên nhân cách của em, trong tiềm thức em ấy cho rằng em ấy ở trong tình cảm cao hơn người khác một bậc, em ấy có quyền được đa tình và được tha thứ. Em phải chia sẻ em ấy với người khác, phải thỏa mãn em ấy, mới có thể làm em ấy bằng lòng đối phó với em, bề ngoài thì yên ổn với mối tình này. Em ấy thậm chí không xem em quá quan trọng, không để tâm đến bóng ma tâm lý của em sau khi biết sự thật, cùng với kết quả tồi tệ nhất đó. Vậy thì còn do dự gì nữa, không bằng mỗi người tự giải thoát cho nhau."
Nàng không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tưởng tượng, nàng có lẽ có thể chấp nhận, có một ngày các nàng thật sự không còn yêu đối phương nữa, một nhát dao cắt đứt.
Tuy rằng nàng căn bản không muốn nghĩ như vậy, người đang trong cơn yêu cuồng nhiệt, sao có thể chấp nhận chuyện "không yêu" chứ.
Nhưng ngoại tình thì chắc chắn không được, cho dù nàng yêu Vân Hồi Chi đến mức mất đi lý trí, cũng không đến mức không cần tôn nghiêm.
Sở Nhược Du ở bên Nhậm Dư Hàm, thói quen để cô ấy làm chủ, cô ấy muốn nói gì cũng được. Bởi vì chủ đề của mình cô ấy chưa chắc đã hứng thú, nhưng lời nói của cô ấy, Sở Nhược Du thường có kiên nhẫn lắng nghe.
Trước đây vì thích, nên muốn nghe Nhậm Dư Hàm nói thêm vài câu, cũng cho rằng lời cô ấy nói đều đúng, mù quáng sùng bái đến có chút ngốc nghếch.
Nhưng bây giờ Sở Nhược Du không thích bị người khác dắt mũi, nàng tối nay đến ăn bữa cơm này, chỉ bằng lòng làm một thùng rác cảm xúc, không có nghĩa là nàng bằng lòng chấp nhận việc bạn gái mình bị đặt điều ở bên ngoài ăn vụng.
Nghĩ đến liền tức giận, Vân Hồi Chi mà dám, nàng sẽ lấy mạng cô.
Thế là hỏi ngược lại: "Trác Huy ngoại tình à?"
Nàng không có sở thích tìm hiểu quá sâu chuyện riêng tư của người khác, nếu Nhậm Dư Hàm không muốn nói, chỉ đơn thuần ăn cơm với nàng, nàng rất sẵn lòng.
Nếu Nhậm Dư Hàm muốn trút bầu tâm sự với nàng, oán giận, tìm kiếm sự an ủi, nàng cũng có thể trò chuyện một chút.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, đồng cảm không khó, nàng cũng có quyết định này.
Nhưng Nhậm Dư Hàm không phải là người cởi mở, trước nay vẫn vậy, nhìn thì có vẻ dịu dàng, chu đáo, thật ra lại tự mình phong bế rất chặt.
Có lúc Sở Nhược Du nghi ngờ, liệu Nhậm Dư Hàm có thật sự bộc lộ nội tâm trước mặt người khác không? Trên đời này có thực sự có một người hiểu rõ mọi điều về cô ấy không? Vì vậy, nàng vẫn giữ vẻ chỉn chu của mình, không nói chuyện thật sự đã xảy ra, mà lại đặt vấn đề lên người mình, để mình trả lời.
Nàng liền không thể không chủ động hỏi.
Lại còn tiếp lời, bước tiếp theo có phải là muốn đến chỗ Vân Hồi Chi bắt gian không.
Nàng thầm nghĩ Hồi Chi đáng tin cậy hơn Trác Huy nhiều.
Nhậm Dư Hàm sững sờ, dường như không ngờ nàng sẽ trực tiếp như vậy, không chừa chút đường sống nào.
Cụp mắt xuống, chưa kịp nói, mọi biểu cảm trên mặt đều ẩn đi.
Sở Nhược Du xác định, "Lần đầu tiên phát hiện sao, hay là trước đây cãi nhau cũng vì chuyện này?"
Im lặng một lát, Nhậm Dư Hàm vẫn quyết định nói cho nàng biết.
Bằng không còn có thể nói với ai nữa đây.
"Trước đây đã có dấu hiệu rồi, anh ta vừa dỗ vừa cầu xin, chị vì muốn mọi người sống tốt, tạm thời bỏ qua. Chỉ là lần đi công tác sau Tết, chị đều cố ý báo sai thời gian, muốn về sớm hơn để xem anh ta làm gì. Trước đây chưa từng bắt được, lần này chị bắt gặp được người trong nhà."
Nhậm Dư Hàm tự giễu: "Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo, nhất định phải đến ngày nghi ngờ trở thành sự thật mới có thể chết."
Sở Nhược Du nghe xong trong lòng cảm thấy không dễ chịu, Trác Huy quả thực quá đáng, cưới được Nhậm Dư Hàm mà còn không biết đủ, mới kết hôn chưa được một năm đã lén lút vụng trộm.
"Chị định làm thế nào?"
Nhậm Dư Hàm chưa có ý định gì, "Vẫn đang suy nghĩ."
"Ừm, đúng là phải suy nghĩ thận trọng."
Sở Nhược Du không tiện giúp Nhậm Dư Hàm quyết định, chỉ dịu dàng khuyên giải: "Nếu khổ sở, khóc cũng được, mắng cũng được, cứ mặc sức trút giận một lần. Nhưng em mong chị sớm tỉnh táo lại, đừng vì lỗi lầm của đối phương mà trừng phạt chính mình, không đáng."
Sự dịu dàng đã lâu không thấy của nàng làm Nhậm Dư Hàm như tìm được một chốn bình yên, gần như không suy nghĩ liền hỏi: "Nhược Du, em có hối hận lúc trước... không khuyên chị đừng ở bên anh ta không?"
Sở Nhược Du rất kinh ngạc, trong lòng tức giận.
"Chị Dư Hàm, em không thích can thiệp vào chuyện của người khác."
Tim Nhậm Dư Hàm chợt lạnh, nhìn ánh mắt không chút dao động của nàng, không nhịn được nghĩ đôi mắt này từ khi nào đã không còn hình bóng của mình nữa.
Mới quen Trác Huy, Nhậm Dư Hàm thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp sự cô đơn và xót xa thoáng qua trong mắt Nhược Du.
Khi cô kìm nén những ý nghĩ trong lòng, cố tình lờ đi những cảm xúc đó, cô cho rằng mình không đành lòng, áy náy, đồng thời bất đắc dĩ, tự trách.
Nhưng khi thật sự mất đi ánh mắt không thể kìm nén vì để ý đến mình, Nhậm Dư Hàm phát hiện mình không phải bất đắc dĩ, hóa ra cô lại cần điều đó đến vậy.
Bị một người để ý quá lâu, tình cảm thuần khiết lại cẩn trọng giống như một viên kẹo được gói ghém tinh xảo, cô cho rằng sự để ý đó sẽ như viên kẹo mãi mãi được mình nắm chặt trong tay.
Bất luận cuộc sống của các cô thay đổi thế nào, Nhầm Dư Hàm đều là người trong mắt Sở Nhược Du.
Đột nhiên, một ngày kia, cái nền tảng vững chắc đó mất đi, để lại cho cô một khoảng trống mênh mông.
Trước đây cô còn có thể tự an ủi, không quen là vì thói quen, dù sao cô cũng có Trác Huy, không thể nào thiếu đi một phần tình yêu thầm lặng đó.
Nhưng khi cô phát hiện Trác Huy không phải là người đàn ông tốt, cô lại cứ liên tiếp nhớ về quá khứ.
Nhớ lại mỗi lần Nhược Du thử lòng mình, nhớ lại lần đầu tiên Nhược Du gặp Trác Huy, sự lạnh nhạt không thể che giấu, như thể người đàn ông trước mắt đáng ghét đến mức không đáng để Nhược Du phải niềm nở.
Nhậm Dư Hàm tự nhìn nhận bản thân rất rõ ràng, cũng không phải người cao thượng gì, dung tục và bình thường.
Cô cũng có thể nghĩ ra, Sở Nhược Du có lẽ sớm đã nhìn thấu mình, mới có thể không chút ngoảnh lại mà rời xa cô để yêu một người khác.
Yêu người đó đến mức, đến cả một chút quan tâm thừa thãi cũng không dành cho mình nữa.
Cô vẫn luôn muốn tự mình chúc phúc cho họ, muốn làm một người phóng khoáng, nhưng khi Sở Nhược Du vừa mới kinh ngạc nhìn về phía mình, Nhậm Dư Hàm phát hiện mình không làm được.
Cô rất ghen tị, cũng rất mờ mịt, không biết bản thân mình bây giờ muốn gì, bởi vì cô không tin tưởng Trác Huy, cũng không cảm thấy Nhược Du và Vân Hồi Chi thật sự sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Nhậm Dư Hàm cười cười: "Đúng là không đáng."
Sở Nhược Du thầm nghĩ lúc này không nên so đo, tiếp tục khuyên: "Chị Dư Hàm, chị rất hoàn hảo, là anh ta không trân trọng. Bất luận chị tha thứ cho anh ta hay không tha thứ, đều không cần bận tâm đến cái nhìn của người khác. Em sẽ không có bất kỳ lời nói nhàn rỗi nào về cách xử lý của chị, chị cũng không cần tham khảo những lời nói vừa rồi của em. Hoàn cảnh và những điểm quan tâm của mỗi người khác nhau, không có cao thấp gì cả. Chị chỉ cần làm cho bản thân mình hài lòng, tóm lại là phải vui vẻ, vui vẻ là quan trọng nhất."
Vân Hồi Chi đã nói như vậy.
Nhậm Dư Hàm bị những lời của nàng làm cho động lòng, vẫn được an ủi rất nhiều, "Em bây giờ rất vui vẻ sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Trước khi gặp Vân Hồi Chi thì sao?"
Sở Nhược Du nói thật: "Không thể nói là không vui, chỉ là cảm thấy cuộc sống có chút bình lặng, nhạt nhẽo, chuyện vui rất ít."
"Vì con bé mới nhiều lên à?"
Nhậm Dư Hàm buồn bã, mất mát: "Vậy thì con bé xuất hiện thật đúng lúc."
"Mỗi một mối tình đều sẽ làm người ta vui vẻ, cũng đều là đúng lúc. Tuy rằng Trác Huy không chung thủy, nhưng hai người cũng từng có quá khứ vui vẻ, không phải sao?"
Sở Nhược Du đẩy lời nói trở lại, nàng không thích Nhậm Dư Hàm cứ nhắc đến Vân Hồi Chi, lại còn nhắc đến một cách không mấy thiện cảm.
"Khi đó em còn khá ghen tị với chị đấy."
"Ghen tị vì chị có bạn trai à?" Nhậm Dư Hàm nghi hoặc.
Lắc đầu, "Là ghen tị vì chị có thể nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới, vào lúc em chưa chuẩn bị. Em không theo kịp, tự nhiên ghen tị."
"Khi đó em có ghét chị không?"
Nhậm Dư Hàm tự bào chữa cho mình: "Liệu có cảm thấy, chị sớm đã bị cuộc sống truyền thống trói buộc, làm em cũng có áp lực không. Vậy thì hoàn cảnh khó khăn hiện tại của chị, có làm em thoải mái không?"
Cô vẫn cảm thấy Sở Nhược Du sẽ vì sự thất bại của cô mà càng tích cực lao vào một con đường sai lầm khác.
"Chị Dư Hàm, nói những điều này không có ý nghĩa."
Sở Nhược Du không kiên nhẫn, thế là cười lên: ""Hôm nay em đến là để nghe chị nói nhiều một chút, vậy mà kỳ lạ ghê, sao chị cứ lái câu chuyện sang em mãi vậy? Cứ như thể em có liên quan lắm ấy."
Mơ hồ có thể hiểu được ý nghĩ của Nhậm Dư Hàm, cũng cảm nhận được Nhậm Dư Hàm bị đả kích rất lớn, nóng lòng tìm một chỗ dựa để níu giữ bản thân.
Nhưng đời đâu có nhiều chữ "nếu" như vậy.
Bởi vì bất luận thế nào, lúc trước Nhậm Dư Hàm nhất định sẽ từ chối nàng, nàng cũng nhất định sẽ buông bỏ Nhậm Dư Hàm.
Cho dù không gặp được Vân Hồi Chi, nàng giờ phút này cũng sẽ không vô liêm sỉ đến mức vì hôn nhân của Nhậm Dư Hàm xảy ra vấn đề, mà lại mong ngóng dâng lên một tấm chân tình.
Trước khi chia tay, nàng nghĩ Nhậm Dư Hàm chưa chắc sẽ tìm nàng trò chuyện nữa.
Bởi vì điều Nhậm Dư Hàm muốn có được từ nàng, không đơn giản chỉ là sự ủng hộ và an ủi, cho nên nàng không thể cho được.
Sở Nhược Du cả người mệt mỏi trở về trường, Vân Hồi Chi đã rửa mặt xong đang xem phim.
Mở cửa khi tai nghe còn đeo trên đầu, đôi mắt sáng lên: "Về rồi à?"
Sở Nhược Du vào cửa liền ôm lấy cô một cái, thẳng thắn đến bất ngờ, "Chị nhớ em."
Vân Hồi Chi lập tức tiếp lời cô, ngọt ngào hơn vài phần: "Em cũng nhớ chị, nhớ đến rơi nước mắt, lâu rồi không gặp."
Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà, làm quá.
Cười một hồi, Sở Nhược Du ra cửa thấy cảnh núi non liền hỏi: "Em hôm nay rốt cuộc đi gặp ai?"
Vân Hồi Chi chớp chớp mắt, suy nghĩ trở lại buổi chiều ——
Mẹ Sở Nhược Du thấy cô cúp điện thoại, hỏi cô: "Cháu nói cho nó biết là dì gọi cháu ra ngoài à?"
"Đương nhiên không nói rồi, chị ấy không biết cháu đã gặp dì đâu."
"Đừng nói vội, Nhược Du tính tình nóng nảy, cháu giấu được không?"
"Vâng vâng." Vân Hồi Chi vẻ mặt ngây thơ, vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý.
Bề ngoài thì ra vẻ ngoan ngoãn dễ lừa.
Thầm nghĩ, không chắc giấu được, cũng sẽ không giấu mãi, cô chỉ muốn xem xem người này rốt cuộc muốn làm gì.
Dò xét rồi lại cùng Sở Nhược Du thương lượng.
Cho nên lúc này cô lựa chọn che giấu: "Là một người họ hàng bên Hạ Thành, gọi em đến gặp một lát."
Sở Nhược Du hơi sa sầm mặt: "Buổi chiều em nói với chị là bạn bè mà."
"Thì cũng coi như bạn bè thôi, đâu phải họ hàng thật sự, quan hệ cũng bình thường."
Sở Nhược Du nghiêm túc nói: "Em có biết không, em nói năng mập mờ như vậy, rất dễ làm chị nghĩ nhiều. Nghĩ liệu em có thích người khác không."
Vân Hồi Chi lập tức làm động tác thề thốt: "Ấy, tuyệt đối không phải phương diện đó, em điên rồi mới lừa dối chị à? Người gặp là người lớn tuổi hơn em nhiều, phải tôn trọng. Chỉ là trong nhà có chút việc, tạm thời khó nói, qua một thời gian nữa sẽ nói cho chị biết, chị đợi một chút nhé."
"Được, vậy chị biết rồi."
Sở Nhược Du rộng lượng, đột nhiên nghiêm nghị: "Không phải cho em đi xem mắt chứ?"
"Làm sao có chuyện đó. Mẹ em đã gặp chị rồi, còn có thể để người khác tùy tiện sắp xếp xem mắt cho em sao? Nếu vậy thì quá đáng lắm."
Cô nắm chặt hai nắm đấm giơ lên: "Chị sẽ nhìn thấy một người vì khó chịu mà đánh nhau với người khác, bây giờ đầy mình thương tích đây này."
Sở Nhược Du nắm lấy hai nắm đấm của cô: "Không được, vĩnh viễn không được đánh nhau với người khác, không được để mình đầy thương tích."
Như thật vậy, như thể Vân Hồi Chi thật sự sẽ đi làm vậy.
Vân Hồi Chi cúi đầu hôn lên tay nàng, cười hỏi: "Chị thì sao, nói chuyện gì với chị Dư Hàm vậy?"
"Nói chuyện 'khi bạn đời của mình nói năng mập mờ thì nghĩ gì', làm thế nào để tìm ra manh mối."
Vân Hồi Chi mím môi: "......"
Hôm nay mẹ Sở Nhược Du lật bài ngửa, tuy bà không nói "Tôi chính là mẹ ruột của Sở Nhược Du", nhưng lời nói đã ngầm thừa nhận điều đó.
Dưới sự truy vấn của mẹ Sở Nhược Du, cô kể lại chuyện quen biết Sở Nhược Du ở Kiêm Gia.
Là phiên bản trong sáng, rất thuần khiết.
Mẹ cô bừng tỉnh, nghĩ ra, "Hóa ra là cháu à."
"Dì biết ạ?"
"Xem qua ảnh rồi, không giống bây giờ lắm."
Kiểu tóc thay đổi, lại thêm đã qua một thời gian, Tân Du chỉ coi các cô là đồng nghiệp đơn thuần, căn bản không nghĩ theo hướng đó.
Bà như thể biết Sở Nhược Du ở cái thị trấn hẻo lánh đó nửa tháng là vì cái gì.
Đột nhiên cảm thấy càng khó xử hơn.
Vân Hồi Chi ánh mắt ngây thơ nhìn người, ngượng ngùng cười, hỏi: "Cháu với chị ấy rất có duyên, phải không dì?"
Tân Du im lặng, cảm giác cô gái đối diện còn quá trẻ, quá ngây thơ, không giống một giáo viên, không biết con gái bà từ đâu lừa được về.
Sợ nói "Không đúng" cô bé có thể khóc ngay tại chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương