Trong lòng phỏng đoán, Vân Hồi Chi chắc hẳn đã bài trí trong phòng những vật dụng liên quan đến mình, nhưng sẽ không quá lộ liễu, nếu không Dung Thiến cũng không thể xem được.

Lần trước nàng đến đây, cũng chưa vào được phòng, lúc đó Vân Hồi Chi đang nổi nóng, chẳng có chút ý định nào muốn dẫn nàng tham quan nhà mới.

Đưa nàng vào cửa, ngồi ở phòng khách, còn đưa nàng về đều là nhờ lòng tốt của Tiểu Vân lão sư.

Phòng hướng Nam, đi vào bên tay trái là phòng để quần áo và phòng vệ sinh, đi thẳng là giường, mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng như cơn gió mùa hè.

Khi tình cảm xuất hiện rạn nứt, thiếu đi cảm giác an toàn, đến cả việc ngửi thấy mùi hoa khác trong phòng ngủ của Vân Hồi Chi, nàng cũng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, bây giờ ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới thấy yên tâm.

Nàng không phải yêu sâu sắc mùi hương hoa sơn chi, chỉ là năm ngoái khi vào một cửa hàng thời trang, cảm thấy mùi hương liệu mới đổi rất dễ chịu, liền hỏi tên thương hiệu, rồi về mua hai bình.

Vân Hồi Chi là một người cẩn thận, trước khi gặp mặt nàng đã cố ý lật xem những chia sẻ cá nhân của nàng, rồi cũng mua một bình đặt ở homestay Kiêm Gia.

Từ đó về sau, hễ nơi nào có hai người, đều có mùi hoa sơn chi, như thể sợ không giữ lại được mùa hè năm đó.

Dù bây giờ nàng ngửi thấy mùi hoa này đã không còn kinh ngạc như lúc ban đầu, thậm chí hơi thấy ngán, nhưng ý nghĩa mà mùi hương mang lại vẫn làm nàng vui mừng.

Đây là lời yêu không lời giữa nàng và Vân Hồi Chi.

Vì căn phòng mới được bài trí không lâu, đồ đạc rất ít, liếc mắt một cái đã có thể thấy một khu vực bảng ảnh bằng nỉ lông nhỏ ở phía trên bên trái đầu giường, ghim rất nhiều tấm ảnh.

Nàng đến gần, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Một nửa là những tấm ảnh chụp lúc các nàng mới gặp nhau ở trấn Kiêm Gia.

Lần đầu tiên Vân Hồi Chi chụp ảnh cho nàng, đêm tối mênh mông, nàng đứng ở hành lang trong sân, giữa ánh trăng và ánh đèn, Vân Hồi Chi ngồi xổm xuống giơ điện thoại lên.

Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên cùng nhau ngắm cầu vồng, cũng là lần đầu tiên có chút không thoải mái. Trên chiếc xe buýt rời núi, tấm ảnh tự chụp đầu tiên của các nàng được in ra, phía dưới ô trống ghi "Bạch Vi ♡ Giai Nhược Không Du".

Ánh đèn vàng cam trong phòng, camera Polaroid trước mặt, đôi môi đỏ được tô vẽ và nụ cười lả lướt mơ màng, ám muội như có rượu vang đỏ chảy qua màn đêm.

Khi đèn hoa ở trấn Kiêm Gia mới lên, vô cùng náo nhiệt, giữa những chùm pháo hoa rực rỡ, các nàng tự chụp ở đầu phố, mấy tấm ảnh còn được Sở Nhược Du lặng lẽ đăng lên vòng bạn bè. Lúc đó vui vẻ đến mức không hỏi chuyện cũ, không nghĩ đến tương lai, vài tấm ảnh chụp chung lúc thì khách sáo lúc thì làm trò rất bắt mắt.

Một nửa là những tấm ảnh Vân Hồi Chi chụp sau khi đến Hạ Thành.

Nắng thu rực rỡ, trong đại hội thể thao, các nàng đứng chung khung hình trước mặt học sinh, một người cười rạng rỡ, một người bình tĩnh.

Đêm trước kỳ nghỉ đông, hai người đêm nào cũng ôm nhau ngủ, Vân Hồi Chi đắp mặt nạ, chụp lén nàng đang ngồi trước bàn xem giáo trình, và cả Vân Hồi Chi mặc đồ ngủ lông xù.

Từ mùa hè đến mùa đông, mỗi một tấm ảnh mang theo ký ức kết thành một đường cong xinh đẹp, buộc chặt hai người lại với nhau, kéo sắc bén đến mấy cũng không cắt đứt được.

Bên kia bảng ảnh là những tấm ảnh phong cảnh tương ứng với ảnh của hai người.

Cầu vồng và thác nước trong núi Kiêm Gia, những cây sam cao lớn quanh thị trấn, những quầy hàng chợ đêm ồn ào náo nhiệt ngoài khách điếm, giàn nho sum suê giữa sân.

Công viên mùa thu cây cong như dáng én, trang phục khai mạc độc đáo của lớp các nàng trong đại hội thể thao, quốc lộ vắng lặng ngoài trường học mùa đông và tuyết đọng chưa tan.

Vân Hồi Chi nói: "Chỉ là bảng ảnh thôi, những tấm ảnh em thích nhất kể từ khi quen chị."

Sở Nhược Du dùng điện thoại chụp lại mấy tấm.

Vân Hồi Chi cười rộ lên nói: "Ký ức tốt đẹp của cả một năm, hai phần ba đều là về chị."

Cô thầm nghĩ lời này lãng mạn biết bao, Sở Nhược Du chắc chắn sẽ cảm động chết đi được.

Sở Nhược Du lại rất bình tĩnh hỏi: "Còn một phần ba là về cái gì?"

"......"

Không theo lẽ thường, khó hiểu phong tình!

Vân Hồi Chi thành thật đáp: "Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, học sinh."

Sở Nhược Du khoanh tay, nhướng mày: "Không thể nói toàn bộ là vì chị sao?"

Vân Hồi Chi bị ánh mắt yêu tinh bất ngờ của nàng níu lại, ghé sát vào hôn lên má nàng một cái, chưa thỏa mãn, lại hôn lên khóe môi.

Tức khắc có chút tiếc nuối, sao dì út không đi theo mẹ luôn, như vậy chính là thế giới của hai người họ.

Sở Nhược Du thấy ánh mắt cô không đúng, cười cười, né tránh, lại bị cô ôm lấy làm nũng: "Hôn em đi."

Sở Nhược Du liếc cô một cái, ngoan ngoãn ghé sát lại, hôn một tiếng "chụt" nho nhỏ, "Được rồi."

"Em khóa trái cửa phòng nhé?"

"Không được! Còn có người mà."

"Dì út của em chắc chắn hiểu, sẽ không làm phiền chúng ta đâu."

Sở Nhược Du chỉ nghe đã nhíu mày, không chịu nổi mà nói: "Chị phải về nhà rồi, đừng làm loạn. Em cũng không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt, vừa rồi ai còn hùng hồn thế?"

"Với lại, em đừng có đánh trống lảng, còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của chị đâu?"

Vân Hồi Chi bèn giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt thông minh nói: "Nói như vậy thì giả tạo quá. Một trong những bí quyết yêu đương, lời ngọt ngào có thể nồng nhiệt nhưng đừng nói hết, không thì có vẻ không thật lòng."

"Ồ, học được rồi."

Lời nói của Sở Nhược Du có ẩn ý: "Quả nhiên vẫn phải theo Vân lão sư học cách yêu đương nhỉ."

"Chỉ biết chút ít thôi, cùng nhau tiến bộ."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô lưu luyến không rời mà buông Sở Nhược Du ra, có chút nhớ nhung đêm đó ở khách điếm.

Có lẽ vì đã lâu không có, nên cảm thấy đặc biệt tốt.

Nghe thấy tiếng Dung Thiến gọi mình, Vân Hồi Chi ngoan ngoãn thu lại mọi tâm tư nhỏ nhặt.

Sở Nhược Du vừa mới nói phải đi, nhận được một cuộc điện thoại, nàng tránh đi nghe máy.

Dung Thiến đến giải thích với Vân Hồi Chi: "Đừng có nghi thần nghi quỷ, không phải dì đưa mẹ con đến đâu, là Vận Vận giỏi giang gọi điện thoại cho mẹ nó, bàn bạc chuyện tối nay ở đây. Chắc là nói có ai đó ở đây, mẹ con vừa nghe đã đoán ra, định đến xem một chút."

Vân Hồi Chi khẽ hừ một tiếng: "Có phải dì nói xấu Sở Nhược Du với mẹ không?"

"Không có, mẹ con không phải loại người đó."

Vân Hồi Chi không tin: "Trước mặt còn tỏ ra không hài lòng về tuổi của Sở Nhược Du, chuyện này thì liên quan gì đến mẹ chứ, tình nhân chênh lệch vài tuổi không bình thường sao?"

Dung Thiến giúp hòa giải mối quan hệ mẹ con: "Mẹ con không phải đã nói rồi sao, cứ nghĩ Sở Nhược Du cũng trạc tuổi con, không ngờ lại lớn hơn con 6 tuổi, chỉ là bất ngờ thôi, không có ý gì khác. Sau đó thì, chỉ là sợ con còn non nớt, bị chị gái lớn lừa đi mất."

Vân Hồi Chi nghe vậy kiêu ngạo ngẩng đầu: "Là chị gái lớn bị con lừa đi đấy."

"Đúng đúng đúng, con lợi hại nhất, thật nên để mẹ con nhìn thấy bộ dạng này của con."

Sở Nhược Du nghe điện thoại xong quay lại: "Chị có chút việc, đi trước đây."

Vân Hồi Chi thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, cho rằng nàng chỉ tìm cớ, cũng không hỏi nhiều, "Đi đường cẩn thận."

Sở Nhược Du ra cửa mới lộ vẻ ưu tư, người gọi điện thoại cho nàng là Trác Huy, nói anh ta không liên lạc được với Nhậm Dư Hàm, nhờ Sở Nhược Du hỏi giúp xem vợ mình hiện đang ở đâu.

Sở Nhược Du rất nhạy bén: "Cãi nhau à?"

Trác Huy cười hắc hắc: "Chuyện nhỏ cãi nhau vài câu, tối qua anh ra ngoài, về nhà thấy cô ấy không có ở đó, cũng không liên lạc được."

Tối qua cãi nhau, bây giờ mới hỏi, Sở Nhược Du nghe xong có chút tức giận, nhưng cũng lười nói gì anh ta, kìm nén cảm xúc nói với anh ta: "Chắc là về nhà rồi, anh qua xem thử xem?"

Trác Huy hỏi: "Em có thể qua giúp anh khuyên giải được không? Năm nay là năm đầu tiên tụi anh kết hôn, giao thừa chắc chắn là phải ở nhà anh rồi. Cô ấy bây giờ đang giận dỗi, anh sợ anh qua đó khuyên không được, lại càng nghiêm trọng hơn."

"Không thể."

Sở Nhược Du quả quyết từ chối: "Không biết rõ ngọn ngành, không thể giúp được. Trác Huy, nếu là lỗi của anh, anh phải thể hiện thành ý, tự mình đối mặt. Nếu anh cho rằng không phải lỗi của anh, là chị ấy giận dỗi, vậy thì chị ấy càng cần anh tự mình đến, em vô dụng."

Nàng ngầm châm chọc lại, Trác Huy cũng không còn lời nào để nói.

Tuy đã từ chối Trác Huy, nhưng rốt cuộc cũng đã biết chuyện, Sở Nhược Du không yên tâm, về đến nhà đỗ xe xong cố ý gọi điện thoại cho Nhậm Dư Hàm.

Điện thoại kết nối, Sở Nhược Du hỏi cô ấy có ở nhà không.

Nhậm Dư Hàm khẽ cười, "Em nói nhà nào vậy? Tìm chị có chuyện gì sao?"

Sở Nhược Du nói thẳng: "Trác Huy tìm em."

Im lặng một hồi, Nhậm Dư Hàm cũng không có sức lực che giấu, nói đang ở khách sạn, không muốn về nhà làm mẹ mình lo lắng.

"Chị vẫn ổn chứ?"

"Rất ổn, một mình rất thoải mái."

Sở Nhược Du tương đối yên tâm, Nhậm Dư Hàm xử lý mọi việc luôn có trật tự hơn nàng.

"Vậy chị chăm sóc bản thân cho tốt, nghỉ ngơi xong rồi nói chuyện tử tế với Trác Huy, có việc gì thì gọi điện thoại cho em."

Nhậm Dư Hàm nghe những lời này hỏi nàng: "Nhược Du, tối nay em có thời gian không, có thể đến ở cùng chị không?"

Cãi nhau mà lại nhờ người khác đến ở cùng, không giống tính cách của Nhậm Dư Hàm, cô ấy là kiểu người gặp chuyện không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Từ "tối nay" lại quá mức nhạy cảm, tuy rằng bạn bè lúc này nên đến, nhưng Sở Nhược Du nghĩ, các nàng tuyệt đối không thể đến mức đó.

Nàng biết nguyên nhân, Nhậm Dư Hàm cũng biết.

"Em mới từ bên ngoài về, đã về đến nhà rồi. Ngày mai giao thừa, trong nhà còn rất nhiều việc chưa làm, buổi tối không có cách nào qua được."

"Em nói với dì một tiếng là được mà."

Sở Nhược Du dừng lại một chút, "Chị Dư Hàm..."

Nhậm Dư Hàm cười rộ lên: "Được rồi, không làm khó em nữa, biết em không đi được, chị ở đây không có chuyện gì đâu."

"Sáng mai em đến đón chị nhé? Chị về nhà mẹ đẻ cũng được, về chỗ Trác Huy cũng được, chứ không thể ở khách sạn đón Tết được."

"Em lái xe."

Nhậm Dư Hàm nhẹ giọng nói: "Em mà rảnh thì bắt xe đến, chị muốn nói chuyện với em."

Sở Nhược Du không có hứng thú với chuyện riêng tư của họ, chuyện vợ chồng cãi nhau này, rất khó phân định đúng sai, nàng không làm được quan tòa.

Đứng ở góc độ bạn bè, nàng không hy vọng Nhậm Dư Hàm ở một mình, vẫn bằng lòng nghe cô ấy trò chuyện. Chỉ là buổi tối thì không được.

"Sáng mai em lại liên lạc với chị. Điều chỉnh lại tâm trạng, đừng làm chuyện dại dột." Sở Nhược Du dặn dò.

"Chị sẽ làm chuyện dại dột gì chứ?" Nhậm Dư Hàm cười.

Sở Nhược Du cũng khẽ cười: "Đúng vậy, chị Dư Hàm luôn bình tĩnh."

"Cũng không phải, kết hôn đã rất không bình tĩnh rồi."

Nhậm Dư Hàm than thở xong, có lẽ cảm thấy vô vị, vội vàng nói: "Em bận đi, chị cúp máy trước. Mai gặp."

Sở Nhược Du suy nghĩ một lát, xuống xe lên lầu.

Về đến nhà vội vàng tổng vệ sinh, tuy đã thuê người dọn dẹp trước, vẫn có vài chỗ cần phải dọn lại một chút.

Làm xong việc, nàng gửi tin nhắn cho Vân Hồi Chi: [ Dư Hàm và Trác Huy cãi nhau, ở khách sạn rồi, sáng mai chị qua xem chị ấy, có được không? ]

Vân Hồi Chi: [ Từ "được không" này dùng không hay, em chỉ cần quyền được biết, chứ không phải quyền kiểm soát. ]

Thế là Sở Nhược Du thu hồi tin nhắn vừa rồi, biên tập lại, xóa đi ba chữ "có được không", rồi lại gửi đi.

Vân Hồi Chi: [1. ]

Sở Nhược Du: [0. ]

Vân Hồi Chi: [? ]

Buổi tối vừa mới ăn cơm xong, điện thoại của Trác Huy lại gọi đến.

Lần này có chút nóng nảy, nói vẫn không liên lạc được với Nhậm Dư Hàm. Đến nhà mẹ vợ, kết quả người cũng không có ở đó.

Hỏi nàng có biết Nhậm Dư Hàm ở đâu không? Sở Nhược Du thẳng thắn: "Biết, nhưng không biết có thể nói cho anh không."

"Em chắc chắn sẽ nói cho anh biết mà, cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Trác Huy sốt ruột nói.

"Em hỏi một tiếng, chị ấy mà đồng ý, em sẽ nói cho anh biết."

"Em hỏi cô ấy chắc chắn không muốn đâu, em cứ nói thẳng cho anh đi, anh là chồng cô ấy, em còn sợ anh làm gì cô ấy à. Anh lo muốn chết rồi, vốn dĩ không muốn nói cho mẹ cô ấy biết, vẫn bị mẹ cô ấy đoán được, cũng đang sốt ruột lắm."

"Em không có quyền trực tiếp nói cho anh biết, phải suy xét đến ý nghĩ của chị ấy, không liên quan gì đến việc anh là ai. Chuyện của hai người, em không muốn tham gia."

Trác Huy thấy nàng ương bướng: "Sở Nhược Du, sao em lại lạnh lùng như vậy?"

"Tôi có nghĩa vụ phải nhiệt tình với anh sao?"

Sở Nhược Du hỏi xong cúp máy.

Nhưng vẫn có trách nhiệm gửi tin nhắn hỏi Nhậm Dư Hàm một câu.

Nhậm Dư Hàm rất nhanh trả lời: [ Chị tự giải quyết được, em không cần quản nữa, anh ấy gọi điện thoại em đừng nghe. ]

Sở Nhược Du lúc nghe điện thoại vẻ mặt lạnh lùng, bị mẹ nàng để ý, nghe được vài câu nội dung, liền hỏi nàng có chuyện gì.

Nàng qua loa đáp lại: "Chuyện của bạn bè."

"Ai vậy, đồng nghiệp kia của con hay là Dư Hàm?"

Tân Du định vị chính xác, Sở Nhược Du im lặng một chút.

Định nói mình không chỉ có hai người bạn này, nhưng dường như cũng không có sức thuyết phục, rốt cuộc với những người khác đều là tình bạn nhạt như nước, chỉ có hai người này là không giống.

Giấu cũng không giấu được, biết đâu lát nữa mẹ của Nhậm Dư Hàm sẽ gọi điện thoại đến kể lể.

Nàng đơn giản nói: "Chị Dư Hàm. Hai vợ chồng cãi nhau vài câu, Trác Huy dỗ không được, nhờ con giúp, con không đồng ý."

Tân Du vừa nghe liền sốt ruột: "Con khuyên giải cũng đúng, Tết nhất đến nơi rồi."

Sở Nhược Du hỏi: "Lỡ như là vấn đề nguyên tắc thì sao, con cũng đi khuyên à?"

"Mặc kệ vấn đề gì, chắc chắn phải qua Tết rồi mới nói. Hơn nữa từ xưa đến nay người ta khuyên hòa chứ không khuyên ly, con làm bạn bè chắc chắn phải khuyên theo hướng tốt chứ."

"Con không nghĩ vậy, chuyện từ xưa chưa chắc đã đúng."

Nàng thấy mẹ mình im lặng, vẻ mặt rất khó hiểu, "Mẹ cũng muốn nói con lạnh nhạt sao?"

"Người ta đối với chuyện nhà chúng ta đều rất để tâm."

Tân Du nhắc nhở một câu.

"Con cũng không có mặc kệ chị Dư Hàm, nhưng rốt cuộc con là người ngoài, chuyện như vậy con không muốn xen vào lung tung."

Sở Nhược Du có một bộ quy tắc làm việc riêng, cũng không thường xuyên thỏa hiệp.

Tân Du lại thử hỏi một câu trước thái độ lạnh nhạt bất thường của nàng: "Con có phải rất ghét Trác Huy không?"

Sở Nhược Du bình thản nói: "Không phải."

Tân Du thu lại những suy nghĩ lan man của mình, nói với nàng: "Vậy con cũng đừng khuyên chia tay, nghe chưa, không thì người ta làm hòa rồi lại trách con."

"Biết rồi."

Trở về phòng, tin nhắn thoại của Vân Hồi Chi gửi đến, nói với nàng vài câu nũng nịu, Sở Nhược Du nghe thấy giọng cô mới thấy yên tâm.

Quan niệm cổ hủ của mẹ vừa rồi làm người ta bất đắc dĩ, nghĩ đến Hồi Chi luôn ra vẻ không sao cả, thật ra cha mẹ em ấy cũng không hoàn toàn ủng hộ em ấy đi con đường này, Hồi Chi cũng chịu rất nhiều áp lực.

Sở Nhược Du mở tấm ảnh tường hôm nay chụp được ra xem lại một lần nữa, trong lòng cảm thấy đáng giá, bất luận có bao nhiêu trắc trở, nàng đều sẽ kiên định đi cùng người này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện