Mặt Khương Vọng Thư gần ngay trước mắt, Thang Tư Niên cảm giác được ánh mắt thật lòng của nàng, tựa hồ đã xuyên qua vỏ bọc bên ngoài, thấy rõ mỗi ý nghĩ bên sâu chính mình.

Đây là một vấn đề không thể tránh đi cũng là một vấn đề đáng để phân tích.

Thang Tư Niên hít sâu một hơi, ở trong bóng tối nhẹ nhàng ôm Khương Vọng Thư. Cô giơ tay, xoa xoa gò má Khương Vọng Thư trả lời: "Em không phải đang giận chị, em là..."

Cô dừng một chút, mới đưa câu này nói tiếp: "Em là đang giận bản thân mình."

Câu trả lời này đã ở trong dự liêu của Khương Vọng Thư, nàng ôn nhu hỏi: "Tại sao?" Có lúc chính là như vậy, bản thân đã biết rõ nguyên do, nhưng vẫn là muốn dụ đối phương nói ra, do đó cạy ra cửa tâm đối phương ra.

Thang Tư Niên mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh nghe có chút khó chịu. Giọng cô ồm ồm nói: "Thì... chuyện này làm em cảm giác mình... Rất vô dụng. Thật giống người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể phiền phức chị."

Khương Vọng Thư giơ tay xoa tóc của cô, mặt mày nhăn nhăn, vẻ mặt ôn nhu: "Em là bởi vì chuyện hình tượng của Tả Niệm, vì lẽ đó mới nói như vậy sao?"

"Sẽ không a, em làm sao sẽ vô dụng đây, em học tập tốt như vậy, làm cơm ăn ngon như vậy, là một người yêu săn sóc như vậy, là người ưu tú như vậy."

Khương Vọng Thư vuốt gò má của cô, nhẹ giọng hống nàng: "Không cần nói mấy lời ủ rũ như này, em thật sự rất tốt."

Được bạn đời động viên làm Thang Tư Niên đnag không biết phát tiết tâm tình ở chỗ nào, đã có đường thẳng thắn nói ra.

Thang Tư Niên đem mặt vùi vào vai Khương Vọng Thư, trầm tiếng nói: "Em chưa đủ tốt."

Khương Vọng Thư cúi người ở bên tai cô nhẹ nhàng nói rằng: "Em đã siêu cấp tuyệt vời, chuyện này vốn là không phải lỗi của em."

Thang Tư Niên hít một cái: "Em cũng biết này không là vấn đề của em, nhưng khi chuyện xảy ra thì em lại không có năng lực giải quyết chuyện. Chị Vọng Thư, là em quá ngốc."

Có mấy người lúc gặp chuyện khó, lúc nào cũng theo bản năng mà đem sai lầm ôm đồm ở trên người mình. Tâm tình Thang Tư Niên đang ở giai đoạn mẫn cảm, khó tránh khỏi sẽ có ý nghĩ như thế.

Khương Vọng Thư biết lúc này đối phương cần nàng an ủi, để giải quyết tâm tình. Nàng khuyên nhủ: "Không phải vấn đề em quá ngốc là bởi vì căn bản em không ngu ngốc."

"Trên thực tế có rất nhiều chuyện đều là như vậy, nó không có dấu hiệu gì rồi đột nhiên đến, thật giống như đột nhiên đi trên đường bị một hòn đá nhỏ bắn vậy đó hoặc là bị người đánh lộn chém lung tung như thế."

"Đương nhiên này cũng không phải nói do em đi không cẩn thận, hoặc là do vấn đề của bản thân em. Ngã chổng vó chính là em, đau cũng là em, người khác có khả năng chỉ sẽ thấy dáng vẻ em té thì sẽ thấy thương hoặc thấm chí thấy đáng cười, thế nhưng muốn đứng lên thì hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân em."

"Tư Niên, không cần phải quá tính toán chuyện này, bởi vì làm người lúc nào cũng sẽ có lúc ngã chổng vó."

"Nhưng em chỉ cần phủi hết bụi trên người rồi đứng dậy là được."

Có người lúc biểu lộ tâm tình tiêu cực của mình đại đa số thời điểm cũng không phải là đi trách cứ đối phương. Bởi vì có nhiều người chỉ là cần chút an ủi dùng để bình phục nội tâm thấp thỏm của bản thân rồi sẽ bắt đầu đứng lên lại.

Thang Tư Niên gật gù, đáp một tiếng tốt.

"Chị, cảm ơn chị." Cô nói tiếng cám ơn, trong thanh âm tựa hồ còn có chút thật xấu hổ.

Khương Vọng Thư véo lấy mặt của cô, cười nói: "Làm gì lại nói cảm ơn với chị, chẳng lẽ chị không phải thân mật nhất với em sao?"

Thang Tư Niên nghiêng người, ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn: "Đúng vậy, chị, có chị thật tốt."

Khương Vọng Thư hừ một tiếng: "Chị mới không tốt đây. Nếu như chị tốt đã sớm nói hôm nay mình làm gì mà không phải là âm thầm gạt em như vậy."

Thang Tư Niên hơi nghi hoặc một chút: "Chị gạt em làm cái gì ha?"

Khương Vọng Thư ôm chặt cô, ở bên cạnh gò má cô phun khí: "Ngày hôm nay chị... lấy quan hệ với Tiêu Uyển... đi gặp Tả Niệm."

Thang Tư Niên sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng sẽ chủ động nói ra.

Thang Tư Niên trầm mặc một hồi, mà trong lúc yên tĩnh này làm Khương Vọng Thư lại có chút hoang mang: "Chị chỉ là muốn mời Tả Niệm làm sáng tỏ cùng chuyện của em, không có ý tứ gì khác. Chị cùng Tiêu Uyển không có gì, em không phải nghĩ nhiều."

Thang Tư Niên mím môi: "Em biết, em còn không đến mức không có tự tin đến mức độ này. Em biết, ngày hôm nay em... Cũng nhìn thấy chị cùng Tiêu Uyển lên xe."

Khương Vọng Thư hiểu rõ: "Vì lẽ đó xế chiều hôm nay, em tới tìm chị ha?"

Thang Tư Niên lão sư gật đầu, đầu ngón tay Khương Vọng Thư điểm ở trên ngực của cô, nhẹ nhàng vòng một vòng rồi thấp giọng nói: "Em... Có phải là nhìn thấy chị cùng Tiêu Uyển cùng rời đi, mới về nhà mình?"

Thang Tư Niên cắn môi, cảm thấy khó có thể mở miệng. Nhưng Khương Vọng Thư tựa hồ muốn đánh vỡ câu chuyện này liền hỏi đến tột cùng, còn đưa tay chọt chọt cô: "Đến cùng có phải như vậy hay không?"

Nàng thẩm vấn nhắm thẳng vào trọng tâm làm Thang Tư Niên có chút không chống đỡ được. Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, thành thật thừa nhận chính mình suy nghĩ đăm chiêu: "Là có chút..."

Khương Vọng Thư nặn nặn vành tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Em để ý a? Chị cùng Tiêu Uyển thật không có cái gì, em không cần nghĩ nhiều."

Thang Tư Niên thở dài: "Em biết, em biết là không có gì, cũng không có khả năng sẽ có cái gì. Em hiểu rõ, chị là một người đáng giá để yêu như thế nào cho nên biết như vậy em mới sẽ đối với suy nghĩ này của mình cảm thấy khó chịu cùng với chua xót và xấu hổ."

"Em biết em không nên ghen, không nên cảm thấy oan ức. Nhưng mà chị à, em không khống chế được."

Ngày hôm nay vào thời khắc nhìn thấy Tiêu Uyển, Thang Tư Niên thừa nhận chính mình đã mất khống chế, chính là như vậy mới sẽ thúc đẩy cô tách khỏi Khương Vọng Thư một lát.

Khương Vọng Thư thương tiếc mà đưa cô ôm vào trong ngực: "Không có cái gì không nên Tư Niên à, em nguyện ý đem nói chuyện này với chị chị rất vui vẻ. Em ghen với chị chị cũng rất vui vẻ."

"Bởi vì chị cũng sẽ có tâm tình như vậy."

Thang Tư Niên nhìn nàng, lẳng lặng mà chờ nàng nói câu tiếp theo. Khương Vọng Thư ở trong bóng tối nhìn con mắt của cô, nói rằng: "Chị... sau khi biết chuyện của em cùng Tả Niệm thì khi thấy bình luận của người khác cũng rất không vui. Em ở cùng với chị, em là người yêu của chị, xưa nay không thuộc về cô ấy, nhưng chị vẫn sẽ để ý người khác nói bọn em có quan hệ với nhau."

"Đây là nhân chi thường tình, cũng không phải biểu hiện không thuần thục gì."

Âm thanh Khương Vọng Thư ôn nhu: "Hơn nữa con người là lúc nào cũng đang trưởng thành, có lẽ hiện tại em cảm giác mình chưa đủ tốt, thế nhưng lại qua một năm, hai năm, liền sẽ phát hiện mình có thành tựu, này đã đủ rồi."

"Chị không cần em trưởng thành đến mức nào, bởi vì một người bất kể trưởng thành như thế nào, ở trong mắt một người thời gian dài cũng sẽ có một mặt ấu trĩ. Chị chỉ biết là em cùng chị đều đang thay đổi nhưng đều hướng về mặt tốt hơn, đồng thời chờ đợi tương lai càng tốt hơn, như này đã đủ rồi."

Khương Vọng Thư đưa tay, đem tay Thang Tư Niên nắm ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa xoa: "Không cần lo lắng chị sẽ bởi vì những chuyện này cảm thấy em không được, Tư Niên, chị sẽ bồi em cùng nhau đối mặt."

Sau này năm năm, mười năm, hai mươi năm, các cô đều sẽ chứng kiến quá trình trưởng thành của lẫn nhau.

Đây là Khương Vọng Thư tỏ tình, cũng là của cô hứa hẹn.

Là câu nói vô cùng có trọng lượng, mà phân lượng này làm Thang Tư Niên thay đổi sắc mặt. Thang Tư Niên gật gù, ôm Khương Vọng Thư trịnh trọng việc nói: "Em rõ ràng rồi chị, em đều hiểu."

Thang Tư Niên ở trên tình cảm đã đạt đến mức hòa giải: "TSau này em sẽ không lại làm chuyện như vậy."

Khương Vọng Thư chớp mắt nhìn cô: "Em là đang nói sẽ không khi thấy một lời không hợp liền về nhà mẹ đẻ sao?"

Thang Tư Niên có chút phát quẫn nên nhiệt độ trên mặt cũng cao không ít. Cô cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Chị, chị không được lại trêu ghẹo em."

"Được rồi, em cam đoan với chị sau này em tuyệt đối sẽ không nhất có tính giận dỗi liền về nhà."

Khương Vọng Thư lại cườicười: "Lâu lâu có dáng vẻ như vậy, cũng coi như là một loại tình thú mà, không sao."

Hai người cười cười, Khương Vọng Thư kề Thang Tư Niên hỏi: "Vậy hiện tại em có đói bụng hay không? Tư Niên, chị thật đói nha chị cũng chưa có ăn cơm tối."

Thang Tư Niên nhất thời căng thẳng: "Vậy chúng ta dậy dùng cơm? Chỉ là tay em bị thương nên bây giờ không thể nấu cơm cho chị."

Khương Vọng Thư khẽ cười nói: "Không sao a, chị của em đã kêu đồ ăn ngoài, chúng ta hâm nóng lên rồi cùng ăn có được hay không?"

Thang Tư Niên gật đầu, nói một tiếng tốt.

Khương Vọng Thư lập tức đứng dậy, giục cô nói: "Vậy em mau đứng lên thay quần áo rồi chúng ta ra phòng khách."

Thang Tư Niên ngoan ngoãn hất chăn đứng dậy, Khương Vọng Thư thay cô tìm áo khoác, một cái quấn ở trên người cô.

Phòng khách mở điều hòa nên cũng không tính rất lạnh. Nhưng Thang Thuấn Hoa vẫn là bọc thảm thật dày, núp ở trên sô pha xem phim truyền hình.

Gấp đôi tốc độ đem thanh âm diễn viên kéo đến vô cùng buồn cười, Khương Vọng Thư nắm Thang Tư Niên từ gian phòng đi ra, nghe được âm thanh này liền hỏi Thang Thuấn Hoa đang nhìn cái gì.

Thang Thuấn Hoa quay đầu lại, nhìn các cô nắm tay, rõ ràng chính là đã quay lại trạng tháI tốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô từ trên ghế sô pha ngồi dậy đến, lười biếng nói: "Xem phim mà năm ngoái viết mấy nay đã phát?"

Khương Vọng Thư nhổ nước bọt: "Chính là phim thần tượng lúc trước cậu viết?"

Thang Thuấn Hoa gật đầu: "Đúng vậy, là phim đó đó. Nội dung dung phim bị nhúng tay quá nhiều, sửa sửa đến hiện tại mình muốn không nhận ra. Chỉ là diễn viên là thật sự đẹp , chỉ nhìn mặt thì mình cũng có thể xem xong."

Thang Thuấn Hoa nhìn các cô đi tới, nói bổ sung: "Hai người không phải còn chưa ăn cơm a? Vậy không thì mình nấu mì gói cho hai người a. Làm người mà, quan trọng nhất chính là hài lòng, ăn tô mì rồi thì chuyện phiền lòng gì cũng qua."

Khương Vọng Thư nhổ nước bọt bạn tốt: "Cậu dùng thoại TVB vẫn đúng là thuận miệng."

Thang Thuấn Hoa cùng chơi bần với nàng: "Vậy, Tiểu Nguyệt Lượng, con người của người ta cậu hiểu rõ mà..."

Khương Vọng Thư lại cười nói: "Cậu còn dùng thoại TVB nói, cũng không chê cũ mà."

Thang Thuấn Hoa hì hì nở nụ cười: "Không sợ nha, dùng tốt là được." Cô nói xong, còn thở dài: "Xem hai người nắm tay chặt vậy vậy chắc là đã hòa hảo rồi ha."

Cô nói xong, còn trêu chọc nhìn về phía Khương Vọng Thư, cùng nàng nói rằng: "Tiểu Nguyệt Lượng, sau này quản tốt Bánh Trôi nhà cậu. Con gái đã gả ra ngoài như chén nước đổ ra, đừng để cho em ấy có chuyện gì cũng chạy về nhà."

Thang Tư Niên da mặt mỏng, nghe vậy chỉ muốn che mặt: "Chị, chị đây là đang nói cái gì, chúng em còn chưa có kết hôn đâu."

Thang Thuấn Hoa nhổ nước bọt nói: "Hai người cùng kết hôn cũng là kém một cái lĩnh chứng thôi. Sinh sống nói rõ, sau này đừng có việc liền hướng trong nhà chạy, như vậy làm chị đây rất khó làm người, ngày hôm nay phải truyền tin cho Tiểu Nguyệt Lượng làm lương tâm chị rất bất an em biết không?"

Thang Tư Niên cảm giác mình nói không lại chị mình, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, lỗi của em, em đi hâm nóng đồ ăn."

Khương Vọng Thư cũng nhanh nói nói mình cũng đi.

Thang Thuấn Hoa còn chê chưa đủ liền lắc đầu thở dài nói: "Ai, người trẻ tuổi chính là thích làm u, nhìn xem hiện tại để vợ mình theo tự mình ăn đồ ăn lạnh món ăn lạnh đi."

"Bánh Trôi, phải lập tức quý trọng, ít cáu kỉnh a!"

Thang Tư Niên cảm thấy chị mình gần nhất hẳn là lại đang viết kịch bản luân lý gia đình gì, vì lẽ đó không thèm để ý chị gái, nắm tay Khương Vọng Thư tay trong tay đem theo thức ăn ngoài trực tiếp hướng nhà bếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện