Đột nhiên được Khương Vọng Thư tỏ tình, Thang Tư Niên không nhịn được hoan hô nhảy nhót. Cô ngửa đầu hôn nhẹ hai gò má của Khương Vọng Thư, cười híp mắt nói rằng: "Vì lẽ đó không nhịn được cùng em nói chuyện yêu đương, đã nghĩ kỹ nói cho chị em biết chuyện này thế nào rồi sao?"
Khương Vọng Thư ngẫm lại, nghĩ đến lại cảm thấy ủ rũ, "Không được, hiện tại nói cho chị của em quả thật là đường đến địa ngục. Sớm biết sẽ như vậy thì không bằng nói với chị em ngay từ đầu, cũng sẽ không càng giấu càng khó mở miệng như vậy."
Thang Tư Niên do dự một chút, " Vậy.... để em đi nói cho chị em, thấy thế nào."
Khương Vọng Thư lập tức phản đối, "Không được, làm sao có thể cho để em đi nói? Quên đi, chuyện này trước tiên em không cần phải để ý đến, chị lo."
Thang Tư Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nàng nói chuyện này với Thang Thuấn Hoa làm sao. Cô nghĩ, Khương Vọng Thư là một người đáng tin cậy, nhất định sẽ đem chuyện này xử lý tốt.
Hai người trò chuyện trò chuyện, đảo mắt liền ba giờ sáng. Thang Tư Niên lo lắng mình ngày mai sẽ dậy muộn sẽ để lại ấn tượng không tốt với bà nội nên thúc giục Khương Vọng Thư ngủ.
Ngày hôm nay xem phim xong tiêu hao không ít năng lượng của Khương Vọng Thư không. Lại cùng Thang Tư Niên hàn huyên lâu như vậy, cơn buồn ngủ từ lâu đã xông lên đầu. Lúc này nghe Thang Tư Niên vừa nói như thế, Khương Vọng Thư đang nằm ở trên người cô ngáp một cái, ôm eo cô không buông tay rồi ngủ thiếp đi như thế.
Hôm sau sau khi ăn điểm tâm xong, Thang Tư Niên đã nhận được thư trả lời của ba mẹ.
Trên giá đu dây phòng kính, Thang Tư Niên ngồi ở phía trên lắc lư một hồi lâu, còn ngón ngón tay cái mấy lần bấm tới bấm lui qua hòm thư thì rốt cục khẽ cắn răng, trực tiếp mạnh bạo mở thư ra.
Đáng vui mừng chính là, đây là một tin tức tốt.
Ba mẹ cô lúc mở mang đầu óc bây giờ đã tiếp nhận rồi chuyện này. Đồng thời biểu thị ba mẹ tuy rằng phải cần một khoảng thời gian tiêu hóa, nhưng đây là cuộc đời của Thang Tư Niên nên nếu Thang Tư Niên đã có dự định lâu dài, vậy bọn họ chỉ có thể làm đứng sau lưng con mình ủng hộ.
Ngoài ra, mẹ Thang Tư Niên biểu thị còn tri kỷ hơn, nếu như gặp phải một ít vấn đề vậy có thể hỏi ý ba mẹ để họ cố vấn.
Còn nói bọn họ định mua vé quốc khánh về nước hi vọng đến lúc đó có cơ hội thì thể gặp gỡ bạn gái của cô.
Cô cảm giác như là một bó ánh sáng long lanh, xuyên thấu qua cửa sổ khe hở mà chiếu vào tối om om trong phòng, mang đến khí tức sống động. Vừa giống như là hạnh phúc đột nhiên đến gõ cửa làm cô đều là không ứng phó kịp mọi chuyện vậy.
Hết sức cao hứng Thang Tư Niên giây trả lời một câu cảm ơn, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng kính, đi tới hoa viên phía sau tìm tới Khương Vọng Thư.
Khương Vọng Thư đang kéo ống nước tưới cây. Giờ khắc này nàng mặc quần áo bóng loáng sát thân, đi giữa vườn hoa tươi lấm ta lấm tấm, trông như một Tinh Linh xinh đẹp.
Thang Tư Niên nhịn không được kích động mà đi tới ôm nàng lên.
Khương Vọng Thư giật mình, sợ đến ống nước vòi sen trong tay cũng rơi mất. Nước ướt nhẹp bắn vào trên quần áo Thang Tư Niên, Khương Vọng Thư vừa muốn quát lớn đối phương, ngửa đầu lại nhìn thấy một gương mặt tươi cười thật lớn.
Thang Tư Niên nói: "Chị, em rất vui vẻ a!"
Cô vẫn lặp lại câu em rất vui vẻ này, ôm Khương Vọng Thư ở tại chỗ xoay quanh mấy vòng. Đầu óc Khương Vọng Thư mơ hồ, bị cô xoay đến choáng váng. Mà khi nhìn thấy Thang Tư Niên cười vui vẻ như cậy, nàng cũng không nhịn được cười theo.
Thế là nàng giơ tay lên, ôm lấy cổ Thang Tư Niên, nhiều lần hỏi cô: "Làm sao?"
"Em vui vẻ như vậy, là đột nhiên có cái gì sao?"
Cho dù là choáng váng đầu, nàng cũng không có ngăn cản Thang Tư Niên phát tiết cảm xúc cử bản thân. Thang Tư Niên xoay vòng một hồi, cũng tỉnh táo lại thế là ôm Khương Vọng Thư ngồi ở trên ghế dài trong vườn hoa.
Các cô ngồi cùng một chỗ, Thang Tư Niên chăm chú ôm nàng, ngữ khí khó nén kích động, "Chị, hai người đồng ý, hai người đã đồng ý!"
Khương Vọng Thư có chút choáng váng, "Cái gì đồng ý? Đồng ý cái gì?"
Thang Tư Niên liền trả lời từng chữ từng câu : "Ba mẹ em, đồng ý quan hệ của chúng ta."
Khương Vọng Thư một mặt kinh hỉ, ngữ khí cũng cất cao lên theo, "Thật sự?"
Thang Tư Niên trịnh trọng gật đầu, còn móc điện thoại di động ra đưa cho Khương Vọng Thư xem.
Khương Vọng Thư cầm điện thoại của Thang Tư Niên, từng chữ từng chữ tỉ mỉ mà nhìn vào. Thư của cha mẹ em ấy, trả lời em ấy, Khương Vọng Thư xem thêm nhiều lần.
Sau khi xem xong thì khóe mắt Khương Vọng Thư ửng đỏ, nâng mặt Thang Tư Niên sẵng giọng: "Em làm sao liền lợi hại như thế đây?"
"Những chuyện chị lo lắng đều đã được em ung dung quyết định."
"Làm sao bây giờ, chị sẽ càng ngày càng yêu em."
Thang Tư Niên cười hài lòng, "Vậy thì luôn yêu em đi, cả đời đều yêu em như thế nha."
Khương Vọng Thư nói đương nhiên, hai người ôm cùng một chỗ một hồi lâu rồi mới bình phục đi tâm tình kích động của mình.
Khương Vọng Thư bình thường lại, tựa ở trong lồng ngực của Thang Tư Niên, đưa tay kề sát ở trên ngực của cô, gần như nỉ non, "Làm sao chị cảm thấy bây giờ giống như đang nằm mơ như thế."
"Bỗng nhiên liền yêu em, bỗng nhiên liền ở cùng nhau, bỗng nhiên người lớn hai nhà đều đồng ý, bỗng nhiên sắp kết hôn."
Khương Vọng Thư cảm thán: "Hai tháng ngăn ngắn của chị, đang trải qua quá thuận lợi đi."
Thang Tư Niên liền cười: "Chị ơi, chị mới có cái cảm giác này nha còn em vẫn luôn là cảm thấy như này."
"Cùng một chỗ với chị thì có loại cảm giác hoảng hốt mộng ảo vậy."
Cô ôm eo Khương Vọng Thư, đem cằm đặt ở trên vai nàng rồi nhẹ nhàng nói rằng: "Bỗng nhiên có một ngày, nữ thần em yêu thầm nhiều năm đã yêu em. Bỗng nhiên có một ngày, chúng ta cùng một chỗ, bỗng nhiên có một ngày chị ấy mang em về nhà gặp gia trưởng."
"Vừa thấy có phải là rất giống như một giấc mơ không."
Khương Vọng Thư vô cùng tán thành: "Có chút, thật sự có như vậy."
"Sau khi cùng em nói chuyện yêu đương làm chị cảm thấy mỗi ngày đều đều cao hứng." Nàng nói, giơ tay nâng mặt Thang Tư Niên lên, cau mày hỏi nàng: "Có phải là em đưa chị ăn thuốc mê ái tình gì rồi hay không?"
"Hay là nói, em lén lút để Cupid ở trên ngực chị bắn vào một mũi tên. Không phải vậy, làm sao chị đối với lại khăng khăng một mực như thế?"
Thang Tư Niên bị nàng chọc cho cười khanh khách, "Chị ơi, rất phù hợp thực tế mà. Mà chúng ta ở phương đông thì tin nguyệt lão, tại sao chị không nói là nguyệt lão đột nhiên linh thiên liền giật dây cho chúng ta, không đành lòng để em yêu đơn phương đây."
Khương Vọng Thư cảm thấy rất có đạo lý, "Ngươi nói rất hợp lý, vì lẽ đó chị quyết định cùng em buột dây tơ hồng này cả đời."
Chỉ là Khương Vọng Thư nghĩ lại vừa nghĩ, bắt đầu bẻ ngón tay tính cùng Thang Tư Niên, "Bất quá chúng ta thật sự rất nhanh a."
"Em xem nha, thất tịch cùng một chỗ, cũng là mới qua hơn một tháng."
Khương Vọng Thư tựa ở trong lòng cô, xé mặt với cô: "Ngày thứ nhất đã làm, rồi tuần tiếp theo thì em mỗi ngày ồn ào muốn kết hôn, sau đó nói đính hôn, đương nhiên nhẫn đính hôn vẫn chưa có mà hiện tại đã gặp gia trưởng tính kế hoạch kết hôn."
Khương Vọng Thư nói, ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên, "Tư Niên, đây là chuyện mấy cặp đôi dùng thời gian nhiều năm cũng không chắc làm được đó."
"Tốc độ chúng ta tiến đến kết hôn, so với hỏa tiễn còn nhanh hơn!"
Thang Tư Niên hỏi nàng: "Nếu nhanh như vậy, vậy chị có thấy bất an hay không? Em thì không nha, dù sao em biết chị rất lâu, tuy rằng thời gian trở thành bạn đời không lâu, làm người yêu chị thì những mặt khác có khả năng còn chưa đủ hiểu rõ."
"Nhưng mà em nghĩ, ngoại trừ người nhà của của chị còn có chị cút em, sẽ không còn có người nào hiểu rõ chị hơn em."
Thang Tư Niên rất chăm chú mà nhìn nàng, "Vì lẽ đó em rất muốn cùng rất chờ mong tiếp tục sống cùng chị."
Khương Vọng Thư gật đầu: "Chị cũng là cảm thấy như vậy."
"Quan niệm cuộc sống của em rất khớp với chị nha, cùng một chỗ với em chị hết sức thoải mái. Huống chi, chị thật yêu em, yêu em, vậy cùng một chỗ với em là chuyện đương nhiên."
Thế là Khương Vọng Thư nói rằng: "Vì lẽ đó Tư Niên, em nguyện ý cùng với chị hưởng thụ cuộc sống dài lâu lại đặc sắc của chúng ta không?"
Thang Tư Niên cười cong mắt: "Chị ơi chị đây là đang cầu hôn em à?"
Khương Vọng Thư cười hôn cô một cái: "Vẫn không tính là vậy."
Thế là Thang Tư Niên liền nói nói: "Vậy em nguyện ý câu nói này, hay là giữ trên đến hôn lễ rồi nói đi."
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, người này thực sự là nhanh miệng. Nàng kéo tay không được, liền lôi kéo cổ của cô, mạnh mẽ hôn cô một cái.
Sau khi hôn xong, Khương Vọng Thư còn nhổ nước bọt nói: "Thang Tư Niên, chị phát hiện em chính là cái nhân bánh hạt vừng. Nhìn từ bề ngoài mềm mại vô cùng, siêu cấp đáng yêu, kỳ thực bên trong siêu cấp đen."
"Nói chuyện một bộ một bộ, làm việc một bộ một bộ toàn lời ngon tiếng ngọt cũng một bộ một bộ. Em muốn đi sáo lộ mấy cô gái nhỏ, bảo đảm là một chiêu đánh chuẩn."
Thang Tư Niên cảm giác mình oan uổng chết rồi.
Cô ôm Khương Vọng Thư, bất mãn kháng nghị, "Lời khiến người ta thẹn thùng như thế, em xưa nay cũng chỉ có thể nói rõ với chị thôi. Chị, chị cũng quá oan uổng em đi."
Thuận miệng oan uổng người Khương Vọng Thư ôm cô cười, "Chị đây là khen em nha."
"Ngươi không cảm thấy rất tốt sao? Phần cứng của em tốt như vậy, phần mềm cũng là phối hợp tuyệt vời, nếu ở trong tiểu thuyết, chính là nhân vật chính của văn ngọt a."
"Còn là loại nhân vật chính cả đời thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp cực khổ."
Thang Tư Niên siêu cấp không nói gì: "Vậy chị? chị lại là cái gì?"
"Chị ha..." Khương Vọng Thư kéo dài âm thanh, tiếp theo thở dài nói: "Chị đại khái chính là người làm công cụ phối hợp với em."
"Cho cuộc sống thuận thuận lợi của em sẽ tăng thêm một chút tư vị yêu thầm chua xót."
Thang Tư Niên dở khóc dở cười, giơ tay tại oẻ trên mông nàng vỗ một cái, "Nói hưu nói vượn."
Khương Vọng Thư bị cô đánh một hồi ngơ ngác, tiếp theo ngẩng đầu nhìn cô, tức giận nói: "Tại sao em đánh chị, rất đau."
Nàng nói như vậy lại lôi kéo Thang Tư Niên đến trên người nàng, cùng nàng làm nũng: "Nhanh xoa xoa cho chị đi."
Thang Tư Niên nhẹ nhàng xoa cho nàng, một bên xoa còn vừa nói: "Chị mới không phải người công cụ gì, chị là người trong lòng em."
Khương Vọng Thư nhổ nước bọt: "Oa, Tư Niên ơi em câu nói này thật quê mùa a."
Thang Tư Niên trả lời: "Thời đại này, không phải lưu hành quê mùa nói lời tâm tình sao."
"Còn có, lần sau đừng nói mình như vậy, em sẽ tức giận." Thang Tư Niên xoa chỗ vừa đánh nàng đau, nhẹ nhàng dỗ nói: "Phải biết, có thể cùng một chỗ với chị thì ta tựa hồ đã tiêu hết tất cả may mắn đời này."
"Em có khả năng cũng sẽ không bao giờ yêu người khác."
"Mà chỉ có thể một lần lại một lần, lặp đi lặp lại nhiều lần yêu chị."
Khương Vọng Thư nghĩ, Thang Tư Niên nói như thế nàng thật sự cả đời cũng không muốn rời khỏi cô.
Thời đại này, người dáng đẹp người đẹp lại sống tốt còn sẽ nói yêu mình, thật sự quá khó được.
Thế là Khương Vọng Thư tựa ở trước ngực cô nhẹ nhàng nói rằng: "Vậy em nhớ kỹ lời mình nói."
"Ngày nào đó nếu như em không thích chị, chị sẽ quậy đó."
..............................
Tác giả có lời muốn nói:
A ha ha ha ha, em không thích chị? Chị muốn ồn ào! (Ngày hôm nay chị, vẫn cứ không biết gì cả. )