Có nhóm người bởi vì chuyện nào đó tụ tập cùng một chỗ, đứng về phía gió đạo đức nói người khác, bạo lực cũng thuận theo mà tới.

Thang Tư Niên cảm giác một năm này của mình đang trải qua rất trôi chảy, ai biết đến cuối năm lại xảy ra chuyện phiền lòng như thế. Thông tin cá nhân riêng tư của bản thân bị lộ nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn mạng xã hội của cô tràn vào rất nhiều fans, ở trên đó mãnh liệt nhục mạ cảm xúc của cô.

Thang Tư Niên nghĩ cái này có thể là bởi vì năm bổn mạng, nên cần trải qua một ít nhấp nhô.

Dù cô cực lực không để ý những người xa lạ nhục mạ mình trên mạng, nhưng những câu chữ độc ác kia vẫn là ở trong lòng Thang Tư Niên lưu lại dấu vết. Những fans này không biết có phải là người không, một mặt cho rằng Thang Tư Niên vậy đã mang đến thương tổn to lớn bên trái niệm trong cuộc đời Thang Tư Niên. Fans đau lòng Tả Niệm, đồng thời vì Tả Niệm cảm thấy bất bình, tiếp theo dùng câu chữ ác độc đem phần đau lòng cùng không đáng này phát tiết đến trên người Thang Tư Niên.

Đối với Tả Niệm bây giờ tới nói, tự sát thời niên thiếu là sự thật đã qua, nhất định sẽ trở thành lịch sử đen của cô. Đem chuyện này để cho Thang Tư Niên không quá quan trọng đi chịu đựng, xác thật là rất lựa chọn tốt.

Xuất phát từ một tia đồng tình với bạn tốt tuổi thơ, Thang Tư Niên không có đứng ra đi giải thích rõ ràng chân tướng vốn có của chuyện này mà chỉ là muốn lẳng lặng mà chờ tai tiếng qua đi. Tuy rằng Khương Vọng Thư hiểu được cách làm này của cô, nhưng nàng nhìn thấy những thông báo trong điện thoại kia gửi đến Thang Tư Niên vẫn là tức gần chết.

Ban đêm, Khương Vọng Thư ngồi ở trên sô pha, cầm điện thoại Thang Tư Niên trịnh trọng việc nói rằng: "Tư Niên, chị cảm thấy em nên dùng tiền viết bài đính chính đi, không thì việc này sẽ không yên thâm chí còn có thể ảnh hưởng cuộc sống sau này của em."

Thang Tư Niên gật gù: "Tuy rằng không cần phải như vậy nhưng nếu chị thấy không yên lòng, vậy chúng ta vẫn là giải thích một chút đi."

Khương Vọng Thư giơ tay xoa xoa tóc Thang Tư Niên rồi nói rằng: "Chẳng qua là chị cảm thấy, chuyện mang đến tổn thương này không nên để em gánh chịu."

Thang Tư Niên nắm tay nàng nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay mình: "Không sao chị, miễn là em không thèm để ý nó, cũng sẽ chẳng có chuyện gì."

Nhưng thật sự không có có liên quan gì à? Chuyện cũ mười năm đã qua như vậy, là liên quan đến Tà Niệm cùng cô bây giờ lại bị bày ra trước mắt cho nhiều người xem như vậy. Bất kể là trên cuộc sống hay về tình cảm, đều tạo thành áp lực nhất định cho Thang Tư Niên.

Thậm chí là ngày hôm sau đến phòng thí nghiệm còn có người cố ý đến bát quái với cô hỏi chuyện liên quan đến. Thang Tư Niên tự nhiên là không hề nói gì, chỉ là ngày đó cô làm thí nghiệm thì làm tới rối tinh rối mù.

Toàn bộ thí nghiệm ngày hôm nay là không thể dùng, lại bổ cứu cũng không có thời gian. May là bình thường biểu hiện của cô ở phòng thí nghiệm rất tốt nên thầy hướng dẫn cũng biết gần đây cô gặp phải hơi nhiều chuyện nên buổi chiều liền dứt khoát thả nàng đi.

Toàn bộ buổi chiều không có việc gì, Thang Tư Niên cũng không biết chính mình nên làm những gì. Lúc thay quần áo ra khỏi bệnh viện cô nàng đứng trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn âm lãnh bầu trời, tự dưng sinh ra một tia cảm giác thất bại.

Cô đứng ở chỗ này suy nghĩ cũng không biết chính mình phải làm những gì, nghĩ tới nghĩ lui đã an vị trên xe bus đi tìm Khương Vọng Thư.

Làm người vào những lúc yếu lòng đều theo bản năng mà đi tìm người mình có thể dựa vào lòng.

Thang Tư Niên cảm thấy, chính mình hiện tại liền rất muốn nhìn thấy Khương Vọng Thư, dù cho chỉ là gặp gỡ nàng cũng tốt.

Nhưng có câu châm ngôn gọi là phúc không tới hai lần họa tới không chỉ một lần, Lúc Thang Tư Niên mới vừa xuống xe bus liền bị một chiếc xe điện chạy qua sượt một cái. Cô không có đứng vững nên rất chật vật liền té xuống đất. Bàn tay bị sượt rách da trước, máu chảy trong thời tiết mùa đông vừa lạnh lại vừa đau.

Thang Tư Niên quỳ trên mặt đất, nhìn vết thương trên tay mình đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Cô kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười rất khó coi. Người làm cô ngã không ngừng nói xin lỗi với cô, Thang Tư Niên vung vung tay, biểu thị chính mình cũng không để ý.

Cô tự nhiên đứng lên bưng tay mình hướng cửa hàng của Khương Vọng Thư đi đến.

Nhưng chuyện lại cứ không đúng dịp như vậy, lúc cô vẫn chưa đi tới cửa, liền nhìn thấy Khương Vọng Thư cùng Tiêu Uyển từ trong cửa hàng đi ra, trơ mắt mà nhìn các cô cùng mở cửa rồi lên chiếc xe kia.

Thang Tư Niên khoanh tay phản ứng đầu tiên chính là né tránh đối phương. Tuy rằng nàng cũng không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên của cô là trốn. Nhưng cô liền đứng bên trong góc nơi trung tâm thương mại, vẫn nhìn Tiêu Uyển xe mang theo Khương Vọng Thư rời đi, mới từ từ di chuyển bước chân đi ra.

Tựa hồ có một cỗ sức mạnh khổng lồ tóm chặt trái tim của cô làm cho cô đau đến thở không thông. Thang Tư Niên lấy điện thoại di động ra mở WeChat của Khương Vọng Thư lên, gõ gõ đánh một đống rồi lại xóa đi toàn bộ.

Đầu óc của cô cũng không tính quá rối loạn, chỉ là có một chút lời đang hỗn cùng một chỗ, liền làm cô không còn biết thứ tự trước sau.

Cô là nghĩ nói chính mình té lộn mèo một cái, tay rách da, hay nói là cô muốn đến tìm nàng, nhưng gặp phải Tiêu Uyển. Thang Tư Niên lựa chọn đã lâu, chung quy không có gửi cho Khương Vọng Thư một chữ.

Thang Tư Niên thu điện thoại lại rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau khi nhìn cửa hàng của Khương Vọng Thư một cái lúc này mới kéo dài bước chân nặng nề hướng về bệnh viện đi. Hiện tại chuyện cần giải quyết trước tiên hẳn là băng bó tay cô lại đi.

Lại một lần nửa từ biện viện đi ra thì Thang Tư Niên nhận được tin nhắn Wechat của Khương Vọng Thư, nói nàng ngày hôm nay phải tối mới trở về. Kỳ thực Thang Tư Niên đại khái có thể đoán được nàng tìm Tiêu Uyển là vì chuyện gì, nhưng vẫn là không lý do là có chút ấm ức.

Ngoại trừ tức giận, cô còn cảm thấy oan ức. Trạng thái như thế này cũng không thích hợp cùng Khương Vọng Thư tiếp tục sống chung một chỗ, Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, quyết định xin thầy hướng dẫn nghĩ mấy ngày.

Ngược lại tay bị thương cũng không nên tiếp tục làm thí nghiệm, mà thêm vào đó tâm tình gần đây của cô không tốt nên còn không bằng về nhà chấn chỉnh một thời gian. Thầy hướng dẫn đồng ý thế là tiếp đó, Thang Tư Niên liền thuận lý thành chương mượn cớ về nhà lấy tư liệu báo choKhương Vọng Thư một hồi, ngồi trên xe đi về nhà.

Khương Vọng Thư có lẽ rất bận, mãi đến tận sau khi Thang Tư Niên gần như về đến nhà nàng mới vội vã gọi điện thoại cho Thang Tư Niên.

"Làm sao đột nhiên liền phải đi về, tư liệu không thể để chị em gửi qua sao?"

Thang Tư Niên một tay nắm điện thoại di động, từ trên xe bus đi xuống, đẩy gió lạnhđêm khuya hướng về trong nhà, "Những thứ nàyem cũng không nhớ rõ mình để ở đây nên phải trở về tìm mới được. Tính tình chị em thì chắc nhìn qua hai lần đã không muốn tìm, vẫn là tự mình tìm sẽ ổn hơn."

Khương Vọng Thư ngữ khí không gì không thể tiếc: "Ai, vậy phải bao lâu em mới trở về?"

Thang Tư Niên hồi đáp: "Qua mấy ngày đi, cũng rất lâu em không có về nhà, trước hết ở lại nhà hai ngày."

Khương Vọng Thư ồ một tiếng, sau đó nói: "Vậy được đi, vậy ngày mai chị qua tìm em, cũng rất lâu không có gặp chị của em, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu nha."

Thang Tư Niên cảm giác mình đang rối rắm rõ ràng nghe được Khương Vọng Thư muốn tới thì cô rất cao hứng, cũng không biết tại sao chính là muốn cự tuyệt nàng. Cô tận lực để cho âm thanh mình nghe tới không có có cảm giác khác thường gì, "Vẫn là không cần đi, chị của em phỏng chừng vẫn đang viết bản tảo chờ chị ấy viết xong lại tìm chị ấy thế nào?"

Khương Vọng Thư trực giác có chút không đúng, nhưng vẫn là đồng ý.

"Được rồi, vậy thì chờ cậu ấy hết bận chúng ta lại tụ họp. Em không nên đi quá lâu nha về sớm một chút nha."

Thang Tư Niên gật gù, đáp một tiếng được.

Chỉ lát nữa là phải về đến nhà Thang Tư Niên liền nói nói: "Chị, em sắp đến rồi em mở cửa đã nha một hồi sẽ gọi lại cho chị."

Khương Vọng Thư đáp một tiếng được, Thang Tư Niên liền tắt điện thoại.

Thang Thuấn Hoa còn không biết Thang Tư Niên phải quay về, lúc Thang Tư Niên mở cửa, còn đem cô đang nằm ở trên sô pha xem phim sợ hết hồn.

"Bánh trôi, tại sao em trở về đều không báo trước! Em doạ chết em rồi!"

Thang Tư Niên tìm thấy cửa mở liền đem đèn của phòng khách mở ra, cười cười miễn cưỡng với Thang Thuấn Hoa: "Xin lỗi a chị, em chỉ là trở về lấy ít tài liệu."

Đèn vừa mở, Thang Thuấn Hoa liền nhìn thấy tay băng bó cẩn thận của Thang Tư Niên nhất thời lấy làm kinh hãi: "Tay của em xảy ra chuyện gì, làm sao còn bó thành như vậy?"

Cô vội vã nhảy đến trước mặt Thang Tư Niên, nâng tay em gái lên đánh giá, kinh hô: "Em làm sao làm cho cả bàn tay sưng lên như móng heo như thế!"

Thang Tư Niên vô cùng bất đắc dĩ: "Bị người ta chạy xe điện đụng phải nên không cẩn thận trầy da, nào có khuếch đại như chị vậy."

Thang Thuấn Hoa đau lòng cho em gái liền thổi khí, Thang Tư Niên thấy này, nuốt xuống nơi cổ họng khó chịu, khó khăn cùng dặn dò chị mình: "Chị Vọng Thư còn chưa biết chuyện này, một lát chị đừng nói với chị ấy."

Thang Thuấn Hoa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: "Em còn chưa nói với cậu ấy, tay em bị thương như vậy còn không muốn nói cho cậu ấy sao?"

Thang Tư Niên miễn cưỡng cười cười: "Em là sợ chị ấy lo lắng, hơn nữa qua mấy ngày tay em sẽ tốt thôi."

Thang Thuấn Hoa tin em mình mới là lạ, "Lo lắng? Bị thương sẽ không lưu lại dấu vết ha, qua mấy ngày không phải cũng sẽ bị cậu ấy biết sao, tới lúc đó biết rồi sẽ giáo huấn em đã giấu cậu ấy."

Thang Tư Niên cắn vào bờ môi, rất chăm chú cường điệu nói: "Nói chung chị không thể nói cho chị ấy, mấy ngày này em ở nhà chị cũng không được nói nếu không sau này đều không nấu cơm cho chị."

Thang Thuấn Hoa lúc này là thật sự giật mình: "Em còn muốn ở nhà mấy ngày, em nghỉ? Không phải, em không cho chị nói cho cậu ấy, đây cũng quá hiếm lạ sao, không phải hai người cãi nhau đi?"

"Người như em dĩ nhiên có thể gây gổ?"

Thang Tư Niên thở dài nói: "Nói chung chị đừng hỏi, không phải cãi nhau, là em có chút vấn đề. Được rồi chị ơi coi như em năn nỉ chị đừng bận tâm chuyện này có được hay không?"

Thang Thuấn Hoa trừng trừng nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu mới thở dài nói: "Được rồi, em cũng nói như vậy. Lúc về em đã ăn cơm chưa?"

Thang Tư Niên lắc đầu một cái: "Không có."

Thang Thuấn Hoa nói rằng: "Vậy cũng tốt, chị cũng chưa có ăn vậy chúng ta cùng kêu đồ ăn ngoài đi."

Thang Tư Niên nói tiếng được, Thang Thuấn Hoa lại hỏi em mình muốn ăn cái gì, thì nó chỉ liền nói tùy ý.

Thang Thuấn Hoa tự mình mở app ra kêu thức ăn, Thang Tư Niên thay dép, liền kéo tấm thân dài uể oải đi trở về phòng của mình.

Mùa đông lớn, không có mở máy điều hòa thì không khí trong phòng đặc biệt lạnh. Một luồng mệt mỏi từ bên ngoài tập kích Thang Tư Niên, cô cởϊ áσ khoát rồi cũng từ từ đem áo len lấy ra lúc này mới mang theo chăn chui vào trong chăn lạnh như băng.

Thang Tư Niên cuộn thân thể, đưa tay để ở trong lòng nỗ lực để cho mình dễ chịu chút. Bởi vì vì cuộc sống luôn như vậy, dù cho có người thân mật nhưng có một số thời điểm vẫn cần mình một mình chịu đựng.

Cô cảm thấy rất khổ sở, thế là lôi kéo chăn che lại đầu mà đem chính mình vùi vào trong chăn, ở trong bóng tối nghẹn ngào, chảy xuống hai hàng nước mắt không hăng hái.

............................

Tác giả có lời muốn nói:

Ô ô ô ô, đau lòng Bánh Trôi.

Bánh Trôi của chúng ta cũng là một người bại hoại bình thường nhã nhặn (không phải. )

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện